Một Thai Ba Bảo Bảo Con Trai Siêu Sao Làm Mai Mối

Chương 6

Các bạn đang đọc truyện Một Thai Ba Bảo Bảo Con Trai Siêu Sao làm Mai Mối (TruyenGG) – Chương 6 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Một Thai Ba Bảo Bảo Con Trai Siêu Sao làm Mai Mối (TruyenGG) – Khương Lam Hạ mới nhất tại Ngôn Tình Hay

Advertisement

Chương 6

Advertisement

Lúc này, lao công của bệnh viện tiến vào, là một người phụ nữ trung niên. Lam Hạ vội lại gần: “Cô ơi, lúc dọn dẹp phòng bệnh này, cô có thấy một chiếc khăn tay dính máu không ạ?

Bà lao công lắc đầu: “Tôi còn chưa dọn dẹp phòng bệnh này cơ mà?”

Chẳng lẽ rơi trong xe cứu thương? Không thể nào, cô vẫn nằm trong tay mà! Cô mau chóng lấy giấy bút ra viết một chuỗi con số đưa cho bà lao công.

Advertisement

“Cô ơi, đây là số điện thoại của cháu. Lúc dọn dẹp phòng bệnh, nếu cô thấy một cái khăn tay dính máu thì phiền cô gọi điện thoại cho cháu, cháu nhất định sẽ hậu tạ. Chiếc khăn tay đó rất quan trọng với cháu.

“Được rồi, tôi thấy thì sẽ gọi cho cô.” Bà lao công nhận tờ giấy rồi bắt đầu dọn phòng

Lam Hạ cất giấy bút đi. Lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Lam Hạ lấy điện thoại ra nghe, từ đầu tới cuối không nhìn Mộc Thính Hàn và Lục Húc Trần một lần.

Mộc Thính Hàn ngẩn người nhìn bóng lưng Lam Hạ rời đi.

“Húc Trần, cô gái này là ai vậy? Đến như gió, đi cũng như gió, nhưng mà công nhận là xinh đẹp.” Mộc Thính Hàn khẽ híp måt.

Lục Húc Trần không trả lời. Người phụ nữ kia nói là để quên đồ, thủ đoạn vụng về như vậy mà cũng dùng được, những người phụ nữ muốn tiếp cận anh mỗi ngày đều nghĩ đủ mọi cách lấy lòng anh. Lục Húc Trần khẽ híp mất, khí chất lạnh lùng như băng đá, vẻ mặt ngạo mạn xa cách. Sau khi bà lao công rời đi, Lục Húc Trần xốc chăn lên định về nhà nghỉ ngơi, anh rất chán ghét bệnh viện. Đột nhiên thấy một chiếc khăn tay dính máu, anh không khỏi híp mắt. Lúc nãy Lam Hạ nằm ngủ bên giường, khăn tay bị che dưới chăn “Thỉnh Hàn, đi hỏi bà lao công kia số điện thoại của cô ta, kiếm cái túi mang chiếc khăn tay này về giặt. Lục Húc Trần cười nghiện ngầm, để tôi xem thử cô muốn chơi trò gì.

Anh ta đã hoàn toàn quên mất người ta mới cứu mạng anh.

“Ừ.” Nhìn vẻ mặt của Lục Húc Trần, ánh mắt Mộc Thính Hàn lóe lên một tia nghiền ngầm, sau đó nhanh chóng xoay người đi lấy số điện thoại.

Lam Hạ rời khỏi bệnh viện mới phát hiện bây giờ là giờ cao điểm, giao thông cực kỳ tắc nghẽn. Cô đứng chờ thật lâu mà không bắt được taxi. Vừa rồi có đã gọi điện thoại cho Cẩn Hàng mau đến đón mình, không thì sẽ bỏ lỡ buổi biểu diễn của Tình Nguyên.

Lúc Lục Húc Trần và Mộc Thỉnh Hàn rời khỏi bệnh viện, vừa lúc thấy Lam Hạ đang chờ taxi ở ven đường. Mộc Thính Hàn đi lấy xe, Lục Húc Trần đứng chờ tại chỗ. Anh đã thay một bộ quần áo khác, dáng vẻ tự phụ tao nhã. Anh cúi đầu nhìn chiếc túi đựng khăn tay dính máu, lại ngẩng đầu nhìn cô.

“Lam Lam, tớ ở đây!” Cách đó không xa, một người đàn ông tuấn mỹ lái xe máy sung sướng kêu Lam Hạ. Lam Hạ mim cười, nhanh chóng chạy đến gần rồi ngồi lên xe máy, chiếc xe chạy lướt qua trước mặt Lục Húc Trần.

“Lam Lam.” Lục Húc Trần kinh ngạc nhìn bóng lưng Lam Hạ rời đi, đôi mắt sâu thảm lướt qua một chút đau đớn. Lam Lam, cô ấy tên là Lam Lam sao? Dưới ảnh chiêu tả, bóng lưng cao lớn của người đàn ông như nhuốm đầm màu đau buồn. Đã nhiều năm qua anh không dám nhắc tới cái tên Lam Hạ, bây giờ nghe người khác gọi, anh lại đau đớn đến không thể hô hấp.

“Húc Trần, lên xe” Mộc Thỉnh Hàn đỗ xe trước mặt Lục Húc Trần, cười vẫy tay gọi anh.

Advertisement

Bình Luận (0)
Comment