Một Vạn Lần Rung Động – Đổng Thất

Chương 10

Ngày hôm sau, thứ Bảy.

Tiết Tư Đồng hôm qua nhận được thông báo từ thầy Vương Trí nói rằng cô sẽ đại diện học sinh ưu tú phát biểu dưới cờ vào sáng thứ Hai. Vì vậy, sáng nay cô dậy sớm làm xong hết bài tập rồi mới bắt đầu viết bản thảo bài phát biểu.

Phòng của Tiết Tư Đồng là phòng phụ, vị trí vừa vặn, ánh sáng cũng rất tốt. Bàn học đặt ngay bên cửa sổ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tầng mây ngoài trời và hàng cây không xa. Cô một tay cầm bút, một tay chống cằm, ngắm nhìn đám mây trắng xóa mà suy nghĩ.

Suy nghĩ của cô lúc thì trôi về cảnh sinh hoạt ở Tây Vu cùng ông bà, lúc lại quay về hình ảnh cùng Hứa Giai Di đi học về ở trường cấp hai số bảy, lúc lại nghĩ đến cảm giác xa lạ khi mới đến Kim Thành Nhã Cư, cuối cùng lại quay về đêm đầu tiên đến nhà Trình Yến.

Cô rất nhạy cảm với môi trường sống, dù đã ở đây gần một tuần, nhưng vẫn chưa thích nghi được.

Đặc biệt là buổi tối khi cô đang làm bài tập, nghe tiếng Trần Ánh Hà, Trình Đại Hải và Trình Yến vui vẻ trò chuyện ngoài phòng khách, cảm giác nhớ nhà lại càng da diết hơn.

Tiết Tư Đồng đặt bút xuống, lấy điện thoại từ ngăn kéo ra, định bấm số gọi cho “ba”, nhưng trong đầu bỗng hiện lên cảnh Hứa Tần mắng cô không lo học hành, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ra ngoài, thế là cô lại cất điện thoại đi và tiếp tục viết bản thảo.

Trên tờ giấy trắng hiện ra dòng chữ thanh tú, lúc này cửa phòng cô vang lên tiếng gõ. Sau khi cô trả lời, Trần Ánh Hà cầm một đĩa trái cây đã cắt sẵn bước vào với nụ cười tươi rói: “Đồng Đồng, ăn trái cây đi con.”

Dì đặt đĩa trái cây xuống, rồi thuận tay ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tiết Tư Đồng, dịu dàng nhắc nhở: “Phải biết kết hợp giữa học và nghỉ ngơi nha, đừng học quá sức. Học theo thằng Yến nhà dì ấy, giờ này còn chưa thèm dậy nữa kìa.”

Tiết Tư Đồng sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có phụ huynh bảo mình nên học theo người khác ngủ nướng.

Trần Ánh Hà nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt cô, bật cười giải thích: “Không phải, ý dì là con phải nghỉ ngơi đầy đủ mới giúp ích cho trí nhớ đó, đừng thức khuya quá.”

Tiết Tư Đồng mỉm cười: “Con biết rồi, dì.”

Trần Ánh Hà đáp một tiếng, sau đó rời đi, chưa bao lâu lại quay trở lại.

Lần này dì xách theo hai túi mua sắm to, bên trong chất đầy các loại đồ ăn vặt.

“Đói hay buồn ngủ thì lấy đồ ăn vặt ra ăn. Dì không biết con thích loại nào nên mua mỗi thứ một ít.” Dì đặt túi đồ cạnh bàn, nháy mắt đầy thần bí: “Đừng để Trình Yến biết, không thì nó ăn trộm sạch cho mà coi.”

Tiết Tư Đồng bị vẻ mặt “tòng phạm” của bà chọc cười: “Cảm ơn dì, thật ra con cũng không hay ăn đồ vặt lắm.”

Trần Ánh Hà cho là cô khách sáo, vỗ nhẹ vai cô: “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng tốt. Thôi, dì không làm phiền con học nữa.”

Ra đến cửa, Trần Ánh Hà lại dừng bước quay đầu: “À, hôm nay dì làm cánh gà Coca, trứng hấp tôm nõn với canh rong biển trứng mà con thích ăn. Nếu còn món nào muốn ăn thì bảo dì, dì ra chợ mua.”

Tay cầm bút của Tiết Tư Đồng khựng lại, ngòi bút chạm xuống giấy chưa đầy mấy giây đã lan ra một chấm đen nhỏ. Cô quay đầu nhìn Trần Ánh Hà: “Sao dì biết con thích ăn mấy món đó…”

Trần Ánh Hà thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô thì bật cười: “Có gì đâu, chỉ cần để ý khi ăn cơm là nhận ra thôi.”

Một luồng ấm áp chợt dâng lên trong lòng Tiết Tư Đồng, cô lại một lần nữa nói: “Cảm ơn dì.”

Trần Ánh Hà phẩy tay: “Con bé này, khách sáo quá rồi. Thôi, dì đi chợ đây, lát nữa lén mua cho con cốc trà sữa, đừng để Trình Yến biết nhé.”

Lời vừa dứt, bên ngoài cửa liền vang lên một giọng khàn khàn, ngái ngủ:

“Không để ai biết cơ?”

Trần Ánh Hà giật mình ôm ngực: “Trời ơi, con biết dịch chuyển à? Đúng là thần xuất quỷ một!”

Trình Yến hình như khẽ ho một tiếng, giọng bớt khàn hơn: “Nếu con không ra chắc còn không biết mẹ thiên vị cậu ấy thế đâu.”

“Cũng tại con ngủ nướng quá thôi. Nhìn em gái Đồng Đồng kìa, sáng sớm đã dậy học hành rồi.”

“Con học tới khuya mới ngủ mà.”

“Thức khuya coi chừng hói đầu đó.”

“….”

Cửa phòng khép lại, tiếng tranh cãi ngoài kia dần xa. Có vẻ kết quả là Trình Yến thua rồi.

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

Cả ngày thứ Bảy, Tiết Tư Đồng gần như ru rú trong phòng, đọc sách, luyện đề, viết bản thảo. Ngoại trừ lúc ra ngoài lấy nước hay đi vệ sinh, cô hầu như không rời khỏi phòng.

Đến bữa tối, Tiết Tư Đồng mới nghe Trần Ánh Hà nói rằng Trình Yến ngủ dậy vào buổi chiều xong liền đi chơi với bạn, còn khuyên cô nên tranh thủ ngày nghỉ ra ngoài chơi nhiều hơn, đừng chỉ ở lì trong phòng đọc sách mãi.

Tiết Tư Đồng gật đầu đồng ý. Sau bữa tối, cô giúp dọn dẹp bát đũa xong lại chán chán quay về phòng tiếp tục đọc “Trăm năm cô đơn”.

Nhìn cánh cửa vừa khép lại, Trần Ánh Hà thở dài khe khẽ:

“Cô con gái của Tùng Bạch này chỗ nào cũng tốt cả, nhưng không hiểu sao em lại cảm thấy con bé thiếu đi sự hoạt bát và tươi sáng vốn có của tuổi này.”

Trình Đại Hải gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, hồi cấp hai con bé còn hoạt bát hơn bây giờ nhiều.”

Trần Ánh Hà có chút tiếc nuối: “Tính cách của Hứa Tần lúc nào cũng mong con cái phải xuất chúng, nếu cô ấy chịu thay đổi một chút, thì tính cách của Đồng Đồng cũng sẽ khác đi. Haiz, có người mẹ như vậy thật không dễ dàng gì.”

Trong lúc đang trò chuyện, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Trần Ánh Hà đột nhiên có cảm giác như bị bắt gặp khi đang nói xấu sau lưng người khác, hơi chột dạ.

Bà ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiết Tư Đồng đã thay quần áo bước ra ngoài: “Chú Trình, dì Trần, con đi bệnh viện thăm mẹ một chút.”

Trình Đại Hải liền đáp: “Để chú đưa con đi.”

Tiết Tư Đồng lập tức lắc đầu từ chối khéo: “Không cần đâu ạ, con gọi xe là được.”

Thấy vẻ mặt không muốn phiền người khác của cô, Trần Ánh Hà liền ngăn chồng lại đang định nói thêm, chỉ dặn dò Tư Đồng đi đường cẩn thận rồi để cô rời đi.

Năm phút trước, Tiết Tư Đồng nhận được cuộc gọi từ ba Tiết Tùng Bạch báo rằng Hứa Tần đã sinh em bé. Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nói muốn đến bệnh viện thăm, nhưng vì ông không rời khỏi bệnh viện được, đành gọi xe đưa cô qua.

Khi Tiết Tư Đồng đến nơi, Hứa Tần đã được chuyển từ phòng phẫu thuật về phòng bệnh. Trong phòng đã đứng đầy người, phần lớn là bà con xa mà Tiết Tư Đồng không nhớ nổi tên. Vừa bước vào phòng, cô đã nghe thấy một người phụ nữ đang ôm đứa bé sơ sinh nói:

“Ây da, con bé này đẹp hơn Tư Đồng lúc nhỏ nhiều.”

Tiết Tùng Bạch nhìn thấy biểu cảm phức tạp thoáng qua trên mặt con gái, vội tách đám người ra dắt cô vào: “Con nào cũng là con, làm gì có ai xấu ai đẹp, chị Hai à, chị nói vậy không phải rồi.”

Tiết Tư Đồng lễ phép chào hỏi từng người, với những ai không nhớ tên thì đều gọi chung là “dì”. Sau đó cô đến bên giường bệnh: “Mẹ, mẹ thấy sao rồi?”

Hứa Tần môi vẫn còn tái, yếu ớt lắc đầu: “Mẹ không sao, sao con lại đến đây?”

Tiết Tư Đồng: “Con đến thăm mẹ.”

Hứa Cầm nhìn đứa trẻ đang được vây quanh bởi các bà con, môi cong lên nụ cười, nhưng khi nhìn Tiết Tư Đồng thì lại nghiêm túc hẳn: “Mẹ đã nói rồi, không có chuyện gì thì đừng đến bệnh viện. Nghe nói lần này con đứng đầu khối đúng không?”

Tiết Tư Đồng gật đầu.

Hứa Tần lại nói: “Đừng tự mãn, có khi lần này chỉ là may mắn thôi. Ở Nhất Trung Nam Du có rất nhiều học sinh giỏi, con phải học hỏi thêm, biết chưa?”

Tiết Tư Đồng lại gật đầu: “Vâng.”

Hứa Cầm hỏi tiếp: “Ở nhà dì Trần con sống ổn chứ?”

“Cũng ổn ạ.”

Tiết Tư Đồng tưởng mẹ sẽ nói chuyện đón cô về hay hỏi han xem cô có quen với môi trường mới không.

Nhưng cô quên mất, điều Hứa Tần quan tâm chưa bao giờ là cảm xúc của cô.

“Con trai dì Trần, Trình Yến học rất giỏi, là học sinh xuất sắc của Nhất Trung, con nên nhân cơ hội này mà học hỏi nhiều, để mẹ khỏi phải tốn tiền học thêm, dành tiền đó mua sữa cho em con.”

“Mẹ sinh non, còn chưa hồi phục, chắc phải nằm viện thêm một tuần nữa, con cứ ở nhà dì Trần thêm một tuần, nhớ đừng làm phiền người ta đấy.”

Tiết Tư Đồng cúi đầu, đáp khẽ: “Vâng.”

Trong phòng, mấy bà con vẫn đang ríu rít bàn tán quanh đứa bé:

“Hứa Cầm à, con bé Tư Đồng đứng nhất khối hả? Nhà chị đúng là có gen học giỏi, sau này thằng bé Tử Ý chắc cũng học giỏi như chị nó.”

“Đúng đó, thằng bé này đẹp trai như thế, sau này học chắc cũng giỏi thôi.”

“Chắc hai người không định quay về Tây Vu nữa đâu nhỉ? Ở Nam Du tốt hơn nhiều, từ giáo dục sớm đến mẫu giáo đều phải chọn cái tốt nhất chứ.”

“Đúng đó, con trai thì phải nuôi tốt vào, dù gì con gái cũng phải gả đi thôi, không quan trọng.”

Giọng nói chói tai lại đầy thản nhiên, như thể Tiết Tư Đồng hoàn toàn vô hình, không ai nghĩ xem cô sẽ cảm thấy thế nào khi nghe những lời đó.

Hứa Tần nghe mà mặt không đổi sắc, chẳng biết là đồng tình hay phản đối, nhưng theo quan sát của Tiết Tư Đồng, rất có thể là bà ngầm đồng ý.

Ngược lại, Tiết Tùng Bạch có vẻ tức giận, nhưng lại không tiện lên tiếng vì là người nhà.

Từng câu nói mỉa mai tiếp tục lọt vào tai, Tiết Tư Đồng ngồi bên giường siết chặt tay, cuối cùng không nhịn được nữa, đứng dậy ôm lấy em trai từ tay các dì, trả lại cho ba.

Cô nhìn thẳng vào họ, mặt không cảm xúc: “Các dì, vì lễ phép nên cháu mới gọi là dì, nhưng cháu thấy mọi người không xứng đáng với cách gọi đó. Mọi người đều là người lớn, có gia đình, có con cái, cho dù không có con gái thì cũng là phụ nữ. Cháu không hiểu tại sao những lời sỉ nhục phụ nữ lại xuất phát từ miệng phụ nữ nhiều đến vậy? Chẳng phải phụ nữ nên được tôn trọng và đối xử tử tế sao?”

Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào người phụ nữ vừa nói câu “con gái gả đi là xong”: “Dì vừa nói con gái thì cũng phải gả đi, không quan trọng. Cháu hy vọng lời dì nói sẽ ứng nghiệm với chính con gái của dì sau này. Mong rằng những người con bé gặp sau này đều không xem trọng nó, như cách dì đang xem cháu bây giờ.”

Những lời này không chỉ khiến mặt các bà con tái xanh, mà ngay cả Hứa Tần đang nằm trên giường cũng biến sắc.

Hứa Tần luôn coi trọng lễ nghi và giáo dưỡng, từ nhỏ đã dạy Tiết Tư Đồng phải hiền lành lễ phép. Nay thấy con gái ngoan ngoãn của mình lại ăn nói “vô lễ” với người lớn ngay trước mặt mình, bà không chịu nổi.

Bà gắng sức ngồi dậy, quát to: “Tiết Tư Đồng! Con ăn nói với người lớn như vậy là rất vô lễ! Mau xin lỗi cô, dì con đi!”

Tiết Tư Đồng không thấy mình sai, nhưng nhìn vẻ giận dữ của mẹ, lòng cô lạnh dần.

Tiết Tùng Bạch kịp thời dàn xếp, đặt Tiết Tử Ý vào xe đẩy, dẫn Tiết Tư Đồng ra khỏi phòng bệnh nồng mùi thuốc súng.

Ra đến cổng bệnh viện, suốt đường đi ông không ngừng an ủi cô, bảo cô đừng để ý lời người lớn, rằng cô rất giỏi, đừng buồn.

Ra khỏi viện, Tiết Tùng Bạch định đưa cô về nhưng lại bị Hứa Tần gọi điện giục quay lại.

Nhìn vẻ bất đắc dĩ của ba, Tiết Tư Đồng khẽ cười: “Con tự về được mà.”

Tiết Tùng Bạch vẫn không yên tâm, dúi vào tay cô hai trăm đồng: “Đi đường cẩn thận, vất vả con ở nhà dì Trần thêm một tuần nữa. Thiếu tiền thì nói với ba, muốn ăn gì thì cứ mua, đừng để bản thân tủi thân.”

“Vâng ạ.”

Rời khỏi bệnh viện, Tiết Tư Đồng không gọi xe cũng chẳng lên xe buýt, chỉ một mình lang thang trên vỉa hè.

Cô không biết mình đã đi bao lâu, cuối cùng rẽ vào một con phố ăn vặt, mùi khói nồng nặc xộc vào khiến cô phải che mũi ho khan hai tiếng.

Đúng giờ cao điểm buổi tối, các hàng quán ăn vặt bắt đầu bày biện, tiếng rao ồn ào vang lên khắp nơi.

Ở đầu con phố đông đúc nhất, Tiết Tư Đồng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Giữa những âm thanh hỗn loạn, giọng nói lười biếng mà lại có chút cà lơ phất phơ của cậu rất dễ nhận ra.

“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, nướng xiên ‘Aiya tôi nướng’ hoan nghênh bạn!”

Tiết Tư Đồng quay đầu nhìn theo tiếng gọi, ở một quầy xiên nướng bị đám đông vây kín, có một thiếu niên cao ráo đang chăm chú nướng xiên thịt trong tay. Khi anh ngẩng đầu lên, môi và đuôi mắt đều mang ý cười.

Sợ mình nhìn nhầm người, Tiết Tư Đồng bước lại gần, dừng trước quầy “Aiya tôi nướng”, dưới ánh đèn ấm áp, cô nhìn rõ khuôn mặt Trình Yến.

Tiết Tư Đồng sửng sốt, đồng tử hơi co lại.

“Trình Yến? Cậu… đang bán xiên nướng à?”

Bình Luận (0)
Comment