Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 421

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 421: Trong nhà của người có tiền chỉ có một cái giường?

“Hôm nay boss lên cơn điên gì vậy? Bảo t chạy đến đây giả ma dọa người thì cũng thôi đi, còn cố ý đem biệt thự của anh ấy đổi thành căn hộ đơn nữa.”

“Sở thích của người có tiền bây giờ đều kỳ lạ như vậy sao? Biệt thự lớn ở đến phiền rồi muốn đổi khẩu vị?”

Hai người bảo vệ lần đầu tiên biết đến loại sinh hoạt này, vô cùng khó hiếu.

Nửa giờ sau Khi Lục Mặc Thâm mở cửa phòng ra, Lâm Thúy Vân nhìn thấy một căn hộ đơn chỉ có một chiếc giường lớn.

Trong phút chốc, cô ấy đã phản ứng kịp, hiện tại cuối cùng cũng hiểu được mưu đồ của câu đừng nuốt lời mà Lục Mặc Thâm nói với mình rồi.

“Giáo sư Lục…Đây là căn hộ của anh?”

Lâm Thúy Vân tỏ ý cô ấy ngàn vạn lần không tin Cái tên Lục Mặc Thâm này giàu như vậy, sao có thể ở căn hộ nhỏ như vậy chứ?

Được rồi, phòng nhỏ cũng không phải vấn đề chính.

‘Vấn đề chính là tại sao trong căn hộ đơn này ngay cả cái sofa cũng không có?

Không lẽ đêm nay cô ấy phải chung chăn chung gối với cái tên Lục Mặc Thâm này ư?

Lục Mặc Thâm lười biếng dựa lên khung cửa: “Hối hận nhanh như vậy à? Hối hận rồi thì tôi có thể đưa cô đến khách sạn lớn Hào Đình”

Sau lưng Lâm Thúy Vân lạnh lẽo, vội vàng lắc đầu “Không có, tuyệt đối không hối hận”

Lục Mặc Thâm cuối cùng cũng vừa ý mà gật đầu: “Tắm một cái rồi ngủ đi”

Lâm Thúy Vân cẩn thận trèo lên giường.

Cô ấy vừa nắm xuống, thì nhìn thấy Lục Mặc Thâm quay người trực tiếp ôm cô ấy vào lòng.

“Lục..”

Cô ấy giật nảy cả mình.

Đang chuẩn bị mở miệng mảng chửi, nhưng nâng mắt lên thì lại phát hiện Lục Mặc Thâm ngay cả mí mắt cũng chưa hề mở ra Tên này vẫn chưa tỉnh?

Bỏ đi bỏ đi.

Lâm Thúy Vân bất đắc dĩ thở dài Coi như cô ấy quân tử không chấp nhặt tiểu nhân đi, dù sao mình cũng bị anh ta đụng chạm không ít rồi, ôm một chút cũng chẳng sao.

Vậy là hai người cứ ôm nhau như vậy mà ngủ đến sáng.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Thúy Vân bị một đợt âm thanh của đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc.

Cô ấy mơ màng mở mắt ra, đưa tay lên tắt đồng hồ báo thức ở đầu giường Còn chưa tỉnh táo lại thì đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn bên tai: “Tỉnh rồi?”

Lâm Thúy Vân vô thức trả lời: “ừ”

Có điều, cô ấy rất nhanh đã phục hồi tỉnh thần, đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Lục Mặc Thâm.

“AI”

Lâm Thúy Vân lùi về sau theo phản xạ có điều kiện.

Có điều động tác của cô ấy không nhanh bằng Lục Mặc Thâm, cánh tay dài của người đàn ông vừa thu lại, trực tiếp ôm cô ấy qua.

“Sao hả? Đêm qua ngủ với tôi rồi, hôm nay không chịu nhận à?”

Lâm Thúy Vân bày ra vẻ mặt cạn lời: “Nói linh tinh cái gì đớ? Hai chúng ta chỉ là nắm chung trên một chiếc giường thôi, tôi mới không ngủ với anh.”

Khóe miệng Lục Mặc Thâm nhếch lên, trực tiếp nhấc chăn ra.

“Cô không ngủ với tôi, nửa đêm canh ba cô nằm trong lòng tôi, cởi đồ của mình ra chỉ còn lại một chút quần áo bên người như thế này, cô có ý gì vậy?

Cái gì?

Lâm Thúy Vân cúi đầu nhìn qua cơ thể của mình một cái: Mẹ nó!

Quần áo của cô ấy đâu?

Cô ấy hét lên một tiếng, vội vàng che ngực của mình lại: “Có phải anh làm không hả?”

‘Vẻ mặt của Lục Mặc Thâm thản nhiên: “Nếu như là tôi làm, tôi nghĩ mình lột sạch, sẽ không để cô còn sót lại thứ gì Mọet Tên này nói hình như cũng có lý, cô ấy hoàn toàn không thể phản bác.

“Mất mặt chết mất!”

Lâm Thúy Vân hét lên, ôm mặt bò dậy, cô ấy ôm quần áo rơi xuống dưới đất của mình, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Mà cô ấy không biết rằng, đêm hôm qua, tên cầm thú Lục Mặc Thâm đó vậy mà lại mở điều hòa lên, hơn nữa còn tăng lên thẳng ba mươi độ.

Tòa nhà Lệ Đô.

Lâm Thúy Vân kéo tay Tô Kim Thư, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao chót vớt trước mặt một cái, hai mắt sáng lấp lánh.

Hôm nay Tô Kim Thư đặc biệt xin nghỉ với Lệ Hữu Tuấn, cùng Lâm Thúy Vân đến đây thử vai.

“Thúy Vân cố lên, cậu nhất định sẽ làm được”

Lâm Thúy Vân đắc ý hất mái tóc dài của mình một cái: “Đương nhiên rồi, cũng không xem xem mình là ai”

“Sao nào? Có cần mình cùng cậu lên trên không?”

Lâm Thúy Vân lắc đầu: “Thôi, nếu như cậu ở đó, có khi mình còn căng thẳng hơn”

Cô ấy kéo tay của Tô Kim Thư, yếu đuối dựa vào bờ vai của cô: “Kim Thư, cậu nhất định phải ở đây thay tớ cầu nguyện thật tốt. Thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da này vô cùng nổi tiếng trong nước, nếu như mình có thể lấy được thì ít nhất độ nhận diện của tớ cũng sẽ được mở rộng”

“Mình sẽ trông cho cật “Vậy mình lên trước đây: “Cố lên”

Lâm Thúy Vân thở ra một hơi dài, quay người đi về phía thang máy.

Tô Kim Thư quay người nhìn bốn phía xung quanh Cô định tìm một quán cà phê ngồi một lúc, đợi tin của Lâm Thúy Vân.

Đối diện tòa nhà Lệ Đô có một quán cà phê, Tô Kim Thư đi đến gần vạch kẻ đường, yên lặng đợi đèn đỏ.

Đúng vào lúc này, đối diện đường đột nhiên có một chiếc xe Bentley dừng lại Xuyên qua cửa sổ xe nửa trong suốt, Tô Kim Thư dường như thấy được một gương mặt quen thuộc.

Không lâu sau, cửa xe đã bị người ta đẩy ra Lệ Hữu Tuấn từ trong xe đi ra ngoài.

Một bộ quần áo mới có ký hiệu màu đen, anh tuấn phóng khoáng, khí thế uy hiếp.

“Lệ Hữu Tuấn!”

Tô Kim Thư không ngờ rằng đến đây mà cũng có thể gặp được anh, trong phút chốc liền vui vẻ vẫy tay chào anh.

Thính lực của Lệ Hữu Tuấn rất đầu, quay đầu nhìn qua.

Tiếc là vào đúng lúc này, một chiếc xe đi qua, che đi bóng dáng của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn không nhìn thấy gì cả.

“Bên này”

Lệ Hữu Tuấn đứng bên cạnh xe, vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng.

Rất nhanh, cửa sau xe đã bị mở ra, một bóng dáng cao lớn khom lưng đi ra.

Anh ta mặc quần áo bình thường dày cộm mà lười biếng, khóe miệng nhếch lên một sự xa cách nhàn nhạt, xung quanh cơ thể bao phủ một không khí lạnh lẽo khác thường.

Hai người đứng mặt đối mặt với nhau, trong không khí dường như có ánh chớp lạnh lẽo đang lóe lê.

Cậu chủ Lệ đúng là rất thủ đoạt Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, vẻ mặt vô cùng kiêu căng ngông cuồng Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt, ngang ngược mở miệng: “Anh u, hai chúng ta đều như nhau cả.

“Anh đoán xem, nếu như cục cưng nhà tôi nhìn thấy tôi thì sẽ đi theo tôi hay là đi theo anh?”

Âu Dương Hải một tay đút phân tán vào trong túi quần, ngôn từ khiêu khích.

Bình Luận (0)
Comment