Sáng hôm sau, sau tiết đọc buổi sớm, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng ôm bóng rổ đến tìm Trình Yến. Trước khi cậu đứng dậy, Tiết Tư Đồng lấy hết dũng khí gọi anh lại.
“Trình Yến.”
Trình Yến quay đầu lại, “Ừm?”
Tiết Tư Đồng không dám nhìn anh, ánh mắt lơ đãng rơi vào Chu Thẩm Dật đang bá vai bá cổ Hà An Hằng bên cạnh, “Chú ý vết thương trên tay cậu.”
Trình Yến ngẩn ra vài giây, sau đó khẽ cười: “Cảm ơn bạn cùng bàn đã quan tâm.”
Anh và hai người kia rời khỏi lớp học, tiếng cười của cậu vẫn vang vọng bên tai Tiết Tư Đồng. Tối hôm qua, anh cũng cười như thế khi giảng giải cho cô chuyện gì có thể xảy ra khi một nam một nữ ở cùng trong một phòng.
Lúc từng bước từng bước tiến lại gần cô, nụ cười của anh trông như một kẻ bi.ến th.ái giả vờ tri thức. Dừng lại trước mặt cô, anh bắt đầu xoay cổ, các đốt ngón tay bẻ ra kêu răng rắc. Khi Tiết Tư Đồng chưa kịp phản ứng, anh đã giơ nắm tay gõ mạnh lên đầu cô, dọa dẫm.
“Một nam một nữ ở cùng một phòng, khả năng lớn là con gái sẽ gặp chuyện. Nên sau này cậu bớt ở riêng với con trai đi.”
Trước khi anh nói câu đó, Tiết Tư Đồng nhìn bộ dạng anh vặn tay bẻ khớp đã tưởng tượng ra cả trăm cảnh bị anh đánh.
Cô nhớ lại sự hiểu nhầm lúc mới quen Trình Yến, không nhịn được khẽ cười.
Tiết Tư Đồng đang mải suy nghĩ thì bị tiếng gọi ngoài cửa kéo về hiện thực.
Cô đi ra ngoài, thấy Châu Thư Khiết mặc một bộ váy lễ phục đứng ở hành lang, vừa thấy cô liền cười, mắt cong như trăng khuyết: “Tiết Tư Đồng, còn nhớ lần trước mình nói với cậu muốn nhờ giúp chuyện gì không?”
Vừa nói cô ấy vừa khoác tay Tiết Tư Đồng đi về phía cuối hành lang.
Không trốn được rồi.
Tiết Tư Đồng tiến thoái lưỡng nan: “Cậu nói thử xem là chuyện gì đã?”
Hai người đứng ở cuối hành lang, chỗ lấy nước ở hướng ngược lại nên nơi này vắng vẻ. Châu Thư Khiết như đã quen thuộc, đứng vào một vị trí thường đứng, tay đặt thoải mái lên lan can, trong mắt ngập ánh sáng nhìn về phía xa.
“Mình tìm được chỗ này, không tệ nhỉ.” Cô ấy nói.
Tiết Tư Đồng không hiểu “chỗ không tệ” là ý gì, nhưng khi nhìn theo hướng Châu Thư Khiết đang nhìn, trong lòng thầm công nhận, đúng là tìm được chỗ tốt thật.
Từ góc độ này, có thể nhìn rõ toàn bộ hoạt động trên sân vận động, đặc biệt là thiếu niên đang chạy như bay trên sân bóng, dẫn bóng linh hoạt. Anh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đi đến đâu cũng nổi bật.
Ánh mắt Tiết Tư Đồng cứ thế dõi theo từng bước di chuyển của Trình Yến. Cô đang chăm chú nhìn thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một túi giấy rất đẹp, khiến cô buộc phải thu lại ánh nhìn. Châu Thư Khiết nhét chiếc túi được trang trí bằng dây ruy băng xinh xắn vào lòng cô.
“Giúp mình đưa cái này cho Trình Yến nhé.”
Tiết Tư Đồng hỏi lại: “Sao cậu không tự đưa cho cậu ấy?”
Châu Thư Khiết ngập ngừng: “Mình… hơi ngại.”
Thật ra là sợ bị từ chối.
Sau một lúc im lặng, Châu Thư Khiết chuyển chủ đề: “À, cậu có biết Trình Yến thích ăn gì không?”
Tiết Tư Đồng há miệng, lời còn chưa kịp nói ra thì chuông vào học đã vang lên.
Châu Thư Khiết thấy thế liền xem như cô đã đồng ý, để lại một câu: “Mình tan tiết lại tìm cậu, nhớ giúp mình đưa nhé!” rồi chạy mất.
Trình Yến và mấy người bạn len lén chui vào lớp từ cửa sau đúng lúc chuông vào học vang lên, thầy Vương Trí đang viết đề trên bảng nên không thấy.
Trình Yến vừa ngồi xuống đã vớ lấy bình nước uống hết nửa chai. Đợi cổ họng dịu lại, anh cúi xuống lấy sách trong ngăn bàn.
Ngăn bàn vốn chỉ còn sách và mấy tờ bài kiểm tra, nay lại xuất hiện thêm một chiếc túi giấy được trang trí bằng ren và dây ruy băng, đóng gói rất đẹp. Anh kéo ra một nửa, liếc nhìn rồi nghiêng người hỏi nhỏ.
“Cậu bỏ vào à?”
Tiết Tư Đồng sợ anh biết cô giúp người khác đưa đồ sẽ tức giận, nhưng nghĩ lại người đó là Châu Thư Khiết, chắc anh sẽ không giận, nên thản nhiên thừa nhận: “Ừ.”
Cô căng thẳng cúi đầu đọc sách, không dám nhìn sắc mặt Trình Yến lúc này, rồi bổ sung một câu: “Là Châu Thư Khiết gửi cho cậu.”
Thiếu niên ngồi bên chỉ ừ một tiếng lạnh nhạt. Chỉ qua một âm tiết, Tiết Tư Đồng không đoán được tâm trạng anh, nhưng thấy anh thu túi lại cất vào ngăn bàn thì cũng không nói gì thêm.
Lần tiếp theo Trình Yến lấy túi ra là vào giờ ra chơi.
Vừa vang lên tiếng chuông tan tiết, anh đã cầm túi rời khỏi lớp bằng cửa trước.
Tiết Tư Đồng nhìn bóng lưng vội vã rời đi của anh, trong đầu không kiềm được tưởng tượng ra cảnh Trình Yến cảm ơn Châu Thư Khiết, hai người trò chuyện vui vẻ, tim cô lại nhói lên một cảm giác chua xót, khó chịu.
Cô cố gắng giải đề để làm dịu cảm xúc ấy, nhưng đầu óc rối loạn đến mức đọc đề cũng không trôi chảy, cầm bút cả buổi chỉ viết được chữ “Giải” rồi không viết tiếp nổi.
“Thật mẹ nó keo kiệt!”
Tiếng mắng thấp giọng của Chu Thẩm Dật khiến cả lớp im lặng vài giây. Mọi người đều quen với việc cậu ta hay làm loạn, nên chỉ vài giây sau lại ai làm việc nấy, không ai để ý.
Lộc Miêu Miêu thấy cậu ta tức đến nỗi tóc dựng ngược, liền hả hê hỏi: “Gặp chuyện gì bực mình thế? Nói nghe xem, để tớ vui chút.”
Hà An Hằng thấy Lộc Miêu Miêu bước tới, im lặng dọn chỗ bên cạnh để cô ấy ngồi, sau đó giả vờ như không có gì nhìn sang Chu Thẩm Dật: “Đi nặng mà quên mang thìa à?”
Chu Thẩm Dật tức muốn nổ phổi, ngay cả câu đùa của Hà An Hằng cũng chẳng buồn đáp.
“Lần đầu tiên tao thấy Trình Yến ích kỷ như vậy! Cầm một túi đồ ăn vặt mà không chia cho tao. Bình thường tao có gì ngon cũng nghĩ đến cậu ta trước.”
Lộc Miêu Miêu hỏi: “Là đồ gì ngon thế?”
Chu Thẩm Dật tức giận ngồi phịch xuống chỗ đối diện Lộc Miêu Miêu, “Tớ vừa đi vệ sinh xong thì thấy cậu ta đi ngang qua lớp Tám, tay xách một túi đồ ăn vặt, túi còn mở ra nữa, tớ nhìn rõ bên trong toàn là mì cay. Trình Yến cái tên đó vốn dĩ không ăn cay, vậy mà cũng không chia cho tớ.”
Hà An Hằng đang lật sách thì dừng tay lại, “Lớp Tám? Cậu ấy đi tìm Châu Thư Khiết à?”
Chu Thẩm Dật vẫn còn chưa nguôi giận, “Ai biết được! Thật là coi trọng sắc bỏ bạn, đồ Châu Thư Khiết tặng thì không thể chia cho tao ăn à?”
Lộc Miêu Miêu nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Cậu không hiểu à? Chính vì là Châu Thư Khiết tặng nên người ta mới không chia cho cậu.”
Chu Thẩm Dật: “Tại sao chứ?”
Hà An Hằng lắc đầu bất lực, “Con trai à, nếu có cô gái nào tặng đồ cho con, con nỡ chia cho người khác không?”
Chu Thẩm Dật như bừng tỉnh đại ngộ, phấn khích vỗ bàn cái bốp, “Ồa! Trình Yến có vấn đề rồi đấy!”
Ngoài câu cuối ra, giọng ba người họ không lớn nhưng cũng không nhỏ, toàn bộ đều lọt vào tai Tiết Tư Đồng.
Thì ra anh không ăn cay, nhưng lại vì người khác mà ăn thứ mình không thích.
Không trách sao lúc biết đó là Châu Thư Khiết tặng thì anh không vứt đi.
Tiết Tư Đồng càng nghĩ tới cảnh Trình Yến đứng bên Châu Thư Khiết, lòng càng rối loạn. Bên tai còn văng vẳng tiếng Chu Thẩm Dật và Lộc Miêu Miêu tám chuyện về hai người họ. Cô không muốn nghe nữa, bèn lục cặp tìm tai nghe, định cắt đứt âm thanh bên ngoài.
Nhưng còn chưa kịp đeo tai nghe thì Châu Thư Khiết đã xuất hiện ngoài cửa sổ, nụ cười rạng rỡ, “Hello, tớ đến rồi~”
Hai người lại đi về phía cuối hành lang, chỉ là lần này sân bóng đã không còn bóng dáng Trình Yến. Tiết Tư Đồng nhìn tầng mây bị gió nhẹ thổi bay, còn Châu Thư Khiết thì đi thẳng vào vấn đề, “Cậu có biết Trình Yến thích ăn gì không?”
Tiết Tư Đồng lắc đầu, “Tớ không hiểu rõ cậu ấy lắm.”
Biết đâu cậu còn hiểu rõ hơn tớ ấy chứ.
Tiết Tư Đồng nghiêng đầu nhìn cô, “Hai người không phải thanh mai trúc mã à? Chuyện cậu ấy thích ăn gì cậu hẳn là rõ hơn cái người chỉ ngồi cùng bàn tớ đây chứ.”
Châu Thư Khiết bĩu môi, thở dài rồi nằm rạp lên lan can, “Hồi nhỏ cậu ấy thích đồ ngọt, còn bây giờ có còn thích hay không thì tớ không biết. Cậu cũng biết rồi đó, cái miệng cậu ấy quá đáng lắm, tớ đâu có dám hỏi để tự rước nhục.”
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Tiết Tư Đồng, khóe môi nở nụ cười, “Cậu thấy tớ có xinh không?”
Tiết Tư Đồng chân thành đáp, “Ừm.”
Châu Thư Khiết lại hỏi, “Vậy cậu nghĩ Trình Yến sẽ thích tớ chứ?”
Tiết Tư Đồng không trả lời đúng trọng tâm: “Cấp ba không được yêu đương, lỡ như theo đuổi rồi chẳng có kết quả thì sao?”
“Không sao, tớ có thể chờ cậu ấy.” Châu Thư Khiết đứng thẳng người dậy, thoắt cái đã như thiên nga trắng tự tin trên sân khấu, “Dù sao thì sau này cậu ấy cũng sẽ đến Bắc Thành học Bắc Thanh, tớ có thể đi cùng cậu ấy.”
Bắc Thanh Đại học ở Bắc Thành, là giấc mộng của hầu hết học sinh cấp ba.
Mọi người vẫn thường truyền tai nhau câu nói: “Mọi kỳ thi đều hướng về Bắc Thanh.”
Tất nhiên, Tiết Tư Đồng cũng không ngoại lệ.
Nhưng cô biết rõ khả năng mình vào được đó là bằng không.
Không phải vì thành tích, mà là vì Hứa Tần.
Khi mới đến Nam Du, Hứa Tần đã nói rõ: sau này phải thi vào Đại học Nam, đừng nghĩ đến chỗ khác, dù có học đại học nào thì cũng tuyệt đối không được rời khỏi Nam Du.
Vì vậy, người bị kìm kẹp ở Nam Du như cô làm sao dám cản trở bước tiến của Trình Yến?
Anh và Châu Thư Khiết vốn là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc, gia thế môn đăng hộ đối, cha mẹ hai bên đều hài lòng, điều kiện ưu việt đến vậy, chỉ có ngốc mới không chọn Châu Thư Khiết mà đi để mắt đến cô.
Tiết Tư Đồng không nhớ rõ mình đã trò chuyện gì với Châu Thư Khiết sau đó, chỉ biết khi quay lại lớp thì cả người vẫn còn ngẩn ngơ, trong đầu cứ văng vẳng một câu nói vô tình của Châu Thư Khiết: “Trình Yến thuộc về Bắc Thanh, cậu ấy nên là người của Bắc Thanh.”
Cô hoang mang trở về chỗ ngồi, Trình Yến đang mải mê nghịch mô hình máy bay, thấy cô về thì liếc mắt nhìn, “Kết bạn mới rồi hả?”
Giọng điệu anh rất nhạt: “Dạo này thấy cậu với Châu Thư Khiết khá thân thiết.”
Tiết Tư Đồng nói thật, “Cô ấy đến hỏi tớ về cậu.”
Giáo viên tiếng Anh – Lý Thải Anh đeo micro khuếch đại âm thanh, vào lớp sớm hơn chuông reo một chút. Khi cô ấy đứng yên trên bục giảng và bật thiết bị thì chuông mới vừa kịp vang lên.
Trình Yến không nhìn lên bục, vẫn chăm chú vào mô hình, “Hỏi gì?”
Tiết Tư Đồng đáp, “Hỏi cậu thích ăn gì, thích làm gì.”
Trình Yến liếc mắt nhìn cô, “Cậu nói rồi?”
Tiết Tư Đồng mím môi gật đầu, lại lắc đầu.
Trình Yến như bất đắc dĩ bật cười, “Là sao?”
“Muốn nói, nhưng tớ chỉ biết cậu thích ăn ngọt, không biết cậu thích làm gì.” Tiết Tư Đồng mở sách tiếng Anh, nhẹ giọng nói.
“Thích đánh cậu đấy.”
Tiết Tư Đồng bị giọng điệu nghiêm túc của cậu dọa sợ, quay đầu nhìn thì thấy Trình Yến đã đặt mô hình sang một bên, khủy tay chống bàn, giọng tuy nhẹ nhưng lại không mang vẻ lười nhác như thường ngày, “Bạn học Tiết Tư Đồng, có biết nói xấu người khác sau lưng là rất bất lịch sự không?”
Tiết Tư Đồng chột dạ, “Nhưng nhiều người cũng nói xấu cậu sau lưng mà.”
Cô vừa dứt lời, liền cảm thấy có một bóng đen áp xuống bên cạnh, không dám quay đầu, chỉ dám liếc mắt thì thấy Trình Yến đã nghiêng người lại gần, giọng điệu thấp trầm, “Người khác thì tớ không quản được, nhưng cậu, tớ không thể quản sao?”
Tiết Tư Đồng lí nhí, “Cậu đâu có quản được tớ.”
Trình Yến không rõ là nghe không rõ hay cố tình hỏi lại, “Cậu nói gì?”
Tiết Tư Đồng sợ anh giơ tay đánh, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
Chu Thẩm Dật chẳng biết từ lúc nào đã lén đổi chỗ với bạn ngồi phía trước Trình Yến, lén lút đưa anh xem ảnh vừa chụp lúc ra chơi, “Trình thiếu gia, mày lại nổi tiếng rồi đó.”
Tiết Tư Đồng thấy bộ dạng lúc ra chơi còn đầy phẫn nộ của cậu ta nay thay đổi hoàn toàn, không khỏi nghi ngờ liệu cậu ta có bị đa nhân cách không.
Chu Thẩm Dật sợ Trình Yến nhìn không rõ, đặc biệt phóng to chữ viết trên bức tường nguyện vọng cho anh xem, còn nhiệt tình đưa cho Tiết Tư Đồng nhìn ké, rồi sửa lại lời mình, “Không đúng, không phải ‘lại’, mà là ‘vẫn luôn’ nổi tiếng.”
Trình Yến liếc xéo cậu ta, “Rảnh lắm hả?”
“Làm gì có, tao bận lắm.” Chu Thẩm Dật nhỏ giọng nói, “Nhưng chuyện của thiếu gia nhà mày thì tao vẫn có thể tranh thủ quan tâm một chút, dù mày không chia mì cay cho tao.”
Trình Yến: “……”
Chu Thẩm Dật nằm bò lên bàn Trình Yến, “Tao nghe nói hoa khôi trường hôm nay cũng ra viết lên tường nguyện vọng đấy, à đúng rồi, Cá Heo nhỏ cũng đến nữa, Cá Heo nhỏ , cậu cũng viết gì lên đó hả?”
Tiết Tư Đồng không ngờ cậu ta lại biết, vội lắc đầu giải thích, “Tớ chỉ đi ngang qua thôi.”
Trình Yến không muốn tiếp tục đôi co, “Tuổi trẻ không học hành tử tế, suốt ngày tám chuyện nhảm nhí.”
Thấy cậu ta định phản bác, Trình Yến ngả người tựa vào lưng ghế, lấy lại dáng vẻ lười nhác thường ngày, “Thi cuối kỳ có tự tin chưa? Chuẩn bị thi đại học xong chưa? Đại học có chào đón mày chưa?”
Chu Thẩm Dật nghẹn họng, cả buổi không nói được câu nào, chỉ hừ một tiếng, “Được rồi, mồm miệng lanh lợi như mày, tao nói không lại. Tao đi tìm Cá Heo nhỏ nói chuyện.”
Cậu ta đổi chỗ với nam sinh ngồi cạnh, bò lên chồng sách của Tiết Tư Đồng, “Cá Heo nhỏ , cậu nói xem người nào lại có thể thích Trình Yến được chứ? Phải là dạng kỳ lạ thế nào mới thích được tên đó?”
“……”
Đang ngồi trước mặt cậu này.
Cô khẽ hỏi, “Sao lại nói vậy?”
“Cái miệng cậu ta vừa đáng ghét vừa chua ngoa, ai thích cậu ta chẳng phải kỳ lạ sao.”
Vừa nói cậu ta vừa không quên quay đầu lườm Trình Yến một cái, như đang trả thù vì không được ăn mì cay.
Tiết Tư Đồng vừa nói chuyện với cậu ta vừa ghi chép, lơ đãng đáp, “Châu Thư Khiết thích cậu ấy mà.”
“Ờ ha.” Chu Thẩm Dật suy nghĩ một lúc, “Nhưng Châu Thư Khiết nhìn đâu giống người có vấn đề, sao lại thích nó được?”