Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 121

Trịnh Nghiệp Thần gãi đầu: “Cũng không hẳn là vậy…”

“Này, đừng lạc đề, cậu nói nhanh đi, cô gái đó là ai vậy?”

Hứa Lâm Trạc cười híp mắt đánh trống lảng: “Chuyện này không nói nữa.”

Trịnh Nghiệp Thần sắp nổi điên: “Tại sao không nói, chuyện này cũng phải giấu bọn tôi sao?!”

Hồ Dư Chu: “Có gì mà không thể tiết lộ chứ?”

Hứa Lâm Trạc vẫn mỉm cười nhẹ, nhưng biểu cảm và cử chỉ rõ ràng đang nói “Đến đây thôi”: “Đợi cậu ấy đồng ý với tôi rồi hãy nói.”

Trịnh Nghiệp Thần: “Ý cậu là sau khi các cậu ở bên nhau rồi mới giới thiệu cô ấy cho bọn tôi à?”

Hứa Lâm Trạc cười nói: “Tôi đâu có nói vậy. Tôi còn phải hỏi xem cậu ấy có muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi không.”

Trịnh Nghiệp Thần lộ vẻ sửng sốt, cậu ta quay sang nhìn Hồ Dư Chu, phát hiện trên mặt Hồ Dư Chu cũng đầy vẻ một lời khó nói hết. Hồ Dư Chu nhìn Hứa Lâm Trạc: “… Hứa Lâm Trạc, chưa bắt đầu hẹn hò mà cậu đã hỏi cô ấy tất cả mọi thứ, nếu cậu hẹn hò thì chẳng phải sẽ trở nên quá đáng hơn sao? Nếu cậu kết hôn sẽ không trở thành kiểu sợ vợ đấy chứ?”

“Vả lại, hẹn hò với Hứa Lâm Trạc cậu nói ra cũng đâu có gì đáng xấu hổ.” Hồ Dư Chu nói: “Sao cô ấy lại không muốn công khai chứ?”

“Tôi càng ngày càng tò mò! Cô gái kia là thần thánh phương nào vậy?!” Trịnh Nghiệp Thần nhìn Hứa Lâm Trạc, đặt ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Tôi thực sự muốn biết, người có thể khiến Hứa Lâm Trạc trở nên như vậy là người như thế nào!”

Hứa Lâm Trạc bật cười: “Các cậu nói vậy… chẳng lẽ công khai hay không công khai mối quan hệ, tôi không cần hỏi ý kiến cô ấy cũng được sao?”

Hồ Dư Chu: “Tất nhiên không phải vậy, chúng tôi chỉ cảm thấy cậu đã trở nên thận trọng hơn trước rất nhiều, khác xa với ấn tượng mà cậu để lại cho chúng tôi lúc trước.”

Trịnh Nghiệp Thần: “Đúng vậy, Hứa Lâm Trạc khi đối diện với chúng tôi hoàn toàn là một kẻ độc tài mà.”

Hồ Dư Chu liếc nhìn Trịnh Nghiệp Thần ra hiệu cho cậu ta im lặng, rồi tự mình sửa lại: “Cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, nhưng bình thường trong lớp cậu luôn là người nói một là một, so với việc liên tục hỏi ý kiến người khác, cậu luôn tin tưởng vào phán đoán của mình hơn, đúng không?”

Trong mắt Hồ Dư Chu, Hứa Lâm Trạc chỉ ôn hòa bên ngoài, thực tế khi tiếp xúc gần thì sẽ phát hiện, thật ra người này không hề mềm mỏng dễ lung lay, ngược lại còn quyết đoán đến mức có phần sắc bén. Nhất là khi làm việc cùng nhau, cô ấy thường cảm thấy người này là một người phán đoán rất xuất sắc, nếu không phải vì chút ôn hòa và nghiêm nghị có được từ gia giáo, có lẽ sẽ tỏ ra hơi vô tình xa cách.

Hứa Lâm Trạc cụp mắt nhìn bàn tay mình, khẽ nói: “Đúng vậy. Tôi thường lo lắng không biết lời nói và hành động của mình có khiến cậu ấy phản cảm không, tôi luôn sợ mình làm cậu ấy tức giận hoặc tỏ ra không đủ tôn trọng cậu ấy, rồi cậu ấy sẽ vì thế mà ghét tôi, nghĩ rằng tôi cũng chẳng có gì đặc biệt.”

“Đó là bởi vì tôi rất quan tâm đến cậu ấy.”

“Vì vậy tôi sẽ tôn trọng mọi cảm xúc của cậu ấy, bởi tôi hy vọng cậu ấy sẽ thấy tôi đủ tốt, và chút cảm tình đó có thể dần dần biến thành tình cảm.”

Hứa Lâm Trạc thu lại cảm xúc đang dâng trào trong mắt, ngẩng lên, giọng nói trong trẻo nhưng trầm thấp: “Cậu ấy không thích bị người khác chú ý đến, nên trước khi có sự đồng ý của cậu ấy, tôi không thể nói cho các cậu biết.”

Cuộc trò chuyện cuối cùng kết thúc vội vàng giữa tiếng chuông vào lớp.

Sau khi trở về chỗ ngồi trong lớp học, Trịnh Nghiệp Thần ngồi sau Hồ Dư Chu, cố gắng vươn cổ, nói rất nhỏ với cô ấy: “Dư Chu, gần đây cậu có phát hiện động tĩnh gì của Hứa Lâm Trạc không?”

Hồ Dư Chu: “Động tĩnh gì là sao?”

Trịnh Nghiệp Thần: “Cậu luôn quan sát mọi thứ rất tỉ mỉ mà, về cô gái mà cậu ấy thích đó, cậu có manh mối gì không?”

Câu nói của Trịnh Nghiệp Thần như ánh nắng chiếu rọi, trong chốc lát mây tan sương tỏ, Hồ Dư Chu chợt nhớ lại cảnh tượng cô ấy đã thấy lần trước.

“Khoan đã.” Hồ Dư Chu bất chợt lên tiếng: “Hình như tôi đã từng thấy Hứa Lâm Trạc với cô gái đó.”

“Hả?!” Trịnh Nghiệp Thần ngạc nhiên: “Vậy sao lúc nãy cậu không nói!”

Hồ Dư Chu: “… Vì lúc đó tôi chưa nhớ ra chuyện này, chuyện đó đã xảy ra từ lâu lắm rồi.”

Trịnh Nghiệp Thần rất gấp: “Ồ khoan đã, trước tiên đừng nói những cái đó, cậu gặp họ khi nào, gặp ở đâu? Cậu có thấy cô gái đó trông như thế nào không?”

Hồ Dư Chu im lặng một lúc: “… Không.”

“Tôi gặp họ vào dịp nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 năm ngoái, ở khu vực quảng trường Hoa Hà. Tôi chỉ thấy bóng lưng, cô gái đó rất gầy, mặc váy trắng, tóc đen dài thẳng, chiều cao đến cằm cậu ấy.”

Cô ấy chỉ nhớ một bóng lưng, không, hay nói đúng hơn là một cảm giác, tuyết rơi trong trẻo nhẹ nhàng, giấy trắng tinh khôi, mây và gió trôi qua đỉnh núi. Chỉ có bóng lưng, nhưng khí chất của cô gái đó rất nổi bật, cảm giác mà cô mang lại cho Hồ Dư Chu giống như những thứ này vậy.

Trịnh Nghiệp Thần thở dài: “Ôi, vậy chẳng phải vẫn như không biết gì sao?”

Hồ Dư Chu thu hồi suy nghĩ, liếc nhìn cậu ta: “Cậu quan tâm đến chuyện của người ta làm gì? Cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên thôi, sẽ có một ngày Hứa Lâm Trạc giới thiệu cô ấy cho chúng ta thôi.”

“Này.” Trịnh Nghiệp Thần nhìn cô ấy đầy hứng thú: “Cậu tin tưởng Hứa Lâm Trạc đến vậy à? Cô gái đó đã từ chối cậu ấy đấy!”

Hồ Dư Chu không để tâm: “Cậu coi Hứa Lâm Trạc là đồ bỏ đi à? Cậu ấy đâu giống cậu, trong chuyện tình cảm chắc chắn cậu ấy là người chủ động.”

Trịnh Nghiệp Thần: “Không đúng chứ, sao tôi cảm thấy ý của cậu ấy trong những lời nói vừa rồi không phải vậy, rõ ràng là cậu ấy bị nữ sinh đó trên cơ mà?”

Hồ Dư Chu cười khẩy: “Đây là thủ đoạn của cậu ấy đấy chứ? Không ai giỏi giả vờ yếu đuối hơn cậu ấy đâu, thật ra lại cứng rắn vô cùng. Cậu ấy luôn miệng nói vậy, không nắm chắc, xem tình hình, nhưng có lần nào mọi việc không diễn ra theo kế hoạch của cậu ấy đâu? Cậu ấy là người không bao giờ để mình làm việc vô ích.”

Trong mắt người khác, với tư cách là một người lãnh đạo, Hứa Lâm Trạc là một sự tồn tại vừa ôn hòa lại không thiếu quyết đoán, nhưng Hồ Dư Chu luôn nhìn thấy sự tinh ranh xảo quyệt của người này từ những chi tiết nhỏ. Hồ Dư Chu cảm thấy cậu có khao khát kiểm soát mọi thứ quá mạnh, tất cả những bước đi chậm mà chắc, có trật tự kia đều là kết quả của sự tính toán kỹ lưỡng, những người nghĩ Hứa Lâm Trạc dễ đối phó cũng chỉ là bị vẻ ngoài của cậu đánh lừa mà thôi.

Và có lẽ cô gái đó vẫn chưa biết, mình đã bị chiếc lưới mềm mại được dệt một cách tỉ mỉ này bao phủ.

—-

Không lâu sau kỳ thi liên trường đầu tiên, kỳ thi tháng trong trường lần thứ hai sắp đến.

Có vẻ như kỳ thi tháng cuối tháng 5 không quan trọng và chính thức bằng kỳ thi liên trường đầu tháng, nhưng khi nhìn thứ hạng của mình trong khối, Trần Duyên Tri vẫn cảm thấy một chút bồn chồn trong lòng.

Còn thiếu một đoạn nữa.

Học kỳ II lớp 11 chỉ còn hai kỳ thi lớn nữa, nếu hai kỳ thi còn lại không vào được top 50 của khối, cô sẽ không có cơ hội vào lớp Nguyên Bồi trong tháng 8 năm nay.

Cây bút trong tay bắt đầu trở nên nóng rẫy, Trần Duyên Tri nhìn đề bài trước mắt, rất nhiều thứ lướt qua trong đầu, suy nghĩ quá lộn xộn, cô mãi không đọc được chữ nào.

Không, đừng nghĩ nhiều như vậy.

Trần Duyên Tri bỗng nắm chặt bút, những hình ảnh mờ ảo trước mắt lập tức biến thành chữ và hình vẽ rõ ràng.

Bây giờ lo lắng những thứ này cũng vô ích, càng vào lúc này càng không thể thả lỏng, không thể dao động, cứ làm theo kế hoạch đã lập ra, trước khi đến lúc số phận định đoạt, cô phải làm hết sức những gì mình có thể. Cô luôn tin rằng con người cố gắng có thể làm được mọi thứ.

Sắp xếp lại suy nghĩ, Trần Duyên Tri ổn định tâm trí, bắt đầu xem lại đề bài.

“Duyên Tri!”

Một giọng nói xa lạ, trước mắt cô bỗng chốc bị một bóng đen che phủ, Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên theo tiếng gọi, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi mắt hơi cong và nụ cười dịu dàng, vui vẻ trên khuôn mặt cô gái.

Lý Thi Yên nhìn Trần Duyên Tri, có lẽ vì trong biểu cảm của Trần Duyên Tri có chút ngạc nhiên khó che giấu, khiến cô ấy từ vẻ hoạt bát ban đầu trở nên hơi e dè, cô ấy có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Duyên Tri, bây giờ cậu có rảnh không? Tôi có một câu toán muốn hỏi cậu, không biết cậu có tiện chỉ cho tôi không…”

Đúng là Trần Duyên Tri rất ngạc nhiên.

Cô và Lý Thi Yên hoàn toàn không thân, trước đây, hai người chỉ mới tiếp xúc một lần, mà chỉ là nói “Cảm ơn” và “Không có gì”.

Tại sao Lý Thi Yên lại chủ động đến hỏi cô? Có phải vì lần này cô thi Toán khá tốt không?

Lý Thi Yên nhìn Trần Duyên Tri, có vẻ hơi thất vọng: “Nếu cậu không có thời gian thì coi như tôi chưa nói gì nhé…”

Trần Duyên Tri dừng lại một chút, đưa tay nhận lấy cuốn vở của cô ấy, giọng nói trở nên nhẹ nhàng êm dịu: “Không phải, tôi có thời gian.”

“Cậu muốn hỏi bài nào?”

Lý Thi Yên lập tức mỉm cười: “Cảm ơn cậu! Tôi muốn hỏi chỗ này, trang này, câu này, câu hỏi thứ nhất và thứ hai…”

Có lẽ thật sự chỉ đơn giản là nghĩ cô học giỏi, nên muốn đến hỏi bài thôi.

Trần Duyên Tri thầm gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, bắt đầu giảng bài cho Lý Thi Yên.

Từ đó về sau, Lý Thi Yên thường xuyên đến tìm Trần Duyên Tri để hỏi bài, có lúc Trần Duyên Tri rảnh rỗi, giúp cô ấy giải vài bài cũng không sao; có lúc bận rộn, nhưng thấy ánh mắt dịu dàng của Lý Thi Yên cầu xin, Trần Duyên Tri cũng khó lòng từ chối, đành miễn cưỡng nhận lấy vở và giải đáp cô ấy.

Trần Duyên Tri phát hiện Lý Thi Yên thường hỏi cô một số câu hỏi kỳ lạ ngoài lề:

“Oa, Duyên Tri cậu có nhiều sách bài tập quá! Cậu làm hết mấy quyển này rồi à? Cậu thấy làm quyển nào giúp nâng cao điểm nhanh nhất?”

“Duyên Tri bình thường cậu có đi học thêm không? Là tìm gia sư dạy kèm một kèm một hay là học online?”

“Ghi chép của cậu rõ ràng quá! Cho tôi mượn được không? Tôi muốn mang về xem một chút.”

“Duyên Tri tư duy của cậu rõ ràng quá! Cậu học Toán như thế nào vậy, có phương pháp học đặc biệt nào không?”

Những câu hỏi này nghe qua rất bình thường, nhưng Trần Duyên Tri luôn cảm nhận được một chút đột ngột và không hài hòa khi Lý Thi Yên đặt câu hỏi. Nhưng Trần Duyên Tri cũng không nói rõ được cụ thể thì cảm giác kỳ lạ đó đến từ khía cạnh nào, nguyên nhân là gì.

“Không tệ, sắp làm xong quyển sách bài tập này rồi à?”

Trần Duyên Tri hoàn hồn, nhìn về phía Thẩm Nho đang lật xem sách bài tập của cô, từ khi nhận được sách bài tập cô đưa qua, thầy ấy vẫn luôn xem xét tình hình làm bài của cô, lời khen ngợi vừa rồi chính là từ đó mà ra.

Thẩm Nho đóng sách bài tập lại, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng sáng ngời: “Bài tập trong cuốn này đều là bài nâng cao, làm rất tốn thời gian, thầy không ngờ em có thể làm hết trước khi lên lớp 12.”

Trần Duyên Tri nhìn ánh mắt của thầy ấy, trong lòng không khỏi vui vẻ, cô không kìm được mà lên tiếng, giọng nói mang theo một chút tự hào nho nhỏ: “Đương nhiên rồi, cũng không phải thầy không biết, em dành nhiều thời gian cho môn Toán như vậy mà.”

Thầy Thẩm Nho trêu cô: “Vậy em có thích môn Toán không?”

Trần Duyên Tri rất quả quyết sầm mặt xuống: “Không ạ.”

Thầy Thẩm Nho bị biểu cảm của cô chọc cười ha ha.

Lý Thi Yên mang theo sách bài tập, vừa đẩy cửa văn phòng ra một chút, đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Thẩm Nho vốn luôn kiềm chế cảm xúc, tính tình ôn hòa, lại đang nhìn Trần Duyên Tri với ánh mắt đầy sự khẳng định và tán dương không hề che giấu, Trần Duyên Tri quay lưng về phía cô ấy, không biết nói gì, vai hơi run lên, mà Thẩm Nho cũng cười theo, nụ cười sáng ngời rạng rỡ hiếm thấy.

Lý Thi Yên chưa bao giờ thấy Thẩm Nho cười với cô ấy như vậy. Cô ấy cũng thường xuyên đến hỏi bài Thẩm Nho, nhưng khi đối diện với cô ấy, thầy ấy luôn ôn hòa, sự ôn hòa đó quá mức bình tĩnh nhạt nhòa, rơi vào lòng người, trở thành khoảng cách xa xôi mà rõ nét.

Lý Thi Yên nhìn hai người trong văn phòng hồi lâu, sách bài tập trong tay vô tình bị cô ấy nắm chặt đến nhăn nhúm.

Sau khi hỏi xong, Trần Duyên Tri không ở lại trò chuyện thêm, cô nhớ đến những bài tập chưa làm xong, ôm sách vở chào Thẩm Nho, rồi đẩy cửa rời khỏi văn phòng.

Hành lang trong giờ tự học buổi tối vắng tanh, rất ít học sinh đi lại, Trần Duyên Tri quay người định đóng cửa lại, thì nhìn thấy người đứng bên cạnh cửa, suýt bị dọa sợ, cho đến khi cô nhìn kỹ mới phát hiện người đó là Lý Thi Yên.

Trần Duyên Tri cảm thấy khó hiểu: “Thi Yên? Cậu đứng đây làm gì—”

Giọng nói của Trần Duyên Tri dần dần nhỏ lại, cô nhạy bén nhận ra bầu không khí có chút không ổn.

Trong bóng đêm, biểu cảm dịu dàng thường ngày của Lý Thi Yên đã biến mất, cô ấy mở miệng, lời nói cũng trở nên cứng nhắc: “Có thể nhường đường không? Tôi muốn vào.”

Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên vì trạng thái khác thường của Lý Thi Yên, phản ứng cũng trở nên chậm chạp: “… Ồ, xin lỗi.”

Lý Thi Yên không còn để ý đến cô nữa, quay đầu đẩy cửa văn phòng, rồi đóng lại trước mặt Trần Duyên Tri, rõ ràng lực đóng cửa vào khung cửa đã được kiềm chế, nhưng âm thanh nghe vẫn hơi chói tai.

Trần Duyên Tri: “???”

Trần Duyên Tri có phần không hiểu. Cô đã làm gì khiến Lý Thi Yên không vui sao?

Trần Duyên Tri mang đầy bụng thắc mắc đi về lớp, cô đang suy nghĩ nên không nhạy cảm lắm với tình hình xung quanh, vì vậy mãi đến khi ngồi xuống chỗ mới cảm nhận được bầu không khí trong lớp có hơi xôn xao.

Trần Duyên Tri nhìn sang Tưởng Hân Vũ bên cạnh, khẽ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tưởng Hân Vũ khoát tay, lấy bút viết một mảnh giấy đưa cho cô. Trần Duyên Tri nhận lấy: [Vừa rồi lớp trưởng thông báo sắp bình chọn học sinh xuất sắc của khối học kỳ này, còn có một đống giấy khen và danh hiệu tương tự, mọi người đang thảo luận về những cái đó.]

Trần Duyên Tri hiểu ra. Cô lật mặt sau tờ giấy, muốn xem phần chữ còn lại, nhưng khi nhìn thì hơi giật mình.

[À phải rồi, nghe nói cũng đã có danh sách học sinh nòng cốt cấp thành phố năm nay rồi, đang được công bố đấy.]

—-

Kỳ thi tháng lần hai đã gần kề, cuối tuần trước kỳ thi, Trần Duyên Tri mang cặp sách đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ tìm Hứa Lâm Trạc như thường lệ. Vừa đẩy cửa bước vào, cô đã thấy một người đang gục đầu ngủ trên ghế.

Trần Duyên Tri nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô từ từ đi đến bên cạnh Hứa Lâm Trạc, chưa kịp đặt cặp sách xuống, cô kiểm tra xem Hứa Lâm Trạc có thực sự đang ngủ say không, rồi mới đi vòng về chỗ ngồi của mình, rón rén đặt cặp sách xuống.

Nhưng cái khóa sắt trên cặp sách vô tình va vào bàn, vẫn phát ra một chút tiếng động. Trần Duyên Tri nín thở nhìn Hứa Lâm Trạc, dường như cậu cũng bị giật mình vì tiếng động đột ngột, hé mắt nhìn, thấy là Trần Duyên Tri, lại từ tốn nhắm mắt lại như thể buông lỏng, hơi thở cũng trở nên đều đặn.

“…” Trần Duyên Tri nhìn cậu, giọng nhỏ hơn mọi khi, đến nỗi nghe có vẻ dịu dàng lạ thường: “Hứa Lâm Trạc.”

“… Ừm.”

Người đang ngủ say không muốn mở mắt, nhưng cũng không nỡ không đáp lại cô, nên chỉ phát ra một tiếng nhỏ nhẹ từ trong cổ họng, coi như trả lời.

Trần Duyên Tri đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bên thái dương của cậu, từ từ vuốt dọc theo đường viền bên mặt: “Mệt quá à?”

Hình như lần cuối cùng cô thấy cậu mệt mỏi như vậy, cũng là vào mùa này, cũng là một buổi chiều cuối tháng 5 êm ru khẽ khàng. Lúc đó Hứa Lâm Trạc bận rộn công việc câu lạc bộ và thành tích học tập, cũng đã từng ngủ gật như vậy ở nơi này, bên cạnh cô.

Hứa Lâm Trạc vẫn nhắm mắt, lại đưa tay nắm lấy ngón tay cô kéo lại gần, năm ngón tay siết chặt, đan vào nhau đặt trên bàn trước mặt cậu.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay từ từ tăng lên, Trần Duyên Tri rir mắt nhìn cậu, ngón tay đáng lẽ có thể rút ra nhưng lại không hề nhúc nhích, mặc cho đối phương giam giữ.

Trần Duyên Tri ngồi bên cạnh Hứa Lâm Trạc, tay bị cậu nắm lấy không buông, nhưng suy nghĩ của cô lại bay xa, nghĩ đến chuyện vẫn còn quanh quẩn trong đầu trước khi đến đây.

Danh hiệu học sinh nòng cốt cấp thành phố.

Hồi lớp 10, người trước mặt này đã từng nói với cô, cậu sẽ đạt được.

Khi đó thậm chí Hứa Lâm Trạc còn chưa tham gia Hội học sinh, mà bây giờ, cậu đã trở thành chủ tịch Hội học sinh trường Trung học Đông Giang, và cái tên đầu tiên nổi bật trong danh sách học sinh nòng cốt toàn thành phố dự kiến, lại chính là “Hứa Lâm Trạc”.

Trần Duyên Tri đã từng ở cả lớp thường và lớp chọn, dù ít dù nhiều cũng đã nghe những người xung quanh nói về Hứa Lâm Trạc. Sự tồn tại của người này vốn đã đặc biệt, cái tên Hứa Lâm Trạc đại diện cho quá nhiều thứ, bởi vì được ngưỡng mộ, thảo luận, bị coi là nhân vật chính trong các câu chuyện phiếm và tin đồn lúc nào cũng là điều khó tránh khỏi.

Luôn có người cho rằng, Hứa Lâm Trạc đạt được tất cả mọi thứ dễ như trở bàn tay.

Trần Duyên Tri không trách họ hạn hẹp. Dù sao Hứa Lâm Trạc vẫn luôn thể hiện ra bên ngoài một vẻ gần như hoàn hảo, luôn tỏ ra ung dung, như thể đã nắm chắc mọi thứ trong tay, điều đó rất dễ gây nhầm lẫn, những người bị lừa cũng không oan.

Nhưng không ai hiểu rõ hơn Trần Duyên Tri, thật ra trong mọi việc Hứa Lâm Trạc làm, cậu đều rất nghiêm túc và dốc hết sức lực.

Mọi người khao khát thành công, đi khắp nơi hỏi bí quyết thành công, nhưng khi đó Hứa Lâm Trạc lại nói với cô rằng, thật ra hoàn toàn không cần thiết, tất cả đều đã biết bí quyết thành công là gì.

“Lý lẽ đơn giản nhất và trực tiếp nhất, giản dị nhất và chân thực nhất — kiên trì làm một việc, dốc hết sức trong từng việc một.”

“Chỉ là hai câu đơn giản, nhưng có mấy ai làm được.”

Mà một Hứa Lâm Trạc như vậy, chỉ thể hiện dáng vẻ mệt mỏi trước mặt cô. Giống như một chú mèo con xưng vương xưng bá bên ngoài, nhưng khi về nhà lại ngoan ngoãn liếm lòng bàn tay của bạn, đôi mắt giả vờ dịu dàng nhìn thẳng vào bạn, không hề che giấu sự quan tâm đối với bạn.

Trần Duyên Tri luôn rung động trước một Hứa Lâm Trạc như vậy, đôi khi cô sẽ an ủi cậu, có khi chỉ ngồi im lặng bên cạnh cậu như thế này.

Trần Duyên Tri khẽ nói: “… Tôi đã xem thông báo rồi. Thời gian qua cậu bận rộn quá, nghỉ ngơi một chút đi.”

Hứa Lâm Trạc không trả lời, nhưng bàn tay nắm lấy ngón tay cô từ từ siết chặt thêm một chút. Sức lực truyền đến rõ ràng, như một lời hồi đáp không nói thành ra thành tiếng.

Trong lòng bàn tay, làn da hai người chạm vào nhau càng lúc càng nóng rực.

Bình Luận (0)
Comment