“Trình Yến, cậu đã từng thích ai chưa?”
“Gì đấy, cậu thích tớ à?”
Câu nói của Trình Yến như một bông pháo hoa bất ngờ nổ tung ngay giữa lòng cô, ánh sáng chói lóa làm rối loạn cả đàn bướm trong tim, âm thanh vang dội cứ vương lại không dứt, nhưng vẫn không át được nhịp tim đập thình thịch trong lồng ng.ực cô lúc này.
Trên bục giảng, Lý Thải Anh đang dẫn cả lớp đọc to câu tiếng Anh, dù vậy, Tiết Tư Đồng vẫn nghe rõ tiếng tim mình đập loạn, loạn đến mức chẳng còn ra hình dáng gì nữa.
Cô chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Trình Yến. Nói đúng hơn là, từ khi cô có một bí mật không thể thổ lộ, cô đã không còn dám đường hoàng đối mặt với cậu nữa. Cô sợ chỉ cần nhìn vào mắt anh thôi, bí mật kia sẽ bị vạch trần.
Cô lắc đầu thật mạnh, câu “sao có thể chứ” đến bên miệng lại làm thế nào cũng không thốt ra nổi. Cô không thể tự dối lòng để phủ nhận bí mật đó. Đành dựng đứng quyển sách tiếng Anh lên, đọc theo Lý Thải Anh cho có lệ.
Tiết Tư Đồng dùng sách tiếng Anh để chặn ánh mắt của Trình Yến, trốn sau kẽ hở của quyển sách mà cố gắng hít thở sâu. Tất nhiên cô cũng không nhận ra ánh mắt Trình Yến đang dõi theo mình.
Để tránh Trình Yến tiếp tục truy hỏi, Tiết Tư Đồng giả vờ bận rộn, miệng thì đọc tiếng Anh theo giáo viên, tay thì hết ghi chép lại lật tìm vở bài tập, khi thì dựng sách lên chăm chú nghiên cứu cấu trúc câu trong sách.
Cô nghĩ làm vậy thì Trình Yến sẽ không nói gì thêm với mình. Nhưng không ngờ, nhân lúc Lý Thải Anh vừa quay lưng lại nghe điện thoại, ngay trước mắt cô xuất hiện một tờ giấy — là một bàn tay trắng trẻo đẩy tới, người kia ném ra ba chữ ngắn gọn:
“Giải thử xem.”
Tiết Tư Đồng lén nhìn về phía Lý Thải Anh. Trình Yến như đoán được suy nghĩ của cô, khẽ nói:
“Yên tâm đi, cuộc điện thoại này còn lâu mới xong.”
Cô dời ánh mắt xuống tờ giấy nháp, đọc đi đọc lại đề bài mấy lần, thay số vào công thức, lật sách tìm cách giải, tính tới tính lui vẫn không ra đáp án. Cô nhìn một đống công thức lộn xộn trên giấy nháp mà rơi vào trầm tư, chuyên chú đến mức Lý Thải Anh đã kết thúc cuộc gọi và quay lại giảng bài mà cô cũng không hề nhận ra, tay vẫn còn cầm bút suy nghĩ cách giải.
Cô tưởng mình đã bỏ sót chỗ nào hoặc viết sai, cho đến khi bên cạnh vang lên giọng nói của Trình Yến.
“Cậu không sai đâu, đề này vô nghiệm.”
Nói xong, anh cầm bút đỏ vẽ một dấu gạch chéo to đùng trên đề bài mình viết, giọng thấp xuống, hiếm khi nghiêm túc.
“Giống như một số mối quan hệ giữa người với người, dù quá trình cố gắng tính toán thế nào, kết quả vẫn là vô nghiệm.”
Nếu Tiết Tư Đồng nghe không hiểu ý trong lời nói ấy, thì mấy năm học ngữ văn coi như bỏ.
Cô hoảng loạn, chột dạ cúi đầu nhìn tờ giấy nháp, không dám ngẩng lên nhìn anh. Thấy cô không phản ứng, Trình Yến lại hỏi.
“Hiểu không?”
Tiết Tư Đồng cắn môi, cố nén cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, gượng gạo nở một nụ cười:
“Hiểu rồi.”
Tình cảm đơn phương không ai biết của cô, còn chưa kịp nảy mầm, đã bị bẻ gãy.
Bí mật thuộc về thời thanh xuân của cô, cuối cùng vẫn chỉ có thể là bí mật.
Trình Yến đánh giá sai tình hình. Cuộc điện thoại của Lý Thải Anh chưa nói được mấy câu đã kết thúc. Cô ấy bật loa phóng thanh trở lại, âm thanh nhiễu loẹt xoẹt vừa dứt, giọng nữ sắc bén vang lên trong lớp 5.
“Trình Yến, em lên trả lời câu hỏi này.”
Trình Yến đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười, thành thật nói: “Cô ơi, em vừa rồi không nghe rõ.”
Lý Thải Anh thấy anh dám thành thật nhận lỗi, cũng nguôi giận đôi chút, chỉ vào câu hỏi trắc nghiệm trên màn hình chiếu: “Chọn gì?”
Trình Yến: “D.”
Rắc! Một đoạn phấn bị bẻ đôi bay thẳng về phía Trình Yến.
“D cái đầu em ấy! Tiếng Anh kém còn không đọc hiểu nổi đáp án à?”
Trình Yến nhanh nhẹn né được viên phấn, cười hì hì nịnh nọt: “Cô mặc váy mà sao làm hành động thô bạo thế được.”
Lý Thải Anh lườm anh: “Bớt giở trò đi. Em không biết vì sao thầy giáo chủ nhiệm sắp xếp cho Tiết Tư Đồng ngồi cùng bàn với em à? Là muốn em học hành tử tế tiếng Anh đấy. Em xem điểm tổng hợp các môn tự nhiên của em tốt thế mà sao tiếng Anh lại tệ như vậy?”
Trình Yến vô tội nhìn cô: “Vì em yêu nước hơn, thưa cô.”
Lý Thải Anh tức đến mức lại bẻ thêm một đoạn phấn nữa, giơ tay định ném tiếp. Trình Yến lập tức giơ tay đầu hàng.
“Anh Tử ơi đừng lãng phí phấn nữa, em tự kiểm điểm, em sẽ chăm chỉ học tập theo bạn cùng bàn, cô yên tâm.”
Lý Thải Anh chẳng thèm để ý đến anh, ném thẳng viên phấn qua: “Gọi ai là Anh Tử đấy hả? Không biết lớn nhỏ gì cả.”
Trình Yến vừa cười vừa tránh: “Em sợ cô ném trúng các bạn khác thôi mà.”
Lý Thải Anh hừ một tiếng rồi cười: “Cô ném em là có kỹ thuật cả rồi, trúng người khác là điều không thể.”
Lý Thải Anh nhìn đồng hồ, không kéo dài thời gian nữa. Sau khi cảnh cáo Trình Yến không được ảnh hưởng đến việc học của người khác, cô ấy tiếp tục giảng bài.
Cả ngày sau đó, Tiết Tư Đồng không nói thêm câu nào ngoài bài học. Trên lớp thì nghiêm túc nghe giảng, chăm chỉ ghi chép, không bỏ sót điểm kiến thức nào. Sau giờ học, cô cũng cắm cúi làm bài, ngay cả khi Lộc Miêu Miêu đến rủ đi vệ sinh hay ra canteen cũng đều bị cô từ chối với lý do phải làm bài tập.
Lộc Miêu Miêu tưởng cô đang chuẩn bị cho kỳ thi tháng tuần sau, cũng không để tâm, còn cổ vũ cô:
“Lần sau hạng nhất chắc chắn vẫn là cậu.”
Hết tiết tự học tối, Tiết Tư Đồng theo thường lệ đi đến phòng tập nhảy. Lộc Miêu Miêu luôn đi cùng cô, chỉ là Tiết Tư Đồng không ngờ, lúc hai người từ phòng tập bước ra đi ngang sân bóng rổ, lại thấy Trình Yến cùng đám bạn vẫn đang chơi bóng, giống y lần trước.
Lộc Miêu Miêu cứ thấy có người chơi bóng là lập tức hóa thành fan cuồng: “Bảo bối Tư Đồng, tớ nói không sai mà, Trình Yến là người vừa tinh tế lại vừa ấm áp.”
Điều đó, Tiết Tư Đồng không thể phủ nhận từ chuyện anh ra tay giúp bạn học bị bắt nạt mà nổi tiếng trong trường, đến việc mỗi ngày đều đi cùng cô về nhà, rồi lại giúp cô chắn dao… Ngay cả khi từ chối tình cảm của cô, anh cũng chọn cách tế nhị bằng một bài toán vô nghiệm.
Lộc Miêu Miêu áp sát hàng rào sân bóng nhìn dáng người bật nhảy nhẹ nhàng như chim én đang úp rổ bên trong. Tiết Tư Đồng bước đến, liếc mắt đã thấy Trình Yến đang ngồi nghỉ uống nước ở khu vực nghỉ ngơi.
Dưới vành rổ, các nam sinh như đang trêu đùa nhau. Chu Thẩm Dật cùng một nam sinh lớp bên mà Tiết Tư Đồng không quen đang đấu một công một thủ. Nam sinh lớp bên không kịp phòng thủ cú giả vờ của Chu Thẩm Dật, chỉ trong chớp mắt, Chu Thẩm Dật ôm bóng lên rổ, rồi vui mừng như một đứa trẻ chạy lại đập tay với Trình Yến.
Trình Yến phối hợp với cậu ta, giơ hai tay đập tay, vừa cười vừa cổ vũ: “Con trai Trình Yến đúng là giỏi thật đấy!”
Chu Thẩm Dật vừa cười vừa mắng: “Cút mẹ mày đi, cái lợi nhỏ này cũng không tha.”
Đám con trai trên sân nghỉ ngơi một lát, có người ngồi bệt xuống đất, có người ngồi ghế nghỉ, ánh đèn bạc rọi xuống sân kéo bóng họ dài ra. Không biết ai là người khơi chuyện hỏi Trình Yến và Châu Thư Khiết có quan hệ gì, dần dần mọi người đều tham gia vào cuộc trò chuyện rôm rả.
Hà An Hằng vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Trình Yến. Chu Thẩm Dật lại là người đầu tiên hóng hớt, dẫn đầu bàn tán về chuyện giữa Trình Yến và Châu Thư Khiết.
Tên hai người thường xuyên bị ghép cặp với nhau, ngay cả trong lớp cũng toàn bàn về couple của họ nhiều nhất.
Tiết Tư Đồng nghe bọn họ bàn tán, đôi mắt trong veo bỗng trở nên u buồn. Dù là khi nào, tên Trình Yến và Châu Thư Khiết cũng bị gắn liền với nhau để đùa giỡn, còn tên cô và Trình Yến thì chỉ có thể cùng xuất hiện trên bảng xếp hạng, đó chính là khác biệt giữa họ.
Thấy bọn họ nói chuyện hăng say, Trình Yến nhàm chán xoay quả bóng rổ trong tay, nghe Chu Thẩm Dật bảo sau này cưới Châu Thư Khiết nhớ phát thiệp mời thì không thương tiếc ném bóng về phía cậu ta: “Đừng suốt ngày hóng hớt chuyện của tao nữa. Tao không định yêu đương trong thời gian học cấp ba.”
Hà An Hằng bỗng lên tiếng sau một lúc dài im lặng: “Không định yêu, hay là không định yêu Châu Thư Khiết?”
Giọng cậu ấy rất nhỏ, chỉ có Trình Yến đứng cạnh mới nghe thấy, ngay cả Chu Thẩm Dật ngồi dưới đất cũng không nghe được.
Trình Yến khựng lại, Hà An Hằng hất cằm về phía hàng rào sân bóng, không nói gì thêm.
Cậu ấy không nói, nhưng Trình Yến dường như hiểu được ánh mắt của cậu ta. Trình Yến khẽ cười, vỗ vai Hà An Hằng: “Bí mật.”
Rồi xách cặp rời đi.
Hà An Hằng giơ tay chào Lộc Miêu Miêu, cũng đeo cặp chuẩn bị rời sân. Chu Thẩm Dật đuổi theo: “Trình Yến nói gì thế?”
Hà An Hằng cười vỗ vai cậu ta: “Nó bảo nó thích mày.”
Chu Thẩm Dật hít mạnh một hơi, rùng mình nổi da gà: “Bớt buồn nôn dùm cái.”
Hà An Hằng đi tới trước mặt Lộc Miêu Miêu: “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”
—
Trên đường về nhà, Trình Yến thấy Tiết Tư Đồng không nói lời nào, lúc vào tới khu căn hộ thì trêu cô: “Sắp thi đấu rồi, căng thẳng à?”
Tiết Tư Đồng theo đà gật đầu: “Ừ.”
Trình Yến xoay cổ: “Thả lỏng đi, nghe Lộc Miêu Miêu nói cậu học múa cổ điển từ hồi mẫu giáo. Mấy người thi cùng chắc gì đã có nền tảng tốt bằng cậu.”
“Còn Châu Thư Khiết thì sao?” Tiết Tư Đồng bất ngờ quay sang nhìn anh, “Hồi nhỏ cô ấy có học không?”
Trình Yến không hiểu sao cô lại hỏi vậy, nhún vai: “Tớ làm sao biết được.”
“Không phải hai người là… thanh mai trúc mã sao?” Tiết Tư Đồng lí nhí hỏi.
Giọng Trình Yến có vẻ bất ngờ: “Từ ‘thanh mai trúc mã’ dùng kiểu này được à? Tớ hồi nhỏ còn thân với mèo chó hàng xóm nữa, vậy thanh mai trúc mã của tớ chắc đông lắm.”
Đến trước cửa nhà, Trình Yến lấy chìa khóa trong túi mở cửa. Tiết Tư Đồng đứng cách anh hai bước, nhẹ giọng gọi: “Trình Yến.”
Anh cắm chìa vào ổ khóa: “Ừ?”
“Đề bài vô nghiệm… thật sự là giải thế nào cũng không ra sao?” Giọng nói của Tiết Tư Đồng rất nhỏ, gần như chỉ là thì thầm. “Dù cố gắng thế nào trong quá trình cũng vô ích à?”
“Cạch—”
Ổ khóa mở ra kêu một tiếng vang giòn, còn chưa dứt thì câu trả lời dứt khoát của Trình Yến đã vang lên: “Đúng vậy.”
Nói xong, anh định bước vào trong thì sau lưng lại vang lên giọng nói của Tiết Tư Đồng: “Nhưng quá trình rất đẹp mà. Nhất định phải quan tâm tới kết quả sao?”
Trình Yến quay đầu lại nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng chưa từng thấy, nghiêm túc nói: “Làm bài toán không phải để ra kết quả à? Biết rõ là vô nghiệm thì còn tốn công giải làm gì? Thà dành thời gian đó giải mấy bài có ý nghĩa còn hơn.”
Tiết Tư Đồng đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, không nhúc nhích, cúi đầu, khẽ khàng đáp một tiếng: “Ừm.”
Trình Yến hỏi: “Cậu sao vậy?”
Lúc ngẩng đầu lên, Tiết Tư Đồng đã giấu hết mọi cảm xúc thất vọng trong mắt, cố gắng tỏ ra thoải mái, lắc đầu: “Không sao, chỉ là không giải được bài nên hơi khó chịu.”
Trình Yến nở nụ cười, xoay chìa khóa trên ngón trỏ, bước đến gần cô: “Không phải nói gặp bài không hiểu thì hỏi tớ sao? Cậu không hỏi thì tớ cũng ngại hỏi cậu bài tiếng Anh đấy.”
Tiết Tư Đồng gật đầu: “Ừm.”
Cô đáp xong thì bước vào nhà, lúc lướt qua bên cạnh Trình Yến thì nghe anh khẽ nói một câu: “Nhưng nếu là hỏi giúp Châu Thư Khiết, thì tớ sẽ không trả lời đâu.”
—
Ngày hôm sau, thứ Bảy.
Tiết Tư Đồng nghe lời Trần Ánh Hà, kết hợp học và nghỉ ngơi, không dậy sớm học từ vựng nữa.
Nói chính xác thì là vì tối hôm trước cô học đến khuya nên hôm sau ngủ quên tới trưa mới dậy, không biết Trần Ánh Hà đã tắt chuông báo thức từ lúc nào. Khi Tiết Tư Đồng tỉnh dậy, là bị tiếng hét ngoài phòng đánh thức.
Giọng nói đó rất quen, nhưng vì vừa mới tỉnh, đầu óc còn mơ màng nên cô không nhận ra ngay là của ai. Vài giây sau ngoài phòng lại yên tĩnh trở lại. Cô nghĩ chắc mình nghe nhầm, chờ thêm một lúc nữa vẫn không nghe thấy gì mới mở cửa đi ra.
“Ây da má ơi, tao đã bảo đánh thằng bên cạnh cơ mà, không nghe lời bố thì chết sớm thôi!”
“Mày giỏi thì mày chơi đi.”
“Chơi thì chơi, đồ non choẹt!”
“…”
“…”
Vừa nãy còn đánh nhau chí chóe, giờ Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng vừa thấy người bước ra từ phòng thì lập tức cứng đơ.
Tiết Tư Đồng cũng chẳng bất ngờ kém gì họ khi thấy họ trong nhà Trình Yến, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ. Ba người trong phòng khách như hóa đá tại chỗ, hơn nửa phút chẳng ai nói gì, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng GAME OVER từ game phát ra.
Chuyện gì vậy?
Tại sao Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng lại ở nhà Trình Yến?
Mà giờ này Trình Yến không phải còn đang ngủ sao?
Cô lại còn mặc đồ ngủ hoạt hình màu hồng, tóc tai rối bù nữa chứ!
Chu Thẩm Dật há hốc mồm không khép lại được, cằm suýt rớt xuống đất: “Cá Heo nhỏ… cậu, cậu cậu cậu…”
Hà An Hằng vỗ đùi cậu ta: “Bình tĩnh, đừng làm như chưa từng thấy đời.” Rồi quay sang Tiết Tư Đồng, “Cậu, cậu sao lại ở nhà Trình Yến? Còn… mới ngủ dậy?”
“RẦM—”
Đáp lại bọn họ là một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Trình Yến đang trong toilet cũng bị tiếng cửa dọa cho giật mình, vội vàng chạy ra, thấy Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng đang mắt tròn miệng chữ O thì mỗi người đá một phát: “Đã bảo nói nhỏ thôi mà!”
Chu Thẩm Dật phản ứng lại, vứt tay cầm game chạy đến trước mặt Trình Yến: “Trình thiếu gia mày làm cái gì vậy? Giấu người đẹp? Sống chung bất hợp pháp? Hay hai người đã phát triển sau lưng bọn tao!!”
“Phát cái đầu mày ấy.” Trình Yến đẩy mặt cậu ta ra, “Có gì th.ô t.ục thì nói hết bây giờ đi, đừng có phát điên trước mặt Tiết Tư Đồng nữa.”
Chu Thẩm Dật: “Tại sao?”
Trình Yến liếc cậu ta: “Con gái mặt mỏng, không nghe nổi mấy lời đó, hiểu chưa?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm giác này cứ như bị bắt quả tang sống thử với bạn trai ấy…