“Tôi nghĩ câu hỏi này có thể xem xét từ góc độ trao đổi chéo và đột biến gene, phân tích dựa trên tính trạng và đặc điểm của giống a này…”
Trần Duyên Tri nhanh chóng giải xong một bài toán di truyền Sinh học như đang thái rau củ, ngước lên thì phát hiện Tạ Cẩn Hoa không biết đã ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô từ lúc nào.
Trần Duyên Tri ngạc nhiên: “Cẩn Hoa?”
“Sao vậy?”
Tạ Cẩn Hoa khẽ lắc đầu, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm: “Không có gì… chỉ là cảm thấy, hình như cậu lại thay đổi rất nhiều.”
Cô đã càng thêm kiên định, ánh mắt lại càng chắc chắn, như cây tre bám rễ vào đá tảng, không còn bị gió mưa lay động nữa.
Trần Duyên Tri nghe vậy sững người, rồi mỉm cười: “Thật sao?”
“Vậy, cậu có cảm thấy đó là sự thay đổi tốt không?”
Tạ Cẩn Hoa nhìn cô, gật đầu:
“Ừm, là sự thay đổi tốt.”
Trần Duyên Tri: “Vậy là đủ rồi.”
Tạ Cẩn Hoa đã nói sẽ giúp Trần Duyên Tri, cô ấy nói được làm được.
Cô ấy giỏi các môn Toán, Sinh học và Địa lý, không chỉ hào phóng cho mượn vở ghi chú đã chép trong hai năm của mình, mà còn rất kiên nhẫn giúp Trần Duyên Tri giải các bài tập phức tạp khó hiểu.
Hướng để tăng điểm mà Tạ Cẩn Hoa chọn là tập trung vào các bài khó của môn phụ, Trần Duyên Tri đã có nền tảng nhất định, một khi lấy được điểm của những câu nâng cao môn phụ này, cộng với lợi thế điểm cộng theo ban trong trường, môn phụ có thể đạt điểm rất cao, từ đó có thể tạo khoảng cách với người khác về tổng điểm.
Chênh lệch điểm giữa Tạ Cẩn Hoa và Trần Duyên Tri không lớn, những điều có thể giúp cũng chỉ có thế, nhưng Tạ Cẩn Hoa vẫn thực sự nỗ lực hết sức.
Trong khoảng thời gian còn chưa đầy hai tuần trước kỳ thi cuối kỳ, Tạ Cẩn Hoa vốn không thích đi cùng ai đã chủ động mời, và thế là hai người bắt đầu cùng nhau đi học rồi tan học chung, cùng nhau đi ăn ở nhà ăn, chỉ để có thể thảo luận thêm vài bài tập trong khoảng thời gian từ sau bữa trưa đến giờ tự học tối trong phòng tự học.
Đến cuối tuần, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc cùng nhau tự học, cùng tìm ra những điểm thiếu sót để bổ sung, Hứa Lâm Trạc cũng dạy thêm một số bài khó hơn với Trần Duyên Tri, giúp cô mở rộng hướng suy nghĩ giải bài. Dần dần chinh phục được một phần các dạng bài khá khó trong môn chính.
Kỳ thi cuối kỳ cuối tháng 6 đến vào ngày Hạ Chí.
Cái gọi là mùa hè, dường như luôn có liên quan đến chia ly. Trong tiếng chuông thi kéo dài, một cuộc chia ly khó khăn lại âm thầm khép lại, và một niềm hy vọng mới mẻ cũng đang đến gần.
“Aaaaaaa lớp 11 của tôi đã kết thúc rồi!!!”
Trần Duyên Tri đang thu dọn cặp sách ở hành lang, không xa chỗ cô đứng, hai cô gái vừa ra khỏi phòng thi đã bắt đầu ôm lấy đầu nhau hò hét, vừa hét vừa xoay tròn nhảy lên, miệng phát ra tiếng khóc hu hu, một cặp đôi yêu nhau ngọt ngào kề vai đi qua giữa đường, ở góc phía sau có mấy nam sinh đã bắt đầu đối chiếu đáp án, liên tục gào thét bật cười điên cuồng.
Trần Duyên Tri nhìn những người này, không hiểu sao bỗng mỉm cười, cô cầm cặp sách quay người rời đi, để lại sự ồn ào sôi sục của hành lang phía sau, khi xuống cầu thang không khỏi thả chậm bước chân, nhìn về phía hoàng hôn chín đỏ bên ngoài cửa sổ.
Lớp 11 của cô, cũng đã kết thúc.
Trần Duyên Tri không nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này là gì, ngày mà cô từng mong đợi đã đến, ngoài cảm giác nhẹ nhõm ra, còn lại là sự lo lắng và bất an âm ỉ. Kết quả của hai năm nỗ lực sẽ được công bố sau hai ngày nữa, chỉ cần nghĩ đến điều này, cô lại cảm thấy khó có thể không căng thẳng, cũng khó mà hoàn toàn bình tĩnh được.
Cho đến khi cô ra khỏi cầu thang, đám đông chen chúc tản ra, cô mới từ từ thở ra một hơi, đeo cặp sách bước qua con đường nhỏ u tối có cây cối che phủ, đi về phía phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Bên cạnh con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại, bóng cây dày đặc nuốt chửng bóng cô, rồi lại nhả ra dưới ánh nắng. Cô nghe tiếng lá xào xạc bên tai, dường như trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, bắt đầu cố gắng nhớ lại cảm giác và tâm trạng khi lần đầu tiên đi con đường này hai năm trước.
Đã không nhớ nổi nữa.
Ký ức của cô về mùa hè hai năm trước, dường như đã dần phai nhạt. Chỉ có một người — người xuất hiện trong cuộc đời cô vào lúc đó, là càng ngày càng rực rỡ, qua năm tháng, khó có thể phai mờ.
Khi Trần Duyên Tri mở cửa phòng sinh hoạt, người ấy đã đợi trong đó từ lâu.
Mùa hè nóng bức, ánh hoàng hôn cũng đặc quánh lại, bóng nghiêng của Hứa Lâm Trạc ngồi bên cửa sổ được chiếu rọi thành một màu vàng kim thật tĩnh lặng dịu êm, giống như tiếng thở dài của sắc trời hoàng hôn. Nghe thấy động tĩnh, Hứa Lâm Trạc quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên người cô, sau đó đôi đuôi mắt hơi nhướn lên nhuốm đầy ý cười.
“Thanh Chi, mau lại đây.”
Trần Duyên Tri đóng cửa lại, đi đến, kéo ghế bên cạnh cậu: “Sao cậu đến sớm vậy?”
Hứa Lâm Trạc nhìn cô cười híp mắt: “Phòng thi của tôi gần đây hơn.”
Hứa Lâm Trạc đẩy đống sách vở và bài thi chất đống bên cạnh sang một bên, nhìn về phía Trần Duyên Tri: “Không nói chuyện này nữa, cậu đi thẳng từ phòng thi đến đây à? Chúng ta xem bài thi của cậu nào—”
Cậu vừa xoay nửa người lại, trước mắt đã có một cái đầu đen nhánh áp tới, đầu Trần Duyên Tri dựa vào, tựa vào xương đòn của cậu, sau khi tựa thì giống như mất hết sức lực, từ từ thả lỏng xuống.
Hứa Lâm Trạc không ngờ cô sẽ tựa vào mình, nhưng sau một khoảng thời gian phản ứng, sự ngỡ ngàng trong đáy mắt đã chuyển thành gợn sóng dịu dàng, cậu đưa tay vuốt ve gáy Trần Duyên Tri, hơi ấm từ lòng bàn tay chảy róc rách, thấm vào da trên cổ cô gái: “Thi cử mệt rồi sao?”
Giọng Trần Duyên Tri hơi có vẻ mệt mỏi truyền đến: “Ừm.”
“Vậy nghỉ ngơi một lát đã, chúng ta không xem bài thi nữa.”
Trần Duyên Tri: “Không được, vẫn phải xem bài thi.”
“Nhưng cậu đừng động đậy, để tôi tựa một lát thôi.”
Hứa Lâm Trạc khẽ cười trên đỉnh đầu cô: “Chuyện này rất khó với tôi. Bởi vì tôi sẽ muốn ôm cậu.”
Trần Duyên Tri hơi nhắm mắt, nghe thấy câu nói đó thì không nhịn được mở mắt ra, ngẩng đầu lên: “Tôi ổn rồi, chúng ta bắt đầu giảng bài nào.”
Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Thực ra có thể tựa thêm một lát nữa.”
Trần Duyên Tri: “Không được, cậu rất nguy hiểm.”
Hứa Lâm Trạc lặp lại một lần: “Tôi rất nguy hiểm?”
Trần Duyên Tri vén tóc, liếc nhìn qua, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi có cảm giác nếu tiếp tục nói chuyện với cậu, tôi sẽ rơi vào nguy hiểm.”
Hứa Lâm Trạc đưa tay phải nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau từ từ quấn chặt. Khóe miệng cậu tràn ra tiếng cười, đôi mắt cong như vầng trăng: “Đó là ảo giác của cậu.”
“Nhưng nếu cậu cảm thấy không mệt nữa thì chúng ta bắt đầu giảng bài nhé?”
Trần Duyên Tri giãy giụa một cái, phát hiện tay mình bị người đó nắm chặt không buông.
“…” Trần Duyên Tri giơ bàn tay đan vào nhau của hai người lên, ném cho Hứa Lâm Trạc một cái nhìn khó nói thành lời: “… Không phải, Hứa Lâm Trạc, cậu thế này thì làm sao giảng bài cho tôi được?”
Hứa Lâm Trạc ngược lại cười vì lời nói của cô: “Tôi có thể viết bằng tay trái mà, Thanh Chi.”
Trần Duyên Tri không còn gì để nói: “… Cậu thì giỏi rồi.” Thà viết như vậy chứ không chịu buông tay cô ra, người này, cô thực sự hết nói nổi.
—-
“Vậy Hứa Lâm Trạc nói sao?”
Tạ Cẩn Hoa và Trần Duyên Tri gục xuống lan can ban công trò chuyện, Trần Duyên Tri nghĩ đến tình huống ngày hôm đó: “Sau khi xem xong cậu ấy nói, tổng điểm khá cao, chắc tôi sẽ có tiến bộ, nhưng không biết có thể đến vị trí nào.”
Tạ Cẩn Hoa: “Cậu ấy đã nói vậy, thì chắc thành tích của cậu cũng không tệ đâu.”
Trần Duyên Tri: “Tôi cũng nghĩ vậy. Hy vọng điểm sẽ ra sớm.”
Đã qua hai ngày rồi, theo lý mà nói thì hôm nay là ngày công bố điểm thi cuối kỳ, nhưng cả ngày trong lớp học đều không có động tĩnh gì. Trần Duyên Tri còn đi hỏi Thẩm Nho, Thẩm Nho cũng nói chưa có điểm
Mấy cô gái đi qua hành lang đang nói chuyện rất lớn tiếng:
“Trường khác đều nghỉ hè rồi, chỉ có trường mình còn đang chờ có điểm.”
“Ôi! Tôi thật sự muốn đi xin nghỉ luôn, nhưng thầy không chịu cho nghỉ, chịu thua.”
“Quy định của lãnh đạo mà, thầy cô cũng không có cách nào.”
Tạ Cẩn Hoa liếc nhìn, quay đầu nhìn về phía Trần Duyên Tri: “Trần Duyên Tri, kỳ nghỉ hè cậu định làm gì?”
Trần Duyên Tri: “Đăng ký một lớp nâng cao chăng? Tôi cảm thấy bây giờ càng ngày điểm tăng càng chậm, trước đây làm rất nhanh, đến lúc sau thì hơi lãng phí thời gian, hiệu quả không cao.”
Đây gần như là một giai đoạn mà mỗi học sinh khá giỏi đều phải trải qua, từ một học sinh khá giỏi bình thường trở thành đỉnh cao thật sự của kim tự tháp, những sự ma sát và rèn luyện phải chịu đựng trong quá trình này khó khăn hơn leo từ chân núi lên sườn núi trước đây nhiều. Người có năng lực không ít, nhưng người có thể chịu đựng được áp lực to lớn trong cuộc đua vị trí với những người ưu tú hàng đầu, mà vẫn tiếp tục tiến bộ, mới là hiếm có khó tìm.
“Còn cậu? Cẩn Hoa, kỳ nghỉ hè cậu sẽ làm gì?”
“Chắc cũng đi học thêm thôi, gia đình tôi đang giúp tôi tìm giáo viên dạy kèm một kèm một rồi.”
Hai người đang trò chuyện, bỗng có một nữ sinh chạy ra hành lang, cô ấy nhìn thấy Trần Duyên Tri, vẫy tay về phía cô, lớn tiếng gọi tên cô: “Trần Duyên Tri!”
“Thầy chủ nhiệm tìm cậu!”
Mây trôi và ánh nắng lướt qua đỉnh trời, gió nổi rồi lặng, thổi bay đuôi tóc của Trần Duyên Tri.
Khung cảnh rất quen thuộc, như súng bóp cò, Trần Duyên Tri rõ ràng còn chưa bước đi, tim đã bắt đầu đột ngột đập thình thịch.
Tạ Cẩn Hoa cũng nhận ra điều gì đó, cô ấy đẩy vai Trần Duyên Tri, trong ánh mắt nhìn cô dần hiện lên ý cười rất nhẹ: “Gọi cậu kìa, còn không đi mau lên?”
Lúc này Trần Duyên Tri mới từ từ kiềm chế lại cảm xúc kích động.
Cô gật đầu với Tạ Cẩn Hoa, trong mắt đã ánh lên tia sáng rạng rỡ: “Ừm! Tôi đi đây!”
Tim đập ngày càng nhanh, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp, Trần Duyên Tri đẩy cửa văn phòng ra, bên trong chỉ có một mình Thẩm Nho ở đó, lúc này thầy ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngồi sau bàn làm việc, vừa nhìn thấy cô đã nở nụ cười: “Đến rồi à?”
“Thầy.” Trần Duyên Tri đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Thẩm Nho ngồi xuống, cố gắng điều hòa lại nhịp thở của mình, để không tỏ ra quá căng thẳng và mong đợi: “Thầy tìm em có việc gì ạ?”
Không ngờ rằng, thật ra Thẩm Nho đã quan sát thấy biểu cảm của cô từ lâu, lúc này chỉ mỉm cười thấu hiểu: “Có vẻ em cũng đã đoán được thầy tìm em là vì chuyện gì rồi phải không?”
Trần Duyên Tri nắm chặt lòng bàn tay, cố tỏ ra bình tĩnh: “Em không biết ạ.”
Thẩm Nho nhìn xuống, vừa cười vừa lật mở biểu mẫu bên cạnh: “Học kỳ trước em vừa mới lên lớp, chắc rất quen thuộc với quy trình này rồi.”
Tim Trần Duyên Tri đập càng lúc càng nhanh, cô không nhịn được nữa, mở miệng thúc giục: “Thầy ơi.”
Thẩm Nho ngước mắt nhìn cô, cười:
“Đoán xem kỳ thi này em đứng thứ mấy?”
Trần Duyên Tri đáp lại ánh mắt của Thẩm Nho, đám mây đen vẫn còn bao trùm từ khi cô nói chuyện với Tạ Cẩn Hoa bỗng dần dần tan đi, ánh nắng đã lâu không thấy lại ùa về, xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa chưa kéo kín tạo thành một vệt vàng dài.
Không cần nói ra, cô đã nhìn thấy câu trả lời mình chờ đợi trong đôi mắt của Thẩm Nho.
Trần Duyên Tri mím môi, khóe miệng dần dần nhếch lên: “… Làm sao em biết được ạ.”
Thẩm Nho giơ một ngón tay, chỉ về phía cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Thứ nhất.”
“Kỳ thi cuối kỳ này tiến bộ thực sự quá lớn, không chỉ đứng nhất lớp mà xếp hạng khối cũng tiến bộ mấy chục bậc—” Thẩm Nho nháy mắt với cô, gương mặt với đường nét dịu dàng nở nụ cười: “Em đoán là bao nhiêu?”
Trần Duyên Tri không nhịn được nữa: “Thầy ơi, đừng úp mở nữa ạ!”
Thẩm Nho giơ hai tay ra hiệu một cách đầy cường điệu: “Thứ bốn mươi chín!!!”
“Duyên Tri à, chúc mừng em! Thầy đã nhận được thông báo từ phòng giáo vụ, kết quả thống kê đã có rồi, nếu em đồng ý thì học kỳ sau có thể chuyển sang lớp Nguyên Bồi, tiếp tục học năm lớp 12.”
Ánh mắt Thẩm Nho nhìn cô rất dịu dàng, mà Trần Duyên Tri cho đến giờ phút này, khi thực sự nghe thấy những lời đó, trái tim đang phập phồng của cô mới thực sự chạm đất, cảm giác an toàn nặng nề lắng xuống, tiếp đó là niềm vui sướng và xúc động vô hạn dâng lên, dần dần bao phủ lấy cô.
Trần Duyên Tri nắm chặt hai tay mình, cô nhắm mắt lại, như thể đang làm quen với niềm vui bất ngờ này.
Cô lẩm bẩm: “Cuối cùng.”
Cuối cùng.
Thẩm Nho nhìn Trần Duyên Tri hơi cúi đầu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Chúc mừng em, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện rồi.”
Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn Thẩm Nho: “Thầy biết ước nguyện của em sao ạ?”
Thẩm Nho: “Cũng không thể nói là biết, chỉ là thầy đoán thôi. Trước khi em đến, mấy em học sinh đứng đầu lớp đều có nói chuyện với thầy, bảo muốn vào lớp Nguyên Bồi.”
“Nhưng chỉ có em, chưa bao giờ nhắc đến với thầy. Nên thầy không dám chắc chắn.”
Trần Duyên Tri khẽ nói: “Có lẽ là vì em sợ ạ.”
“Sợ sao?”
“Vâng. Em sợ nói ra ước nguyện thì sẽ không linh nữa.”
Từ khi lên cấp ba, Trần Duyên Tri đã quen giữ im lặng về mục tiêu của mình trước khi đạt được nó. Cô không còn chủ động tiết lộ hoài bão của mình khi trò chuyện với mọi người như hồi nhỏ, ngoại trừ Hứa Lâm Trạc, ngay cả với những người bạn thân khác cũng chỉ nói sơ qua vài câu, chưa bao giờ nói sâu.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô có thể nói với mọi người rồi.
Mục tiêu mà cô luôn nỗ lực, từ lần đầu tiên thoáng trông thấy hình dáng của ánh sáng giữa biển người hai năm trước, cô đã quyết tâm, mang theo hy vọng tràn đầy bước đến hiện tại.
Trần Duyên Tri nhìn Thẩm Nho, đôi mắt trong trẻo, phản chiếu ánh sáng đậm nhạt: “Thầy ơi, thầy đoán không sai đâu.”
“Dù em gần như không nói với ai, nhưng đây thực sự là ước nguyện và mục tiêu của em từ trước đến nay.”
Thẩm Nho nhìn cô, mỉm cười nói: “Có vẻ trực giác của thầy vẫn rất chuẩn nhỉ.”
“Vậy chắc chắn em sẽ đồng ý lên lớp rồi, đúng không?” Thẩm Nho đưa biểu mẫu cho cô: “Đây, cầm lấy. Đây là biểu mẫu phòng giáo vụ đưa cho thầy, em cầm về điền đầy đủ, sau đó đến tìm chủ nhiệm giáo dục ký tên là được rồi.”
Trần Duyên Tri nhận lấy, cô nhìn tờ giấy mỏng trước mặt, trên đầu có một dòng chữ “Phiếu thông tin học sinh chuyển vào lớp Nguyên Bồi trường Trung học Đông Giang”.
Cầm trên tay, nhẹ đến nỗi như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay, nhưng lại chứa đựng nhiều nỗ lực và mồ hôi đến vậy.
Trần Duyên Tri nắm chặt tờ giấy, như thể nhìn thấy trên đó cả dải ngân hà lấp lánh, đêm trăng cô đơn, mây ráng vô tận, hoàng hôn về chiều, bình minh rạng đông, và cả ánh nắng giữa trưa mà cô đã từng ngước nhìn.
Cô nhìn đến nghẹn ngào, vô tình ngước mắt lên, lại chạm phải ánh mắt Thẩm Nho đang cúi xuống nhìn cô, bao dung và ấm áp như núi sông.
Thẩm Nho cười nói: “Khai giảng là phải đi rồi nhỉ.”
“Thật tiếc, không được làm thầy của em nữa.”
Trần Duyên Tri vốn không cảm thấy quá buồn, nhưng khi nghe câu này, khóe mắt cô bỗng nhiên nóng lên.
Trần Duyên Tri khó có thể chịu nổi, che mắt lại, giọng cô khàn đi: “Thầy đừng nói vậy…”
“Thật đấy, thầy đừng nói vậy…”
Thẩm Nho nhìn cô, hơi giật mình, cúi đầu nhìn biểu cảm của cô, nhưng bị Trần Duyên Tri tránh đi, thầy ấy bật cười: “Thầy chỉ nói vậy thôi, đừng khóc mà.”
Trần Duyên Tri buông tay xuống, mắt tuy đỏ nhưng không rơi nước mắt, cô trừng mắt nhìn Thẩm Nho: “Em có khóc đâu.”
Thẩm Nho: “Không khóc là tốt, không khóc là tốt. Nếu khóc thì thầy có tội lớn rồi.”
Trần Duyên Tri vốn rất buồn, nhưng bị Thẩm Nho trêu như vậy, đôi mắt dưới đôi lông mày còn đang nhíu lại lại không nhịn được cong lên.
“Thầy ơi, em sẽ nhớ thầy.”
Thẩm Nho nhìn cô với ánh mắt dịu dàng vui vẻ, đùa với cô: “Đến lớp Nguyên Bồi mà còn nhớ thầy à? Em sẽ quen biết nhiều thầy cô giỏi hơn, lúc đó sẽ thấy thầy Thẩm cũng chẳng có gì đặc biệt đâu.”
Lần này Trần Duyên Tri không cười nữa, mà rất nghiêm túc nhìn thầy ấy nói:
“Không giống nhau đâu ạ. Dù có gặp những thầy cô giỏi hơn, em vẫn sẽ nhớ thầy.”
Đối với Trần Duyên Tri, Thẩm Nho vừa là người thầy mang ý nghĩa phi thường, vừa là bến cảng an toàn để nghỉ ngơi trong vùng biển giông bão này.
Chính từ Thẩm Nho, Trần Duyên Tri lần đầu tiên cảm nhận được ý nghĩa chân thực nhất của từ “giáo dục”, là một cái cây lay động một cây khác, một đám mây đẩy một đám mây khác, một tâm hồn đánh thức một tâm hồn khác.
Sự tồn tại của người thầy không chỉ đơn thuần là truyền đạt kiến thức, quan trọng hơn là việc định hình nhân cách của học sinh. Thẩm Nho luôn dùng cách sống và hành động của mình để dạy học sinh nên trở thành người như thế nào, và những điều này còn quý giá hơn, khó đạt được hơn kiến thức. Điều thầy ấy dạy cô không chỉ là kiến thức, mà còn cả tấm lòng khiêm nhường bao dung, thái độ sống tích cực dịu dàng và nguyên tắc vững chắc như bàn thạch.
Dù sau này Trần Duyên Tri có gặp những thầy cô xuất sắc hơn, nhưng Thẩm Nho vẫn sẽ chiếm giữ góc nhỏ này, cuộc đời cô sẽ còn lưu giữ điều gì, và những điều đó sẽ không phai nhạt theo thời gian.
Trong quá trình chắt lọc của biển đời, có những thứ sẽ càng thêm rạng rỡ, sẽ khiến cô khi bước đi trên con đường phía trước, mỗi lần chạm vào lại nhớ về người đã trao chúng cho mình. Thẩm Nho, cùng với những điều thầy ấy đã cho cô, sẽ ở lại trong cuộc đời cô, không một điều gì khác có thể thay thế.
—-
Khi Trần Duyên Tri trở về lớp học, lớp trưởng vừa mới cắm USB vào thùng máy tính.
Vì vậy ngay sau khi cô ngồi xuống, lập tức nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên vang lên khắp lớp, như thể tiếng ồn ào bị dồn nén từ đầu tháng 6 đến giờ đã quét qua cả lớp.
Tưởng Hân Vũ cũng đã nhìn thấy, cô ấy lập tức xúc động quay đầu kéo tay Trần Duyên Tri: “Duyên Tri! Cậu mau nhìn kìa!!! Nhìn thứ hạng của cậu đi!!”
Trần Duyên Tri cũng nghe thấy tiếng bàn tán từ bốn phía xung quanh:
“Tôi có hoa mắt không??”
“Trời ơi! Xếp hạng khối bốn mươi chín!!! Mẹ ơi!!!”
“Mã số học sinh đó là của ai vậy? Không phải là…”
“Trời ơi cậu ấy giỏi vậy sao?!”
“Cậu nói nhỏ thôi…”
“Với điểm số này, chẳng lẽ cuối cùng lớp Sáng Tạo Lịch sử chúng ta cũng có người có thể lên lớp Nguyên Bồi rồi?”
“Chắc chắn rồi, bốn mươi chín đấy, cậu ấy thậm chí còn đẩy một người vốn ở lớp Nguyên Bồi xuống nữa.”
Những âm thanh xung quanh bị kéo xa đi trong tiếng gọi của Tưởng Hân Vũ, cô ấy quá xúc động đến nỗi lập tức ôm lấy vai Trần Duyên Tri, Trần Duyên Tri bị cô ấy bất ngờ ôm chặt, vừa mới kịp giật mình, đã nghe thấy giọng nói vui mừng của người kia:
“Tôi biết kiểu gì cậu cũng sẽ làm được mà!!!”
Khóe mắt Trần Duyên Tri cụp xuống, đôi mắt vốn trong trẻo yên tĩnh bỗng lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy, cô đưa tay vuốt nhẹ đầu Tưởng Hân Vũ đang tựa trên vai mình, mỉm cười:
“Sao cậu lại hào hứng hơn cả tôi vậy.”
Tưởng Hân Vũ duỗi thẳng tay kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn chằm chằm vào mắt cô, chợt hiểu ra: “Cậu đã biết rồi phải không? Vừa rồi thầy Thẩm Nho gọi cậu qua đúng không?”
Trần Duyên Tri gật đầu: “Ừ, tôi vừa từ văn phòng về.”
Tưởng Hân Vũ: “Vậy cậu được lên lớp rồi phải không?”
Trần Duyên Tri: “Ừ.”
Đáy mắt Tưởng Hân Vũ tràn ngập nụ cười vui mừng, nhưng sau đó, niềm vui ấy như thủy triều rút, dần trở nên ẩm ướt, trở nên im lặng.
Trần Duyên Tri nhận ra điều gì đó, đưa tay vuốt tóc cô ấy: “Hân Vũ.”
Tưởng Hân Vũ lại nhẹ nhàng gạt tay cô ra, vành mắt hơi đỏ, giọng nói đã có chút không bình thường, cô ấy nói: “Cậu đừng.”
Trần Duyên Tri không nghe lời cô ấy, nắm chặt lấy tay cô ấy.
“… Cậu càng như vậy.” Tưởng Hân Vũ thì thầm: “Tôi càng thấy khó chịu.”
Trần Duyên Tri nhìn cô ấy, đôi mắt trong veo không hề lay động, cô khẽ gọi cô ấy, một lần nữa: “Hân Vũ.”
“Tôi sẽ ổn ngay thôi.” Tưởng Hân Vũ bỗng nở một nụ cười, giống như mọi khi, rạng rỡ và đáng yêu, như thể chưa từng có bất kỳ nỗi đau nào xảy ra hay tồn tại, giọng cô ấy trở nên dịu dàng: “Tôi vốn đã biết mà, cậu giỏi như vậy, cố gắng như vậy, sẽ có ngày rời khỏi lớp này thôi.”
Cô ấy biết. Rồi một ngày nào đó, Trần Duyên Tri sẽ rời xa cô ấy.
Người như ánh sáng đối với cô ấy, sẽ tiếp tục tiến về phía trước, cô không thuộc về nơi này.
Giọng Tưởng Hân Vũ ngập ngừng, dần dần trở nên khẽ khàng: “… Chỉ là, đôi khi để chấp nhận được, sẽ cần một chút thời gian.”
Giọng của Trần Duyên Tri trở nên hơi nặng nề: “Hân Vũ.”
Tưởng Hân Vũ ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.
Trần Duyên Tri nói nhẹ nhàng: “Cho dù sau này tôi không còn ở lớp này nữa, cậu vẫn có thể đến tìm tôi, kể cho tôi nghe chuyện của cậu. Tôi sẽ lắng nghe.”
Trong suốt hai năm ngắn ngủi này, cuộc sống bình dị của tuổi 15, nhưng Trần Duyên Tri đã trải qua quá nhiều lần chia tay. Cô luôn cảm thấy cuộc đời dường như chỉ toàn là mất mát, lúc nào cũng chỉ là vẫy tay chúc phúc, rót rượu chia ly, bẻ liễu tiễn biệt.
Nhưng dường như cô đã dần hiểu được mình nên đối mặt với những cuộc chia ly này như thế nào, đối mặt với nỗi buồn, sự buồn bã và luyến tiếc xuất hiện vào giờ phút chia tay ra sao.
“Không sao đâu, cứ giữ liên lạc là được, sau này tốt nghiệp rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi.”
Đúng vậy, cô luôn tin là như thế. Miễn họ còn nhớ đến nhau, sẽ không bao giờ mất đi nhau. Ở thế giới này, những người được định sẵn sẽ gặp lại nhau, rồi sẽ có một ngày họ lại được sum họp.
Tưởng Hân Vũ không nói gì, chỉ từ từ nắm lấy tay Trần Duyên Tri, từng đầu ngón tay khẽ ấn sâu vào lòng bàn tay.
“Ừ!”
Sau khi công bố điểm số, còn một tiết học nữa là đến giờ tan học theo quy định của nhà trường. Không khí trong lớp học càng trở nên náo nhiệt, đã có một số học sinh lấy điện thoại giấu từ trước ra, bắt đầu chơi một cách công khai.
Kì nghỉ hè lớp 11, cũng là những ngày cuối cùng có thể thở phào trước khi bước vào lớp 12, sắp đến rồi.
Trần Duyên Tri quay về từ văn phòng giáo vụ, gặp Tạ Cẩn Hoa ở đầu cầu thang. Cô gái tóc ngắn có vẻ mặt bình thản lạnh lùng, đứng ở bên lan can, như thể đang chờ ai đó.
Mãi đến khi Trần Duyên Tri đứng ở hành lang, Tạ Cẩn Hoa chú ý đến cô, rồi đóng quyển sổ tay lại và đi đến, Trần Duyên Tri mới nhận ra điều gì đó:
“Cẩn Hoa, cậu đang chờ tôi à?”
Tạ Cẩn Hoa gật đầu, đứng trên cầu thang đợi Trần Duyên Tri bước hết bậc cầu thang cuối cùng, lên đến tầng trên: “Ừ.”
“Này, cầm lấy.”
Trần Duyên Tri hơi bất ngờ, cô nhận lấy quyển sổ tay từ tay Tạ Cẩn Hoa: “Quyển sổ này… là cho tôi sao?”
Tạ Cẩn Hoa nhét tay vào túi áo khoác, cô ấy cân nhắc thời gian Trần Duyên Tri quay lại, vừa mới bước ra khỏi lớp học, áo khoác còn đọng hơi lạnh từ máy điều hòa: “Trước đây không phải cậu rất muốn xem sổ tay của tôi sao? Tôi đã photocopy một bản, đây là quà tặng cậu.”
“Cậu sẽ đến lớp Nguyên Bồi nhỉ?” Tạ Cẩn Hoa nhìn cô, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giọng nói nhẹ nhàng: “Đây, coi như là quà chúc mừng của tôi đấy.”
Trần Duyên Tri cầm lấy quyển sổ tay, đứng ở hành lang, vô thức lật trang đầu tiên.
Trang giấy màu kem trắng trơn, chỉ có một dòng chữ viết tay ở giữa, là chữ viết quen thuộc của Tạ Cẩn Hoa.
Nét chữ Khải đẹp đẽ nghiêm túc, viết một đoạn lời nhắn, nét bút cuối cùng lộ ra một chút tính cách kiềm chế của chủ nhân:
“Theo hành trình khổ ải này, để đạt đến chân trời.”
Nếu như chúng ta sinh ra vốn chỉ là những ngôi sao tỏa sáng yếu ớt, đã định trước sẽ phải tuân theo quy luật vũ trụ, chạy dọc theo quỹ đạo cố định — vậy thì cũng không sao, cứ đi theo quỹ đạo ấy để rồi bắt đầu cuộc hành trình chắc chắn sẽ vất vả nhưng chắc chắn cũng sẽ rất khó quên. Có lẽ qua chuyến hành trình này, bạn sẽ đến được một bầu trời đêm phù hợp nhất để phát sáng, đó chính là bầu trời thuộc về riêng bạn.
Trần Duyên Tri nắm chặt quyển sổ tay trong tay, cô từ từ đóng lại, ngước mắt, nhìn Tạ Cẩn Hoa trước mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng như mọi khi, trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Cô nhìn thẳng vào mắt Tạ Cẩn Hoa, giọng nói rất chân thành: “Cảm ơn cậu.”
Chỉ có họ mới hiểu được ý nghĩa của lời cảm ơn này.
Không chỉ là cảm ơn vì đã tặng quyển sổ tay, mà còn cảm ơn sự nhạy bén lúc ấy và cái ôm an ủi ngày đó, là cảm ơn sự giúp đỡ của Tạ Cẩn Hoa trong nửa tháng qua.
Tạ Cẩn Hoa không đáp lại lời Trần Duyên Tri, chỉ nhìn cô, rồi bỗng nhiên mở miệng: “Trần Duyên Tri.”
“Hãy đợi tôi ở lớp Nguyên Bồi.
Tạ Cẩn Hoa nhìn cô, bàn tay gầy gò rút vào trong tay áo, giọng nói nhẹ nhàng, trông có vẻ không hề bận tâm, nhưng đôi mắt lại vô cùng có thần, như chứa đựng cả ánh sáng và bóng tối của mùa hè rực rỡ:
“Tôi sẽ là người thứ hai từ lớp này đến lớp Nguyên Bồi. Hy vọng khi khai giảng học kì II lớp 12, tôi có thể gặp cậu ở lớp Nguyên Bồi.”
Trần Duyên Tri nhìn cô ấy, đôi mắt chứa đầy ánh sáng từ từ cong lên:
“Vậy thì, một lời đã định.”