Mùa Đông Greenland

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dan cau mày ấn nhẹ vào nơi đó, nhưng cảm giác vừa rồi chỉ thoắt ẩn thoắt hiện. August quay đầu lại đúng lúc thấy Dan bỏ tay xuống.

“Sao vậy?”

Dan lắc đầu: “Không sao, vừa nãy chắc bị đụng vào. Chúng ta hạ trại ở đây à?”

August nhìn chung quanh: “Tạm thời ở lại đây. Không rõ trong đó có gì, hấp tấp tiến vào thì quá nguy hiểm. Nếu căn cứ nhận được tin tức sớm hơn thì chẳng mấy mà chúng ta có thể lên.”

Dan cảm nhận được sự trấn an trong giọng anh. Cậu không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, lấy túi ngủ từ trong balo rồi trải ra gần tường băng; sau đó lấy ra băng gạc, hất cằm về phía August: “Thiếu tá, vết thương của ngài.”

August khẽ cử động cánh tay phải, anh đi tới bên cạnh Dan rồi cởi đồ chống lạnh bên ngoài: “Hẳn là không có vấn đề gì lớn.”

Dan nhíu mày. Thấy nét mặt cố chấp của cậu, August đành để lộ cánh tay phải…

Sau một hồi quăng quật, vết thương sắp kết vảy lại bị vỡ ra, vết máu đen đông lại quanh vết thương, nhất thời không rõ đâu là vết thương mới, đâu là vết thương cũ.

Ngón tay Dan run lên, tựa như không dám chạm vào.

“Dan.” August khẽ gọi cậu.

Cậu chợt định thần lại, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy đôi mắt xanh xám rất điềm tĩnh, ẩn chứa sự kiên định không cho phép nghi ngờ.

“Cứ tin tôi, và tin vào chính cậu.” Giọng anh rất khẽ, nhưng cũng đủ khiến Dan bình tĩnh trở lại.

Cậu hít một hơi sâu: “Tôi biết, thưa thiếu tá.”

“Băng bó tạm đi, băng tuyết ở nơi này không biết hình thành từ hàng ngàn hay hàng vạn năm. Tôi cũng không muốn mang về làm ‘chiến lợi phẩm’.” Giọng August chứa ý cười.

Dan “vâng” một tiếng, cố không nhìn máu vết thương máu me bên dưới, băng bó lại thật nhanh.

“Ngài đoán mất bao lâu thì căn cứ tới đây?”

August lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ phỏng đoán kiểu đó, nhưng có lẽ chúng ta vẫn nên tin tưởng thượng úy Heath.”

Dan cũng cười: “Ngài nên nghỉ ngơi một lúc.”

August không từ chối, anh vươn tay tắt đèn pha trên đầu mình. Bỏ hai chân vào túi ngủ rồi dựa lưng vào tường băng, anh nhắm mắt lại: “Tôi ngủ một lúc, nếu có chuyện gì thì gọi tôi ngay nhé.”

Dan gật đầu. Không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của August. Để tiết kiệm nhiên liệu, cậu tắt đèn pha trên đầu, cũng không bật bếp cồn mà tựa người vào cùng một bên tường băng với August. Cậu lặng lẽ nhìn vào bóng tối ở phía đối diện. Ở đây vẫn có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sự vắng lặng dường như khuếch đại vô hạn cho tiếng gió rít gào bên ngoài hồ băng. Dan khẽ nghiêng đầu nhìn August, như thể nghĩ tới điều gì, cậu lặng lẽ mỉm cười rồi lại ngoảnh mặt vào trong bóng tối.

Cùng lúc đó, tại căn cứ cảng Faeringehavn.

Vừa say giấc nồng thì Heath bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mấy ngày nay căn cứ đã bước vào đêm vùng cực, không biết vì sao đêm nay y luôn cảm thấy bất an. Xử lý xong công việc, y bèn tới thẳng phòng tập chạy hai tiếng, về tắm qua loa tới gần 2 giờ sáng mới đi nghỉ.

Điện thoại vừa reo thì y đã nhấc máy. Y cảm thấy hoảng hốt như thể vừa có một giấc mơ, nhưng cụ thể mơ những gì thì y không nhớ được. Cầm ống nghe mà tay đổ mồ hôi lạnh, tim đập như đánh trống ngực.

“Xin chào, đây là căn cứ của đội tuần tra Sao Thiên Lang.” Y hít một hơi sâu, cố ép mình bình tĩnh lại.

Đầu dây bên kia là một giọng nữ xa lạ: “Xin hỏi đội trưởng của các anh có ở đó không? Tôi là giáo sư Murphy đến từ Viện Nghiên cứu Khí tượng của Đội Thám hiểm Khoa học Hoàng gia Đan Mạch. Tôi có việc khẩn cần liên lạc với đội trưởng của các anh.”

Heath cau mày: “Đội trưởng của chúng tôi đã rời căn cứ từ ba tháng trước để bắt đầu cuộc tuần tra mùa đông năm nay. Hiện tại tôi tạm thời phụ trách công việc ở đây.”

Đầu dây bên kia ngừng lại, sau đó bắt đầu nói với tốc độ đáng kinh ngạc: “Nói ngắn gọn thì Viện nghiên cứu của chúng tôi đã xây dựng một trạm nghiên cứu khoa học cố định ở bờ biển phía Đông Greenland. Ở đó có bốn máy tính chịu trách nhiệm ghi nhận biến động thủy văn và khí hậu của vùng biển lân cận. Hàng năm, đội tuần tra của các anh sẽ dừng chân ở đó vài ngày, nén dữ liệu và gửi về trụ sở của chúng tôi. Lúc chập tối, chúng tôi nhận được dữ liệu của năm nay, nhưng sau khi phân tích chúng tôi phát hiện có hai cảnh báo bất thường. Thông qua phân tích bằng mô hình máy tính, chúng tôi kết luận núi lửa Safi ở đáy biển phụ cận có dấu hiệu hoạt động, có khả năng gây ra địa chấn nhỏ, cộng thêm sự bất ổn định của thềm lục địa khu vực này. Chúng tôi cố liên lạc với trạm nghiên cứu khoa học nhưng không thấy có ai trả lời. Nửa tiếng sau thậm chí chúng tôi còn không thể bắt được tín hiệu của trạm nghiên cứu khoa học…”

“Từ từ, chờ đã,” Heath ngắt lời cô: “Cô nói bất ổn định nghĩa là sao?”

“Anh cũng biết hơn 90% thềm lục địa của vùng biển phía đông Greenland được bao phủ bởi băng biển*. Nếu núi lửa hoạt động gây ra địa chấn, lớp băng ở thềm lục địa có khả năng bị vỡ. Hiện tại địa hình của khu vực này khá nguy hiểm. Nếu họ không sơ tán kịp thời, chỉ e…”

(*) Sea ice (Băng biển) phát sinh khi nước đóng băng. Bởi vì băng ít dày đặc hơn nước, nó nổi trên bề mặt đại dương (như băng nước ngọt, có mật độ thấp hơn). Biển băng chiếm khoảng 7% bề mặt Trái Đất và khoảng 12% đại dương của thế giới.



“Lần cuối mấy người liên lạc được với trạm nghiên cứu khoa học là nửa tiếng trước?” Cơn buồn ngủ trong mắt Heath bay sạch, y bật dậy khỏi giường, vừa cầm điện thoại vệ tinh vừa sải bước đến chỗ bàn làm việc giữa phòng, cầm lấy bộ đàm rồi nhấn vài số.

“Đúng, không ai nhấc máy, sau đó chúng tôi cũng không thể kết nối được nữa. Tôi đoán họ đã rời khỏi đó.”

“Chờ chút.” Heath nói với đầu dây bên kia, sau đó y đặt điện thoại sang một bên, kề bộ đàm sát vào tai.

“Nghe máy đi, August, ông đâu rồi…” Y lẩm bẩm, nhưng chỉ được nhận lại một chuỗi tít tít và một khoảng lặng.

Nhắm mắt lại, Heath lập tức đưa ra quyết định, y lại nhấc điện thoại vệ tinh lên: “Giáo sư Murphy, tôi không liên lạc được với họ. Xin hãy cho tôi tọa độ cụ thể của trạm nghiên cứu khoa học, tôi sẽ cử trực thăng tới tìm kiếm cứu nạn ngay lập tức.”

Đầu bên kia im lặng một giây, giọng Murphy khá thương cảm: “Tôi e là thời tiết không cho phép. Vệ tinh địa tĩnh* của chúng tôi cho thấy đang có bão tuyết ở khu vực này. Quy mô A3, với cấp độ này, tôi không khuyến nghị để trực thăng cất cánh.”

(*) Geosynchronous satellite: có quỹ đạo lấy Trái Đất làm tâm với chu kỳ quỹ đạo khớp với hiện tượng tự quay của Trái Đất quanh trục trong 23 giờ, 56 phút và 4 giây (một ngày thiên văn).

Heath nóng nảy đá chân vào bàn: “Đội trưởng của chúng tôi đang gặp nguy hiểm! Tôi không thể cứ chờ đợi mà không làm gì!”

Giọng Murphy rất bình tĩnh: “Đừng nóng vội, xưng hô với anh thế nào cho tiện?”

“Đội phó Sao Thiên Lang, thượng úy Heath Ibron.”

“Thượng úy Ibron, tôi đang trên máy bay đến đảo Greenland, có lẽ cần ngài cấp giấy thông hành trong nửa giờ tới. Các đồng nghiệp của tôi ở trụ sở sẽ cập nhật tình hình thời tiết được vệ tinh ghi nhận của khu vực đó theo thời gian thực. Cụ thể hơn thì chờ tôi đến rồi chúng ta cùng thảo luận.”

Sau khi cúp máy, trước tiên Heath xác nhận hai đội tuần tra khác vẫn an toàn, sau đó y gióng chuông báo động cho toàn bộ căn cứ.

Mười phút sau, ở sân tập.

Đèn ở bốn góc sân đều được bật sáng, khiến khoảng giữa sân tập sáng choang. Heath chắp tay đứng ở chính giữa, vẻ mặt u ám uy nghiêm, trước mặt là các thành viên Sao Thiên Lang xếp thành một hàng. Ian và Newman đứng ở ngoài cùng bên trái, trong mắt không giấu được sự lo lắng.

“… Như tôi vừa nói, hiện tại chúng ta đã mất liên lạc với August và Dan. Tình huống xấu nhất là thềm băng bị gãy khiến họ rơi xuống vết nứt; tình huống lạc quan nhất là họ đã sơ tán thành công, đang chờ cứu hộ ở một tọa độ không xác định phía Đông. Trực thăng đang đợi lệnh, cho dù là tình huống nào, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Rõ ý tôi chưa?”

“Rõ!” Tất cả đồng thanh trả lời.

Heath giơ tay lên nhìn đồng hồ. Trên bầu trời đêm, anh có thể nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng từ xa vọng lại. Khoảng mười phút sau, một chiếc trực thăng màu xám lượn vòng rồi đáp xuống một góc bãi tập. Khi cửa cabin mở ra, Heath bước tới nghênh đón.

Một người phụ nữ chừng 30 tuổi nhảy xuống từ cửa cabin, mái tóc vàng ngắn ngủn chỉ ngang tai bị luồng khí từ cánh quạt thổi rối tung. Dưới tóc mái thưa là một đôi mắt xám sắc sảo, sống mũi cao thẳng. Cô hơi mím môi, nửa trên mặc áo khoác màu gừng, nửa dưới mặc quần jeans màu xanh nhạt, dưới chân là đôi bốt cao đến đầu gối, trang phục rất gọn gàng.

“Thượng úy Heath.” Cô đưa tay ra trước.

Heath vội vàng bắt tay cô, dẫn cô đến trước mặt các thành viên trong đội: “Đây là giáo sư Murphy đến từ Viện Nghiên cứu Khí tượng của Đội Thám hiểm Khoa học Hoàng gia Đan Mạch. Cô ấy ở đây để phối hợp với chúng ta trong công tác tìm kiếm cứu nạn. Trung sĩ Ian, trung sĩ Newman ra khỏi hàng, những người khác trở về phòng huấn luyện đợi lệnh!”

Heath dẫn họ đến phòng họp trên tầng ba tòa nhà của căn cứ. Mọi thiết bị đã chuẩn bị sẵn sàng. Murphy không nhiều lời, cô kết nối trực tiếp máy tính của mình với màn hình chiếu trên tường: Một bản đồ địa hình của bờ biển phía Đông Greenland xuất hiện trước mắt mọi người.

“Trạm nghiên cứu khoa học của chúng tôi ở gần đảo Hiệp hội Địa lý*, có lẽ núi lửa Safi nằm ở vị trí này.” Cô dùng bút trình chiếu vòng một hình tròn trên bản đồ: “Mục đích của việc xây dựng trạm nghiên cứu khoa học ở đây một phần là để giám sát tình trạng hoạt động của núi lửa. Như trước đó tôi đã nói qua điện thoại, dữ liệu của hai vị trí phao ở vùng biển gần núi lửa Safi biểu hiện cảnh báo bất thường. Khả năng duy nhất là núi lửa đã thức giấc sau nhiều năm ngủ yên, gây ra một loạt động đất dưới đáy biển với quy mô nhỏ, phun trào dung nham khiến nhiệt độ nước biển biến động mạnh. Hậu quả của chuỗi chuyển động này là – Gãy lớp băng ở thềm lục địa ven biển gần đảo Hiệp hội Địa lý. Tồi tệ hơn cả là khu vực này đang chìm trong bão tuyết.” Cô nhấp chuột vào hình ảnh vệ tinh của phía đông Greenland rồi chỉ vào một cụm mây xoắn ốc màu trắng: “Đây là xoáy thuận* trên bờ biển phía Đông hòn đảo. Dựa theo quỹ đạo của nó, chúng tôi dự đoán nó sẽ di chuyển về phía Nam trong khoảng 3 đến 4 giờ tới. Một khi nó rời khỏi khu vực này, máy bay tìm kiếm cứu nạn của chúng ta có thể xuất phát.”

(*) Geographical Society Island: Là một hòn đảo nằm ở ngoài khơi Vịnh Foster, Đông Bắc Greenland.

Trong khí tượng học, xoáy thuận là khối không khí lớn xoay quanh một vùng áp suất thấp mạnh.

Heath giơ tay ngắt lời cô: “Có thể biết tình hình của khu vực đang chịu bão không?”

Murphy lắc đầu: “Tôi rất tiếc nhưng không thể.”

Vẻ mặt Heath sốt ruột: “Nhanh nhất cũng phải chờ thêm 3, 4 tiếng nữa?”

Murphy nhìn y: “Thượng úy Heath, tôi không khuyến nghị triển khai tìm kiếm cứu nạn trong tình hình thời tiết như vậy. Rất có thể trực thăng của chúng ta sẽ không hạ cánh được.”

Heath im lặng vài giây rồi thở dài thườn thượt nhìn về phía Ian và Newman: “Các cậu cũng nghe rồi đó. Chúng ta sẽ khởi hành vào lúc 7 giờ sáng, Ian sẽ đi cùng chúng tôi. Newman ở lại căn cứ, khi tôi không có mặt, cậu tạm thời quán xuyến mọi việc, bao gồm cả công tác phối hợp với giáo sư Murphy.”

Ian và Newman vừa đáp lời, Murphy đã ngắt lời họ: “Tôi sẽ đi cùng mấy anh.”

Heath ngạc nhiên nhìn cô: “Giáo sư, chính cô vừa nói hiện tại khu vực đó rất nguy hiểm.”

Murphy khẽ cười: “Tôi biết, nhưng các anh cần tôi đi cùng.”

Heath nhìn cô một lúc rồi đứng dậy: “Vậy cứ quyết định như thế, giáo sư Murphy sẽ đi cùng chúng ta. Ian, cậu đi kiểm tra trực thăng và vật tư. 6 giờ 30 chúng ta tập trung ở bãi tập.”
Bình Luận (0)
Comment