Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 384

“Bài” Tiêu Tuần lo lắng qua.

Vẻ mặt lo lắng của bà khiến cậu đau lòng, bà tốt với ba anh em họ từ nhỏ, mặc kệ cả ba có ầm ï náo loạn thế nào, bà đều rất kiên nhẫn làm bạn với cháu.

Thậm chí so với người khác bà còn thân thiết hơn, Mộ Thanh mở mắt, nhìn thấy cười âu yếm, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Tuấn, không sợ, Kỳ Kỳ sẽ không có việc gì .”

“Vâng!” Tiểu Tuấn mỉm cười, trong lòng cảm kích, Kỳ Kỳ đã tìm được rồi, chỉ cần bọn họ nhanh chân, có thể sớm đem Kỳ Kỳ trở về.

Mộ Thanh đột nhiên nhớ tới một việc, Tiểu Tuấn còn chưa ăn cơm.

Bà liếc nhìn thời gian, Giai Kỳ cũng sắp trở lại, liền gọi cho cô đặt đồ ăn online mang về.

Lúc này mới cùng Tiểu Tuấn im lặng ngồi chờ trong phòng khách.

Lam Hân cùng Cần Hi tới tòa nhà đang xây dở ở Tây Thành, Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu cũng đã tới.

Bốn vị cảnh sát cũng đi theo tới đây.

Mấy người xuống xe liền gặp nhau.

“Lam Lam!” Lục Hạo Thành lo lăng nhìn cô.

Nhạc Cần Hi vừa tháy, thấy vậy thân thể hơi hơi sang một bên, không chút dấu vết chắn trước mặt Lam Hân, anh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lục Hạo Thành.

Đôi mắt đó như muốn nói với Lục Hạo Thành rằng hãy tránh xa Lam Hân ra.

Lục Hạo Thành vừa thấy, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, tinh xảo.

Lam Hân bước ra từ phía sau Nhạc Cần Hi, hỏi: “Giám đốc Lục, Kỳ Kỳ ở đâu?”

Nghe một tiếng gọi giám đốc Lục xa cách, ánh mắt Lục Hạo Thành lại trầm thêm vài phần.

Anh nhìn cô mặt mày tái nhọt, cũng vì lo lắng, đôi môi căng bóng ô đã khô và nứt nẻ rất nhiều.

Chậm rãi ra tiếng, giọng nói trầm thấp và đờ đẫn: “Trong tòa nhà chưa hoàn thành này, Cảnh Minh đã đưa người lên, đây là cảnh sát Vương, chúng ta lên đi.”

Lục Hạo Thành giới thiệu xong, ánh mắt lại nhìn cô thật sâu , chua xót trào dâng trong mắt, anh cùng Âu Cảnh Nghiêu lên trước dẫn đường.

Tô Cảnh Minh mang theo năm sáu vệ sĩ của công ty, đều là quân nhân xuất ngũ, là chỗ quen thân của Tô Cảnh Minh, làm việc tình cũng tận tâm hết sức mình.

Mấy người đã đi vào căn phòng lộn xộn trên tầng 3. Lúc này hai người đã bắt cóc Kỳ Kỳ vẫn không hề hay biết , đều đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Đột nhiên có người xông vào, cả hai ngỡ ngàng chưa kịp kêu lên thì đã bị đạp văng xuống đất.

Tô Cảnh Minh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi cho Lục Hạo Thành.

“Hạo Thành, lầu ba, phòng thứ nhất bên trái.”

Cúp điện thoại xong, anh bước đến chỗ Kỳ Kỳ đang co ro trong góc.

Sau khi Lục Hạo Thành cúp máy, anh nói với Cảnh sát Vương vị trí của căn phòng..

Một mình lao lên lầu với tốc độ nhanh nhát.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy thì khó hiểu, cũng không phải con cậu ta, sao phải sốt ruột như vậy?

Lập tức cười tự giễu, Lục Hạo Thành đôi với Lam Hân, thật sự nghiêm túc .

Anh chưa bao giờ thấy Lục Hạo Thành kích động và sốt ruột như vậy.

Bước chân của Lam Hân ngày càng nhanh, Nhạc Cần Hi cũng thật cần thận bảo vệ cô, sợ cô ngã sắp xuống.

: Lam Tử Kỳ lúc này đã dính đầy bùn đất, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lắm lem vài hạt bụi, búi tóc xinh xắn cũng đã rồi tung lên.

Mặc dù đang ngồi co ro trong góc, tay chân bị trói bằng dây thừng, nhưng không có một chút rụt rè sợ hãi nào trong đôi mắt to tròn kia.

Tô Cảnh Minh vừa đi tới bên người Lam Tử Kỳ, vừa định ngồi xổm xuống, liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Lục Hạo Thành truyền đến.

“Kỳ Kỳ.”

Tô Tô Cảnh Minh nhìn lại thì thấy Lục Hạo Thành mồ hôi đầm đìa, lướt qua anh như một cơn gió.

“Kỳ Kỳ, có bị thương không?” Lục Hạo Thành một tháo dây thừng cho cô bé, một bên lo lắng hỏi.

Lam Tử Kỳ không ngờ rằng người đầu tiên cứu mình lại chính là người chú mà mới gặp hai lần.

Lam Tử Kỳ chớp chớp đôi mắt to, dần cười khẽ: “Chú, cháu không sao, chỉ là bị bọn họ đá hai phát mà thôi! Lúc ấy rất đau, hiện tại không đau nữa” Giọng nói ngọt ngào, có chút tỉnh nghịch.

Lục Hạo Thành vừa nghe, không hỗ là con gái của Lục Hạo Thành trong hoàn cảnh như vậy vẫn rất bình tĩnh, không có một chút sợ hãi.

Anh nhanh chóng tháo sợi dây ra khỏi chân cô bé.

Lam Tử Kỳ mặc áo ngắn tay và quần đùi, có một vùng bằm tím lớn trên bắp chân trắng trẻo của cô nhóc.

Còn bị mắt một đôi giày vải màu trắng, gót chân có vết xước rõ ràng đã bị kéo lê trên mặt đất, đầu gối cũng đầy vét bầm tím.

Ánh mắt Lục Hạo Thành đầy xót xa.

Cảnh sát Vương vội vàng chạy tới, ánh đèn pin chiếu vào khuôn mặt anh, đường nét tuần tú của đó được ánh sáng chiếu rõ ràng.

Lam Tử Kỳ thấy rõ gương mặt lạnh lùng và đau lòng của anh.

Người được cảnh sát Vương mang đến còng tay hai người bị hất xuống đất, đưa đi, đồng thời cũng bảo Lục Hạo Thành và Lam Hân, qua cục cảnh sát để lấy ghi chép.

Lục Hạo Thành gật đầu, thật cần thận ôm Kỳ Kỳ đứng lên.

“Kỳ Kỳ, không sợ, chú đưa cháu đi bệnh viện.” Giọng anh trầm thấp , nỗi đau khổ không thể che giấu.

Lam Tử Kỳ cười nói: “Chú, sao phải đến bệnh viện, không phải là trầy da một chút tôi sao? Về nhà dùng cồn sát trùng, bôi chút thuốc là tốt rồi!”

Lục Hạo Thành nhìn bé con, nghiêm túc lên tiếng: “Kỳ Kỳ, không được, phải đi bệnh viện.”

“Kỳ Kỳ.” Đây là, Lam Hân cũng hỗn hễn lên tới nơi.

Lam Tử Kỳ thấy mẹ đầm đìa mồ hôi, đôi mày thanh tú đọng lại vẻ lo lắng, vẻ mặt tối sầm lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

Cười nói: “Mẹ, chạy nhanh như vậy làm gì? Con không phải vẫn ồn sao?”

Tô Cảnh Minh ở bên cạnh nghe được lời này, nhịn không được ra tiếng: “Này này này này , cháu rốt cuộc có phải trẻ con không vậy. Giống đứa nhỏ như cháu nếu gặp chuyện thế này, nhìn thấy mẹ nên là gào khóc, nép vào vòng tay mẹ sao? Đứa nhỏ này sao lại không bình thường như vậy chứ?”

Lam Tử Kỳ vừa nghe, khinh thường liếc mắt, châm chọc nói: “Là trẻ con thì phải khóc sao? Khóc vậy rất xấu hỗ nha, chẳng qua là bị bắt cóc thôi mà, khóc lóc có thể giải quyết vấn đề sao?

Nếu cháu ồn áo, bây giờ còn có thể nguyên vẹn đứng đây ầm ï với chú chắc?

Mỗi ngày cháu đọc sách xem TV cũng không phải xem cho vui nhé .”

TẠ án ý ” Tô Cảnh Minh nhất thời sùng bái nhìn Lam Tử Kỳ.

Xoay người nhìn Lam Hân người đầy mồ hôi, vẻ mặt vui vẻ nói: “Quản lý Lam, tôi cũng muốn có một cô con gái ngoan hiền như vậy, cô theo tôi về nhà đi, tôi cưới cô.”

Lam Hân: “2 2”

_ Sắc mặt Nhạc Cần Hi và Lục Hạo Thành âm trầm đến đáng sợ.

“Ha ha” Lam Hân lúng túng cười, bị người ta nói thẳng thừng như vậy khiến đầu óc có chút choáng váng.

Cô cười nói: “Giám đốc Tô, không nên đùa như vậy.”

“Sao có thễể…… ” Tô Cảnh Minh nói chưa nói xong, đã bị Âu Cảnh Nghiêu ngăn lại .

“Tô Cảnh Minh, giờ là lúc ba hoa sao?” Anh dùng ánh mắt cảnh cáo cậu ta, Lục Hạo Thành là người hay mang thù .

Bình Luận (0)
Comment