Ngày 22 tháng 5 năm 2032, trời: Nắng
Hôm nay mình đến nhà mới, mẹ đưa cho mình cuốn nhật ký này và nói rằng mình có thể viết bất cứ điều gì mình muốn.
Mình cũng không biết phải viết gì.
Mình chỉ biết là, mình không muốn bị gửi trả lại nữa.
Ngày 3 tháng 9 năm 2032, trời: Nắng
Hôm nay là ngày đầu tiên mình đi học tiểu học.
Trên đường đi có rất nhiều hoa và cỏ trông đẹp lắm, lần đầu tiên mình để ý đến chúng đó.
Ba mẹ mình đều rất bận, nhưng hôm nay họ cùng nhau đưa mình đến trường.
Nhiều bạn nhỏ khác đang khóc, có lẽ mình cũng nên khóc một chút mới giống mọi người.
Nhưng thôi, hình như mình không khóc được.
Mình đeo ba lô chạy vào trường, và khi quay đầu nhìn lại ở cổng, mình thấy ba mẹ cười với mình.
Ngày 12 tháng 12 năm 2032, trời: Nắng
Hôm nay là ngày thứ một trăm mình đi học tiểu học.
A, hôm nay đã lên đến ba chữ số rồi.
Vậy thì mình sẽ viết thêm một chút.
Mình đã kết bạn với một vài bạn mới ở trường. Nhưng những gì họ hay nói chuyện thì mình không hiểu lắm, mình thường chỉ lắng nghe thôi.
Mà thực ra mình cũng không có gì để nói.
Ngày 21 tháng 5 năm 2033, trời: Nắng
Thì ra, ngày mình đến ngôi nhà này là ngay sau sinh nhật của mẹ.
Mẹ chưa bao giờ nói với mình về điều này. Mình không biết hôm nay là sinh nhật của mẹ nên mình không chuẩn bị quà, thậm chí không viết cả thiệp. Mình đã khóc.
Mẹ ôm mình vào lòng.
Mẹ nói rằng, mình chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của mẹ.
Ngày 1 tháng 12 năm 2033, trời: Âm u
Bối Bối nói với mình rằng lần này cậu ấy thi điểm kém, ba mẹ cậu ấy đã mắng Bối Bối một trận, suýt chút nữa lấy roi mây ra đánh cậu ấy nữa.
Bối Bối nhìn mình không có phản ứng gì, rồi nói rằng điểm của mình tốt như vậy, chắc mình chẳng bao giờ phải lo lắng như cậu ấy đâu.
Mình nghĩ có lẽ cậu ấy đã quên rằng điểm số học kỳ trước của mình cũng rất tệ.
Nhưng lúc đó, ba mẹ mình không hề trách mắng mình.
Ngày 3 tháng 3 năm 2034, trời: Nắng
Hôm nay mình cũng không biết phải viết gì.
Đã hai năm từ khi mình trở thành con gái của ba mẹ, nhưng thỉnh thoảng mình vẫn có những giấc mơ không vui.
Mình mơ thấy ba mẹ sẽ có con ruột của họ. Rồi mình sẽ dần trở thành người thừa thãi nhất trong nhà.
Nhưng mình sẽ không để ba mẹ biết điều đó.
Họ cũng không cần phải biết.
Ngày 29 tháng 6 năm 2033, trời: Mưa
Đã đến kỳ nghỉ hè.
Ba hỏi mình có muốn học gì mới không, mình nhìn quanh nhà và nói với ba rằng mình muốn học vẽ.
Hy vọng ba không nhận ra rằng mình chỉ nói cho có.
Ngày 4 tháng 8 năm 2034, trời: Mưa
Mình đã có một người bạn mới, cậu ấy tên là Lạc Vụ, lớn hơn mình một tuổi, là con gái của dì Lạc.
Cậu ấy đẹp giống như dì Lạc vậy, trông cứ như một con búp bê sống.
Lạc Vụ nhìn mình một lúc rồi nói rằng chúng mình rất có duyên, cậu ấy muốn kết bạn với mình.
Ngày 1 tháng 4 năm 2035, trời: Âm u
Mẹ xem tranh của mình, rồi mẹ hỏi mình, ngoài vẽ tranh ra còn điều gì khác làm mình thích không.
Mình nói không có đâu, mình chỉ muốn học vẽ thôi, mình chỉ muốn học vẽ.
Mẹ hỏi, thật không? Không phải vì mẹ, mà chỉ vì con thật sự muốn học?
Mình bắt đầu toát mồ hôi.
Mình ấp úng nói, tất nhiên là con muốn học rồi.
Mẹ cười với mình. Mẹ mình thật sự rất đẹp, đặc biệt là khi mẹ cười.
Mẹ nói, vậy thì học đi, nhưng không chỉ học vẽ tranh truyền thống mà hãy thử học thêm các thể loại khác nữa.
Ngày 17 tháng 6 năm 2035, trời: Âm u
Hôm nay Bối Bối vừa đến trường đã khóc. Cô ấy nói với chúng mình rằng cô ấy phát hiện ba mẹ cô hay lén lút đọc nhật ký của cô.
Mình bất chợt nghĩ đến ba mẹ mình.
Thực ra mình không thích viết nhật ký, nhưng dường như ba mẹ mình lại muốn mình viết. Năm nào họ cũng tặng mình một cuốn nhật ký mới, vì thế mình cứ viết, ngày qua ngày mà không thấy chán.
Đôi khi mình không biết viết gì, không hiểu việc viết này có tác dụng gì. Nhưng mình không muốn làm ba mẹ thất vọng.
Nghe câu chuyện của Bối Bối, mình bỗng nhiên có ý nghĩ nghi ngờ, liệu ba mẹ có muốn mình viết nhật ký chỉ để biết mỗi ngày mình nghĩ gì không?
Khoan đã.
Chắc không phải đâu.
Mình chợt nhớ ra, tất cả các cuốn nhật ký mà ba mẹ tặng đều có khóa mật mã.
Ngày 12 tháng 7 năm 2035, trời: Nắng
Hôm nay nhà mình có một nhóm các cô đến chơi. Họ nhìn thấy mình rồi trêu đùa. Mình hỏi họ là ai, họ nói rằng họ là bạn của mẹ.
Mẹ có rất nhiều bạn, vậy ai là bạn thân nhất của mẹ nhỉ?
Các cô không trả lời ngay, chỉ nhìn nhau rồi bỗng dưng cười phá lên.
Họ nói với mình rằng, bạn thân nhất của mẹ là ba.
Ngày 19 tháng 3 năm 2036, trời: Âm u
Hôm nay Mạc Hạo Cường chỉ thẳng vào mặt mình trước bao nhiêu người mà mắng. Cậu ta nói cậu ta sống ngay cạnh nhà mình, ba mẹ cậu ta nói rằng thực ra mình là con nuôi, là đứa trẻ hoang không rõ gốc gác.
Mình không giận, nhưng mình đã đánh cậu ta.
Mình không thấy có gì phải tức giận. Những người ở trại mồ côi còn tàn nhẫn hơn cậu ta nhiều.
Nhưng mình không thể đứng im chịu đựng được, nếu không, ai cũng sẽ bắt nạt mình.
Mình đã thắng, nhưng cũng chẳng ích gì, cuối cùng chúng mình vẫn bị gọi phụ huynh.
Khi đánh Mạc Hạo Cường, mình không hề do dự hay hối hận, nhưng khi mẹ mở cửa phòng giáo viên và bước vào, mình bắt đầu hơi hối hận.
Mình lắng nghe giáo viên nói từng lời về chuyện mình đánh nhau. Mình nghĩ cô giáo có chút thiên vị, dù mình ra tay trước nhưng rõ ràng Mạc Hạo Cường là người gây sự trước. Mình chỉ phản kháng, tại sao khi đến lượt cô giáo nói thì lại thành mình là kẻ bạo lực, thích gây sự?
Mạc Hạo Cường ở bên kia vừa khóc vừa la lối, nước mắt chảy như vòi nước. Mẹ cậu ta thì tỏ ra cực kỳ xót xa, chỉ thiếu việc nhét cậu ta vào lòng để bảo vệ.
Mình cũng muốn khóc, dường như người khóc luôn có lý lẽ hơn, còn người không khóc thì lại bị thiệt.
Nhưng mình khóc không nổi.
Thật là bất lực.
Mình kéo nhẹ tay áo mẹ, mình định nói nhỏ với mẹ rằng mình không phải là đứa trẻ hay đánh nhau, thực ra mình có nỗi khổ riêng.
Nhưng mẹ không để ý đến mình.
Mẹ nghe xong, quay sang cô giáo và nói: “Tôi hiểu rõ Như Hứa, con bé sẽ không đánh ai vô cớ.”
“Con bé rất ngoan và biết nghe lời, chắc chắn là bị bắt nạt nên mới đánh trả. Chúng ta cùng xem lại camera giám sát và hỏi những học sinh có mặt lúc đó, sự thật thế nào rồi sẽ rõ thôi.”
Ai mà hiểu được chứ, mình vừa khóc không nổi, nghe xong câu đó, mình bật khóc òa lên.
Mình khóc còn thê thảm hơn Mạc Hạo Cường.
Giờ khi ngồi viết lại những dòng này, mình vẫn còn cảm thấy muốn khóc.
Mẹ mình giống như Ultraman vậy.
Mẹ giống như ánh sáng.
Ngày 1 tháng 8 năm 2036, trời: Nắng
Chán quá.
Kỳ nghỉ hè lúc nào cũng vậy, mình không thích ra ngoài, cũng chẳng có bạn bè rủ đi chơi, ngày nào mình cũng ở nhà, đọc sách hoặc vẽ.
Mình thường vào phòng sách để tìm sách đọc, nhưng hầu hết đều không đọc xong, có vài cuốn mình còn không hiểu.
Hôm nay mình chọn một cuốn ngẫu nhiên trong phòng sách, thật bất ngờ là nó rất hay, mình đã đọc hết cuốn sách.
Nó tên là《Khu vườn bí mật》.
Ở trang cuối cùng, mình nhìn thấy một vài dòng chữ mờ nhạt, trông giống như chữ của trẻ con.
“Cảm thấy ghen tị với Mary, cô bé gặp được Dickon. Mình cũng muốn gặp một người bạn tốt, người có thể giúp mình trở nên vui vẻ hơn. Mình cũng muốn cùng ai đó bước vào một khu vườn bí mật và chia sẻ những bí mật của mình với họ.”
“Mình nghĩ, có lẽ chính những bí mật đã cho mình một thế giới riêng. Kể từ ngày mình có bí mật, mình không còn là một đứa trẻ ngây thơ nữa.”
Mình đã đọc rất nhiều cuốn sách, và phát hiện ra rằng, ở trang cuối cùng của mỗi cuốn sách đều có những dòng chữ như vậy.
Ở tuổi 12, mình cũng đã có những bí mật của riêng mình.
Mình bắt đầu đọc từng cuốn sách trong phòng sách, và mình luôn háo hức khi đến trang cuối cùng, mong chờ tìm thấy những dòng chữ mờ nhạt ấy.
Giống như việc mình biết rằng, mình sắp bắt đầu một hành trình, và ở cuối hành trình ấy luôn có ai đó đang đợi mình.
Ngày 3 tháng 11 năm 2036, trời: Mưa
Hôm nay mẹ đưa mình đến phòng khám nơi mẹ làm việc, mẹ nói sau khi tan làm sẽ đưa mình đi ăn món ngon, nhưng đến gần giờ tan làm thì có hai người phụ nữ đến.
Mình không biết họ là ai, nhưng mình nghe được họ nói chuyện. Hình như là mẹ và con gái.
Người mẹ trông đã gần 70 tuổi, tóc bạc khá nhiều, còn người con gái cúi gằm mặt, trang điểm rất dày, tóc xoăn dài nhưng không có chút sức sống.
Người con gái đến khám bệnh.
Người mẹ kể rằng con gái bà bị bạo lực mạng. Cô ấy không thi đại học, sau khi tốt nghiệp thì làm truyền thông, dần trở thành một người nổi tiếng trên mạng, nhưng gần đây bị phát hiện lạm dụng chỉnh sửa ảnh quá mức. Cô ấy liên tục đọc được những bài viết chỉ trích, tinh thần ngày càng suy sụp, dường như đã mắc chứng trầm cảm nặng.
Mẹ cô ấy nói rằng con gái bà tên là Quý Băng Y.
Mình đứng sau cánh cửa, thấy trên mặt mẹ nụ cười cuối cùng cũng biến mất.
Mẹ quen họ.
Mẹ ghét người tên Quý Băng Y này.
Cuối cùng, mẹ bảo người đưa hai mẹ con họ rời đi, không nhận chữa trị cho họ.
Mình đi tới, hỏi mẹ tại sao không chữa bệnh cho cô ấy.
Mẹ xoa đầu mình, nói rằng mẹ chỉ có thể tư vấn và can thiệp, không thể chữa bệnh, vì mẹ là tư vấn viên chứ không phải bác sĩ.
Mình nửa hiểu nửa không. Mẹ nhìn mình rồi đột nhiên gọi tên thân mật của mình: “Tiểu Cừ.”
Mẹ nói: “Tiểu Cừ, con nhất định phải trở thành một người lương thiện, vì thiện ác cuối cùng cũng sẽ có quả báo.”
Ngày 18 tháng 5 năm 2037, thời tiết: Âm u
Đề văn hôm nay làm khó mình.
Là “Hãy nói về người mà em ngưỡng mộ nhất”.
Mình rất đau đầu, vì không có ai mà mình thật sự ngưỡng mộ cả.
Ba mẹ thì không tính.
Họ là những người mình yêu thương.
Ngày 29 tháng 7 năm 2037, thời tiết: Nắng
Mỗi kỳ nghỉ đông và hè, việc trốn trong phòng sách đọc sách trở thành điều mình thích làm nhất.
Nhiều từ và câu mà trước đây mình không hiểu, giờ dường như dần dần mình có thể đọc hiểu được.
Mình chưa kể với ba mẹ chuyện này.
Mình muốn đọc hết sách trong phòng rồi mới kể cho họ để tạo bất ngờ.
Ngày 12 tháng 12 năm 2037, thời tiết: Nắng
Kỳ thi chuyển cấp sắp đến rồi.
Cô giáo bảo đây chỉ là một kỳ thi thử, kỳ thi chính thức phải đợi đến năm sau. Nhưng dù vậy, đây cũng là lần đầu tiên mình thi cùng với tất cả học sinh tiểu học khác.
Mình không quá lo về điểm số. Mặc dù ba mẹ có vẻ không quan tâm lắm đến điểm số của mình, nhưng mình nghĩ có điểm tốt luôn tốt hơn điểm kém.
Mình vẫn sợ bị ba mẹ bỏ rơi.
Mình không biết tại sao. Rõ ràng mình càng lúc càng nhận ra rằng ba mẹ không phải người dễ dàng bỏ rơi con cái, họ không giống ba mẹ ruột của mình trước kia.
Nhưng mình vẫn cứ sợ. Thậm chí mình còn sợ hơn lần trước.
Vì mình phát hiện ra mình rất yêu ba mẹ.
Nếu lần này mình bị bỏ rơi nữa, chắc mình sẽ buồn chết mất.
Bối Bối nói rằng, cậu ấy không hiểu tại sao mình luôn đạt điểm cao, cậu ấy bảo nhìn mình chẳng giống kiểu học sinh giỏi gì cả.
Mình cũng thấy vậy.
Vì thế mình luôn cố gắng học tập thật chăm chỉ.
Thực ra cũng vì ngoài việc học ra, mình không biết mình có thể làm gì khác.
Ngày 3 tháng 4 năm 2038, thời tiết: Mưa
Bối Bối nói với mình rằng, cậu ấy cảm thấy mình chưa bao giờ để cậu ấy bước vào thế giới của mình.
Cậu ấy bảo mình trông có vẻ dịu dàng, đôi lúc còn rất vui vẻ nhưng thực chất lại là một người lạnh lùng, chưa bao giờ thực sự quan tâm đến ai.
Mình rất ngạc nhiên, không ngờ cậu ấy mới học lớp 6 mà đã có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy.
Ồ, mà mình cũng chỉ mới lớp 6 thôi.
Thôi kệ. Nhưng cậu ấy đã sai, mình vẫn quan tâm đến người khác mà.
Chỉ là rất ít, rất ít thôi, chỉ có hai người.
Nếu tính cả Bạch Chúc nữa thì sẽ là ba, nhưng Bạch Chúc là mèo, không thể tính là người được.
Ngày 5 tháng 5 năm 2038, thời tiết: Âm u
Mình và Bối Bối đã một tháng không nói chuyện với nhau.
Có lẽ lời giải thích của mình đã khiến cậu ấy tức giận, cậu ấy giận dỗi nói rằng trong lòng mình Bối Bối còn không bằng một con mèo.
Hai tháng trước khi tốt nghiệp tiểu học, mình đã mất đi người bạn thân nhất.
Mình buồn, nhưng mình cũng thấy nhẹ nhõm.
Ngày 10 tháng 9 năm 2038, thời tiết: Âm u
Mình lên cấp hai rồi.
Nhưng cuộc sống trung học của mình chưa bắt đầu được bao lâu thì đã trở nên rắc rối.
Các kỳ thi chuyển cấp đều chia khu vực, hầu hết các bạn đều quen biết nhau, và không hiểu sao có người đã lan truyền chuyện về ba mình.
Nhiều bạn hỏi mình, rằng ba mình có phải là doanh nhân dược phẩm nổi tiếng Hứa Lâm Trạc không?
Mình bị hỏi rất nhiều lần, làm bộ ngây ngô cũng chẳng có tác dụng, cuối cùng mình đành phải thừa nhận.
Cả lớp bắt đầu đồn đại rằng mình là một “cô chiêu” rất giàu có.
Các bạn nói chuyện với mình luôn cố tình nhắc đến chuyện này, như thể đó là chìa khóa mở đầu cho mọi cuộc trò chuyện.
Thật ra mình chưa bao giờ biết công ty của ba làm gì, chỉ biết ba là một doanh nhân, đến khi nghe họ nói mình mới biết.
Mình đâu có giống kiểu “cô chiêu” như họ nói.
Ngày 9 tháng 10 năm 2038, thời tiết: Nắng
Hôm nay mình bị học sinh lớp trên chặn lại.
Thật vô lý, mình rõ ràng rất cẩn thận, chẳng làm gì cả, chỉ muốn làm một học sinh trung học bình thường, tại sao lại gặp chuyện phi lý như vậy chứ!
Bọn họ đòi tiền tiêu vặt của mình, mình cố tỏ ra đáng thương, nói rằng thật sự không có tiền, ba mẹ quản mình rất chặt, không cho tiền tiêu.
Mình còn khóc vài giọt nước mắt, trời ơi, mình còn không biết là khi bị ép đến mức đó, mình lại có khả năng khóc được. Có khi nào mình có tài năng làm diễn viên không nhỉ?
Liệu mình có thật sự là một thiên tài không?
… Khụ khụ, lan man quá rồi.
Nhìn thấy mình khóc, họ thực sự không đòi tiền nữa. Nhưng cậu con trai cao nhất trong nhóm nói với mình rằng cậu ta muốn mình làm bạn gái của cậu ấy.
Mình sợ chết khiếp.
Mình rất muốn hỏi cậu ta xem cậu ta có bị bệnh gì không.
Nhưng mình không dám.
Mình còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có người hét lên rằng thầy cô tới, bọn họ lập tức chạy tán loạn, chẳng còn ai trong nháy mắt.
Chắc chắn biểu cảm của mình lúc đó trông rất buồn cười.
Người hô to lúc đó không chạy, cậu ấy đứng từ xa nhìn mình, rồi tiến lại gần.
Cậu ấy hỏi mình: “Cậu thật sự là con gái của Hứa Lâm Trạc sao?”
Mình vội vàng đáp: “Mình thật sự không có tiền!”
Cậu ấy nói: “Cậu hiểu lầm rồi, mình không đến để đòi tiền.”
Sau đó cậu ấy cúi chào mình.
Mình thật sự choáng váng.
Mình nói: “Cậu có gì thì nói thẳng đi, đừng có cúi đầu bừa bãi như thế!”
Cậu ấy đáp: “Làm ơn nói với ba cậu rằng mình cảm ơn ông ấy.”
Mình ngơ ngác, hỏi: “Tại sao cậu lại muốn cảm ơn ba mình?”
Cậu ấy kể rằng ba cậu ấy đã bị bệnh rất lâu rồi.
Nếu không phải công ty của ba mình vào hai năm trước đã phát triển loại thuốc đặc trị suy gan và thận, thì ba của cậu ấy có lẽ đã mất vào năm ngoái.
Cậu ấy nói, ba mình – Hứa Lâm Trạc – là một người rất vĩ đại, ngay cả khi loại thuốc này có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ, nhưng ba vẫn quyết định công khai công thức để nhiều công ty khác có thể sản xuất.
Nhiều người đã được cứu sống nhờ đó.
Mình ngơ ngác lắng nghe, những điều này mình chưa từng nghe ba nhắc đến.
Khi tài xế vừa chở mình về đến nhà, ba mẹ vẫn như thường lệ ngồi đợi mình tại bàn ăn.
Ba cười với mình, vẫn dịu dàng như trước.
Bỗng nhiên mình chạy tới ôm chầm lấy ba.
Ba rất bất ngờ, hỏi mình có chuyện gì xảy ra ở trường không.
Mình kể có học sinh lớp trên đã chặn mình lại, mình mô tả rất chi tiết về vóc dáng, chiều cao, trang phục của họ, thậm chí còn nhớ rõ tên và lớp trên bảng tên của họ.
Sắc mặt của ba mẹ đều rất nghiêm trọng, nhưng họ trấn an mình rằng mình không cần lo lắng về việc này.
Thực ra mình cũng chẳng lo lắng gì. Ba mẹ chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa.
Ngày 10 tháng 11 năm 2038, thời tiết: Âm u
Lần đầu tiên mình lên mạng tìm kiếm tên của ba mẹ.
Và mình hoàn toàn choáng ngợp.
Mình đọc từng dòng trong các bài báo, trong đó, ba mặc vest, mẹ mặc váy dài, cả hai ngồi cạnh nhau trước ống kính, khiến mình nghĩ đến những từ như “một đôi trời sinh.”
Năm nay mình 13 tuổi.
Nhưng mình dần hiểu ra rằng mình muốn trở thành một người như thế nào.
Mình muốn trở thành người như ba mẹ.
Ngày 12 tháng 4 năm 2039, thời tiết: Nhiều mây
Hôm nay mẹ giúp mình dọn dẹp cặp sách, và mẹ tìm thấy một lá thư tình trong đó.
Khủng hoảng lớn rồi!!!
Rõ ràng trước khi về nhà mình đã vứt nó đi rồi mà! Sao nó vẫn còn ở đây vậy?
Mẹ thấy vẻ mặt căng thẳng của mình, cười còn rạng rỡ hơn mọi ngày.
Mẹ nói: “Tiểu Cừ, chuyện này không có gì to tát đâu.”
Mình bị nụ cười dịu dàng của mẹ làm mềm lòng, dù ban đầu rất khó nói ra, nhưng dưới ánh mắt của mẹ, mình không tự chủ mà mở lời.
Mình nói: “Con không muốn họ thích mình.”
Mẹ hỏi: “Được yêu thích chẳng phải là một chuyện vui sao?”
Mình đáp: “Nhưng con không thích họ, cảm giác bị người mình không thích yêu mến chẳng dễ chịu chút nào.”
Mẹ xoa đầu mình như hồi mình còn nhỏ.
Mẹ nói: “Vậy thì đúng rồi. Được yêu mến và yêu mến ai đó vốn dĩ là hai điều khác nhau. Con phải nhớ cảm giác của con hôm nay, đừng nhầm lẫn giữa sự cảm động vì được thích và cảm xúc thật sự của mình.”
Ngày 3 tháng 7 năm 2039, thời tiết: Nắng
Mình không biết phải diễn tả thế nào, nhưng mình cảm thấy đôi lúc mẹ và ba rất giống nhau.
Lần trước, Duyệt Duyệt than thở với mình rằng từ khi có em trai, nhà cô ấy lúc nào cũng ầm ĩ, ba mẹ cô ấy suốt ngày cãi vã.
Hinh Hinh nói, nhà cô ấy thì khác, vì chỉ có mình cô ấy là con, ba mẹ cô ấy hầu như chẳng nói chuyện với nhau, đi làm từ sáng sớm đến tối mịt, thậm chí còn không ăn cơm cùng nhau.
Mình bảo, ba mẹ mình cũng không hay nói chuyện, nhưng họ không giống vậy, họ rất thích ngồi ở ban công trong vườn đọc sách, hai người ngồi trên hai chiếc ghế, có khi cả buổi chiều mà chẳng nói một lời.
Hinh Hinh nói: “Thế thì ba mẹ cậu cũng giống ba mẹ mình mà.”
Mình im lặng.
Mình cảm thấy họ không giống nhau.
Dù không nói chuyện, nhưng chỉ cần ngồi đó đọc sách, họ như đang giao tiếp bằng tâm hồn.
Ngày 12 tháng 9 năm 2039, thời tiết: Nắng
Hôm nay cô giáo dạy cho chúng mình một bài thơ cổ mới, cả lớp đều không hiểu ý nghĩa của bài thơ, mình cũng không hiểu.
Nhưng mình ngồi nhìn cuốn sách mà ngẩn ngơ rất lâu.
Vấn cừ na đắc thanh như hứa, duy hữu nguyên đầu hoạt thủy lai
Thanh Chi, Như Hứa, Tiểu Cừ.
Mình vẫn chưa hiểu ý nghĩa khi mấy chữ đó đặt cạnh nhau.
Nhưng mình như vừa hiểu ra điều gì đó.
Trần Như Hứa.
Thì ra ý nghĩa tên mình là vậy.
Ngày 23 tháng 2 năm 2040, thời tiết: Nắng
Hôm nay mình đọc cuốn《Tuyển tập thư tình của Camus》.
Mình rất thích Camus, nhưng thường không nói cho bạn bè biết vì họ sẽ nghĩ mình đang ra vẻ.
Gần đây, mình đã dần đọc hết các cuốn sách của ông trong phòng sách.
Cuốn《Tuyển tập thư tình của Camus》này mình cố tình để lại để đọc sau cùng.
Khi lật đến những trang cuối, mình bị cuốn hút bởi một đoạn văn.
“Ước mơ cả đời của tôi là có thể cùng một người trở thành đồng mưu. Ở cậu, tôi đã tìm thấy cảm giác đó, cùng với ý nghĩa mới của cuộc sống.”
Bên cạnh đoạn văn ấy, lại xuất hiện nét chữ phảng phất.
Nét chữ không còn ngây thơ nữa, mà trở nên thanh thoát dịu dàng, như cô gái đội ô bước đi trong con hẻm nhỏ dưới cơn mưa.
Người cầm bút đã lớn.
Cô ấy đã viết ba chữ bên cạnh đoạn văn đó.
Hứa Lâm Trạc.
Ngày 19 tháng 7 năm 2040, thời tiết: Nắng
Ghi chép lại, mùa hè lớp 8, mình cuối cùng cũng gần đọc hết sách trong phòng sách rồi.
Mình thích đọc sách, nhưng chỉ trong phòng sách ở nhà thôi.
Đôi khi mình tự hỏi liệu mình thật sự thích đọc sách, hay chỉ thích quá trình tìm kiếm những bí mật trong phòng sách.
Mình đã sắp đọc hết số sách trong phòng rồi, nhưng mình không định kể với ba mẹ nữa.
Vì mình 15 tuổi, mình đã đủ thông minh rồi, không còn là trẻ con nữa.
Mình nhận ra rằng, có lẽ tất cả những cuốn sách trong phòng sách là do ba mẹ đã đọc từ khi còn nhỏ đến lớn.
Thậm chí mình nghĩ họ biết mình sẽ tìm sách trong phòng đọc, vì mỗi khi mình ở trong đó, ba mẹ không bao giờ đến tìm mình.
Mọi thứ dường như đều tự nhiên như vậy, một quá trình giáo dục được chuẩn bị kỹ càng, đầy toan tính, nhưng lại tràn ngập tình yêu.
Và mình đã gặt hái được rất nhiều.
Trong cuộc phiêu lưu thuộc về riêng mình này, mình đã tìm thấy chính mình.
Một con người có thể giúp mình bước tiếp.
Ngày 28 tháng 3 năm 2041, thời tiết: Âm u
Hôm nay tôi thấy mẹ trên bản tin thời sự phát trong lớp.
Trên màn hình hiện lên rất nhiều dòng bình luận, mọi người đều khen ngợi mẹ, nói rằng mẹ rất đẹp, và còn khen tranh của mẹ rất đẹp nữa.
Tôi mới nhận ra, hóa ra mẹ đã là một họa sĩ tranh thủy mặc nổi tiếng rồi.
Trong đoạn phóng sự, kết hợp giữa phỏng vấn và lời dẫn là câu chuyện về những đóng góp của mẹ trong việc phát triển và đổi mới lĩnh vực tranh thủy mặc trong suốt mười năm qua.
Mẹ trên màn hình mặc một chiếc váy dài màu mực, máy quay phóng to lên, mọi thứ hiện rõ mồn một dưới ống kính HD. Thời gian không buông tha cho ai, nên tôi thậm chí có thể thấy những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt của mẹ khi bà cười.
Năm nay mẹ đã 37 tuổi, trong mắt nhiều người, mẹ không còn trẻ nữa.
Nhưng tôi thì không nghĩ vậy.
Thế nào là định nghĩa của sự trẻ trung? Tôi cảm thấy một người sẵn sàng ngồi cùng tôi xem một cuốn sách, xem một bộ phim, và cùng khóc khi xúc động, thì là một người trẻ hơn tất cả những người lớn khác.
Tôi đã lớn, và không còn là đứa trẻ sợ bị bỏ rơi như trước nữa.
Giờ đây tôi tin rằng, mình là đứa trẻ may mắn nhất thế gian, bởi tôi có ba mẹ yêu thương mình hết lòng.
Tôi tin rằng ba mẹ là những người duy nhất trên đời yêu thương tôi vô điều kiện.
Ngày 9 tháng 8 năm 2041, thời tiết: Nắng
Hôm nay có một bưu kiện rất lớn được gửi đến nhà.
Ba mẹ vẫn chưa về nhà, tôi tò mò mở ra xem thì thấy hai tấm bảng và một chiếc hộp sắt.
Trên tấm bảng khắc vài chữ lớn, nét khắc rất sâu.
Đó là bảng hiệu của ngôi trường tiểu học hy vọng do ba mẹ tôi đã quyên góp.
Tôi mở chiếc hộp sắt ra, bên trong toàn là những tấm bưu thiếp, trên từng tấm giấy trắng có viết đầy những lời cảm ơn, nét chữ trên mỗi tấm đều khác nhau, đầy sự ngây ngô, có thể tưởng tượng được những người viết chúng đã rất nghiêm túc và chân thành.
Tôi đã đọc hết chúng, đọc đến khi mặt trời lặn.
Tôi lén xếp các tấm thiệp lại, bỏ vào hộp như cũ, như thể chưa từng mở ra.
Ngày 1 tháng 9 năm 2041, thời tiết: Nắng
Tôi đã bắt đầu học cấp ba.
Cấp ba nhàm chán và tẻ nhạt hơn cấp hai nhiều.
Hôm nay tôi trò chuyện với bạn cùng bàn, bạn ấy hỏi: “Tại sao chúng ta phải học nhỉ?” Tôi trả lời: “Tôi cũng không biết.”
Tôi thật sự không biết. Tôi không giống ba mẹ, tôi không có mục tiêu lớn lao gì, cũng chẳng có điều gì đặc biệt muốn làm.
Tôi học chỉ vì để học, vì những thứ rất tầm thường, như muốn được yêu thích, hay muốn được người khác công nhận.
Tôi cũng không nghĩ rằng việc gán cho việc học một ý nghĩa nào đó có thể khiến việc học trở nên thú vị hơn.
Những thứ vốn dĩ nhàm chán thì dù có nâng tầm thế nào cũng không thể trở nên thú vị.
Giống như tôi vậy.
Tôi về nhà và hỏi mẹ câu hỏi đó. Mẹ hỏi lại tôi: “Thế con nghĩ thế nào?”
Tôi nói: “Con nghĩ học là để trở thành người mà con muốn trở thành.”
Nhưng mẹ lắc đầu, bà nói rằng trở thành người mình muốn là điều rất khó, không chỉ cần có thành tích tốt là đủ.
Bà nói: “Mặc dù học hành không nhất thiết giúp con trở thành người mà con muốn, nhưng nó ít nhất giúp con hiểu được con muốn trở thành người như thế nào.”
Ngày 1 tháng 10 năm 2041, thời tiết: Nắng
Hôm nay ba mẹ dẫn tôi đi xem buổi biểu diễn của cô Sở.
Cô Sở là người phụ nữ ngầu nhất mà tôi từng gặp, không có người thứ hai.
Cô Sở nghe nói tôi đã lên cấp ba, cô bảo rất tiếc cho tôi.
Tôi gật đầu, đúng vậy.
Cô Bạch vỗ nhẹ cô Sở, bảo cô đừng làm hư trẻ con.
Ôi trời, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không còn là trẻ con nữa.
Ngày 3 tháng 1 năm 2042, thời tiết: Nắng
Tối qua tôi làm bài tập đến 1 giờ sáng.
Không thể để ba mẹ biết được.
Ngày 16 tháng 4 năm 2042, thời tiết: Âm u
Toán học sao mà khó thế?
Ngày 30 tháng 6 năm 2042, thời tiết: Nắng
Tôi lật lại những trang nhật ký nửa năm qua, phát hiện ra viết về việc học nhiều hơn hẳn.
Tôi thật sự đã nghiêm túc hơn trước rồi.
Không còn cách nào khác, ba mẹ không tốt nghiệp Thanh Hoa thì cũng là Bắc Đại.
Áp lực của tôi lớn quá.
Ngày 1 tháng 8 năm 2043, thời tiết: Nắng
Ai lại phải đi học vào thời điểm này chứ?
Trả lời: Học sinh lớp 12.
Chết tiệt! Toán học!!!
Ngày 2 tháng 9 năm 2043, thời tiết: Nắng
Tốt tốt tốt, cuối cùng tôi đã đạt hạng nhất trong lớp.
Tôi sẽ nằm yên nghỉ ngơi thôi, tạm biệt học hành .
Ngày 18 tháng 9 năm 2043, thời tiết: nắng
Hôm nay trong giờ Thể dục, tôi đi dạo cùng bạn bè và nhìn thấy bức tường đá mới dựng bên hồ, trên đó khắc tên các Thủ khoa của trường qua từng năm.
Tôi vốn chỉ định đi xem cho vui thôi.
Nhưng lại thấy tên ba mẹ tôi.
Ai hiểu cho tôi chứ, tên của ba mẹ thậm chí còn đứng cạnh nhau!
Tại sao ba mẹ chưa từng nói với tôi rằng họ từng là Thủ khoa??
Ngày 18 tháng 10 năm 2043, thời tiết: Âm u
Nằm yên nghỉ ngơi, ư? Không tồn tại đâu.
Mục tiêu của tôi là trở thành Thủ khoa!!
(Nước mắt.jpg)
Ngày 1 tháng 12 năm 2043, thời tiết: Âm u
Hôm nay trời rất lạnh.
Lúc tôi nhận được cuộc gọi của dì Hồ, tôi đang xếp hàng lấy cơm trong căng tin. Các hàng dài dằng dặc, tiếng ồn ào đến mức khó chịu, nhưng tôi vẫn nghe rõ từng lời dì Hồ nói.
Mẹ tôi gặp tai nạn giao thông, giờ vẫn còn hôn mê.
Tôi không biết mình đến bệnh viện bằng cách nào, suốt quãng đường tôi không khóc, cho đến khi tôi đứng trước cửa phòng bệnh.
Một tấm kính ngăn cách giữa hành lang và phòng bệnh, tôi thấy ba ngồi cạnh giường của mẹ, nắm chặt tay bà. Lưng ba tôi lúc nào cũng thẳng tắp như cây tùng bách, nhưng giờ đây đã cong xuống sâu vì nặng nề.
Ông ngồi đó, để mặc cho sự im lặng và nỗi buồn nhấn chìm mình.
Tôi đứng nhìn thật lâu, đôi chân như bị đổ chì, nặng trĩu không thể nhấc lên.
Tôi đưa tay chạm vào mặt mình, đầy nước mắt.
Trời ơi, xin ngài, nhất định phải để mẹ tôi tỉnh lại.
Xin đừng đối xử với mẹ tôi như vậy.
Tôi có thể không cần hạnh phúc, không cần niềm vui, không cần bất cứ thứ gì. Hãy lấy hết may mắn của tôi và trao nó cho mẹ.
Xin ngài.
Mười bảy năm qua, tôi chưa bao giờ cầu xin ngài điều gì, ngay cả khi tôi bị bỏ rơi.
Xin ngài lần này hãy nghe lời cầu xin của tôi. Tôi và ba không thể mất mẹ được.
Ngày 3 tháng 12 năm 2043, thời tiết: Mưa
Kỳ thi thử lần một kết quả thảm hại, đúng như dự đoán.
Tôi lờ đờ trôi qua hai ngày, không biết ngày đêm thế nào, cho đến khi ba trở về và tìm thấy tôi trong phòng.
Câu đầu tiên ba nói với tôi là mẹ đã tỉnh rồi.
Tôi lao vào ôm lấy ông và khóc nức nở lần đầu tiên trong đời.
Kể từ ngày rời khỏi cô nhi viện, tôi chưa bao giờ khóc như vậy. Bởi tôi biết, khóc chỉ khiến người lớn khó chịu, họ thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, nên tôi không thể khóc, càng không thể khóc lớn.
Tôi nói với ba rằng tôi đã sợ hãi vô cùng.
Ba ôm tôi, an ủi tôi từng lời, thật dịu dàng.
Ông nói: “Tiểu Cừ, không sao rồi, mẹ sẽ không rời bỏ chúng ta.”
Ông nói như vậy.
Rõ ràng ông cũng đầy vẻ tiều tụy, quầng mắt thâm đen, trông như đã hai ngày không ngủ.
Ngày 6 tháng 1 năm 2044, thời tiết: Nắng
Hôm nay tôi đến thăm mẹ ở bệnh viện, mẹ ngồi bên giường, đang đọc sách.
Bà nhìn thấy tôi bước vào, mỉm cười với tôi.
Lúc nhận ra, tôi đã nằm gục trên chân mẹ, khóc nức nở.
Mẹ vẫn như ngày nào, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, gọi tôi là Tiểu Cừ.
Mẹ nói rằng bà biết tôi là đứa trẻ nhạy cảm và tinh tế, dù bề ngoài tôi luôn tỏ ra dịu dàng, vui vẻ, không lo âu, không suy nghĩ nhiều, nhưng mẹ hiểu tôi luôn chất chứa nhiều điều trong lòng.
Tôi không hề ngạc nhiên khi mẹ nhìn thấu sự giả vờ của tôi.
Nếu là mẹ, tôi không hề ngạc nhiên.
Mẹ nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, Tiểu Cừ, ba mẹ không định tìm hiểu bí mật của con.”
“Bí mật của con chỉ thuộc về con.”
Mẹ nói: “Tiểu Cừ, con chỉ cần hiểu một điều, dù con là ai, ba mẹ vẫn luôn yêu con.”
Ngày 5 tháng 2 năm 2044, thời tiết: Âm u
Hôm nay cả nhà tôi đến nhà dì Lạc làm khách, tôi và Lạc Vụ ở trong phòng, trò chuyện với nhau, chẳng làm gì cũng không thấy chán.
Lạc Vụ đã kể cho tôi một bí mật.
Cô ấy nói, lý do ngay từ lần đầu gặp tôi, cô ấy đã muốn làm bạn với tôi là vì cô ấy nhìn thấy trên cổ tay mình có một sợi chỉ đỏ nối liền với cổ tay tôi.
Cô ấy bảo đó là khả năng đặc biệt của mình, cô ấy có thể nhìn thấy sự ràng buộc giữa hai người, và cô ấy đã biết ngay từ đầu, tôi sẽ trở thành người bạn thân của cô ấy.
Đổi lại, tôi cũng kể cho Lạc Vụ một bí mật.
Tôi nói tôi đã bị bỏ rơi hai lần. Ba mẹ ruột bỏ tôi vì tôi nói rằng tôi đã nhìn thấy bà ngoại đã mất bên mộ; gia đình đầu tiên nhận nuôi tôi cũng bỏ tôi, vì sau khi nhận tôi về, đêm nào người mẹ nuôi cũng mơ thấy những hồn ma đến đòi nợ.
Tôi nói rằng tôi đã xem số mệnh của mình. Mệnh cách của tôi rất xấu, không gây họa cho mình thì cũng gây họa cho người thân. Tôi định sẵn sẽ mang lại rắc rối cho những người bên cạnh.
Lạc Vụ nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Vậy đó là lý do cậu suy sụp khi biết dì Trần gặp tai nạn sao?”
Tôi gật đầu.
Thực ra tai nạn của mẹ không quá nghiêm trọng, nhưng tôi đã sợ hãi đến tột độ. Tôi sợ rằng chính mình đã mang lại vận rủi cho mẹ, sợ rằng mẹ gặp nạn là do tôi.
Lạc Vụ nắm tay tôi, cô ấy bảo cô ấy không hiểu về số mệnh hay tướng số, cũng không tin vào số phận.
Cô ấy nói: “Nếu thật sự có số mệnh, thì chắc chắn cũng sẽ có phần mà con người có thể thay đổi được.”
Cô ấy là người luôn tin vào sự quyết định của con người.
Tôi nghĩ, có lẽ trong quá trình trưởng thành, tôi đã bị ảnh hưởng nhiều từ cô ấy.
Rõ ràng trước đây tôi chỉ là một kẻ buông xuôi, chấp nhận mọi thứ, nhưng giờ đây, tôi lại bắt đầu tham vọng cùng không cam lòng.
Tôi là một người ích kỷ, lần đầu tiên không nghĩ cho bản thân, là vì yêu mẹ.
Tôi là một người bị nguyền rủa, lần đầu tiên cảm thấy mình có thể được tha thứ, là vì mẹ vẫn ở lại bên tôi.
Ngày 3 tháng 3 năm 2044, thời tiết: Nắng
Vào ngày tuyên thệ trước kỳ thi 100 ngày, ba mẹ đã viết cho tôi một bức thư.
Tôi không dám mở ra đọc trong lớp, và điều đó đã chứng minh rằng tôi đúng. Nếu mở ra, chắc chắn tôi sẽ khóc như một đứa ngốc, làm bạn cùng bàn hoảng sợ.
Ba mẹ nói rằng họ biết tôi không thích học, và cũng chưa từng tìm thấy niềm vui trong việc học. Họ hiểu rằng tôi cố gắng chỉ vì không muốn làm họ thất vọng.
Ba mẹ nói rằng từ khi lên cấp ba, tôi đã luôn chăm chỉ học tập, mọi nỗ lực của tôi, họ đều thấy.
Ba mẹ nói, thực ra họ không yêu cầu tôi phải đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, cũng không bắt buộc tôi phải trở thành Thủ khoa của tỉnh năm nay. Họ khuyên tôi đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, giữ tâm trạng thoải mái để vượt qua 100 ngày cuối cùng.
Ba mẹ nói rằng họ chỉ mong tôi có một cuộc sống bình an, suôn sẻ, không quan trọng tôi có xuất sắc hay không. Họ chỉ muốn tôi trở thành con người mà tôi mong muốn, hy vọng tôi có thể đạt được những điều mình ao ước.
Ba mẹ nói rằng họ chưa bao giờ hối hận khi để tôi trở thành con gái của họ.
… Thật sự muốn khóc quá.
Ba mẹ ơi, con cũng chưa bao giờ hối hận vì được làm con gái của ba mẹ.
Ngày 19 tháng 6 năm 2044, thời tiết: Nắng
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi lại trở nên rảnh rỗi, ngoài việc học ra, hầu như chẳng có việc gì để làm.
Hầu hết sách trong phòng sách ở nhà tôi đã đọc qua một lượt, nhưng tôi vẫn thích ở lại trong đó, có vài cuốn tôi còn đọc lại lần hai mà không thấy chán.
Hôm nay đột nhiên tôi nghĩ đến việc dọn dẹp phòng sách.
Bởi vì từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ dọn dẹp nơi này — người bạn đã ở bên tôi suốt bao năm qua.
Khi tôi đang quét bụi trên đỉnh kệ sách, tôi phát hiện ra một cuốn sách bị bỏ quên ở đó.
Cuốn sách khá dày, bìa mạ vàng, có thể nhận ra nền ban đầu là màu trắng nhưng giờ đã phủ kín bởi lớp bụi đen sì.
Tôi lau sạch bìa sách, trên đó in tên:《Sức Mạnh Của Sự Mỏng Manh》.
Tôi rất ngạc nhiên, vì tôi đã đọc cuốn này rồi, nó vẫn đang nằm ngay ngắn ở tầng đầu tiên của giá sách.
Tại sao lại có thêm một cuốn 《Sức Mạnh Của Sự Mỏng Manh》ở đây?
Khi tôi định mở sách ra, một bức thư rơi ra từ trong đó.
Nét chữ thật đẹp, thanh thoát như rồng bay phượng múa.
Giống chữ của ba quá.
Ba.
Tôi mở bức thư ra và đọc từng từ một.
Trong thư, ba mới chỉ 19 tuổi, đây là lá thư tình ba viết cho mẹ.
Tôi không ngờ lại có thể tìm thấy một kho báu như thế này.
Trong phong bì còn có một tấm ảnh chụp lấy liền, hơi phai màu theo thời gian.
Một cặp thiếu niên đứng bên cửa sổ, phía sau họ là những cây xanh tươi tốt, họ mặc đồng phục trung học, mỉm cười dịu dàng nhìn về phía ống kính, như thể nụ cười đó sẽ được lưu giữ mãi mãi.
Cuối thư ba viết: “Tôi không biết tôi sẽ yêu cô ấy bao lâu, liệu chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua giông bão của tương lai hay không, liệu chúng tôi có thể cùng đi đến cuối con đường hay không. Nhưng bây giờ tôi chắc chắn, tôi yêu cô ấy, cô ấy có một vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi.”
“Nếu tôi là vũ trụ, thì cô ấy chính là ngôi sao không thể thay thế trong vũ trụ đó.”
Ba.
Tôi âm thầm trả lời trong lòng.
Ba sẽ yêu mẹ rất lâu, rất lâu.
Rất lâu, rất lâu.
Ngày 2 tháng 9 năm 2044, thời tiết: Nắng
Tôi sắp đi học đại học rồi.
Có lẽ từ giờ tôi sẽ không viết nhật ký nữa.
Tôi chưa bao giờ thích viết nhật ký, nhưng tôi yêu ba mẹ của mình.
Tạm biệt.
Tạm biệt.