Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 383

Lục Hạo Thành gọi đến lần thứ ba, Lam Hân mới nghe điện thoại.

Lục Hạo Thành tức giận nói: “Lam Lam, vì sao không nghe máy?”

Lam Hân nghe tiếng anh quát, giọng nói gấp gáp của anh cũng không nói gì, cô không muốn làm phiền anh, có cha và Cần Hi đang điều tra, chắc rất nhanh sẽ có kết quả.

Cô nói: “Không cần phiền giám đốc Lục, người của Cần Hi và cha tôi đã đi thăm dò , rất nhanh sẽ có tin tức .”

“Tôi thì sao? Em đem tôi vứt đi đâu ?” Lục Hạo Thành rống giận.

Chết tiệt , cô không muốn anh can thiệp vào chuyện của cô.

“Giám đốc Lục. …..

“Nói, Kỳ Kỳ hiện tại ở đâu ? Không ai hiểu rõ về thành phố Giang hơn tôi.” Lục Hạo Thành phẫn nộ .

Lam Hân vừa nghe, cắn chặt răng nói: “Được, vậy anh chờ một chút, tôi gửi video qua cho anh”

Lam Hân nói xong liền cúp điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lục Hạo Thành, cũng nói cho anh nơi Kỳ Kỳ bị mang đi là ở đâu.

Lục Hạo Thành lúc này đã ngồi vào xe, nhìn thấy hai video gửi tới, một cái là hình ảnh con gái bị trói, video còn lại là lúc con bé bị người ta đánh.

“Khón kiếp!” Lục Hạo Thành nỏi giận gầm lên một tiếng.

Đôi mắt âm trầm kia, giống như bầu trời u ám trước cơn bão, đầy mây mù.

Anh liếc nhìn Âu Cảnh Nghiêu đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau, tức giận nói: “Âu Cảnh Nghiêu, lập tức tỉnh táo lại cho tôi.”

Âu Cảnh Nghiêu bất lực mở mắt ra , nhìn thấy vẻ mặt như muốn lấy mạng của Lục Hạo Thành, chậm rãi mở miệng, giọng đò đẫn : “Tôi tỉnh rồi, cậu lái xe đến công ty đi!”

Nghe lời này, Lục Hạo Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi!

Lục Hạo Thành nhanh chóng lái xe đi, đồng thời cũng gọi điện cho Tô Cảnh Minh gửi video để cậu ta dẫn người đi tìm.

Địa điểm trong video là một tòa nhà bỏ hoang.

Tô Cảnh Minh đã từng quản lý bất động sản, quen thuộc địa hình hơn so với Mộc Tử Hoành.

Bên kia Tô Cảnh Minh cũng nhanh chóng hành động.

Màn đêm đen kịt, không có ánh sao khiến lòng người càng thêm nặng trĩu.

Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu rất nhanh đã trở lại công ty.

Âu Cảnh Nghiêu ngồi trên bàn làm việc trong tình trạng say khướt, trên khuôn mặt tuần tú ửng đỏ, làm cho khiến da anh trắng hồng, thoạt nhìn càng thêm thu hút.

Anh mở máy tính, theo dõi vị trí của Tô Cảnh Minh mọi thao tác đều vô cùng nhanh nhạy.

Đồng thời anh cũng đang gắng sức thông qua video tìm ra địa GHIIIE: Lục Hạo Thành thấy vậy, đã tự tay pha một tách trà đặt trước mặt anh.

Lam Tử Kỳ bị mang đi từ thư viện sách ở trung tâm thành phó, anh bắt đầu kiểm tra khu vực giám sát.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn tách trà trước mặt, ngắng đầu, lằng lặng nhìn người bên cạnh một hồi, cũng không nói gì, chậm rãi quay lại nhìn vào màn hình.

Mà ở nhà của Lam Hân, Tiểu Tuấn cùng Mộ Thanh cũng đã về đến nhà.

Tiểu Tuấn chạy thẳng vào phòng Lam Hân .

Nhạc Cần Hi và Lam Hân cũng đang ngồi chờ tin tức.

“Mẹ, đưa điện thoại cho con.” Tiểu Tuấn nói xong, cầm điện thoại của mẹ chạy xuống lầu.

Lam Hân còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Tuần đã chạy mấy .

Lam Hân đuổi theo, gọi: “Tiêu Tuần, con làm gì vậy?”

Nhưng Tiểu Tuần đã quay trở lại phòng mình, liền khóa trái cửa lại.

Lam Hân bị chặn ngoài cửa, Mộ Thanh cũng đi đến, kéo cô ngồi trên ghế sô pha.

Nhạc Cần Hi cũng đi theo xuống dưới.

Tiểu Tuần mở máy tính, đem video gửi qua cho sư phụ.

Thành phố Giang rất lớn, chỉ có sư phụ có năng lực, mới có thể nhanh chóng tìm được Kỳ Kỳ.

Ngay khi video vừa gửi qua, điện thoại của cậu đã vang lên.

“Alol Sư phụ, em gái con đã xảy ra chuyện, người có thể nhìn thấy tất cả khu vực giám sát của thành phố không?”

“Tiểu thấy, cái này con cũng có thể làm được , không cần sư phụ ra tay, con có thể thử làm một lần.”

Tiểu Tuấn cự tuyệt nói: “Sư phụ, hiện tại tâm trạng con không ổn định, rất khó. Địa chỉ là một cửa hàng tiện lợi trước nhà sách ở trung tâm thành phó.”

Đối phương im lặng một hồi mới nói: “Được, Tiểu Thất, cho ta thời gian hai phút.”

Tiểu Tuấn nhìn thoáng qua máy tính, nói: “Sư phụ, gửi thông tin tới địa chỉ IP lần trước con đã đưa cho người.”

: “Được, sư phụ đã biết, Tiểu Thất, không cần lo lắng, sẽ ổn thôi.”

“Được! Cám ơn sư phụ!” Tiểu Tuần tay cầm điện thoại cũng đổ mồ hôi, nhìn em gái bị đánh, tim như thắt lại.

Hai phút trôi qua, bên kia truyền đến giọng nói tự hào: “Tiểu Thát, đã xon .”

“Vâng. Cảm ơn sư phụ!” Tiểu Tuần thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cúp điện thoại, cậu nhanh chóng cầm điện thoại của mẹ đi ra ngoài phòng khách.

Lục Hạo Thành, cho người một cái cơ hội, cậu có thể nhìn ra được, mẹ đối người này cảm giác rất đặc biệt Chậm rãi bước vào phòng khách, nhìn mẹ mình cô đơn không nơi nương tựa, tim cậu lại đau nhói.

Giờ khắc này, cậu hỉ vọng mình lớn nhanh một chút, sớm trở thành trụ cột cho gia đình.

Nhìn qua Nhạc Cần Hi, đáy lòng áy náy, chú Nhạc, thật xin lỗi, chú rất tốt, nhưng mà. …..

Tiểu Tuấn khẽ chớp mắt, một nhà ai cũng không muốn làm tổn thương chú Nhạc.

Cậu đi đến cạnh mẹ, “Mẹ, điện thoại của mẹ.”

Lam Hân ngắng đâu nhìn con trai, nhận điện thoại, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, cũng không hỏi cậu tại sao lại lấy điện thoại di động của cô, Tiểu Tuấn cũng chưa bao giờ khiến cô lo lắng.

Trong phòng khách im lặng như tờ, không ai nói chuyện.

Mà ở tập đoàn Lục Thị.

Màn hình máy tính của Âu Cảnh Nghiêu đột nhiên hiển thị nhiều ảnh chụp màn hình Anh nhìn chằm chằm, rất nhanh nói: “Hạo Thành, mau nhìn xem.

Lục Hạo Thành tiến lên vài bước, nhìn thấy ảnh chụp màn hình T Kỳ bị mang đi, nhìn thấy vị trí cuối cùng, anh lập tức gọi cho Tô Cảnh Minh.

“Tô Cảnh Minh, đến tòa nhà đang xây dở ở Tây Thành và gọi cảnh sát.”

Lục Hạo Thành nói xong liền cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài, Âu Cảnh Nghiêu cũng nhanh chóng tắt máy tính, cùng Lục Hạo Thành rời đi.

Vừa đi anh vừa gọi điện thoại cho Lam Hân.

“Alo!” Lam Hân trả lời điện thoại gần như trong vài giây.

“Lam Lam, đã tìm được Kỳ Kỳ , tôi gửi địa chỉ cho em.”

“Được! Cám ơn!” Lam Hân cúp điện thoại.

ùng lúc đó, điện thoại của Mộ Thanh vang lên.

Bà rất nhanh nghe điện thoại, “Alo! Thiên kỳ.”

“Thanh Thanh, Kỳ Kỳ tìm được rồi, hiện tại tôi sẽ qua đó, bà nói với Lam Lam bảo nó đừng gấp.”

“Được! Vậy là tốt rồi!” Mộ Thanh kích động đến trào nước mắt.

Lục Hạo Thành đã gửi địa chỉ qua.

Lam Hân đứng dậy nói: “Mẹ, mẹ và Tiểu Tuấn ở nhà, con sẽ đi qua”

Mộ Thanh lo lắng nhìn cô: “Lam Lam, cha con đã chạy qua rồi, ông ấy sẽ đem Kỳ Kỳ mang về.”

Lam Hân lắc đầu, “Mẹ, Kỳ Kỳ hiện tại nhất định rất sợ hãi, con phải ở bên con bé.” Nhạc Cần Hi đứng dậy nói: “Dì Mộ, dì yên tâm, con sẽ đi cùng Lam Lam.”

“Được” Mộ Thanh cảm kích nhìn anh.

Nhạc Cần Hi và Lam Hân vội vàng rời đi.

Mộ Thanh hơi hơi nhắm mắt, vẻ mặt vẫn rất lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment