Một Vạn Lần Rung Động – Đổng Thất

Chương 11

Trong thời tiết mát mẻ của Nam Du, con phố ẩm thực lúc tám, chín giờ tối đông nghịt người. Có người lang thang tìm cái ăn, có người thì nhắm thẳng đến hương vị quen thuộc. Trước quầy nướng “Aiya tôi nướng”, người xếp hàng dài kín chỗ. Vài người phụ trách nướng xiên nhanh tay nướng chín rồi gói lại cho khách mang đi.

Tối nay ở Nam Du, không khí mang chút se lạnh. Trình Yến mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, sau một hồi bận rộn nướng thịt, trán và cổ đều lấm tấm mồ hôi.

Anh mang một đĩa xiên nướng vừa hoàn thành đặt lên bàn ăn nhỏ, đẩy về phía Tiết Tư Đồng. Thấy cô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, anh nhàn nhã hỏi: “Còn tưởng cậu không hay ra ngoài nữa chứ.”

Tiết Tư Đồng ngẩng lên nhìn anh, rồi lại quay đầu nhìn quầy xiên nướng: “Quầy này của cậu à?”

“Không.” Trình Yến cầm một xiên thịt lên ăn: “Chu Thẩm Dật với Hà An Hằng đi lấy hàng rồi. Tớ với mấy người bạn mở cùng nhau.”

Tiết Tư Đồng cũng cầm một xiên thịt, đùa: “Gu giải trí của học bá đặc biệt thật đấy.”

Trình Yến thấy hiếm khi cô chịu đùa với mình, hơi nhướng mày: “Không sợ tớ nữa à?”

Tiết Tư Đồng cười: “Có phải ác ma đâu, sợ gì chứ.”

“Câu hỏi hay đấy.” Trình Yến ngậm que xiên đã ăn xong trong miệng, rót nước cho cô: “Tớ cũng muốn biết dạo gần đây cậu sợ cái gì.”

Anh đặt ly nước bên tay cô, cô nhai thịt trong miệng lúng búng nói: “Cậu nhớ dai thật.”

Trình Yến cười lớn, ánh mắt cong cong đầy thích thú.

Tiết Tư Đồng vẫn tò mò nhìn anh: “Sao lại chọn đi bán xiên nướng?”

“Giết thời gian.” Trình Yến lại cầm thêm một xiên:

“Nướng lúc nào thì dễ nghĩ ra bài vật lý lúc đó.”

“…Cách tư duy độc đáo thật đấy.” Tiết Tư Đồng cạn lời.

Trình Yến hơi nheo mắt, cô gái trước mặt dù có đùa giỡn đôi câu nhưng trông chẳng có hứng thú trò chuyện. Anh đoán chắc cô đang gặp chuyện gì đó, hoặc bị bài toán nào làm khó.

Anh không hỏi, chỉ rủ: “Muốn thử không?”

Tiết Tư Đồng suy nghĩ vài giây: “Thử thì thử.”

Trình Yến dẫn cô đến bên lò nướng, đám khách vây quanh lúc trước đã lấy đồ xong, chỉ còn vài người đang đợi.

Anh chào một cậu bạn đang phụ việc, dẫn Tiết Tư Đồng ra chỗ vỉ nướng trống ở bên cạnh: “Cậu ấy là Tề Thư Dương, học Nhị Trung.”

“Tề Thư Dương?!”

Tiết Tư Đồng bất ngờ, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Cô từng thấy cậu ấy trên báo, chỉ là trên báo Tề Thư Dương mặc đồng phục, đeo kính gọng đen, hoàn toàn khác với cậu thiếu niên mặc áo ba lỗ trắng, đang nướng thịt trước mặt cô lúc này.

Trình Yến: “Chính là Tề Thư Dương mà cậu đang nghĩ tới đó.”

Tiết Tư Đồng chớp chớp mắt không tin nổi: “Vô địch cuộc thi Olympic Hóa học năm ngoái?!”

Trình Yến cúi xuống nhóm lửa, nghiêng đầu nhìn cô đang mở to mắt ngạc nhiên, trêu: “Có muốn xin chụp hình chung không?”

Tiết Tư Đồng nhìn quanh quầy xiên nướng: “Cách giải trí của học bá các cậu thật là… đặc biệt.”

Trình Yến rõ ràng đã quen làm việc này, chẳng bao lâu nhóm được bếp than, động tác thuần thục đặt vỉ nướng lên, lần lượt xếp cánh gà, mì căn và ba chỉ heo đã xiên lên trên.

Sau đó anh quay lại gọi Tiết Tư Đồng: “Lại đây, dạy cậu cách nướng thịt.”

Tiết Tư Đồng ngoan ngoãn đi tới, Trình Yến đưa cho cô một xiên thịt cừu: “Đặt lên vỉ, nhìn lửa cho đều.”

Tiết Tư Đồng làm theo: “Rồi sao nữa?”

Trình Yến khoanh tay đứng bên, nghiêng đầu:

“Rồi thì… tranh thủ thời gian đó nghĩ xem bài toán nào còn chưa giải ra.”

Tiết Tư Đồng vốn quen nghe lời mẹ, giờ cũng theo lời Trình Yến nhập tâm ngay.

Ý nghĩ của cô lập tức quay về bài toán khó buổi sáng, cô tập trung suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến vỉ nướng.

Không biết qua bao lâu, Trình Yến đang nói chuyện với Tề Thư Dương chợt liếc sang, lập tức chạy tới, nhanh chóng nhấc vỉ nướng lên.

“Cô gái, đừng nhập tâm quá, phải để ý lửa nữa.”

Anh giơ lên cánh gà và mì căn đã cháy: “Đây này, hỏng rồi.”

Trình Yến lại lấy mấy xiên mới đưa cô, dặn: “Lúc nghĩ bài không nhất thiết phải quá tập trung, đôi khi để ý xung quanh cũng có thể giúp tìm được hướng giải.”

Tiết Tư Đồng không quá hiểu lời anh, nhưng lần này cô không mải mê suy nghĩ nữa mà thỉnh thoảng lật mặt xiên thịt.

Trình Yến không biết đã đứng sau cô từ lúc nào, giọng nói cao hơn một cái đầu từ trên đỉnh vang xuống: “Được rồi, phết gia vị đi.”

Tiết Tư Đồng nhìn chỗ gia vị trước mặt, không biết phải làm thế nào, đành tự cảm nhận mà rắc. Mì căn hơi khô, cô lấy cọ quét dầu lên, không ngờ dầu nhỏ vào than khiến lửa bùng lên.

Trình Yến phản ứng nhanh hơn cô, lập tức kéo tay cô lại: “Trời ơi, ai lại đổ dầu vào lửa thế này.”

Anh đứng sau cô, vì động tác bản năng nên người nghiêng về trước, lồng ng.ực chạm vào lưng cô, bàn tay to bao trọn tay cô nhỏ bé.

Tay Tiết Tư Đồng bị anh nắm chặt, cả người như bị điện giật đứng cứng tại chỗ. Cô chẳng kịp thấy Trình Yến dập lửa thế nào, chỉ khi lấy lại phản ứng thì ngọn lửa đã tắt, thịt trên vỉ đang xèo xèo chảy dầu hấp dẫn.

Trình Yến thấy cô im re đứng đó, sợ mình dọa cô, thở dài: “Quét dầu không phải vậy đâu, phải gạt bớt dầu ở miệng bát trước đã.”

Nói xong, anh nắm tay cô chấm dầu trong bát, gạt bớt dầu rồi mới phết lên đồ ăn. Làm xong động tác đó, anh buông tay cô ra, lui sang một bên: “Con gái không nhất thiết phải học mấy cái này, không biết cũng không sao.”

Anh hỏi: “Sao rồi, nghĩ ra bài toán chưa?”

Tiết Tư Đồng lúng túng đặt cọ lại vào bát, nhìn chằm chằm cánh gà trên vỉ, tự hỏi lòng mình.

Nghĩ ra chưa?

Cô vừa nghĩ liền nhớ lại khoảnh khắc anh nắm tay cô khi nãy.

Tiết Tư Đồng lắc đầu: “Chưa.”

Đừng nói là đáp án, đến cả đề bài là gì cô cũng chẳng nhớ nổi nữa.

Chu Thẩm Dật vừa đi lấy hàng về thì trùng hợp thấy Trình Yến đang nắm tay con gái dạy cách phết gia vị, hưng phấn húc mạnh vai Hà An Hằng:

“Nhìn kìa nhìn kìa! Trình Yến đang làm gì đấy?!”

Hà An Hằng lạnh nhạt liếc một cái: “Nướng thịt chứ làm gì.”

Một giây sau, cậu ấy quay ngoắt lại, nhìn kĩ cô gái tóc buộc đuôi ngựa bên cạnh Trình Yến, khi cô ngẩng đầu nói gì đó với Trình Yến, cả Hà An Hằng và Chu Thẩm Dật đều nhìn rõ mặt cô.

“Má ơi! Tiết Tư Đồng!” Chu Thẩm Dật như trúng số độc đắc.

Hà An Hằng ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra cũng chẳng bình tĩnh nổi. Cậu ấy nheo mắt nhìn đi nhìn lại giữa hai người, phát hiện ngoài việc mặt Tiết Tư Đồng đỏ lên thì chẳng có gì khác thường.

Chính vì khuôn mặt đỏ đó, Hà An Hằng càng chắc hai người này có gì đó.

Trong lúc cậu ấy còn quan sát, Chu Thẩm Dật đã chạy đến bên Tề Thư Dương: “Chuyện gì đấy mau kể tao nghe! Tao với lão Hà cực khổ đi lấy hàng, thằng Trình Yến ở đây cua gái hả trời!”

Tề Thư Dương sửa lại lời cậu ta: “Thế mà gọi là tán gái à? Cùng lắm là nhận đồ đệ thôi.”

Hà An Hằng bước đến, hỏi: “Ý mày là sao?”

Tề Thư Dương nói: “Cô bé này đến học nướng xiên, kết quả đã làm hỏng hai mẻ, đây là mẻ thứ ba, nhìn có vẻ sắp thành công rồi.”

Chu Thẩm Dật làm vẻ như nhìn thấu tất cả mà không vạch trần: “Không bỏ xiên thịt thì sao tán được gái, không chịu hy sinh thì sao bắt được sói.”

Hà An Hằng: “……”

Chu Thẩm Dật hỏi: “Có nghe được bọn họ nói gì không? Có phải đang tâm sự yêu đương không?”

Tề Thư Dương bật cười, chê cậu ta nghĩ nhiều: “Cả quá trình bọn họ chỉ nói về gia vị nướng và một bài toán khó thôi, làm gì có tâm sự yêu đương.”

Chu Thẩm Dật chỉ vào Trình Yến: “Tao thấy tận mắt nó nắm tay Tiểu Tư Đồng rồi.”

Tề Thư Dương cũng không thấy có gì lạ: “Không kéo cô ấy ra thì bọn mình sắp phải ăn móng heo nướng cháy rồi.”

Trình Yến thấy Tiết Tư Đồng im lặng, tưởng rằng cô bị đám lửa dọa sợ, bèn dập lửa rồi dẫn cô sang tìm Tề Thư Dương.

Vừa mới đi qua, họ liền nghe Tề Thư Dương ví tay cô thành móng heo, khiến Tiết Tư Đồng trong lòng từng ngưỡng mộ vị thủ khoa cuộc thi ASOC, giờ cũng cảm thấy chẳng có gì đặc biệt.

“……”

Trình Yến còn chưa đến gần, đã thấy Chu Thẩm Dật nhìn mình bằng ánh mắt đầy hóng hớt. Vừa đứng lại cùng Tiết Tư Đồng, Chu Thẩm Dật lập tức hỏi dồn: “Trình Yến, Cá Heo nhỏ, hai người vừa rồi nói gì mà đứng gần nhau vậy hả?”

Tiết Tư Đồng trả lời thật thà: “Trình Yến đang dạy tớ nướng xiên.”

Chu Thẩm Dật nheo mắt tỏ vẻ không tin: “Chỉ là nướng xiên thôi à?”

Trình Yến đút tay vào túi: “Còn nói về bài toán phân chia gạo trong tác phẩm toán học cổ ‘Cửu Chương Thuật Toán’, mày muốn tìm hiểu không?”

Chu Thâm Dật lè lưỡi: “…… Hai người không thể nói chuyện gì bình thường chút sao.”

“Trễ rồi, tao đưa cô ấy về trước.” Trình Yến cầm lấy áo khoác trên ghế, nói với Tề Thư Dương và Hà An Hành: “Mấy xiên còn lại giao cho Chu Thẩm Dật nướng, tao thấy cậu ta rảnh lắm rồi.”

Nói xong, Trình Yến dẫn Tiết Tư Đồng đi luôn, mặc kệ Chu Thẩm Dật phía sau đang gào thét mắng chửi.

Đi được mấy bước, Trình Yến đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi Tiết Tư Đồng: “Vẫn chưa giới thiệu cậu với Tề Thư Dương nhỉ, ban nãy thấy cậu có vẻ ngưỡng mộ cậu ta lắm.”

“……”

Chỉ là ban nãy thôi.

Câu “móng heo nướng” vẫn còn vang vọng trong tai cô. Tiết Tư Đồng tức giận lắc đầu: “Không cần đâu.”

Trình Yến nhún vai: “Được thôi.”

Trên đường về, Tiết Tư Đồng lơ đãng đáp lại lời Trình Yến, trong đầu toàn là hình ảnh anh nắm tay cô lúc nãy. Mỗi khi cô yên lặng lại, hình ảnh ấy lại hiện lên, khiến cô cuối cùng quyết định chuyển chủ đề sang thảo luận toán học.

Phố ăn vặt cách Kim Thành Nhã Cư không xa, chỉ cần đi bộ khoảng năm, sáu phút là đến.

Hai người một trước một sau lên cầu thang. Trình Yến lấy chìa khóa mở cửa, cúi người chuẩn bị thay giày, thì trong phòng bỗng vang lên những âm thanh ám muội khiến anh giật bắn người.

Cả hai đồng thời quay đầu nhìn nhau. Trình Yến liền xỏ lại giày, đứng thẳng dậy, ho một tiếng nặng nề: “Cái đó… cậu… có đói không?”

Âm thanh mờ ám trong phòng lúc lên lúc xuống khiến mặt Tiết Tư Đồng đỏ bừng. Cô nhỏ giọng đáp: “Đói.”

“Đi, dẫn cậu đi ăn đêm.”

Nói rồi, Trình Yến lại đưa cô ra ngoài.

Anh nhẹ tay đóng cửa, thấy mặt Tiết Tư Đồng vẫn đỏ, bèn giải thích: “Vận động phụ đi kèm trong sinh hoạt thường ngày thôi, thông cảm chút.”

Tiết Tư Đồng đỏ mặt đến mức có thể nhỏ máu: “Tớ biết! Cậu đừng nói nữa!”

——

Thứ Hai, trong lễ chào cờ, Tiết Tư Đồng mặc lễ phục mùa thu lên bục phát biểu với tư cách đại diện học sinh.

Buổi sáng không mát mẻ như buổi tối, mặt trời treo trên cao chiếu nắng chói chang, sân trường không có bóng râm, những dáng người vốn thẳng tắp giờ đều bị cái nóng làm cho ỉu xìu.

Lộc Miêu Miêu đưa tay che nắng, mắt không rời khỏi cô gái đang phát biểu trên bục. Cô mặc lễ phục, sơ mi trắng thắt nơ đỏ sẫm, váy xếp ly màu xám đậm, tôn lên vóc dáng cao ráo cân đối. Đôi chân dài lộ ra ngoài, khiến tim Lộc Miêu Miêu và không ít “trạch nam” loạn nhịp.

Bài phát biểu của Tiết Tư Đồng không dài, nhanh chóng đến phần kết. Cô ngẩng đầu, ưỡn ngực, tay cầm mic, nói câu cuối đầy cảm xúc: “Không trải qua giá rét thấu xương, sao ngửi được hương mai thơm ngát. Chúng ta cùng cố gắng nhé!”

“Xinh thật đấy, tớ thấy nhan sắc của bảo bối Tư Đồng sắp sánh ngang hoa khôi trường rồi.” Lộc Miêu Miêu khen ngợi.

Cô ấy chỉ nói bâng quơ, ai ngờ buổi chiều đã có người thật sự lấy Tiết Tư Đồng ra so sánh với hoa khôi Châu Thư Khiết, thậm chí còn phát động bình chọn ở hậu trường.

Khi Tiết Tư Đồng biết chuyện thì mọi người đã bàn tán xôn xao, cô muốn ngăn lại nhưng nhận ra phiếu đã gần đầy.

Thấy Lộc Miêu Miêu đăng bài lên vòng bạn để kéo phiếu cho mình, Tiết Tư Đồng thực sự không hiểu sao thời cấp ba lại phải làm mấy chuyện này, học hành nghiêm túc không tốt hơn sao?

Lộc Miêu Miêu vừa bấm điện thoại vừa an ủi cô: “Không sao, đợi tớ gọi ba cô dì chú bác nhà tớ vote cho cậu, đảm bảo vượt lên.”

Tiết Tư Đồng khuyên cô đừng để tâm, khuyên mấy lần không có kết quả, đành mặc kệ.

Hà An Hằng và Chu Thẩm Dật đi ngang qua, Lộc Miêu Miêu kéo họ lại để bầu cho Tiết Tư Đồng.

Hai người đưa điện thoại cho cô ấy thao tác, Hà An Hằng chống tay lên bàn, hóng hớt nhìn Trình Yến người vẫn giả vờ như đang nghiên cứu cấu tạo máy bay rồi hỏi: “Trình Yến, cậu bầu cho ai?”

Chu Thẩm Dật đợi Lộc Miêu Miêu bấm xong rồi lấy lại điện thoại, cố tình đưa giao diện có ảnh Tiết Tư Đồng và Châu Thư Khiết cho Trình Yến xem.

Trình Yến dời mắt khỏi sách nhìn qua. Ảnh của Tiết Tư Đồng là ảnh chụp lén, mặt mộc hoàn toàn, mặc bộ đồng phục xanh trắng bình thường, buộc tóc đuôi ngựa cao – trong trường kiểu này đầy ra.

Nhưng đặc biệt chính là khuôn mặt và ánh mắt trong trẻo ấy. Trong ảnh, cô nhìn thẳng về phía trước, đúng lúc một tia nắng chiếu tới, ánh sáng vàng nhạt rọi lên làn da trắng như sứ, khiến cả người cô như phát sáng.

Còn ảnh của Châu Thư Khiết thì nhiều hơn nhiều, đa phần Trình Yến đều đã thấy qua, hoặc là lúc diễn văn nghệ, hoặc là khi đi thi nghệ thuật, đều trang điểm nhẹ, ngũ quan tinh xảo, cười lên có lúm đồng tiền mờ mờ nơi khóe môi.

Trình Yến nhìn xong, rút lại ánh mắt. Trước câu hỏi truy đuổi của Chu Thẩm Dật, anh bình thản đáp: “Thời gian đó không bằng làm thêm vài bộ đề.”

Lộc Miêu Miêu cũng hứng thú hỏi: “Vậy cậu bầu cho ai?”

Mọi người kiên trì bám lấy câu hỏi đó, đến cả Tiết Tư Đồng vốn chẳng quan tâm cũng bắt đầu thấy tò mò. Cô giả vờ chăm chú đọc sách, nhưng dựng tai nghe ngóng câu trả lời.

Người đối diện như không mấy để tâm, ngón tay lật trang sách, giọng điệu nhàn nhạt:

“Không bầu cho ai cả.”

Tác giả có lời muốn nói:

Câu “Không trải qua giá rét thấu xương, sao ngửi được hương mai thơm ngát” trích từ “Thượng Đường Khai Thị Tụng” của Thiền sư Hoàng Bá.

Bình Luận (0)
Comment