Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 122

Làn gió mát cuối cùng của những ngày cuối tháng 5 đã thổi qua, sự nóng bức và ngột ngạt đè nặng như núi đang âm thầm bao trùm lấy thành phố.

Gần đây, tòa nhà đối diện trường Trung học Đông Giang đang được xây dựng, tiếng ồn vọng lại cũng giống như buổi đầu hè, khiến người ta khó thở hệt như bị bọc kín trong một lớp bông.

Kỳ thi tháng lần thứ hai đã đến và kết thúc trong tiếng ồn ào như vậy.

Sau khi đối chiếu xong tất cả các đáp án, Trần Duyên Tri im lặng một lúc lâu, Tưởng Hân Vũ luôn để ý đến tình hình của cô, thấy vậy không khỏi có chút lo lắng.

Tưởng Hân Vũ lên tiếng hỏi: “Duyên Tri?”

Trần Duyên Tri phục hồi tinh thần, đôi mắt ngước lên tĩnh lặng như hồ sâu, cô thấy vẻ mặt lo lắng của Tưởng Hân Vũ, bèn che giấu cảm xúc vốn đã hơi lộ ra ngoài theo bản năng, mỉm cười thật nhẹ: “Sao vậy?”

Tưởng Hân Vũ muốn nói lại thôi, cô ấy liếc nhìn phiếu trả lời đặt trên bàn của Trần Duyên Tri, Trần Duyên Tri không có ý định che giấu chúng, nên Tưởng Hân Vũ có thể nhìn thấy rất rõ một loạt dấu tích đỏ trên mấy tờ phiếu trả lời đó.

Thói quen chấm bài của Trần Duyên Tri là đánh dấu tích vào chỗ đúng, nhìn vậy, có vẻ cô thi lần này cũng khá tốt.

Tưởng Hân Vũ thu lại vẻ lo lắng trên mặt, nếp nhăn giữa chân mày giãn ra, nói: “Lần này cậu cũng thi tốt phải không?”

Trần Duyên Tri khẽ giật mình: “Ừm… ừm.”

Trần Duyên Tri nhìn về phía bài thi và phiếu trả lời trên bàn mình.

Đúng vậy. Tỷ lệ đúng và số câu sai như thế này, nếu là hồi lớp 10, chắc chắn khi đó cô sẽ rất vui vẻ và hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Tại sao cùng với thứ hạng tăng lên, niềm vui trong lòng cô lại giảm đi? Tại sao càng ngày càng khó để vui mừng từ tận đáy lòng, mà chỉ còn còn niềm vui mừng thoáng qua sau đó bị nỗi lo lắng lớn hơn che lấp.

Trần Duyên Tri nhắm mắt lại, cố nén sự bất an đang dâng trào trong lòng xuống, ép bản thân tập trung chú ý nhìn vào đề bài, bắt đầu làm bản tổng kết sau bài thi mà cô luôn làm sau mỗi kỳ thi lớn.

Ngày công bố điểm, công trường bên cạnh đang xây dựng đến giai đoạn ồn ào nhất, Trần Duyên Tri nhiều lần bị tiếng ồn kéo ra khỏi trạng thái tập trung, các bạn xung quanh cũng đang nhỏ giọng than phiền:

“Rốt cuộc bên cạnh đang xây cái gì vậy, ồn ào lâu thế rồi.”

“Liệu khiếu nại với lãnh đạo nhà trường có tác dụng không nhỉ? Thật sự bị ồn đến mức đọc sách không vào nổi.”

“Trường học cũng không can thiệp được vào việc bên kia, chịu đựng thôi.”

Khi lớp trưởng cầm điểm đi vào, tiếng thầm thì bàn tán trong lớp bắt đầu nhỏ dần.

Lớp trưởng vừa sao chép bảng điểm vừa hô to: “Xem điểm nhanh lên nhé, thầy cô còn cần dùng USB!”

Tiếng bàn tán trong lớp không ngừng tăng lên, như tiếng rên rỉ của con thú bí ẩn nào đó đang ẩn nấp, tiếng gầm gừ khó chịu bị đè nén dưới tảng đá.

Khoảnh khắc bảng điểm được đưa ra, tiếng bàn tán đột ngột hạ xuống.

Ánh sáng trắng rơi vào đáy mắt, Trần Duyên Tri nhìn vào màn hình, ánh mắt không hề di chuyển.

Bảng điểm vừa mới được đưa ra, vẫn đang dừng lại ở trang đầu tiên, Tưởng Hân Vũ biết mình không thể xếp vào top 10, nên cũng không định tìm thứ hạng của mình, mà tìm của Trần Duyên Tri.

Cô ấy không tìm lâu, thứ hạng của Trần Duyên Tri xếp ở vị trí rất cao, giống như lần trước, vẫn là hạng nhì.

Mắt Tưởng Hân Vũ sáng lên, cô ấy quay đầu nhìn Trần Duyên Tri, nụ cười trên mặt đã hiện ra trước: “Duyên Tri, lần này cậu vẫn xếp hạng nhì, giỏi quá!”

Nhưng người đối diện cô ấy lại không lên tiếng đáp lại ngay. Nụ cười trên mặt Tưởng Hân Vũ nhạt đi vài phần, cô ấy nhìn rõ biểu cảm của Trần Duyên Tri, hơi ngẩn ngơ, đôi mắt trống rỗng tắm trong ánh sáng trắng, như thể đang thất thần nghĩ về điều gì đó.

Tưởng Hân Vũ thu lại nụ cười nơi khóe miệng: “Duyên Tri?”

Trần Duyên Tri như thể mới phản ứng lại, ánh sáng trong mắt ngưng tụ, nhìn về phía cô ấy: “… À, xin lỗi, tôi vừa không tập trung. Cậu nói gì?”

Tưởng Hân Vũ nhìn cô, lắc đầu: “Không có gì.”

Bề ngoài Tưởng Hân Vũ không nói ra, nhưng nỗi lo lắng trong lòng ngày càng tăng. Từ sau khi công bố điểm, Trần Duyên Tri luôn ở trong tình trạng thỉnh thoảng lại ngẩn người như vậy.

“… Trần Duyên Tri.”

“Trần Duyên Tri.”

“Trần Duyên Tri!!!”

Ý thức bị kéo mạnh ra khỏi vòng xoáy rối rắm, Trần Duyên Tri giật mình tỉnh lại, nhìn về phía Tạ Cẩn Hoa đang kéo tay cô bên cạnh: “… Cẩn Hoa?”

Tạ Cẩn Hoa nhíu mày, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm hồn người khác: “Gần đây cậu sao vậy? Sao tâm trí lúc nào cũng ở đâu đâu thế.”

Trần Duyên Tri nhìn Tạ Cẩn Hoa, vị trí cánh tay bị đối phương nắm bắt đầu nóng lên, cô né tránh theo bản năng, nhưng không ngờ Tạ Cẩn Hoa nắm cô quá chặt, cô không thể dứt ra ngay được.

Trần Duyên Tri nghiêng đầu, im lặng một lúc mới lên tiếng: “… Tôi không sao.”

Tạ Cẩn Hoa không để cô lấy lệ cho qua: “Cậu trông không giống như không sao.”

Trần Duyên Tri không nói gì, hai người im lặng giằng co.

Sau một lúc lâu, Tạ Cẩn Hoa mới từ từ nhắm mắt lại, buông tay đang nắm cánh tay Trần Duyên Tri ra.

Cô ấy lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh, lại nói trúng tim đen:

“Trần Duyên Tri, cậu đang lo lắng điều gì?”

Trần Duyên Tri cụp mắt nhìn xương quai xanh của Tạ Cẩn Hoa, ánh mắt hạ xuống, dường như cuối cùng, người vẫn luôn im lặng như một bức tượng cũng bị câu nói này làm cho cảm động, Tạ Cẩn Hoa nhìn thấy ánh mắt Trần Duyên Tri dao động, rồi Trần Duyên Tri giơ tay lên che mắt mình.

Hồi lâu sau, Tạ Cẩn Hoa nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ, vào khoảnh khắc ấy, cuối cùng cũng có thể nghe rõ sự bất an, phiền muộn và lo lắng ẩn chứa trong hơi thở đó được bật ra, rõ ràng, không còn bị dồn nén nữa.

“… Tôi đang lo lắng điều gì sao.”

Đương nhiên Trần Duyên Tri biết nguyên nhân khiến mình trở nên thế này.

Trong mắt người khác, cô ổn định ở vị trí thứ hai toàn lớp, không bị tụt hạng, đã là đủ xuất sắc rồi, đạt được thành tích như vậy mà còn mặt ủ mày chau thì đúng là lòng tham không đáy, khó hiểu.

Nhưng Trần Duyên Tri nhìn thứ hạng của mình không hề thay đổi, chỉ cảm thấy lo lắng không yên. Điều cô muốn không phải là sự ổn định, điều cô muốn là tiến bộ, tiến bộ hơn nữa. Đối với cô, chỉ không tụt hạng thôi là không đủ, còn xa mới đủ.

Cô chỉ còn lại cơ hội cuối cùng, nhưng cô gần như không thể nhìn thấy ánh bình minh, trái tim treo cao của cô đang điên cuồng gào thét, cô khó có thể ngủ yên, không thể tự thoát ra khỏi vũng lầy sâu.

Tạ Cẩn Hoa nhìn Trần Duyên Tri, biểu cảm của cô gái đứng đối diện cô ấy rất mơ hồ, giọng nói run rẩy: “Cẩn Hoa, tôi nên làm thế nào đây…?”

Cô phải làm sao để xua tan sự bất an của mình đây.

Trái tim Tạ Cẩn Hoa cũng khẽ rung lên theo câu nói này, ánh mắt cô ấy đặt trên người Trần Duyên Tri, sau một khoảng thời gian im lặng dài như cả thế kỷ, cô ấy bước về phía Trần Duyên Tri, giơ tay ôm chặt cô.

Tạ Cẩn Hoa nói nhỏ: “Trần Duyên Tri. Nếu rõ ràng đã muốn, thì đừng nói với người khác là mình không muốn nữa.”

Tạ Cẩn Hoa ôm chặt vai người kia, đây là lần đầu tiên cô ấy ôm một cô gái như vậy, cảm nhận được khung xương nhỏ gầy dưới lòng bàn tay, như muốn vỗ cánh bay đi.

Cô ấy nhắm mắt lại, mở miệng với giọng nói trong trẻo, mang theo một sự tĩnh lặng có thể khiến người ta yên lòng:

“Trần Duyên Tri, tôi sẽ giúp cậu.”

Nói xong, như thể đang hạ một quyết tâm gì đó, Tạ Cẩn Hoa lặp lại lần nữa: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ giúp cậu.”

“Vì vậy đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, đừng để bản thân không thở nổi. Nếu vậy thì làm sao cậu có thể tiếp tục tiến lên được?”

“Cậu phải tin tưởng vào bản thân, dù thế nào cậu phải tin tưởng vào bản thân.”

Sau khi an ủi Trần Duyên Tri xong, Tạ Cẩn Hoa đi cùng cô về lớp học. Trên đường đi, Tạ Cẩn Hoa lên tiếng hỏi: “Hứa Lâm Trạc có biết tình trạng này của cậu không?”

Trần Duyên Tri khẽ lắc đầu, vẻ mặt lộ ra chút mệt mỏi: “… Cậu ấy không biết.”

Tạ Cẩn Hoa nhíu mày, cô ấy quan sát biểu cảm của Trần Duyên Tri, đưa ra kết luận: “Cậu không định nói cho cậu ấy biết à? Tại sao?”

Trần Duyên Tri: “Gần đây cậu ấy cũng rất bận, có nhiều việc phải làm, tôi không muốn để cảm xúc của mình làm ảnh hưởng đến cậu ấy. Hơn nữa chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến cậu ấy, tôi nên tự mình tiêu hóa những thứ này.”

Tạ Cẩn Hoa im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Nhưng tôi nghĩ, cậu nên nói cho cậu ấy biết.”

“Nếu sau này cậu ấy biết được, có lẽ sẽ càng đau lòng hơn.”

Trần Duyên Tri sững người, cô nhìn Tạ Cẩn Hoa, mím môi, khẽ nói: “… Ừm, cảm ơn cậu, tôi hiểu rồi.”

Không lâu sau khi trở về chỗ ngồi, Trần Duyên Tri lấy điện thoại kiểu cũ ra kiểm tra tin nhắn theo thói quen, kết quả phát hiện cách đây vài phút Hứa Lâm Trạc đã gửi cho cô một tin nhắn, lúc đó cô và Tạ Cẩn Hoa đang nói chuyện ngoài hành lang.

Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên về tin nhắn đến đột ngột không báo trước này, nghĩ kỹ lại thì gần đây do bận rộn nên liên lạc giữa Hứa Lâm Trạc và cô cũng giảm đi, cô không nghĩ ra được lý do tại sao đối phương lại nhắn tin cho mình vào lúc này.

Cô mở hộp thư, gần đây cô vừa xóa bớt tin nhắn, lúc này trong hộp thư chỉ có tin nhắn Hứa Lâm Trạc gửi đến.

[Thanh Chi, nhớ xem bài văn được phát lần này, có bất ngờ đấy.]

Trần Duyên Tri đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này ở cửa chính lớp học vừa hay có một người bước vào, chính là cán sự môn Ngữ văn đang cầm một xấp giấy.

Các nữ sinh ngồi xung quanh Trần Duyên Tri bắt đầu bàn tán, tiếng nói vọng đến tai cô: “Xem ra bài văn mẫu của kỳ thi liên trường lần này cũng được phát xuống rồi.”

“Lần này chắc bài văn mẫu cũng là của mấy người đó thôi nhỉ?”

“Những người viết văn giỏi xuất sắc trong khối cũng chỉ có vài người đó thôi mà.”

Trần Duyên Tri nhìn tin nhắn Hứa Lâm Trạc gửi tới, vừa cảm thấy hơi bối rối, vừa lờ mờ có một dự đoán, trái tim cô bắt đầu đập mạnh vì dự đoán quá trớn này.

Cán sự môn Ngữ văn đang phát bài văn đã in, Trần Duyên Tri đợi rất lâu, cuối cùng bài văn mới truyền đến tay cô.

Thông lệ của trường Trung học Đông Giang là sau mỗi kỳ thi liên trường đều sẽ in bài văn đạt điểm tối đa trong khối, phát đến các lớp trong khối, làm bài văn mẫu cho mọi người đọc và học tập.

Trần Duyên Tri mở tờ giấy làm văn ra, trang đầu tiên in một bài văn với nét chữ Kim thanh mảnh quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm của người nọ, trên tiêu đề là ba chữ được viết bằng nét bút đầy khắc chế đúng mực: Hứa Lâm Trạc.

Đây chính là điều bất ngờ mà Hứa Lâm Trạc nói sao?

Trần Duyên Tri cảm thấy chỉ có chuyện này thôi thì chưa đủ để Hứa Lâm Trạc đặc biệt gửi một tin nhắn và gọi đó là điều bất ngờ.

Trần Duyên Tri từ từ bắt đầu đọc bài văn này. Thật ra bài văn thi đại học luôn có cấu trúc và khuôn mẫu cố định, nhưng trên cơ sở đó, văn phong từ ngữ, cấu trúc câu, ý tưởng và trình tự trình bày phân tích của bài văn cũng rất quan trọng. Muốn đạt được mức điểm cao nhất trong bài văn lại càng khó hơn, góc nhìn độc đáo và ngôn ngữ xuất sắc là điều không thể thiếu.

Mà bài văn của Hứa Lâm Trạc không nghi ngờ gì là một kiểu mẫu ưu tú điển hình, không chỉ phát huy được những điểm then chốt này đến mức tối đa, mà còn thêm vào những quan điểm và ý kiến độc đáo của riêng mình, phân tích vấn đề sâu sắc từng lớp, rồi lại nhẹ nhàng dẫn dắt, cuối cùng chốt lại chủ đề.

Đọc xong cả bài văn, không thể không nói là vô cùng xuất sắc.

Ánh mắt Trần Duyên Tri thuận theo mạch văn đi đến đoạn kết.

Mở đầu và kết thúc của một bài văn là tinh túy, mà Hứa Lâm Trạc không chọn đoạn tổng kết thông thường để kết thúc, mà lại viết một đoạn các câu song hành xếp thành ba hàng.

“Thanh phong kiện tiết, chi tử mị tha ý

Ngã tâm như xứng, hỷ thước đăng chi đề

Hoan như trù tích, ni phục an đắc oán.”

(*)Tạm dịch: “Trong sáng và thanh cao, đến chết chẳng đổi dời; lòng ta như cán cân, chim khách đậu cành hót; niềm vui tựa thuở đầu, nuối tiếc giờ còn đâu.” 

Trần Duyên Tri đọc đi đọc lại nhiều lần, ánh mắt đang lướt qua bỗng dừng lại.

Thanh phong kiện tiết, chi tử mị tha ý, ngã tâm như xứng, hỷ tước đăng chi đề, hoan như trù tích, ni phục an đắc oán.

Thoạt nhìn là những câu thể hiện ý chí, thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng, nhưng nếu chỉ lấy chữ đầu tiên của mỗi câu, sẽ trở thành một câu tỏ tình.

Một câu tỏ tình của Hứa Lâm Trạc dành cho cô.

— “Thanh Chi, tôi thích cậu.”(*)

(*)Các chữ đầu của ba câu văn trên ghép lại là “Thanh Chi ngã hỷ hoan ni” (清之我喜).

Chữ nhỏ trên giấy đen, nói hết ý cả đời.

Một đoạn thơ chữ đầu không hợp quy tắc, vừa là lời tỏ tình, vừa là trái tim chân thành nồng nhiệt của chàng trai trẻ không thể che giấu.

Trần Duyên Tri nhìn câu cuối cùng ở cuối bài văn, khóe mắt bỗng nóng bừng.

Bóng cây cổ thụ xanh um cùng với những đốm sáng thấm qua song cửa sổ từng chút một, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vọng đến tiếng chim hót, ánh nắng tìm kẽ hở giữa những đám mây, cố gắng chen thân mình qua.

Mọi thứ trong ngày đầu hè đều nóng rực, nồng nàn, rực rỡ, như là một giấc mơ, như là mối tình đầu, như là tấm lòng của người thiếu niên.

Trần Duyên Tri đưa tay lau khóe mắt, cho đến khi cuối cùng cũng kiềm chế được cảm giác muốn khóc, thì chỗ da mỏng manh ở khóe mắt cũng đã bị chà xát đến đỏ ửng. Cô gái cúi đầu nhìn bài văn đặt trên bàn, hàng mi rỉ xuống như cánh bướm đang run rẩy, rồi cô khẽ cong ngón tay, từ từ nắm chặt tờ giấy mỏng đó.

Cuối cùng làn sương mù quấn quýt trong lòng cô bấy lâu cũng tan hết, lúc này, trong đôi mắt cô chứa đựng một vũng nước, nhưng lại ngời sáng động lòng người, như thể có ánh sáng đang chậm rãi tuôn ra từ đôi mắt ấy.

Tưởng Hân Vũ như thể phát hiện ra sự khác thường của cô, ngó đầu nhìn sang: “Duyên Tri? Sao vậy?”

Trần Duyên Tri lắc đầu, cố gắng kìm nén giọng nói hơi run rẩy trở nên bình tĩnh lại, cô giả vờ như không có chuyện gì, nở một nụ cười nhẹ: “Tôi không sao.”

Sau khi Tưởng Hân Vũ thu hồi ánh mắt, cô mới nhìn vào đoạn văn đang nắm chặt trong lòng bàn tay một lần nữa.

Trước đây, có đôi khi Trần Duyên Tri cảm thấy lời tỏ tình của hai người lúc đầu quá vội vàng, quá nhẹ nhàng, vừa có vẻ nước chảy thành sông vừa có vẻ bình lặng quá mức. Tình yêu thời thiếu niên lẽ ra phải ồn ào hơn, phải công khai trước thiên hạ, để mọi người đều thấy được sự chân thành nồng nhiệt đó.

Mà bây giờ, Hứa Lâm Trạc đã tự tay bù đắp những tiếc nuối ấy, câu tỏ tình ẩn giấu được cậu viết trên tờ giấy làm văn, được in ra ở nơi mà ai cũng có thể nhìn thấy, truyền qua tay từng người. Cậu che giấu tình cảm rõ ràng của mình, giấu trời qua biển(*) trước mắt tất cả mọi người, nhưng lại không che giấu dù chỉ một chút, đến mức mọi người đều có thể nhìn thấy, nhưng chỉ có cô mới phát hiện ra.

(*)Nguyên văn là “Man thiên quá hải” (瞒天过海): một kế sách trong 36 kế. 

Luôn là vào những lúc như thế này, Trần Duyên Tri mới thoáng thấy được phần tùy ý và kiêu ngạo trong một đứa con cưng của trời nơi Hứa Lâm Trạc.

Phải tự tin và kiên định đến mức nào, mới có thể khiến cậu viết ra đoạn tỏ tình đó ngay trong phòng thi.

Điều làm cô xúc động không chỉ là phần tình cảm chân thành ấy, mà còn là khí phách của thiếu niên khi viết xuống, dù đã đoán trước được bài văn của mình sẽ đạt điểm tuyệt đối rồi được tổng hợp lại.

Cậu rực rỡ như thế, cũng tràn đầy khí phách như vậy.

Một người như vậy, lại thích mình.

Trần Duyên Tri bỗng cảm thấy, dường như cô cũng chẳng còn gì phải sợ nữa. Cô lại trở nên can đảm, lúc này cô tràn đầy hy vọng, cũng tràn đầy tự tin, như người lữ khách nhìn thấy ánh sáng ban ngày trong bóng đêm vô tận.

Cô sẽ không do dự nữa, sẽ không hoang mang mất phương hướng, cũng sẽ không lo lắng vô ích nữa.

Cô sẽ dùng hết sức mình, để đến nơi gần người ấy nhất, để đến bên cạnh cậu.

Bình Luận (0)
Comment