Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 123

Hứa Lâm Trạc ngồi ở chỗ của mình đọc sách, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ rọi vào mái tóc cậu. Chiếc điện thoại để trong ngăn bàn bỗng rung nhẹ.

Ánh mắt cậu khẽ di chuyển, những ngón tay thon dài trắng muốt lấy điện thoại ra xem. Tin nhắn ngắn gọn:

[—Thấy rồi.]

Hứa Lâm Trạc nhìn mấy chữ đó, trong đầu hiện lên hình ảnh người kia mím môi, gò má ửng đỏ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, khóe miệng cậu thoáng nở một nụ cười nhẹ.

Chính lúc đó, Trịnh Nghiệp Thần tình cờ liếc nhìn về phía Hứa Lâm Trạc, đúng lúc bắt gặp cảnh cậu đang cười nhìn màn hình điện thoại, cả người nổi da gà: “Ôi đệt? Người đang nhìn điện thoại cười ngớ ngẩn kia thật sự là Hứa Lâm Trạc sao???”

Trịnh Nghiệp Thần không nhịn được, đưa tay huých Hồ Dư Chu, giọng gấp gáp: “Dư Chu này, tôi thấy từ khi Hứa Lâm Trạc có người mình thích, cậu ấy trông càng ngày càng bất thường—”

“Cậu đừng quấy rầy.”

Hồ Dư Chu hơi bực bội đẩy đầu Trịnh Nghiệp Thần ra xa, chăm chú nhìn tờ giấy làm văn trong tay.

Trịnh Nghiệp Thần đang cau mày vuốt lại mái tóc bị Hồ Dư Chu làm rối, thì cô gái ngồi trước mặt bỗng lên tiếng: “Này, Trịnh Nghiệp Thần.”

“Cậu đọc đoạn cuối bài văn của Hứa Lâm Trạc xem.”

Trịnh Nghiệp Thần lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn bản in bài văn vừa được phát trên bàn mình, tìm thấy bài của Hứa Lâm Trạc: “Tôi chưa xem, cậu ấy viết gì vậy?”

“…” Hồ Dư Chu lướt qua đoạn văn đó một lần nữa, rồi mím môi, úp tờ giấy lại: “Cậu tự xem đi.”

Trịnh Nghiệp Thần nhìn đến phần cuối, lẩm bẩm đọc, vẻ mặt hơi mờ mịt: “… Thanh phong kiện tiết, chi tử mị tha ý… Dư Chu, cậu nói đoạn này à? Có vấn đề gì?”

Hồ Dư Chu liếc nhìn cậu ta, hơi cạn lời: “… Cậu thử lấy chữ đầu tiên của mỗi từ, ghép lại đọc xem?”

Trịnh Nghiệp Thần nhìn lại, con ngươi co dần lại: “Thanh phong kiện tiết, lấy chữ Thanh, chi tử mị tha ý là Chi… Thanh Chi Ngã Hỉ Hoan Ni là cái gì vậy… Khoan đã, không lẽ câu này là ‘Thanh Chi, tôi thích cậu’ saooo…?!”

Hồ Dư Chu bị tiếng hét của cậu ta làm cho giật mình, ánh mắt khinh bỉ: “Cậu kêu gào cái gì vậy, tôi còn chưa bị câu nói của Hứa Lâm Trạc dọa sợ, ngược lại đã bị cậu dọa rồi đấy!”

Trịnh Nghiệp Thần rơi vào trạng thái hoang mang: “Khoan khoan khoan, phải chăng đây là một đoạn thơ chữ đầu? Trời ơi, thật hay giả vậy?!”

Hồ Dư Chu: “… Nếu tôi không nói thì cậu sẽ không phát hiện ra phải không, cậu đúng là một con trùng đơn bào mà.”

Trịnh Nghiệp Thần đột nhiên ngẩng đầu: “Nếu đã như vậy, có nghĩa là, cô gái Hứa Lâm Trạc thích tên là Thanh Chi à?”

Hồ Dư Chu: “Tôi đã nghĩ đến điều đó từ lâu rồi. Nhưng theo ấn tượng của tôi, trong lớp Sáng Tạo không có nữ sinh nào tên như vậy.”

Vẻ mặt Trịnh Nghiệp Thần đầy bối rối: “Vậy chẳng lẽ là cô gái Hứa Lâm Trạc thích ở lớp thường sao?”

“À, nhưng dù sao chúng ta cũng có thể dùng ứng dụng để kiểm tra xem, tôi có tài khoản và mật khẩu của giáo viên, chỉ cần nhập tên là có thể tra ra lớp và điểm thi của bất kỳ học sinh nào—”

Hồ Dư Chu thông minh, không trả lời, chỉ nhìn Trịnh Nghiệp Thần tay nhanh hơn não lén lút lấy điện thoại ra tra tên.

Kết quả đương nhiên là thất bại. Trịnh Nghiệp Thần nhập tên “Thanh Chi” vào ô tìm kiếm, tra ra được là không có hồ sơ.

Trịnh Nghiệp Thần ngơ ngác: “Trường chúng ta không có học sinh nào tên như vậy sao??? Vậy tại sao—”

Hồ Dư Chu hơi ngán ngẩm liếc mắt: “… Nếu không thì sao lại gọi cậu là sinh vật đơn bào được.”

Trịnh Nghiệp Thần không hiểu: “Hả?”

Hồ Dư Chu kìm nén cơn giận, kiên nhẫn giải thích: “Làm sao Hứa Lâm Trạc có thể không để lại đường lui chứ? Bài văn của cậu ấy được truyền đọc trong toàn khối, nếu thật sự viết tên cô gái đó, bị người có ý xấu phát hiện báo cáo với giáo viên, giáo viên tra theo tên rồi kiểm tra camera, chẳng phải sẽ xong đời sao? Cái mà cậu ấy viết lên chắc chắn không phải tên thật của cô gái đó.”

Hồ Dư Chu nhìn tờ giấy làm văn trong tay, đôi mắt hơi lấp lánh, mang theo ánh sáng chập chờn.

“… Cậu ấy làm việc luôn rất cẩn thận.”

Huống chi, điều này còn liên quan đến người mà cậu ấy thích.

—-

Từ khi có kết quả kỳ thi tháng, Lý Thi Yên luôn ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Lần này điểm số của cô ấy rớt xuống hạng năm toàn lớp. Sau khi điểm được gửi vào nhóm phụ huynh, trước tiên là mẹ gọi điện đến, vừa mở miệng đã là giọng điệu lo lắng, hỏi tại sao điểm số vốn ổn định của cô ấy lại liên tục tụt hạng trong hai kỳ thi gần đây. Lý Thi Yên giả vờ ngoan ngoãn nghe mẹ dạy bảo, những ngón tay cầm điện thoại đã siết chặt đến gần như trắng bệch.

Lời nói của mẹ Lý không nặng nề, nhưng giống như từng cây kim sắc nhọn đâm vào người cô ấy.

“Yên Yên à, trước đây điểm con luôn rất tốt, tại sao lần này lại thi thế này?”

“Con sắp lên lớp 12 rồi, dù thế nào con cũng phải tập trung vào học tập, mẹ không muốn con bỏ lỡ thời điểm quan trọng nhất, rất đáng sợ.”

“Dù sao con cũng phải lấy lại thứ hạng trước đây biết không? Nếu kỳ thi đại học mà còn như vậy, con còn có thể vào được trường đại học mình muốn không? Không vào được trường đại học tốt, tương lai con sẽ ra sao, con có nghĩ đến không?”

“Yên Yên à, con đừng lúc nào cũng khiến mẹ lo lắng, mẹ làm việc cũng rất mệt mỏi và bận rộn, được không?”

“…”

Lý Thi Yên cắn môi, cô ấy khẽ nói: “Xin lỗi mẹ, gần đây con không được khỏe lắm, con sẽ cố gắng điều chỉnh.”

Con gái nói vậy, mang theo cảm xúc gần như chạm đáy, nhưng mẹ Lý dường như không có ý định an ủi tâm trạng của con gái, bà ấy chỉ đang giải tỏa sự lo lắng của mình cho con gái, khi đã giải tỏa xong, bà ấy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã dọn sạch những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lồng ngực, bà ấy hài lòng nói với cô con gái đang xin lỗi:

“Vậy thì tốt, hy vọng lần sau mẹ sẽ thấy điểm số của Yên Yên tiến bộ. Vậy mẹ tạm biệt nhé, con mau đi học đi.”

Đáy mắt Lý Thi Yên đang kìm nén điều gì đó, cô ấy ậm ừ trả lời, nghe thấy tiếng tút tút vang lên từ đầu dây bên kia.

Cô ấy cúp máy và quay lại lớp, vừa ngồi xuống, đã nghe thấy cuộc trò chuyện của những cô gái ngồi phía trước:

“Này, cậu nói xem học sinh xuất sắc năm nay, thầy Thẩm Nho sẽ đề cử ai trong lớp chúng ta?”

“Còn phải nghĩ à? Chắc chắn là Trần Duyên Tri rồi.”

“Ơ, vậy sao, tôi cứ tưởng sẽ là Lý Thi Yên chứ, dù sao trước đây cũng luôn là cậu ấy mà. Hơn nữa không phải học sinh xuất sắc cũng cần xem xét tình hình hoạt động câu lạc bộ sao?”

“Đó là vì trước đây những người xếp hạng trong top 5 của lớp chúng ta đều không tham gia câu lạc bộ, nên mới đến lượt Lý Thi Yên thôi. Gần đây tôi nghe nói Trần Duyên Tri là chủ tịch câu lạc bộ MBTI đấy.”

“Hả?! Thật không ngờ, cậu ấy tiến bộ nhanh như vậy, lại còn làm chủ tịch câu lạc bộ nữa, cậu ấy có thể cân đối được không?”

“Đúng vậy, bây giờ tôi thấy cậu ấy khá giỏi đấy. Ban đầu khi thấy Lý Thi Yên tụt hạng nhiều như vậy, tôi còn nghĩ đúng là học sinh cấp ba không thể cân bằng được sở thích và thành tích học tập, ung dung thế nào cũng chỉ là giả vờ thôi, nhưng khi thấy Trần Duyên Tri lại phát hiện, hóa ra cũng có người có thể làm được.”

“Ừm, những lời đồn đó cũng không hoàn toàn đúng, lần trước tôi tiếp xúc với cậu ấy, cậu ấy khá lịch sự.”

“Đúng vậy, không nên tin vào tin đồn.”

Động tác ngồi xuống của Lý Thi Yên không hề kín đáo, nhưng những người trước đây luôn có thể nhận ra cô ấy, tìm cô ấy nói chuyện đầu tiên, giờ lại đang bàn tán về một nữ sinh khác, cũng đã chuyển tất cả những lời khen ngợi trước đây dành cho cô ấy sang người đó.

… Cô gái tên Trần Duyên Tri đó.

Lý Thi Yên luôn được khen ngợi là bình tĩnh, cô ấy biết có nhiều người thầm mến mình, cũng biết mình là “nhân vật cấp nữ thần” trong lòng một số người. Bởi vì đó vốn là hình tượng cô ấy cố ý tạo ra cho bản thân, là bộ mặt cô ấy thể hiện trước mọi người, cô ấy rất hài lòng, cô ấy hy vọng người khác nhìn nhận mình như vậy, và luôn nỗ lực duy trì vẻ ngoài gần như hoàn hảo này.

Tuy nhiên, trước mặt nữ sinh chuyển lớp mới đến “Trần Duyên Tri”, hình ảnh Lý Thi Yên vừa yêu đương vừa làm việc cho câu lạc bộ mà vẫn có thể đạt điểm số tốt, hình ảnh Lý Thi Yên được chú ý, được bàn tán và ngưỡng mộ, đã ầm ầm sụp đổ.

Sự tiến bộ như vũ bão của Trần Duyên Tri chính là khởi đầu cho sự hoang mang lo lắng của cô ấy.

Sau kỳ thi liên trường, khi phát hiện thành tích của mình tụt lùi, Lý Thi Yên đã dành nhiều thời gian hơn bình thường cho học tập, vừa lo lắng vừa sốt ruột mong đợi kỳ thi tháng này có thể lấy lại thứ hạng trước đây.

Cô ấy có thể chấp nhận thua Tạ Cẩn Hoa, dù sao Tạ Cẩn Hoa cũng đã vào lớp Sáng Tạo từ năm lớp 10, là người vào lớp Sáng Tạo cùng đợt với cô ấy, có lẽ điểm số của Tạ Cẩn Hoa trước khi tạm nghỉ học đã tốt hơn cô ấy, nên dù sau này điểm của Tạ Cẩn Hoa sóng sau hơn sóng trước, Lý Thi Yên cũng không cảm thấy có gì không phục.

Huống hồ Tạ Cẩn Hoa làm sao so được với Lý Thi Yên?

Cô ấy xinh đẹp hơn Tạ Cẩn Hoa nhiều, cũng được yêu mến hơn, còn đảm nhiệm chức vụ trong đoàn thanh niên của trường, Tạ Cẩn Hoa chỉ có điểm số hơn cô ấy một chút thôi, những mặt khác đều không bằng cô ấy, đúng chứ?

Mỗi lần Lý Thi Yên nghĩ như vậy, trái tim vốn hơi bị tổn thương vì điểm số lại trở nên tự tin kiêu ngạo trở lại.

Nhưng lần này, cô ấy không thể dùng lý do tương tự để tự lừa mình dối người nữa.

Lý Thi Yên chợt nghĩ đến Thẩm Nho, cô ấy đứng dậy đi thẳng ra khỏi lớp học, bước chân lộn xộn pha lẫn với sự vội vàng gấp gáp. Cô ấy nhanh chóng đi dọc hành lang, lướt qua vô số người quen, thậm chí không kịp chào hỏi, chạy bước nhỏ đến trước cửa văn phòng.

Cô ấy biết mình đã không thể chịu đựng được nữa.

Lúc này cô ấy gấp rút cần một sự khẳng định, cô ấy cần có người đứng về phía mình, rồi nói với cô ấy rằng “Thầy nghĩ em mới là người giỏi nhất”, “Em mới là người nổi bật nhất trong lòng thầy”, “Nếu em và Trần Duyên Tri đứng cạnh nhau, chắc chắn thầy sẽ chọn em”.

Lý Thi Yên khẽ thở hổn hển, cho đến khi cô ấy nhìn thấy Trần Duyên Tri ngồi trước mặt Thẩm Nho qua cửa sổ văn phòng, bước chân mới đột ngột dừng lại.

Qua một tấm kính mịt mờ, cô ấy nhìn thấy đường nét góc mặt mềm mại của Trần Duyên Tri.

Dù đang ngồi thư giãn, cô gái xinh đẹp cũng giữ cho sống lưng thẳng tắp, tư thế không chê vào đâu được. Cô có khí chất vô cùng tốt, đôi mắt trong veo như sóng gợn, sáng như dải ngân hà.

Cô chẳng khác nào một đóa hoa mộc lan bị nước thấm ướt, từ góc nhìn của Lý Thi Yên, mái tóc đen của cô gái mềm mại rủ xuống vai, để lộ gương mặt nghiêng xinh đẹp trắng mịn.

Tại sao? Tại sao cô lại xinh đẹp đến thế, tại sao cô chỉ mới đến lớp Sáng Tạo học kỳ này mà điểm số đã có thể vượt qua cô ấy, tại sao cô lại còn là chủ nhiệm một câu lạc bộ của trường?

Tại sao Trần Duyên Tri cái gì cũng giỏi hơn cô ấy, tại sao bên cạnh cô ấy lại xuất hiện một người hoàn hảo hơn cô ấy rất nhiều? Điều này khiến người bị hạ thấp là cô ấy phải nghĩ cách làm sao để thuyết phục bản thân, làm sao để an ủi chính mình, làm sao để quen với việc sống không còn được chú ý nữa?

Cô ấy phải làm sao đây!? Lý Thi Yên không muốn sống như vậy, cô ấy cũng không thể sống như vậy!

Khi Lý Thi Yên bước vào, cô ấy chỉ kịp thấy Thẩm Nho khẽ mấp máy môi nói với cô gái, cô ấy không nghe được lời Thẩm Nho nói, nhưng lại thấy vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Trần Duyên Tri, rồi cô ấy nghe thấy giọng Trần Duyên Tri: “Thưa thầy, về việc học sinh xuất sắc…”

Trần Duyên Tri vừa mở miệng đã cảm thấy có người đến gần, cô ngẩng đầu nhìn, Thẩm Nho phát hiện người đến là Lý Thi Yên, còn cảm thấy hơi bất ngờ: “Thi Yên?”

“… Thầy Thẩm.” Tâm trạng của Lý Thi Yên rối bời như mớ bòng bong, nhưng cô ấy đã cố gắng nén xuống đáy lòng, cô ấy cố gắng mỉm cười với Thẩm Nho nói: “Về danh sách học sinh xuất sắc, thầy đã có ý định phân bổ thế nào chưa ạ? Em có thể hỏi tiêu chuẩn đánh giá của thầy không…”

Lý Thi Yên biết mình trông có vẻ quá nôn nóng và vụ lợi, cô ấy có thể nhìn thấy điều đó từ vẻ mặt dần thay đổi của Thẩm Nho và ánh mắt dường như muốn nói gì đó của Trần Duyên Tri.

Nhưng cô ấy đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, cô ấy có thể cảm nhận được, cảm xúc đó đang trào dâng, đang gầm thét muốn nuốt chửng lấy cô ấy.

Trong lúc cô ấy đang chao đảo bấp bênh, cuối cùng cô ấy nghe thấy giọng Thẩm Nho cất lên, vẫn đầy ôn hòa ấm áp:

“Danh sách học sinh xuất sắc, thầy vừa mới nghĩ ra sẽ trao cho ai rồi. Nên tiêu chuẩn đánh giá cũng không quan trọng nữa.”

Hô hấp của Lý Thi Yên đột nhiên đông cứng lại, cô ấy nhìn về phía Thẩm Nho, hé miệng như thể muốn nói gì đó, nhưng dường như Thẩm Nho không định cho cô ấy thời gian để bình tĩnh lại, đã mở miệng nói thẳng ra cái tên đó:

“Học sinh xuất sắc của học kỳ này, thầy nghĩ không ai phù hợp hơn Trần Duyên Tri.”

Lời nói của Thẩm Nho như một bàn tay to lớn, rút đi chiếc phao cứu sinh cuối cùng trong lòng Lý Thi Yên một cách không thương tiếc.

Lý Thi Yên đứng ngây người tại chỗ, cô ấy cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, cô ấy nhìn Thẩm Nho, ánh mắt run rẩy không ngừng, nước mắt trong đáy mắt lập tức tuôn trào, hệt như miệng cống vừa được rút đinh ra.

Trần Duyên Tri bên cạnh: “???”

Trần Duyên Tri thấy Lý Thi Yên khóc thì cả người đều ngây ra.

Lý Thi Yên che mắt, dường như cô ấy đã hoàn toàn suy sụp, những giọt nước mắt đó chảy dài trên cằm cô ấy, trong văn phòng trống trải vốn chỉ có ba người, lúc này Thẩm Nho và Trần Duyên Tri đều không mở miệng, nên chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của một mình Lý Thi Yên, như một đứa trẻ không có được món đồ chơi yêu thích mà khóc lóc giãy nảy lên.

Mà đối mặt với Lý Thi Yên đang có cảm xúc và phản ứng dữ dội như vậy, Thẩm Nho trông có vẻ không vội vàng, ngược lại còn lộ vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thi Yên, em nghe thầy nói…”

“Tại sao đến thầy cũng đối xử với em như vậy!” Lý Thi Yên đột nhiên buông tay xuống, đôi mày lá liễu nhíu lại thật sâu, cô ấy khóc đến mặt mũi đầy nước mắt, ánh mắt mang đầy vẻ ấm ức và một sự trách móc như bị phản bội nhìn về phía Thẩm Nho, ngay cả như vậy, nước mắt trong hốc mắt vẫn rơi lã chã: “Trước đây thầy đâu có như vậy, rõ ràng trước kia khen thưởng đó luôn là dành cho em! Từ khi cậu ta đến lớp này, thầy bắt đầu quan tâm đến cậu ta, thậm chí còn hơn cả quan tâm đến em!”

“Rõ ràng thầy đã từng nói sẽ luôn đứng về phía em, kết quả bây giờ thầy lại thiên vị cậu ta, thầy nói dối, thầy chính là một kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!!!”

Lý Thi Yên khóc đến thở không ra hơi, nhưng vẫn gom hết sức lực toàn thân, hét lên câu nói mà cô ấy muốn nói nhất:

“— Em ghét thầy!!! Em không cần thầy làm cậu của em nữa!!!”

Từ lúc nãy, một loạt hành động của Lý Thi Yên đã khiến Trần Duyên Tri cảm thấy hoàn toàn bối rối, lúc này câu nói chứa đựng lượng thông tin khổng lồ này được ném ra, sức mạnh của nó không kém gì một tiếng sét đánh giữa trời quang.

Hả???

Lý Thi Yên nói… Thẩm Nho là cậu của cô ấy?

Lúc này, Trần Duyên Tri thật sự bị sốc. Cô không khỏi nhìn về phía Thẩm Nho, người đàn ông vốn luôn ôn hòa và điềm tĩnh giờ đây lại đang ôm trán, miệng thở dài nặng nề, toát lên vẻ bất lực không biết phải làm sao.

Thẩm Nho buông tay xuống, cố gắng trấn an Lý Thi Yên: “Thi Yên, em bình tĩnh một chút—”

Lý Thi Yên vừa khóc vừa hét lên: “Em rất bình tĩnh! Thầy tưởng em đang nói lẫy sao?! Mỗi từ em nói đều là lời thật lòng! Từ giờ thầy không còn là cậu của em nữa!”

“… Thi Yên.”

Lý Thi Yên lau nước mắt ở khóe mắt, cắn chặt môi, đôi mắt tràn đầy nỗi buồn và giận dữ, nhìn Thẩm Nho như một con vật nhỏ bị bỏ rơi.

Trong khi đó, ánh mắt Thẩm Nho nhìn cô ấy vẫn dịu dàng và bình tĩnh như thường lệ, nhưng lời nói lại tàn nhẫn không chút nương tình:

“Dù em nói vậy, quyết định của thầy cũng sẽ không thay đổi.”

Không khí dường như chìm vào sự tĩnh lặng vô tận, ngay cả tiếng nấc của Lý Thi Yên cũng ngưng bặt trong giây lát.

Cô ấy đã khóc đến mức mặt mày lem luốc, đứng im lìm ở đó trông giống như nàng tiên cá bé nhỏ đột ngột bị phù thủy lấy mất giọng nói.

“Thi Yên.” Thẩm Nho lặp lại, giọng nói mang theo tiếng thở dài nhẹ: “Em không thể cứ ích kỷ như vậy nữa.”

“Thế giới này không xoay quanh em đâu, em phải bắt đầu hiểu điều đó.”

Từ những lời đó của Thẩm Nho, cảm xúc của Lý Thi Yên dần dần lắng xuống, người cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Trần Duyên Tri cũng bắt đầu hiểu ra ra được một số điều từ cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người, giác quan nhạy bén truyền thông tin thu được đến não bộ, dần dần ghép lại thành nhận thức hoàn chỉnh.

Cuối cùng, Trần Duyên Tri cũng nhận được câu trả lời khẳng định từ Thẩm Nho.

Giọng Thẩm Nho giải thích vẫn trầm ấm dễ nghe như cũ:

“… Thi Yên, từ nhỏ đã không gặp phải khó khăn gì, có thể nói là lớn lên rất thuận lợi. Chị gái và anh rể của thầy, cũng chính là ba mẹ em ấy, ngoại trừ yêu cầu về thành tích học tập, những mặt khác đều cưng chiều em ấy quá mức.”

“Tính cách của em ấy quá hiếu thắng, không chịu được việc thua kém người khác, thường xuyên suy sụp tinh thần vì không thể giải tỏa thất bại của mình, nhưng lại thích ra vẻ bình thản trước mặt người khác, hy vọng rằng dù đạt được điều gì, trong mắt người khác cũng là không tốn chút công sức nào, em ấy quá coi trọng thể diện.”

“Nhưng Duyên Tri à, em đừng để ý đến những lời em ấy nói. Bản tính em ấy không xấu, chỉ là tính tự ái quá cao, nên mới nói với em như vậy. Em ấy lớn lên dưới sự chăm sóc của thầy, thầy đoán em ấy không những không ghét em, mà còn thực sự ngưỡng mộ em từ tận đáy lòng.” Thẩm Nho mỉm cười, nếp nhăn ở khóe mắt thoáng hiện lên: “Nếu không phải vậy, lần này tâm trạng em ấy cũng sẽ không suy sụp hoàn toàn đến mức đó.”

Lý Thi Yên ngồi ở một nơi không xa hai người, vẫn đang lau nước mắt nấc lên nghẹn ngào.

Sau khi nghe xong, Trần Duyên Tri lắc đầu với Thẩm Nho, thể hiện rằng mình không để tâm đến những lời đó: “Thầy yên tâm, em sẽ không có ý kiến gì với cậu ấy đâu.”

“Tuy nhiên, em có vài lời muốn nói với cậu ấy.”

Thẩm Nho không ngờ Trần Duyên Tri lại có một bước ngoặt bất ngờ như vậy vào cuối câu chuyện, nhưng thầy ấy nhanh chóng đồng ý: “Không sao, em cứ nói đi.”

Khi Trần Duyên Tri đến bên cạnh Lý Thi Yên, Lý Thi Yên bèn co vai lại theo phản xạ, ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng quay đi.

Lý trí bắt đầu trở lại, có vẻ như cô ấy cũng cảm thấy hành động vừa rồi quá mất mặt, không muốn nhìn Trần Duyên Tri.

Mà Trần Duyên Tri nhìn góc mặt nghiêng và khóe mắt đỏ hoe của cô ấy, nhớ lại đủ loại ánh mắt từng hướng về phía mình. Ánh mắt của những người đó giống hệt như ánh mắt của Lý Thi Yên khi khóc lóc gào thét nhìn cô.

Ngưỡng mộ ghen tị, bất lực chán nản, oán trời trách đất.

Trong khoảnh khắc ấy, Trần Duyên Tri cũng chợt hiểu ra.

Đúng vậy, sẽ luôn có những người như thế. Họ chỉ thấy bạn hiện tại đứng trên đỉnh vinh quang một cách dễ dàng, không thấy được những khó khăn vất vả, khúc khuỷu gập ghềnh trước đó của bạn, còn lầm tưởng rằng con đường bạn đi qua luôn trôi chảy như thế.

Đâu phải họ đang ghen tị với bạn, họ chỉ đang tự ti về sự bất tài của chính mình.

Xung quanh cô luôn tồn tại những người như vậy, chỉ là Lý Thi Yên nằm trong số đó, làm con chim đầu đàn mà thôi.

Trần Duyên Tri nhìn Lý Thi Yên, nghĩ rằng, nếu là cô của trước đây, có lẽ sẽ khịt mũi một cái, thậm chí không buồn liếc mắt nhìn những người như thế.

Nhưng, có vẻ như cô cũng đã thay đổi, bị thay đổi bởi những người cô đã gặp, bạn bè của cô, thầy cô của cô, những người cô yêu quý… Cô đã bị họ thay đổi, trong những ngày tháng ở bên họ.

Trần Duyên Tri tưởng tượng ra nụ cười ôn hòa thường ngày của Thẩm Nho dành cho mình, từ từ cất tiếng:

“Lý Thi Yên, thật ra mấy ngày trước tôi cũng đã khóc vì lo lắng, ngay ở hành lang ngoài lớp học của chúng ta.”

Câu nói này thốt lên đầy bình thản, thậm chí có phần hờ hững, nhưng Lý Thi Yên lại sững người, ngẩng đầu lên nhìn Trần Duyên Tri.

Trần Duyên Tri không nhìn cô ấy, mà nhìn vào một khoảng không vô định nào đó, hàng mi rủ xuống che giấu sự xúc động và bùi ngùi khi kể về những chuyện đó: “Hồi lớp 10 tôi cũng là học sinh nội trú, để có thể học thêm một lúc, tôi thường thức khuya trong nhà tắm làm bài tập dưới ánh đèn. Tôi còn đặc biệt mua một cái xô có nắp đậy, đến tối thì xách nó vào nhà vệ sinh, đặt vở bài tập và đèn bàn nhỏ lên trên xô.”

“Sau đó tôi phát hiện ra rằng thức khuya chỉ một tiếng đồng hồ là không đủ, tôi vẫn chưa hoàn thành được kế hoạch của mình, nhưng tôi thật sự không thể ngồi xổm lâu hơn được nữa, chỉ một giờ thôi, chân tôi đã tê đến mức đứng dậy cứ lảo đảo, như hai sợi bún gắn vào người, hoàn toàn không kiểm soát được.”

“Vì vậy để có thể thức khuya lâu hơn, tôi đã đi mua một cái ghế gấp nhỏ, ban đêm mang nó vào nhà tắm cùng với cái xô, rồi tiếp tục làm bài tập.”

“Sau đó vì thức khuya quá nhiều lại không ăn uống đàng hoàng, một ngày nọ tôi đã ngất xỉu vì hạ đường huyết trong giờ Thể dục.” Lý Thi Yên nhìn Trần Duyên Tri chăm chú không chớp mắt, người kia như thể nhớ ra điều gì thú vị, thậm chí còn hơi cong môi cười: “Sau đó tôi bị bạn mình mắng, đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy nổi giận đến vậy.”

“Nói thật với cậu, nếu hồi học kỳ đầu lớp 10, có người nói với tôi rằng một ngày nào đó tôi sẽ phải vào viện vì học quá chăm chỉ, chắc chắn tôi sẽ nghĩ người đó là kẻ điên.”

“Về sau, để tôi có thể tiếp tục duy trì cường độ học tập như vậy, cậu ấy đã dẫn tôi đi leo thật nhiều ngọn núi, đến vô số sân vận động. Ngày thường tôi đi học, còn tranh thủ thời gian thứ bảy đi tập thể dục cùng cậu ấy, nhờ vậy mà thể lực của tôi dần dần tăng lên, sức tập trung được cải thiện rất nhiều, tốc độ làm bài cũng nhanh hơn, không cần phải thức khuya quá lâu mới làm xong bài tập.”

“Tôi cũng đã nhiều lần âm thầm chán nản thất vọng vì thành tích không như ý, thứ hạng hiện tại của tôi, đều là kết quả của vô số lần nỗ lực, tích lũy từng chút một qua từng kỳ thi. Tôi không hề dễ dàng như cậu tưởng tượng đâu, thực tế là, sau khi quyết tâm, mỗi giây phút tôi đều đã cố gắng hết sức mình; tôi cũng không muốn người khác nghĩ rằng tôi không tốn chút công sức nào, bởi vì tôi không nghĩ nỗ lực là điều đáng xấu hổ, ngược lại, trong mắt tôi, những người nỗ lực đều rất đáng nể.”

“Cậu cảm thấy không công bằng, có lẽ là vì đến lớp 11 tôi mới được chuyển lên từ lớp thường, là một ‘người vốn không bằng cậu’. Nhưng tôi muốn nói, tôi không nghĩ rằng người đến sườn núi trước có thể coi thường người mới leo lên từ chân núi phía sau.”

“Tương tự, tôi cũng sẽ không coi thường cậu chỉ vì bây giờ cậu đang ở phía sau tôi.” Ánh mắt của Trần Duyên Tri trong veo, như một viên đá quý màu đen nhạt phản chiếu ánh sáng, lấp lánh lung linh: “Rùa và thỏ thi chạy, cá voi thi bơi, trước khi đến đích, không ai có thể nói mình nắm chắc phần thắng, người chiến thắng cũng chưa thể biết được.”

“Tôi đang chờ ngày cậu đuổi kịp tôi đấy.”

Bình Luận (0)
Comment