Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 186

Cuối cùng đám cưới của Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc được ấn định vào mùa xuân năm thứ hai sau khi tốt nghiệp.

Chuẩn bị đám cưới mất đến nửa năm, đúng lúc việc trang trí nhà mới cũng đang làm được một nửa, bỏ dở giữa chừng không trang trí nữa cũng không khả thi, nên Trần Duyên Tri đành phải cắn răng làm tiếp, trong nửa năm hoàn thành cả hai việc chuẩn bị đám cưới và trang trí nhà.

Khâu quan trọng nhất trước đám cưới đương nhiên là hai bên gia đình gặp mặt.

Mãi sau khi được Hứa Lâm Trạc cầu hôn, Trần Duyên Tri mới muộn màng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Sở Hề Bắc: “Ý cậu là, cậu chỉ nói với ba mẹ cậu rằng cậu đang yêu, rồi sau đó không nói gì nữa?”

Trần Duyên Tri im lặng: “… Ừm.”

Sở Hề Bắc hít vào một hơi: “Vậy… các cậu đột nhiên tiến triển đến mức kết hôn… không biết chú dì đột ngột nghe tin này sẽ nghĩ thế nào.”

“Vậy bây giờ cậu có phải tranh thủ đưa Hứa Lâm Trạc về gặp ba mẹ cậu không?”

Trần Duyên Tri: “Trước khi làm vậy, tớ nghĩ tớ nên báo với họ trước một tiếng sẽ tốt hơn.”

Sở Hề Bắc: “Chắc chắn là phải nói rồi. Nhưng tớ nghĩ cậu cũng đừng lo lắng quá, dù sao với điều kiện của gia đình Hứa Lâm Trạc và bản thân cậu ấy, ba mẹ nào cũng không thể chê được đâu.”

Trần Duyên Tri cúi đầu nhìn iPad, trên đó chi chít những việc cần làm, càng nhìn càng thấy đau đầu.

Cô thở dài: “Đúng là vậy, nhưng tớ chỉ sợ cái cảnh đó thôi.”

Sở Hề Bắc: “So với việc này, cậu có nên lo lắng về việc đến nhà Hứa Lâm Trạc gặp ba mẹ cậu ấy không?”

“Ồ, hình như cậu có nói với tớ, cậu là học trò của ba Hứa Lâm Trạc phải không? Vậy cậu có thể yên tâm đi rồi—”

Trần Duyên Tri nhớ ra điều gì đó, lại im lặng: “… Còn mẹ anh ấy nữa.”

“Tớ chưa gặp mẹ Hứa Lâm Trạc.”

Sở Hề Bắc nghe ra có điều gì đó không ổn: “Cậu nghĩ mẹ Hứa Lâm Trạc sẽ không thích cậu à?”

Trần Duyên Tri: “Không phải. Là Hứa Lâm Trạc và mẹ anh ấy cũng không có mối quan hệ tốt lắm, tớ nghĩ có lẽ sẽ hơi ngượng.”

Sở Hề Bắc: “Không sao đâu, bây giờ cậu lo chuyện này lo chuyện kia, đều là chuyện ẩn số, không bằng cậu cứ làm luôn đi, dù sao cưới nhau là chuyện đã định rồi đúng không?”

“Tớ không nghĩ ra được ba mẹ nào lại đi ngăn cản cặp đôi như các cậu — bạn cùng lớp cấp ba, tình yêu học đường, cùng một quê, bây giờ công việc cũng ở cùng một thành phố, điều kiện gia đình không chênh lệch nhiều. Ồ, tính ra thì điều kiện nhà Hứa Lâm Trạc tốt hơn nhà cậu, nhưng có sao đâu, nhà cậu cũng đâu có tệ.”

“Hơn nữa các cậu yêu nhau, đây là điểm quan trọng nhất phải không?” Sở Hề Bắc nói: “Bây giờ có bao nhiêu người kết hôn vì cuộc sống, lại có bao nhiêu người kết hôn vì tình yêu chứ? Hai người vì yêu nhau mà kết hôn thật sự rất hiếm rất hiếm đấy.”

Trần Duyên Tri: “Ừm, hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”

Trước khi gặp ba mẹ hai bên, Trần Duyên Tri quả thực có hơi lo lắng, nhưng khi thực sự đến lúc đó, Trần Duyên Tri lại phát hiện ra tình hình có vẻ tốt hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Hoàng Diệp và Trần Văn Vũ ban đầu có hơi ngạc nhiên về việc cô đột ngột muốn kết hôn, nhưng chẳng mấy chốc đã chấp nhận.

Hoàng Diệp nói với cô qua điện thoại: “Mẹ nhớ trước đây con có nhắc đến việc con có một người bạn trai ở đại học phải không? Có phải là người con định kết hôn bây giờ không?”

Trần Duyên Tri: “Vâng ạ.”

Hoàng Diệp: “Vậy thì tốt quá, các con đều học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, thật là có duyên.”

Trần Duyên Tri im lặng một lúc, mới chậm rãi mở lời: “Mẹ à, thực ra con và anh ấy còn là bạn học cùng trường cấp ba nữa.”

“Con đã thích anh ấy từ hồi cấp ba rồi.”

Khi Trần Duyên Tri nói ra câu này, trong lòng có một cảm xúc kỳ lạ đang cuộn trào.

Như thể sau nhiều năm, cô nhắc đến những chuyện cũ mà mẹ không biết, giọng điệu của cô khi nói ra rất bình thản, nhưng thực ra trong một câu nói đơn giản đó, chứa đựng toàn bộ những kỷ niệm khắc cốt ghi tâm đối với cô.

Chỉ là, ngay cả Trần Duyên Tri cũng không ngờ đến câu nói tiếp theo của Hoàng Diệp: “Mẹ có chút ấn tượng, có phải là cậu bé đến bệnh viện thăm con khi con bị bóng rổ đập trúng ngất xỉu ở trường cấp ba không?”

Trần Duyên Tri vốn đang đầy cảm xúc bỗng nhiên cứng đờ.

Cô có chút khó tin: “Mẹ, mẹ, mẹ nhớ anh ấy ư?”

Giọng điệu của Hoàng Diệp vẫn rất bình tĩnh và tự nhiên, giống như giọng nói thường ngày của bà ấy: “Lúc đó mẹ đã nhìn ra rồi, ánh mắt cậu bé đó nhìn con, có thể qua mắt người khác, nhưng không qua được mắt mẹ con đâu.”

“Lúc đó mẹ đoán chắc thằng bé thích con rồi. Con cũng thích thằng bé đúng không? Vì từ nhỏ đến lớn con rất ít khi chơi với bạn trai. Nhưng mẹ nghĩ lúc đó các con còn quá nhỏ, lại đang ở thời điểm quan trọng của cấp ba, thêm vào đó là cân nhắc đến suy nghĩ của con, nên mẹ đã không vạch trần chuyện này.”

Trần Duyên Tri bỗng nhận ra, có lẽ những điều mẹ biết về cô còn nhiều hơn cô tưởng tượng.

Bởi vì cô là con gái của bà ấy.

Lúc này, trong đầu Trần Duyên Tri chợt lóe lên một ý nghĩ — nếu sau này cô cũng có con gái, có lẽ cô cũng sẽ như vậy, giả vờ như không có chuyện gì mà âm thầm quan tâm đến mọi thứ của con gái mình.

Trần Duyên Tri: “… Vậy nếu lúc đó con và anh ấy yêu nhau thì sao?”

Trần Duyên Tri hơi do dự, lại có chút khó mở lời: “Mẹ có — ý là, ngăn cản không?”

Hoàng Diệp trầm ngâm một lúc: “Có lẽ sẽ tìm cơ hội nói chuyện với con, dù sao kỳ thi đại học rất quan trọng.”

“Nhưng thực ra mẹ biết, yêu cầu của con đối với bạn trai rất cao, nếu con là kiểu chỉ cần một cậu bé nào đó thích con, tốt với con là con yêu ngay thì chắc chắn mẹ sẽ rất lo lắng, nhưng con không phải vậy. Nếu con thực sự muốn yêu sớm, thì từ cấp hai đã bắt đầu rồi phải không? Dù sao mẹ cũng đã từng tìm thấy thư tình trong cặp sách của con khi con học cấp hai—”

Trần Duyên Tri xấu hổ nói: “Mẹ lén lục cặp sách của con à?!”

Hoàng Diệp: “Không phải, đó là khi mẹ lấy sách cho con vô tình nhìn thấy, nó kẹp trong sách, rồi trên phong bì có vẽ một trái tim rất to, còn viết xiêu vẹo ‘Gửi Trần Duyên Tri xinh đẹp, đáng yêu, cuốn hút’ — mẹ đoán chắc là do cậu bé thích con viết cho con.”

Trần Duyên Tri: “…” Aaaaaa!!!!

Trần Duyên Tri thoáng nghĩ đến biểu tượng cảm xúc “phát ra tiếng kêu chói tai”.

Bây giờ cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, thật đấy! Rất muốn!!!

Trần Duyên Tri cầm điện thoại, trong chốc lát không phân biệt được những cảm xúc phức tạp trong lòng là gì, cô hé miệng, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc: “… Hóa ra mẹ biết nhiều như vậy.”

“Nhưng mẹ chưa bao giờ…” Trần Duyên Tri cắn môi: “Mẹ chưa bao giờ nói với con.”

“Tại sao ạ?”

Hoàng Diệp dường như cười: “Vì mẹ tự nhận là hiểu con khá rõ.”

“Mẹ không lo con sẽ phụ thuộc vào người khác, cũng không lo con sẽ bị con trai lừa, không lo con không đủ lý trí, vì mẹ biết chắc chắn con sẽ không như vậy.” Hoàng Diệp nói: “Mẹ chỉ lo con không thể tự kiềm chế bản thân, buông thả bản thân đi chơi, hoặc là qua loa đại khái trong học tập.”

Trần Duyên Tri mím môi: “… Mẹ.”

“Thực ra, đúng là con đã tỏ tình với anh ấy hồi cấp ba, anh ấy cũng biết con thích anh ấy. Nhưng chúng con đã không ở bên nhau, con nói với anh ấy con muốn toàn tâm toàn ý ôn thi đại học, nên chúng con hẹn nhau sau khi tốt nghiệp mới yêu.”

“Con quen anh ấy vào mùa hè sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh cấp ba, sau đó vô tình, con mới biết được bọn con học cùng trường trung học.”

“Lúc đó thành tích học tập của anh ấy rất rất tốt, đứng đầu khối trong trường bọn con. Còn thành tích của con khi mới nhập học… mẹ cũng biết rồi đấy.”

Đề tài trò chuyện giữa mẹ và con gái như một chiếc chìa khóa, từ từ cắm vào ổ khóa phủ đầy bụi, xoay chuyển những ký ức và quá khứ đã chôn vùi từ lâu.

Trần Duyên Tri từng nghĩ mình không thể nói chuyện với ba mẹ về cuộc sống của mình nữa, những nỗi đau, những khó khăn cô đã trải qua trong thời trung học, những giọt nước mắt cô đã rơi, những thay đổi cô đã trải qua vì chúng, cô từng nghĩ, cô sẽ không có cơ hội nói với ba mẹ về khoảng thời gian ấy.

Bởi vì cô nghĩ Hoàng Diệp và Trần Văn Vũ sẽ không quan tâm đến những chuyện đó, cũng không hiểu được cô. Họ sẽ không đồng cảm với trải nghiệm của cô, cũng không thể giúp đỡ cô, và cô cũng không cần sự an ủi của họ, cô thậm chí còn sợ rằng nếu nói ra những điều này sẽ khiến họ lo lắng, cô không thể chịu đựng được sự quan tâm của ba mẹ.

Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, những năm tháng đó đã bị cô bỏ lại phía sau, khi cô quay đầu nhìn lại những ngày tháng đã khắc sâu vào tận xương tủy, cô phát hiện ra mình đã trở nên bình thản, có thể thoải mái nói chuyện với ba mẹ về quá khứ ấy.

Sau khi nghe xong, Hoàng Diệp im lặng rất lâu, mới từ từ lên tiếng: “Hóa ra là vậy.”

“… Mặc dù mẹ cũng… rất khó để thực sự hiểu được suy nghĩ của con.” Ở đầu dây bên kia, Hoàng Diệp cân nhắc từng từ, nói chậm rãi, giọng nói dường như cũng xen lẫn một chút bùi ngùi: “Nhưng lúc đó, đối với con, thằng bé hẳn là một sự tồn tại rất quan trọng phải không.”

“Vì có anh ấy bên cạnh, nên con không cô đơn nữa, cũng trở nên kiên định hơn.”

“Hóa ra là vậy.” Hoàng Diệp cười nhẹ: “Vậy có lẽ mẹ còn phải cảm ơn thằng bé nữa.”

Dường như trong khoảnh khắc đó, thời gian và sự quan tâm, lòng thấu hiểu và đồng cảm đặt nhầm chỗ đã được bù đắp lại, một cách thật khoan thai chậm rãi.

Trần Duyên Tri bỗng cảm thấy vành mắt nóng lên, có thứ gì đó mờ mịt đang tụ lại trước mắt cô, muốn rơi xuống — nhưng cô kiềm chế lại, cố gắng che giấu sự thay đổi trong giọng nói: “Ừm, anh ấy cũng rất lo lắng, sợ ba mẹ không thích anh ấy.”

“Nên con giải thích trước với ba mẹ, con sợ ba mẹ hiểu lầm anh ấy.”

Trần Duyên Tri nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con rất thích anh ấy, con nghĩ nếu có thể cùng anh ấy trải qua phần đời còn lại, chắc hẳn sẽ là một điều hạnh phúc.”

Bên kia Hoàng Diệp im lặng rất lâu mới trả lời cô, giọng nói dường như hơi run: “Được. Được.”

“Mẹ biết rồi.”

Ngày Hứa Lâm Trạc về nhà rất suôn sẻ, suôn sẻ đến mức sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Hứa Lâm Trạc còn hỏi Trần Duyên Tri trên xe: “Thanh Chi, em có nói gì với ba mẹ không?”

Trần Duyên Tri giả vờ không hiểu: “Gì cơ?”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô, bỗng cười: “Chỉ là cảm thấy, như là anh được em bảo vệ vậy.”

Trần Duyên Tri cố ý dùng giọng đùa giỡn nói với anh: “Vậy em đã bảo vệ thầy Hứa, thầy Hứa cũng phải bảo vệ em đấy nhé.”

Hứa Lâm Trạc đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, giọng dịu dàng: “Đương nhiên rồi.”

Ngày đến nhà Hứa Lâm Trạc gặp ba mẹ anh, là lần đầu tiên Trần Duyên Tri gặp mẹ của Hứa Lâm Trạc, Hà Thù Lý.

Như dự đoán, đường nét gương mặt Hà Thù Lý rất đẹp, chỉ nhìn diện mạo hoàn toàn không thể nhận ra bà ấy đã qua tuổi 50, thân hình mảnh mai bọc trong một chiếc váy dài cashmere đỏ rượu sẫm chất lượng cao, cổ đeo một sợi dây chuyền dài có mặt Phật bằng ngọc bọc vàng, cổ tay mảnh khảnh đeo vòng tay kim cương của Bvlgari.

Bà ấy uốn tóc ngắn, kiểu tóc thường ngày rất dễ trở nên lộn xộn nhưng lại được bà ấy chăm sóc tốt, mỗi sợi tóc đều vô cùng tinh tế và chỉnh tề, giống như cảm giác mà bản thân bà ấy mang lại cho người khác — hoàn hảo, thanh lịch và tự tin.

Một nữ doanh nhân vừa thanh lịch vừa xinh đẹp như một quý bà không màng tới những chuyện thông tục.

Trần Duyên Tri gần như bắt đầu căng thẳng ngay khi bước vào nhà họ Hứa, mà sự căng thẳng này đạt đến đỉnh điểm khi ngồi trước mặt Hà Thù Lý.

Hà Thù Lý rót cho cô một tách trà: “Duyên Tri, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau phải không? Cháu cứ gọi dì là dì Hà là được.”

Trần Duyên Tri vội vàng gật đầu: “Dì Hà.”

Đúng lúc Trần Duyên Tri nghĩ mình sắp bị làm khó, Hà Thù Lý bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt phượng vốn toát lên vẻ nghiêm nghị cong lên, vẻ mặt rạng rỡ: “Ôi, cháu đang căng thẳng à? Thật đáng yêu.”

Trần Duyên Tri: “…”

Trần Duyên Tri: “???”

Bên cạnh Trần Duyên Tri, Hứa Lâm Trạc nhẹ nhàng lên tiếng: “Mẹ, cô ấy rất dễ ngượng, mẹ đừng trêu cô ấy nữa.”

Hà Thù Lý thẳng thắn, liếc nhìn Hứa Lâm Trạc: “Chưa cưới đã bắt đầu bênh vợ rồi à?”

Khi bà ấy quay lại nhìn Trần Duyên Tri, biểu cảm trên mặt lại thay đổi ngay lập tức, bà ấy thân thiện gọi Trần Duyên Tri lại ngồi cạnh mình, còn cười nói: “Duyên Tri đừng lo, dì không phải kiểu mẹ chồng độc ác đâu, sẽ không ăn thịt cháu đâu.”

Trần Duyên Tri: “… Vâng.”

Trần Duyên Tri bề ngoài ngoan ngoãn đồng ý, nhưng trong lòng đổ mồ hôi đầm đìa.

Hóa ra mẹ của Hứa Lâm Trạc lại có tính cách như vậy sao???

Sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, cuối cùng Trần Duyên Tri cũng không nhịn được hỏi Hứa Lâm Trạc câu này, lúc đó Hứa Lâm Trạc đang lùi xe, tay vẫn nắm vô lăng, nghe vậy suy nghĩ một lúc: “Có lẽ là vì mẹ rất hài lòng về em?”

“Mẹ có vẻ sẽ có màng lọc tự nhiên với những người vẽ giỏi.” Hứa Lâm Trạc nói: “Đây cũng là lý do mẹ chọn ba anh trong số nhiều người theo đuổi lúc đó, chỉ vì mẹ đặc biệt thích người biết vẽ.”

Trần Duyên Tri: “?” Đây là sở thích kỳ quặc gì vậy?!

Trần Duyên Tri trách móc: “Vậy sao anh không nói sớm? Em đã căng thẳng lâu như vậy!”

Hứa Lâm Trạc cười nhẹ: “Ừm — đều là lỗi của anh, xin lỗi.”

Trần Duyên Tri quan sát biểu cảm của Hứa Lâm Trạc, chợt hiểu ra: “Anh chỉ muốn xem em căng thẳng phải không?”

Hứa Lâm Trạc cười đến nỗi vai hơi run lên: “Anh đâu có nói vậy.”

Trần Duyên Tri tức giận: “Vẻ mặt của anh đang nói như vậy đấy!”

Cô thật sự chịu thua rồi!

Sau khi hai người gặp riêng ba mẹ hai bên, lại đến lượt ba mẹ hai bên gặp nhau, bàn bạc về sính lễ, của hồi môn, tiệc cưới, nhà cưới và các vấn đề lớn nhỏ khác.

Về phần này, hai gia đình cũng nhanh chóng đạt được thỏa thuận, phần tiếp theo chủ yếu do Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc quyết định, chẳng hạn như tổ chức đám cưới ở thành phố nào, quy mô cụ thể ra sao, thời gian và địa điểm cụ thể, chọn công ty tổ chức đám cưới nào, chụp ảnh cưới như thế nào, mời những ai, đám cưới sẽ sắp xếp những phần nào, lựa chọn trang phục cưới, kiểu dáng thiệp mời, thậm chí cả loại món ăn khách mời sẽ dùng trong tiệc cưới, tất cả đều cần Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc xác nhận.

Đến đây, nhìn chung, ba mẹ hai bên đã giao hết cho hai người chuẩn bị.

Trần Duyên Tri vừa bận rộn với việc trang trí nhà cửa, vừa đi làm đúng giờ mỗi ngày để gặp khách hàng đến tư vấn, đồng thời còn phải liên hệ với công ty tổ chức đám cưới để bàn bạc về các vấn đề lớn nhỏ trong đám cưới, bận rộn đến choáng váng.

Trong khi đó, một nhóm bạn bè đã kết hôn, có nhiều kinh nghiệm cũng lần lượt đến góp ý cho cô.

Hồ Dư Chu thành thạo vô cùng: “Cậu muốn tổ chức đám cưới kiểu gì? Đám cưới ngoài trời hay trong nhà? Bây giờ đã quyết định sơ qua được thời gian địa điểm chưa?”

Trần Duyên Tri: “Tôi muốn tổ chức đám cưới ngoài trời, trên một bãi cỏ, đơn giản thôi, không cần mời quá nhiều người.”

Cô cũng không giỏi ứng phó với tình huống có quá nhiều người, từ đầu Trần Duyên Tri đã nghĩ, chỉ mời những người bạn thân và những người thân có quan hệ đặc biệt gần gũi với hai bên gia đình, sau khi ước tính sơ bộ phát hiện như vậy số khách mời nhiều nhất không quá 50 người, một con số vừa đủ.

Hồ Dư Chu: “Ở Xuân Thân à?”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Chắc là vậy.”

Lạc Nghê: “Duyên Tri, cậu có nghĩ đến việc tổ chức đám cưới ở nước ngoài không? Nếu cậu muốn tổ chức đám cưới ngoài trời, tớ có quen một công ty tổ chức đám cưới ở Ý, có thể cho cậu một mức giá rất hợp lý. Hơn nữa tớ biết ở Ý có một trang trại rất rất đẹp, rất thích hợp để tổ chức đám cưới ngoài trời—”

Trần Duyên Tri: “Cũng không phải không được, nhưng hơi phiền phức quá, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tổ chức ở Xuân Thân là tốt nhất.”

Tạ Cẩn Hoa: “Lúc đó tôi cũng tổ chức đám cưới ở Xuân Thân. Cậu đã nghĩ được khoảng thời gian nào chưa?”

Trần Duyên Tri: “Ít nhất phải đợi đến khi nhà sửa xong, rồi thời tiết ấm áp hơn một chút — tôi nghĩ có lẽ sẽ tổ chức vào mùa xuân, khoảng tháng 4 năm sau.”

Tạ Cẩn Hoa: “Tháng 4 à? Tháng 4 ở Xuân Thân nhiều mưa lắm, cậu tổ chức đám cưới ngoài trời, một ngày thời tiết đẹp là vô cùng quan trọng.”

Hồ Dư Chu: “Đúng vậy, hay là cậu tổ chức sớm hơn một chút, tháng 3 luôn?”

Tạ Cẩn Hoa: “Nhưng tháng 3 cũng có khả năng mưa rất lớn, năm ngoái ở Xuân Thân bắt đầu mưa phùn từ giữa tháng 3.”

Lạc Nghê: “Vậy hay là hoãn đến tháng 5? Tháng 5 chắc là trời nắng đẹp phải không?”

Hồ Dư Chu: “Vậy có muộn quá không?”

Trần Duyên Tri bị lời khuyên của bạn bè làm cho đau đầu: “Khoan đã! Các cậu để tôi bình tĩnh suy nghĩ một chút đã.”

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Trần Duyên Tri lên tiếng: “Vậy thì muộn một chút đi, ấn định vào tháng 5.”

Sau đó Trần Duyên Tri về nhà thảo luận với Hứa Lâm Trạc, anh cũng gật đầu: “Cứ theo ý em là được.”

“Về vấn đề thời tiết thì không cần lo, chúng ta có thể chuẩn bị hai phương án.” Hứa Lâm Trạc suy nghĩ một chút: “Chúng ta có thể chuẩn bị thêm một địa điểm trong nhà, nếu em muốn ở ngoài trời, thì có thể tổ chức trong vườn hoa có mái kính trong suốt, có thể hỏi công ty tổ chức đám cưới xem trong thành phố Xuân Thân và các thành phố lân cận có địa điểm tương tự không, nếu không có, thì lùi một bước chuẩn bị ở khách sạn. Nếu không dùng đến thì thôi, chi phí không phải vấn đề.”

Những việc liên quan đến đám cưới sau đó, Trần Duyên Tri cũng hoàn thành suôn sẻ với sự giúp đỡ của bạn bè.

Đến ngày chọn váy cưới, đúng lúc công ty của Hứa Lâm Trạc có công việc gấp cần giải quyết, Trần Duyên Tri bèn gọi bạn bè đi cùng cô đi thử váy.

Hồ Dư Chu, Ngu Uyển Nghi, Sở Hề Bắc, Khổng Trăn Di, Tân Đào và Tạ Cẩn Hoa đều đến, cả nhóm người ríu rít cười nói bước vào cửa hàng váy cưới, thu hút ánh nhìn của các cặp đôi xung quanh.

Tân Đào lén lút tiến lại gần họ: “Này, họ đều đang nhìn chúng ta đấy, các cậu nhỏ tiếng một chút.”

Khổng Trăn Di: “Tôi đâu có nói to! Hơn nữa chưa chắc họ đã nhìn chúng ta vì ồn ào đâu nhỉ?”

Ngu Uyển Nghi lè lưỡi: “Đúng vậy, có khi là vì chúng ta quá đông người. Chắc hiếm khi thấy một nhóm chị em đông đảo như chúng ta đi thử váy cùng cô dâu đấy?”

Sở Hề Bắc: “Nói mới nhớ, Trần Duyên Tri, cậu đã chọn váy phù dâu cho bọn tớ chưa?”

Trần Duyên Tri bật cười: “Chọn rồi chọn rồi, đảm bảo cậu sẽ thích.”

Ngu Uyển Nghi trêu chọc: “Nếu Hề Bắc thích thì chẳng phải chúng ta sẽ gặp họa rồi sao?”

Sở Hề Bắc không hài lòng: “Làm gì có chuyện đó!!!”

Trần Duyên Tri cười nói: “Yên tâm đi, đồ tôi chọn cho các cậu đều là những bộ váy phù hợp với phong cách của các cậu.”

Đi vào trong cửa hàng váy cưới, Trần Duyên Tri xác nhận thông tin đặt lịch với nhân viên, cả nhóm được dẫn đến cửa phòng thử đồ và phòng tiếp khách.

Trần Duyên Tri thử đi thử lại mấy chiếc váy, tà váy cưới rất lớn, các dây buộc phức tạp đan xen, lần nào cũng cần hai trợ lý vào phòng thử đồ giúp cô mặc và cởi quần áo, Trần Duyên Tri chưa thử được mấy bộ đã mệt lử.

Trần Duyên Tri chống nạnh đứng trên bục trưng bày váy cưới, bên dưới còn có một trợ lý đang giúp cô chỉnh sửa tà váy, nhưng cô đã không còn tâm trí để ý đến hình ảnh của mình: “Mệt quá… Không ai nói với tôi là thử váy lại là một công việc đòi hỏi thể lực.”

Hồ Dư Chu: “Gì cơ? Chắc chắn tôi đã nói với cậu rồi, lúc đó tôi thử váy cưới một ngày thử mười bộ, suýt chết vì mệt.”

Tạ Cẩn Hoa: “Lúc đó tôi quyết định rất nhanh muốn mặc gì, không thử nhiều váy cưới.”

Tân Đào: “Xin lỗi, chưa từng kết hôn.”

Khổng Trăn Di đang uống nước, nghe vậy suýt cười phun ra: “Tân Đào cậu xin lỗi làm gì hahahahaha!!!”

Trần Duyên Tri: “Các cậu thấy trong mấy bộ trước đó có bộ nào phù hợp nhất với tôi không?”

Ngu Uyển Nghi bắt đầu lật album ảnh vừa chụp: “Ừm, tôi cảm thấy đều không ổn lắm.”

Tân Đào bắt đầu chỉ trỏ: “Bộ này cổ áo quá đơn giản, bộ này quá lộng lẫy không hợp với khí chất của cậu, bộ này tay áo quá dài quá to, bộ này thêu ren trên tà váy trông kỳ kỳ, bộ này lại quá già dặn…”

Hồ Dư Chu: “Hoàn toàn đồng ý.”

Khổng Trăn Di: “Duyên Tri, hay là cậu thử thêm mấy bộ khác đi? Dù sao cũng còn thời gian mà.”

Trần Duyên Tri nghe vậy có vẻ tuyệt vọng: “Tôi thử thêm một bộ nữa à?”

Tạ Cẩn Hoa nhìn vẻ mặt của Trần Duyên Tri cười: “Còn thời gian, nhưng có người hết sức rồi.”

Cả nhóm mấy cô gái cười ồ lên, tất cả ngả người trên ghế sofa, Trần Duyên Tri chỉ có thể bất lực đứng trên bục nhìn họ: “Được rồi được rồi, vậy tôi đi thử tiếp—”

Trần Duyên Tri thay sang trang phục nhẹ nhàng hơn, lại theo trợ lý ra ngoài phòng thử đồ để chọn váy cưới mới để thử.

Nhìn chung, Trần Duyên Tri đã xem qua hết những chiếc váy cưới treo bên ngoài, cô nhìn những kệ hàng đã được cô chọn lọc kỹ càng, có vẻ khó xử.

Lúc này, một người phụ nữ mặc bộ vest công sở đi đến từ đằng xa, cô ấy đeo kính gọng đen, ánh mắt trông rất sắc sảo và sáng suốt, cô ấy vừa nhìn thấy Trần Duyên Tri đứng bất động trước kệ hàng, bước chân nhanh hơn, nhanh chóng đến bên cạnh Trần Duyên Tri: “Tôi có thể giúp gì cho cô không?”

Trần Duyên Tri: “Tôi đang chọn váy cưới, nhưng tôi đã xem qua một lượt những chiếc váy treo ở đây rồi, tôi không thấy kệ hàng nào khác, tôi muốn hỏi ở đây chỉ có những chiếc váy cưới này thôi sao?”

Người phụ nữ mỉm cười: “Tất nhiên là không phải, trong phòng làm việc của chúng tôi còn lưu giữ một số váy cưới có chất liệu khá dễ hỏng, thường không treo ra ngoài, sợ làm hỏng. Cô có thể vào trong xem với chúng tôi, cô muốn váy cưới phong cách nào?”

Trần Duyên Tri suy nghĩ: “Đơn giản một chút, có đường cắt may đẹp, màu trắng, làm váy chính.”

Người phụ nữ có vẻ khác với trợ lý đang giúp cô chọn váy cưới, là một quản lý có kinh nghiệm, nhanh chóng chuyển sang một trang và xoay màn hình máy tính bảng về phía Trần Duyên Tri: “Cô xem chiếc này có hợp ý cô không?”

Đôi mắt Trần Duyên Tri từ từ mở to khi nhìn thấy bộ ảnh váy cưới hiển thị trên máy tính bảng, người phụ nữ vẫn đang nói: “Chiếc váy cưới này là hàng mới về của cửa hàng chúng tôi, xuất xứ từ Paris, đến từ xưởng may Gers, do một nhà thiết kế nữ trẻ người Trung Quốc thiết kế. Tên của chiếc váy cưới này là ‘Soul’, tên tiếng Trung là ‘Linh hồn’.”

Giọng nói của Trần Duyên Tri chưa bao giờ chắc chắn đến thế: “Tôi muốn thử chiếc váy cưới này.”

Nhân viên mang váy cưới về, Trần Duyên Tri lại một lần nữa theo trợ lý vào phòng thử đồ, sau một thời gian dài, khi cô bước ra mặc chiếc váy cưới này, tất cả bạn bè đang ngồi trên ghế sofa đều đứng dậy.

Trong đó Tân Đào biểu hiện phấn khích nhất, cô ấy cứ thế hét lên một tiếng: “Ôi trời! Mỹ nữ, cậu là ai vậy!!!”

Trần Duyên Tri bị cô ấy chọc cười, Hồ Dư Chu đã hào hứng bước lên phía trước, nắm tay Trần Duyên Tri ngắm nhìn từ trái sang phải, rồi thốt lên lời khen ngợi: “Chiếc váy này đẹp quá!”

Ngu Uyển Nghi bên cạnh gật đầu lia lịa, giơ điện thoại lên như một paparazzi vây quanh Trần Duyên Tri chụp ảnh điên cuồng: “Chiếc váy cưới này quá quá quá quá quá quá quá hợp với cậu!!!”

Tạ Cẩn Hoa: “Đây là chiếc váy mà tôi thấy hợp với cậu nhất từ trước đến giờ, nó như thể được may đo riêng cho cậu vậy.”

Khổng Trăn Di quyết định: “Tôi nghĩ không cần chọn nữa, lấy chiếc này đi.”

Trần Duyên Tri không nhịn được cười, cô xoay người lại, trước bục thử váy là một tấm gương toàn thân, những tấm rèm trắng bao quanh mặt gương bạc lấp lánh, cô từ từ bước lại gần, nhìn rõ hình dáng của mình trong chiếc váy cưới này.

Trần Duyên Tri nhìn rất lâu rất lâu, rồi mới nói: “Vậy lấy chiếc này đi.”

Cô bắt đầu tò mò không biết khi nhìn thấy cô mặc chiếc váy cưới này, từ từ bước lên thảm đỏ, Hứa Lâm Trạc sẽ có dáng vẻ thế nào.

Tối hôm đó khi Hứa Lâm Trạc về nhà, anh cũng nhận thấy Trần Duyên Tri có vẻ vô cùng vui vẻ.

Anh đặt áo vest xuống, đi đến ôm người trên ghế sofa vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đuôi tóc cô. Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn anh, Hứa Lâm Trạc nhìn thấy đôi mắt trong veo lấp lánh kia, khóe môi không kìm được nở nụ cười: “Có vẻ hôm nay thử váy rất suôn sẻ.”

Trần Duyên Tri giơ tay ôm lại anh, tựa đầu lên vai anh, tư thế thân mật: “Rất suôn sẻ, lúc đầu còn rất mệt, nhưng sau đó thử được một chiếc váy cưới rất hài lòng, lập tức cảm thấy không mệt nữa, vui lắm lắm.”

Hứa Lâm Trạc cũng cười: “Vậy thì tốt quá rồi. Anh còn sợ anh không đi cùng em, em sẽ không vui.”

Trần Duyên Tri: “Không phải anh có công việc sao? Em đâu phải là người gây rối vô cớ.”

Hứa Lâm Trạc hôn lên mắt cô, Trần Duyên Tri bị hôn đến nheo mắt lại, trong tầm nhìn mờ ảo, cô nghe thấy Hứa Lâm Trạc cười khẽ, nói: “Đúng vậy. Là anh đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”

Trần Duyên Tri mở mắt ra, cười tươi nhìn anh: “Hơn nữa việc anh không đến cũng có một điều tốt — anh không biết em sẽ mặc gì, coi như là một sự bất ngờ?”

Hứa Lâm Trạc vuốt ve gò má cô: “Anh rất mong chờ được nhìn thấy Thanh Chi mặc nó bước đến trước mặt anh.”

Trần Duyên Tri: “Em cũng rất mong chờ.”

—-

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, thời gian trôi qua, đông tàn xuân đến, cuối cùng đã đến ngày cưới.

Trời quang đãng ấm áp, mây trắng lơ lửng trên bầu trời, cả vũ trụ đều là một màu xanh sáng ngời.

Trên bãi cỏ nơi tổ chức đám cưới là một màu xanh biếc tươi tốt, hoa bách hợp trắng, hoa hồng, hoa chuông, hoa lan hồ điệp và hoa tường vi tạo thành một bức tường hoa cao, những cây cột La Mã điêu khắc tinh xảo được đặt hai bên, vòng hoa bao quanh tạo thành một vòng tròn ôm lấy bục thấp.

Thời gian tổ chức lễ cưới được ấn định vào lúc 4 giờ chiều, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc sắp xếp nghi lễ cưới rất đơn giản, không có quá nhiều tiết mục.

Trần Duyên Tri đặc biệt không để Trần Văn Vũ dắt cô đi trên thảm đỏ, cô dự định tự mình cầm hoa bước đi.

Nhạc nền cho đám cưới được chọn là một trong những bài hát nổi tiếng nhất của Ed Sheeran,《Perfect》.

Khi chọn nhạc, Trần Duyên Tri đã nghe rất nhiều bài hát, cả cũ lẫn mới, nhưng không tìm thấy bài hát phù hợp với đám cưới của mình như cô mong muốn, trong thời gian đó, cô đã xem qua các bảng xếp hạng của các ứng dụng âm nhạc lớn, xem nhiều bài đăng gợi ý nhạc đám cưới, cuối cùng tìm thấy bài hát này được phát hành nhiều năm trước.

Sau khi nghe xong bài hát này, Trần Duyên Tri lập tức chọn nó làm nhạc nền cho lễ cưới.

Trời sáng rực rỡ, những chiếc ghế gỗ màu trắng được xếp thành vài hàng, đặt hai bên thảm đỏ, khách mời ngồi trên đó, âm nhạc nhẹ nhàng trôi, gió nhẹ mang theo hương thơm của những bông hoa không tên phảng phất xung quanh.

Người dẫn chương trình đọc xong lời mở đầu, tiếng vỗ tay nổi lên rồi lắng xuống, cuối con đường thảm đỏ sau bức tường hoa, bóng dáng Trần Duyên Tri mặc chiếc váy trắng từ từ bước ra, hiện ra trước mắt mọi người.

Găng tay ren thêu đầy hoa bách hợp nở rộ một cách phóng khoáng, nếp gấp thanh lịch kiểu Hy Lạp cổ đại kéo dài từ trước ngực xuống eo, tôn lên xương quai xanh và cánh tay thanh mảnh mịn màng của Trần Duyên Tri.

Nhà thiết kế đã có sự sáng tạo khéo léo về chất liệu và cách cắt may ở phần đuôi váy, khiến cho trong mỗi bước đi của người mặc chiếc váy cưới này, hào quang trên đuôi váy đều tỏa ra mờ ảo, thay đổi lộng lẫy trong tầm mắt.

Mỗi ánh nhìn về màu trắng đều khác nhau, khi những vệt trắng ngà lướt qua nền trắng tuyết, người ta như thấy được những vì sao băng rơi xuống vùng đất băng tuyết; còn ở những chỗ khuất bóng, màu trắng giữa những nếp gấp chồng chất của váy lại trở nên sâu thẳm, chất liệu như bạc lỏng đang chảy trôi sâu lắng; khi những nếp gấp xòe ra theo bước đi của cô, được ánh nắng chiều tà chiếu sáng, màu trắng ấy lại phô bày một vẻ sáng bóng rực rỡ, như biển sao tuôn chảy trong đêm hè, lấp lánh rạng ngời ở phần đuôi váy.

Trần Duyên Tri cúi đầu, chậm rãi bước lên thảm đỏ từ dưới bức tường hoa, những cánh hoa linh lan trắng rủ xuống ở lối vào bị gió thổi rơi, trượt dọc theo bờ vai và cần cổ cong mềm mại của cô.

Khoảnh khắc cô ngước mắt lên, cảnh sắc núi sông đều lu mờ, trở thành nền cho đôi mắt trong trẻo tinh khiết của cô.

Chú mèo trắng mắt xanh đi vòng từ phía sau cô dâu ra trước, trên lưng nó buộc một bó hoa hồng xếp thành hình trái tim bằng dải lụa, bộ lông được chủ nhân chăm sóc bóng mượt, chú mèo nhỏ bị mọi người chú ý vẫn thản nhiên tự tin, từng bước nhẹ nhàng vững chãi trên tấm thảm đỏ mềm mại.

Cuối con đường thảm đỏ, một bóng hình thanh tao đứng sừng sững, bộ vest may đo vừa vặn phủ lên thân hình cân đối cơ bắp, áo sơ mi trắng nâng đỡ cổ cao dài, mái tóc đen buông xuống hơi che đôi mắt, gương mặt như ngọc.

Hứa Lâm Trạc đứng im lặng ở đó, trong ánh mắt ẩn chứa một sự nồng nhiệt dịu dàng, chăm chú nhìn cô bước đến gần.

“I found a love for me.” (Anh đã tìm thấy chân ái đời mình.)

“Darling just dive right in and follow my lead.” (Em yêu hỡi, hãy chìm đắm trong tình yêu, theo bước chân anh.)

Ở hai bên con đường thảm đỏ, trên hàng ghế khách mời, cặp phụ huynh nhìn bóng dáng hai người với ánh mắt mãn nguyện; ở mấy hàng phía sau, có cô gái đang chuyền nhau khăn giấy để lau nước mắt, có người đã cầm máy quay phim, ống kính hướng về bóng dáng trắng như tuyết trên thảm đỏ.

Chú mèo trắng dừng lại trước bục, vẫy cái đuôi dài, đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc bích nhìn người trên bục.

“Cause we were just kids when we fell in love.” (Bởi vì khi ta yêu nhau, ta mới chỉ là những đứa trẻ.)

“Not knowing what it was.” (Chẳng biết tình yêu là gì.)

“I will not give you up this time.” (Lần này anh sẽ không buông tay.)

“But darling just kiss me slow, your heart is all I own.” (Nhưng em yêu à, hãy hôn anh thật khẽ, trái tim em là tất cả những gì anh có.)

Con đường thảm đỏ thật ngắn ngủi, Trần Duyên Tri đã đến trước mặt Hứa Lâm Trạc.

Hứa Lâm Trạc đứng trên bục đưa tay ra với cô, bàn tay đeo găng trắng của Trần Duyên Tri đặt lên tay anh, khi ánh mắt hai người gặp nhau, Trần Duyên Tri mỉm cười với anh.

Cô gái trong bộ trang phục lộng lẫy, trang điểm tinh tế, khi cười lên đôi mắt cong cong, tràn đầy ánh sáng của muôn vì sao, một vẻ đẹp khiến người nhìn rung động tâm can.

Vì vậy mọi người đều thấy, năm ngón tay của chú rể phủ lên eo cô dâu, rồi đôi môi mỏng hạ xuống, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô.

Nhẹ nhàng như vậy, trân trọng đến thế.

“I found a woman stronger than anyone I know.” (Thực ra anh đã tìm thấy một người phụ nữ mạnh mẽ hơn bất kỳ ai anh biết.)

“She shares my dreams I hope that someday I will share her home.” (Người chia sẻ những giấc mơ của anh, anh hy vọng một ngày nào đó anh sẽ cùng chia sẻ chung một ngôi nhà với người.)

Trần Duyên Tri cười nhìn anh: “Hứa Lâm Trạc, em có đẹp không?”

Hứa Lâm Trạc cúi đầu, áp trán vào trán cô, hoàn toàn gần kề, cô nhìn thấy yết hầu anh khẽ run.

Anh thì thầm, giọng nói trong trẻo như suối nguồn thấm đẫm tâm hồn cô: “Đẹp.”

“Đừng cười anh nhé, Thanh Chi, anh vừa nghi ngờ mình đã nhìn thấy thiên thần.”

“We were still kids.” (Chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ)

“But we are so in love fighting against all odds.” (Nhưng chúng ta yêu nhau sâu đậm, luôn cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.)

“Darling just hold my hand be my girl I will be your man.” (Em yêu, hãy nắm lấy tay anh, trở thành người thương của anh, anh sẽ là nửa kia của em.)

“I see my future in your eyes.” (Trong mắt em, anh nhìn thấy tương lai.)

Nghi thức trao nhẫn kết thúc, người dẫn chương trình đưa micro cho Trần Duyên Tri.

Bàn tay đeo găng ren trắng của Trần Duyên Tri nắm lấy micro, cô có vẻ cũng hơi căng thẳng.

Trần Duyên Tri nhìn những người thân, bạn bè đang ngồi trên bãi cỏ, những năm tháng đã qua từ thời thơ ấu ùa về, cuốn trôi qua thời niên thiếu trong trẻo mơ hồ, hóa thành dòng sông lớn chảy êm đềm về phía bờ bên kia của tuổi thanh xuân, nơi biển cả mênh mông.

Những lời phát ra từ tận đáy lòng, vào lúc này dễ dàng nói ra.

Trần Duyên Tri không khóc, đáy mắt lấp lánh nụ cười, cô từ từ lên tiếng: “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự đám cưới này, tất cả những người có mặt ở đây đều là những người quan trọng đã chứng kiến, đồng hành và khích lệ tôi vượt qua một chặng đường nào đó trong cuộc đời, vì vậy chỉ cần nhìn thấy mọi người ngồi ở đây, tôi đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

“Tôi vốn có tính cẩn thận nhút nhát, từ nhỏ đã luôn sợ làm phiền người khác, cũng sợ người khác cảm thấy tôi phiền phức. Lý do tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại luôn chọn cách im lặng là vì tôi luôn tự nhủ, không ai muốn nghe câu chuyện của tôi.”

“Việc chủ động thể hiện con người thật của mình trước mặt người khác, chỉ làm tăng thêm phiền não cho họ, và cũng khiến bản thân trở nên yếu đuối hơn.”

“Nhưng chồng tôi là một ngoại lệ. Anh ấy là người duy nhất sẵn lòng kiên nhẫn lắng nghe tất cả những điều không quan trọng tôi nói, và còn dành cho tôi mọi sự thấu hiểu và ủng hộ.”

“Mỗi khi tôi do dự liệu có nên nói thật hay không, mỗi khi tôi nghĩ liệu mình có nên thẳng thắn thành thật hơn không, chính sự khích lệ và bao dung từ trước đến nay của anh ấy đã khiến tôi có trong mình lòng can đảm như một đứa trẻ.”

Chính sự hiện diện của Hứa Lâm Trạc đã khiến cô biết rằng, trên thế giới này có một người sẵn sàng chấp nhận toàn bộ con người cô, luôn có sự kiên nhẫn vô hạn, dành cho tất cả những điều tốt và xấu, thú vị và nhàm chán của cô.

Anh sẽ nghiêm túc cảm nhận cô, và dành cho cô tất cả sự bao dung và tình yêu, vô điều kiện.

Họ là những người bạn tâm giao duy nhất trên thế giới này, dù có làm lại vô số lần, dù thế nào cũng sẽ yêu nhau.

Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, Trần Duyên Tri quay người ôm lấy Hứa Lâm Trạc, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.

Cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại có chút chai sần chạm vào xương hàm mình, Trần Duyên Tri ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, cùng lúc đó, nụ hôn của Hứa Lâm Trạc đã rơi xuống.

“When you said you looked a mess I whispered underneath my breath.” (Khi em nói em trông thật luộm thuộm, anh nín thở thì thầm một mình.)

“But you heard it darling you look perfect tonight.” (Nhưng em đã nghe thấy rồi, em yêu ơi, đêm nay em hoàn hảo chẳng tì vết.)

Bình Luận (0)
Comment