“Vậy nếu thầy ấy đã nói như thế, tại sao cậu không nói thẳng với thầy ấy chuyện cậu bị cô lập?”
Mỗi lần Sở Hề Bắc nghe chuyện này là lại nổi điên lên: “Mà làm sao cậu có thể chịu đựng được vậy? Nếu là tớ, tớ đã tát cho cậu ta một cái rồi! Nhịn một lúc thì u nang vú, lùi một bước thì u nang buồng trứng, đều là con gái cả, tớ có gì phải sợ cậu ta chứ!”
“Không nhịn được việc nhỏ thì sẽ làm loạn mưu lớn, bây giờ chưa phải thời cơ.” Trần Duyên Tri nằm trên giường nói chuyện điện thoại, giọng bình thản: “Hề Bắc à, cậu thử nghĩ xem, trong tình huống hiện tại của tớ, nói với thầy Thẩm Nho thì có tác dụng gì?”
“Dù thầy ấy có tâm và là một giáo viên tốt, nhưng cũng không thể thực sự răn đe được Lâm Thiên Thiên. Thầy ấy có thể gọi Lâm Thiên Thiên đến nói chuyện, nhưng kiểu nói chuyện đó chỉ là chữa ngọn mà không chữa gốc.”
“Nếu báo cáo lên trên nữa thì cũng chẳng có lợi gì cho tớ cả. Vì tinh thần tớ trông có vẻ bình thường, cũng không bị tổn hại về thể xác, thì đâu có tính là bạo lực học đường?”
“Nói về việc bị cô lập, những lãnh đạo nhà trường, họ sẽ chỉ nghĩ là cậu cũng có vấn đề, nếu không tại sao mọi người đều nhắm vào cậu mà không nhắm vào người khác? Cuối cùng cũng chỉ là đổ lỗi cho cả hai bên rồi trả về như cũ, chẳng thay đổi được gì cả.”
Những gì Lạc Nghê đã trải qua trước đây đã giúp Trần Duyên Tri nhìn thấy rõ bộ mặt thật của những lãnh đạo đó. Họ chỉ muốn biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, hoàn toàn không quan tâm đến đúng sai, chỉ quan tâm đến việc duy trì vẻ hòa bình bề ngoài.
Muốn nhờ những người này đứng ra bênh vực công lý cho mình, chẳng khác nào ngủ mơ giữa ban ngày.
Trần Duyên Tri cụp mắt xuống, giọng nói êm đềm như nước chảy:
“Hề Bắc à, điều tớ muốn không phải là cả hai cùng thua, mà là thắng lợi hoàn toàn.”
Sở Hề Bắc cũng bình tĩnh lại: “Vậy cậu đã có kế hoạch rồi phải không?”
“Ừm.” Trần Duyên Tri nhìn lên trần nhà: “Tớ đã nghĩ ra rồi. Tớ sẽ dùng cách của riêng mình, để Lâm Thiên Thiên phải tự nếm quả đắng.”
Trần Duyên Tri vừa cúp điện thoại, WeChat lập tức có thông báo mới.
Cô mở ra, thấy là một thông báo quảng cáo nhàm chán, cô vuốt đi, tiện tay mở Moments xem thử.
Một đoạn chữ hiện lên trước mắt, Trần Duyên Tri dừng ngón tay đang lướt, mở ra đọc một cách chậm rãi.
Cô lẩm bẩm lặp lại: “… Lớp Sáng Tạo Vật lý và lớp Nguyên Bồi sắp có trận bóng rổ?”
Trần Duyên Tri như phát hiện ra điều gì thú vị, lập tức gửi tin nhắn mới cho Hứa Lâm Trạc: [Nghe nói lớp Nguyên Bồi và lớp Sáng Tạo Vật lý hẹn đấu bóng rổ? Hứa Lâm Trạc, cậu có tham gia không?]
Một lúc sau, đối phương trả lời: [Đáng tiếc quá, tôi không đăng ký tham gia.]
Trần Duyên Tri cong môi, gõ phím lia lịa: [Ồ, tôi còn định hỏi xem có thể đi xem không nữa.]
Hứa Lâm Trạc im lặng một lúc rồi gửi một câu: [Đừng đi.]
Trần Duyên Tri cố tình nói: [Tại sao vậy, tôi hơi muốn đi mà.]
Hứa Lâm Trạc gửi ngay một tin nhắn thoại.
Trần Duyên Tri khựng lại một chút mới mở ra, từ đầu bên kia truyền đến tiếng lật sách loạt xoạt, giọng người nọ kiên nhẫn và bình tĩnh, trong trẻo như tuyết: “Lần sau có tôi tham gia thì hãy đến xem, được không?”
Trần Duyên Tri im lặng nghe hết tin nhắn thoại, rồi bấm phát lại.
Nghe đi nghe lại ba lần, cô sờ sờ gò má hơi nóng của mình, gõ phím trả lời: [Nếu cậu đã yêu cầu như thế, thì được thôi.]
Hứa Lâm Trạc trả lời rất nhanh, Trần Duyên Tri nhìn tin nhắn này, gần như có thể tưởng tượng ra biểu cảm trên khuôn mặt người nọ lúc này, chắc chắn là đang khẽ mỉm cười, vừa hơi bất lực lại có chút chiều chuộng: [Ừm, tôi yêu cầu cậu đấy.]
Cô tắt màn hình, nằm xuống giường, lắng nghe tiếng tim đập bên tai, khóe miệng vẫn cong lên, từ từ nhắm mắt lại.
—-
Giữa tháng 3, hoa chuông vàng nở rộ. Bầu trời trong xanh, hoa cỏ rực rỡ trong veo, mùa xuân mới đến cùng những bước chân nhẹ nhàng của tuổi trẻ, tất cả những từ ngữ đẹp đẽ đều có thể được sử dùng để miêu tả thời khắc này.
Trùng hợp, tiết cuối cùng ngày hôm nay là tiết Thể dục.
Từ sáng sớm, Trần Duyên Tri đã cảm thấy rất khó chịu. Hôm qua cô vừa mới đến tháng, theo lý thì hai ngày đầu sẽ khó chịu thật, nhưng lần này cảm giác khó chịu quá mức dữ dội.
Trần Duyên Tri gục đầu xuống bàn, rất nghiêm túc cân nhắc xem mình có nên xin nghỉ không.
Cơn đau quặn ở bụng dưới dần dịu bớt, Trần Duyên Tri đứng dậy, đến văn phòng tìm Thẩm Nho để xin phép nghỉ.
“Theo nội quy của trường, dù xin nghỉ tiết Thể dục cũng cần phải đến sân vận động, có thể không tham gia hoạt động thể thao.” Thẩm Nho nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không khỏi có chút lo lắng: “Sắc mặt em tệ quá, có thể chịu được không?”
Trần Duyên Tri cúi mắt, giọng rất nhẹ: “… Được ạ.”
“Nếu nghiêm trọng thì có thể về nhà luôn, về sau bổ sung giấy phép cũng được.”
“Vâng. Thầy yên tâm, em sẽ không cố quá sức đâu ạ.”
Sau khi Trần Duyên Tri đến sân vận động, cơn đau càng trở nên dữ dội, cô ngồi xuống bên cạnh bậc thang, gục đầu vào cánh tay, ngồi như vậy cả tiết học.
Trong lúc đó, từ sân vận động vang lên tiếng huýt sáo tập hợp và giải tán, tiếng cười đùa ồn ào của học sinh đi ngang qua. Trần Duyên Tri nghe thấy, nhưng thực sự không có sức để ngẩng đầu lên nhìn, ý thức cô tỉnh táo nhưng cơ thể không có sức lực.
Cuối cùng cũng chờ được đến tiếng chuông tan học, Trần Duyên Tri âm thầm góp từng chút sức lực, chuẩn bị đứng dậy thì một cái bóng đã che trước mặt cô.
“Trần Duyên Tri?”
Trần Duyên Tri sững người một chút, ngẩng đầu lên, là một bạn nữ chưa từng nói chuyện trong lớp, lúc này cô ấy đang quan sát cô, có vẻ hơi do dự: “… Ừm, lần này đến lượt chúng ta trả dụng cụ.”
Trần Duyên Tri khựng lại, lập tức đứng dậy, cơn run nhẹ ở bắp chân được cô che giấu rất khéo: “… Xin lỗi, tôi xin nghỉ nên quên mất chuyện này. Vậy bây giờ chúng ta đi luôn nhé.”
Dòng người tan học di chuyển chậm rãi, hai cô gái kéo chiếc xe sắt lớn, từ từ đi về phía bên kia sân vận động.
Trên đường trả dụng cụ thể thao phải đi ngang qua sân bóng rổ, Trần Duyên Tri đi ở bên cạnh đẩy xe, khi đi qua sân bóng rổ liếc nhìn một cái, ánh mắt dừng lại một chút.
Cô nhìn thấy vài nữ sinh quen mặt cùng lớp, ngoài ra, Lâm Thiên Thiên và Lưu Hiên cũng ở đó.
Trần Duyên Tri chợt nhớ ra, hình như trận bóng rổ giữa lớp Nguyên Bồi và lớp Sáng Tạo Vật lý mà cô đã thấy trước đó là vào chiều nay. Lúc này trận đấu có vẻ chưa bắt đầu, các nam sinh đang ném bóng khởi động ở bên sân, hoặc tụm ba tụm năm trò chuyện với nhau.
Lưu Hiên đứng bên sân, vẻ mặt kiêu ngạo tùy tiện, đang tung bóng lên xuống. Lâm Thiên Thiên đứng bên cạnh, cười đến mức không thấy mắt đâu.
Nữ sinh đi trước bỗng kêu lên: “Ôi, dây giày tôi bị tuột rồi, đợi tôi một chút nhé.” Sau đó ngồi xổm xuống buộc lại dây giày.
Trần Duyên Tri đứng tại chỗ đợi bạn, ánh mắt hướng về phía sân bóng rổ.
Ngay lúc Trần Duyên Tri nhìn qua, Lâm Thiên Thiên cũng quay đầu nhìn về phía sân, lập tức chú ý tới cô.
Cô ta khẽ tặc lưỡi, quay đầu lại, sắc mặt trở nên khó chịu: “Sao chỗ nào cũng gặp cậu ta vậy, xui xẻo quá.”
Lực chú ý của Lưu Hiên bị sự thay đổi sắc mặt của bạn gái thu hút: “Sao vậy? Ai thế?”
Lâm Thiên Thiên chu môi: “Còn ai nữa, chẳng phải Trần Duyên Tri đó sao?”
Lưu Hiên hừ một tiếng: “Cậu ta cũng đến à?”
Lâm Thiên Thiên: “Ừ, đang đứng ở gần khán đài kia kìa.”
Trần Duyên Tri thấy Lưu Hiên cũng nhìn qua, bèn thu hồi ánh mắt. Nữ sinh phía trước đã buộc xong dây giày, đứng dậy, nói với cô: “Đi thôi.”
Trần Duyên Tri gật đầu. Bánh xe đẩy vừa mới bắt đầu lăn, cô chưa kịp bước tới thì một bóng đen lao đến với tốc độ cực nhanh.
Khi Trần Duyên Tri nhận ra đó là gì thì quả bóng rổ đã đập mạnh vào vai cô.
Lưu Hiên cũng không biết mình đột nhiên làm sao nữa.
Nhìn Trần Duyên Tri, những ký ức về sự xấu hổ và nhục nhã ngày hôm đó bỗng trỗi dậy trong tâm trí cậu ta, cảm giác nhục nhã khi bị người khác nhìn với ánh mắt chế giễu và sự oán hận vẫn còn ăn sâu trong lòng cậu ta cho đến tận bây giờ.
Từ nhỏ cậu ta đã luôn thuận buồm xuôi gió, lớn lên trong sự khen ngợi và ngưỡng mộ của mọi người, ở nhà cũng là đứa con út được cưng chiều. Cậu ta chưa bao giờ bị mất mặt đến vậy trước đám đông.
Khi Lưu Hiên hoàn hồn thì cánh tay cầm bóng đã giơ lên, sau đó cậu ta nhẹ nhàng ném đi, quả bóng bay thẳng về phía Trần Duyên Tri.
Lâm Thiên Thiên chứng kiến tất cả, mắt cô ta mở to: “Lưu Hiên, cậu làm gì vậy?!”
Cơ thể Lưu Hiên cứng đờ trong giây lát. Ở đằng xa, quả bóng rơi xuống đất, còn Trần Duyên Tri bị đánh trúng thì ôm vai, dựa vào xe đẩy.
Trái tim Lưu Hiên vốn đang hơi căng thẳng giờ đã thả lỏng, khóe miệng cậu ta nhếch lên, nhìn Lâm Thiên Thiên với vẻ bình chân như vại: “Trút giận cho cậu đó. Sao, vui chưa?”
Lâm Thiên Thiên liếc nhìn Trần Duyên Tri, quay lại trừng mắt nhìn Lưu Hiên, nửa trách móc nửa vui vẻ: “Nhiều người thế này.”
“Không sao, tôi đã kiểm soát lực rồi, không dùng nhiều sức đâu…”
Lưu Hiên chưa nói hết câu thì bên sân đã vang lên tiếng cô gái kêu to.
Mọi người đều nhìn về phía đó, Trần Duyên Tri vốn chỉ dựa vào xe đẩy, không biết đã trượt xuống từ lúc nào, nằm bất tỉnh trên đất, mắt nhắm nghiền.
Cả sân lập tức náo loạn, cô gái đứng cạnh Trần Duyên Tri ngồi xuống kiểm tra tình hình, còn Lâm Thiên Thiên thì hoảng sợ quay lại nhìn Lưu Hiên, giọng the thé: “Không phải cậu nói là đã kiểm soát lực sao?! Sao cậu ta lại ngất xỉu—”
Lưu Hiên cũng lập tức luống cuống, đúng lúc đó, một bóng đen sầm sập tiến đến bên cạnh cậu ta, theo sau là tiếng quát đầy giận dữ:
“Cậu bị điên à?! Lấy bóng ném người?!”
Bạch Dục Hoa nhìn Lưu Hiên với vẻ khó tin, chỉ tay vào mặt cậu ta, vẻ mặt giận dữ: “Cậu có biết đó là bóng của tôi không?!”
Lưu Hiên vừa thấy người đến là Bạch Dục Hoa, lập tức lắp bắp: “Tôi, tôi không biết…”
Bạch Dục Hoa chỉ thấy ngày nào cũng xảy ra mấy chuyện vớ vẩn thế này.
Khó khăn lắm mới được đánh một trận bóng rổ, vừa mới ném bóng đi thì đã thấy Lưu Hiên hơi quen, cậu ấy nhìn Lưu Hiên một lúc, nhớ ra đây chính là nhân vật chính trong vụ lộn xộn lần trước.
Rồi cậu ấy chứng kiến cảnh Lưu Hiên chủ động giơ tay ném bóng vào người khác.
Rốt cuộc lúc đầu tổ chức trận đấu, là ai đã mời tên này đến vậy?!
Gân xanh nổi lên trên trán Bạch Dục Hoa, giọng cậu ấy sắc lạnh, gằn từng chữ một: “Đừng để tôi gặp lại cậu, đồ ngu.”
Nói xong, không thèm để ý đến sắc mặt tái mét của Lưu Hiên, cậu ấy quay đi tìm bóng của mình.
May mắn là quả bóng không lăn đi xa, Bạch Dục Hoa nhặt được bóng gần chỗ Trần Duyên Tri, sau khi cầm được bóng, cậu ấy liếc nhìn sang bên cạnh.
Trần Duyên Tri nằm nghiêng dựa vào xe đẩy, một đám người vây xung quanh. Cô bạn cùng lớp đi cùng cô đã hoàn toàn hoảng loạn, ngồi xổm bên cạnh nắm tay cô, dường như cũng lần đầu gặp tình huống này, đã lo lắng đến mức sắp khóc đến nơi: “Phải làm sao bây giờ? Tôi đã gọi nhiều lần rồi mà cô ấy vẫn không tỉnh—”
Có người chen qua đám đông, ngồi xuống đối diện với cô.
Cô bạn cùng lớp im bặt, ngẩng đầu nhìn Bạch Dục Hoa ngơ ngác: “Cậu…”
Bạch Dục Hoa không để ý đến cô ấy, mà tập trung nhìn Trần Duyên Tri đang nằm dưới đất.
Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính vào má cô gái, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu ớt khó nghe thấy, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Cô gái vốn có đôi mắt lạnh lùng sắc sảo, giờ đây lại nhắm nghiền, cảm giác yếu đuối như thể một giây tiếp theo sẽ biến mất đã hoàn toàn che lấp đi sự lạnh lùng không ai xâm phạm được thường ngày của cô.
Bạch Dục Hoa vừa nhìn thấy khuôn mặt này đã nhớ ra.
Trần gì đó… Là nữ sinh mà lúc đó cậu ấy thấy khá giống Hứa Lâm Trạc phải không?
Trong góc nhìn của cô bạn cùng lớp, khi Bạch Dục Hoa ngồi xuống, nhìn thấy mặt Trần Duyên Tri, cậu ấy hơi khựng lại một chút, rồi lập tức lấy điện thoại ra, dứt khoát gọi 120:
“A lô, 120 phải không? Có một nữ sinh bị bóng đánh trúng ngất xỉu, trông tình hình rất không ổn, gọi thế nào cũng không tỉnh. Địa chỉ là sân vận động trường Trung học Đông Giang… Không, phòng y tế khu Đông trường Trung học Đông Giang, làm ơn cử người đến ngay!”
Bạch Dục Hoa cúp máy, ngẩng đầu hỏi cô bạn cùng lớp đang hoàn toàn sững sờ đối diện: “Cậu ấy bị bóng đập trúng chỗ nào?”
“Vai… vai…”
Bạch Dục Hoa cúi xuống kiểm tra tình hình, rồi quay sang nhìn cô bạn cùng lớp: “Cậu là bạn cùng lớp với cậu ấy phải không? Bây giờ tôi sẽ cõng cậu ấy đến phòng y tế đợi xe cứu thương, cậu đi tìm giáo viên chủ nhiệm của các cậu, nói lại sự việc cho thầy ấy biết là được.”
Cô bạn cùng lớp ngơ ngác nhìn cậu ấy: “Cậu, cậu một mình được không…”
Bạch Dục Hoa khó chịu đáp: “Tôi không được thì cậu cõng nổi cậu ấy à?”
“Phiền cậu quá, cậu, cậu thật tốt bụng…”
Bạch Dục Hoa thở hắt ra, hạ mi mắt xuống, ánh mắt rơi trên gương mặt Trần Duyên Tri: “Ai bảo đây là bóng của tôi chứ?”
Diêu Thụy cũng tới vây xem, đứng ở rìa đám đông gọi Bạch Dục Hoa: “Này! A Hoa! Tình hình thế nào rồi, cậu còn đánh bóng không?”
Bạch Dục Hoa nghĩ bụng đánh bóng với mấy thằng ngu này còn không bằng về làm bài tập, cậu ấy nói to: “Không đánh nữa! Cậu cũng đừng đánh nữa, qua đây giúp một tay!”
Trần Duyên Tri nhắm mắt, cảm thấy mình được ai đó cõng lên. Một màu đen đỏ mờ mịt bao phủ lấy cô, cảm giác mất trọng lực chỉ thoáng qua trong chốc lát, sau đó cơ thể lập tức được đỡ lấy.
Cô nằm sấp trên lưng một người, người này không có mùi thơm vô cùng rõ ràng dễ chịu như Hứa Lâm Trạc, mà tỏa ra hơi ấm nóng rực như mặt trời, một mùi cỏ cây cay nồng khiến người ta muốn rơi lệ xộc vào mũi.
Bước chân của người đó rất vững vàng, chỉ có một chút xóc nhẹ, không những không khiến Trần Duyên Tri cảm thấy khó chịu, mà còn có tác dụng giống như đưa nôi vậy.
Tiếng người ồn ào huyên náo dần xa, chỉ còn làn gió nhẹ thoảng qua chóp mũi vẫn mang theo hơi lạnh rõ rệt.
Ý thức của Trần Duyên Tri dần chìm vào giấc ngủ sâu, một giấc ngủ thật sự.
—-
Khi Trần Duyên Tri tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện.
Cô vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “Thanh Thanh!”
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Trần Duyên Tri nhìn về phía bên giường, thấy Sở Hề Bắc, có chút ngạc nhiên: “Bắc Bắc? Sao cậu lại đến…”
Giọng Trần Duyên Tri bỗng ngưng bặt, cô nghi ngờ đưa tay sờ cổ họng.
Nếu không phải chạm vào làn da mịn màng nguyên vẹn, Trần Duyên Tri còn tưởng có người đã cắt cổ cô lúc cô đang ngủ.
Nếu không thì tại sao giọng cô lại khàn đến vậy?
Sở Hề Bắc cũng nhận ra điều đó, lập tức đứng dậy rót cho cô một cốc nước.
Khi đưa nước cho Trần Duyên Tri, Sở Hề Bắc giải thích: “Sau khi cậu gặp chuyện, giáo viên chủ nhiệm của cậu lập tức gọi điện cho dì Hoàng, nhưng dì ấy không thể rời đi ngay được.”
“Chắc dì ấy biết tớ đến Xuân Thân từ mẹ tớ, nên đã gọi điện cho tớ, bảo tớ đến thăm cậu, dì ấy sẽ đến ngay khi xong việc.”
Vẻ mặt Sở Hề Bắc trở nên giận dữ, cô ấy chống nạnh bắt đầu mắng Trần Duyên Tri: “Trần Thanh Chi! Cậu còn nhớ cậu đã nói với tớ thế nào không? Nói rằng cậu đã tính toán kỹ rồi, kết quả thế nào? Bị người ta bắt nạt đến nỗi phải vào bệnh viện, đây là cậu đã tính toán kỹ à?!”
“Cậu có biết khi nhận được điện thoại tớ đã lo lắng thế nào không! Sợ cậu xảy ra chuyện gì! Tớ chỉ muốn chạy đến trường ném bóng vào mặt con nhỏ đó!”
Trần Duyên Tri uống nước xong, từ từ tỉnh táo lại.
Cô vuốt ve thành cốc, dường như đang cân nhắc lời nói, giọng trong trẻo bình tĩnh vang lên cắt ngang tiếng mắng liên tục của Sở Hề Bắc bên giường: “Bắc Bắc, tớ không sao.”
Sở Hề Bắc: “Cậu không sao á? Cậu không sao thì sao lại nằm ở đây—”
Trần Duyên Tri nói nhỏ: “Tớ giả vờ đấy.”
Giọng Sở Hề Bắc ngưng bặt.
Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, cô gái ngồi trên giường với đôi mắt trong veo, ánh mắt sâu thẳm, không chút biểu cảm.
Cô lặp lại lần nữa: “Lúc đó tớ đã giả vờ ngất.”
Ngay khi bị bóng đánh trúng, Trần Duyên Tri đã nhận ra đây chính là cơ hội tốt nhất mà cô vẫn luôn chờ đợi.
Sau đó cô tựa vào xe sắt, từ từ trượt xuống, nhắm mắt giả vờ ngất xỉu. Vừa hay hôm nay người cô không khỏe, mặt trắng bệch như ma, nên rất dễ qua mắt mọi người, không ai phát hiện ra cô vẫn còn tỉnh.
Sở Hề Bắc cũng hiểu ra, vẻ giận dữ trên mặt rút đi như thủy triều, ngồi lại vào ghế, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo nở một nụ cười thả lỏng: “… Hóa ra vậy. Tớ cứ thắc mắc, sao có thể là phong cách của cậu chứ.”
“Làm sao Trần Duyên Tri lại có thể bị bắt nạt đến mức này bởi loại người đó được?”
Trần Duyên Tri từ từ ngồi dậy: “Thầy Thẩm… giáo viên chủ nhiệm của tớ, thầy ấy đến rồi đi rồi phải không?”
“Đúng vậy. Thầy ấy vừa mới đi, buổi tối thầy ấy còn phải trực lớp, dì Hoàng bảo thầy ấy có tớ ở đây là được rồi, nên thầy ấy đi rồi.” Sở Hề Bắc nhìn Trần Duyên Tri: “Thầy ấy cũng rất lo lắng cho cậu, liên tục hỏi bác sĩ về tình hình của cậu.”
Trần Duyên Tri: “Vậy chẳng phải tớ sẽ bị lộ sao?”
“Không đâu, có thể vì cậu đau bụng kinh, nên bị bóng đánh trúng là ngất cũng hợp lý.” Sở Hề Bắc chống cằm: “Hơn nữa mọi người đều nghĩ thằng con trai đó dùng rất nhiều sức để đập cậu mà.”
Sở Hề Bắc thấy tinh thần của Trần Duyên Tri vẫn ổn, thần kinh luôn căng thẳng cũng thả lỏng, giọng điệu trở nên hả hê: “À đúng rồi, cậu không biết đâu, lúc nãy giáo viên chủ nhiệm của các cậu gọi điện cho phụ huynh của con nhỏ đó ở ngoài kia, giọng điệu nghiêm khắc lắm, trông có vẻ rất giận dữ, chắc con nhỏ đó sẽ gặp rắc rối to đây!”
“Thằng con trai đó không phải lớp các cậu đúng không? Chắc cậu ta cũng bị giáo viên chủ nhiệm lớp mình gọi rồi, sau đó chắc là sẽ bị phòng giáo vụ gọi lên nói chuyện! He he, chắc cặp đôi chó má đó sẽ cùng nhau gặp họa đấy!”
Nhìn tình hình như vậy, vụ việc này có vẻ đã hoàn toàn được làm to chuyện rồi.
Trần Duyên Tri cụp mắt xuống, nơi luôn căng thẳng trong lòng đã nhẹ nhàng buông lỏng.
Nếu không có gì bất ngờ, tiếp theo Thẩm Nho sẽ đến lớp hỏi chuyện, không phải tất cả mọi người trong lớp đều thuộc nhóm của Lâm Thiên Thiên, hơn nữa lần này Lâm Thiên Thiên gặp phải chuyện lớn, chắc chắn sẽ có vài người nói ra sự thật.
Sau đó Thẩm Nho sẽ phát hiện ra rằng trước đây, cô, một học sinh chuyển lớp đáng thương, đã luôn bị Lâm Thiên Thiên nhắm vào, thậm chí còn dẫn đầu việc cô lập cô. Bản chất của vụ việc này sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, và một người chính trực như Thẩm Nho cũng sẽ càng thêm phẫn nộ.
Cuối cùng trong thời khắc này, cái lưới mà cô đã giăng ra từ lâu cũng đã chậm rãi mà thu lại.
Mạch suy nghĩ của Trần Duyên Tri nhanh chóng vận động, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, cho đến khi Sở Hề Bắc bên cạnh vẫn đang nói liên hồi bỗng im bặt.
Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Sao thế…”
Chưa nói hết câu, Trần Duyên Tri cũng đã nhìn thấy người đứng ở cửa.
Trần Duyên Tri cũng khựng lại, nhìn người đến với vẻ ngạc nhiên.
Bây giờ đáng lẽ là giờ tự học buổi tối mới đúng, sao Hứa Lâm Trạc lại đến đây được?
Sở Hề Bắc vốn luôn đối đầu với Hứa Lâm Trạc bỗng đứng dậy: “… Thanh Thanh, vậy tớ đi gọi bác sĩ đến nhé.”
Trần Duyên Tri chậm rãi đáp: “… Ừ.”
Khi Sở Hề Bắc ra cửa, cô ấy và Hứa Lâm Trạc lướt qua nhau.
Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc đóng cửa lại, chậm rãi bước đến bên giường bệnh của cô, ngồi xuống bên cạnh cô.
Từ khi nhìn thấy Trần Duyên Tri, Hứa Lâm Trạc vẫn chưa nói gì. Người thường ngày dù không có cảm xúc gì cũng luôn mang theo mấy phần ý cười, giờ đây lại đang nhìn vai cô với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Trần Duyên Tri hé môi, thử thăm dò lên tiếng: “Hứa…”
Cô chưa kịp nói hết câu, Hứa Lâm Trạc đã đưa tay nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên chăn, năm ngón tay khép lại, Trần Duyên Tri cảm nhận được hơi ấm lan tỏa trên mu bàn tay, như bị lửa đốt vậy.
Cô như bị nhiệt độ đó làm cho bỏng, thoáng chốc không nói tiếp được nữa.
Hứa Lâm Trạc ngước mắt nhìn qua, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ừm.”
Trần Duyên Tri quan sát sắc mặt Hứa Lâm Trạc, vẻ mặt của cậu lạnh đến mức chỉ cần nhìn một cái đã thấy buốt đến tận xương tủy.
“… Hứa Lâm Trạc.” Trần Duyên Tri cẩn thận mở lời: “Tôi không sao đâu, thật đấy, chỉ là người hơi đau một chút thôi.”
Hứa Lâm Trạc không đáp lời, mà hỏi ngược lại: “Bác sĩ nói sao?”
Trần Duyên Tri vừa mới tỉnh, làm sao biết bác sĩ nói gì, nhưng cô ước lượng cảm giác trên cơ thể mình, thận trọng trả lời: “Hình như là bị bầm nhẹ ở mô mềm? Nhưng cũng không phải do bóng rổ đập vào, mà là lúc ngã chạm vào góc xe sắt…”
Hứa Lâm Trạc ngắt lời cô: “Duyên Tri.”
Trần Duyên Tri lập tức im bặt.
Đậu xanh.
… Đã lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy biểu cảm như vậy trên mặt Hứa Lâm Trạc.
Trong lòng, cô thay mặt bản thân và nhóm của Lâm Thiên Thiên lau mồ hôi thật mạnh.
Hứa Lâm Trạc cụp mắt nhìn bàn tay Trần Duyên Tri đang nằm trong tay mình. Cơ thể cô vốn đã không được khỏe lắm, làn da trắng như chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời, cổ tay thì gầy gò trông có vẻ yếu ớt đến mức chỉ cần bẻ một cái là gãy.
Hứa Lâm Trạc mở miệng, giọng đã dịu đi: “Cậu không sao là tốt rồi.”
Trần Duyên Tri thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng: “Ừm, tôi không…”
“Nếu có chuyện gì.”
Ngón tay Hứa Lâm Trạc đang nắm tay cô bắt đầu chậm rãi vuốt ve mu bàn tay cô, theo động tác đó, trái tim Trần Duyên Tri cũng đập nhanh hơn.
Giọng Hứa Lâm Trạc chậm rãi, khó đoán được cảm xúc: “Bọn họ cũng xong đời.”
“…” Trần Duyên Tri gần như toát mồ hôi lạnh.
Ban đầu cô còn định nói sự thật cho Hứa Lâm Trạc… nhưng giờ thì thôi vậy!
Tình trạng hiện tại của Hứa Lâm Trạc rõ ràng là đang lo lắng cho cô đến phát điên, nếu cô nói đây là do cô lên kế hoạch, thì cậu sẽ lấy mạng cô mất!
Trần Duyên Tri thầm cầu nguyện trong lòng, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Hứa Lâm Trạc, cậu xin phép đến đây phải không…”
Hứa Lâm Trạc: “Ừm. Chỉ là buổi tự học buổi tối thôi, có đi học hay không cũng không sao.”
Trần Duyên Tri thầm nghĩ trước đây cậu đâu có nói thế…
Cô gạt bỏ cảm giác sai sai trong lòng, nghiêm túc nói: “Vậy cậu cũng thấy tôi không sao rồi, mau quay lại học buổi tối đi—”
Bàn tay Hứa Lâm Trạc đang nắm tay cô bỗng siết chặt, lực không lớn, nhưng đủ để khiến Trần Duyên Tri ngừng lời ngay lập tức.
Người có dáng thẳng tắp như cây tùng liếc nhìn cô, giọng điệu không cho phép cãi lại:
“Tôi ở đây, không đi đâu cả.”
Trần Duyên Tri ngỡ ngàng nhìn cậu.
Thật ra trong lòng Trần Duyên Tri rất vui khi thấy một Hứa Lâm Trạc hiếm thấy như vậy, nhưng…
“… Nhưng mẹ tôi sắp đến rồi.”
Hứa Lâm Trạc: “Mẹ cậu ư?”
Trần Duyên Tri: “Ừm, giáo viên chủ nhiệm đã thông báo cho bà ấy, chắc là sắp đến rồi.”
Hứa Lâm Trạc gật đầu: “Vậy à.”
“Không sao. Vậy thì gặp mặt một lần đi.”
Trần Duyên Tri bất ngờ ngẩng đầu lên: “???”
Hả?