Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 183

Thời gian trôi nhanh, đi từ khi tốt nghiệp đại học đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đám cưới của Hồ Dư Chu diễn ra vào cuối tháng 7 năm họ tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

Lúc đó Trần Duyên Tri đã rời Bắc Kinh, đi cùng giáo sư đến tỉnh lân cận để học tập, nên không thể bay về Xuân Thân cùng mọi người.

Cũng vì công việc bận rộn, mãi đến hai ngày trước đám cưới, cô mới hoàn thành phần việc của mình, vội vã mua vé máy bay bay đến Xuân Thân.

Hồ Dư Chu bảo cô đến thẳng địa chỉ phòng cưới để tìm họ, Trần Duyên Tri kéo theo hành lý lớn nhỏ đến nơi trong đêm khuya, cô vừa mở cửa, cứ tưởng sẽ được chào đón bởi một phòng cưới sạch sẽ mới tinh đã được bày trí xong xuôi, nhưng kết quả lại là một mớ giấy đỏ và đồ trang trí bừa bộn trên sàn, rõ ràng là một cảnh tượng cho thấy còn nhiều việc phải làm.

Trần Duyên Tri đi vào trong phòng, bắt gặp năm người đang nằm trên giường chơi điện thoại.

Thấy họ đều chưa ngủ, Trần Duyên Tri tiện tay bật đèn lên, hơi nhướn mày nhìn các cô gái trong phòng: “Các cậu làm sao vậy?”

“Hay là tôi nhớ nhầm, ngày mai không phải là đám cưới sao?”

Hồ Dư Chu ngồi ở giữa, đắp mặt nạ, khẽ mấp máy môi: “Cậu không nhớ nhầm đâu.”

Trần Duyên Tri: “Vậy sao bên ngoài lại lộn xộn thế?”

Ngu Uyển Nghi: “Tôi có thể làm chứng cho Dư Chu, chúng tôi thật sự đã làm từ sáng đến tối, nhưng không hiểu sao cứ có việc cần Dư Chu xác nhận, điện thoại gọi cả chục cuộc, chúng tôi cũng làm rất chậm, đến một giờ trước vẫn chưa xong — chúng tôi thực sự không chịu nổi nữa, nên quyết định tắm rửa đi ngủ, ngày mai sẽ tiếp tục.”

Tạ Cẩn Hoa: “Chủ yếu là Dư Chu muốn trang trí quá nhiều thứ, hồi tôi kết hôn quy mô nhỏ hơn thế nhiều, chẳng mấy chốc đã xong rồi.”

Khổng Trăn Di đánh đòn phủ đầu: “Trần Duyên Tri, cậu còn chưa làm gì cả mà cũng dám nói chúng tôi!”

Tân Đào phụ họa: “Đúng đấy đúng đấy!”

Trần Duyên Tri bất đắc dĩ, cô kéo hành lý vào cửa: “Tôi đâu có trách các cậu? Tôi chỉ ngạc nhiên quá thôi, sáng mai đã phải chuẩn bị đón dâu rồi, làm sao kịp đây?”

Ngu Uyển Nghi: “Không sao, bên ngoài trông có vẻ lộn xộn, thực ra chỉ còn việc dán đồ trang trí, rồi quét dọn là xong!”

Tân Đào: “Đúng vậy, chúng tôi đều đã kiểm tra rồi, chỉ là thực sự không còn sức để làm nốt.”

Trần Duyên Tri đi ra ngoài xem một vòng rồi quay lại, quyết định gọi điện thoại tìm người hỗ trợ: “An toàn là trên hết, tìm thêm hai người giúp đỡ làm chung ngày mai đi.”

Hồ Dư Chu: “Người giúp đỡ? Ai vậy?”

Sáng hôm sau, mọi người đã gặp được những “người giúp đỡ” mà Trần Duyên Tri nói đến.

Bạch Tiêu Đình mặc áo thun ngắn tay quần jean bước vào, vừa thấy Trần Duyên Tri, mắt đã sáng lên: “Duyên Tri!”

Phía sau cô ấy là Sở Hề Bắc mặc áo thun đen đeo dây chuyền bạc, Trần Duyên Tri ôm cả hai người, dẫn họ vào nhà, mọi người thấy người đến cũng đều hơi ngạc nhiên.

Tân Đào: “Ồ, sao cậu lại tìm cả em gái phù rể đến vậy?”

Bạch Tiêu Đình: “Khoan đã! Hôm nay tôi là tôi, anh trai tôi là anh trai tôi, tôi và ông ấy không hề thông đồng đâu!”

Trong thời gian đại học, nhờ có Trần Duyên Tri và Bạch Dục Hoa, một nhóm người ở lớp Nguyên Bồi thường xuyên được hai người mời đi xem ban nhạc của Sở Hề Bắc và Bạch Tiêu Đình biểu diễn live, cộng thêm việc mọi người đều học ở Bắc Kinh, dần dần cũng trở nên thân thiết.

Mấy năm gần đây, danh tiếng của ban nhạc Sở Hề Bắc và Bạch Tiêu Đình ngày càng lớn, mới đây, thậm chí họ còn được mời đến biểu diễn như khách mời tại một lễ hội âm nhạc nhỏ, số lượng người hâm mộ theo dõi ban nhạc trên nền tảng cũng tăng lên từng ngày.

Lần này trong đám cưới của Hồ Dư Chu, ban nhạc của Sở Hề Bắc và Bạch Tiêu Đình cũng sẽ giống như khách mời biểu diễn cho tiết mục mở màn.

Giống như đội phù dâu, trong đội phù rể cũng có hơn một nửa là bạn bè cùng chơi từ thời trung học, mấy người Hứa Lâm Trạc, Bạch Dục Hoa, Bành Lăng Trạch, Diêu Thụy đều có mặt trong đó.

Không thể không nói, phần náo tân phòng trước khi đón dâu rất sôi nổi, bên phù dâu đã chuẩn bị sẵn sàng các chiêu trò, trong khi phù rể và chú rể cũng sắp đến chiến trường.

Sở Hề Bắc chỉ vào Bạch Tiêu Đình: “Cậu ấy đến đây chỉ để làm gián điệp thôi!”

Bạch Tiêu Đình nhướn mày: “Sở Hề Bắc, cậu muốn ăn đòn à?”

Các cô gái cười ồ lên, Hồ Dư Chu ngồi trước gương trang điểm để chuyên viên trang điểm tô vẽ trên mặt, cũng không nhịn được cười: “Ôi, sao có thể nói vậy được? Đây là viện trợ từ bên ngoài của chúng ta, là trợ thủ của chúng ta!”

Tân Đào: “Đúng đúng đúng, hai người nhanh lên, giúp dán những đồ trang trí này, chỉ còn một chút này thôi.”

Bạch Tiêu Đình kêu lên: “Đến ngay!”

Sau khi trang trí xong phòng cưới, mấy người Trần Duyên Tri vội vàng đi thay váy phù dâu, vừa ra ngoài thì đúng lúc nhìn thấy Hồ Dư Chu đã mặc váy cưới kiểu Tú Hòa(*), trang điểm tinh tế, mọi người đều ồ lên tiếng tán thưởng đầy cường điệu: “Cô dâu đẹp quá!!!”

(*)Trang phục truyền thống trong đám cưới Trung Quốc.

Hồ Dư Chu cầm quạt che miệng, nhan sắc rạng rỡ: “Cũng được đấy chứ?”

Tân Đào: “Chị gái ơi, quá tuyệt vời luôn! Hôm nay cậu là người đẹp nhất tiệc đấy!”

Trần Duyên Tri: “Tôi đã có thể tưởng tượng ra lát nữa Trịnh Nghiệp Thần sẽ bị mê hoặc như thế nào rồi.”

Khổng Trăn Di: “Chị yêu ơi, cưới em đi!”

Trong tiếng cười đùa, đoàn đón dâu ầm ĩ đã đến, đội phù rể chưa vào nhà đã bị các phù dâu chặn ở cửa gây khó dễ. Trần Duyên Tri đứng bên cạnh nhìn một nhóm người vượt qua năm cửa ải, cuối cùng Hồ Dư Chu bị Trịnh Nghiệp Thần bế ngang hông lên, cô dâu ăn mặc lộng lẫy lấy tay che mặt cố gắng chống cự, chú rể đành phải hôn lên mu bàn tay cô ấy, khiến mọi người xung quanh cười ồ lên.

Trần Duyên Tri cầm đạo cụ đứng bên cạnh, cười đến mắt cong cong, bàn tay bất chợt chạm nhẹ vào bụng mình một cách không để lại dấu vết, rồi nhanh chóng rút đi.

Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, đầu ngón tay cô bị ai đó móc nhẹ, Trần Duyên Tri hơi cong ngón tay lại theo phản xạ. Cô quay đầu nhìn, quả nhiên là Hứa Lâm Trạc.

Anh mặc vest đen, cài hoa khô đồng phục của phù rể, đứng sau lưng cô, mùi cỏ cây trên người anh cũng pha lẫn một chút hương hoa nồng nàn cay nồng, đôi mi mắt rủ xuống và đôi mắt như hồ nước trong, đuôi mắt tỏa ra ánh sáng nhạt.

Anh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở bụng cô: “Chưa ăn sáng à?”

Trần Duyên Tri chớp mắt, không ngờ một động tác nhỏ của mình cũng bị anh nhìn thấy: “Có ăn rồi, nhưng chỉ ăn vài miếng thôi.”

Hứa Lâm Trạc đi lấy một miếng chocolate gói giấy đỏ trên đĩa ở đầu giường, đưa cho Trần Duyên Tri: “Ăn cái này trước đi, sắp đến khách sạn rồi. Sau khi nghi lễ xong mới lên món, lúc đó ăn nhiều vào nhé.”

Trần Duyên Tri nhận lấy chocolate, nheo mắt nhìn Hứa Lâm Trạc cười: “Anh tốt quá.”

Hứa Lâm Trạc bất đắc dĩ: “Một miếng chocolate đã mua chuộc được em rồi à?”

Trần Duyên Tri: “Không phải vậy đâu.” Chỉ là vì anh cho em thôi.

Hứa Lâm Trạc: “Vậy anh có thể nhờ em, sau này ăn uống tốt hơn được không?”

Trần Duyên Tri đồng ý rất nhanh: “Được.”

Hứa Lâm Trạc nhéo má cô: “Hy vọng em thật sự nhớ kỹ đấy.”

Má Trần Duyên Tri bị nhéo, lời nói có chút không rõ: “Anh cứ quan sát em là được rồi.”

Hứa Lâm Trạc: “Làm sao anh quan sát em mãi được?”

Trần Duyên Tri biết ý của Hứa Lâm Trạc là công việc của anh sẽ ngày càng bận rộn, dù bây giờ họ đã sống chung, nhưng thời gian hai người cùng ăn cơm cũng rất ít, phần lớn đều có việc riêng phải làm.

Nhưng không hiểu sao, miệng Trần Duyên Tri nhanh hơn não, bật ra một câu: “Sao lại không thể, chẳng phải chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau sao?”

Nói ra câu đó, Trần Duyên Tri cũng bị chính mình làm cho thoáng sững sờ.

Hứa Lâm Trạc cũng hơi ngạc nhiên, có vẻ vì lời nói của cô, cũng có thể là vì giọng điệu không suy nghĩ của cô khi nói ra.

Trần Duyên Tri từ từ ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Hứa Lâm Trạc đang nhìn về phía mình, cô bỗng thấy hơi căng thẳng, giọng nói cũng trở nên không ổn định, cô cố gắng bổ sung: “Ý em là—”

“Ai cướp phù dâu của tôi vậy?!”

Giọng của Hồ Dư Chu vang lên từ đằng xa, Trần Duyên Tri chưa kịp nói hết câu, cánh tay đã bị người ta kéo ra khỏi trước mặt Hứa Lâm Trạc, một nhóm phù dâu cười đùa nheo mắt đưa cô đi mất.

Tân Đào còn trêu chọc cô: “Hai người thật sự ngọt ngào quá nhỉ? Đã làm phù rể phù dâu rồi mà vẫn không nỡ rời xa nhau, thân mật như keo như sơn vậy, đang nói gì thế?”

Khổng Trăn Di bắt chước như con vẹt: “Nói gì vậy, nói cho chúng tôi nghe thử xem?”

Trần Duyên Tri cũng đành chịu: “Đang nói chuyện nghiêm túc mà—”

Đám cưới của Dư Chu được tổ chức trong nhà tại một khách sạn ở Xuân Thân, nghi lễ long trọng, tổ chức náo nhiệt, nhưng số người được mời không nhiều, trong đại sảnh chỉ bày có hai mươi bàn tiệc, Trần Duyên Tri và các bạn làm phù dâu ngồi cùng một bàn, rất gần sân khấu.

Mặc dù chính mình đã đi thử váy cưới cùng Hồ Dư Chu, nhưng khi Hồ Dư Chu mặc váy trắng đi từ cuối thảm đỏ lại gần, Trần Duyên Tri vẫn nhìn chằm chằm không rời mắt, thật lâu vẫn không thể hoàn hồn.

Đuôi cá xòe rộng, váy dài ren phức tạp công phu, mái tóc đen dài được búi gọn gàng, những vì sao rơi trên mi mắt và tóc cô ấy, hội tụ trên vương miện trên đầu cô ấy. Cô dâu môi đỏ da trắng ngước mắt nhìn về phía người đang chờ đợi cô ấy ở cuối đường, đáy mắt đầy ánh sáng và sương mai, mỉm cười một cái đã nghiêng nước nghiêng thành.

Khi trao nhẫn, ánh sáng chiếu lên đôi uyên ương đang đứng đối diện nhau trên sân khấu, âm nhạc đẩy bầu không khí lên đến cao trào, Trần Duyên Tri cũng không khỏi cảm thấy vành mắt mình nóng lên, cô uống một ngụm nước để che giấu sự mất bình tĩnh của bản thân, nhân cơ hội liếc nhìn sang bên cạnh, rồi kinh ngạc phát hiện ra mấy kẻ ban đầu nói chắc chắn sẽ không khóc bên cạnh mình đã lệ rơi đầy mặt từ lâu.

Giấy ăn trước mặt Ngu Uyển Nghi đã bị rút gần hết, Khổng Trăn Di bĩu môi khóc nấc từng cơn, nhưng mắt vẫn không rời khỏi sân khấu, Tân Đào vừa lau nước mắt vừa quay video, thậm chí cả Tạ Cẩn Hoa cũng đang lau khóe mắt.

Sự cứng miệng và ồn ào ban nãy giống như một trò đùa, khi chứng kiến hạnh phúc của bạn mình, cuộc cá cược của họ hoàn toàn không có cơ hội thắng.

Đáy lòng Trần Duyên Tri tan ra, cảm xúc muốn khóc vừa mới dằn xuống lại một lần nữa dâng trào.

Phần cuối cùng trên sân khấu là cô dâu tặng hoa cưới, sáu phù dâu quay lưng lại đặt tay ra sau lưng, cô dâu sẽ chọn tặng bó hoa trong tay mình cho một trong số họ, sau đó người dẫn chương trình sẽ bảo tất cả phù dâu cùng quay người lại.

Điều buồn cười là khi người dẫn chương trình tuyên bố cho các phù dâu lên sân khấu, mấy cô phù dâu bên dưới đang vội vàng chỉnh trang lại khuôn mặt đã khóc đến thê thảm của mình.

Khi Trần Duyên Tri đứng trên sân khấu, cô cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng chỉ là vì đối diện với ánh đèn không nhìn rõ ánh mắt của khách mời bên dưới, mà cô lại không quá bận tâm liệu Hồ Dư Chu có tặng bó hoa cưới cho mình hay không.

Trần Duyên Tri thầm tính toán trong lòng, dù cuối cùng Dư Chu có tặng cho cô, cô cũng không thể biểu hiện quá vui mừng, để tránh làm tổn thương những người bạn khác không nhận được hoa; còn nếu Dư Chu không tặng hoa cho cô, thì cô cũng phải lập tức quay đầu lại và mỉm cười, không thể giữ vẻ mặt không biểu cảm như thường lệ, nếu không sẽ khiến người ta nghĩ rằng cô đang tức giận so đo vì không nhận được hoa.

Mà khi Trần Duyên Tri đang suy nghĩ miên man, cô cảm thấy ngón tay mình bị chạm nhẹ, Trần Duyên Tri ngẩn người trong chốc lát, người đằng sau cô đã nhét một bó hoa mềm mại vào lòng bàn tay cô.

Trần Duyên Tri sững sờ khép bàn tay lại, khi chạm vào cành lá, trong đầu cô như có tia chớp lóe lên nhanh như báo săn, cô bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Người dẫn chương trình gọi các phù dâu cùng quay người lại, cả sáu người đều ngạc nhiên phát hiện, trong tay mỗi người đều có một bó hoa nhỏ, trên đó được buộc bằng dải ruy băng thắt nơ, điều này cho thấy hành động chia hoa của cô dâu không phải là ngẫu hứng, mà đã được chuẩn bị từ trước — ngay từ đầu bó hoa đã được chia sẵn, sau đó mới buộc thành một bó lớn, và sự khéo léo cẩn thận ấy chính là để đợi đến giây phút này.

Tân Đào là người đầu tiên lao đến ôm lấy Hồ Dư Chu: “Aaaaa Dư Chu, tôi yêu cậu!”

Trần Duyên Tri là người thứ hai: “Tôi cũng yêu cậu!”

Biểu cảm của các phù dâu ai nấy đều rất xúc động, không ngoại lệ, họ xúm lại ôm chặt cô dâu, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi nụ cười vui sướng đến rơi nước mắt của các cô gái, cũng như sự ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt họ.

Đám cưới trên sân khấu cuối cùng đã kết thúc một cách viên mãn.

Sau khi xuống sân khấu, Trần Duyên Tri định quay lại chỗ ngồi để ăn thêm chút đồ, nhưng lại bị bạn bè vây quanh.

Trần Duyên Tri còn chưa kịp phản ứng, trong lòng đã bị nhét thêm bốn bó hoa. Cô hơi ngờ ngợ: “Các cậu đây là…”

Tạ Cẩn Hoa nhướn mày: “Cậu biết đấy, tôi đã kết hôn rồi, không cần cái này nữa, chẳng bằng đưa cho cậu.”

Tân Đào: “Tôi thậm chí còn chưa chắc có kết hôn không, chắc cũng chẳng dùng được đâu.”

Ngu Uyển Nghi: “Hơn nữa chúng tôi vừa bàn bạc một chút, trong số chúng ta, vẫn là cậu có hy vọng nhất.”

Khổng Trăn Di tiếp lời: “Vì vậy chúng tôi quyết định đưa tất cả hoa cho cậu, tập hợp sức mạnh và lời chúc phúc của tất cả chúng tôi!”

“Duyên Tri, cậu phải cố gắng đấy!” Tân Đào nói: “Đều đã tốt nghiệp rồi, cậu và Hứa Lâm Trạc có dự định khi nào sẽ cân nhắc chuyện kết hôn không?”

Trần Duyên Tri: “… Có lẽ, chưa nhanh như vậy.”

Hứa Lâm Trạc vẫn chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn với cô — nếu trí nhớ của Trần Duyên Tri không có vấn đề, thì đúng là anh chưa từng nhắc đến.

Cũng không biết là vì mối quan hệ tình yêu của hai người ngày càng vững chắc, đến nỗi đã sớm chuyển từ giai đoạn yêu đương nồng nhiệt sang chế độ vợ chồng già, cảm giác an toàn quá đủ đầy, hay chỉ đơn giản là vì Hứa Lâm Trạc quá bận rộn với việc nghiên cứu và công việc, chưa kịp nảy sinh những ý nghĩ đó.

Trần Duyên Tri cũng không chắc chắn lắm.

Cô cúi đầu nhìn những bông mẫu đơn trắng cánh kép nở rộ trong lòng mình, chợt nhớ đến bó hoa cưới mà cô đã nhận được từ một người bạn khác ba tháng trước.

Đám cưới của Khương Chí Nhứ đã diễn ra cách đây ba tháng, vì được tổ chức trong nhà thờ, nghi lễ đơn giản hơn Trần Duyên Tri tưởng tượng, không khí cũng trang nghiêm và yên tĩnh hơn.

Khương Chí Nhứ mặc một chiếc váy cưới trắng, mái tóc búi gọn gàng được cài một chiếc trâm nạm kim cương nhỏ, đôi mắt cô ấy dịu dàng, còn nhẹ nhàng hơn cả làn gió khẽ lướt qua bãi cỏ bên ngoài nhà thờ.

Ánh nắng bên ngoài rọi qua cửa sổ màu, những màu sắc rực rỡ hòa tan nơi đuôi mắt long lanh ướt át của cô ấy, làn váy kéo lê trên mặt đất, ánh sáng nhiều màu rơi vào trong đó, như một đồi cúc Ba Tư bạt ngàn đủ màu sắc nở rộ trên tuyết trắng, vừa thánh thiện đến kinh ngạc lại vừa rực rỡ tươi sáng, tĩnh lặng mà tràn đầy sức sống.

Trần Duyên Tri ngồi ở hàng ghế thứ hai, tay ôm một bó hoa bách hợp, nhìn Khương Chí Nhứ từng bước một tiến về phía Ngụy Phong Nguyên đang đứng trước mặt vị linh mục, cũng nhìn thấy giọt nước mắt trượt xuống khi Khương Chí Nhứ ngước mắt lên trong khoảnh khắc đó.

Cô ấy hạnh phúc đến vậy, đôi mắt cô ấy ngấn lệ, không còn vì cô đơn và không được thấu hiểu nữa, mà vì sắp có một người sẽ đồng hành cùng cô ấy suốt quãng đời còn lại, và cô ấy yêu người đó sâu sắc.

Vì vậy, dù đang khóc, giọt nước mắt ấy cũng đại diện cho hạnh phúc.

Trần Duyên Tri giơ máy ảnh lên, thực hiện nhiệm vụ của mình với tư cách là phù dâu.

Đám cưới diễn ra suôn sẻ, Trần Duyên Tri đứng dưới sân khấu chờ đợi nhạc vang lên, rồi bước lên sân khấu với bó hoa cầm tay, trao cho Khương Chí Nhứ.

Ban đầu cô nghĩ đó là tất cả, nhưng không lâu sau khi nghi lễ kết thúc, Trần Duyên Tri đến phòng trang điểm tìm Khương Chí Nhứ, Khương Chí Nhứ lại đặt bó hoa bách hợp đó vào lòng bàn tay cô.

Trần Duyên Tri ngỡ ngàng, vô thức ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cho tớ sao?”

Khương Chí Nhứ vẫn chưa thay váy cưới, chuyên viên trang điểm đang tháo những phụ kiện tóc phức tạp và lộng lẫy trên đầu cô ấy, Khương Chí Nhứ cong mắt cười: “Đương nhiên là cho cậu rồi.”

“Tiêu Tri à, tớ cảm thấy trong tất cả mọi người, bây giờ cậu là người cần bó hoa này nhất. Ngay từ đầu tớ đã quyết định sẽ trao nó cho cậu rồi.”

“— Cùng với tất cả những lời chúc phúc và may mắn của tớ.”

Khương Chí Nhứ nắm lấy tay cô qua lớp găng tay tơ tằm mỏng manh, giọng dịu dàng: “Chúng ta đã hứa mà, chúng ta sẽ hạnh phúc như nhau.”

… Khương Chí Nhứ cũng đã trao bó hoa cưới của mình cho cô.

Trần Duyên Tri thầm thở dài, được bao bọc bởi tấm lòng tốt của bạn bè, nếu bản thân không cố gắng hơn nữa, có lẽ cô sẽ cảm thấy có lỗi và bất an.

Nhưng, Hứa Lâm Trạc nghĩ thế nào?

Trần Duyên Tri nhìn về phía bóng dáng của Hứa Lâm Trạc ở xa xa, người nọ với vóc dáng và khí chất nổi bật, dù mặc trang phục phù rể vẫn có thể tìm thấy dễ dàng, đôi mắt như đá mắt mèo màu mực, khuôn mặt và dáng người như được chạm khắc từ núi đá xanh ngọc, hoàn hảo tuyệt mỹ đến từng millimet.

Anh cầm ly sâm panh bằng một tay, đang nói chuyện gì đó với gia đình của Dư Chu, thỉnh thoảng một nụ cười nhẹ thoáng qua khóe môi.

Trần Duyên Tri nghĩ, nếu Hứa Lâm Trạc vẫn chưa có ý định cầu hôn cô, cô sẽ phải cân nhắc đến việc ép hôn thôi.

Bình Luận (0)
Comment