Mùa Đông Greenland

Chương 32

Trên cánh đồng băng.

Điều kiện tầm nhìn vẫn không khá hơn. Tuy bão tuyết đã nhỏ hơn trước nhưng gió lạnh vẫn gào thét, lại thêm tuyết rơi, tốc độ di chuyển của họ cũng không nhanh hơn được. Dan cảm thấy họ đương đầu trong gió lạnh đã lâu, nhưng quay đầu lại mới phát hiện họ chỉ cách trạm nghiên cứu khoa học chưa tới 500 mét.

“Quá chậm.” August kéo dây cương trong tay, giọng điệu nóng nảy hiếm thấy.

Tuyết bay đầy trời, Dan chỉ miễn cưỡng nhìn thấy khí nóng từ hơi thở của đàn chó kéo xe. Cậu vừa định lên tiếng thì dưới chân lại rung lên, lần này cảm giác chấn động rõ ràng hơn nhiều, kéo dài chừng hai giây.

“Bỏ lại vật tư không cần thiết để giảm tải!” Hiển nhiên August cũng cảm nhận được điều đó, đồng thời ra quyết định chỉ trong một giây. Anh cắt dây thừng chẳng vật tư trên xe trượt tuyết, ném hai cái bọc nặng xuống.

Dan cũng làm theo, cậu vừa cắt một bên dây, dưới chân lại vang lên âm thanh khe khẽ.

“Tiếng gì vậy?” Cậu nhìn xuống chân mình.

“Sao cơ?” Trong gió tuyết, August không nghe thấy cậu nói gì.

Dan không đáp lại, chỉ suỵt một tiếng với anh rồi nheo mắt nhìn xuống chân mình.

Trong tiếng gió lạnh gào thét, âm thanh đó dường như ngày càng khuếch đại. Ngay sau đó, một loạt tiếng “răng rắc” đáng sợ vang lên rõ ràng bên tai hai người.

Dan ngẩng đầu đối diện với August. Hiển nhiên anh cũng nghe thấy âm thanh này, con ngươi chợt co lại: “Thềm băng bị nứt! Đừng nghĩ gì nữa! Đi mau!”

Đàn chó kéo xe phía trước rõ ràng cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, chúng kéo xe trượt tuyết chạy về phía trước như thể không thiết sống. Ở nơi họ vừa dừng chân, mặt băng đã nứt thành một lỗ hổng cực lớn, tiếng “răng rắc” theo sát phía sau.

Dan siết chặt dây thừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Đột nhiên, phần đầu của xe trượt tuyết bị rớt xuống, kẹt vào một hồ băng bị sụt xuống không rõ từ khi nào. Đàn chó kéo xe không kịp dừng lại, xô vào nhau thành một cục. August và Dan cũng không thể đứng vững, còn chưa kịp nới dây cương thì đã bị quán tính kéo theo, lăn xuống con dốc của hồ băng.

Khi Dan bám vào xe trượt tuyết để đứng dậy, cậu ngẩng đầu thì thấy cơ thể August bị kéo sang một bên. Đồng tử của cậu chợt co lại, gần như ngừng thở một giây, sau đó không hề nghĩ ngợi nhào về phía August đang trượt xuống.

Cậu chỉ kịp bắt lấy một cánh tay anh, rồi cuốn dây cương vài vòng bằng một cánh tay khác. Toàn bộ trọng lượng của hai người và đàn chó kéo xe đều dồn vào một sợi dây thừng mỏng manh. Dù cách lớp áo khoác dày, cậu vẫn cảm nhận được sợi dây đang siết lấy cánh tay mình.

Đàn chó kéo xe rên rỉ ở phía dưới, August vốn đã chuẩn bị tinh thần bị va đập, tới khi treo mình trên dốc tuyết, anh ngẩng đầu lên, lập tức hiểu tình hình hiện tại.

“Dan, buông tôi ra, tấm ván bị kẹt trong khe băng không thể chịu được sức nặng của chúng ta.” Anh quát khẽ.

Dan nghiến răng: “Tôi sẽ kéo anh lên.”

“Đừng có ngu ngốc! Còn bảy, tám con chó phía dưới, cậu kéo sao nổi?! Thả tôi ra! Cậu có thể leo lên rồi dùng bộ đàm liên lạc với căn cứ, để Heath cử người tới giải cứu!”

Trong bóng tối, trong cơn mưa tuyết bay lả tả, ánh mắt Dan sáng ngời: “Anh có biết dưới đó sâu bao nhiêu không? Anh có chắc chịu được tới lúc cứu viện tới không?”

“Cho dù tôi không chịu đựng được, cậu ngã xuống theo thì có ích gì?!” Giọng August đong đầy tức giận.

Dan vẫn không buông tay, cậu cố chấp nhìn anh: “Xin lỗi, tôi không làm được.”

August còn định nói tiếp, xe trượt tuyết phía trên hai người đã không chịu được nữa. Sau khi phát ra những tiếng “kẽo kẹt” khiến người ta e ngại, cuối cùng nó bị vỡ làm đôi.

Dan chỉ cảm thấy trên tay chợt nới lỏng, còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi xuống.

August phản ứng rất nhanh, anh kéo sợi dây trên tay cậu, dồn sức nặng từ cậu sang tay phải của mình, đồng thời tay trái tiện đà lấy một cái đục từ trong túi trang bị trên thắt lưng, cắm mạnh vào lớp băng để hãm xu thế rơi xuống của hai người.

Tình thế đột nhiên đảo ngược, hiện tại biến thành August giữ Dan lại, tay trái anh siết chặt chiếc đục băng nhỏ bé. Vết thương trên cánh tay phải vừa mới lành, dưới lực kéo mạnh như vậy, vết thương lại bung ra. Một lúc sau, những giọt máu mang theo độ ấm cơ thể nhỏ xuống mu bàn tay Dan.

Dan quay đầu nhìn dưới chân, lại nhìn về phía August, trong giọng nói chứa đựng sự run rẩy: “Thiếu tá… tay của ngài…”

August dường như hoàn toàn không thèm để ý, nghiến răng chịu đựng vài giây, anh thở dài: “Dan, có lẽ tôi không chịu được nữa, cậu chuẩn bị xong chưa?”

Dan bình tĩnh nhìn anh, khóe mắt đỏ hoe: “Ngài có thể buông tay bất cứ lúc nào, tôi sẽ ở phía dưới, cùng ngài…”

Ở nơi cậu không nhìn thấy, khóe môi August khẽ cong lên, sau đó anh thả tay khỏi cái đục.

Hồ băng này được hình thành tạm thời sau khi thềm băng bị gãy, rất dốc, toàn bộ tuyết đọng trên mặt băng đều rơi hết xuống đáy phễu, mặt dốc nhẵn bóng không có chỗ nào để bám lấy.

Ngay khi August buông chiếc đục, trong tích tắc, hai người trượt mạnh về phía đáy hồ băng. Dan nghĩ tới cánh tay bị thương của anh, cậu đột ngột xoay người điều chỉnh thành tư thế lưng chạm đất.

August không chú ý tới động tác nhỏ của cậu, anh nhìn chằm chằm phía đáy hồ băng. Hai người rơi xuống khoảng năm giây, một bóng đen đột nhiên xuất hiện phía dưới.

“Dan, chúng ta sắp chạm đáy!” Anh hét lên với người bên cạnh.

Vứt dứt lời, cả hai người nặng nề ngã xuống mặt băng, dây cương ngổn ngang trong tay.

Lưng Dan chạm đất nhưng cũng không đau đớn như dự đoán, ngược lại còn có cảm giác ấm áp.

Cậu cố gượng dậy, giọng August vang lên bên cạnh: “Dan? Cậu có sao không?”

“Hự, không sao.”

August chỉnh đèn pha trên mũ, không ngờ món đồ chơi này bị va đập mấy lần mà vẫn không vỡ, ánh sáng ảm đạm chiếu sáng vị trí của hai người.

Thứ đầu tiên Dan chú ý là xác chết của mấy con chó kéo xe dưới người mình. Có lẽ chúng bỏ mạng ngay khi rơi từ trên cao xuống, sau đó trời xui đất khiến lại biến thành đệm giảm xóc cho cậu và August, thế nên cả hai mới không bị thương.

Hiển nhiên August cũng nhìn thấy cảnh này, anh cau mày cởi dây thừng quấn quanh người rồi ném chúng qua một bên. Đứng dậy kiểm tra đàn chó kéo xe, anh nói khẽ: “Chết cả rồi.”

Dan cũng đứng lên, lặng lẽ nhìn những cái xác trên mặt đất, cậu bật đèn pha trên đầu: “Đây là đâu?”

August quan sát bốn phía, khẽ cau mày: “Theo tôi ước tính, tốc độ di chuyển đủ giúp chúng ta tiến vào khu vực đất liền của đảo Greenland, nhưng có vẻ…”

“Bốn phía đều là tường băng.” Dan nói tiếp.

Trong phạm vi của ánh đèn pha, bốn bức tường là lớp băng bóng loáng. Lớp băng dày dặn này được lắng đọng từ nước biển xung quanh hòn đảo trong hàng ngàn năm. Sau lưng họ là một con dốc dựng đứng, hai người vừa ngã từ đó xuống.

“Hình như trong này có động băng.” Dan bước vào trong, quả nhiên phía trước có một khe nứt cao khoảng hai mét, đủ cho một người đi qua.

“Trước tiên phải kiểm tra vật tư còn lại của chúng ta.” August ngăn cậu lại.

Tình hình không mấy lạc quan. Lúc trước để giảm tải và tăng tốc cho xe trượt tuyết, họ đã bỏ lại hơn nửa đồ đạc, giờ cũng chỉ còn lại mỗi chiếc ba lô. Dan mở ra xem, bên trong có một túi ngủ, bốn gói lương khô, một cuộn băng gạc và một chiếc bếp cồn, không còn chiếc bộ đàm nào.

Dan thở dài: “Chỉ còn lại vài thứ, không biết tình hình phía trên ra sao.”

August đang kéo xác lũ chó sang một bên, nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía con dốc: “Dù sao cũng không thể đi lên được, cứ ở đây chờ cứu hộ. Động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa trước đó chúng ta cũng đã gửi thông tin cho Đội Thám hiểm Khoa học Hoàng gia. Căn cứ không liên lạc được với chúng ta, chẳng mấy mà tìm đến.”

Dan gật đầu, bước đến chỗ anh. Vừa cúi xuống, cậu ngạc nhiên phát hiện cơ thể con chó phía dưới vẫn còn phập phồng yếu ớt.

“August, con này còn sống.” Cậu khẽ gọi.

August chợt quay người, vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Rogers: “Là Rogers.”

Dan cẩn thận dịch mấy con chó kéo xe khác sang một bên, cậu quỳ xuống cầm một chân trước của nó: “Này Rogers, ông bạn già, mày có nghe thấy tao đang nói không?”

Dường như Rogers cảm nhận được nhiệt độ bao quanh bàn chân mình, hoặc cũng có thể nó nghe thấy giọng Dan, mũi nó khẽ giật rồi từ từ mở mắt.

Dan khẽ khàng xoa đầu nó: “Khá lắm, anh bạn, giờ mày cảm thấy thế nào?”

Quanh mũi Rogers bám đầy bọt máu loãng, nó cố ngẩng đầu, nhưng cuối cùng chỉ có thể phun ra hơi thở yếu ớt.

August ngồi xuống bên cạnh, ôm nó vào lòng, để cằm nó tựa vào cánh tay mình. Rogers ngửi thấy hơi thở của chủ nhân, nó cọ đầu vào ngực anh, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ trong cổ họng.

August không nói gì, anh chỉ dùng tay vuốt ve lưng Rogers. Có vết thương chừng một gang tay gần xương sống của nó, máu xung quanh đã đông lại thành màu đen, lớp lông dày như bện thành một cục.

Dan kiểm tra sơ qua những nơi khác trên người nó. Cậu nhìn về phía August, khẽ lắc đầu.

August không nói gì, ánh mắt rơi trên người Rogers.

Như thể biết không còn nhiều thời gian, Rogers vươn đầu về phía Dan, nó thè lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay cậu, rồi cố quay đầu nhìn về phía August, một giọt nước chầm chậm chảy xuống từ trong đôi mắt xanh thẳm.

Lòng bàn tay August khẽ run run vuốt mắt nó: “Tao biết, Rogers, tao biết mày đã cố hết sức. Xin lỗi, tao không phải là một người chủ tốt. Đi thôi, Arthur ở đó, cậu ấy sẽ chăm sóc cho mày…”

Không biết đã trôi qua bao lâu, cơ thể nhỏ bé ngừng phập phồng, từng chút từng chút một biến thành cứng ngắc.

“August…” Dan vẫn nắm một chân trước của Rogers, cậu lo lắng nhìn người trước mặt.

August ngẩng đầu nhìn Dan, vành mắt đỏ au. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt xác Rogers ở bên cạnh những con chó kéo xe khác.

Dan im lặng nhìn theo bóng lưng anh, lúc này cậu mới chợt nhận ra một cơn đau nhói ở mạn sườn phải.

_____
Bình Luận (0)
Comment