Trần Duyên Tri đột nhiên lên tiếng: “Vậy lớp trưởng chắc rất được hoan nghênh nhỉ?”
Trịnh Nghiệp Thần hào hứng: “Cậu nói được hoan nghênh kiểu nào? Của con trai hay con gái?”
Hồ Dư Chu: “Tôi cảm thấy là cả hai.”
Trần Duyên Tri: “Vậy à. Vì trước đây khi tôi còn ở lớp Sáng Tạo Lịch sử, nghe mọi người thảo luận về Bạch Dục Hoa nhiều hơn, rất nhiều nữ sinh thích thầm cậu ấy. Sau khi đến lớp Nguyên Bồi, tôi cũng cảm thấy độ nổi tiếng của Bạch Dục Hoa với các nữ sinh cao hơn.”
“Có người nói với tôi rằng, là vì lớp trưởng cho người ta cảm giác cao không thể với tới.” Trần Duyên Tri nhìn về phía Hồ Dư Chu, hơi nghi hoặc: “Có đúng vậy không?”
Trịnh Nghiệp Thần gãi đầu: “Ừm, người quá hoàn hảo thật sự sẽ khiến người ta có cảm giác nghiêm nghị không thể xâm phạm, nhưng tôi cảm thấy điều này dường như cũng không thể giải thích được hiện tượng cậu nói…”
Nhưng Hồ Dư Chu lại khẽ mỉm cười, đôi mắt như hạt châu đen, trong đó ẩn chứa ý nghĩa sâu xa hơn: “Người đó nói không sai, nhưng lại chưa nói trúng điểm quan trọng.”
“Chính vì Hứa Lâm Trạc cho người ta cảm giác xa vời không thể với tới, nên dù có người thích cậu ấy, họ cũng không dám nói ra. Mọi người chỉ thấy được những người dám lên tiếng bày tỏ ý kiến, nhưng người thông minh sẽ nhìn thấy được đa số không nói ra kia. Giống như cậu sẽ không nói với mọi người xung quanh rằng cậu sẽ thi được hạng nhất toàn khối vậy, vì làm vậy sẽ không nhận được sự cổ vũ, mà chỉ nhận được sự chế giễu và khinh thường, họ sẽ không nghĩ cậu dũng cảm, mà chỉ nghĩ cậu không biết lượng sức mình.”
Hồ Dư Chu nheo mắt, cười nhìn Trần Duyên Tri: “Tôi thấy rằng, người thầm thương Hứa Lâm Trạc rất nhiều. Nhưng không vì lý do này thì vì lý do khác, họ không thừa nhận, hoặc là chôn vùi tình cảm đó đi.”
Trịnh Nghiệp Thần chen ngang một câu: “Ôi, nhưng tôi nhớ lớp mình từng có tin đồn nói một nữ sinh nào đó thích Hứa Lâm Trạc phải không?”
Trần Duyên Tri hơi giật mình, Hồ Dư Chu đã gật đầu đáp: “Đúng vậy, là Khổng Trăn Di.”
Trịnh Nghiệp Thần: “À ra là cậu ấy sao? Lâu quá tôi không nhớ rõ nữa, cảm giác là tin đồn hồi lớp 10.”
“Nhưng chắc không phải sự thật đâu, không phải cậu ấy đã quen với Bành Lăng Trạch từ lớp 11 rồi sao? Dù có thích Hứa Lâm Trạc hồi lớp 10, bây giờ chắc cũng không còn thích nữa đâu.”
Hồ Dư Chu mỉm cười, dường như biết điều gì đó, nhưng không nói ra: “Ai biết được?”
“Chúng ta nói chuyện khác đi?”
Trần Duyên Tri thu lại ánh mắt.
—-
Kỳ thi tháng 9 đã đến.
Sau khi kết thúc ba ngày thi lớn, Trần Duyên Tri trở về lớp học cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần đã bắt đầu đối chiếu đáp án, hai người không cầm bài thi, chỉ đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình nhắc đề bài qua lại, Trần Duyên Tri vừa đi qua, đã nghe thấy Trịnh Nghiệp Thần kêu lên một tiếng thảm thiết: “… Vậy câu cuối cùng môn Hóa là chọn B???”
Hồ Dư Chu cúi người chống tay vào bàn, cười đến đau cả bụng: “Cậu đang nghĩ gì vậy, ngay cả tính khối lượng đơn giản như vậy mà cậu cũng tính sai?”
Trịnh Nghiệp Thần trông có vẻ rất suy sụp: “Hãy giết tôi đi!!!”(*)
(*)Nguyên văn là “Hủy diệt tôi đi”, là một câu nói meme trong phim ảnh Trung Quốc, ý nói một người đã quá mệt mỏi, không thể làm nổi việc gì đó, chỉ muốn bị “diệt” luôn.
Trần Duyên Tri bị chọc cười: “Ít ra các cậu cũng nên xếp bàn ghế về vị trí cũ rồi hãy so đáp án chứ.”
Hồ Dư Chu chỉ về phía Trịnh Nghiệp Thần: “Tại cậu ấy, vừa vào lớp đã kéo tôi so đáp án, thời gian để cái cặp sách cũng không có.”
Mà Trịnh Nghiệp Thần lại đột nhiên nhìn về phía Trần Duyên Tri, ánh mắt mang theo một chút căng thẳng: “Duyên Tri, câu cuối cùng phần trắc nghiệm môn Hóa cậu chọn gì?”
Trần Duyên Tri ngẩn người, Hồ Dư Chu đã nhanh chóng mắng cậu ta: “Cậu thiếu thông minh thế, người ta không chọn môn Hóa!”
Trịnh Nghiệp Thần ôm đầu: “Hả? Không có sao? Vậy là tôi nhớ nhầm à?”
Hồ Dư Chu: “Không phải cậu học đến ngốc rồi đấy chứ?”
Trần Duyên Tri mím môi cười: “Tôi chọn Sinh học và Địa lý mà.”
Trịnh Nghiệp Thần gật đầu: “Ồ ồ, ra là vậy.”
“Này, môn Sinh của cậu thế nào? Hay là chúng ta so đáp án Sinh học nhé?”
Hồ Dư Chu không chịu nổi nữa: “Cậu có xong không vậy, xếp bàn ghế về chỗ trước được không?”
Tối đến, sau khi các cán sự từng môn truyền đáp án xuống, Trần Duyên Tri chấm xong bài thi, đã có dự đoán cơ bản về điểm số kỳ thi này.
Chỉ là không biết những người khác thi thế nào.
Trịnh Nghiệp Thần ở phía sau vừa chấm vừa thở dài: “Lần này Sinh học khá khó, phần trắc nghiệm sai hai câu.”
Động tác cầm bài thi của Trần Duyên Tri khẽ khựng lại.
Cô nghi ngờ mình chấm sai phần trắc nghiệm, nên đã lật lại trang đầu đối chiếu đáp án một lần nữa, phát hiện không chấm sai, thật sự là đúng hết.
… Cô còn tưởng lần này đề Sinh học rất đơn giản.
Cho đến ngày thứ ba, tổng điểm được đăng lên công bố, Trần Duyên Tri đi theo mọi người xem xong điểm số, rồi nhìn thứ hạng của mình trầm ngâm suy nghĩ.
Trần Duyên Tri không ngờ kỳ thi lớn đầu tiên đã có thể thi vào top 20.
Hạng hai mươi khối Lịch sử trong lớp, nếu không phân biệt Vật lý – Lịch sử thì là hạng bốn mươi ba toàn khối.
Tuy nói cả lớp Nguyên Bồi chỉ có hai mươi lăm học sinh khối Lịch sử, hạng hai mươi cũng chỉ là không bị đội sổ, thậm chí không tính là trung bình.
Nhưng đến độ cao này, mỗi lần tiến bộ đều không thể quá nhiều, chỉ cần có tiến bộ, Trần Duyên Tri đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
Giờ ra chơi rất ngắn, sau khi công bố điểm không lâu đã gần đến giờ học, mọi người còn chưa kịp ghi lại điểm chi tiết, ủy viên học tập chỉ có thể vội vàng sao chép file để trên màn hình rồi rời đi.
Hồ Dư Chu đẩy đẩy Trần Duyên Tri: “Tiết sau là tiết Sinh học đấy, cậu không đi đến phòng học ban sao?”
Trần Duyên Tri: “À, tôi đi ngay đây.”
Trần Duyên Tri ngồi cùng bàn với Hà Tương Ngôn như thường lệ, người trong lớp học dần dần đông đủ, tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên, tiếng trò chuyện trong lớp học giảm dần, không lâu sau, Chu Sinh Nhân mang theo sách giáo khoa và bảng ghi điểm bước vào lớp học.
Chu Sinh Nhân đứng trên bục giảng bật máy chiếu, nhìn thầy ấy tuổi đã không còn trẻ, ít nhất cũng gần 50 rồi, nhưng thân hình vẫn thẳng tắp khỏe mạnh, không có chút dấu hiệu phát tướng trung niên nào, râu được cạo sạch sẽ, trông tinh thần cực kỳ minh mẫn.
Không những thế, mỗi lần đến dạy học, thầy ấy đều mặc áo sơ mi quần dài, giày thể thao là Puma và Li-Ning, thỉnh thoảng còn thắt cà vạt. Hà Tương Ngôn nói người trong lớp đều cảm thấy thầy ấy là một giáo viên giỏi nghiêm khắc trong giảng dạy, nhưng đồng thời cũng là một “anh trai thời thượng” thích nghiên cứu cách ăn mặc.
Trần Duyên Tri nhìn Chu Sinh Nhân hắng giọng, cầm bảng ghi điểm lên, giọng điệu hùng hồn rất dày: “Điểm của kỳ thi tháng này thầy đã nhận được rồi, vậy bây giờ thầy đọc điểm thi môn Sinh học của lớp chúng ta nhé.”
“Sau khi quy đổi điểm, chỉ có hai bạn học sinh đạt được 100 điểm thôi.”
Bên dưới các bạn học sinh bắt đầu xôn xao, Trần Duyên Tri thấy có không ít người châu đầu ghé tai, không biết đang thảo luận gì, Chu Sinh Nhân đứng trên bục giảng không phát hiện ra sự bất thường của học sinh, mà nhìn vào bảng điểm trong tay từ từ mở miệng nói: “Hứa Lâm Trạc, 100 điểm.”
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên, dường như tất cả đều đã quen với điều này, trên mặt mọi người đều không có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ có vẻ đương nhiên.
Chu Sinh Nhân: “Người còn lại là Trần Duyên Tri, cũng được 100 điểm.”
Tiếng vỗ tay dường như ngừng lại một chút, rồi lại vang lên, chỉ là trong những tiếng vỗ tay đó còn xen lẫn nhiều âm thanh nói chuyện đầy kích động, Trần Duyên Tri loáng thoáng nghe thấy những từ như “Thật sao” “Trời ơi” “Người mới à?” kiểu vậy.
Chu Sinh Nhân trên bục giảng chuyển ánh mắt từ bảng điểm: “Hai bạn học sinh này là của lớp chúng ta, cũng là hai người duy nhất trong cả khối đạt được 100 điểm môn Sinh học.”
“Mọi người phải học hỏi nhiều từ hai bạn ấy, phấn đấu kỳ thi sau cũng đạt được 100 điểm.”
Trần Duyên Tri ngẩn người nhìn Chu Sinh Nhân trên bục giảng đang nhìn về phía mình.
Cô từng nghĩ thầy Chu này chắc chắn rất ghét mình, nếu không cũng sẽ không vì một lỗi nhỏ hôm đó mà gọi cô đứng lên trả lời câu hỏi năm tiết học liên tục.
Nhưng vào lúc này, trong ánh mắt nhìn từ xa của Chu Sinh Nhân không còn sự nghiêm khắc răn dạy nữa, mà đã chuyển sang sự ấm áp trong trẻo như nước.
Cánh tay của Trần Duyên Tri bị Hà Tương Ngôn nắm lấy, cô quay người lại, thấy Hà Tương Ngôn đang nhìn cô với đôi mắt long lanh: “Trời ơi Duyên Tri! Cậu giỏi quá! Đây là 100 điểm đấy!”
Trần Duyên Tri lắc đầu cười: “Có gì đâu, sau khi cộng điểm quy đổi thì mọi người đều trên 95 điểm mà? Khoảng cách thực sự rất nhỏ.” Nếu không thì cô cũng không chỉ tăng được 4 hạng trong lớp.
Hà Tương Ngôn buông tay cô ra, cảm thán: “Nhưng tôi vẫn thấy cậu xuất sắc lắm, hai năm nay tôi chưa từng được 100 điểm Sinh học lần nào.”
Trần Duyên Tri mỉm cười: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi được 100 điểm.”
Hà Tương Ngôn: “Ơ? Thật sao? Tôi cứ tưởng cậu rất giỏi Sinh chứ!”
Trần Duyên Tri nháy mắt: “Cho nên mới nói, may mắn chiếm phần nhiều đấy.”
Hà Tương Ngôn lén nhìn Chu Sinh Nhân trên bục giảng, ghé sát tai nói nhỏ: “Nhưng điều kỳ diệu hơn là, vậy mà thầy Chu Sinh Nhân lại khen cậu! Còn bảo bọn tôi nên học tập các cậu! Tôi cứ tưởng thầy ấy có định kiến với cậu, coi cậu là học sinh có vấn đề chứ.”
Trần Duyên Tri khẽ nói: “Tôi cũng nghĩ vậy. Có vẻ thầy ấy thực sự là người không quan tâm đến thành kiến, đối xử công bằng với học sinh.”
Trước đây Trần Duyên Tri bề ngoài tỏ ra không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút vướng mắc, cô e ngại về cách Chu Sinh Nhân nhìn nhận mình, thậm chí chưa từng đến hỏi thầy ấy về những câu hỏi Sinh học.
Nhưng sau kỳ thi này, Trần Duyên Tri bắt đầu thử đến hỏi Chu Sinh Nhân giải đáp thắc mắc, dần dần cô mới phát hiện, thực ra khi ở riêng Chu Sinh Nhân không nghiêm khắc như trên bục giảng, cũng không phải kiểu người nói lải nhải không ngớt, mà là một ông lão theo phái vui vẻ rất hòa nhã.
Khi không dạy, thầy ấy luôn cầm bình giữ nhiệt ngồi trong văn phòng vui vẻ nghe các thầy cô khác tán gẫu, nhưng hễ có học sinh đến hỏi bài là lập tức trở lại chế độ giảng dạy.
Trong quá trình đến hỏi bài, Trần Duyên Tri còn phát hiện có nhiều học sinh lớp khác đến tán gẫu với Chu Sinh Nhân trong giờ tự học, và Chu Sinh Nhân luôn kiên nhẫn lắng nghe suy nghĩ của họ, bản thân thầy ấy lại không nói nhiều, giống như một cái hốc cây tốt nhất.
Cô hiểu rõ lần này mình đứng nhất môn Sinh học có phần nhờ vào may mắn, nếu muốn lần sau cũng có thành tích như vậy, cần phải không ngừng đào sâu và củng cố mới được. Vì thế, hàng tuần Trần Duyên Tri đều mang bài kiểm tra nhỏ đến hỏi thầy, và Chu Sinh Nhân quả thật là một giáo viên xuất sắc, lần nào cũng có thể đưa ra những lời giải thích và hướng dẫn vô cùng sắc bén, giúp cô biết thêm không ít.
—-
Buổi chiều tan học, đường phố ngoài cổng trường xe cộ qua lại, dòng người không dứt.
Trần Duyên Tri đứng đợi Hứa Lâm Trạc ở cổng công viên, đợi khoảng năm phút mới thấy đối phương, vừa thấy Hứa Lâm Trạc dắt xe đi tới, cô đã nhíu mày, chống nạnh giả vờ giận dỗi: “Thầy Hứa, tối nay cậu đến hơi muộn đấy.”
Hứa Lâm Trạc khẽ mỉm cười, đi đến bên cạnh cô, chủ động đưa tay kéo cô, xin lỗi: “Lỗi của tôi, để cậu đợi lâu rồi.”
Trần Duyên Tri rất ngoan ngoãn nhận lời xin lỗi: “Vậy lý do là gì?”
Hứa Lâm Trạc cong môi: “Ừm… vì tôi đang chuẩn bị một bất ngờ cho người hôm nay đã đứng hạng nhất.”
Trần Duyên Tri chợt dừng bước, Hứa Lâm Trạc cũng theo đó mà dừng lại, đứng ở vị trí hơi phía trước một bước quay đầu lại, những sợi tóc mái lưa thưa thấp thoáng che đi đôi mắt thanh tú như gió thu, đôi mắt màu mực ngọc nhìn cô, lúc nào cũng sáng rực như lửa đốt.
Trần Duyên Tri hơi ngơ ngác: “… Bất ngờ ? Cho tôi?”
Hứa Lâm Trạc nhìn cô với hàng mi rủ xuống, dịu dàng đáp: “Đúng vậy, tôi là người cuối cùng rời khỏi lớp học, không ai thấy cả. Tôi đã đặt sẵn trên bàn cậu, sáng mai cậu đến là có thể mở ra.”
“Chúc mừng cậu có hạng nhất đầu tiên ở lớp Nguyên Bồi.”
Nói xong, Hứa Lâm Trạc nắm chặt tay cô. Đèn đường vàng ấm áp và bóng cây tối đen, tô điểm không gian yên tĩnh một cách mập mờ và nhịp tim nồng nhiệt. Bàn tay hai người đan vào nhau giấu phía sau yên xe đạp, nhìn qua chỉ giống như một đôi học sinh nam nữ mặc đồng phục cùng dắt một chiếc xe, bóng dáng trong đêm cuối hè mang vẻ thân mật nói không nên lời.
Giọng Hứa Lâm Trạc trầm thấp dịu dàng, như sắc trăng đậm nét nhất trong đêm sắp sáng: “Tôi tin rằng, sau này cậu sẽ còn giành được hạng nhất rất nhiều lần nữa.”
Mắt Trần Duyên Tri long lanh rạng rỡ, trong đó dường như chứa đựng vô số cảm xúc phức tạp, vui mừng, trân trọng, xúc động, chua xót… Cô hé môi, vô số lời nói lướt qua đầu lưỡi, nhưng cuối cùng cô chỉ nhìn người đó, vô cùng nghiêm túc đáp lại: “Ừm.”
“Tôi sẽ làm được.”
—-
Sáng sớm, bình minh còn mờ mịt.
Một bóng dáng mảnh mai đầu tiên mở cửa lớp học của lớp 12A1, theo tiếng cửa đẩy mở lắc lư, như tiếng gà gáy sáng, đánh thức cả tầng lớp học.
Ánh bình minh nhẹ nhàng rơi vào đôi mắt cô gái, mi mắt cô ấy dày và thanh tú, đôi mắt đẹp nhưng không có vẻ quyến rũ.
Hồ Dư Chu cũng không ngờ trong lớp lại không có một ai.
Cô ấy vốn ngủ rất nông, sáng nay khi bạn cùng phòng trở mình, đồ vật rơi xuống phát ra tiếng động lớn đã đánh thức cô ấy, phát hiện mình không thể ngủ lại được nữa, Hồ Dư Chu thẳng thừng thức dậy rửa mặt và đến lớp.
Hồ Dư Chu bật công tắc điện lớp học, lại đẩy cửa sổ hàng sau mở ra một khe nhỏ để thông gió, định bật điều hòa thì chợt nhớ ra điều hòa của trường phải đợi thêm mười phút nữa mới bật được, nên chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình, tìm thấy nút quạt ở bên tường, vặn mở.
Làm xong tất cả, cô ấy mới ngồi xuống chỗ của mình.
Hồ Dư Chu tháo cặp sách từ vai xuống, treo vào móc bên lối đi, vừa định đứng thẳng người lên, đã cảm thấy một luồng gió mạnh ập tới, rồi cô ấy thấy có gì đó “vụt” bay qua trước mắt.
Hồ Dư Chu ngạc nhiên, cô ấy cúi xuống nhìn mặt đất, dưới đất là một tấm bưu thiếp đang yên lặng nằm đó, vì ở xa nên chữ viết mờ không rõ.
Hồ Dư Chu nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh, trên bàn của Trần Duyên Tri rõ ràng có đặt một túi quà nhỏ, mà không hiểu sao túi quà này đã đổ xuống, tấm bưu thiếp này có vẻ là trượt ra từ trong túi, rồi bị quạt mà cô ấy bật lên thổi bay đi.
Khoan đã? Sao trên bàn bạn cùng bàn lại đột nhiên có túi quà?
Không lẽ là…?
Hồ Dư Chu nhạy cảm nhận ra điều gì đó, đáy mắt dâng lên một chút hứng thú kín đáo.
Cô ấy cúi xuống nhặt tấm bưu thiếp dưới đất, định nhét lại vào túi quà hộ bạn cùng bàn, nhưng khi ánh mắt lướt qua chữ viết trên mặt bưu thiếp, bất chợt khựng lại.
Hồ Dư Chu cầm tấm bưu thiếp đó, hạ mắt nhìn nó, ánh mắt dần dần thay đổi.
Bưu thiếp có hai mặt, Hồ Dư Chu nhận ra hình ảnh trên mặt trước của bưu thiếp, là một cảnh trong phim《Tình yêu đến từ nước Nga》, còn mặt sau thì trống trơn, có người đã dùng bút máy viết một đoạn văn trên mặt sau, chính là câu nói kinh điển từ bộ phim này:
“— Người thích hợp đi đến cuối cùng, ngay từ đầu đã sinh ra vì nhau.”
Chữ viết theo kiểu chữ Kim thể rất đẹp, mang một chút hương vị Hành Khải, như rồng bay phượng múa, nét bút ngang dọc đẹp đẽ.
Kiểu chữ như vậy, trong mười tám năm qua, cô ấy chỉ từng thấy từ tay một người.
••••••••
Kịch bản nhỏ ngày Thất tịch:
Một ngày nào đó sau kỳ thi đại học.
Trần Duyên Tri đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Hứa Lâm Trạc, em muốn về trường.”
Hứa Lâm Trạc đang đọc sách, nghe vậy chuyển ánh mắt sang: “Về trường?”
Trần Duyên Tri nhìn anh: “Đúng vậy. Muốn về trường Trung học Đông Giang xem.”
“Anh đi cùng em nhé?”
Hứa Lâm Trạc cười nói: “Đương nhiên rồi.”
“Đừng vội đồng ý.” Trần Duyên Tri giơ một ngón tay: “Em có một điều kiện nhỏ.”
Hứa Lâm Trạc rất kiên nhẫn: “Ừm, em nói đi.”
Trần Duyên Tri từ từ cong môi: “Em muốn mặc đồng phục về.”
Hứa Lâm Trạc hơi nhướn mày, nói một câu gây sốc: “Thanh Chi có phải cũng muốn hôn anh trong trường không?”
“Đúng vậy!” Trần Duyên Tri chắp tay, mắt sáng lấp lánh: “Sao anh biết?”
Hứa Lâm Trạc mỉm cười không nói.
Dù sao giải mã tâm tư của người này, là một trong những việc quan trọng nhất mà anh phải làm mỗi ngày.