Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 794

Chương 794

Trên trán anh ta có dán mấy miếng băng cá nhân, trên người cũng có vài vết thương.

Lâm Thúy Vân vừa nhìn thấy anh ta, hốc mắt liền đỏ lên: “Lục Mặc Thâm, anh không sao chứ?”

Cô ấy thậm chí không thèm mang giày vào, trực tiếp nhảy xuống giường, chạy đến trước mặt Lục Mặc Thâm.

Càng đến gần, cô ấy càng nhìn thấy rõ hơn các vết thương lớn nhỏ rải đầy trên người anh 1a, tuy không phải là rất sâu, nhưng rất dễ đập vào mắt.

Lâm Thúy Vân lấy tay sờ vào, nhưng lại sợ không cẩn thận làm anh ta đau: “Sao vậy? Sao lại phải ngồi xe lăn rồi? Có phải là bị thương ở chân rồi không?”

Tô Kim Thư sau khi nhìn thấy cảnh này lập tức giật mình kêu lên: “Thúy Vân, hình chụp €T não của cậu còn chưa có, cậu không thể tùy tiện xuống giường như vậy!”

Vốn dĩ Lục Mặc Thâm còn đang nghĩ cái con bé đanh đá vô lương tâm đấy tại sao không lập tức chạy đến bên mình, nhưng sau khi nghe thấy lời của Tô Kim Thư, trong lòng, liền cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Hiện tại, nhìn thấy bộ dạng vội vã như lửa đốt của Lâm Thúy Vân, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, không nố tiếp tục chọc cô ấy nữa: “Một vài vết thương nhỏ thôi.”

Trợ lý Liễu ở bên cạnh nghe thấy câu này, không khỏi đảo mắt, lầm bầm trong miệng: “Suýt chút nữa là vụ nổ tạo thành xuất huyết bên trong rồi còn vết thương nhỏ? Có phải là phải đợi đến khi thiếu tay mất chân thì mới tính là nặng?”

Sắc mặt của Lục Mặc Thâm lập tức sâm xuống: “Anh không mở miệng, không ai nghĩ là anh câm đâu!”

Trợ lý Liễu bĩu môi như thể vô tội, rồi tỏ ý vậy tôi im miệng đây.

Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy hốc mắt cay xè, cô cứ như vậy nhìn Lục Mặc Thâm.

Lục Mặc Thâm bị cô nhìn đến mức cảm thấy quái quái, bèn trực tiếp giơ tay nhéo má cô: “Bị dọa sợ rồi à? Hay là bị anh làm cho cảm động đến mức ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được?”

“Anh nằm mơ đi, xem bộ dạng tự thiếp vàng lên mặt của anh kìa!”

Lâm Thúy Vân tức giận kéo tay anh ta ra. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhìn thấy nét mặt của cô ấy trở nên sinh động trở lại, khóe miệng của Lục Mặc Thâm nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

Hiệu trưởng Lý đứng bên cạnh, nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, mất một lúi ớ có phản ứng: “Giáo sư Lục, đừng n¡ cả hai người cũng..”

Lục Mặc Thâm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Hiệu trưởng Lý, thầy có vấn đề gì sao?”

Hiệu trưởng Lý hết sức khó xử, ho khan mấy tiếng rồi nói: “Cái đó… Đại học Lan Ly thật sự là không có quy định cấm không cho phép nữ sinh cưới chồng, sinh con, nhưng mà không cho phép chuyện yêu đương giữa thầy và trò là có văn bản quy định đàng hoàng!”

Sắc mặt của Lâm Thúy Vân lập tức biển đổi: Hỏng rồi!

Cô vừa rồi trông thấy Lục Mặc Thâm ngồi trên xe lăn, tim đã lập tức nhảy lên đến tận họng rồi, căn bản quên mất là hiệu trưởng Lý cũng đang có mặt!

Lần này thì hay rồi, trực tiếp bị bắt tại trận.

Lâm Thúy Vân vội vã hướng Lục Mặc Thâm nháy mắt ra h ý tứ đại khái là anh còn không mau phủ nhận quan hệ giữa hai chúng ta đi!

Dù sao thì chuyện này nếu đổi qua cho.

Lâm Thúy Vân nói, thì độ tin cậy sẽ thấp đi rất nhiều.

Lục Mặc Thâm sau khi tiếp thu ánh mắt của Lâm Thúy Vân, lộ ra vẻ đã hiếu hết rồi.

Bình Luận (0)
Comment