Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 127



Trên xe tải.
Tài xế và người đàn ông đeo mặt nạ đang nhắm mắt dưỡng thần, bọn họ vẫn luôn nhìn thời gian: "Anh nói xem đại ca của chúng ta có ý gì?"
Người đeo mặt nạ đáp: "Ý gì chứ, không phải chính là vì dạy dỗ cô ta à?"
Tài xế lại hỏi: "Ý của tôi là, vì sao lại cứ phải tìm đến ăn xin?" Người đeo mặt nạ trả lời: "Không biết, có thể là vì quá tức giận rồi."
Tài xế hơi cảm thán: "Anh nói xem, đại ca chúng ta rất dễ nói chuyện, nhưng nếu thật sự trừng phạt ai thì quả thật là rất khủng bố đấy!"
Người đeo mặt nạ nói: "Chắc anh sai rồi đấy, đại ca của chúng ta có chỗ nào mà dễ nói chuyện? Anh ấy mà dễ nói chuyện thì sao có thể phát triển quy mô khách sạn lớn đến như vậy được?"
Tài xế gật đầu phụ họa: "Đúng vậy.

Thật ra cũng vì bị ép thôi, đầu năm nay, nếu không đối xử ngoan độc với người khác thì chịu thiệt chỉ có chính bản thân mình.

Mấy năm trước, đại ca chúng ta cũng đã ăn không ít khổ cực rồi."
Người đeo mặt nạ nói tiếp: "Ừ, anh không phát hiện người thành công ngoại trừ thành công, có đầu óc biết bày mưu tính kể ra thì còn phải độc ác không sợ chết nữa đấy."
Hai người ở trên xe cứ trò chuyện tôi một câu anh một câu, không biết đã qua bao lâu, từ trong căn nhà cuối cùng cũng có người đi ra.

Gã đàn ông tóc xoăn giao máy quay phim ra: "Ông chủ, của ngài đây."
Người đàn ông nhận lấy, mở ra nhìn liếc qua.

Video quay rất rõ nét, nhìn vào thật khiến người ta máu nóng sục sôi, người phụ nữ này bị làm trở nên hết sức chật vật, chắc hẳn đại ca bọn họ cũng có thể xả cơn tức rồi.

"Được rồi, cái này cho ông"
Nói xong thì đưa qua một phong bì rất dày: "Cầm lấy tiền rồi rời đi, chuyện này cũng đừng nói ra bên ngoài, bằng không hậu quả không phải là thứ mà các người có thể gánh chịu được đầu, biết chưa?"
Gã đàn ông tóc xoăn nhận lấy: "Vâng vâng, chúng tôi biết rồi, sau này ông chủ còn có chuyện gì thì có thể đến tìm chúng tôi."
Người đàn ông đeo mặt nạ nhất thời im lặng, ai rảnh rỗi mà đi tìm bọn họ? "Được rồi, bảo cô ta sau này an phận một chút, bằng không tôi sẽ gửi video này cho tất cả những người mà cô ta quen biết.
Gã đàn ông tóc xoăn đắp: "Vâng, ông chủ cứ yên tâm.
Lúc này người đàn ông đeo mặt nạ mới cầm lấy máy quay phim rồi rời khỏi căn nhà cho thuê của mấy tên ăn xin.
Sau khi Dung Tư Thành đi, Mộ Yến Lệ tìm kiếm trên mạng một chút, nhưng lại không tìm ra bài đăng nào có người bôi nhọ cô.
Trái lại thì Mộ Ngọc Tú bị người ta mắng rất thảm.
Không tìm thấy nên cô cũng chẳng cần níu chặt không buông nữa, nếu bọ họ đều đã có lòng muốn bảo vệ cô, cô cũng không cần phải tự mình tìm đau khổ nữa.
Khi đến Studio, nhân viên đều đã có mặt.
Tuần này bọn họ phải nắm chắc thời gian để thiết kế, tạo bản in và chế tác.

Bởi vì còn có rất nhiều đơn đặt hàng trước, đã đồng ý với người ta thì phải nhanh chóng giao hàng, còn cần phải chế tạo hàng mẫu.

Cô chưa từng nghĩ đến việc khởi nghiệp lại phải đối mặt với tình hình tiêu thụ sạch sẽ hàng hóa này, sớm biết vậy thì nên chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Sau khi tới Studio, cô mở cuộc họp với mọi người, nhắc nhở mọi người đẩy nhanh tốc độ, nắm chắc thời gian, còn cần phải đảm bảo chất lượng nữa.
Còn cô thì cũng tăng ca làm thêm giờ, thiết kế dựa theo yêu cầu của khách hàng.
Thật ra Mộ Yến Lệ cũng đã tuyển được vài nhà thiết kế có khả năng không tệ, nhưng bản lĩnh của bọn họ dù sao cũng không so được với Mộ Yến Lệ, đều là những người có đầu óc tư duy, có thiết kế, nhưng kỹ năng xử lý thì lại không được.
Mỗi lần cô đều phải nhìn chằm chằm bọn họ, có điều cũng may bọn họ đều lần lượt hiểu thông suốt hết.

Bọn họ đều nói rằng, những tác phẩm qua tay cô chỉ dẫn đều giống như được phó thác linh hồn vậy.
Cả Studio đều hài hòa đến bất ngờ, ngay cả lúc bận rộn cũng ngay ngắn rõ ràng, không hề hoảng loạn.
Đến giờ nghỉ ngơi buổi trưa, Tổng Hòa trong lúc vô ý có nói: "Chị Yến Lệ, Studio Ngọc Tủ đối diện bị niêm phong thật rồi đó."

Mộ Yến Lệ lúc này mới chú ý đến: "Vậy à, vì sao mà bị niêm phong thế?"
Tổng Hòa đáp: "Em đã sớm nghe một dì quét rác nói rằng hình như là không đủ tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy"
Mộ Yến Lệ bừng tỉnh: "Nhìn xem chỗ chúng ta không có vấn đề chứ, có gì thì phải kịp thời thay đổi, còn phải sắp xếp đồ đạc ngăn nắp một chút.

Đừng có để không gian bừa bộn, nhìn vào sẽ thấy không chuyên nghiệp!" "Em biết rồi, chị yên tâm, chúng ta vừa khai trương nên mọi thứ đều là đồ mới, nhất định không có vấn đề gì." Tống Hòa nói.
Mộ Yến Lệ đáp một tiếng, trong lòng không khỏi nghĩ nhiều hơn.
Không đủ tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, lý do này cũng quá phổ biến rồi.
Hơn nữa, cứ coi như là không đủ tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy thì chỉ cần chấn chỉnh là được rồi, phải đến mức niêm phong à?
Có phải đã đắc tội ai rồi không?
Ngày hôm sau.
Mộ Ngọc Tú quay trở về nhà họ Mộ, mặc dù đã thay quần áo và chỉnh trang lại đầu tóc nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ uể oải và mất tinh thần.
Sau khi Lý Huệ Lan nhìn thấy thì vốn định oán trách cô ta, cuối cùng thấy trạng thái tinh thần cô ta không đúng lầm thì vội hỏi: "Con làm sao thế?"
Bà ta nhìn thấy những dấu vết xanh tím trên cổ cô ta, đột nhiên cơn tức giận vọt lên, trên mạng đã ồn ào huyện náo đến mức đó mà nó còn có lòng dạ đi làm mấy chuyện kia: "Tối qua con đi đâu, làm gì?" Mộ Ngọc Tú thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, hôm nay lúc cô ta tỉnh lại vậy mà chính là nơi đó.
Còn những tên ăn xin kia thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô ta bị giày vò cả một đêm không ngủ, tinh thần và thể xác đã sớm mệt mỏi, không còn chút sức lực nào nữa rồi.

"Mẹ, đừng hỏi nữa, để con ngủ một lát!"
Lý Huệ Lan nhíu mày: "Con còn có tâm trạng đi ngủ à, cha của con muốn tìm con tính sổ đấy! Con, con có chuyện gì vậy hả? Tại sao lại huyên náo lên trên mạng rồi, con khiến cái mặt già của cha con đều mất hết.

Con nói xem, sao con càng lớn lại càng không đỡ lo vậy chứ?"
Mộ Ngọc Tú cũng không nghe, trực tiếp đi vào phòng mình, cửa phòng ầm một tiếng đóng lại, xem như đã ngăn cách được những tiếng càm ràm của Lý Huệ Lan.
Cô ta trong nháy mắt liền ngã nhào lên giường.
Nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh cô ta kêu trời trời không thấu, kêu đất đất, chẳng hay của cô ta tối qua.

Cô ta bị coi như món đồ chơi, mấy tên đàn ông ghê tởm kia dùng những bàn tay bẩn thỉu dơ dáy sờ mó khắp toàn thân cô ta, phát tiết lên người cô ta.
Bản, bản thân cô ta cảm thấy rất bẩn, không những bẩn mà còn ti tiện nữa!
Cô ta bật người đứng dậy rồi đi thẳng vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra, cô ta không ngừng chà xát bản thân tựa như cái máy, ngay cả làn da đều đã bị chà xát đến đỏ rực.
Cô ta lại không hề cảm thấy đau đớn.

Cô ta từng là viên ngọc quý, là cô chủ của nhà họ Mộ, là vợ của cậu chủ Tập đoàn Trần thị, lại còn là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.

Trước khi Mộ Yến Lệ còn chưa trở về, cô ta là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
Tại sao Mộ Yến Lệ vừa quay về, cô ta liền trở nên thấp hèn như hạt cát trong sa mạc?
Bây giờ cô ta lụn bại xuống đến bộ dạng này, không phải đều do Mộ Yến Lệ ban tặng sao?
Không phải cô ta đã đăng bài viết về chuyện Mộ Yến
Lệ dây dưa với tên ăn xin rồi sinh ra một đứa bé sao?
Sao vậy chứ? Không phải lời cô ta nói đều là sự thật à?
Chị ta ngủ với tên ăn xin, vậy nên chị ta liền dùng phương thức y hệt như vậy để báo thù với cô ta ư?
Hai mắt cô ta đỏ sẫm, Mộ Yến Lệt Mộ Ngọc Tú tôi xin thề, tôi và chị không đội trời chung, sự sỉ nhục hôm nay, tôi nhất định sẽ hoàn trả lại gấp mười gấp trăm lần.
Liên tiếp vài ngày, Mộ Yến Lệ vẫn luôn tăng ca ở Studio.
Lúc mới bắt đầu, đội ngũ nhân viên chưa phối hợp với nhau tốt, hơn nữa còn có cả nhà thiết kế mới tới nên không thể làm việc độc lập được, khiến cho Mộ Yến Lệ tựa như phải chia thành nhiều phần để chạy hết bên này bên kia.
Ngay cả thời gian đón con cô cũng không trích ra được, Tổng Hòa đã giúp cô đón con mấy lần rồi.
Hôm nay, khách hàng còn đang ở trong tiệm cùng bàn luận với cô được nửa chừng, cô cũng không tiện bảo cô ấy đi, chỉ có thể chịu đựng lắng nghe ý kiến của cô ấy.
Cô đưa mắt ra hiệu cho Tổng Hòa, bảo cô ấy đi đón thằng bé.
Tổng Hòa đáp lời rồi đi ra ngoài.
Mộ Yến Lệ kết hợp ý kiến của khách hàng và phong cách mà cô ấy yêu thích để thiết kế ra một bản phác thảo.
Người phụ nữ kinh ngạc: "Ồ, là như vậy sao, cô cần nhắc chu đáo quá, tôi muốn có chút đặc điểm không giống với mọi người, ví dụ như chỗ này cô tăng thêm cho tôi một chút đồ trang trí có được không?"
Mộ Yến Lệ đáp: "Có thể, nhưng chỉ có thể trang trí đơn giản thôi, bộ váy này nếu làm quá phức tạp thì sẽ trông rất có cảm giác khoe khoang, cũng sẽ làm mất đi vẻ đẹp thật sự của chính chiếc váy đó!" "Được, vậy tôi liền nghe cô!" Vị khách này đáp.
Mộ Yến Lệ lại thảo luận với cô ấy một lúc lâu mới tổng cổ cô ấy đi được, cũng chỉ mới duỗi thẳng thắt lưng thì điện thoại trong tay liền đổ chuông.

"Chị Yến Lê, cô giáo nói hai mươi phút trước đã có người đón Gia Hạo về rồi, chị hỏi xem là ai đón vậy?" Nghe thấy thế, Mộ Yến Lệ chợt hoảng sợ: "Cô giáo không nói là ai đến đón sao? Nam hay nữ?".


Bình Luận (0)
Comment