Một Thai Ba Bảo Bảo Con Trai Siêu Sao Làm Mai Mối

Chương 5

Các bạn đang đọc truyện Một Thai Ba Bảo Bảo Con Trai Siêu Sao làm Mai Mối (TruyenGG) – Chương 5 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Một Thai Ba Bảo Bảo Con Trai Siêu Sao làm Mai Mối (TruyenGG) – Khương Lam Hạ mới nhất tại Ngôn Tình Hay

Advertisement

Chương 5

Advertisement

Lam Hạ vốn định rời đi, cô còn bận việc khác, nhưng y tả lại kêu có chú ý tình huống của người đàn ông này nên cô đành phải cứu người đến cùng, chờ người nhà anh ta đến đây thì cô có thể rời đi.

Lam Hạ chờ một lát, cuối cùng nằm bên giường mơ màng thiếp đi. Lục Húc Trần nằm trên giường hơi mở mắt, ánh mắt sâu thắm nhìn lướt qua chung quanh, thấy mình đang nằm ở bệnh viện. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, một câu ca từ lặp đi lặp lại. Lục Húc Trần cau mày bất mãn nghe tiếng chuông ầm ĩ. Lam Hạ nghe thấy tiếng chuông quen thuộc thì lập tức lấy điện thoại trong ba lô, không ngẩng đầu lên.

“A lô, Tình Nguyên.” Giọng cô hơi khàn khàn, nghe có vẻ buồn bã “Mẹ, con là Tinh khiết.” Giọng nói bất mãn của con gái vang lên trong điện thoại.

Advertisement

Lam Hạ tỉnh táo hơn một chút: “Tinh Khiết, sao vậy?”

“Mẹ đến rồi, con đừng lo.” Lam Hạ nghe con gái dặn dò rồi ừ mấy tiếng.

Lam Hạ cúp điện thoại, nhúc nhích cảnh tay mỏi nhức, lười biếng vươn vai, lúc ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông trên giường đã tỉnh lại, cô nhíu mày vươn vai xong mới đứng dậy, giọng nói lạnh nhạt xa cách.

“Anh gì ơi, anh đã tỉnh dậy thì tôi cũng nên rời đi. Anh gọi điện thoại kêu người nhà tới chăm sóc đi.”

“Cô đã cứu tôi?” Giọng Lục Húc Trần trầm thấp, không giận mà uy nghiêm. Anh nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu, gương mặt tinh xảo dịu dàng, đôi mắt trong veo, khí chất như hoa lan trong núi, bộ váy trắng tinh bị nhuộm đầy máu. Anh từng gặp đủ loại phụ nữ, nhưng chưa từng thấy người phụ nữ nào thuận khiết tốt đẹp như cô. Nhưng tại sao đôi mắt kia lại quen thuộc đến thế? “Thưa anh, người cứu anh là bác sĩ, tôi chỉ gọi điện thoại cho xe cấp cứu rồi quả giang xe cấp cứu về thành phố thôi.

Lam Hạ nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, trẻ mất cuộc thi đàn dương cặp của Lam Tính Nguyên mất rồi, thế nên cô không bận tâm tới thái độ xa cách của Lục Húc Trần. Cô vội vàng xoay người rời đi.

Lục Húc Trấn híp mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô rời đi không hề lưu luyến, khẽ nở nụ cười lạnh lùng, chưa từng có người phụ nữ nào làm lỡ anh như vậy, mà câu trả lời của cô cũng rất thú vị.

Lúc đi thang máy xuống dưới, Lam Hạ thấy một người đàn ông tuấn mỹ mặc tây trang đi giày da vội vàng bước vào thang máy lên tầng trên. Cô cúi đầu nhìn di động, đã hơn sáu giờ, sau đó xem địa chỉ mà con trai gửi cho mình. Buổi biểu diễn của con trai sắp bắt đầu rồi, cô phải nhanh chân tới nơi mới được.

“Húc Trần, thì ra anh ở đây, tôi tìm khắp các bệnh viện ở nửa cái thành phố Cẩm Tú này!” Mộc Thính Hàn thở hổn hển nhìn Lục Húc Trần vẻ mặt lạnh nhạt nằm trên giường bệnh.

“Phanh xe bị động tay động chân. Cậu trở về điều tra một chút.” Lục Húc Trần lạnh lùng ra lệnh, ánh mặt sâu thẳm lướt qua một tia tàn nhẫn, khí lạnh lan tràn trong phòng. Mộc Thính Hàn nghiêm túc gật đầu.

“Xin lỗi anh, tôi bỏ quên đô ở đây.” Lam Hạ thở hổn hển chạy về Lục Húc Trần nhếch môi cười trào phúng, người phụ nữ này đang chơi lạt mềm buộc chặt với mình à?

Lam Hạ rời khỏi bệnh viện mới phát hiện mình không mang khăn tay đi. Cô cúi đầu suốt ruột tìm kiếm chung quanh, đó là thứ con gái đưa cho cô, vô cùng quan trọng đối với cô.

“Không có!” Lam Hạ sốt ruột bóp trần. Cô nhớ rõ mình vẫn nằm trong tay cơ mà! Cô nhanh chóng quỳ xuống đất nhìn dưới gầm giường bệnh, nhưng vẫn không thấy.

Advertisement

Bình Luận (0)
Comment