Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 126

Kỳ nghỉ hè cuối cùng trước năm lớp 12 thật ra rất ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt đã trôi qua.

Bởi vì học sinh lớp 12 trường Trung học Đông Giang đã bắt đầu nhập học vào đầu tháng 8, mà lớp Nguyên Bồi và lớp Sáng Tạo thậm chí còn phải đi học sớm hơn các lớp thường một tuần. Kỳ thi cuối kỳ lớp 11 lại diễn ra vào cuối tháng 6 đầu tháng 7… Vì vậy thực tế Trần Duyên Tri chỉ được nghỉ hè khoảng hai mươi ngày.

“Hơi quá đáng rồi đấy! Kỳ nghỉ hè chẳng được bao lâu!”

Sở Hề Bắc than phiền qua điện thoại: “Làm cậu không thể đi chơi với tớ nữa!”

Giọng Trần Duyên Tri có chút bất đắc dĩ: “Có thời gian cũng không đi chơi được, học kỳ sau đã là lớp 12 rồi, chắc chắn phải tranh thủ ôn tập lại nội dung đã học trong kỳ nghỉ hè.”

Sở Hề Bắc: “Không phải Thanh Thanh cậu đã lên lớp Nguyên Bồi rồi sao? Sao còn phải căng thẳng thế?”

Trần Duyên Tri: “Chuyện học hành là không tiến thì sẽ lùi. Lớp Nguyên Bồi có quá nhiều người giỏi, tớ không muốn học kỳ II lớp 12 lại bị tụt trở về đâu.”

Vừa dứt lời, người ngồi bên cạnh Trần Duyên Tri im lặng từ nãy đến giờ bỗng cười khẽ một tiếng, âm thanh trong trẻo sâu lắng. Bàn tay Trần Duyên Tri đang cầm điện thoại khựng lại, khẽ đưa mắt sang nhìn cậu.

Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, Hứa Lâm Trạc mặc trang phục thường ngày, tùy ý gác chân tay, gọng kính bạc đeo trên sống mũi, ánh mắt khẽ lay động. Một tay cậu cầm sách đọc, tay còn lại nắm lấy tay cô, mười ngón đan vào nhau.

Sở Hề Bắc dường như nghe thấy tiếng động gì đó, đột nhiên lên tiếng hỏi với vẻ kỳ lạ: “Ơ? Thanh Thanh giờ đang ở đâu vậy? Sao tớ cảm thấy khá yên tĩnh nhưng lại nghe được tiếng khác?”

Hứa Lâm Trạc nghe được tiếng người trong điện thoại nói gì, lại cười khẽ một tiếng.

Trần Duyên Tri nhìn cậu cảnh cáo đừng phát ra tiếng động bừa bãi nữa, nhưng khi nói chuyện với Sở Hề Bắc giọng điệu vẫn bình tĩnh tự nhiên, không hề để lộ điều gì: “À, tớ đang tự học ở thư viện, giờ ra ngoài gọi điện cho cậu, sao thế?”

Sở Hề Bắc: “Ồ ồ, vậy là tốt rồi, tớ còn tưởng cậu bỏ rơi tớ đi với người khác chứ.”

Trần Duyên Tri: “…”

Cuối cùng cũng cúp điện thoại, Trần Duyên Tri quay đầu nhìn Hứa Lâm Trạc, vừa lúc thoáng thấy nụ cười còn đọng lại trên gương mặt cậu, không nhịn được lên tiếng chất vấn: “Hứa Lâm Trạc, có gì buồn cười sao?”

Hứa Lâm Trạc mím môi, nhưng ánh mắt lại để lộ cảm xúc của cậu: “Sao lại thế được, chẳng có gì buồn cười cả.”

Trần Duyên Tri nhăn mặt: “… Hứa Lâm Trạc, cậu có biết mình nói dối rất tệ không?”

Người đang nắm tay cô bắt đầu không yên phận, đầu ngón tay thiếu niên có chút chai sần chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay cô, Trần Duyên Tri hơi xao lãng, sau đó nghe thấy tiếng cười có chút lơ đãng của Hứa Lâm Trạc: “Đó là vì tôi không muốn lừa cậu.”

“…”

Mỗi khi đến những lúc thế này, Trần Duyên Tri lại phát hiện, quả nhiên mình vẫn không đấu lại được với Hứa Lâm Trạc.

Trần Duyên Tri từ bỏ chống cự: “Gọi điện thoại xong rồi, chúng ta tiếp tục nói về bài toán này nhé? Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ?”

Cả kỳ nghỉ hè, hai người đều tự học ở nhà Hứa Lâm Trạc.

Thư viện địa phương có quá nhiều học sinh lớp 12, rất dễ gặp người quen, mà để tránh tin đồn quấy nhiễu, hai người tạm thời không định công khai mối quan hệ, nên đã đổi địa điểm tự học.

Trong giờ nghỉ giải lao, thỉnh thoảng Trần Duyên Tri sẽ tựa vào vai Hứa Lâm Trạc để nghỉ ngơi; hai người thường nắm tay nhau, nhiệt độ lòng bàn tay chạm nhau luôn mang lại cảm giác sức mạnh.

Dường như sự mệt mỏi của việc học tập kéo dài cũng có thể giảm bớt một nửa.

Buổi sáng Trần Duyên Tri đi học ở lớp phụ đạo, buổi chiều đến nhà Hứa Lâm Trạc tự học đến tối. Đôi khi Hứa Lâm Trạc cũng sẽ đến dưới nhà thầy phụ đạo đón Trần Duyên Tri, hai người cùng đi ăn trưa, sau đó đi thẳng đến nhà Hứa Lâm Trạc.

Đối với các cặp đôi khác, trước khi trở thành tình yêu thường cần một khoảng thời gian chuyển tiếp, một quá trình thăm dò và hòa hợp, để tìm ra cách thay đổi phương thức ở chung.

Nhưng Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc lại khác, hai người giống như chuyển từ những người bạn thân nhất biến thành những người yêu nhau, quá trình chuyển đổi từ tình bạn sang tình yêu diễn ra một cách tự nhiên như nước chảy thành sông, nhiều khía cạnh trong cách ở chung vẫn giữ nguyên theo thói quen trước đây.

Chỉ có một điểm không giống nhau, đó là Trần Duyên Tri không còn cố ý giữ khoảng cách với Hứa Lâm Trạc nữa.

Ví dụ như lúc này.

Trần Duyên Tri vốn đang đọc sách, ánh nắng chiều sưởi ấm khắp cơ thể, cô cúi đầu ghi chép vào sách, đột nhiên cảm thấy một cánh tay vòng qua eo mình, sau đó thân thể cô nhẹ bẫng, bị người ta ôm ngồi lên đùi.

“…” Trần Duyên Tri dừng tay đang ghi chép, quay mặt nhìn thủ phạm gây ra tất cả chuyện này: “Cậu làm gì vậy.”

Hứa Lâm Trạc ôm chặt eo Trần Duyên Tri, ngực cậu và lưng cô áp sát vào nhau, Trần Duyên Tri cảm thấy đầu cậu tựa vào gáy mình, mái tóc đen mềm mại, như đang cọ vào vai cô.

Hứa Lâm Trạc như thể không nghe thấy cô nói gì, chỉ ừ một tiếng: “Hửm?”

“… Thật là. Tôi đang đọc sách mà.”

Đối mặt với lời tố cáo của Trần Duyên Tri, Hứa Lâm Trạc thừa nhận không chút kiêng dè: “Xin lỗi. Cho tôi ôm một chút nhé?”

Trần Duyên Tri: “Phải nói trước, đừng nói sau. Cậu thế này gọi là tiền trảm hậu tấu.”

Hứa Lâm Trạc cười, mắt cong lên: “Ừm, lần sau tôi sẽ nói trước.”

Trần Duyên Tri: “… Cũng không cần lần nào cũng nói trước đâu.”

Hứa Lâm Trạc hơi mở to mắt: “Duyên Tri, cậu nói gì cơ?”

Trần Duyên Tri quay mặt đi: “Coi như tôi chưa nói gì.”

“Cậu định ôm đến khi nào? Tôi đọc xong chỗ này là phải làm bài rồi.”

Hứa Lâm Trạc: “Vậy cậu đọc xong đi đã.”

Trần Duyên Tri: “…”

Trần Duyên Tri day day thái dương, nhưng cảm thấy làn da chạm vào hơi nóng.

… Người này thật là.

Trần Duyên Tri tập trung lại, đang định tập trung đọc sách, người phía sau đột nhiên lên tiếng hỏi: “Duyên Tri, sinh nhật cậu là ngày mấy tháng mấy? Hình như cậu chưa từng nói với tôi.”

Trần Duyên Tri hơi sững người: “Sao tự dưng lại hỏi việc này?”

“Sinh nhật tôi là ngày 21 tháng 5.”

Động tác của Hứa Lâm Trạc khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên: “21 tháng 5?”

Có lẽ là nghe ra giọng nói của Hứa Lâm Trạc quá ngạc nhiên, Trần Duyên Tri đặt cuốn sách trong tay xuống: “Đúng vậy, năm nay đã qua rồi.”

Hứa Lâm Trạc: “Sao hôm đó không nói với tôi?”

Trần Duyên Tri: “Ồ, cậu muốn tổ chức sinh nhật cho tôi à? Nhưng tôi thường không mừng sinh nhật.”

Hứa Lâm Trạc có chút bất đắc dĩ: “Dù bình thường không mừng, nhưng đó là sinh nhật 18 tuổi mà…”

Trần Duyên Tri: “… Nói vậy thì đúng thật. À phải rồi, lúc đó tôi đang bận thi tháng, mà kỳ thi liên trường cũng vừa thi xong không lâu, dù sao cũng đang trong trạng thái rất bận rộn, nên cũng có phần quên mất chuyện này…”

Hứa Lâm Trạc nhẹ giọng hỏi: “Người nhà cậu không chúc cậu sinh nhật vui vẻ sao?”

Trần Duyên Tri khẽ lắc đầu: “Ba mẹ tôi cũng không mừng sinh nhật.”

Chính vì ba mẹ đều không mừng sinh nhật, Trần Duyên Tri mới bắt đầu không coi trọng chuyện mừng sinh nhật sau khi lớn lên. Ba mẹ ngay cả sinh nhật của họ cũng không nhớ, làm sao có thể nhớ sinh nhật của cô, hơn nữa cũng sẽ khiến bản thân cô cứ cố chấp với việc mừng sinh nhật sẽ trở nên hết sức so đo.

Vì vậy sau khi lớn lên, đối với chuyện sinh nhật, Trần Duyên Tri chỉ là ngày đó nhớ ra thì tự mình đi mua bánh kem ăn, không nhớ ra thì thôi.

Trần Duyên Tri: “Nhà tôi không có thói quen mừng sinh nhật, tôi cũng không có, nên cậu đừng để ý chuyện này.”

Hứa Lâm Trạc: “Nhưng tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu rồi.”

Trần Duyên Tri đột nhiên khựng lại, cô quay đầu nhìn Hứa Lâm Trạc, có chút ngơ ngác, nhưng trên hết là ngạc nhiên: “Cậu nói gì cơ?”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng: “Tôi nói tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu. Chuẩn bị từ rất sớm rồi, muốn tạo một bất ngờ cho cậu.”

“Nên ít nhất hãy để tôi tặng cậu quà sinh nhật được không?”

“… Cậu chuẩn bị gì vậy?” Trần Duyên Tri do dự một chút, ngẩng mắt nhìn cậu: “Nếu là thứ quá đắt thì tôi không thể nhận đâu.”

Hứa Lâm Trạc kiên nhẫn trả lời: “Không phải thứ gì đắt tiền đâu, chỉ là tấm lòng của tôi thôi.”

“Nên cậu nhận nhé?”

“… Được.”

Ánh mắt của cậu nhìn rất dịu dàng, trong veo như làn nước. Sau khi được cô đồng ý, Hứa Lâm Trạc buông tay đang ôm lấy cánh tay cô ra, cười nói với cô: “Vậy giờ tôi đi lấy đây.”

Trần Duyên Tri được cậu nhẹ nhàng bế lên, đặt lại lên đệm ngồi.

Trần Duyên Tri nhìn theo bóng dáng Hứa Lâm Trạc xa dần, cho đến khi khuất hẳn ở cuối hành lang mới nhận ra mình đang ngẩn ngơ, vội vàng cúi đầu xuống, ngón tay mở một trang sách, hàng mi khẽ run, để lộ chút cảm giác tâm trí không tập trung.

Tiếng bước chân dần vọng đến bên tai, Trần Duyên Tri giả vờ đọc sách, thực ra không thể đọc được chữ nào. Đến khi cảm nhận được Hứa Lâm Trạc ngồi xuống bên cạnh, cô mới ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy cảnh Hứa Lâm Trạc giơ tay đưa đồ cho mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy món quà, Trần Duyên Tri có chút ngỡ ngàng.

Lớp nhựa màu vàng xanh quen thuộc, bọc lấy thân máy màu đen, nằm yên trong lòng bàn tay của cậu thiếu niên.

“Đây có phải là…?”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô: “Ừm. Đây là món quà sinh nhật mà cậu đã tặng tôi lúc đó, chiếc máy ảnh film ấy.”

“Tôi đã chụp vài tấm ảnh.” Hứa Lâm Trạc nói với giọng dịu dàng: “Cậu có thể mang đi rửa, những tấm ảnh đó chính là món quà tôi muốn tặng cậu.”

“Hy vọng cậu sẽ thích.”

Ánh chiều tà vàng rực, màu sắc rực rỡ và quyến rũ. Sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, Trần Duyên Tri bèn cầm chiếc máy ảnh film đó đến tiệm rửa ảnh gần nhất.

Trần Duyên Tri đưa máy ảnh cho nhân viên cửa hàng: “Làm ơn rửa giúp cháu những tấm ảnh trong máy này với.”

Nhân viên cửa hàng là một bác trung niên ngậm thuốc lá, để râu quai nón rậm rạp, đôi tay chai sần xoay xoay thân máy, nghiên cứu một lúc mới lấy được cuộn film ra. Tuy tay đang làm việc không ngừng nhưng vẫn có thể trò chuyện với Trần Duyên Tri: “Bây giờ hiếm có người đến rửa film lắm, một cô bé như cháu lại càng hiếm hơn.”

Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên: “Bây giờ người ta không chụp ảnh film nữa sao ạ?”

Bác ấy: “Bây giờ sản xuất film thu hẹp rồi, nên giá cuộn phim càng ngày càng đắt. Thời một cuộn mười mấy đồng đã qua lâu rồi, hơn nữa giờ máy ảnh kỹ thuật số cũng có nhiều loại, máy film khó sử dụng như vậy, còn ai mua nữa phải không?”

Trần Duyên Tri hạ mắt nhìn vỏ máy ảnh đặt trên bàn: “… Nhưng cháu thấy, chất cảm của film rất đặc biệt, nó không thể bị kỹ thuật số thay thế được.”

Bác trung niên cười ha ha: “Đúng vậy! Dù film đắt đỏ và phiền phức như vậy, vẫn có người thích chơi! Dù sao máy ảnh kỹ thuật số cũng chỉ có thể mô phỏng cảm giác film, còn chất cảm thật sự của film thì không thể mô phỏng được!”

“Nhưng bây giờ mọi người đều gửi qua đường bưu điện đến tiệm rửa ảnh, trực tiếp chạy đến đây nhờ bác rửa thế này như cháu, quả thật hiếm có.”

Trần Duyên Tri nhìn động tác của bác, nghe vậy hơi khựng lại.

“… Có lẽ vì cháu quá nóng lòng.”

Cô nóng lòng muốn xem những tấm ảnh trong máy đến vậy, cô cứ cảm thấy bên trong ẩn chứa rất nhiều bí mật, những bí mật có thể khiến cô vui vẻ trong một thời gian dài. Những tấm ảnh đó liên quan đến một người, người mà cô thích, là kết tinh tâm huyết của người đó. Mỗi khi nghĩ đến, cô đều cảm thấy không thể chờ đợi thời gian gửi qua đường bưu điện.

“Bác ơi, những tấm ảnh này bao lâu thì rửa xong ạ?”

Bác trung niên quay lại nhìn cô: “Cháu gái, cháu vội lấy phải không?”

“Vâng.”

Bác ấy: “Được rồi, để bác rửa cho cháu trước, nhưng nhanh nhất cũng phải nửa tiếng, cháu có muốn đi dạo chỗ khác không?”

Trần Duyên Tri khẽ lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cháu đợi ở đây.”

“Phiền bác rồi.”

Ánh chiều tà kéo dài, hoàng hôn từ từ cúi đầu hôn lên đường chân trời.

Cửa phòng làm việc mở ra, Trần Duyên Tri vốn đang ngồi trên ghế sofa nhìn ra ngoài cửa sổ bèn quay đầu lại, lập tức đứng dậy.

Cuối cùng cô cũng nhận được những tấm ảnh đã rửa.

Chiếc máy ảnh film dùng một lần này chỉ có thể chụp mười hai tấm, rất ít, nhưng khi Trần Duyên Tri nhận được ảnh lại sững người.

Vì trong cả mười hai tấm ảnh đều có cô.

Không, phải nói là người chụp vốn không có ý định chụp phong cảnh, mỗi khoảnh khắc dừng hình đều chỉ vì cô mà thôi. Và những gì người đó chụp lại, là những khoảnh khắc đặc biệt mà cô đang trải qua.

Tấm ảnh đầu tiên, chỉ cần nhìn một cái là Trần Duyên Tri đã nhận ra, đó là tấm ảnh chụp vào ngày sinh nhật của Hứa Lâm Trạc.

Bên ngoài cửa sổ trời đã tối, bóng đêm quấn quýt sâu thẳm, cô ngồi trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn đứng, vẫn mặc chiếc áo len mềm mại.

Ánh sáng vàng ấm áp làm mờ nền phía sau, trên bàn trước mặt cô là chiếc bánh kem vừa được cắt một góc, là do cô vất vả cắt, và cô đang cẩn thận đặt miếng bánh đó lên hai cái đĩa giấy màu trắng.

Tấm ảnh thứ hai có khung cảnh ở hành lang, dường như chỉ là một ngày bình thường không đáng chú ý, ngay cả Trần Duyên Tri cũng không thể xác định thời gian.

Cô đang dựa vào lan can gọi điện thoại cho ai đó, bức tường ngoài tòa nhà dạy học được ánh nắng chiếu trắng xóa, tương phản với màu xanh của chân trời xa xăm.

Gió nhẹ thổi tung tóc mái dài bên thái dương, lúc đó cô cụp mắt nhìn xuống những cây non trong vườn hoa dưới lầu, không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, cô mím môi mỉm cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh như gợn sóng.

Tấm ảnh thứ ba là ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ mà cô quen thuộc nhất, ngày hôm đó hình như là một buổi chiều nắng gắt, cả tấm ảnh tràn ngập ánh sáng chói chang.

Có thể thấy người đó đang lén chụp cô qua một cửa sổ, trên kính phản chiếu cây xanh bên ngoài hành lang và những đám mây trắng trôi trong bầu trời xanh, cô ngồi bên cửa sổ lớp học, mái tóc màu đen như sương mù rơi xuống chỗ nối giữa màu xanh và trắng của áo đồng phục, tay cầm một cây bút, chăm chú làm bài.

Tấm ảnh thứ tư có bối cảnh ở công viên. Vào lúc hoàng hôn, trăng sáng xuất hiện, tấm ảnh được chụp ra cũng mờ ảo do thiếu ánh sáng.

Cô ngồi trên ghế dài trong công viên, màu sắc của áo khoác đồng phục trông thật tươi sáng trong bóng cây tối tăm, góc mặt nghiêng như một chút sương tuyết rơi xuống từ cây tùng cô độc. Cô đang nhìn chiếc điện thoại cục gạch trong tay, dường như đang chờ đợi ai đó, còn hồ nước và cây cối phía sau cô ẩn mình trong bóng đêm, đèn đường xa xa như những vì sao rơi.

Tấm ảnh thứ năm hình như bối cảnh là ở con đường mòn sau nhà thi đấu. Là ngày biểu diễn văn nghệ.

Đèn sáng rực ở phía xa, nơi cách một bức tường đang ồn ào náo nhiệt, còn cô ngồi trên bậc thang bên bụi cỏ, bóng cây rậm rạp bao quanh con đường nhỏ, váy xòe bồng bềnh càng khiến cô trông gầy gò hơn.

Rõ ràng chỉ mặc bộ quần áo đơn giản và xám xịt, co ro trong góc như một nàng Lọ Lem gặp nạn, nhưng cô lại cong mắt, hiếm khi cười vui vẻ như vậy, chiếc điện thoại trong tay tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Tấm ảnh thứ sáu thì có thể thấy được chụp vào lúc hoàng hôn, mặt trời chín rục, hoàng hôn cũng hiện lên màu sắc sâu lắng.

Cô mặc bộ quần áo vừa xem biểu diễn xong, đứng dưới một giàn tường vi ngóng chờ ai đó, dường như có thể ngửi thấy mùi hương hoa tường vi qua tấm ảnh, cô tự cho rằng mình đã giấu được sự mong đợi trong mắt rất kín đáo, nhưng trong tấm ảnh này lại được chụp rõ ràng.

Tấm ảnh thứ bảy là một góc nhìn rất lạ, nhưng Trần Duyên Tri nhận ra ngay đó là ngày cô hẹn Hứa Lâm Trạc lên sân thượng xem pháo hoa, lúc chia tay, Hứa Lâm Trạc bảo cô về lớp trước.

Trong ảnh, cô đang đi qua cửa sổ kính của cầu thang, có vẻ là đang trên đường xuống lầu, cô tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, như những chiếc lá vàng mà thần thánh rải xuống trần gian, lại giống như một cơn mưa phát sáng vừa mới tạnh trong đêm hè.

Và khi cơn mưa đó rơi vào đáy mắt cô, biến thành một tia ngạc nhiên thích thú từ tận đáy lòng, khoảnh khắc này đã được cậu bắt lại trên tấm ảnh này.

Tấm thứ tám, tấm thứ chín, tấm thứ mười, tấm thứ mười một…

Tấm cuối cùng.

Những tấm film màu đã được rửa ra nằm rải rác trên bàn, Trần Duyên Tri gạt những tấm ảnh đã xem qua sang một bên, cầm lên tấm cuối cùng còn lại.

Trong ảnh, ánh sáng buổi chiều dịu dàng tươi sáng, đều đặn rọi vào từ ngoài cửa sổ, trên ghế sofa có đặt vài chiếc gối vải, vài chiếc đệm rơi lộn xộn trên tấm thảm màu kem, nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy ấm áp tràn ngập.

Đống đồ đó vây quanh một cô gái đang ngồi, cúi đầu đọc sách, ngón tay đè lên trang sách, chỉ là lưng nhìn thế nào cũng thấy có vẻ hơi cứng đờ, gương mặt trắng nõn từ góc nghiêng lộ ra sắc hồng nhạt như hoa anh đào, phía sau cô, ngoài cửa sổ cây cối xanh um, kính cửa sổ được ánh nắng phủ lên hiện lên vài bóng phản chiếu, tạo nên vẻ tĩnh lặng yên bình.

Ánh mắt Trần Duyên Tri dừng lại, cô gần như nhận ra ngay lập tức, đây là tấm ảnh chụp cô ở nhà Hứa Lâm Trạc vừa nãy. Lúc vào phòng lấy máy ảnh, Hứa Lâm Trạc đã lén chụp cô từ tầng hai.

Hứa Lâm Trạc nói đây là tấm lòng của cậu, đã chuẩn bị từ lâu, quả nhiên không phải lừa cô.

Trần Duyên Tri nắm chặt tấm ảnh cuối cùng, đột nhiên hốc mắt nóng lên, cảm giác chua xót lan tỏa từ đầu mũi.

Nếu không phải đã lên kế hoạch chuẩn bị bất ngờ này ngay từ khoảnh khắc nhận được máy ảnh, làm sao có thể chụp được những khung cảnh này.

Những thứ cậu tặng cô luôn là tốt nhất, không phải của cải châu báu, chỉ là những thứ nhỏ nhặt không đáng kể trong mắt người thường, nhưng cậu luôn có cách khiến những thứ đó chứa đựng tất cả tấm lòng của mình.

Người khác luôn dùng quà tặng để gán giá trị cho tình yêu, Hứa Lâm Trạc lại khác. Cậu dùng tấm lòng của mình để gói gọn mỗi món quà tặng cô, khiến những thứ vốn bình thường trở nên vô cùng quý giá, không gì sánh được. Chính cậu đã trao cho những món quà đó giá trị độc nhất vô nhị.

Tất cả những gì cậu tặng cô, đều giống như tình yêu của cậu.

Luôn chân thành nồng nhiệt mà không giữ lại điều gì, thật lòng và dịu dàng đến thế.

Bình Luận (0)
Comment