Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 420

Chương 420

Những cô gái khác?

Ý là anh ta đã từng đùa giỡn với mấy cô gái khác như vậy rồi?

Mặt Lâm Thúy Vân lập tức đen lại “Thật không ngờ rằng, giáo sư Lục đây lại là cao thủ tình trường đấy? Hay là vầy đi, tôi tự mình gọi xe là được rồi. Còn ngài ấy, đi tìm cô gái khác mà chở ngay đi nhé, bye bye”

Lâm Thúy Vân nói xong câu này thì xoay người bỏ đi.

Nhưng cô còn chưa bước được bước chân nào thì đột nhiên lại bị ai đó nắm lấy.

Lục Mặc Thâm dùng sức, trực tiếp kéo cô vào sà vào trong lồng ngực mình.

Anh ta tự đắc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không: “Ghen à?”

Lâm Thúy Vân không hiểu sao lại thấy hai tai nóng lên, mặt cũng đo đỏ.

“Nói bậy nói bạ cái gì thế? Anh mới ghen đó, cả nhà anh đều ghen đó!”

Lục Mặc Thâm thích nhìn nhất là dáng vẻ cô đột nhiên xù lông lên, dễ thương vô cùng.

Anh ta xoay tay nằm lấy eo cô: “Thật sự không ghen sao?”

Lúc này gương mặt nhỏ nhản của Lâm Thúy Vân đã đỏ như đít khỉ tồi, nhưng lời nói vẫn vô cùng cương quyết Cô vừa giấy giụa vừa mở miệng la hét “Tôi nói không có thì là không có! Anh buông tôi ra, tôi phải đi về!”

“Không phải nói tôi đưa cô về sao? Cái khách sạn kia của cô có chút xa đó, mấy tài xế kia chưa chắc đã tìm a đâu, hay là đi qua chỗ tôi ở một đêm đĩ?”

Lâm Thúy Vân liếc mắt: “Qua chỗ anh ở một đêm? Đừng tưởng răng tôi không biết anh âm mưu gì! Người như anh, một khi đã cởi quần áo thì trở thành là cầm thú.

Chúng ta là cô nam quả nữ, ở chung một phòng có phải không được đâu!”

“Vậy được rồi, tôi đi một vòng tiễn cô về vậy”

Lâm Thúy Vân vừa xoay đi về phía xe anh ta, vừa ngạo kiều nói: “Hừ, lần này là anh chủ động yêu cầu để được chở tôi đi đấy, tôi cũng không có cầu ah!”

Lục Mặc Thâm gật đầu, bước lên xe “Không sai.”

‘Sau khi lên xe, Lục Mặc Thâm khởi động động cơ.

Xe chạy được tầm một giờ, nhưng đường đi trước mặt lại càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng đến cả đèn đường cũng không có.

Khung cảnh tối tăm trước mặt nhất định là đưa tay ra chẳng thấy nổi năm ngón luôn.

Lâm Thúy Vân hơi sờ sợ nhìn Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, anh chắc răng anh đây là đang ăn khách sạn Hạo Đình, mà không phải là đang chở tôi đến chỗ hoang vắng không người rồi giết người phi tang à?”

Lục Mặc Thâm bình thản nhìn cô, không trả lời.

Xe chạy thêm một đoạn nữa, rồi mới dừng lại.

“Đến rồi, xuống xe đi”

Lâm Thúy Vân sửng sốt.

Cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên, thì phát hiện kế bên một cái công xưởng bỏ hoang tối †ăm, quả thật có một khách sạn tên Hạo Đình.

Nhưng thậm chí đến cái bảng hiệu cũng đã hư rồi, chỉ còn một chữ “Đình” còn lập loè lúc mở lúc tắt.

Lâm Thúy Vân nắm chặt tay, quan sát một vòng xung quanh.

Khách sạn này có tổng cộng ba tầng, mà nhìn sơ qua thì cả cửa sổ cả ba tầng lầu cũng chẳng có một tí ánh sáng nào hết.

Nhìn khung cảnh âm u đó, Lâm Thúy Vân thấy tóc gáy sắp dựng hết cả lên rồi.

“Giáo, giáo sư Lục, anh chắc chắn đây là khách sạn của tôi à?”

Lục Mặc Thâm lại nghiêm túc lấy điện thoại di động của cô ra.

“Bên ngoài vành đai 4, số 108, đường Thanh Minh, đường vành đai 4 bên ngoài, khách sạn Hạo.

Đình, không sai mà. Cô có thể xuống xe rồi Trước khi Lâm Thúy Vân lên xe đã nói năng hùng hồn như vậy, nên Lục Mặc Thâm mở miệng muốn cô xuống xe, cô cũng không còn mặt mũi mà ở lại trên xe nữa.

Cô vô cùng tổn thương mở cửa xe ra, vừa đứng lên đã muốn ngồi xuống “Chuyện gì vậy… Chứng minh nhân dân của tôi không thấy đâu hết…”

Lục Mặc Thâm trực tiếp đế tay ra sau lưng.

cô, không để cô ngồi xuống “Ở túi bên hông giỏ xách của cô đấy, lúc mới lên xe tôi thấy cô bỏ vào đó”“

Lâm Thúy Vân lúng túng cười “Như vậy à. À mà, đúng rồi, tôi mới nhớ ra, nhà sản xuất đặt cho tôi chắc không phải là khách sạn Hào Đình đâu, hay là chúng ta đi…

“Lâm Thúy Vân, có phải cô sợ không?”

Lục Mặc Thâm nói một câu đâm trúng tim đen oô.

Mặt Lâm Thúy Vân cứng lại, cô nhanh chóng lắc đầu.

“Sao có thể chứ? Lâm Thúy Vân tôi chính là không sợ trời không sợ đất…”

“Nếu vậy thì cô thả tay ra đi, cửa xe tôi cũng sắp bị cô bẻ gấy rồi”

Lâm Thúy Vân chỉ thấy trên trán có mấy giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.

Cô vô cùng buồn bực buông tay ra, trơ mắt nhìn Lục Mặc Thâm chậm rãi lái xe đi…

Mắt thấy Lục cầm thú đã chuẩn bị cho xe rời đi, trong lòng Lâm Thúy Vân vô cùng sốt ruột Cô nghiêng đầu nhìn lướt qua cái khách sạn vô cùng âm u kia, sau đó lại quay đầu nhìn xe của Lục Mặc Thâm.

Bên trong chiếc Aston Martin tối màu, khoé miệng Lục Mặc Thâm nhếch lên một nụ cười khẽ, miệng thầm đếm: “Ba… Hai… MỊ “Đùng đùng đùng đùng!”

Tiếng cuối cùng vừa dứt, thì cửa xe đã bị người ta gõ ầm ầm Khoé miệng Lục Mặc Thâm nhẹ nhàng nhếch lên, chậm rãi kéo cửa kính xuống: “Hứ?

Lâm Thúy Vân đứng im tại chỗ, mặt mày đã bị doạ cho tái nhợt từ lâu.

Bởi vì mới vừa rồi, cô rõ ràng thấy trên cửa sổ lầu ba của cái khách sạn Hào Đình này có một bóng trắng kỳ lạ lướt qua.

Không sai, Lâm Thúy Vân cô đây đúng là không sợ trời không sợ đất, nhưng có sợ ma sợ quỷ nha!

Cô ấy mới không ở cái nơi âm u kinh khủng như thế này đâu!

“Giáo sư Lục, cầu anh, cầu anh mang tôi đi được không?”

Lâm Thúy Vân bấu chặt lấy cửa xe, bộ dáng giống như là anh không mang tôi đi, thì cả đời này tôi sẽ không buông tay đâu.

Lục Mặc Thâm cau mày, cố ý bày ra vẻ mặt do dự: “Không phải vừa rồi mới có người thề thốt vô cùng chân thành rằng, nếu không phải là nơi này thì không được sao? Nhanh như vậy đã trở mặt?”

“Người đó chắc chăn không phải là tôi đâu.”

Lục Mặc Thâm có chút khó xử: “Nhưng tầm này không dễ kiếm khách sạn ở thủ đô đâu”

Từ sau khi Lâm Thúy Vân nhìn thấy bóng trắng vừa bay qua cửa sổ, đến bây giờ cô ấy vẫn còn cảm thấy lạnh cả sóng lưng.

Cô làm bộ dùng đôi mắt đáng thương nhìn Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, anh, nhà anh chắc không chỉ có một căn phòng đâu. Van anh, van anh cưu mang tôi đi được không?”

“Nhưng mà chúng ta là cô nam quả nữ, ở chung một phòng có phải không ổn lắm không?”

Lục Mặc Thâm trực tiếp vứt lại cho Lâm Thúy Vân lời nói ban nấy.

Lúc này Lâm Thúy Vân tức đến nỗi nước mắt cũng sắp trào ra: “Giáo sư Lục, tôi van cầu anh, van cầu anh mà, có được không?”

Lục Mặc Thâm lúc này mới ngập ngừng gật đầu: “Được rồi, nhưng mà căn hộ tôi đang thuê kia có thế hơi nhỏ, nên đến lúc đó cũng đừng có đổi ý đấy”

Mắt Lâm Thúy Vân sáng lên, vội vàng leo lên xe Cô ấy vô cùng khéo léo kéo dây an toàn lên thất: “Yên tâm, tôi chắc chắn không hối hận đâu”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô lại âm thầm suy nghĩ rằng: Lục Mặc Thâm nhiều tiền như vậy, nhà dù nhỏ đi nữa cũng không tới nỗi quá nhỏ đâu!

Mãi đến khi chiếc Aston Martin màu xanh chạy đi mất rồi, một vệ sĩ bị treo ngoài cửa sổ lầu ba của khách sạn Hào Đình mới được châm chậm kéo lên Anh ta cứ đong đưa ngoài cửa sổ như vậy nữa thì đến cơm tối cũng phải ói ra mất.

Bình Luận (0)
Comment