Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 124

Tháng 6 gió hè tràn đầy, tiếng ve kéo thành một đường thẳng dài. Kỳ thi lớn cuối cùng của năm lớp 11, cũng là kỳ thi cuối kỳ quan trọng nhất đang âm thầm đến gần.

Khi sợi dây căng đến cực điểm, có người không chịu nổi áp lực, bắt đầu có dấu hiệu trốn tránh và mệt mỏi. Bầu không khí trong lớp Sáng Tạo càng ngày càng nặng nề, tiếng nói chuyện trong giờ giải lao cũng ít đi rất nhiều, mọi người hoặc là im lặng đứng dậy khỏi ghế, hoặc là gục xuống bàn, thỉnh thoảng có trò chuyện cũng chỉ thì thầm.

“Không ngờ lớp 11 sắp kết thúc nhanh thế… Tôi vẫn còn cảm giác mình mới lớp 10.”

“Cậu đừng nói nữa, nghĩ tới việc sắp lên lớp 12 là thấy phiền.”

Trên hành lang, ba cô gái dựa vào lan can đứng, Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần vây quanh Trần Duyên Tri than thở, đã lâu không gặp, hai người cố tình chạy từ tòa nhà khác sang tìm Trần Duyên Tri tâm sự.

Trần Duyên Tri an ủi họ: “Không sao đâu, nghĩ theo hướng tốt đi, sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, tạm gác những thứ đó lại để thư giãn đã, khi nào thực sự không học được nữa thì đừng học, tránh làm nặng thêm tâm lý chán học.”

Chu Hoan Dần: “Đúng thật, dạo này trạng thái cũng tệ quá.”

Lê Vũ Liên bỗng lên tiếng: “À, nghe nói mấy ngày nữa bên bờ sông sẽ có bắn pháo hoa đấy.”

Trần Duyên Tri ngạc nhiên: “Bắn pháo hoa?”

Lê Vũ Liên: “Ừ, mấy năm trước tháng 6 đều có, nhưng sau dịch thì bị hủy, năm nay cuối cùng cũng được tổ chức lại rồi.”

“Khi nào vậy?”

Lê Vũ Liên suy nghĩ: “Hình như là tối thứ sáu tuần này?”

Chu Hoan Dần thốt lên: “Sao lại là thứ sáu chứ, tôi còn định nếu là cuối tuần thì xin phép nghỉ để đi xem. Nhưng mà ở bờ sông thì chỗ chúng ta cũng nhìn thấy được một chút phải không?”

Trần Duyên Tri: “Nếu là bờ sông phía Đông thì có thể nhìn thấy. Chẳng qua, thực sự chỉ nhìn thấy được một chút thôi.”

“Mấy năm rồi không có pháo hoa, lúc đó ra xem thử có nhìn thấy được chút nào không.”

Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần tranh thủ chút thời gian cuối cùng trước giờ học rồi rời đi, Trần Duyên Tri quay về chỗ ngồi, một hồi lâu không mở sách ra, ngược lại như bị ma xui quỷ khiến nhìn về phía điện thoại.

Pháo hoa…

Nếu được xem cùng Hứa Lâm Trạc thì tốt biết mấy.

Suy nghĩ một khi đã xuất hiện, thì sẽ không tan đi được.

Tối đó, Trần Duyên Tri tan học về nhà, sau khi học thuộc từ vựng xong thì mở điện thoại ra, bắt đầu tìm hiểu kỹ về vị trí bắn pháo hoa mà Lê Vũ Liên đã nhắc đến, sau khi xác định được vị trí cụ thể của nơi bắn pháo hoa, cô lại tìm kiếm trong đầu rất lâu những địa điểm có tầm nhìn tốt trong trường.

Sau khi tìm hiểu kỹ càng, Trần Duyên Tri xác nhận tối hôm đó có thể nhìn thấy pháo hoa từ trường học, cuối cùng mới gửi lời mời của mình:

[— Hứa Lâm Trạc, tối thứ sáu có muốn cùng lên tầng 7 xem pháo hoa không?]

Hứa Lâm Trạc nhanh chóng trả lời: [Tối thứ sáu?]

Trần Duyên Tri tưởng cậu không hiểu, đang định giải thích thêm, bên kia lại gửi đến một tin nhắn mới:

[Là muốn cùng trốn tự học buổi tối à?]

Trần Duyên Tri sững người, vội vàng gõ chữ: [Không phải, là nói khi bắt đầu bắn pháo hoa thì cậu ra khỏi lớp học, sau đó chúng ta gặp nhau ở tầng 7—]

Một tiếng “ting” vang lên, Hứa Lâm Trạc bên kia gửi đến một tin nhắn thoại. Trần Duyên Tri dừng ngón tay đang gõ chữ lại, mở đoạn tin nhắn thoại kia ra.

Giọng nói của người đó mang theo ý cười, có lẽ vì đã muộn nên chất giọng mang chút lười biếng trầm thấp:

“Tôi cũng thấy tin về buổi bắn pháo hoa đó rồi, đang định hỏi cậu xem có hứng thú không, không ngờ Thanh Chi lại chủ động tìm tôi trước.”

Trần Duyên Tri chăm chú nghe xong, ngón tay nắm điện thoại càng dùng sức hơn, đầu ngón tay mảnh mai cũng hơi trắng lên, dường như đang thể hiện tâm trạng bất ổn của chủ nhân.

Trần Duyên Tri im lặng nhìn màn hình, hồi lâu sau mới bắt đầu gõ chữ: [Vậy cứ hẹn như thế nhé.]

Hứa Lâm Trạc: [Được.]

Đến ngày thứ sáu, Tưởng Hân Vũ vốn nhạy cảm lập tức phát hiện ra sự khác thường của Trần Duyên Tri. Cô ấy ghé đầu nhìn biểu cảm của Trần Duyên Tri, trên đầu dần xuất hiện dấu hỏi chấm to tướng: “Cậu trúng số à?”

Trần Duyên Tri bị hỏi đến ngớ người: “Ừm, ừm, hả? Cậu nói gì?”

“Cậu không cảm thấy sao?”

Trần Duyên Tri ngơ ngác: “Cảm thấy gì?”

Tưởng Hân Vũ: “Cậu thực sự không cảm thấy biểu cảm của mình à, cậu có biết vừa nãy cậu đáng sợ thế nào không, cậu nhìn đề Toán mà cười đấy!”

Trần Duyên Tri: “… Thật sao?”

Tưởng Hân Vũ gật đầu mạnh: “Thật.”

“Vì thế nên tôi mới hỏi có phải cậu trúng số không, cậu rất ít khi để lộ cảm xúc như vậy.” Tưởng Hân Vũ chạm vào khuỷu tay cô: “Nói nhanh nói nhanh, có phải có chuyện gì tốt không?”

Trần Duyên Tri từ từ dời mắt đi: “Ừm, coi như là chuyện tốt đi.”

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”

“Chuyện này.” Trần Duyên Tri nhìn về phía Tưởng Hân Vũ: “Giữ bí mật đã, sau này sẽ nói cho cậu biết.”

Thời gian bắn pháo hoa ở bờ sông là 8 giờ 30 tối, đúng vào tiết thứ hai giờ tự học buổi tối, Trần Duyên Tri đã lên kế hoạch rời khỏi lớp trước mười phút.

Trong lớp, học sinh đang tự học buổi tối yên lặng làm bài tập, không ai lên tiếng, thỉnh thoảng có một hai người rời khỏi chỗ ngồi ra hành lang thảo luận bài. Trước khi chuẩn bị rời đi, Trần Duyên Tri thu mình vào phòng đồ đạc phía sau lớp học, nhắn tin cho Hứa Lâm Trạc, xác nhận với cậu: [Cậu chuẩn bị đi chưa?]

Một lúc sau Hứa Lâm Trạc mới trả lời cô: [Tôi đã ra ngoài rồi, tôi lên trước xem ban công có người không.]

Trần Duyên Tri: [Được.]

Khoảng ba phút sau, Hứa Lâm Trạc gửi tin nhắn đến: [Tôi đã xem rồi, không có ai. Bây giờ cậu lên đây đi.]

Trần Duyên Tri trả lời tin nhắn cho Hứa Lâm Trạc xong, nhét điện thoại cục gạch vào túi, thản nhiên bước ra khỏi lớp học.

Gió đêm rất dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút oi bức, bầu trời đêm dày đặc như mực đen, được ánh sáng thành phố chiếu rọi thành màu xanh thẫm.

Tầng 7 tòa nhà dạy học trống trải, lý do Trần Duyên Tri chọn nơi này, cũng là vì trong giờ tự học buổi tối hầu như không có ai lên tầng 7. Ngoài phòng thực hành nghe nói chỉ mở cửa trong thời gian cố định, còn lại chỉ là vài phòng học trống dành cho lớp Sáng Tạo và lớp Nguyên Bồi sử dụng khi đổi phòng.

Không còn ánh sáng tràn ra từ các phòng học, hành lang trở nên tối tăm, gió thổi qua các tầng lầu lướt đi nhanh hơn, như đang thúc giục bước chân của cô.

Khi Trần Duyên Tri bước vào ban công tầng 7, hình ảnh cô nhìn thấy là Hứa Lâm Trạc đang dựa vào lan can chờ mình.

Bầu trời đêm thành phố với những vì sao thưa thớt, dải ngân hà vô tận biến mất trong bầu trời bị ô nhiễm ánh sáng cùng với những đám mây đêm dày đặc, những ngôi nhà màu rượu vang rải rác trên mặt đất, ánh trăng mờ nhạt, như phủ một lớp gỉ bạc.

Góc mặt nghiêng của Hứa Lâm Trạc bị ánh đèn làm mờ đi, đuôi tóc đen chạm vào mắt và lông mày cậu, bóng tối sâu thẳm như sóng biển tràn qua cơ thể được bao phủ bởi làn da trắng nhạt. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, cậu quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng trong ánh đèn thành phố mờ nhạt trở nên ấm áp, sau đó cậu cong môi cười với cô, trong khoảnh khắc đó, hình như Trần Duyên Tri đã thấy những hạt bụi sao cũng rơi vào mắt cậu.

Hứa Lâm Trạc nhìn Trần Duyên Tri đến bên lan can: “Tôi cứ tưởng cậu còn đang ở lớp học, sao lâu thế?”

Trần Duyên Tri ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt đen tựa hắc diện thạch kia, lập tức né tránh như bị bỏng: “… Tôi cũng đi ra từ lớp học, chỉ là trên đường gặp thầy cô, nên phải đổi hướng đi.”

“Xem ra vận may của cậu không tốt lắm.” Hứa Lâm Trạc cười nói: “Tôi ra giữa giờ, suốt đường đi không gặp một ai cả.”

Có lẽ vì người trước mắt đang trêu đùa và bầu trời đêm mênh mông đã giúp cô bớt căng thẳng, Trần Duyên Tri dần thả lỏng, cô nhìn Hứa Lâm Trạc: “Dù sao thì tôi cũng đến kịp giờ mà.”

Hứa Lâm Trạc: “Nghe nói màn bắn pháo hoa lần này tốn mấy triệu, bây giờ khu vực bên bờ sông gần như toàn người là người, không chỉ xe cộ không di chuyển được mà còn có rất nhiều cảnh sát đến duy trì trật tự.”

Trần Duyên Tri cũng không ngờ: “Náo nhiệt thế.”

Người đứng bên cạnh cô ngước mắt nhìn bầu trời đêm thoáng đãng, góc mặt nghiêng được ánh sáng chiếu rọi với nụ cười ấm áp nhẹ nhàng: “Còn một phút nữa thôi, thật háo hức, không biết bông pháo hoa đầu tiên bắn lên trời sẽ như thế nào.”

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Trái tim trong lồng ngực đang đập một cách chậm rãi lại như thể biết được hành động sắp tới của chủ nhân, có vẻ muốn ngượng ngùng thay cô, đập càng lúc càng nhanh.

Trần Duyên Tri khẽ nói: “Hứa Lâm Trạc, cậu không nắm tay tôi sao?”

Nghe thấy tiếng nói, Hứa Lâm Trạc sững người, ngay lập tức quay đầu sang nhìn Trần Duyên Tri. Trần Duyên Tri đứng bên cạnh cậu, mắt cũng nhìn về phía trước, không nhìn cậu, vẻ mặt vẫn giống như mọi khi, chỉ có hàng mi không ngừng run rẩy thổ lộ một chút nỗi lòng của thiếu nữ.

Sau khi nói ra câu đó, Trần Duyên Tri rõ ràng cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức sắp mất kiểm soát. Tuy Hứa Lâm Trạc đã theo đuổi cô rất lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, lần đầu tiên đề nghị để cậu nắm tay cô.

Những suy nghĩ trong đầu như bị đặt trên lửa lật qua lật lại, Trần Duyên Tri cảm thấy lúc này nếu đưa tay lên sờ, chắc chắn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt nóng đến kinh người.

Tuy nhiên cô chưa kịp nghĩ nhiều, người cao gầy bên cạnh đã đưa tay ra, lòng bàn tay rộng lớn nắm lấy năm đầu ngón tay của cô, khi khép lại đã hòa nhiệt độ cơ thể của hai người làm một.

Dù là theo yêu cầu của cô, cậu vẫn kiềm chế như vậy, mang theo sự dịu dàng khiến người ta chìm đắm.

Trần Duyên Tri cảm nhận được Hứa Lâm Trạc đang nhìn cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Thanh Chi.”

“Cậu như vậy, tôi không biết nên xem pháo hoa hay xem cậu nữa.”

Thình thịch thình thịch thình thịch—

Tiếng tim đập như trống dồn, Trần Duyên Tri nhắm mắt lại, cố gắng đè nén sự ngượng ngùng, hoang mang và bối rối dâng lên từ đáy lòng, giả vờ hờn dỗi nói với Hứa Lâm Trạc: “Dĩ nhiên là xem pháo hoa rồi.”

“Cậu đừng nhìn tôi nữa.”

Hứa Lâm Trạc: “Ừ, cậu bảo không nhìn thì không nhìn nữa.”

Sao lại vừa cười vừa nói câu này chứ!

Trần Duyên Tri bị cuộc đối thoại làm cho lúng túng, đầu ngón tay càng thêm ấm nóng bởi nhiệt độ cơ thể của người kia.

Đúng lúc này, từ chân trời xa xăm vọng lại một tiếng xé gió kéo dài, ánh sáng màu cam như xé toạc bầu trời phóng thẳng lên vũ trụ, nổ tung trên trời cao với một tiếng “đoàng”.

Trong khoảnh khắc đó, vô số ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm đều lu mờ. Màu đỏ rực và cam đỏ từ cú nổ đan xen chồng chéo, vô số điểm vàng nhỏ mang theo hào quang đếm không xuể rơi xuống mặt đất, bầu trời như một vùng nước đen mênh mông vô tận, trên mặt hồ phản chiếu từng vòng từng vòng những gợn sóng vàng rực, pháo hoa lại giống như những bông hoa lộng lẫy đung đưa nơi đáy nước.

Pháo hoa rực rỡ hóa thành dải ngân hà rơi xuống trần gian, rơi vào đôi mắt của những người đang ngước nhìn bầu trời, trở thành những vì sao vĩnh hằng trong vũ trụ.

Trong mắt Trần Duyên Tri là một mảng vàng rực, cảnh tượng trước mắt đẹp đẽ như vô số lần đã đọc được trong sách, rực rỡ chói lòa, nhưng cô lại không lưu luyến, ngược lại vô thức nhìn về phía người đứng bên cạnh.

Hứa Lâm Trạc hơi ngẩng cằm, đôi mắt đen phản chiếu pháo hoa không ngừng sáng tối trên bầu trời, ánh sáng xa xăm mà rực rỡ điểm xuyết giữa mái tóc và hàng mi của cậu, cậu khẽ mỉm cười, như thể chính mình cũng không nhận ra bản thân đang cười vậy, mà cậu nắm tay cô, trong lòng bàn tay đan chặt chảy tràn hơi ấm, nồng nàn nóng bỏng như rượu mạnh lâu năm.

Vào giây phút này, nhịp đập trái tim bỗng chậm lại.

Trần Duyên Tri nhìn người đang nắm tay mình, góc mặt nghiêng của cậu nhòe đi trong đôi mắt của cô, cô nghe thấy mình gọi cậu: “Hứa Lâm Trạc.”

Hứa Lâm Trạc quay đầu lại theo phản xạ: “Sao thế…”

Trần Duyên Tri nắm lấy lòng bàn tay cậu bằng bàn tay đang được cậu nắm, thật chặt, tay kia túm lấy cổ áo Hứa Lâm Trạc, rồi cô nhón chân lên.

Một đóa pháo hoa rực rỡ khác nổ tung giữa không trung, gió đêm dịu dàng thổi qua sân thượng, pháo hoa từ từ rơi xuống từ đỉnh mây. Ánh lửa rực rỡ chiếu rọi bóng hai người, bóng của thiếu niên và thiếu nữ hòa quyện với nhau, phần đỉnh nhẹ nhàng chạm vào nhau trong bầu trời đêm, tan chảy thành một mảng sắc đen rực rỡ.

Môi Trần Duyên Tri rời đi, cô không dám nhìn sắc mặt Hứa Lâm Trạc, dù tim đập nhanh đến mức sắp nổ tung, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như thường lệ mà lên tiếng: “Hứa Lâm Trạc, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”

“Lúc trước cậu nói, khi nào tôi có thể cho cậu câu trả lời — đây, chính là câu trả lời của tôi.”

Cô vừa dứt lời, đã cảm thấy một cái bóng nhanh chóng lướt qua bên má, động tác đó tạo ra làn gió thổi tung những sợi tóc mai dài, cô bị Hứa Lâm Trạc ôm chặt vào lòng, va vào ngực cậu.

Qua lớp áo đồng phục mỏng, nhiệt độ nóng bỏng và mùi hương cỏ xanh nồng nàn từ cơ thể chàng trai lập tức bao vây tất cả giác quan của cô.

Tim Trần Duyên Tri đang đập điên cuồng, gần như rối loạn, nhưng cô vẫn còn một phần tỉnh táo, bàn tay trắng trẻo siết lại thành nắm đấm đấm vào lưng Hứa Lâm Trạc, không dám dùng quá nhiều lực, giọng nói tuy giận dỗi nhưng không giấu được vẻ ngượng ngùng: “Hứa Lâm Trạc, đây là sân thượng! Nếu có người nhìn thấy thì sao?”

Hứa Lâm Trạc bật cười, vòng tay ôm cô càng thêm siết chặt, giọng nói khàn đục: “Sợ người khác nhìn thấy, vừa rồi còn dám hôn tôi?”

Trần Duyên Tri vốn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, lúc này khi giọng nói của Hứa Lâm Trạc vừa dứt, lại nghe thấy tiếng tim đập của cậu như tiếng ầm ầm của quái vật khổng lồ. Mặt cô vẫn áp vào ngực cậu, nhưng cô lại ngạc nhiên mở to mắt.

Cô chưa từng thấy Hứa Lâm Trạc mất kiểm soát như vậy, cậu ôm chặt lấy eo cô, có thể nghe thấy hơi thở đang cố nén lại nhưng rõ ràng vẫn không hề ổn định, môi hơi run rẩy phả ra hơi nóng rơi xuống cổ và xương quai xanh của cô, tê rần và ngứa ngáy.

Tim Trần Duyên Tri đập càng thêm loạn nhịp, nghi ngờ mình đã mở ra hộp ma thuật của Pandora: “Hứa Lâm Trạc…”

Hứa Lâm Trạc dường cũng đã từ từ bình tĩnh lại, hơi thở của cậu dần đều đặn, gọi tên cô với giọng điệu dịu dàng trầm ổn như thường lệ, như thể sự mất kiểm soát không ổn định vừa rồi chỉ là ảo giác của cô:

“… Thanh Chi.”

“Lần sau mà còn như vậy, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu.”

Vòng tay giam cầm cô rời đi, làn gió đêm lạnh lẽo lại quét qua cả người  cô, giống như có thể cuốn đi và xua tan nhiệt độ mờ ám vừa rồi.

Hứa Lâm Trạc đã buông lỏng cánh tay nhưng vẫn nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt nhìn cô sáng đến kinh người, như thể đang phản chiếu cả bầu trời đầy sao. Cậu khẽ cười nói: “Thì ra đây mới là lý do Thanh Chi hẹn tôi đi xem pháo hoa sao?”

Trần Duyên Tri mím môi, cố gắng bỏ qua nhiệt độ cao đáng sợ trên má và sự ngượng ngùng, chậm rãi lên tiếng: “Hứa Lâm Trạc, trước khi đồng ý với cậu, tôi còn một điều kiện.”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô: “Ừm? Cậu nói đi.”

“Chúng ta sắp lên lớp 12 rồi, còn một năm nữa là thi đại học, tôi muốn có thể toàn tâm toàn ý ôn thi, hy vọng cậu cũng vậy.”

Trần Duyên Tri ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt trong suốt: “Nên đợi đến sau khi tốt nghiệp hãy gọi tôi là ‘bạn gái’ nhé.”

“Được.”

Hứa Lâm Trạc buông mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Vậy thì trước đó, cậu cứ làm ‘Thanh Chi của tôi’ đi.”

Pháo hoa phía sau lưng cậu nhuộm bầu trời thành một mảng sáng rực rỡ, như ánh bình minh vừa chiếu rọi. Nhịp tim trong lồng ngực Trần Duyên Tri vốn đã dần ổn định lại có dấu hiệu mất cân bằng.

Trần Duyên Tri cũng nhìn cậu, giọng nói khi cất lên rất khẽ:

“… Hứa Lâm Trạc, cậu cũng là của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment