“Thầy ơi.”
Thẩm Nho nhìn Trần Duyên Tri bước vào văn phòng đi đến trước mặt mình, người đàn ông luôn dịu dàng mỉm cười với cô: “Đến rồi à, lại có câu hỏi hỏi thầy phải không?”
Trần Duyên Tri ngồi xuống: “Em không có câu hỏi thì không thể đến tìm thầy sao?”
Thầy Thẩm Nho vỗ vỗ ghế: “Tất nhiên là được. Nhưng đừng đến thường xuyên quá, sợ làm lỡ mất thời gian học tập.”
Trần Duyên Tri không nhịn được cười, mắt long lanh: “Thầy chê em phiền phức phải không?”
Thẩm Nho: “Sao có thể chứ, nói vậy thầy buồn lắm đấy. Em sờ thử lương tâm mà xem, có lần nào em đến nói chuyện mà thầy không dừng lại ngay để nghe em nói đâu?”
Trần Duyên Tri cười híp mắt: “Đúng thật, thầy quan tâm đến sức khỏe tinh thần của học sinh lắm.”
Thẩm Nho nhướn mày với cô: “Đúng không?”
Trần Duyên Tri thở dài: “Vậy thầy nói xem, sau này em thi kém thì phải làm sao? Lần này thi tốt thế này, sau này nếu xếp hạng tụt xuống, trong chốc lát, em thật sự rất khó điều chỉnh được tâm trạng.”
Thẩm Nho dở khóc dở cười: “Chưa tụt hạng đã bắt đầu lo lắng rồi à?”
Giọng Trần Duyên Tri nhẹ nhàng, như thể điều cô nói chỉ là một chuyện nhỏ rất bình thường: “Tất nhiên rồi. Thầy cũng biết trình độ Toán của em trước đây mà, em đã rất khó khăn, rất khó khăn mới đi được đến đây.”
Thẩm Nho nhìn cô một cái, ánh mắt trầm tĩnh êm dịu: “Chính vì em nói em cảm thấy học rất khó khăn, thầy mới tin rằng nền tảng của em rất vững chắc, em không hấp tấp, mà vẫn luôn nỗ lực một cách đến nơi đến chốn.”
“Em học rất ổn định, sẽ không dễ xảy ra vấn đề đâu. Một vài dao động nhỏ là bình thường, đừng lo lắng.”
Những lo âu vì mọi chuyện suôn sẻ thoáng nổi lên trong lòng được xoa dịu, Trần Duyên Tri nhìn Thẩm Nho, trong lòng ấm áp, cô ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Thẩm Nho, nghiêm túc chưa từng có: “Thầy ơi, cảm ơn thầy.”
Ban đầu Trần Duyên Tri chỉ đến tìm Thẩm Nho để hỏi bài toán, sau đó hỏi nhiều vấn đề hơn, đôi khi hai người cũng nói đến một số chủ đề khác, dần dần cũng nói chuyện nhiều hơn.
Trần Duyên Tri phát hiện Thẩm Nho là một đối tượng tâm sự rất tốt. Thầy ấy sẽ an ủi cô khi cô mệt mỏi, cũng sẽ giải thích cho cô khi cô hoang mang, là một người trưởng thành hơn cô rất nhiều, thầy ấy thật sự có sự bao dung và kiên nhẫn vượt trội so với những người bạn đồng trang lứa xung quanh cô, luôn có thể cho cô cảm giác được nâng đỡ.
Thầy ấy không bao giờ tiếc lời khích lệ. Đêm đầu tiên thi Toán tốt, cô đến tìm Thẩm Nho hỏi về bài tập trong đề thi, không nhịn được nói với thầy ấy về sự tiến bộ của mình, lúc đó ánh mắt Thẩm Nho rời khỏi đề thi, như vô tình lại như nghiêm túc nhìn về phía cô, rồi cười nói một câu “Thật sự tiến bộ rất nhiều, giỏi lắm”.
Vì vậy sau đó mỗi lần tiến bộ, cô đều tự nhiên đi tìm Thẩm Nho.
Hoàng Diệp và Trần Văn Vũ luôn lo lắng cô tự cao, cho dù cô đạt được thành tích gì, sau những lời khen đơn giản đều kèm theo một chuỗi giảng giải đạo lý và những quy định dài, cô chưa bao giờ nhận được lời khen ngợi thuần túy như vậy từ ba mẹ. Tương tự, khi Trần Duyên Tri lớn lên, cô cũng rất ít khi nói với ba mẹ về những tâm sự và phiền muộn của mình, cô không than phiền gì với ba mẹ, cũng không chia sẻ những điều vui trong cuộc sống.
Cô không báo tin vui cũng không báo tin buồn, vì cô biết mình sẽ nhận được gì, dù vui hay buồn, cuối cùng cô cũng chỉ nhận được một số lời giáo huấn đã nghe chán tai mà thôi.
Thẩm Nho cho cô những thứ cô không nhận được từ ba mẹ.
Cô thật sự, vô cùng biết ơn thầy ấy.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Trần Duyên Tri đi đến cuối hành lang, ở đó có một ban công nhô ra, cô đứng đón gió, bấm số gọi cho một người mà cô luôn nhớ đến.
Cho đến khi cuộc gọi được kết nối, cô nghe thấy giọng nói của Hứa Lâm Trạc: “Thanh Chi? Có chuyện gì vậy?”
Mùi muối nhàn nhạt lan tỏa trong làn gió sau mưa hòa quyện với giọng nói dịu dàng của người nọ, rót vào tai, Trần Duyên Tri nắm chặt điện thoại, trong mắt lấp lánh nụ cười mà chính cô cũng không nhận ra: “Hứa Lâm Trạc, lần này tôi thi Toán được nhất lớp!”
Hứa Lâm Trạc dựa vào lan can hành lang, giọng nói vui mừng của cô gái như dòng suối nhỏ chảy xiết, lạnh lẽo nhưng lại trong trẻo và vui vẻ, khiến cậu không nhịn được cong môi: “Thật sao, nhất lớp luôn à?”
Một góc nào đó trong lòng trở nên mềm mại, Trần Duyên Tri cười nói: “Hứa Lâm Trạc, tôi giỏi lắm phải không?”
Giọng Hứa Lâm Trạc trầm thấp dịu dàng: “Ừm, rất giỏi.”
“Tôi vừa đi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm xong, rồi lập tức gọi điện cho cậu đấy.” Trần Duyên Tri: “Dù sao nói đến chuyện này, cậu cũng có công lao mà.”
Hứa Lâm Trạc: “Cũng đúng.”
Trần Duyên Tri: “Tôi chỉ nói thế thôi, Hứa Lâm Trạc cậu thật sự thấy có cột nên tiện thể leo luôn đấy à?”
Một tay Hứa Lâm Trạc cầm điện thoại, dường như không nhịn được nữa, khóe mắt hơi cụp xuống, nở một nụ cười.
Khi đi qua, Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Trịnh Nghiệp Thần vỗ vai Hồ Dư Chu: “Dư Chu, cậu nhìn kìa, Hứa Lâm Trạc lại đang gọi điện thoại đấy.”
“Dư Chu, cậu thật sự không thấy cậu ấy như vậy có vấn đề sao? Ai không có người yêu mà ngày nào cũng gọi điện thoại nhiều thế, còn vừa gọi vừa cười thành như vậy nữa.”
Khi Hồ Dư Chu nhìn sang, đúng lúc thấy Hứa Lâm Trạc đang cười. Dù bình thường Hứa Lâm Trạc cũng ít khi cau có, nhưng nụ cười từ tận đáy lòng như lúc này cũng rất hiếm, thường cho người ta cảm giác xa cách.
Khi Hứa Lâm Trạc cúp điện thoại, hai người vừa đi đến bên cạnh cậu, Trịnh Nghiệp Thần là người đầu tiên bước lên vỗ vai cậu, trêu đùa: “Cậu lại bị tôi bắt gặp đang gọi điện rồi! Hứa Lâm Trạc, cậu có nhiều cuộc gọi thế à?”
Hứa Lâm Trạc cười không đáp, bỏ điện thoại vào túi áo đồng phục. Hồ Dư Chu khoanh tay đứng trước hai người, cũng hùa theo lời Trịnh Nghiệp Thần trêu chọc: “Đúng đấy, cậu có biết vừa nãy Trịnh Nghiệp Thần còn đang bàn tán với tôi về cậu, nói chắc cậu có bạn gái rồi, không thì sao cứ bắt gặp cậu gọi điện ở hành lang mãi vậy.”
Hứa Lâm Trạc không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao, tôi không được gọi điện cho người khác à?”
Trịnh Nghiệp Thần đẩy cậu một cái: “Cậu chỉ gọi điện không thôi à? Cậu còn cười nữa đấy! Đáng lẽ nên chụp lại dáng vẻ cậu gọi điện, trông như được cho tiền ấy!”
Nụ cười trên mặt Hứa Lâm Trạc chợt tắt, cậu nhìn Trịnh Nghiệp Thần, ánh mắt hơi trầm ngâm: “Tôi cười rất cường điệu à?”
Trịnh Nghiệp Thần đột nhiên quay đầu nhìn Hồ Dư Chu: “Đương nhiên rồi, cậu không tin thì hỏi Dư Chu đi! Dư Chu, cậu nói có phải không!”
Nhưng Hồ Dư Chu đủ hiểu Hứa Lâm Trạc, cô ấy nhìn vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Hứa Lâm Trạc, đôi môi vốn đang cong lên cười dần dần hạ xuống.
Trịnh Nghiệp Thần vẫn lải nhải không ngừng: “Cậu mau khai thật đi, đối tượng cậu gọi điện là ai, có phải cậu thừa dịp bọn tôi không biết đã thích một cô gái nào đó—”
Hứa Lâm Trạc cụp mắt xuống, khẽ cười nói: “Ừm, tôi có người mình thích rồi.”
Không khí xung quanh ba người như thể bị đổ đầy xi măng ngay tức thì, im lặng như tờ.
Trịnh Nghiệp Thần vốn định nói một tràng dài đột nhiên im bặt, ánh mắt trở nên ngây ngẩn.
“Cậu cậu cậu cậu cậu nói gì?” Trịnh Nghiệp Thần buông cánh tay đang vòng qua vai Hứa Lâm Trạc ra, trợn tròn mắt nhìn cậu: “Cậu nói lại lần nữa xem, cậu có gì cơ?”
Hứa Lâm Trạc giương mắt nhìn cậu ta, cười một cách ôn hòa thanh nhã, trông có vẻ chẳng khác gì bình thường, nhưng hai người quen thuộc với cậu có thể nhìn ra, ánh mắt cậu trở nên dịu dàng hiếm thấy: “Tôi nói tôi có người mình thích rồi.”
“Vừa nãy tôi đang gọi điện cho người tôi thích đấy.”
Hồ Dư Chu từ từ buông cánh tay đang khoanh lại xuống, cả người hơi cứng đờ, phản ứng đầu tiên của cô ấy là quay đầu nhìn Trịnh Nghiệp Thần, nhưng Trịnh Nghiệp Thần trông còn sốc hơn cô ấy nhiều — cậu ta che mặt, miệng há hốc thành hình chữ O, bật ra một tiếng thét chói tai từ cổ họng: “Đệt đệt đệt! Thật đấy à! Đây rốt cuộc là thật sao!? Hứa Lâm Trạc cậu không đùa đấy chứ? Cậu thật sự không đùa chứ!”
Hứa Lâm Trạc vẫn mỉm cười như cũ, ngón tay trong túi khẽ vuốt qua màn hình hơi ấm: “Lừa cậu làm gì, không phải cậu nói tôi có bạn gái sao?”
Trịnh Nghiệp Thần ôm đầu kêu lớn: “Trời ơi! Tôi chỉ nói đại thôi, ai ngờ cậu lại! Lại thật sự để tôi đoán trúng!!!”
Hồ Dư Chu bình tĩnh lại nhanh hơn Trịnh Nghiệp Thần, cô ấy nhìn thẳng vào Hứa Lâm Trạc: “Khoan đã, cô gái đó là ai vậy? Lớp mình, hay trường mình? Cậu quen cô ấy ở đâu?”
Trịnh Nghiệp Thần cũng tỉnh táo lại, bước lên nhìn Hứa Lâm Trạc với đôi mắt trợn tròn: “Đúng đúng! Suýt thì quên, mau khai ra! Họ gì tên gì! Nhà ở đâu! Yêu từ khi nào tỏ tình khi nào, hôm nay phải nói rõ hết!”
Hứa Lâm Trạc nhìn hai người, có chút buồn cười: “Đây là chuẩn bị thẩm vấn tôi à?”
Hồ Dư Chu “chậc” một tiếng, một tay đè đầu Trịnh Nghiệp Thần: “Trịnh Nghiệp Thần cậu đừng có xen vào, đi chỗ khác đi!”
Trịnh Nghiệp Thần không hài lòng: “Tại sao chứ! Tôi cũng muốn hỏi!”
“Cậu bớt lải nhải đi, hỏi từng câu một.” Hồ Dư Chu đá cậu ta sang một bên, lại nhìn Hứa Lâm Trạc: “Hứa Lâm Trạc, cô gái đó là học sinh trường mình phải không?”
Trịnh Nghiệp Thần yếu ớt nói: “Người cậu ấy thích cũng đâu bắt buộc phải là cô gái…”
Hồ Dư Chu liếc mắt qua, giọng điệu lạnh lẽo: “Cậu mà nói thêm câu nữa tôi sẽ ném cậu từ đây xuống.”
Trịnh Nghiệp Thần cũng chỉ đùa một chút, bị mắng xong thì bèn ấm ức ngậm miệng lại.
Hứa Lâm Trạc nhìn hai người cãi tới cãi lui, thấy buồn cười, bèn nhếch môi nói: “Phải. Cậu ấy cũng học lớp 11.”
Hồ Dư Chu sững người, Trịnh Nghiệp Thần nhảy dựng lên, hét lớn: “Hóa ra là cùng khối! Hóa ra không phải đàn em!”
Hồ Dư Chu mấp máy môi, nghi ngờ hỏi: “Tôi xác nhận lại, cô ấy học lớp mình phải không?”
Hứa Lâm Trạc nhìn cô, khẽ lắc đầu: “Không phải.”
Tuy nhiên, có lẽ sẽ sớm thôi.
Hứa Lâm Trạc nghĩ đến đây, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt dần dần lan rộng, cậu cụp mắt che giấu: “Hơn nữa các cậu hiểu lầm rồi, tôi vẫn chưa hẹn hò với cậu ấy.”
Hồ Dư Chu càng thêm ngờ vực: “Khoan đã, ý cậu là sao?”
Trịnh Nghiệp Thần vội nói: “Ý cậu ấy là cậu ấy thầm mến cô gái đó!”
“Đệt, quả nhiên sống lâu rồi cái gì cũng gặp! Hứa Lâm Trạc mà cũng thầm mến người khác á!?”
Hồ Dư Chu đột ngột quay đầu nhìn sang: “Thật hay đùa đấy, vậy hiện giờ các cậu là bạn bè hả?”
Hứa Lâm Trạc: “Ừm, hiện tại chúng tôi đúng là bạn bè.”
Trịnh Nghiệp Thần kinh ngạc: “Vậy là cô ấy vẫn chưa biết cậu thích cô ấy à? Cậu chưa tỏ tình?”
“Không, tôi đã tỏ tình rồi, cậu ấy cũng biết tôi thích cậu ấy.”
Hứa Lâm Trạc cười cười, ánh sáng trong mắt suýt làm hai người lóa mắt: “Tôi thường xuyên nói với cậu ấy là tôi thích cậu, chắc chắn cậu ấy biết.”
Hồ Dư Chu: “…”
Trịnh Nghiệp Thần: “???”
Trịnh Nghiệp Thần cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ: “Khoan đã, vậy tình hình hiện tại là, cậu đã tỏ tình, nhưng các cậu chưa hẹn hò… Vậy có nghĩa là, cô ấy từ chối cậu?!”
Hồ Dư Chu cũng nhìn Hứa Lâm Trạc với vẻ rất bất ngờ, nhưng Hứa Lâm Trạc lại tỏ ra rất thản nhiên, thậm chí còn có thể cười: “Ừm, hiện giờ tôi đang theo đuổi cậu ấy.”
Trịnh Nghiệp Thần sốc nặng: “Đệt, cậu đã tỏ tình, hơn nữa cô ấy còn không đồng ý với cậu???”
“Rốt cuộc là người như thế nào vậy!? Cô ấy không ở lớp mình, vậy chắc học lực cũng không bằng cậu đâu nhỉ? Không đúng, cậu vốn là hạng nhất khối, vậy cô ấy rất xinh đẹp à? Là mỹ nhân sao?”
Hứa Lâm Trạc không khẳng định cũng không phủ nhận, thiếu niên có vóc dáng thon dài cao gầy dựa vào tường, nghe vậy bèn cụp mắt xuống, nụ cười nơi khóe môi trở nên nhẹ nhàng:
“Thích một người, chỉ có thể vì ngoại hình và thành tích của đối phương thôi sao?”