Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 126



Mở cửa ra liền thấy ngoài cửa có hai người đàn ông mặc đồng phục đang đứng ở đó.
Sau khi hai người này tiến vào thì hỏi thăm đơn giản hai câu, xác định được Mộ Ngọc Tú là bà chủ thì bắt đầu tiến hành kiểm tra, cuối cùng đưa ra một loạt các vấn đề: dùng vật liệu dễ cháy làm tường ngăn, ngăn cách phòng cháy không hợp lý, thiết bị phòng chữa cháy bị hư hại, hệ thống đường dây điện đã cũ, công tắc bị rò điện không được bịt kín lại.

Sau khi liệt kê những vấn đề trên thì niêm phong Studio Ngọc Tú lại!
Trong lúc nhất thời, Tần Ánh vẫn giật mình sợ hãi đứng yên tại chỗ, Mộ Ngọc Tú vừa mới kiêu ngạo nói rằng sẽ không rời khỏi nơi này, câu nói lúc đó vẫn còn văng vẳng bên tại.

Kết quả là không tới mười phút thì Studio đã bị niêm phong lại, quá trình vả mặt đến cũng quá nhanh rồi.
Cô ta một mặt thì vui mừng vì quyết định của bản thân, một mặt khác thì lại bắt đầu đồng tình với Mộ Ngọc Tú.

Lần này sợ là đã đắc tội người nào đó rồi, rõ ràng là có người cố ý nhằm vào Mộ Ngọc Tú mà!
Mộ Ngọc Tú cũng tranh cãi vài câu, chỉ đáng tiếc là đây cũng chỉ là tranh cãi mà thôi, kết quả không thể nào thay đổi được.

Hai người rời khỏi Studio, Mộ Ngọc Tú bỗng nhiên cảm thấy không có con đường nào mà bản thân có thể đi được nữa.
Nhà họ Trần thì không thể nào quay lại rồi, thỏa thuận ly hôn cũng đã ký.

Nhưng bây giờ nếu quay trở lại nhà họ Mộ, phỏng chừng cô ta sẽ bị cha mẹ mình mắng chết, nghĩ đi nghĩ lại thì trong lúc nhất thời thật sự không biết đi đầu mới tốt.
Đều do Mộ Yến Lệ, nếu không phải chị ta thì cô ta cũng sẽ không rơi vào bước đường này.
Tại sao chị ta lại muốn quay trở về, tại sao chị ta lại không chết ở bên ngoài luôn đi?
Một mình tìm quán bar mượn rượu giải sầu thì cứ dại dột mà trôi qua một ngày như vậy, đến tối vừa lảo đảo lắc lư từ trong quán bar đi ra thì liền bị người ta ném lên xe tải.

Mới lên xe đã bị một con dao găm lạnh lẽo đè sát lên cổ, kèm theo đó là giọng nói khàn khàn của một người đàn ông: "Chính là cô đã khiến đại ca chúng tôi không thoải mái hả? Cô có biết bản thân đang tìm đường chết không?"
Con dao kề sát cổ, không có ai là không sợ, Mộ Ngọc
Tú cũng như vậy.

Khi da thịt cô cảm nhận được sự lạnh lẽo khi tiếp xúc với kim loạt, men say trong người đều vơi đi quá nửa, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên.

Cô ta hoảng hốt nhìn người đàn ông, có đều người này còn đeo mặt nạ, không nhìn rõ được mặt thật.

"Đại...!Đại ca mấy người là ai?"
Tên đàn ông cười lạnh: "Không cần hỏi nữa, tóm lại đó là người mà cô đắc tội không nổi."
Mộ Ngọc Tú nói: "Sao...!Sao tôi lại đắc tội người đó được, anh phải để tôi chết mà hiểu rõ chuyện gì xảy ra chứ!" "Tự mình nghĩ lại đi." Giọng điệu tên đàn ông có chút không kiên nhẫn.
Mộ Ngọc Tú bị ép phải ngửa cổ lên, thanh âm phát ra đều mang thay run rẩy: "Mấy...!Mấy người đưa tôi đi đâu?"
Tên đàn ông hừ một tiếng, dường như ghét bỏ cô ta nhiều lời: "Chờ lát nữa đến không phải liền biết rồi à?"
Người đàn ông lái xe phía trước nói: "Muốn để cô ta im lặng còn không dễ hả? Cho một gậy là xong rồi."
Tên đàn ông phía sau lại đáp: "Đại ca muốn để cô ta trải nghiệm trong tỉnh táo, cho một gậy rồi thì có gì đáng xem nữa."
Mộ Ngọc Tú càng nghe thì trong lòng càng sợ hãi hơn, bọn họ đang muốn đưa cô ta đi đâu?

Nhưng cô ta ngay cả một câu cũng không dám hỏi.

Trong lòng hoảng sợ, trái tim vẫn luôn treo trên cuồng họng.
Chiếc xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại ở cửa một căn nhà trệt.
Tên đàn ông đưa Mộ Ngọc Tú xuống xe.
Bọn họ đi về phía một cánh cửa sắt khá cũ kỹ rồi đưa tay lên gõ cửa, không lâu sau bên trong liền truyền ra tiếng bước chân vững vàng.

Cửa được mở ra, Mộ Ngọc Tú nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đứng ở cửa, râu ria xồm xoàm, tóc tại xoắn vào nhau hệt như đã mấy năm không tắm gội.

Còn chưa tiến vào thì bên trong đã truyền ra hương vị khiến người ta buồn nôn, đó là một loại hương vị trộn lẫn giữa mùi thối của chân với mùi ôi thiu của thứ gì đó, cái mùi khiến người ta vừa chua xót vừa căm hận xông thẳng lên não.
Đây là nhà của ăn xin ư?
Mộ Ngọc Tú theo bản năng nhịn thở, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía tên đàn ông đang tóm cô ta: "Mấy người muốn làm gì?" "Bọn họ đều là những người lao động thường xuyên lui tới các ga tàu lớn, lăn lộn khắp các chân cầu, dựa vào đôi tay của chính bản thân để kiếm tiền, không phải cô xem thường nhất chính là bọn họ sao? Hôm nay tôi đưa cô tới đây tặng cho bọn họ, để cô biết rằng những người lao động dựa vào đôi tay để kiếm sống vẻ vang đến mức nào!"
Nói xong thì trực tiếp đẩy Mộ Ngọc Tú vào bên trong.
Sau đó, người này giao ba mươi triệu cho người đàn ông mở cửa: "Con đàn bà này thưởng cho mấy người, nhớ kỹ, làm càng ra sức thì chúng tôi phát tiền thưởng càng nhiều.

Thuốc này cho mấy người, chơi đùa thỏa thích đi!"
Nói xong, anh ta còn hướng về mấy người đó nhếch mày, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Tên đàn ông ăn xin gật đầu rồi cúi người xuống: "Ông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt"
Người đàn ông bên này hài lòng gật đầu, sau đó lại giao cho tên ăn xin một chiếc máy quay phim: "Đừng quên ghi hình lại cho tôi, cầm video tới để đổi lấy tiền thưởng Rõ chưa?"
Tên ăn xin đáp: "Đã rõ, ông chủ hãy yên tâm."
Lúc này người đàn ông mới rời đi, tên ăn xin đóng cửa lại.

Nhìn Mộ Ngọc Tú đang đứng giữa phòng, nhất thời liền lộ ra bộ dạng thèm muốn rỏ dãi, không ngờ rằng con đàn bà này lại còn rất xinh đẹp.

Có phụ nữ để làm, lại còn có cả tiền, những ngày tháng như thế này khỏi phải bàn đến có bao nhiêu thong dong tự tại.
Ông ta từng bước tiến đến gần Mộ Ngọc Tú, những tên đàn ông khác cũng sáp lại gần cô ta.
Mộ Ngọc Tú cảm giác bản thân tựa như dễ bị rơi vào động sói, bốn phương tám hướng đều là mấy người đàn ông với những đôi mắt lóe ra ánh sáng xanh lập lòe.

"Người đẹp thật đúng là tươi ngon mọng nước mà!" "Đúng vậy, còn có chuyện tiện nghi thế kia, chẳng những có phụ nữ để làm mà còn kiếm được tiền." "Mẹ kiếp, chúng ta phân chia một chút, ai trước ai sau?" 
Trong phòng có năm, sáu tên ăn xin đang bàn bạc làm thế nào để phân chia cô ta, coi cô ta như một món hàng để phân phối vậy.
Mộ Ngọc Tú từ trước tới nay chưa từng gặp phải loại tình huống như thế này, cô ta vừa lo lắng vừa sợ hãi, sau đó cô ta liền uất ức khóc lóc: "Mấy người thả tôi ra, tôi cho mấy người số tiền gấp mấy lần, có được không?"
Gã đàn ông tóc xoăn xoa xoa tay, cười tít mắt nhìn cô ta: "So sánh với kiếm tiền, chúng tôi lại càng muốn làm người đẹp như cô hơn!"
Một tên đàn ông khác cũng nói: "Ôi, nhanh đưa cho cô ta ăn cái đó đi, như vậy thì chơi mới sảng khoái!" "Đúng, vậy mấy người lại giữ chặt cô ta đi!” "Các người đừng qua đây!"
Mộ Ngọc Tú thật sự sợ hãi rồi, cô ta liều mạng muốn xông ra bên ngoài nhưng lại bị hai tên đàn ông đen đúa túm lại.
Bọn họ mỗi người đều hết sức dơ bẩn, trong phòng là mấy cái giường ghép liền, trên chăn còn có thể nhìn ra được vết bẩn.
Vừa nghĩ đến việc sẽ bị mấy tên này hiếp đáp...
Dạ dày cô ta liền bắt đầu cuồn cuộn cả lên, có cảm giác muốn nôn ra ngoài.
Tiểu Ngủ không tình nguyện đáp ứng, "Tháng sáu tháng bảy, cho cổ ta uống cái này!" Hai tên đàn ông cực kỳ hưng phấn, cầm lấy thuốc đã được chuẩn bị tốt bước tới gần Mộ Ngọc Tú.

"Các người đừng qua đây"
Mộ Ngọc Tú vô cùng sợ hãi, cầm mấy thứ trên bản đều ném về phía mấy tên đó.
Nhưng tiếc là đối diện đều là những cơ thể đàn ông to lớn, lại suốt ngày bôn ba khắp nơi kiếm sống, không lâu sau cô ta liền bị mấy tên đó bắt lại..


Bình Luận (0)
Comment