Sau khi Trần Ánh Hà và Trình Đại Hải rời đi, Tiết Tư Đồng ôm cặp chạy vèo vào phòng với tốc độ nhanh nhất, sợ rằng chỉ chậm một bước là bị Trình Yến đuổi kịp và “xé xác thành tám mảnh”.
Trần Ánh Hà và Trình Đại Hải rất hiếm khi không có nhà. Lần gần đây nhất họ vắng mặt là khi đến thăm Hứa Tần. Khi đó, Tiết Tư Đồng đến kỳ kinh nguyệt mà quên mang băng vệ sinh, đành phải cắn răng nhờ Trình Yến giúp một lần.
Có bài học từ lần đó, từ ấy trở đi, mỗi lần đi tắm cô đều kiểm tra kỹ xem đã mang đầy đủ quần áo chưa, đến kỳ đặc biệt thì còn soi trước rồi mới dám tắm.
Tối nay trong nhà chỉ còn cô và Trình Yến. Sau khi tắm xong, Tiết Tư Đồng liền chui vào phòng, tỏ vẻ quyết không bước ra ngoài, chăm chú làm bài tập.
Nửa tiếng sau, cô gái đang chăm chú làm bài cau mày nhẹ, cắn đầu bút ra vẻ đang suy nghĩ. Cô giữ nguyên tư thế ấy rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra cách tìm giá trị của K.
Lúc đó, ngoài phòng khách vang lên giọng phát thanh viên rõ ràng, đang giới thiệu lịch sử máy bay và tên lửa từ xưa đến nay. Tiết Tư Đồng bỗng nảy ra một ý tưởng, rón rén mở cửa muốn lén nhìn xem Trình Yến đang ở đâu. Ai ngờ cửa vừa mở ra, ánh mắt cô liền chạm phải ánh nhìn của anh đang ngồi trên sofa, cô khẽ ho một tiếng.
“Cậu không làm bài à?”
Trình Yến dựa lưng trên sofa với dáng vẻ quen thuộc lười nhác, chân dài bắt chéo, tay cầm điều khiển tivi. Ánh mắt nhìn về phía Tiết Tư Đồng mang theo tia giảo hoạt, khóe môi hơi nhếch, giọng nói kéo dài: “Làm xong rồi.”
“Ồ.” Tiết Tư Đồng đáp lại một tiếng, rồi rầm một cái đóng mạnh cửa.
Trình Yến chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ tăng âm lượng tivi lên một chút. Không lâu sau, từ khe cửa ló ra một cái đầu nhỏ lấm lét. Còn chưa kịp mở lời, Trình Yến đã khẽ cười: “Đem ra đây đi.”
Chỉ ló mỗi cái đầu, Tiết Tư Đồng tỏ vẻ không hiểu:
“Cái gì?”
Trình Yến đi thẳng vào vấn đề: “Bài nào làm không được?”
Tiết Tư Đồng hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Trình Yến liếc cô: “Tớ nghe cậu đánh rắm còn biết là thật hay giả.”
“…”
Lộc Miêu Miêu từng rất nhiều lần mê trai mà nói với Tiết Tư Đồng một câu: “Đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất.” Khi đó Tiết Tư Đồng chẳng mấy bận tâm, cảm thấy ai mà chẳng giống nhau, có gì đặc biệt đâu. Nhưng bây giờ thì cô thấy Lộc Miêu Miêu nói hoàn toàn đúng.
Bài toán làm khó Tiết Tư Đồng, đến tay Trình Yến chỉ mất vài phút là đáp án đã hiện ra trong vở nháp. Cách giải rõ ràng, mạch lạc. Khi anh đưa vở nháp cho Tiết Tư Đồng còn nhắc cô.
“Tớ nói rồi, đề thầy Vịt Donald ra rất đơn giản, đừng nghĩ phức tạp quá. Não thầy ấy chỉ nghĩ ra bài theo chiều dọc dễ giải thôi.”
Tiết Tư Đồng không biết nếu Vương Trí nghe thấy câu này thì có vui không, nhưng chắc chắn là sẽ túm Trình Yến lại mắng một trận.
Cô cúi người nhìn vào vở nháp, đầu ngón tay chạm vào chỗ “(2) giả sử…”.
“Nhưng tớ quen giải luôn cả (3) và (4).”
Trình Yến dùng bút gõ lên đầu cô: “Đó là lý do vì sao cậu không đủ thời gian làm bài.”
Anh ghé sát lại, vô tình chạm vào vai Tiết Tư Đồng, nhưng Trình Yến như không nhận ra, chăm chú giảng giải cách giải bài.
“Cậu có thói quen phân tích vòng vèo rồi mới quay lại trọng tâm.” Anh dùng bút đỏ khoanh phần (3) và (4) mà Tiết Tư Đồng viết, “Đoạn này không cần thiết, dư thừa.”
Tiết Tư Đồng chống cằm nhìn bài giải: “Tớ sợ viết thiếu thì bị trừ điểm.”
Trình Yến lắc đầu bất lực: “Đề yêu cầu cái gì?”
Tiết Tư Đồng: “Phương trình của E và giá trị K.”
Trình Yến hỏi tiếp: “Cậu giải ra chưa?”
Tiết Tư Đồng gật đầu.
Trình Yến lại hỏi: “Phần phân tích giữa cậu có hiểu không?”
Tiết Tư Đồng lại gật đầu lần nữa.
Trình Yến cầm bút viết công thức ở mặt sau tờ giấy nháp, vừa viết vừa nói với cô: “Nhớ lấy công thức rồi thế vào là được. Mới lớp 11 mà đã giải lòng vòng như thế, đến lớp 12 thì làm sao theo kịp tốc độ luyện đề của cả lớp.”
Lúc Trình Yến cúi đầu viết, nét mặt dịu dàng hẳn lại, sống mũi cao thẳng và đường xương hàm sắc nét rơi vào mắt Tiết Tư Đồng cũng không cuốn hút bằng dáng vẻ tập trung của anh bây giờ. Mỗi khi nghiêm túc, ánh mắt anh trở nên sáng rõ, hoàn toàn khác hẳn vẻ bông đùa thường ngày. Dưới ánh đèn vàng ấm, cả người Trình Yến như được phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng, giống như một cốc cacao nóng được đưa tới đúng lúc trong mùa đông lạnh giá.
“Ục——”
Trong phòng khách yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở, bất ngờ vang lên tiếng bụng kêu trầm đục.
Tiết Tư Đồng xấu hổ cúi gằm mặt. Cô còn chưa kịp nghĩ ra lời nào để giải thích sự cố này thì đã nghe thấy Trình Yến đặt bút xuống đứng dậy.
“Tớ đói rồi, cậu có muốn ăn cùng không?”
Tiết Tư Đồng ngại ngùng không dám nhìn anh, tiện tay rút lấy một cuốn sách vờ như chăm chú đọc: “Không cần đâu, tớ đang ăn kiêng.”
Tiếng cười nhẹ nhàng của Trình Yến rơi xuống từ đỉnh đầu cô, đợi đến khi Tiết Tư Đồng ngẩng đầu lên thì anh đã xoay người bước vào bếp.
Tiết Tư Đồng lề mề đi theo, Trình Yến đang đứng trước bệ bếp cắt thịt sống. Cô lặng lẽ nằm rạp ngoài cửa nhìn vào, ánh đèn trắng phía trên bếp hắt xuống, phủ lên người thiếu niên một tầng ánh sáng bạc. Anh quay lưng về phía Tiết Tư Đồng, dáng người cao ráo, từng động tác xử lý thịt gọn gàng thành thạo, như thể bất cứ việc gì khó đến mấy vào tay anh đều trở nên đơn giản.
Nam Du đã vào đông từ lúc nào không hay, Trình Yến mặc một bộ đồ ngủ kẻ sọc mùa đông rộng rãi, không dày lắm, nhưng lại càng làm nổi bật vóc dáng cao gầy của anh.
Từ sau lần Trình Yến cứu cô khỏi con dao kia, mỗi lần nhìn bóng lưng của anh, Tiết Tư Đồng lại cảm thấy một cảm giác an toàn chưa từng có.
“Đinh linh ——”
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên, cắt ngang ánh mắt chăm chú không rời của Tiết Tư Đồng.
Cô giật nảy mình như kẻ trộm bị bắt quả tang, chưa đợi Trình Yến quay đầu đã vội chạy đến ghế sofa lấy điện thoại, rồi đưa cho anh.
“Của cậu này.”
Trình Yến hơi giơ dao trong tay ra hiệu mình đang bận, nói với cô: “Bật loa ngoài đi.”
“Ờ.
Tiết Tư Đồng làm theo, bấm nút loa ngoài rồi đẩy điện thoại đến gần tai anh hơn một chút.
Điện thoại được kết nối, trong loa vang lên giọng phụ nữ the thé, dường như còn hơi kích động: “A Yến.”
Tiết Tư Đồng nghe kỹ, cảm thấy giọng này không giống người trẻ tuổi, ngược lại mang theo chút phong vị của phụ nữ trung niên.
Cô còn đang phân tích giọng nói ấy thì tiếng dao thái thịt bên cạnh bỗng dừng lại, cô liền quay đầu nhìn, chỉ thấy Trình Yến đứng đó như khúc gỗ đông cứng, lưỡi dao vẫn cắm thẳng vào thớt mà chẳng hề hay biết.
Đối phương thấy bên này không đáp lại, liền dè dặt gọi thêm một tiếng: “A Yến, là mẹ đây.”
Là dì Trần sao?
Tiết Tư Đồng khẽ nhíu mày, nhưng giọng này lại chẳng giống dì Trần chút nào.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì cậu thiếu niên bên cạnh đã dứt khoát cúp máy, sau đó thản nhiên tiếp tục thái thịt, giọng điệu không gợn sóng: “Mang điện thoại ra ngoài.”
Tiết Tư Đồng cảm thấy có chuyện không ổn, không dám hỏi nhiều, nhẹ nhàng đặt lại điện thoại lên ghế sofa, rồi cũng nhẹ chân nhẹ tay quay lại cửa bếp. Vừa mới bước đến ngưỡng cửa, cậu thiếu niên bên trong đã quay đầu nhìn cô: “Đứng đó làm gì, lại đây giúp một tay.”
Giọng điệu vẫn thong dong như thường.
Tiết Tư Đồng bước vào, anh hỏi: “Biết nấu ăn không?”
Tiết Tư Đồng gật đầu: “Biết.”
Trình Yến chỉ vào bồn rửa: “Vậy thì rửa rau đi.”
Tiết Tư Đồng không hiểu giữa hai chuyện có liên quan gì, giọng non nớt nhấn mạnh với anh: “Tớ biết nấu thật mà.”
“Tớ biết.” Trình Yến thái xong thịt, bỏ vào đĩa, rồi bước sang cạnh cô rửa dao, tiếng nước xối vào lưỡi dao sắc lạnh, giọng nói của anh trong trẻo như nước chảy từ vòi, nhàn nhạt khiến người ta không đoán được tâm trạng: “Nếu bà Trần biết tớ để cậu xuống bếp, cậu đoán xem bà ấy sẽ thế nào?”
Tức giận thì chắc không đến mức.
Tiết Tư Đồng âm thầm nghĩ bụng, nhưng chắc chắn sẽ túm cổ áo Trình Yến mà dạy dỗ một trận.
Cô còn đang suy nghĩ thì bên tai vang lên giọng nói đều đều như thở dài của Trình Yến: “Từ lúc cậu đến, bà ấy coi cậu như con gái ruột luôn rồi.”
Tiết Tư Đồng thương cảm cho cảnh anh bị dì Trần dạy dỗ, liền an ủi: “Đánh là thương, mắng là yêu. Dì Trần yêu cậu đấy.”
“Thật không?” Trình Yến rửa sạch dao rồi cắm vào giá, tay ướt đặt hờ lên mép bếp, nghiêng người nhìn cô với ánh mắt đùa cợt: “Vậy cậu có muốn cảm nhận xem tớ yêu cậu cỡ nào không?”
Mặt Tiết Tư Đồng “soạt” một cái đỏ bừng lên, nũng nịu nói: “Câu này sao có thể nói lung tung chứ!”
Trình Yến bật cười ha ha: “Không phải cậu vừa nói, đánh là thương, mắng là yêu à?”
Thấy mặt cô đỏ như cà chua chín, anh không trêu tiếp nữa, cầm khăn quay lại thớt lau dọn: “Mau rửa rau, không định ăn khuya nữa à.”
Từ nhỏ Tiết Tư Đồng đã giúp bà nội làm việc nhà, rửa rau nhặt rau là chuyện quá quen thuộc, nên cô nhanh chóng hoàn thành rồi đưa cho anh.
Nguyên liệu đã sẵn sàng, Trình Yến bắt đầu cho thịt vào chảo xào, khói trắng cay xè từ chảo bốc lên rồi nhanh chóng bị máy hút khói hút sạch.
Trình Yến thành thạo làm theo công thức trong trí nhớ, cho nguyên liệu và gia vị vào theo thứ tự. Khi đang đảo sợi mì nâu, gấu áo anh bất ngờ bị kéo nhẹ một cái. Anh xoay đầu theo tư thế cầm xẻng xào, vừa lúc thấy cô gái bên cạnh rút tay lại, trên tay là chiếc tạp dề, giọng dịu dàng hỏi: “Không mặc sao?”
Trong mắt Trình Yến thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, chỉ lóe lên rồi tan biến, anh không nói gì, cúi người xuống.
Tiết Tư Đồng hiểu ý, hai tay giơ tạp dề đeo qua cổ anh, rồi vòng ra sau lưng giúp anh buộc lại. Rõ ràng chỉ là một cái nơ bướm bình thường, mà tay cô lại run đến mức buộc không xong.
Chính cô cũng không hiểu sao mình lại có gan kéo áo Trình Yến bảo anh mặc tạp dề, cũng không hiểu sao lại dám đích thân đeo và buộc giúp anh nữa.
Tiết Tư Đồng căng thẳng đến mức suýt nữa buộc thành nút chết, vừa buộc xong đã vội vã bỏ chạy.
Trình Yến không cảm nhận được cô gái phía sau hồi hộp đến mức nào, chỉ đến khi muốn gọi cô nếm thử thì mới nhận ra không thấy người đâu. Vài phút sau, anh bưng hai tô mì xào ra, Tiết Tư Đồng mới từ phòng đi ra, trong tay còn ôm theo một túi đồ ăn vặt.
Trình Yến nhìn cô: “Cậu làm gì vậy?”
Tiết Tư Đồng đặt túi đồ ăn lên bàn ăn, ra vẻ bình tĩnh: “Để cảm ơn cậu đã giảng bài cho tớ và còn làm đồ ăn khuya nữa, tớ chia sẻ chút đồ ăn vặt này với cậu.”
Thấy Trình Yến không nói gì, Tiết Tư Đồng giải thích thêm: “Là dì Trần mua cho tớ đó, cậu thích ăn ngọt mà, mấy món này đều là đồ ngọt, chắc cậu sẽ thích.”
Trình Yến ngồi xuống đối diện cô: “Sao cậu biết tớ thích đồ ngọt?”
Tiết Tư Đồng trầm ngâm: “Chuyện cậu tranh bánh kem dâu với Hà An Hằng, tớ từng nghe kể rồi nên…”
“Được rồi, đừng nói nữa, ăn đi.”
Cô còn chưa nói hết câu đã bị Trình Yến lấy tay ra hiệu ngưng lời.
Tiết Tư Đồng là người lịch sự, vừa ăn mì xào do Trình Yến tự tay làm vừa không quên khen ngợi anh, mỗi lần ăn một miếng lại khen một câu:
“Ngon thật đó.”
“Thật sự rất ngon.”
“Cậu có học qua khóa nấu ăn nào không?”
“Hay là vừa xào mì cậu cũng tranh thủ nghĩ bài toán?”
“Sao cậu lại xuất sắc thế nhỉ?”
“Không ngờ người thích ăn bánh kem dâu như Trình Yến lại giỏi cả nướng thịt lẫn xào mì.”
Lần đầu tiên Trình Yến thấy cô nói nhiều đến vậy, cuối cùng không nhịn được nữa, trầm giọng gọi: “Tiết Tư Đồng, tớ nghi ngờ cậu lấy oán trả ơn đấy.”
Tiết Tư Đồng chớp chớp mắt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, miệng còn đang nhai mì nên lúng búng hỏi: “Hả?”
Trình Yến giơ cánh tay bị thương đang đóng vảy lên: “Tớ cứu cậu thì không nhắc đến, mà cậu cứ nhắc chuyện tớ thích bánh kem dâu, không phải lấy oán trả ơn thì là gì?”
Hai chữ cuối anh còn cố tình bắt chước giọng lơ lớ của cô khi đang ăn, suýt nữa khiến Tiết Tư Đồng nghẹn mì, vội vã giải thích: “Không phải đâu, thích ăn bánh kem dâu thì có sao đâu, tớ cũng thích mà, thật đấy.”
Trình Yến đặt đũa xuống, thú vị nhìn cô luống cuống giải thích, trong mắt hiện lên sự trong veo và vô tội, khiến người ta không nhịn được mà muốn xin lỗi cô.
“Vậy lần sau tớ có bài không hiểu, vẫn có thể đến hỏi cậu chứ?” Cô hỏi.
Trình Yến tựa lưng vào ghế, lười nhác nói: “Tùy cậu.”
Tiết Tư Đồng lại hỏi: “Nếu sau này tớ dọn về rồi, vẫn đến hỏi cậu được chứ?”
Trình Yến ánh mắt khẽ động, vẫn là câu đó: “Tùy cậu.”
Cuối cùng, anh bất ngờ ngồi thẳng dậy, nhìn cô chăm chú: “Tiết Tư Đồng, cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết, một nam một nữ ở riêng một phòng thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Tiết Tư Đồng bị vẻ nghiêm túc đột ngột của anh làm giật mình, nuốt nước bọt cái ực, cố lấy dũng khí nói: “Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, dì Trần sẽ không tha cho cậu đâu.”
Trình Yến bật cười ngạc nhiên: “Gớm nhỉ, còn biết mang bà Trần ra dọa người.”
Tiết Tư Đồng không nhịn được tò mò, giống như đứa trẻ mẫu giáo khát khao tri thức, ngẩng đầu nhìn Trình Yến.
“Vậy… sẽ xảy ra chuyện gì?”
Trình Yến nghe xong không nhịn được nhướng mày, giọng nói khi mở miệng lại trầm như nước giếng sâu.
“Muốn thử không?”