Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 182

Sáng nay Trần Duyên Tri đi học từ sớm, vừa tan học thì nhận được điện thoại của trợ lý Lâm.

“Giám đốc Trần, bây giờ cô có tiện nghe điện thoại không?”

Trần Duyên Tri vừa thu dọn cặp sách chuẩn bị đến phòng tự học, vừa cầm điện thoại trả lời: “Được, có chuyện gì vậy?”

“Là thế này, sáng nay công ty có cuộc họp, nhưng giám đốc Hứa không có mặt, tôi đã gọi điện cho giám đốc Hứa nhưng không ai nghe máy.” Giọng trợ lý Lâm có vẻ lo lắng: “Hôm qua giám đốc Hứa đến công ty trông vẫn bình thường, chắc không phải vấn đề sức khỏe, tôi sợ giám đốc Hứa xảy ra chuyện gì nên mới gọi điện hỏi cô.”

Trần Duyên Tri đang đeo cặp sách bỗng khựng lại.

… Hôm nay Hứa Lâm Trạc không đến công ty sao?

Cô định thần lại, trả lời trợ lý Lâm bên kia điện thoại: “Được, tôi biết rồi, anh cứ đi làm trước đi, để tôi liên lạc với anh ấy.”

Trần Duyên Tri cúp máy, bước chân định hướng đến phòng tự học bèn quay ngược lại, đi về phía cổng trường.

Cô vừa bước nhanh vừa gọi điện cho Hứa Lâm Trạc, chuông điện thoại réo rắt vang lên suốt một phút, sau đó là tiếng báo bận không có ai nhấc máy.

Lên xe Trần Duyên Tri lại gọi thêm một lần nữa, vẫn không kết nối được.

Cô nhìn màn hình điện thoại, khẽ nhíu mày.

Hứa Lâm Trạc chưa bao giờ xảy ra tình huống như thế này. Vắng mặt cuộc họp đã hẹn trước, không tìm thấy người, điện thoại cũng không kết nối được.

Trần Duyên Tri nhớ lại tình hình tối qua, Hứa Lâm Trạc và cô ở trong phòng, tự mình làm việc và học tập. Lúc đó cô còn thấy anh đang xem tài liệu sẽ dùng cho cuộc họp ngày mai.

Vì hôm trước quá mệt nên Trần Duyên Tri đi ngủ sớm, anh đến đắp chăn cho cô, ôm cô hôn lên trán. Cho đến khi cô ngủ, Hứa Lâm Trạc vẫn đang làm việc.

Sáng khi cô thức dậy, Hứa Lâm Trạc vẫn còn nghỉ ngơi, Trần Duyên Tri vội vã ra cửa, nên đã gọi đồ ăn sáng cho anh, nhắn WeChat bảo anh nhớ ăn sáng rồi hãy đi công ty.

Nghĩ thế nào cũng thấy mọi thứ đều bình thường.

Trần Duyên Tri bồn chồn không yên, cô gọi điện cho Hứa Lâm Trạc lần thứ năm, nhưng vẫn không ai nghe máy.

Trần Duyên Tri bắt đầu cảm thấy lo lắng, liệu có phải trên đường đi công ty đã xảy ra chuyện gì không?

Càng nghĩ càng rối, cuối cùng Trần Duyên Tri hít một hơi thật sâu, cố gắng để tâm trạng bình tĩnh lại.

Đến nơi, Trần Duyên Tri vội vàng mở cửa xe, rảo bước chạy một mạch về đến cửa căn hộ.

Đến cửa, Trần Duyên Tri thấy ngay túi đồ ăn sáng đặt trước cửa căn hộ — vẫn còn nguyên vẹn, chưa được mở ra.

Vẫn chưa động đến bữa sáng.

… Có vẻ như Hứa Lâm Trạc còn đang ở nhà?

Trái tim đang treo cao của Trần Duyên Tri từ từ được đặt xuống.

Cô mở cửa phòng, vừa bước vào, đã bị cảnh tượng hỗn loạn trong phòng khách làm cho sững sờ.

Chỉ thấy sàn nhà vốn sạch sẽ giờ đầy những khăn giấy bị rút ra và vụn hạt khô, trên đó toàn là dấu chân ướt nhèm bẩn thỉu không rõ nguồn gốc.

Trên bàn, cốc chén, bình hoa và đĩa trái cây nghiêng ngả, nước trong bình nhỏ giọt xuống theo góc bàn, đọng thành vũng nước trên sàn.

Đệm sofa vốn còn mới tinh bị cào xước thành từng vệt, bề mặt màu be nứt ra, lộ lớp bọt biển màu vàng nhạt bên trong.

Sách và đồ trang trí xếp ngay ngắn trên kệ cũng biến mất, nhìn xuống dưới, tất cả đều nằm trên sàn.

Trần Duyên Tri há hốc mồm, chuông báo động trong lòng vang lên như trống đánh: Chẳng lẽ nhà bị trộm?!

Cô vội vàng rút gậy bóng chày từ giỏ ở sảnh trước, một tay cầm chắc, tay kia móc điện thoại ra gọi lại cho Hứa Lâm Trạc.

Giai điệu quen thuộc vang lên từ phòng ngủ cách đó không xa, Trần Duyên Tri lo lắng bất an, sau khi điện thoại tự động ngắt máy, cô cầm gậy bóng chày, cẩn thận bước vào phòng khách.

Vừa vào phòng khách, Trần Duyên Tri đã sững người, gậy bóng chày đang nắm chặt trong tay cũng nới lỏng ra.

Trước TV trong phòng khách có hai con mèo, một con chính là Bạch Chúc mà cô nuôi, con kia là một con mèo lạ không quen. Hai con mèo cong người, dáng vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm vào nhau, bầu không khí có vẻ rất căng thẳng.

Trần Duyên Tri nhận ra điều gì đó, cô vội vàng bỏ gậy bóng chày xuống, ngồi xổm xuống gọi lớn với Bạch Chúc: “Chúc Chúc!”

Chú mèo trắng đang đứng yên bỗng quay đầu lại, đôi tai máy bay(*) dựng lên một nửa bỗng cụp xuống, Bạch Chúc ba chân bốn cẳng nhảy vọt qua khăn giấy và rác trên sàn, nhảy thẳng vào lòng Trần Duyên Tri.

(*)Tai cụp ngược ra sau, cho thấy sự cáu kỉnh và sợ hãi ở mèo.

Trần Duyên Tri ổn định đỡ lấy Bạch Chúc, Bạch Chúc nằm trong lòng cô ngoan ngoãn vô cùng, hoàn toàn không thấy dáng vẻ như muốn đánh nhau với mèo khác vừa rồi, còn không ngừng nhỏ giọng kêu meo meo, khiến Trần Duyên Tri lập tức mềm lòng, ý định muốn trách mắng cũng tan biến hết.

Cô vuốt ve Bạch Chúc, chải lông cho nó, vừa ngước đầu lên đã thấy con mèo lạ kia cũng chạy về phía này.

Chỉ là động tác chạy của nó thật sự khó coi, Trần Duyên Tri suýt tưởng mình đang thấy một con mèo con vài tháng tuổi mới học đi đang chạy. Trên đường chạy đến, nó còn vô ý giẫm phải khăn giấy, suýt thì trượt ngã.

Trần Duyên Tri: “…” Sao lại thấy buồn cười thế nhỉ?

Nhưng con mèo nhỏ rõ ràng không hề nản chí, nó đứng dậy lần thứ n, cuối cùng cũng chạy được đến bên chân Trần Duyên Tri.

Con mèo nhỏ dùng thân thể cọ vào mắt cá chân Trần Duyên Tri, Trần Duyên Tri rảnh tay muốn xoa đầu nó, nó chủ động tiến đến cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay cô.

Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên, nghiêm túc quan sát con mèo lạ này — lông xám đậm và xám nhạt đan xen, lông mềm không dài không ngắn được chủ nhân chăm sóc sạch sẽ và mượt mà, con ngươi dọc màu hổ phách, nhìn dáng vẻ có vẻ là mèo Maine Coon, tai tam giác to, nhưng mặt mèo lại nhỏ, đầu mũi mềm mềm ươn ướt, khóe miệng hơi cong xuống tỏ vẻ thanh cao quý phái.

Mèo xám ngước đầu nhìn cô, không ngừng phát ra tiếng “meo meo”, đôi mắt long lanh như gợn sóng, vẻ mặt bĩu môi không hiểu sao trông có vẻ… ấm ức?

Trần Duyên Tri tưởng mình lo lắng cho Hứa Lâm Trạc đến mức rối loạn tinh thần rồi, không thì sao lại thấy ngay cả một con mèo cũng giống Hứa Lâm Trạc chứ?

Cô nhớ ra việc chính khiến mình về nhà, nên không để ý tới đống hỗn độn trong phòng khách và chuyện xử lý hai thủ phạm, cô đặt Bạch Chúc xuống, chạy thẳng đến phòng ngủ.

“Hứa Lâm Trạc!”

Trần Duyên Tri đẩy cửa phòng, nhưng trong phòng ngủ không có người mà cô dự đoán sẽ xuất hiện trước mặt.

Trên giường chăn đệm xốc xếch, giá treo quần áo đứng bên cửa sổ, áo vest và cà vạt của Hứa Lâm Trạc vẫn còn treo trên đó, điện thoại của Hứa Lâm Trạc đặt trên tủ đầu giường, thậm chí dây sạc vẫn chưa được rút ra.

Từng chi tiết đều nói cho Trần Duyên Tri biết, lẽ ra Hứa Lâm Trạc phải còn ở trong căn phòng này — thậm chí còn chưa mang theo điện thoại, anh còn có thể đi đâu chứ?

Nhưng sự thật là, Hứa Lâm Trạc đã thực sự biến mất. Trần Duyên Tri tìm khắp mọi phòng trong nhà, thậm chí còn mở tủ quần áo, nhìn dưới gầm giường — ngay cả cô cũng thấy hành động của mình thật phi lý — nhưng cô vẫn không tìm thấy Hứa Lâm Trạc.

Hứa Lâm Trạc không có ở nhà.

Trần Duyên Tri day day thái dương, cô không thể nghĩ ra được chuyện gì có thể khiến Hứa Lâm Trạc vội vã ra ngoài mà không mang theo điện thoại, thậm chí còn vì thế mà bỏ cả công việc.

Cô không nghĩ ra nổi.

Trần Duyên Tri lại một lần nữa đến cửa phòng ngủ, trong quá trình cô đi khắp nơi tìm Hứa Lâm Trạc, mèo xám nhỏ luôn theo sát bên chân cô, không ngừng kêu meo meo, nghe có vẻ rất lo lắng.

Tâm trạng Trần Duyên Tri phức tạp, mèo xám cứ giơ chân móc vào ống quần cô, cô nhìn con mèo bên chân, cố gắng để bình tĩnh lại.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn mèo xám với ánh mắt mang chút dịu dàng, cô quan sát mèo xám: “Mèo con, sao em không có vòng cổ thế?”

Không có vòng cổ thì khó xử rồi, có lẽ cô phải chụp ảnh đăng lên nhóm cư dân, đợi chủ nhân của bé mèo tự liên lạc với cô.

Trần Duyên Tri chụp một bức ảnh mèo xám, soạn tin nhắn đăng lên nhóm, sau khi làm xong những việc này, Bạch Chúc ở không xa cũng thong thả đi tới.

Trần Duyên Tri ôm đầu gối ngồi xổm trên đất, nhìn vào mắt mèo xám hỏi: “Em là mèo nhà nào, sao lại xuất hiện trong nhà chị?”

Trần Duyên Tri thật sự thấy lạ. Cửa nhà đóng kín, ngoài cửa sổ là tầng mười mấy, Bạch Chúc không biết mở cửa, sao mà chú mèo xám này chạy vào nhà được? Hay là con mèo này là do Hứa Lâm Trạc mang về nhà?

Cô liếc nhìn Bạch Chúc đang đứng bên cạnh mèo xám, rồi lại chuyển ánh mắt về phía mèo xám, giọng mang chút ý trách tội: “Còn nữa, phòng khách là do hai đứa đánh nhau làm bừa bộn phải không?”

Mèo xám cứ nhìn Trần Duyên Tri chăm chú, vừa rồi còn kêu meo meo liên tục, bây giờ cũng không kêu nữa, điệu bộ ngoan ngoãn chờ xử trí. Ngược lại Bạch Chúc vốn quen tác oai tác quái bỗng nhiên gây sự, giơ chân mèo đánh một cái vào đầu mèo xám.

Trần Duyên Tri vội ngăn cản hành động bạo lực của Bạch Chúc: “Bạch Chúc không được ra tay!”

Bạch Chúc bị dọa, ngoan ngoãn thu vuốt không động đậy nữa, Trần Duyên Tri nhìn sang chú mèo xám bên cạnh vô duyên vô cớ bị đánh, đôi mắt hổ phách trở nên mơ màng, đôi tai tam giác hồng cụp xuống, như bị bắt nạt quá đáng, ấm ức không chịu nổi.

Trần Duyên Tri lập tức mềm lòng, cô đưa tay ôm lấy mèo xám, chú mèo xám ngoan ngoãn đặt chân lên cánh tay cô, cuộn tròn trong lòng cô, đôi mắt mèo nhìn cô không chớp.

Bạch Chúc bên cạnh nhìn chú mèo xám đáng thương, lộ vẻ mặt như thể vừa bị sốc lại pha lẫn khinh bỉ, Trần Duyên Tri dở khóc dở cười, đưa tay chọc chọc đầu Bạch Chúc: “Em càng ngày càng ngang ngược rồi, không dạy dỗ em một chút, em định biến thành ông vua nhỏ đấy à?”

Bạch Chúc bất mãn kêu meo meo, nhưng Trần Duyên Tri không hề lay chuyển: “Hôm nay không có đồ ăn vặt, cũng không có pate, để em nhớ đời.”

Đôi mắt như ngọc bích của Bạch Chúc lập tức mất đi ánh sáng, mặt đầy vẻ chán đời.

Nó nhìn chằm chằm chú mèo xám, nhưng mèo xám không nhìn nó, mà cứ kêu meo meo với Trần Duyên Tri, không ngừng dùng chân móc vào tay áo cô, dường như đang thúc giục cô đi về phía phòng khách.

Trần Duyên Tri tưởng nó đói, tiện thể xuống phòng khách tìm thức ăn cho mèo, đặt mèo xám lên bàn kính phòng khách, tiện tay dọn dẹp mặt bàn bị bọn mèo làm bừa bộn, rồi tìm hai cái bát cho hai con mèo, đổ thức ăn mèo thường cho Bạch Chúc ăn, cũng chia một phần cho mèo xám.

Bạch Chúc vui vẻ tiến đến bát thức ăn bắt đầu ăn, nhưng chú mèo xám bên kia chỉ nhìn bát thức ăn trước mặt, vẫn không nhúc nhích.

Mèo xám ngồi thẳng tắp trên bàn kính như cây kim trấn biển, vẻ mặt nghiêm nghị không chịu khuất phục, khiến Trần Duyên Tri buồn cười: “Sao thế? Thức ăn này ngon lắm đấy, ngay cả Bạch Chúc kén ăn như vậy cũng rất thích, không vừa mắt em sao?”

Mèo xám không để ý đến cô, ngược lại bắt đầu đi vòng vòng trên mặt bàn, dường như đang tìm thứ gì đó, Trần Duyên Tri thong thả nhìn nó, đột nhiên, mắt mèo xám sáng lên, kêu meo một tiếng nhảy về phía đầu kia của sofa, mục tiêu nhắm thẳng vào chiếc túi tote của Trần Duyên Tri đặt trên sofa.

Trần Duyên Tri đi qua, nhìn mèo xám dùng hết sức lực lôi một cây bút và một cuộn giấy nháp từ trong túi ra, hơi khó hiểu nhìn nó: “Em định làm gì vậy?”

Trần Duyên Tri thấy nó cứ trầy trật lôi cuộn giấy nháp to gần bằng nó trong cặp sách ra, vì thực sự tò mò xem nó muốn làm gì, bèn đưa tay lấy cuộn giấy nháp ra khỏi túi giúp nó. Mèo xám nhìn cô kêu meo meo, chân móc vào tay cô, dường như muốn cô đặt giấy nháp xuống.

Trần Duyên Tri thấy chân kia của nó còn đè lên bút, không nhịn được suy đoán: “Hay là em muốn vẽ?”

Chú mèo xám này trông cũng khá thông minh.

Trần Duyên Tri trải giấy ra trên sofa, mắt mèo xám sáng lên, vội vàng cúi đầu ngậm cán bút, chân nhỏ đạp trên giấy, mặt mèo cọ vào mặt giấy, cố gắng dùng bút vẽ nguệch ngoạc gì đó trên giấy.

Trần Duyên Tri thấy dáng vẻ của nó, trông có vẻ ra dáng lắm, bèn tò mò tiến lại gần xem nó viết gì.

Chỉ tiếc là dường như chú mèo xám không điều khiển được đầu bút, dù miễn cưỡng viết được vài nét trên giấy, cũng không nhìn ra nó viết gì, Trần Duyên Tri chỉ thấy vài ký tự nguệch ngoạc, và một số hình vẽ rất xấu không rõ ý nghĩa.

Mèo xám viết mệt rồi, nó nhả bút ra ngồi trên giấy, mặt lặng thinh, thậm chí, Trần Duyên Tri còn nhìn ra vài phần thất vọng.

Trần Duyên Tri: “…” Chắc là ảo giác thôi.

Trần Duyên Tri nhìn chú mèo xám, lại nghĩ đến Hứa Lâm Trạc vẫn chưa có tin tức gì, từ từ thở dài.

Cô tự nói với mình: “Mèo con, em nói xem Hứa Lâm Trạc đi đâu rồi.”

“Trước đây anh ấy chưa bao giờ như thế này, bất kể đi làm gì, ít nhất anh ấy cũng sẽ nói với chị một tiếng.” Lông mi Trần Duyên Tri rủ xuống: “Chị có hơi lo cho anh ấy, lo không biết có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì ở nơi chị không thấy được không…”

Mèo xám ngước đầu nhìn Trần Duyên Tri, đôi mắt hổ phách ánh lên vẻ mờ mịt nhìn cô, đột nhiên kêu “meo meo” với cô vài tiếng, dáng vẻ rất gấp gáp.

Trần Duyên Tri chìm đắm trong cảm xúc, hơi ngây ngốc nhìn nó, mèo xám có vẻ lo lắng, nhảy lên người cô, dùng lưỡi liếm mu bàn tay và cổ tay cô, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cô, dường như rất lo lắng về trạng thái của cô.

Trần Duyên Tri từ từ thoát ra khỏi tâm trạng lo lắng, cô cụp mắt nhìn chú mèo xám bên tay, xoa xoa đầu nó: “Cảm ơn em đã an ủi chị.”

“Nhưng chị nghĩ, ít nhất anh ấy vẫn an toàn.” Trần Duyên Tri nhìn vào đồng tử con mèo, nhẹ giọng nói: “Có lẽ anh ấy chỉ là có việc gấp phải đi làm, quên nói với chị thôi.”

“Mèo con à, chị thực sự rất lo cho anh ấy.”

Mèo xám chăm chú nhìn Trần Duyên Tri, đột nhiên quay người chạy về hướng phòng ngủ.

Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên nhìn mèo xám chạy đi, mắt cô bỗng mở to: “Cẩn thận!”

Chú mèo xám chạy đi, vô tình đụng vào lon nước ép Trần Duyên Tri để trên bàn — đó là lon nước cô vừa mang từ trường về, đã mở ra nhưng chưa uống hết.

Nước ép lập tức nghiêng đổ, miệng lon đập trúng ngay người mèo xám, nước cam chảy ra ướt đẫm lông của nó.

Mèo xám đột nhiên bị đập một cái, lưng còn bị ướt vì nước cam, nó đứng ngây người trên bàn kính, mặt mèo trông bình tĩnh, nhưng không hiểu sao, Trần Duyên Tri lại nhìn ra chút dấu hiệu sắp sụp đổ.

Trần Duyên Tri dở khóc dở cười nhìn nó, rút giấy lau bàn kính bừa bộn, cuối cùng cũng giúp nó dọn dẹp sạch sẽ đống lộn xộn, cô đưa tay bế mèo xám đi về phía phòng tắm.

“Em phải ngoan, không được động đậy nhé, chị sẽ đưa em đi tắm.”

Mèo xám nghe mà ngẩn người, thật sự không hề giãy giụa, được Trần Duyên Tri thả vào bồn tắm đầy nước một cách rất suôn sẻ.

Cô đi tìm sữa tắm và bàn chải nhỏ dùng cho Bạch Chúc, khi quay lại bên bồn tắm, phát hiện mèo xám vẫn giữ nguyên tư thế lúc cô đặt vào bồn, trông có vẻ như đã cứng đơ.

Trần Duyên Tri không hiểu sao lại nhìn ra chút luống cuống từ gương mặt mèo đó.

Cô bị suy nghĩ của mình chọc cười, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện mèo xám đang nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào cô.

Trần Duyên Tri ngồi bên bồn tắm, xoa bọt xà phòng thoa lên người mèo xám, mèo xám bị bôi bọt xà phòng lên nửa mặt, Trần Duyên Tri tưởng nó sẽ gào lên cố gắng chạy trốn giống như Bạch Chúc khi được tắm lần đầu, nhưng mèo xám lại yên lặng kỳ lạ, vẫn rất ngoan ngoãn ngồi im, không cử động.

Trần Duyên Tri thả lỏng, lẩm bẩm: “Em ngoan hơn nhóc Bạch Chúc nhiều, lần đầu tắm nó suýt làm đổ cả chậu tắm đấy.”

Mèo xám miễn cưỡng mở mắt, đôi mắt màu vàng nhạt nhìn cô, kêu meo một tiếng.

Trần Duyên Tri định dùng bàn chải chải lông, nhưng nghĩ một lúc, cô vẫn đặt bàn chải xuống, đổi sang dùng tay xoa phần lông dính nước cam trên lưng mèo.

Những ngón tay thon dài của cô vuốt qua thân mèo, khi Trần Duyên Tri xoa đến một vị trí không thể nói ra, cô cảm thấy toàn thân mèo xám run lên.

Thân mèo cứng đờ như hóa đá, Trần Duyên Tri bóp bóp lông mèo, có chút không hiểu, bèn dùng thêm chút sức xoa đuôi mèo xám, hạ giọng dỗ dành: “Bé ngoan, đừng căng thẳng, thả lỏng một chút nào—”

Khi Trần Duyên Tri nói những lời này, bỗng dưng mèo xám lại bắt đầu vùng vẫy, dường như muốn thoát khỏi bàn tay của cô. Đây là lần đầu tiên mèo xám chống cự sự đụng chạm của Trần Duyên Tri kể từ khi nó xuất hiện trước mặt cô.

Cảm nhận được sự chống cự của mèo xám, đáy lòng Trần Duyên Tri nảy sinh chút thất vọng, còn có chút ấm ức và không vui khó tả.

Cô đưa tay ấn lên sống lưng con mèo xám, đầu ngón tay dùng thêm chút sức xoa đuôi và lông ở chân sau của nó, giọng cô rất dịu dàng, nhưng động tác lại cứng rắn: “Đừng động đậy, sắp xong rồi.”

Con mèo xám không dùng nhiều sức vùng vẫy, Trần Duyên Tri dễ dàng giữ chặt nó, xoa nó từ đầu đến đuôi cho sạch sẽ.

Khi Trần Duyên Tri xoa đuôi mèo xám lần thứ n, toàn thân mèo xám bỗng run rẩy dữ dội, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Duyên Tri, con mèo xám mềm nhũn ra, mềm như một vũng nước trong lòng bàn tay cô, thân thể vẫn còn run nhẹ.

Trần Duyên Tri: “?”

Sao thế nhỉ, cô cũng đâu có xoa mạnh đâu, bình thường cô xoa Bạch Chúc còn mạnh hơn thế nhiều.

Trần Duyên Tri sờ sờ lông mèo, hơi lo lắng cho mèo xám, thấy nước cam trên người nó cũng đã được rửa sạch, cô suy nghĩ một lúc: “Cũng gần xong rồi, nào, có thể lên bờ rồi.”

Trần Duyên Tri lấy một chiếc khăn sạch, bọc mèo xám vào, lại xoa xoa cả người nó thêm một lần nữa, thân thể con mèo xám lại dần cứng lên, nhưng Trần Duyên Tri hoàn toàn không nhận ra, tiếp tục lau lông mèo.

“Nào, sấy khô là xong rồi.”

Trần Duyên Tri ôm con mèo xám đến phòng ngủ, định tìm máy sấy tóc.

Cô vừa tìm được máy sấy tóc quay người lại, phát hiện chú mèo xám vốn còn được bọc trong khăn tắm đã biến mất không thấy bóng dáng.

Trần Duyên Tri nhìn chiếc khăn tắm trống không sững người, rồi cô thấy một kẻ nào đó lông còn ướt nhẹp nhanh nhẹn nhảy lên bàn học, giẫm loạn lên bàn phím máy tính của Hứa Lâm Trạc.

Trần Duyên Tri vội vàng đi tới: “Em đang làm gì thế, không thể tùy tiện đụng vào cái đó đâu!”

Trong máy tính của Hứa Lâm Trạc có rất nhiều tài liệu quan trọng, nếu bị hỏng thì phiền phức lắm. Trần Duyên Tri vội vàng đến trước bàn máy tính, vừa định bế con mèo xám đi, đã thấy màn hình máy tính “xoẹt” một cái sáng lên.

Trần Duyên Tri sững người, sao đột nhiên máy tính lại tự khởi động vậy?

Ngay sau đó, Trần Duyên Tri trông thấy một cảnh tượng khiến cô há hốc mồm—

Chỉ thấy mèo xám nhìn màn hình máy tính bằng ánh mắt kiên định, chân mèo đặt xuống chính xác, gõ ra mật khẩu khởi động máy.

Trần Duyên Tri ngây ngốc nhìn màn hình máy tính đang hiển thị “Chào mừng”, cả người đã bị chuyện vượt quá phạm vi nhận thức của cô làm cho chấn động.

Trần Duyên Tri nhìn mèo xám: “Em…”

Nhưng chú mèo xám đã thành thạo mở notepad, rồi nó gõ bàn phím, đánh ra vài chữ, hoàn toàn xác nhận suy đoán đang dần hiện lên trong lòng Trần Duyên Tri:

[Thanh Chi, là anh.]

Trần Duyên Tri đối diện với chú mèo xám đang quay đầu lại, cô vô thức mở miệng: “Em là Hứa Lâm Trạc?”

Không phải chứ không phải chứ không phải chứ không phải chứ???

Hứa Lâm Trạc biến thành mèo????

Trần Duyên Tri lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, thế giới trong mắt trở nên vô cùng hoang đường.

Trên mặt của chú mèo xám lộ ra một tia có vẻ như bất đắc dĩ, nó lại gõ bàn phím: [Anh cũng không biết tại sao, vừa tỉnh dậy đã thành thế này rồi, anh còn tưởng mình bị thu nhỏ, kết quả soi gương mới phát hiện biến thành một con mèo…]

Trần Duyên Tri nhìn mèo xám — không, phải nói là Hứa Lâm Trạc, cả người có chút hỗn loạn: “Vậy, bây giờ anh… bây giờ phải làm sao?”

Hứa Lâm Trạc trông có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều: [Sau khi biến thành mèo, anh có thể nghe hiểu Bạch Chúc nói chuyện.]

[Khi anh chạy ra khỏi phòng ngủ thì gặp Bạch Chúc, Bạch Chúc nói với anh là nó biến anh thành như vậy, anh hỏi có thể biến anh trở lại không, nó nói không thể, anh bèn đánh nhau với nó…]

Trần Duyên Tri: “…” Đây còn là chuyện gì thế này!

Sau khi bình tĩnh lại, Trần Duyên Tri đi thẳng ra phòng khách bế Bạch Chúc vào, cố gắng giải quyết vấn đề.

Bạch Chúc và Hứa Lâm Trạc cùng ngồi trên giường, nhìn nhau, Trần Duyên Tri nghiêm mặt nhìn Bạch Chúc: “Bạch Chúc, có phải em biến Hứa Lâm Trạc thành mèo phải không?”

“Nếu là em làm, mau biến anh ấy trở lại đi!” Trần Duyên Tri vừa bất đắc dĩ vừa tức giận nói: “Anh ấy còn có công việc!”

Bạch Chúc còn có thể cứng cỏi với Hứa Lâm Trạc, nhưng đứng trước Trần Duyên Tri lại ngoan ngoãn vô cùng. Nó mở to đôi mắt ngọc bích nhìn Trần Duyên Tri, bỗng mở miệng nói:

“Xin lỗi, Tri Tri, em chỉ thấy như vậy có thể rất thú vị.”

Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc đều ngạc nhiên nhìn Bạch Chúc, giọng Bạch Chúc rất ngoan ngoãn: “Nhưng pháp thuật có giới hạn thời gian, bây giờ còn chưa đến một ngày, em cũng không thể biến anh ấy trở lại nguyên dạng được.”

Trần Duyên Tri hơi đau đầu, cô thở dài: “Vậy chỉ có thể đợi qua hôm nay, anh ấy tự động biến lại…”

Bạch Chúc bỗng mở miệng: “Còn một cách nữa.”

Trần Duyên Tri nhìn nó: “Cách gì?”

Bạch Chúc: “Em có thể thử biến anh ấy trở lại hình dạng người, nhưng có thể trên người anh ấy vẫn còn đặc điểm của mèo, phải qua hết hôm nay mới có thể hoàn toàn trở lại dáng vẻ ban đầu.”

Biến thành hình dạng người, ít nhất giao tiếp cũng thuận tiện hơn nhiều. Trần Duyên Tri gật đầu: “Vậy em thử đi.”

Mắt Bạch Chúc mở to, nhãn cầu và đồng tử dần dần sáng lên, ánh sáng xanh biếc trong đôi mắt mèo tuôn trào cuộn sóng, dần dần trở nên chói lòa.

Trần Duyên Tri cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng choang, ánh sáng trắng thấm đẫm một khoảng không gian nhỏ. Đến khi cô mở mắt lại lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã trở lại như cũ, con mèo xám trên giường cũng biến thành một chàng trai.

Chỉ là tuy Hứa Lâm Trạc đã biến về hình dạng người, nhưng lại không hoàn toàn là người — trên đầu anh vẫn còn giữ một đôi tai mèo màu xám, hình tam giác to, đầu tai mềm mại; phía sau thò ra một cái đuôi dài, lông xám đậm và xám nhạt đan xen chồng lên nhau, khẽ đung đưa bên cạnh anh.

Trần Duyên Tri nhìn dáng vẻ của Hứa Lâm Trạc, rơi vào trầm mặc: “…” Thế này vẫn không thể ra ngoài được.

Bạch Chúc làm xong phần việc của mình, như sợ bị mắng tiếp, vừa làm phép xong đã nhảy xuống giường chạy mất ngay.

Bản thân Hứa Lâm Trạc thì khá bình tĩnh: “Không sao, thế này đã rất tốt rồi.”

Trần Duyên Tri đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Hứa Lâm Trạc: “Vậy công việc hôm nay của anh thì biết sao đây?”

Hứa Lâm Trạc: “Lát nữa anh sẽ tổ chức một cuộc họp trực tuyến bằng giọng nói, họp xong buổi họp bị trễ sáng nay trước, còn việc công ty, anh sẽ bảo trợ lý Lâm mang tài liệu đến căn hộ cho anh, anh xử lý ở nhà vậy.”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Cũng chỉ có thể vậy thôi.”

Trước tiên, Hứa Lâm Trạc gọi điện cho mấy nhân viên cần liên lạc bên công ty.

Rèm cửa sổ trong phòng ngủ mở ra một khe nhỏ, ánh sáng tràn đến chân giường, Hứa Lâm Trạc ngồi ở cuối giường bình tĩnh dặn dò chuyện công việc cho cấp dưới, còn Trần Duyên Tri thì có chút lười biếng nằm trên giường xem điện thoại.

Vốn dĩ hôm nay Trần Duyên Tri định đến phòng tự học, nhưng bất ngờ gặp phải chuyện này, hứng thú học tập đã hoàn toàn tan biến, huống chi tình huống của Hứa Lâm Trạc hôm nay đặc biệt, cô phải ở bên cạnh chăm sóc anh.

Trần Duyên Tri lướt điện thoại, bạn bè nghe nói không liên lạc được với Hứa Lâm Trạc, lần lượt gửi tin nhắn quan tâm hỏi han, mà cô vừa bận dọn dẹp nhà cửa, vẫn chưa trả lời được.

Trả lời tin nhắn WeChat của bạn bè xong, Trần Duyên Tri nằm trên giường, nhìn bóng lưng Hứa Lâm Trạc, ánh mắt vốn hơi mơ màng dần dần tập trung lại.

Giọng Hứa Lâm Trạc trầm thấp dễ nghe, thậm chí vì đang nói chuyện công việc, nghe còn nghiêm túc hơn bình thường vài phần.

Nhưng sau lưng anh, cái đuôi mèo dài đang chậm rãi đung đưa, tần suất không cao, nhưng chắc chắn là đang đung đưa.

Cái đuôi mèo xù xì này dễ dàng thu hút sự chú ý của Trần Duyên Tri.

Trần Duyên Tri nhìn chằm chằm vào nó, xem nó lắc qua lắc lại trước mắt mình, dáng vẻ rất thoải mái lười biếng.

Cô cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, giơ tay nắm lấy chóp đuôi đang lướt qua trước mắt.

Trong khoảnh khắc ngón tay cuốn lấy đuôi mèo, Trần Duyên Tri cảm thấy cái đuôi bị cô nắm đột nhiên cứng đờ, đồng thời, giọng nói của Hứa Lâm Trạc cũng đột ngột ngừng lại.

Lông trên đuôi mèo mềm mại mượt mà, Trần Duyên Tri vốn chỉ tò mò về cảm giác của nó, nhưng sờ vào rồi lại không muốn buông tay, cô xoa nắn đoạn đuôi trong lòng bàn tay, cái đuôi vốn cứng đờ bỗng bắt đầu giãy giụa, dường như muốn rút ra khỏi tay cô.

Trần Duyên Tri thẳng thừng siết chặt tay, nắm chắc chóp đuôi đang muốn chạy trốn.

Tiếng tút tút vội vã cúp máy vang lên bên tai.

Trần Duyên Tri dời ánh mắt sang, nhìn về phía Hứa Lâm Trạc không biết đã xoay người lại từ lúc nào, bất động nhìn cô, mà lúc này cổ anh ửng hồng một mảng, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Thanh Chi, buông tay ra.”

Trần Duyên Tri nhìn biểu cảm của anh, cô khựng lại.

Qua giây phút im lặng ngắn ngủi, Trần Duyên Tri không những không buông tay, ngược lại còn chậm rãi vuốt ve cái đuôi trong lòng bàn tay.

Không ngoài dự đoán, vành tai Hứa Lâm Trạc dần dần ửng đỏ, dường như không chịu nổi nữa, bên môi thoát ra một tiếng rên rỉ nhỏ.

Anh thở dốc: “Thanh Chi!”

Trần Duyên Tri nằm không yên nữa, cô chống người ngồi dậy, mắt không muốn bỏ qua bất kỳ phản ứng nào xuất hiện trên người Hứa Lâm Trạc, cô ghé gần nhìn anh, giọng mang theo nụ cười: “Rất thoải mái sao?”

Đáp lại cô là đôi tai mèo của Hứa Lâm Trạc từ từ cụp xuống và đôi mắt ướt át.

Trần Duyên Tri buông tay ra, vòng tay ôm vai Hứa Lâm Trạc, cúi người hôn anh.

Bờ môi cuốn lấy nhau, da thịt cận kề, hơi thở dần dần rối loạn.

Bên giường ban ngày rạng rỡ, trên giường xuân sắc ngập tràn.

—-

Trần Duyên Tri chậm rãi tỉnh giấc, trước mắt là trần nhà phòng ngủ, tiếng nước trong phòng tắm bên cạnh vang lên tí tách, vừa đúng lúc cô mở mắt thì dừng lại.

Trần Duyên Tri ngơ ngác nhìn đèn đã tắt trên đầu, trong lòng lại thoáng có một chút tiếc nuối.

Hóa ra là mơ à.

Trần Duyên Tri sờ sờ mặt mình, ừm, giấc mơ rất đẹp, chỉ là có hơi… khụ khụ, không phù hợp cho trẻ em.

Quả nhiên, bản tính biến thái của cô sẽ bị phơi bày trong giấc mơ sao?

Trong lúc Trần Duyên Tri đang cảm thán hồi tưởng, cửa phòng tắm mở ra, ánh đèn màu trắng chiếu qua cánh cửa tràn xuống đầy trên sàn.

Trần Duyên Tri ngước mắt nhìn theo nguồn sáng, Hứa Lâm Trạc mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám đậm bước ra, dải buộc trên eo lỏng lẻo, đuôi tóc ẩm ướt, đôi mắt được hơi nước hun nóng trở nên dịu dàng, mang theo chút lười biếng, ánh mắt vừa hay nhìn về phía cô.

Thấy cô đã tỉnh, Hứa Lâm Trạc đặt khăn xuống rồi đi tới, Trần Duyên Tri cũng chống tay ngồi dậy, cơn đau nhức ở eo khiến cô không nhịn được khẽ nhíu mày.

Hứa Lâm Trạc ngồi bên giường, đưa tay vào trong chăn nắm lấy chân cô, giọng nói mang theo chút khàn khàn lười biếng: “Còn đau không?”

Trần Duyên Tri liếc anh một cái, cảm thấy anh hỏi một câu rất ngớ ngẩn: “Anh nghĩ sao?”

Cơn mệt mỏi ùa tới thay thế dư vị ngọt ngào của giấc mơ, Trần Duyên Tri chỉ cảm thấy toàn thân như muốn rã rời, cũng chẳng có thiện cảm gì đối với thủ phạm đầu xỏ: “Bảo anh dừng lại anh còn dùng sức hơn, em thảm thế này là do ai gây ra?”

Hứa Lâm Trạc cười khẽ, lực tay tăng thêm, vừa giúp cô giảm bớt cảm giác đau nhức vừa chậm rãi nói: “Lúc đó không dừng được.”

Trần Duyên Tri nổi giận: “Vậy anh đừng làm nữa!”

Hứa Lâm Trạc cười ôm lấy cô: “Xin lỗi.”

Trần Duyên Tri trừng mắt nhìn anh: “Lần nào cũng xin lỗi, rồi vẫn không hối cải, em đã nhìn thấu bản chất của anh rồi, anh nói gì em cũng không tin anh nữa đâu, Hứa Lâm Trạc anh là đồ lừa đảo!”

Hứa Lâm Trạc không đáp lời, mím môi cười: “Sao lại tỉnh rồi? Anh cứ tưởng em mệt như vậy, sẽ ngủ thẳng đến sáng chứ.”

Trần Duyên Tri nhớ lại giấc mơ vừa rồi của mình, vẻ mặt trách móc hơi thay đổi, ánh mắt cô run lên: “Vừa rồi… vừa rồi nằm mơ, mơ xong, rồi em tỉnh dậy.”

Hứa Lâm Trạc quan sát thấy biểu cảm của cô thay đổi, đuôi mày hơi nhướn lên: “Ồ? Mơ gì vậy?”

Trần Duyên Tri nhìn anh, bỗng cong khóe môi: “Anh thật sự muốn biết à?”

Hứa Lâm Trạc: “Đương nhiên, trong mơ của em có anh không?”

Trần Duyên Tri: “Có.”

Đôi mắt Trần Duyên Tri sáng ngời, vừa nhắc đến giấc mơ này, cô trông có vẻ rất vui: “Em mơ thấy anh biến thành một con mèo.”

Hứa Lâm Trạc hơi ngạc nhiên: “Mèo?”

Trần Duyên Tri: “Đúng vậy, rồi anh còn đánh nhau với Bạch Chúc nữa, anh giả đáng thương cực kỳ giỏi, Bạch Chúc vừa đánh anh là anh đã nhìn em với vẻ ấm ức, bắt em đứng ra bảo vệ công bằng.”

Hứa Lâm Trạc bật cười thành tiếng: “Đúng là rất giống việc anh sẽ làm.”

Địa vị của Hứa Lâm Trạc ở nhà cực kỳ thấp, đôi khi còn phải tranh giành tình cảm với Bạch Chúc. Về phương diện này, anh có rất nhiều thủ đoạn, chiến thắng như vũ bão, dù sao làm người vẫn không bị động bằng làm mèo.

Hứa Lâm Trạc: “Anh vẫn là mèo suốt sao?”

Trần Duyên Tri: “Cũng không hẳn, sau đó anh biến thành một con mèo yêu, là dáng vẻ người, nhưng có tai mèo và đuôi mèo.”

Trần Duyên Tri cười híp mắt nhìn anh: “Anh khỏi phải nói, anh đeo tai mèo trông thật sự rất đáng yêu.”

Động tác Hứa Lâm Trạc xoa nắn chân cô chậm lại, anh cười cười: “Vậy lần sau có thể thử xem.”

Trần Duyên Tri: “Nhưng em thích đuôi của anh hơn, đuôi của anh siêu nhạy cảm.”

Cô treo nụ cười trên mặt, tay lại không yên phận mà động đậy. Cô đưa tay vào trong áo choàng của Hứa Lâm Trạc, đi dọc theo cơ bụng săn chắc, sờ đến vị trí xương cụt, ấn ấn: “Chính là mọc ra từ đây này.”

Bên tủ đầu giường, ánh đèn bàn ấm áp, như hoàng hôn bao trùm căn phòng yên tĩnh.

Hứa Lâm Trạc ngồi bên giường, nửa cụp mắt nhìn cô, bỗng cười cười: “Đừng trêu chọc anh, Thanh Chi.”

Trần Duyên Tri giả ngốc: “Cái gì?”

Hứa Lâm Trạc không để ý, mỉm cười nhìn cô: “Tối nay em còn muốn ngủ không?”

Giữa hai người, câu nói này giống như một bức tối hậu thư, Trần Duyên Tri đã là nỏ mạnh hết đà, không dám trêu chọc anh nữa, vội vàng rút tay về, vén chăn chui vào chăn, chớp chớp mắt nhìn anh: “Muốn, cực kỳ muốn.”

Hứa Lâm Trạc cũng rút tay ra khỏi chăn, cúi người hôn lên má cô, giọng trầm thấp: “Vậy thì mau ngủ đi.”

Trần Duyên Tri ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, có vẻ là loại mới, cô chưa ngửi thấy bao giờ: “Anh đổi sữa tắm à?”

Hứa Lâm Trạc: “Ừ, thơm không?”

Trần Duyên Tri không chớp mắt nhìn anh: “Vừa rồi chưa ngửi rõ, anh lại gần một chút, em ngửi lại nhé?”

Hứa Lâm Trạc lại một lần nữa cúi người xuống, Trần Duyên Tri nắm lấy cơ hội, đưa tay ôm lấy cổ anh, cắn một cái lên xương quai xanh.

Hứa Lâm Trạc rên lên một tiếng thật trầm, Trần Duyên Tri thu răng lại, nhìn vết cắn mình để lại, ánh mắt lộ ra một chút hài lòng: “Được rồi.”

Hứa Lâm Trạc nắm lấy cằm Trần Duyên Tri, cổ áo choàng tắm trở nên lỏng lẻo vì động tác vừa rồi: “Anh thấy em mới là mèo biến thành người, thích cắn người như vậy.”

Trần Duyên Tri nhạy bén nhận ra dấu hiệu sắp có biến, thuần thục nhận thua: “Em muốn ngủ rồi, Hứa Lâm Trạc.”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô, vẻ u ám trong đáy mắt dần dần tan biến, cúi người xuống hôn cô một lần nữa.

Trần Duyên Tri bị hôn đến mặt đỏ bừng, cô thở hổn hển, nghe thấy Hứa Lâm Trạc cười khẽ: “Lần này đã ngửi rõ chưa?”

Trần Duyên Tri nghiến răng: “Rõ rồi! Rõ lắm rồi!”

Đấu với trời là niềm vui vô tận(*); đấu với Hứa Lâm Trạc, cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần :)

(*)Trích câu nói của Mao Trạch Đông: “Đấu với trời là niềm vui vô tận, đấu với đất là niềm vui vô tận, và đấu với người là niềm vui vô tận.”

Bình Luận (0)
Comment