Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 135

Tháng 9, hoa quế tỏa hương thơm ngát. Thời gian chỉ có học sinh khối 12 đến trường đã qua, đến ngày khai giảng của khối 10 và 11, lễ chào đón học sinh mới được tổ chức tại hội trường.

Hứa Lâm Trạc được gọi đến hội trường với tư cách là đại diện học sinh để phát biểu chào mừng học sinh mới.

Trần Duyên Tri khẽ chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ. Góc nhìn từ lớp học này có thể thấy được mái của hội trường, cô ngẩn ngơ nghĩ về người kia.

Trần Duyên Tri nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên cô biết đến “Hứa Lâm Trạc” trong cuộc sống thực. Lúc đó, cô ngồi phía dưới, hòa lẫn trong đám đông, còn Hứa Lâm Trạc đứng trên sân khấu, hào quang tỏa sáng xung quanh cậu.

Giờ phút này, không biết Hứa Lâm Trạc đã bước lên sân khấu chưa, có đang đứng dưới ánh đèn sân khấu không?

“… Nữ sinh ngồi bên cửa sổ hàng thứ 3 tổ 1, mời đứng lên.”

Cánh tay trái của Trần Duyên Tri bị ai đó khẽ chạm vào, cô lập tức quay đầu lại, phát hiện thầy giáo môn Sinh học đang nhìn cô chằm chằm, vội vàng đứng dậy.

Thầy giáo môn Sinh hơi nheo mắt, đứng bên cạnh bục giảng, tay chống lên mặt bàn, giọng trầm ấm kéo dài: “Em hãy trả lời, câu hỏi trắc nghiệm thứ 5 đáp án là gì?”

Trần Duyên Tri liếc nhìn tập bài tập trong tay, hôm nay vừa hay đang giảng đến phần bài tập chuyên đề di truyền dạng khó, cô ngẩng đầu nhìn thầy giáo môn Sinh, đáp: “Chọn D ạ.”

Thầy giáo môn Sinh không bình luận gì, chỉ tiếp tục hỏi: “Tại sao?”

Những học sinh xung quanh, có người quay đầu nhìn Trần Duyên Tri, có người thì bắt đầu nhỏ giọng thảo luận điều gì đó.

Trần Duyên Tri không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn xung quanh, cô liếc nhìn đề bài, dành vài giây để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, từ từ mở miệng:

“Bởi vì hoa đỏ và hoa trắng được kiểm soát bởi 3 cặp gene alen, mỗi cặp gene alen phải có ít nhất 1 gene trội thì mới ra hoa đỏ, ngược lại sẽ ra hoa trắng.”

“Hoa đỏ và hoa trắng có tổng cộng 8 kiểu gene đồng hợp tử, trong đó cây có kiểu gene AABBDD là dòng thuần chủng hoa đỏ, vậy dòng thuần chủng hoa trắng có thể có 7 kiểu gene, A lai với hoa đỏ, F1 cho hoa đỏ, F2 là thế hệ tự thụ phấn của F1, thì tỷ lệ hoa đỏ và hoa trắng ở F2 là 3:1.”

Thầy giáo môn Sinh không nói gì, thầy ấy nhìn tập bài tập trong tay, khoảng 5 giây sau mới nói với Trần Duyên Tri: “Ngồi xuống đi.”

Sau khi Trần Duyên Tri ngồi xuống, thầy giáo đứng trên bục giảng, không vội giảng các bài tiếp theo mà nghiêm giọng nói với cả lớp: “Thầy biết các em đều là những học sinh xuất sắc trong số những học sinh xuất sắc, có thể đều có phương pháp học tập riêng của mình, nhưng thầy hy vọng các em có thể tập trung nghe giảng trong giờ học, đừng mất tập trung, dù hiệu quả học tập của em có cao đến mấy khi tự học, cũng không bằng việc chăm chú nghe thầy cô giảng bài trên lớp.”

Những lời này có ý ám chỉ, không phải người ngốc thì đều biết thầy ấy đang nói về ai.

Hà Tương Ngôn lén lút nói chuyện với Trần Duyên Tri: “Trời ơi, thầy Chu Sinh Nhân này nghiêm khắc thật đấy, câu hỏi khó như vậy, cậu bị gọi đột ngột vẫn trả lời tốt như thế đã là rất giỏi rồi, vậy mà cuối cùng còn phải nói mát cậu một câu nữa.”

Trần Duyên Tri lắc đầu: “Thôi, tại vừa rồi tôi không cẩn thận mất tập trung thôi, không trách thầy được.”

Hà Tương Ngôn bênh vực cô: “Ây, thương cậu quá, bình thường cậu là một trong những người chăm chú nghe giảng nhất lớp rồi, chỉ mất tập trung có một lần mà đã bị thầy ấy bắt được.”

“Rõ ràng bên dưới có cả đống người mất tập trung và tự làm bài, vậy mà lại cứ túm lấy mỗi mình cậu.”

Trần Duyên Tri tưởng chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, không ngờ, từ ngày hôm đó, mỗi lần học môn Sinh, Trần Duyên Tri đều bị thầy giáo môn Sinh Chu Sinh Nhân gọi lên trả lời câu hỏi, thầy ấy còn luôn chọn những câu hỏi đặc biệt khó để hỏi cô.

Tần suất cao đến mức, số lần nhiều đến nỗi, ngay cả Hứa Lâm Trạc — người hôm đó không đến lớp vì phải phát biểu chào mừng học sinh mới cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn: “Thanh Chi, cậu có đắc tội gì với thầy Chu Sinh Nhân không? Sao tôi thấy hình như tiết nào thầy ấy cũng gọi cậu trả lời vậy?”

Lúc này Trần Duyên Tri gục mặt xuống bàn, vẻ mặt ủ rũ: “… Người này đã chết, có việc gì thì đốt giấy.”

Hứa Lâm Trạc liếc nhìn cô, bị phản ứng của cô chọc cười: “Không phải chứ, tôi đoán đúng thật à?”

Trần Duyên Tri trừng mắt nhìn cậu: “Còn nói nữa! Tất cả đều tại cậu đấy, có biết không? Hôm đó tôi chỉ là… chỉ là…” Chỉ là vì nghĩ đến cậu nên mới mất tập trung.

Hứa Lâm Trạc: “Chỉ là gì?”

Trần Duyên Tri quay mặt đi, ậm ừ: “… Không có gì.”

Hứa Lâm Trạc chỉ nghĩ là cô không muốn nói, thấy cô có vẻ không vui, bèn đề nghị: “Cuối tuần này ra ngoài đi giải sầu một chút nhé?”

Trần Duyên Tri lập tức quay đầu lại: “Giải sầu gì cơ?”

Hứa Lâm Trạc thấy phản ứng của cô rất đáng yêu, mím môi cười: “Thì là… cùng đi đến nhà sách để xem có tài liệu mới nào hay không.”

Trần Duyên Tri: “… Cậu gọi thế là giải sầu à?” Thật sự không làm cô phiền não thêm sao?

Hứa Lâm Trạc nheo mắt cười, phản công: “Tôi thấy ở bên Thanh Chi, làm việc gì cũng là giải sầu cả. Chẳng lẽ Thanh Chi không nghĩ vậy sao?”

Trần Duyên Tri: “…” Tại sao, tại sao cô luôn không thể nói lại được người này vậy?!

Tóm lại, chuyến “giải sầu” cuối tuần đã được quyết định một cách vội vàng như thế.

Đến cuối tuần, sau khi làm xong bài kiểm tra nhỏ hàng tuần vào buổi sáng, theo lý thuyết thì buổi chiều là thời gian tự do hoạt động trong trường của học sinh nội trú, học sinh ngoại trú thì tự học ở nhà, đến tối mới quay lại trường để học buổi tối.

Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc hẹn gặp nhau lúc 2 giờ chiều tại cổng nhà sách.

Để thuận tiện cho việc trở về trường vào buổi tối, cả hai đều không thay đồ bình thường mà mặc nguyên bộ đồng phục.

Khu sách mà hai người chọn thực ra cách trường Trung học Đông Giang khá xa, không nằm trong cùng một khu vực, nhưng đồng phục của trường Trung học Đông Giang, chỉ cần ở trong khu vực thành phố Xuân Thân thì đều đủ thu hút sự chú ý.

Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc lên tầng trên để chọn sách, tầng ba của nhà sách có sách ngoại khóa và siêu thị bách hóa, còn có một số đồ dùng văn phòng phẩm xung quanh.

Trần Duyên Tri miệng thì nói không thú vị, nhưng khi thực sự đến nơi lại là người chọn sách tham khảo chăm chú nhất trong hai người, đứng bên kệ sách tham khảo một hồi lâu không di chuyển nửa bước.

Cuối cùng xem xong cuốn sách tham khảo trong tay, Trần Duyên Tri ước lượng một chút nội dung trong đầu, phát hiện phần lớn trùng lặp với sách tham khảo mình đã mua, nên khẽ lắc đầu nhét sách trở lại kệ, vừa quay người lại, phát hiện Hứa Lâm Trạc không biết đã biến mất tăm từ lúc nào.

Trần Duyên Tri: “?”

Cô nhìn dọc theo con đường đã đi qua, mới nhìn thấy bóng dáng góc nghiêng của Hứa Lâm Trạc, phát hiện cậu đang đứng trước quầy đồ dùng văn phòng phẩm.

Người đó cao ráo, khí chất thanh nhã, khi mặc đồng phục, cảm giác được mài dũa như ngọc của cậu đã giảm đi, vẻ thanh thoát rực rỡ của thiếu niên lại tăng thêm vài phần, thật sự rất dễ tìm.

Trần Duyên Tri tiến đến gần, Hứa Lâm Trạc nhanh chóng nhận ra cô, liếc mắt nhìn: “Cậu xem xong sách tham khảo rồi à?”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Ừm, xem xong rồi. Cậu đang xem gì vậy?”

Hứa Lâm Trạc đưa tay chỉ vào thứ đặt ở góc kệ hàng: “Tôi đang xem cái này.”

Trần Duyên Tri nhìn theo, khẽ sững người: “Lịch đếm ngược kỳ thi đại học?”

Đây là một cuốn lịch màu đen và vàng kim với thiết kế đơn giản, có một khoen tròn bằng đồng cổ ở phía trên. Mỗi trang đều có một câu châm ngôn của ngày hôm đó, kèm theo số đếm ngược lớn và ngày tháng cụ thể. Cuốn lịch khá nhỏ gọn, ngay cả khi đặt trên bàn học ở trường cũng không chiếm nhiều diện tích.

Trong lớp có nhiều người đang sử dụng lịch đếm ngược cho kỳ thi đại học, Trần Duyên Tri cũng đã định mua một cuốn: “Cái này trông khá đẹp đấy, cậu có muốn mua không?”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô: “Ừm, tôi định mua cái này.”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Vậy cậu mua cái này đi, để tôi chọn kiểu khác—”

Hứa Lâm Trạc nắm lấy cổ tay Trần Duyên Tri, khiến cô dừng hành động lùi về phía sau, ngước lên nhìn cậu. Hứa Lâm Trạc cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: “Sao phải chọn kiểu khác? Nếu Thanh Chi thích cái này, chúng ta mua cùng kiểu cũng được mà.”

Trần Duyên Tri sửng sốt: “Nhưng mà, cái này tôi sẽ đặt trên bàn học ở trường, nếu chúng ta mua giống nhau, người khác nhìn thấy rồi hỏi thì—”

Hứa Lâm Trạc: “Đừng lo, kiểu này nam nữ đều có thể dùng được, nếu có ai hỏi thì nói là vô tình trùng kiểu cũng không sao.”

Trong lúc Trần Duyên Tri còn đang do dự, Hứa Lâm Trạc lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa tôi muốn dùng cùng kiểu với cậu.”

Trần Duyên Tri: “… Vậy, tôi cũng mua cái này.”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười và buông cổ tay cô ra, quay sang nhân viên ở quầy: “Xin chào, cho tôi hai cuốn lịch giống nhau này, cảm ơn.”

Cô nhân viên ở quầy tính tiền dường như có tính tò mò, thấy họ mua hai cuốn lịch giống hệt nhau, bèn tò mò nhìn cả hai: “Hai cháu là anh em hay chị em vậy?”

Trần Duyên Tri thầm đỡ trán, nhưng vẫn mỉm cười, định thuận theo câu hỏi của đối phương: “Là—”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười khẽ, nói một câu khiến người ta kinh ngạc vô cùng: “Là người yêu.”

Câu nói của Trần Duyên Tri bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

Cô vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng đã rất muốn đập đầu vào tường!

Cô nhân viên dừng tay giữa không trung, vẻ mặt từ tò mò chuyển sang lúng túng: “Ôi chao, nhìn nhầm rồi nhìn nhầm rồi, xin lỗi nhé.”

Hứa Lâm Trạc lịch sự đáp: “Không sao đâu cô.”

Trần Duyên Tri: “…”

Cô lén véo một cái vào người Hứa Lâm Trạc.

Đợi đến khi rời khỏi quầy tính tiền, Trần Duyên Tri mới lên tiếng: “Hứa Lâm Trạc, cậu thật sự là—”

Hứa Lâm Trạc cười tươi nắm lấy tay cô: “Hoàn toàn là phản xạ có điều kiện thôi, tất cả là lỗi của tôi, nếu Thanh Chi không vui thì cứ mắng tôi đi.”

Trần Duyên Tri: “…” Cô đã hiểu rõ người này rồi, lần nào cũng vậy, nhận lỗi ngay lập tức nhưng chẳng bao giờ hối cải.

Quầy tính tiền đồ tạp hóa và sách không ở cùng một nơi, Trần Duyên Tri chọn hai cuốn sách, nên phải đến quầy tính tiền sách để xếp hàng thanh toán, còn Hứa Lâm Trạc thì đợi cô ở cửa phụ của nhà sách.

Khi Trần Duyên Tri tính tiền xong và cầm túi đến cửa phụ, cô vừa hay nhìn thấy cảnh Hứa Lâm Trạc đang bị một cô gái lạ bắt chuyện.

Cô gái cũng mặc đồng phục, nhưng không phải đồng phục của trường Trung học Đông Giang, mà là của một trường trung học trọng điểm bên cạnh. Cô ấy tết tóc thành bím, trang điểm nhẹ nhàng trong sáng, đôi mắt đeo kính áp tròng đang long lanh nhìn Hứa Lâm Trạc. Hứa Lâm Trạc đứng quay lưng về phía Trần Duyên Tri, đường nét vai thẳng tắp gọn gàng, ánh nắng từ cửa kính chiếu vào người cậu, ngay cả khi không nhìn thấy mặt cũng có thể đoán được đây là một chàng trai đẹp trai.

Mà Trần Duyên Tri quá hiểu Hứa Lâm Trạc, chỉ nhìn cử chỉ của cậu, cô có thể thấy lúc này Hứa Lâm Trạc rất muốn rời khỏi nơi này, đồng thời cũng có phần không biết phải làm sao.

Trần Duyên Tri đứng cách hai người không xa và nhìn họ, vẻ mặt dần dần có chút hứng thú.

Khoảng nửa phút sau, không biết Hứa Lâm Trạc đã nói gì, cuối cùng cô gái lạ mới lộ ra ánh mắt thất vọng rồi miễn cưỡng rời đi.

Sau khi đuổi người đi, Hứa Lâm Trạc quay người lại, vừa hay nhìn thấy Trần Duyên Tri đang đứng xem kịch từ xa.

Trần Duyên Tri bước lại gần, Hứa Lâm Trạc từ từ lộ vẻ tủi thân: “Thanh Chi, sao cậu có thể thấy chết không cứu vậy?”

Trần Duyên Tri: “Thấy chết không cứu gì chứ?”

Hứa Lâm Trạc: “Lúc nãy có phải cậu đứng đó nhìn tôi suốt không? Sao cậu không qua đây?”

Trần Duyên Tri cười: “Tôi tin tưởng cậu có thể giải quyết vấn đề nhỏ này mà, Hứa Lâm Trạc là người thế nào chứ? Hạng nhất trường Trung học Đông Giang đấy! Nói là nam thần của trường cũng không quá! Chắc chắn trong hai năm cấp ba đã được không biết bao nhiêu người tỏ tình rồi, chỉ là tình cờ gặp nữ sinh trường khác bắt chuyện thôi, xử lý một chút có phải dễ như trở bàn tay không?”

Hứa Lâm Trạc: “…”

“Hơn nữa tôi qua đó thì kỳ lắm, giống như đang tuyên bố chủ quyền vậy, người khác nhìn vào không biết còn tưởng chúng ta đang diễn cảnh tình tay ba gì đó, chúng ta còn mặc đồng phục nữa, ảnh hưởng không tốt lắm, đừng để truyền ra làm mất mặt trường mình.”

Hứa Lâm Trạc: “…”

Hứa Lâm Trạc không giả vờ được nữa, vừa tức vừa buồn cười nhìn cô: “Cậu thật sự là bình tĩnh quá nhỉ?”

Trần Duyên Tri thấy vậy bèn chủ động nắm tay cậu, cười tươi nói: “Tôi tin tưởng cậu mà.”

Sau khi hai người trở lại trường, thảo luận với nhau một hồi, để cho an toàn, Trần Duyên Tri quyết định sẽ đặt lịch ra trước, đợi một thời gian sau Hứa Lâm Trạc mới đặt, nếu không hai người đặt một kiểu lịch lên cùng một lúc, quá dễ gây chú ý.

Chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi tháng 9, là kỳ thi toàn trường đầu tiên của lớp 12, học sinh và giáo viên khối 12 đều rất coi trọng. Nhưng trước khi kỳ thi đến, còn có một ngày lễ đang được học sinh khua chiêng gõ trống chuẩn bị.

Hôm đó, khi Trần Duyên Tri và Hồ Dư Chu vừa đến cửa phòng học, chưa kịp đẩy cửa, đã nghe thấy giọng nói gay gắt của một nữ sinh vọng ra từ bên trong:

“Tôi đã nói là không cần hỏi ý kiến họ mà! Cậu nói thế nào họ cũng có điều không hài lòng, hơn nữa có một số người vốn dĩ không hề nghe ban cán sự nói gì trên bục, chỉ là hùa theo, thái độ gì cũng được! Làm sao có thể làm hài lòng tất cả mọi người chứ? Lúc này chỉ cần chúng ta quyết đoán chọn phương án và bắt đầu là được rồi, họ không hài lòng thì để họ làm đi!”

Trần Duyên Tri nghe ra giọng nữ này là của Khổng Trăn Di, tiếp theo là giọng nam ôn hòa du dương, nhưng cô không quen:

“Trăn Di, bình tĩnh một chút, mua quà cho thầy cô phải có chi phí, chỉ cần liên quan đến chi phí thì không thể bỏ qua ý kiến của mọi người được, dù sao tiền cũng là tiền từ quỹ lớp, nếu nhiều quá có thể khiến mọi người không hài lòng, nên tôi mới nói chúng ta nên hỏi ý kiến các bạn thêm một lần nữa. Lần này đã nói là phương án cuối cùng, nếu có điều không hài lòng thì nói ra ngay bây giờ, bây giờ không nói thì coi như tất cả đều đồng ý, sau này không được đưa ra ý kiến nữa.”

Gần như có thể cảm nhận được không khí căng thẳng của nhóm người bên trong qua cánh cửa, cho đến khi giọng của Hứa Lâm Trạc vang lên, giọng điệu trầm tĩnh và dứt khoát: “Thế này đi, tôi thấy cả Trăn Di và Lăng Trạch đều có lý. Nhưng hỏi ý kiến mọi người thêm một lần nữa thì quá rườm rà, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày Nhà giáo, cũng không tìm được thời gian thích hợp.”

“Tôi cảm thấy trong kế hoạch hiện tại có một số thứ thừa thãi, quà tặng cho thầy cô không cần quá đắt tiền, chỉ cần giữ lại hoa và thư thôi. Còn kẹo và hoa quả thì thôi đi, một số thầy cô đã lớn tuổi, chắc cũng không thích ăn kẹo, hoa quả cũng hơi thừa. Hơn nữa xu hướng hiện nay khá nghiêm ngặt, nên chuẩn bị ít đồ thôi, tặng nhiều quá cũng không hay.”

“Ban cán sự lớp chúng ta tự làm thêm một số đồ thủ công tặng thầy cô là được rồi, như vậy cũng không cần lấy từ quỹ lớp. Chỉ có hoa và thư thôi thì cũng không tốn nhiều tiền đâu, coi như là chi phí bình thường hơi thấp, nhìn từ phản ứng hai lần trước của mọi người, tôi tin là mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì.”

Hồ Dư Chu gõ cửa rồi thẳng tay đẩy cửa lớp học, cùng Trần Duyên Tri bước vào, khẽ cười nói: “Chào, các cậu nói chuyện xong chưa? Tiết sau là Sinh học, sắp đến giờ học rồi.”

Trong lớp học có một nhóm người ngồi thành vòng tròn, ở giữa là Hứa Lâm Trạc, trong tay cậu cầm một quyển sổ, thấy Hồ Dư Chu và Trần Duyên Tri đi vào, động tác của cậu khựng lại, ngước mắt nhìn mọi người: “Nếu không có vấn đề gì khác thì cứ làm theo cách tôi nói nhé.”

Khổng Trăn Di là người đầu tiên gật đầu: “Tôi đồng ý với lớp trưởng.”

Bành Lăng Trạch gật đầu: “Tôi cũng đồng ý.”

Ngu Uyển Nghi cười tươi nói: “Tôi cũng đồng ý!”

Mọi người đạt được sự nhất trí, lần lượt cầm sổ và bút chuẩn bị rời đi.

Trước khi mọi người giải tán, Hồ Dư Chu gọi Hứa Lâm Trạc lại: “Lâm Trạc, cậu đi theo tôi một chút, tôi có việc muốn nói với cậu.”

Trần Duyên Tri ôm tập bài tập, đang định tìm chỗ ngồi xuống thì thấy bước chân Ngu Uyển Nghi hơi khựng lại, nhìn về phía Hồ Dư Chu và Hứa Lâm Trạc.

Động tác ngồi xuống của Trần Duyên Tri cũng dừng lại, cô vừa định nhìn kỹ hơn thì Ngu Uyển Nghi đã thu hồi tầm mắt, nhanh chóng theo chân mọi người rời khỏi lớp học.

Trần Duyên Tri thấy nghi hoặc trong lòng, nhưng đa số mọi người đã nhanh chóng đến lớp học, nên cô cũng thu lại suy nghĩ của mình, chuyên tâm ôn bài.

Tan học, Trần Duyên Tri trở về lớp 12A1, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng Hồ Dư Chu đang nói chuyện với Trịnh Nghiệp Thần ngồi phía sau:

“… Tôi thật sự khâm phục Lâm Trạc đấy, phải biết là ban cán sự lớp chúng ta không có ai dễ nhân nhượng cả, đều là những người cứng đầu có ý kiến riêng không muốn thỏa hiệp, nhưng Hứa Lâm Trạc lại có thể thuyết phục và điều phối họ rất tốt, để họ ai làm việc nấy hoàn thành tốt công việc của một mục.”

“Lần nào cậu ấy đưa ra quyết định cũng rất nhanh chóng, dứt khoát và chính xác, nghĩ lại mới thấy những gì cậu ấy làm đều đúng cả, nếu không phải lúc đó có cậu ấy quyết đoán đưa ra quyết định, sau này không biết sẽ phải kéo dài đến khi nào, cả nhóm lại phải làm bao nhiêu việc vô ích.”

Trần Duyên Tri ngồi xuống trong im lặng, tiếp theo là tiếng thán phục của Trịnh Nghiệp Thần: “Đúng vậy, Lâm Trạc giỏi quá, học giỏi, những việc xã giao và công việc lớp học cũng làm không chê vào đâu được.”

“Chỉ nói về việc xếp chỗ ngồi cho lớp chúng ta thôi, tôi đã thấy đau đầu lắm rồi, người này không thể ngồi cùng nhóm với người kia, người kia phải ngồi gần người này, vừa phiền phức vừa lỉnh kỉnh, nhưng cậu ấy lại có thể sắp xếp chu đáo, làm cho tất cả mọi người trong lớp đều hài lòng.”

Trần Duyên Tri nhân cơ hội xen vào, tỏ ra tò mò hỏi: “Ra là chỗ ngồi của lớp chúng ta cũng do lớp trưởng phụ trách sắp xếp sao?”

Hồ Dư Chu: “Đúng vậy. Giáo viên chủ nhiệm của chúng ta không muốn can thiệp vào việc phiền phức này, từ lớp 11 đã giao việc này cho cậu ấy làm rồi, cậu ấy cũng nhận hết, thật sự khâm phục cậu ấy, dù sao đây cũng là việc khó xử lý như vậy, nếu là tôi thì tôi đã chạy từ lâu rồi.”

Trần Duyên Tri bình thản nói: “Ồ, nghe có vẻ lớp trưởng giỏi thật.”

Trịnh Nghiệp Thần hào hứng lên tiếng: “Cậu không biết đâu, cậu ấy còn làm nhiều việc kinh người lắm! Trước đó hồi lớp 10, chủ nhiệm khối của chúng ta không phải là người nào tên Tề gì đó sao, ông ta dựa vào quan hệ mà được làm chủ nhiệm khối, những giáo viên và học sinh có thông tin nhanh nhạy đều biết, nhưng ông ta lại rất kiêu ngạo, nghĩ rằng cả thế giới phải nghe theo ông ta, còn đến lớp chúng ta gây sự.”

“Lúc đó hình như mọi người đang tự học, ông ta đột nhiên chạy vào, nói là nhìn qua cửa sổ thấy có người trong lớp chúng ta đang chơi điện thoại, còn đi đến trước mặt nữ sinh đó quát tháo bắt cậu ấy đưa ra, mắng nhiều lời khó nghe, kết quả là làm cậu ấy sợ đến khóc, cậu ấy nói điện thoại cậu ấy mang là điện thoại cục gạch, ông Tề đó nhất định không tin, nói cậu ấy đang nói dối, mình đã nhìn thấy cậu ấy cầm điện thoại thông minh, đòi lục lọi ngăn bàn và cặp sách của cậu ấy, kết quả lục ra thì thấy thật sự là điện thoại cục gạch.”

“Ông Tề đó rất mất mặt, nói điện thoại cục gạch thì đã sao? Có biết mang điện thoại cục gạch cũng là vi phạm nội quy trường không? Lúc đó trong lớp mọi người đã bắt đầu xôn xao, cũng có người ngồi tại chỗ phản bác ông ta, nhưng không ai dám thực sự đứng lên đối đầu với ông ta.”

“Rồi lúc này, lớp trưởng là người đầu tiên đứng lên đáp trả ông ta! Lúc đó lớp trưởng rất bình tĩnh nói rằng, trong nội quy trường viết rất rõ ràng, được phép mang điện thoại cục gạch đến trường.”

“Ông Tề đó rất tức giận, không ngờ lại có người dám đứng lên cãi lại ông ta! Ông ta quát tháo lớp trưởng lớn tiếng cực kỳ, rồi gây khó dễ nói, ‘Vậy em nói xem sổ tay học sinh chương mấy điều mấy viết được phép mang điện thoại cục gạch?’ Kết quả không ai ngờ là, lớp trưởng thật sự nói ra được! Hơn nữa còn nói ra rất rõ ràng từng chữ một, cậu ấy không chỉ trả lời rõ ràng cho ông Tề, mà còn đọc thuộc lòng cả nội dung quy định gốc!”

Trịnh Nghiệp Thần giơ cao hai tay: “Ai mà hiểu được chứ! Lúc đó lớp học lập tức sôi sục! Không cần giữ thể diện học sinh xuất sắc gì nữa, cũng không sợ tên ngốc đó nữa, mọi người cứ thế reo hò hoan hô, ông Tề đó hoàn toàn không ngờ lớp trưởng có thể đọc thuộc lòng được, người đơ luôn!”

“Nhưng sau đó ông ta nổi cơn lôi đình, lại túm lấy nữ sinh đó bắt đầu bắt lỗi khác, nói được mang điện thoại cục gạch thì sao? Mở ra xem trong giờ tự học vẫn là không đúng! Ông ta muốn tịch thu thiết bị điện tử của cậu ấy! Điều này chắc là trong nội quy trường cho phép ông ta làm rồi nhỉ!”

“Sau khi ông ta nổi điên xong, lớp trưởng vẫn không hề e dè gì mà nhìn ông ta, rồi nói ra một đoạn đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rõ ràng.”

“Cậu ấy nói, ‘Thầy có thể tịch thu đồ của nữ sinh đó, nhưng thầy phải xin lỗi cậu ấy, bởi vì thầy không có quyền lăng mạ cậu ấy, càng không có quyền động tay động chân lôi kéo cậu ấy, cưỡng ép lục lọi cặp sách và ngăn bàn của cậu ấy. Điều này là phạm pháp. Là một người đàn ông trưởng thành, thầy đã xâm phạm quyền riêng tư của cậu ấy; là một giáo viên, thầy đã không tôn trọng học sinh của mình.’”

“Lúc đó Hứa Lâm Trạc còn bổ sung một câu, nói ‘Nếu thầy hỏi em, thầy đã vi phạm điều luật cụ thể nào, em cũng có thể đọc cho thầy nghe. Chỉ cần thầy hỏi em.’”

Dù đã qua gần hơn một năm, nhưng khi nhắc lại, Trịnh Nghiệp Thần vẫn còn xúc động không thôi, nói đến đây cậu ta liên tục thở dài, còn Hồ Dư Chu thì gật đầu cảm thán: “Tôi hiểu tôi hiểu, lúc đó tôi thực sự thấy Hứa Lâm Trạc ngầu đến phát sáng luôn!”

Còn Trần Duyên Tri, lúc này nghe về Hứa Lâm Trạc mà mình chưa từng biết, nghe về những khoảnh khắc rực rỡ hào quang của cậu trong mắt người khác, không khỏi hơi ngẩn người.

“Vì vậy sau đó, đa số người trong lớp đều rất khâm phục Hứa Lâm Trạc, cậu ấy làm lớp trưởng hai năm, trong lớp cũng không có ai không phục. Dù sao trong tình huống như vậy, cậu ấy là người cũng dám đứng ra lên tiếng cho người khác.”

Trần Duyên Tri khẽ nói: “… Ừm.”

“Nhìn cậu ấy, rất giống một người như vậy.”

Thà nói thẳng ra rồi chết còn hơn im lặng mà sống. 

Một góc mềm mại nào đó trong đáy lòng cô, cũng dần dần phơi mình dưới ánh nắng, được sưởi ấm đến nóng bỏng xót xa.

Cậu cũng từng mang khí phách liều lĩnh bồng bột như thế.

Nhưng có một việc, từ đầu đến cuối đều không thay đổi, đó chính là ánh hào quang tồn tại trên người cậu.

Cho đến ngày hôm nay, cậu vẫn rực rỡ như xưa.

Bình Luận (0)
Comment