Trần Duyên Tri gấp đến mức nắm ngược lại tay Hứa Lâm Trạc: “Khoan đã Hứa Lâm Trạc, tôi thấy thời điểm này vẫn chưa phải—”
“Chưa phải lúc à? Có gì chưa phải đâu, cậu cũng đã gặp ba tôi rồi mà.”
“Nhưng khác chứ.” Trần Duyên Tri vội nói: “Tính tình chú Hứa ôn hòa, còn mẹ tôi thì…”
Trần Duyên Tri không nói tiếp được nữa.
Thật ra cảm nhận của cô về Hoàng Diệp luôn rất mâu thuẫn.
Trong lòng Trần Duyên Tri, ngoài sự nghiêm khắc, Hoàng Diệp còn rất nhạy cảm. Khi lớn lên, Trần Duyên Tri dần nhận ra, thật ra cô rất giống cả ba lẫn mẹ. Giống ba ở chỗ coi trọng hiệu quả, lạnh nhạt về tình cảm, giống mẹ ở chỗ tinh tế và nhạy bén.
Phần lớn thời gian, Hoàng Diệp đều mạnh mẽ, cẩn trọng và nghiêm khắc, điều này cũng liên quan đến thói quen nghề nghiệp của bà ấy, nhưng với tư cách là con gái, Trần Duyên Tri cũng đã thấy được nhiều mặt khác của mẹ ngoài những điều đó.
Cô không thể tưởng tượng được cảnh Hoàng Diệp gặp Hứa Lâm Trạc, cô có linh cảm mình chắc chắn không giấu được, thế nào Hoàng Diệp cũng sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Trần Duyên Tri không dám nhìn Hứa Lâm Trạc, cô lắp bắp nói: “… Tóm lại, cậu vẫn nên về trường trước đi.”
“Thanh Chi.”
Trần Duyên Tri từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt Hứa Lâm Trạc nhìn cô bình tĩnh, cậu luôn có thể nhanh chóng nhận ra sự bất an của cô, cũng chỉ ra một cách thật chính xác, giống như bây giờ:
“Cậu đang lo lắng điều gì?”
Trần Duyên Tri: “Tôi chỉ sợ gây ra rắc rối…”
Hứa Lâm Trạc khẽ lắc đầu, giọng khẳng định: “Không đâu.”
Cậu nắm chặt tay cô: “Tin tôi đi.”
Trần Duyên Tri ngẩn người, cô còn chưa kịp nói gì thì ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân rõ ràng, Trần Duyên Tri vội ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, cửa phòng bệnh được mở ra, người đến chính là Hoàng Diệp với vẻ mặt lo lắng.
Hoàng Diệp cũng không ngờ trong phòng còn có một người khác, đứng ở cửa một lúc không động đậy.
Hứa Lâm Trạc vốn đang nắm tay Trần Duyên Tri đã buông tay cô ra trước, ngay khi Hoàng Diệp bước vào, cậu bèn kéo ghế đứng dậy: “Chào dì, dì là mẹ của Duyên Tri phải không ạ?”
Hoàng Diệp từ từ đóng cửa lại: “Đúng vậy, cháu là…?”
Hứa Lâm Trạc lịch sự trả lời: “Cháu tên là Hứa Lâm Trạc, là lớp trưởng lớp của Duyên Tri, đại diện các bạn trong lớp đến thăm Duyên Tri ạ.”
Suốt quá trình, Hứa Lâm Trạc đều tỏ ra ôn hòa lễ phép, đây là lần đầu tiên Trần Duyên Tri được chứng kiến tận mắt khả năng ứng biến nhanh nhạy của cậu, càng thêm kinh ngạc không nói nên lời.
Cuối cùng Hứa Lâm Trạc nói: “Đã có dì đến rồi, vậy cháu xin phép về trước, dì và Duyên Tri cứ từ từ nói chuyện ạ.”
Hoàng Diệp gật đầu với cậu: “Cảm ơn cháu nhé Hứa Lâm Trạc.”
“Không có gì ạ, đây là việc cháu nên làm.”
Trần Duyên Tri trông theo Hứa Lâm Trạc đóng cửa rời đi.
Hoàng Diệp nhìn người biến mất sau cánh cửa, mới quay đầu nhìn về phía con gái mình.
Trần Duyên Tri vẫn luôn quan sát biểu cảm của Hoàng Diệp, nhưng dường như Hoàng Diệp không nghi ngờ gì, đi đến bên giường cô ngồi xuống, hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô.
Trần Duyên Tri thầm thở phào nhẹ nhõm: “Con không sao ạ.”
“…” Hoàng Diệp nhìn con gái, lộ vẻ muốn nói lại thôi, một lúc sau mới lên tiếng: “Trường các con định xử lý chuyện này thế nào?”
Trần Duyên Tri hơi ngừng lại: “… Hiện tại con cũng chưa rõ, nhưng chắc là sẽ không qua loa đâu ạ.”
Hoàng Diệp cụp mắt xuống, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Mẹ luôn không biết… không biết hóa ra ở trường con lại sống như vậy.”
Trần Duyên Tri ngẩn người, rồi nghe thấy Hoàng Diệp nói: “Mẹ cứ tưởng, với tính cách của con gái mẹ, người khác không thể nào bắt nạt được con đâu, nếu thực sự làm vậy, có khi còn trộm gà không thành lại mất nắm thóc.”
Trần Duyên Tri: “…”
Trần Duyên Tri lau mồ hôi lạnh trên trán: “… Dù sao con cũng mới đến lớp này, nên muốn nhẫn nhịn một chút.”
Hoàng Diệp ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh dịu đi: “Thôi, giờ nghĩ những điều này cũng không quan trọng nữa, chuyện đã xảy ra rồi, điều quan trọng bây giờ là xử lý chuyện này như thế nào.”
“Cho dù nhà trường quyết định xử lý ra sao, chỉ cần con cảm thấy bị oan ức, mẹ đều sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Trần Duyên Tri mở to mắt, nhìn Hoàng Diệp.
Mũi cô chợt cay cay, cảm giác này bất ngờ lan tỏa không chờ cô kịp chuẩn bị, Trần Duyên Tri cố gắng kìm nén, mới không để khóe mắt mình đỏ lên.
“… Vâng.”
Bên ngoài bức tường, trong hành lang bệnh viện người qua kẻ lại, Hứa Lâm Trạc dựa vào một góc, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình chiếu lên gương mặt thiếu niên, người vốn luôn ôn hòa dường như cũng trở nên khó đoán dưới ánh sáng ấy.
Hứa Lâm Trạc gõ bàn phím, soạn một tin nhắn dài gửi cho một người nào đó.
—-
Diễn biến tiếp theo của vụ việc Lâm Thiên Thiên còn thuận lợi hơn cả dự đoán của Trần Duyên Tri.
Thẩm Nho trước tiên đã thông báo cho phụ huynh hai bên về sự việc, sau đó báo cáo với phòng giáo vụ. Trong lúc nhà trường tìm hiểu tình hình và thảo luận cách xử lý, một lá đơn khiếu nại có chữ ký của nhiều người được gửi đến hộp thư góp ý của Hiệu trưởng.
Bức thư này có chữ ký và lời tự thuật của khoảng bốn nữ sinh, họ đều là những học sinh từng đến lớp Sáng Tạo Lịch sử, nhưng sau khi đến lớp này, vì bị nhóm nhỏ của Lâm Thiên Thiên trong lớp cô lập và đè nén, họ không chịu nổi, ảnh hưởng đến thành tích học tập của mình, nên lại rớt về lớp bình thường.
Từ việc Lưu Hiên chủ động ném bóng vào người dẫn đến một loạt sự kiện, bao gồm cô lập tập thể, xa lánh trong lớp học, bắt nạt ngầm v.v., cuối cùng tất cả đều được tổng hợp thành vấn đề tiềm ẩn về phong cách học đường không lành mạnh, với Lâm Thiên Thiên là nhân vật trung tâm.
Có vẻ như phía lãnh đạo nhà trường cũng đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, quyết định kỷ luật đối với Lâm Thiên Thiên và Lưu Hiên được đưa ra không lâu sau đó.
Trước khi đưa ra quyết định kỷ luật, phòng giáo vụ đã gọi học sinh và phụ huynh hai bên đến văn phòng của trường để họp, Trần Duyên Tri và Hoàng Diệp cũng có mặt.
Trong suốt cuộc họp, những phát biểu của nhà trường đều nằm trong dự đoán của Trần Duyên Tri, điều duy nhất khiến cô suýt không giữ được vẻ bình tĩnh là phụ huynh của Lâm Thiên Thiên.
Dường như sau khi nghe xong lời trình bày của nhà trường, mẹ của Lâm Thiên Thiên mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của những việc Lâm Thiên Thiên đã làm trong lớp. Mà phản ứng của bà ta đối với điều này là nổi giận đùng đùng, bà ta đứng ngay dậy khỏi chỗ ngồi, tát một cái vào mặt Lâm Thiên Thiên trước mặt tất cả mọi người trong văn phòng, âm thanh vang dội khiến Trần Duyên Tri đang ngồi bên cạnh giật mình.
Lâm Thiên Thiên ôm mặt lập tức òa khóc, nhưng mẹ Lâm thấy vậy không những không hề động lòng, còn nghiến răng túm tóc Lâm Thiên Thiên quật cô ta xuống đất, trừng mắt mở miệng gào lên thật chanh chua: “Tao nuôi mày để làm gì! Chỉ biết làm tao mất mặt! Nhìn xem mày đã làm những gì, hả! Nhìn xem mày đã làm những gì!!!”
Sự nổi giận đột ngột của mẹ Lâm khiến mọi người trong văn phòng đều sững sờ. Cuối cùng Thẩm Nho và thầy chủ nhiệm giáo dục phải tiến lên phía trước ngăn cản, nếu không Trần Duyên Tri ngờ rằng có lẽ bà ta sẽ tát Lâm Thiên Thiên thêm vài cái nữa.
Kết quả cuối cùng là Lâm Thiên Thiên và Lưu Hiên bị ghi vào kỷ luật lỗi nhỏ, cộng thêm việc bị phê bình thông báo trên loa toàn trường.
Sau khi phòng giáo vụ đưa ra hình phạt, Lâm Thiên Thiên đã về nhà, theo nội quy trường, cô ta phải ở nhà ít nhất hai tuần mới được quay lại trường.
Thông báo phê bình toàn trường được phát sóng cố định vào trước giờ tự học tối thứ hai hàng tuần, ngay khi phát thanh vừa kết thúc, cả lớp im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Trần Duyên Tri ngồi tại chỗ trong lớp, vẻ mặt lạnh nhạt, trông vẫn bình thản như thường.
Có lẽ vụ việc của Lâm Thiên Thiên đã răn đe một số người trong lớp. Trần Duyên Tri có thể trải qua một khoảng thời gian rất yên bình. Tuy các bạn trong lớp vẫn không quan tâm đến cô, nhưng rõ ràng thái độ này đã chuyển từ xem thường sang e ngại, cũng không còn ai đến gây rắc rối cho cô nữa.
Cuối cùng Trần Duyên Tri cũng có được sự yên tĩnh mà cô luôn mong muốn.
Điều duy nhất khiến cô thắc mắc là bức thư ký tên tập thể kia. Trần Duyên Tri không quen biết bất cứ ai trong số những nữ sinh đó, khi biết có người gửi thư khiếu nại, cô rất bất ngờ.
Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều. Lâm Thiên Thiên làm nhiều điều ác, có lẽ những người đó cũng chỉ muốn được công khai những trải nghiệm của mình, để Lâm Thiên Thiên nhận được sự trừng phạt thích đáng.
Ánh mặt trời vừa ló, ngựa đã lướt qua ngoài cửa sổ(*). Hôm nay Trần Duyên Tri đến tìm Hứa Lâm Trạc như thường lệ, nhưng lại thấy tòa nhà hoạt động câu lạc bộ vốn thưa thớt người, nay lại đông đúc hẳn lên.
(*) Dựa trên truyền thuyết Hy Lạp, một tốp ngựa ngày nào cũng kéo cỗ xe mặt trời xuống biển để tạo ra hoàng hôn.
Trần Duyên Tri đẩy cửa bước vào, Hứa Lâm Trạc vốn thường đến sớm hơn cô cũng không có ở đó.
Trần Duyên Tri: “?”
Dù trong lòng đầy thắc mắc, nhưng Trần Duyên Tri vẫn tạm thời đè nén những cảm xúc đó xuống, lấy đề thi ra làm bài.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng vang lên tiếng mở, Trần Duyên Tri quay đầu nhìn, thấy Hứa Lâm Trạc mở cửa bước vào: “Sao bây giờ cậu mới—”
Trong lúc nói chuyện, Hứa Lâm Trạc đã đóng cửa lại quay người đi về phía này. Trần Duyên Tri vừa nhìn rõ cậu thì lập tức ngẩn người, câu nói ban đầu lập tức biến thành: “… Cậu mặc cái gì thế?”
Bên trong áo khoác đồng phục của Hứa Lâm Trạc là một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng không phải loại cổ nhọn thông thường, mà là kiểu cổ xếp tầng lộng lẫy, dù là chiếc nơ bướm phóng đại ở ngực hay những đường viền xếp nếp, tất cả đều toát lên phong cách châu Âu thời Trung cổ.
Hứa Lâm Trạc đặt cặp sách xuống chỗ ngồi bên cạnh cô, có vẻ bất đắc dĩ nói: “Đây là trang phục biểu diễn. Họ đột ngột thay đổi thời gian tập, tôi tập xong là đến đây ngay, nên chưa kịp thay quần áo bên trong.”
Trần Duyên Tri nhìn cậu ngồi xuống, Hứa Lâm Trạc cảm thấy mình cứ bị nhìn chằm chằm, bèn quay đầu nhìn lại cô, khẽ than thở: “Sao cứ nhìn mãi vậy, tôi mặc thế này trông rất kỳ quặc phải không?”
Trần Duyên Tri nhìn cậu, bỗng nhiên cười lên, mắt hơi nheo lại: “Không đâu, tôi thấy rất đẹp, rất hợp với cậu.”
Thoải mái đến mức không giống bản thân.
Hứa Lâm Trạc nhìn cô chằm chằm, phán đoán một lúc mới chậm rãi lên tiếng: “Thanh Chi, cậu lại bắt đầu rồi à?”
Trần Duyên Tri: “Thật sự không có mà.”
“Nhưng gần đây có cuộc thi gì sao? Sao tôi không biết.”
Hứa Lâm Trạc: “Biểu diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường, không bắt buộc lớp nào cũng phải chuẩn bị, nhưng hình như hầu hết các lớp đều chuẩn bị tiết mục. Cậu không nghe thấy chút tin tức nào sao?”
Trần Duyên Tri: “… Có lẽ tôi không để ý đến chuyện trong lớp.” Gần đây cô quả thực rất thờ ơ với những chuyện xảy ra xung quanh, thêm vào đó trong lòng nghĩ rằng không ai sẽ đến tìm mình, nên bây giờ Trần Duyên Tri học tự học tối cũng đeo tai nghe.
Cô chống cằm nghiêng đầu: “À phải rồi, cậu ăn mặc như vậy, là đóng vai gì thế?”
Hứa Lâm Trạc: “Tiết mục lớp chúng tôi chuẩn bị là《Cô bé Lọ Lem, phiên bản học thức uyên bác》, tôi đóng vai hoàng tử.”
Trần Duyên Tri: “… Khoan đã, cái câu dài dài đó là tên tiết mục à???”
Hứa Lâm Trạc cười: “Đúng vậy.”
Trên mặt Trần Duyên Tri hiện rõ hai chữ “quái thật”, cô liếc nhìn bộ đồ Hứa Lâm Trạc mặc bên trong áo khoác. Đúng là, vừa nói như vậy thì đã thành hợp lý, trông giống như loại quần áo mà quý tộc châu Âu thời Trung cổ hay mặc. Rất giống trang phục hoàng tử.
Mắt Trần Duyên Tri sáng lên: “Hứa Lâm Trạc, tôi muốn xem cậu diễn.”
Hứa Lâm Trạc cười bất đắc dĩ: “Cậu nói vậy, áp lực của tôi sẽ lớn lắm đấy.”
Trần Duyên Tri ngồi thẳng người: “Có gì đâu, chỉ là diễn kịch thôi mà, chẳng phải thầy Hứa làm chuyện gì cũng tốt sao?”
“Đừng tâng bốc tôi thế.” Hứa Lâm Trạc dở khóc dở cười: “Ban đầu tôi cũng không định tham gia, nhưng ủy viên văn nghệ không tìm được người khác, năn nỉ tôi mãi, tôi cũng thực sự không còn cách nào, mới đồng ý diễn.”
Trần Duyên Tri: “Uỷ viên văn nghệ, làm tốt lắm!”
Hứa Lâm Trạc đe dọa: “Trần Duyên Tri, cậu cứ thế này tôi sẽ giận đấy.”
Sau một hồi cười đùa, trước khi cuối cùng hai người cũng bắt đầu học tập, Trần Duyên Tri lại vô tình gặp chuyện ngoài ý muốn khi vẩy cây bút lông của mình.
“… Cái bút này hỏng từ khi nào vậy.” Trần Duyên Tri nhìn nửa bàn tay mình bị nhuốm mực, cạn lời đứng dậy: “Thế mà tôi không nhận ra, còn cầm lâu như vậy nữa.”
“Cậu mau đi rửa đi, rửa sớm sẽ không để lại vết.”
“Ừm.”
Trần Duyên Tri vốn định tìm nhà vệ sinh gần đó, tầng một của tòa nhà hoạt động câu lạc bộ có một phòng vệ sinh, thời điểm này thường ít người tới.
Nhưng khi Trần Duyên Tri đi đến cửa thì hơi sững sờ.
Có hai nữ sinh đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, tuy Trần Duyên Tri không tiếp xúc nhiều với những người trong lớp, nhưng nhìn chung, cô vẫn nhận ra mặt mọi người, hai người này chính là bạn thân của La Giản Đinh, lúc này bọn họ đang ôm những bộ trang phục rực rỡ, đứng trấn như thần giữ cửa trước cửa nhà vệ sinh.
Hai người cũng nhận ra Trần Duyên Tri, khi Trần Duyên Tri đi tới, một trong hai người bước lên phía trước, chặn bước chân cô lại.
Trần Duyên Tri nhìn qua, trên mặt nữ sinh nở nụ cười: “Cậu định vào nhà vệ sinh à?”
“Ở đây đã đầy rồi, chúng tôi vừa tập xong, mọi người trong đó đang thay đồ. Nếu cậu muốn đi vệ sinh thì lên tầng hai nhé.”
Đối phương rất lịch sự, Trần Duyên Tri sẽ không ra tay với người mặt cười, nên cũng trả lời với vẻ lịch sự: “Ra vậy, nhưng tôi chỉ rửa tay thôi, không cần đi vệ sinh, nên không phiền phức đến thế đâu.”
Trần Duyên Tri bước sang một bên, định lướt qua cô ta đi vào trong, nhưng nữ sinh đó đột nhiên đưa tay kéo cánh tay cô lại.
Trần Duyên Tri bị kéo, cả người khựng lại.
Trong chớp mắt, cô đã nhận ra điều bất thường.
Giọng nữ sinh vang lên bên tai: “Cậu vẫn nên đi chỗ khác rửa đi, trong này đông người lắm.”
Bước chân Trần Duyên Tri dừng lại, cô chưa kịp nói gì thì từ trong nhà vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng vật nặng đổ xuống đất, cực kỳ to và chói tai, cả ba người ở ngoài nhà vệ sinh đều bị âm thanh đột ngột này làm cho giật mình.
Trần Duyên Tri nhìn về phía nhà vệ sinh, lúc này, từ trong nhà vệ sinh vang lên một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười cực kỳ bỡn cợt, khinh miệt, lờ mờ ẩn chứa sự tức giận.
Có lẽ là do chức năng khuếch đại âm thanh của nhà vệ sinh, hoặc vì người bên trong không kiềm chế chút nào, hoàn toàn không che giấu giọng nói.
Trần Duyên Tri nghe thấy rất rõ giọng nữ đó nói: “Tưởng Hân Vũ, trước khi tôi nổi giận, tốt nhất cậu hãy ngoan ngoãn đáp lời tôi.”