Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 190

Trần Duyên Tri tỉnh dậy từ bàn học trong lớp.

Vừa mở mắt, cô vẫn còn chút mơ hồ, điều đầu tiên đập vào mắt cô không phải là trần nhà và rèm cửa quen thuộc trong phòng ngủ mà là không gian ồn ào của lớp học với những tiếng cười nói của các bạn.

Trần Duyên Tri chớp mắt vài cái, sự mơ hồ trong đầu dần tan biến. Cô nhìn xung quanh, sự bối rối trong mắt dần phai nhạt, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt.

Đây là… Tín Nhã?

Dù quãng thời gian cấp hai của Trần Duyên Tri đã là kỷ niệm của gần mười lăm năm trước, nhưng chỉ trong thoáng chốc khi nhìn thấy cách bố trí của lớp học, cô đã nhận ra ngay.

Đây là lớp học của trường trung học Tín Nhã mà cô từng học.

Cô thậm chí không cần nhìn bảng tên lớp, không cần nhìn xung quanh để nhận diện các bạn học. Chỉ cần nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ quen thuộc, Trần Duyên Tri đã nhận ra ngay đây là lớp học cô từng học vào năm lớp 8.

Nhưng chuyện này là sao?

“Duyên Tri!”

Trần Duyên Tri ngẩn ra, một cô gái lao đến ôm chầm lấy cô như một quả pháo nhỏ, tiếng hét của cô ấy vang lên bên tai Trần Duyên Tri: “Cứu với! Lỵ Lỵ đang đuổi giết tớ!”

Trần Duyên Tri ôm lấy cô gái theo phản xạ, phía sau là một cô gái tóc ngắn đầy khí thế đuổi theo, miệng la lớn: “Ai đánh tớ rồi chạy hả?! Tớ còn chưa kịp nói gì, cậu đã giở trò trước rồi còn đổ tội cho tớ rồi?!”

Cô gái đang ôm lấy Trần Duyên Tri thấy đối thủ đến gần liền lập tức buông cô ra. Hai người chạy vòng quanh Trần Duyên Tri, người đuổi kẻ chạy tái diễn một màn “Tần Vương quanh cột” nổi tiếng, còn Trần Duyên Tri thì vinh hạnh trở thành cái cột đó.

Ánh mắt Trần Duyên Tri dõi theo hai cô gái, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt. Cô vô thức lên tiếng với giọng điệu kỳ dị: “Hà Lỵ Lỵ, Chương Hiểu Lâm?”

Hai cô gái đang cãi nhau nảy lửa, vừa nghe thấy cô lên tiếng liền đồng loạt dừng lại. Hà Lỵ Lỵ quay sang nhìn cô, thắc mắc: “Sao thế? Tự dưng gọi cả họ lẫn tên tớ làm gì?”

Chương Hiểu Lâm cười lớn: “Sao vậy? Cậu cũng định tham gia với bọn tớ à?”

Trần Duyên Tri: “…”

Trong thoáng chốc, Trần Duyên Tri không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Sự ngạc nhiên, bối rối, khó hiểu và cả niềm vui sướng đan xen nhau, hòa quyện thành một mớ cảm xúc phức tạp, khó có thể nói thành lời.

Vì vậy cô giơ tay lên, véo mạnh vào má mình một cái.

Cô dùng lực nặng đến mức khiến cả Hà Lỵ Lỵ và Chương Hiểu Lâm đang nhìn cô cũng phải giật mình.

Hà Lỵ Lỵ lập tức nắm lấy cổ tay Trần Duyên Tri: “Cậu làm gì vậy? Trần Duyên Tri, cậu bị sao thế? Sao tự dưng lại véo mình thế?!”

Chương Hiểu Lâm cũng trợn mắt nhìn cô: “Cậu sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à? Cậu ổn chứ?”

“Cậu nhìn xem, cậu véo mạnh đến mức đỏ cả má rồi kìa!”

Trần Duyên Tri dần lấy lại bình tĩnh, cô lẩm bẩm: “… Đau thật.”

Cô nghĩ rằng mình đang mơ.

Nhưng nếu là mơ, sao lại có cảm giác đau đớn?

Biểu cảm của Hà Lỵ Lỵ trở nên nghiêm trọng, cô ấy nhìn sang Chương Hiểu Lâm, giọng đầy thận trọng: “Cậu ấy bị ma nhập rồi phải không?”

Chương Hiểu Lâm cũng tỏ vẻ nghiêm túc: “Tớ cũng nghĩ vậy.”

Trần Duyên Tri nhìn hai người bạn, biểu cảm dần trở lại bình thường: “Không sao đâu, tớ chỉ là vừa ngủ mơ thôi.”

“Tớ mơ thấy mình đã tốt nghiệp đại học và đi làm rồi, giấc mơ ấy chân thực đến mức… khi mở mắt ra thấy mình vẫn đang ở trong lớp học, tớ còn tưởng mình đã xuyên không trở về cấp hai.”

Hà Lỵ Lỵ thở phào: “Cậu làm tớ sợ muốn chết! Tớ cứ nghĩ cậu bị ma quỷ nhập thân cơ đấy!”

Hà Lỵ Lỵ là một trong hai người bạn thân thiết nhất của Trần Duyên Tri hồi cấp hai, cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, thích đọc tiểu thuyết kinh dị và trinh thám, luôn yêu thích nghiên cứu các hiện tượng bí ẩn. Còn Chương Hiểu Lâm, với tính cách sôi nổi, thành tích học tập xuất sắc, thích truyện tranh và những trò đùa nghịch, là một người luôn yêu đời và lạc quan.

Trải qua bao năm không liên lạc, Trần Duyên Tri ngạc nhiên khi nhận ra mình vẫn nhớ rõ từng chi tiết về họ.

Trần Duyên Tri ngước mắt lên nhìn, những lời nói như tự nhiên thoát ra khỏi miệng cô: “Đã bảo rồi, cậu nên bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị đó đi, làm gì mà đáng sợ đến thế.”

Chương Hiểu Lâm chen vào: “Đúng vậy, tớ thì không giống thế. Tớ nhìn một cái là biết ngay cậu vừa ngủ dậy còn đang ngơ ngác. Vừa nãy tớ chỉ phối hợp diễn cùng Hà Lỵ Lỵ thôi!”

Hà Lỵ Lỵ bĩu môi: “Cậu chỉ giỏi nói mồm thôi, tớ cũng làm được như vậy!”

Chương Hiểu Lâm liền cãi lại: “Tớ nói thật mà! Tớ đâu có trí tưởng tượng phong phú như cậu! Tớ là người rất thực tế và luôn tin vào khoa học!”

Hà Lỵ Lỵ lập tức đáp lại: “Chương Hiểu Lâm, cậu đang đá xoáy tớ đấy à?”

Trong lúc hai cô gái đang tranh cãi, Trần Duyên Tri ngồi ở giữa, nhìn khuôn mặt của hai người bạn, bất giác cảm thấy một nỗi hoài niệm khó tả trỗi dậy.

“Lỵ Lỵ, Hiểu Lâm.”

Cả hai đồng loạt quay đầu lại, cùng hỏi: “Sao gọi bọn tớ?”

Trần Duyên Tri mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Không có gì, chỉ là muốn gọi các cậu thôi.”

Khi đó, có lẽ cô sẽ không bao giờ ngờ được rằng những người bạn từng rất thân thiết ấy lại có thể dần trở nên xa lạ chỉ trong một năm.

Vì khi bước vào lớp 9, Trần Duyên Tri đã rời lớp cũ để đến lớp trọng điểm, học một mình.

Kể từ đó đến tận khi lên cấp ba, họ không còn nói chuyện với nhau nữa.

Vậy đó, tình bạn khi còn trẻ có thể vô cùng bền chặt nhưng cũng cực kỳ mong manh. Bền chặt đến mức cho đến hôm nay, Trần Duyên Tri vẫn nhớ rõ từng đường nét của họ, nhưng lại mong manh đến mức chỉ cần chia lớp thôi cũng đủ để ba người dần xa cách.

Nhưng những tình cảm ấy, vào thời điểm đó, không phải là giả dối. Ngay lúc này, khi ngồi trong lớp học, nhìn lại mối quan hệ ngắn ngủi của thời niên thiếu, nhìn những người bạn vẫn luôn hiện diện trong ký ức, Trần Duyên Tri thực sự cảm thấy lòng mình tràn đầy hoài niệm.

Hà Lỵ Lỵ định nói gì đó nhưng đột nhiên mở to mắt: “Trần Duyên Tri, cậu mau nhìn kìa!”

Trần Duyên Tri ngạc nhiên quay đầu nhìn ra phía cửa sổ bên trái. Trên cành cây ngoài cửa sổ, một con mèo trắng đang nằm phơi nắng. Đôi mắt của nó trong suốt như viên ngọc xanh biếc, ánh lên những tia sáng lấp lánh, nó chăm chú nhìn cô qua lớp kính cửa sổ, nằm yên trên cành cây với dáng vẻ lười biếng, thảnh thơi.

Trần Duyên Tri đứng hình, cô kinh ngạc nhìn con mèo trắng, lẩm bẩm: “Bạch Chúc?”

Sao Bạch Chúc lại ở đây?

Giọng của Chương Hiểu Lâm vang lên: “Duyên Tri? Cậu quen con mèo này à?”

Trong giây lát, hàng loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu Trần Duyên Tri, cô liền đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi khiến hai cô bạn ngồi cạnh giật mình.

Trần Duyên Tri cố gắng tìm lời để giải thích nhưng vẫn vấp váp: “Tớ… tớ cần ra ngoài một chút, tớ sẽ quay lại trước giờ học!”

“Duyên Tri!”

Trần Duyên Tri chạy ra khỏi lớp. Cô tìm thấy Bạch Chúc dưới gốc cây ngoài cửa sổ lớp học.

Dường như Bạch Chúc đã đoán trước được rằng cô sẽ đến tìm nó. Khuôn mặt con mèo đầy vẻ bình thản, thậm chí còn thản nhiên liếm liếm móng vuốt của mình.

Trần Duyên Tri đứng trước mặt nó, nhìn chằm chằm vào con mèo trắng, giọng thì thầm gọi: “Bạch Chúc, là em thật sao?”

“… Ban đầu chị thấy mọi chuyện thật kỳ lạ, nhưng khi nhìn thấy em, chị chợt hiểu ra tất cả.” Trần Duyên Tri nói tiếp: “Chị nhớ lại giấc mơ lần trước, khi Hứa Lâm Trạc biến thành mèo. Lúc đó, chị cũng tưởng mình đang mơ, trong giấc mơ đó, em nói rằng em có phép thuật.”

“Chị thật sự đã nghĩ đó là một giấc mơ.” Trần Duyên Tri ngồi xuống, đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của Bạch Chúc. “Nhưng nếu là mơ, sao chị lại cảm thấy đau, sao em lại xuất hiện thêm một lần nữa trong giấc mơ của chị?”

Bạch Chúc nhìn cô bằng đôi mắt xanh thẳm, nó giơ một chân nhỏ lên rồi dụi đầu vào lòng bàn tay của Trần Duyên Tri. Sau đó nó mở miệng, giọng nói có chút không rõ ràng, vừa mềm mại vừa bí ẩn: “Thanh Chi.”

Trần Duyên Tri từ từ mở to mắt, nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Vậy mà chị lại đoán đúng thật sao?”

Bạch Chúc im lặng, gương mặt mèo của nó vẫn thanh thoát, trang nhã như vậy. Nó khẽ hỏi: “Chị muốn đi gặp Hứa Lâm Trạc không?”

Trần Duyên Tri ngẩn người: “Cái gì?”

Bạch Chúc nhìn cô, giọng điềm tĩnh, nhẹ nhàng: “Em đã đưa chị trở lại quá khứ. Phép thuật khiến thời gian quay ngược, bây giờ chị 14 tuổi, vừa mới học lớp 8.”

Trần Duyên Tri chậm rãi vuốt ve lông nó: “Tại sao vậy?”

Bạch Chúc đáp: “Bởi vì em đoán rằng chị muốn quay về thời trung học để nhìn lại mọi thứ.”

“Em có thể nhìn thấy giấc mơ của chị. Lần trước, trong giấc mơ của chị là cảnh lớp học thời cấp hai. Có lẽ chị vẫn còn điều gì tiếc nuối ở đó, đúng không?”

Trần Duyên Tri khoanh tay trước ngực, cô nhìn Bạch Chúc với gương mặt nghiêm túc rồi bất giác bật cười: “Thì ra là vậy.”

“Ừ, đúng thật, chị có một vài điều tiếc nuối.” Trần Duyên Tri nói: “Khi người ta hạnh phúc, họ thường nghĩ về những thời khắc không vui trong quá khứ. Với chị, cấp hai chính là khoảng thời gian như thế.”

Cô vốn là người thông minh và học rộng, nhưng vào thời cấp hai, cô dần không thể hòa nhập với hầu hết những người xung quanh. Mặc dù có bạn bè bên cạnh nhưng không ai có thể gần gũi với cô như Sở Hề Bắc. Cô bắt đầu cảm thấy cô đơn.

Trước đây cô luôn nghĩ rằng tính cách hướng nội và lạnh lùng của mình khiến người khác không thích. Ba mẹ cô cũng thường trách móc tính cách của cô. Ba cô, Trần Văn Vũ, mong rằng cô có thể vui vẻ hơn, cười nhiều hơn thay vì luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Mẹ cô, Hoàng Diệp, mong rằng cô sẽ ngoan ngoãn, biết nghe lời, không gây rắc rối cũng như không làm điều gì quá đáng.

Ba mẹ cô đều đặt kỳ vọng lớn vào cô, mong rằng cô có thể đỗ vào ngôi trường trung học phổ thông hàng đầu của cả thành phố, thậm chí là cả tỉnh – trường cấp ba Đông Giang

Khi chỉ mới 13, 14 tuổi, dù sống trong vật chất đầy đủ, cô vẫn cảm thấy vô cùng áp lực và cô độc, cuộc sống không hề vui vẻ chút nào.

Mỗi khi nghĩ về những ngày tháng cấp hai ấy, Trần Duyên Tri luôn nhớ đến Hứa Lâm Trạc.

Cô và Hứa Lâm Trạc đều xuất thân từ cùng một ngôi trường trung học, cả hai đều là học sinh của Tín Nhã, chỉ khác là Hứa Lâm Trạc học ở khu phía Tây còn cô học ở khu phía Đông.

Đôi khi Trần Duyên Tri không khỏi suy nghĩ, nếu họ gặp nhau sớm hơn, liệu thời gian mà Hứa Lâm Trạc xuất hiện trong cuộc đời cô có kéo dài hơn không? Liệu họ có sớm hiểu nhau hơn, có thêm nhiều kỷ niệm đáng nhớ, và sớm giúp nhau thoát khỏi sự cô đơn không?

Bạch Chúc hỏi: “Chị muốn đi gặp cậu ấy không? Giờ Hứa Lâm Trạc đang ở khu Tây của Tín Nhã.”

Trần Duyên Tri nhìn Bạch Chúc, bỗng nhiên bật cười: “Đi chứ, tại sao lại không?”

—-

Trần Duyên Tri bước đi nửa chừng chợt nhớ ra mình chưa xin phép nghỉ: “Thế này có được tính là trốn học không?”

Bạch Chúc lắc lư cái mông, ngẩng đầu tỏ vẻ đồng ý: “Dĩ nhiên rồi.”

Trần Duyên Tri cười: “Thật thú vị, hồi cấp hai chị ngoan ngoãn suốt ba năm, chưa từng trốn học hay đi học muộn, không ngờ bây giờ lại có cơ hội trải nghiệm cảm giác này.”

Khi đi ngang qua góc phố, Trần Duyên Tri nhìn vào khung cửa kính và thấy hình ảnh của chính mình bây giờ — vóc dáng Trần Duyên Tri ở tuổi 14 đã rất cao, chỉ thấp hơn so với khi trưởng thành khoảng 4 – 5 cm. Điều thay đổi lớn nhất chính là khí chất của cô.

Khi còn học lớp 8, cô đã là chủ tịch của năm câu lạc bộ lớn trong trường, luôn nổi bật và mạnh mẽ. Mỗi khi nhìn vào cô, người ta có thể thấy sự quyết liệt và đầy tham vọng, rõ ràng là một cô gái không dễ đối phó.

Nhưng khi lên cấp ba, khí chất của cô dần thay đổi, trở nên trầm lặng và bình thản hơn. Nét mặt dần trở nên khó đọc hơn, thậm chí người không quen biết có thể nhầm rằng cô là người hiền hòa.

Bạch Chúc nói: “Hứa Lâm Trạc lúc này chắc còn chưa quen biết chị đâu nhỉ?”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Đúng vậy. Mặc dù cả hai tụi chị đều là chủ tịch Hội học sinh nhưng cậu ấy ở khu Tây còn chị ở khu Đông, thật ra chẳng có giao lưu gì.”

“Các chủ tịch ở hai khu thường sẽ biết nhau, nhưng năm tụi chị học lớp 8 thì dịch bệnh bùng phát, trường suýt nữa phải ngừng học. Các hoạt động giữa hai khu bị hủy bỏ gần hết.”

Trần Duyên Tri thu lại ánh nhìn từ khung cửa sổ: “Có thể cậu ấy đã từng nghe về chị, nhưng lúc đó chị không thích buôn chuyện lắm, bạn bè quanh chị cũng không nhắc đến Hứa Lâm Trạc. Vì thế chị chưa từng nghe nói về cậu ấy khi còn học cấp hai.”

Bạch Chúc nói: “Để em giúp chị tìm xem cậu ấy đang ở đâu. À, khu Tây vừa tan học, tiết tiếp theo của lớp cậu ấy là Thể dục.”

Trần Duyên Tri đáp: “Vậy chúng ta cứ đến thẳng sân thể dục thôi.”

Bạch Chúc gật đầu: “Được.”

Trần Duyên Tri và Bạch Chúc đã gặp chút khó khăn khi vào cổng khu Tây, nhưng may mắn là trong túi áo khoác của cô có thẻ học sinh và thẻ chức vụ của các câu lạc bộ. Cộng thêm lời giải thích khéo léo, bảo vệ chỉ yêu cầu cô ghi danh lớp học rồi cho cô vào.

Khi ghi danh vào danh sách đi trễ, Trần Duyên Tri vừa bước vào trường vừa nhìn thấy Bạch Chúc đang nhảy qua tường để lẻn vào.

“Phải ghi tên rồi.” Trần Duyên Tri nhìn Bạch Chúc, giọng có chút buồn cười, ánh mắt lại lấp lánh niềm vui.

Bạch Chúc liếc cô: “Em thấy chị còn có vẻ thích thú nữa đấy.”

Trần Duyên Tri cười: “Thì mới mẻ mà, lần đầu tiên trải nghiệm.”

Ánh nắng buổi chiều oi ả, ánh sáng tràn ngập khắp nơi. Bóng cây che phủ sân bóng rổ, bóng râm tràn lên những vạch kẻ trên sân. Trần Duyên Tri bước theo sau Bạch Chúc, đến bên sân bóng.

Tín Nhã là một trường lớn, khu Đông và khu Tây cách nhau khá xa. Khi Trần Duyên Tri đến nơi, tiết Thể dục của lớp Hứa Lâm Trạc đã kết thúc, các học sinh đang tự do hoạt động.

Từ sau lớp lưới màu xanh, cô lập tức nhìn thấy Hứa Lâm Trạc thời trung học.

Mới 14, 15 tuổi, nhưng Hứa Lâm Trạc đã rất cao rồi. Dáng người gầy nhưng cứng cáp, làn da trắng hơn so với những chàng trai khác nhưng lại không mang vẻ yếu ớt mà toát lên nét lạnh lùng, xa cách giữa đám đông.

Cậu đứng ở góc bóng râm mát nhất dưới tán cây, dường như vừa rời sân và đang nghỉ ngơi, tay nắm lấy chai nước khoáng. Một người bạn đứng bên khoác vai cậu, líu lo nói gì đó, còn cậu chỉ khẽ nhếch miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, giọt mồ hôi chảy dài xuống cằm.

Chỉ một ánh nhìn, Trần Duyên Tri đã đứng khựng lại.

Dù sau này cô đã từng xem ảnh của Hứa Lâm Trạc thời cấp hai, từng nghe anh kể về những chuyện vui thời ấy, nhưng tất cả những điều đó không thể so sánh với khoảnh khắc sống động này — khi Hứa Lâm Trạc đang đứng trước mặt cô, bằng xương bằng thịt.

Hứa Lâm Trạc không để ý đến cô, gió thổi làm những tán cây rì rào, tiếng lá chạm vào nhau vang vọng khắp sân bóng.

Mèo trắng hỏi: “Chị thấy cậu ấy rồi à? Giờ cậu ấy đang nghỉ, chị có muốn qua đó nói chuyện không—”

Trần Duyên Tri đột nhiên nói: “Thôi.”

Bạch Chúc khựng lại, nhìn cô, Trần Duyên Tri giữ vẻ mặt bình thản nhưng thái độ đã thay đổi hoàn toàn: “Chị không qua đó nữa.”

“Cứ đứng đây nhìn anh ấy từ xa thôi.”

Bạch Chúc bối rối: “Sao thế, chẳng phải chị đến đây để gặp cậu ấy à?”

Trần Duyên Tri khẽ cười: “Ban đầu chị rất muốn gặp, rất muốn nói chuyện với anh ấy.”

“Nhưng khi thực sự thấy anh ấy rồi, chị lại không muốn nữa.”

Mèo trắng ngạc nhiên nhìn cô đầy khó hiểu: “Tại sao vậy?”

Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc từ xa, cậu đứng một mình dưới ánh nắng, bạn bè đã rời đi, chỉ còn lại cậu đơn độc.

Cậu uống một ngụm nước, nụ cười đã biến mất, ánh mắt trầm ngâm hướng về sân bóng.

Gió thổi qua, tán cây đung đưa, bóng mờ rải khắp người cậu. Trong khung cảnh xanh ngát ấy, cậu là điểm sáng rực rỡ duy nhất.

Trần Duyên Tri chậm rãi nói: “Bởi vì chị sợ. Chị sợ rằng nếu chị làm điều gì đó, tương lai sẽ thay đổi và chị sẽ không gặp được anh ấy nữa.”

Khoảng cách giữa họ chỉ chưa đầy mười mét, rất gần, nhưng cô lại không dám bước thêm một bước nào. Nỗi lo sợ rằng hiệu ứng cánh bướm có thể thay đổi tương lai khiến cô chùn chân.

Bạch Chúc lặng lẽ nhìn cô, cuối cùng, Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc một lần nữa, rồi quay đi, cúi xuống ôm lấy Bạch Chúc.

“Cảm ơn em, Bạch Chúc.” Giọng Trần Duyên Tri trở nên dịu dàng. “Giờ chị không còn gì tiếc nuối nữa.”

Ngay khi cô nói ra những lời ấy, một luồng ánh sáng chói lòa bao trùm lấy cô, cô từ từ nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, trước mặt cô đã là trần nhà quen thuộc của phòng ngủ, chiếc đèn chùm lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt.

Trần Duyên Tri nằm trên giường rất lâu mới dậy. Cô vào bếp thì nhìn thấy Hứa Lâm Trạc đang chuẩn bị bữa sáng cho cô. Trần Duyên Tri bước tới ôm anh từ phía sau.

Hứa Lâm Trạc hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn cô: “Em dậy rồi à? Hôm nay sao dậy sớm thế?”

Trần Duyên Tri áp sát lưng anh: “Vì em vừa mơ một giấc mơ. Giấc mơ kết thúc nên em cũng tỉnh dậy.”

Hứa Lâm Trạc hỏi: “Là một giấc mơ không tốt à?”

Trần Duyên Tri cười nhẹ: “Không, em nghĩ đó là một giấc mơ rất đẹp.”

“Em mơ thấy mình quay lại thời cấp hai. Em đã đi tìm anh ở khu Tây, nhưng em không nói chuyện với anh. Lúc đó, anh đứng dưới gốc cây, còn em chỉ đứng từ xa bên kia sân bóng và nhìn anh.”

Hứa Lâm Trạc đặt tay lên tay cô: “Tại sao không đến nói chuyện với anh?”

Trần Duyên Tri thì thầm: “Vì em yêu anh quá nhiều.”

Đúng vậy, chính là như thế.

Bình Luận (0)
Comment