Trần Duyên Tri nằm trên giường, đưa tay che mắt, cảm nhận được hơi ấm truyền đến.
“— Trước đây kỳ nghỉ đông nào tôi cũng sẽ đến thư viện thành phố để tự học, gần như ngày nào cũng đến. Tôi thường ngồi ở chỗ gần cửa sổ phía Bắc ở tầng ba, nếu cậu muốn học thì có thể đến tìm tôi.”
“… Như vậy có phiền cậu không?”
“Phiền tôi? Còn chưa bắt đầu đã lo lắng chuyện đó rồi à?”
“Không, không phải vậy. Chỉ là tôi không tự tin vào bản thân.”
Cô sợ sẽ làm cậu thất vọng.
“Cậu sợ tôi thất vọng phải không?”
Lúc đó Trần Duyên Tri đột ngột ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cậu: “Sao cậu…”
Hứa Lâm Trạc nhìn cô, khóe mắt cong lên: “Vì tôi cũng như vậy.”
Ngay từ đầu, vì có cùng tần số tâm hồn, cho nên họ mới đến gần nhau.
Trần Duyên Tri từng nói với cô bạn thân 12 năm của mình rằng, cô không sợ thất bại, so với thất bại, điều khiến cô khó chịu đựng hơn là ánh mắt thất vọng của người mình quan tâm.
Đôi khi cô cũng không thiếu sự can đảm để đơn độc tiến lên phía trước dù có thịt nát xương tan, nhưng sẽ lại vì một số nỗi sợ hãi khó nói mà chọn dừng bước.
Chỉ là trước đó, cô không ngờ rằng ngay cả Hứa Lâm Trạc mà cũng có tâm trạng như vậy.
“Thanh Chi à, tôi nghĩ cậu chắc cũng rất quen thuộc với cảm giác này. Chúng ta luôn giỏi nắm bắt chi tiết, luôn có trực giác rất mạnh mẽ, rất dễ nhìn thấu bản chất sự việc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu từng nói với tôi, cậu rất giỏi sử dụng khả năng gọi là Ni trong thang đo tám chức năng Jung, một cảm giác giống như giác quan thứ sáu vậy, nhưng thực ra tôi cũng giống cậu.”
“Tôi nói muốn giúp cậu, là vì tôi hiểu Thanh Chi mà tôi biết, nếu là cậu, tôi giúp chắc chắn sẽ không phí công vô ích.”
“Cậu đừng quá lo lắng. Tại sao cậu lại nghĩ cậu chắc chắn sẽ làm tôi thất vọng thế? Tôi lại cảm thấy cậu sẽ mang đến cho tôi một bất ngờ phi thường.”
“Về mặt này, tôi chưa bao giờ nhìn nhầm người.”
… A, không xong rồi.
Trần Duyên Tri đè tay lên vị trí trái tim, cô nhìn ngọn đèn treo trên đầu, ánh mắt mơ màng, bóng của ngọn đèn chồng chéo lên nhau, mờ ảo, chỉ có ánh sáng là không thay đổi.
Trong đầu liên tục hồi tưởng lại đoạn đối thoại đó, rất kỳ diệu, cô cảm thấy toàn thân đều dâng lên một luồng sức mạnh.
Sức mạnh đó rất ấm áp, giống như làn nước ấm tràn qua cơ thể, xúc động mãnh liệt khó hiểu.
Đã lâu rồi cô không có cảm giác này.
Trần Duyên Tri hiểu việc đồng ý lời mời của Hứa Lâm Trạc có nghĩa là gì. Điều đó có nghĩa là chấp nhận, cho đến nay, trong cuộc đời của cô sẽ xuất hiện một người rất đặc biệt, cô sẽ có một người bạn vô cùng quan trọng. Ý nghĩa của người này không cần phải nói nhiều, cậu có thể trở thành điểm tựa của cô, cũng có thể trở thành điểm yếu của cô.
Sau khi đưa ra quyết định, Trần Duyên Tri cũng từng nghĩ lại nhiều lần, cũng chính trong thời gian đó, cô bắt đầu nhận ra cô và Hứa Lâm Trạc vừa có điểm giống nhau, vừa có điểm khác nhau. Nếu là cô, ngày đó có lẽ sẽ không bước lên phía trước để nhận người, càng sẽ không thể chủ động mời một người bước vào cuộc sống của mình nhanh như vậy.
Tính cách của Hứa Lâm Trạc và cô không hoàn toàn giống nhau, Trần Duyên Tri nghĩ, về mặt tình cảm, cậu nồng nhiệt hơn, cũng có nhiều dũng khí và lòng bao dung hơn.
—-
Ngày hôm sau, Trần Duyên Tri đến lớp, nhanh chóng phát hiện ra xếp hạng khối cũng đã được phát ra.
Trường Trung học Đông Giang khóa này có khoảng hơn 1500 học sinh lớp 10, lần thi giữa kỳ trước, xếp hạng khối của Trần Duyên Tri là khoảng hạng 800.
Lần này cũng coi như tiến bộ một chút, khoảng 750.
Trần Duyên Tri nhìn thứ hạng trượt qua trên màn hình máy chiếu, ngạc nhiên phát hiện chỉ sau một ngày, tâm trạng của mình đã có sự thay đổi to lớn.
Hôm qua cô nhìn thứ hạng lớp trên màn hình, cảm thấy cả lồng ngực trống rỗng, như đang một mình đứng trong sa mạc hoang vu không một bóng người; còn bây giờ cô nhìn thứ hạng khối vẫn chưa như ý muốn, lại cảm thấy tất cả không có gì là ghê gớm.
Có phải vì có bạn đồng hành cùng tiến bước không?
“Duyên Tri?”
Trần Duyên Tri nghe tiếng gọi, phát hiện là Lê Vũ Liên đang gọi mình: “Ừm? Sao vậy?”
Lê Vũ Liên thở phào: “Tôi thấy cậu đứng yên không động đậy… Nhưng mà, nhìn biểu cảm của cậu, tôi biết là tôi đã nghĩ nhiều rồi.”
Trần Duyên Tri ngẩn người: “Biểu cảm của tôi…” Chẳng lẽ cô trông có vẻ rất vui vẻ sao?
Chỉ là Trần Duyên Tri còn chưa kịp hỏi, Ngô Danh Húc đã bước lên bục giảng, ngoài micro ra, trong tay thầy ấy còn có một túi đồ ăn vặt.
Trần Duyên Tri chỉ cần nhìn một cái là đoán được thầy ấy định làm gì.
Ngô Danh Húc như thường lệ ho khan vài tiếng, rồi cất giọng nói: “Ngày mai là nghỉ rồi, tuy vì thời gian gấp rút, phía trường nói phải hoãn lễ tuyên dương thi cuối kỳ đến đầu học kỳ sau mới tổ chức, nhưng tuyên dương trong lớp chúng ta vẫn có thể hoàn thành xong trong học kỳ này. Lần này cũng là thầy bỏ tiền túi ra, ngoài mười người đứng đầu, các bạn đứng đầu trong từng môn đơn lẻ cũng sẽ có phần thưởng.”
“Vậy tiếp theo, thầy sẽ đọc danh sách mười người đứng đầu lớp, ai được gọi tên thì lên nhận thưởng…”
Trần Duyên Tri quay sang hỏi Lê Vũ Liên: “Xếp hạng từng môn đơn lẻ cũng được phát ra rồi à?” Cô vừa mới chỉ thấy xếp hạng khối, chưa thấy xếp hạng môn đơn lẻ.
Lê Vũ Liên: “Có rồi, cậu mang điện thoại không? Lớp trưởng đăng file vào nhóm lớp từ nửa đêm hôm qua rồi.”
Đêm qua làm sao Trần Duyên Tri còn có thể nghĩ đến việc xem điện thoại: “… Vậy à, tôi ngủ sớm nên không thấy.”
“Vậy đầu tiên là mười bạn đứng đầu lớp về tổng điểm lên nhận thưởng —”
“Hạng nhất, Tạ Cẩn Hoa.”
Trần Duyên Tri quay đầu nhìn, có lẽ vì Tạ Cẩn Hoa không có nhiều bạn trong lớp, hoặc là vì không ai ngờ cô ấy sẽ giành vị trí đầu tiên thay thế Ôn Văn Tâm, tiếng vỗ tay không quá lớn, Tạ Cẩn Hoa bước đi trong tiếng vỗ tay lác đác đó, biểu cảm có thể gọi là bình tĩnh.
Trần Duyên Tri nhìn cô ấy, ánh mắt khó lòng rời đi.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy phản ứng như vậy quá lạnh nhạt, nhưng Trần Duyên Tri lại có thể nhìn ra, đó là sự chắc chắn.
Lê Vũ Liên: “Ủa, vậy mà Văn Tâm không phải hạng nhất sao?”
Đây có lẽ cũng là thắc mắc của đa số mọi người.
Lần thi giữa kỳ đầu tiên, Ôn Văn Tâm chỉ đứng đầu môn Ngữ văn, nhưng trong tình huống có người đứng đầu hai môn đơn lẻ khác, tổng điểm của cô ấy vẫn có thể bỏ xa hạng hai đến 30 điểm, có thể thấy điểm các môn của cô ấy cao và đều đến mức nào.
Trong thời kỳ trung học, điều mọi người ngưỡng mộ nhất không phải là thiên tài một môn, mà là chiến binh lục giác có thể giữ cho các môn đều không yếu, mà còn có một môn nổi trội.
Khi Ngô Danh Húc đưa đồ ăn vặt cho Tạ Cẩn Hoa, còn không quên nói vài câu khen ngợi: “Lần này bạn Tạ Cẩn Hoa tiến bộ rất nhiều, xếp hạng khối đã vào top 200! Ngày thường thầy cũng rất hay thấy em ấy đến phòng tự học từ rất sớm, mọi người phải hiểu đạo lý có làm thì mới có ăn, thành tích tốt không phải từ trên trời rơi xuống!”
Lê Vũ Liên kinh ngạc kêu lên: “Top 200 toàn khối!? Sao tự dưng cậu ấy lại giỏi thế? Lần trước Văn Tâm còn chưa vào được top 200 nữa.”
Nhưng Trần Duyên Tri lại biết tại sao: “Lần trước cậu ấy không điền phiếu trả lời môn Vật lý.”
Khi thi giữa kỳ môn Vật lý, Trần Duyên Tri tình cờ cùng phòng thi với Tạ Cẩn Hoa. Cô ngồi hàng cuối cùng, sau khi thi xong, mặc định học sinh ngồi cuối mỗi hàng sẽ phụ trách thu phiếu trả lời.
Khi Trần Duyên Tri thu phiếu trả lời thì phát hiện ra, Tạ Cẩn Hoa không tô phần trắc nghiệm.
Tuy không biết vì lý do gì, nhưng…
Trần Duyên Tri cúi đầu nhìn file vừa mới mở trên điện thoại, dòng đứng đầu đơn môn Vật lý, rõ ràng có tên “Tạ Cẩn Hoa”.
— Nếu kỳ thi đó Tạ Cẩn Hoa tô phiếu, có lẽ người đứng đầu tổng điểm đã không phải là Ôn Văn Tâm.
Lê Vũ Liên: “Hóa ra cậu ấy mới là cao thủ của lớp mình! Top 200 khối đấy… Duyên Tri, cậu nói xem học kỳ sau cậu ấy có nhảy lên lớp chọn không?”
Khẩu hiệu của trường Trung học Đông Giang là “Tu tâm minh chí, trọng đức cầu trí” (*). Trong khi khuyến khích tự do, khai phá, đổi mới, phát triển toàn diện, cũng có quy định học tập “khuyến khích cạnh tranh” độc đáo trong số nhiều trường trung học ở thành phố Xuân Thân.
(*) Nghĩa là tu dưỡng, rèn luyện tâm hồn, làm rõ mục tiêu, mục đích sống và cần chú trọng tu dưỡng đạo đức, phẩm hạnh, đồng thời cần không ngừng học hỏi, tích lũy tri thức.
Điều được người ta ca ngợi nhất chính là chế độ lên lớp linh hoạt theo thứ tự.
Mỗi học kỳ, lớp chọn và lớp thường đều sẽ được xáo trộn hoàn toàn, việc phân lớp của tất cả học sinh sẽ dựa trên điểm tổng trung bình các kỳ thi lớn trong học kỳ. Điểm thi các kỳ thi lớn nhân với hệ số trọng số tương ứng được đưa ra vào cuối mỗi học kỳ, cuối cùng cộng lại để ra điểm phân lớp.
Trong đó thi tháng và thi giữa kỳ chiếm tỷ trọng thấp hơn, thường chỉ từ 10 đến 30%; còn các kỳ thi liên trường giữa các trường đại học và thi cuối kỳ của trường sẽ chiếm từ 30 đến 50%.
Vì hiện tại chưa chia khối, giai đoạn lớp 10, các lớp chọn không chia thành khối Vật lý và Lịch sử, tổng cộng có năm lớp, 250 người, trong đó 50 người đứng đầu khối sẽ được xếp vào lớp Nguyên Bồi trong học kỳ tiếp theo, tức là lớp Thanh Bắc mà mọi người vẫn nói; từ hạng 51 đến hạng 250 sẽ được xếp vào bốn lớp Sáng Tạo, được coi là lớp chọn cấp hai.
Tất cả học sinh các lớp đều có thể lên xuống, khác với các trường thông thường, việc lên lớp ở trường Trung học Đông Giang không xét đến điểm đánh giá đạo đức học kỳ và kết quả đánh giá khen thưởng kỷ luật học kỳ, mà hoàn toàn được quyết định dựa vào điểm số.
Học kỳ một lớp 10 vẫn chưa có thi tháng, nghe nói tỷ lệ thi cuối kỳ đạt đến 80%.
Nếu hệ số trọng số cuối cùng được công bố thực sự là 80%, thì Tạ Cẩn Hoa đã vào top 200 khối trong kỳ thi cuối kỳ rất có thể sẽ được lên lớp Sáng Tạo trong học kỳ sau.
Trong trường Trung học Đông Giang cao thủ như lá mùa thu, những người có thể vào được lớp Sáng Tạo, có thể nói là đã đứng đầu trong toàn thành phố Xuân Thân.
Đặt việc này vào bất kỳ ai, người đó cũng sẽ phải vui mừng nhảy cẫng lên, nhưng Tạ Cẩn Hoa chỉ giữ sắc mặt bình thường nhận lấy đồ ăn vặt Ngô Danh Húc đưa, nói một câu cảm ơn, rồi quay người định đi.
Ngô Danh Húc vội vàng gọi cô ấy lại: “Này, đợi đã, còn có phần thưởng đứng đầu môn đơn lẻ nữa.”
Trong lớp loáng thoáng truyền đến tiếng cười khúc khích.
“Hạng hai, Đới Tư.”
Trần Duyên Tri hơi bất ngờ, cô còn tưởng hạng hai sẽ là Ôn Văn Tâm. Giống như lần trước, cô lại một lần nữa đưa ánh mắt về phía cậu nam sinh đang bước lên bục giảng.
Trần Duyên Tri không chú ý nhiều đến bạn nam này trong lớp, hiểu biết về Đới Tư chỉ giới hạn ở một bạn nam cùng lớp cao và học giỏi — nếu bắt buộc phải nói có gì đặc biệt, thì đó là cậu ấy gần như không tiếp xúc với bạn nữ.
Khác với Ngụy Phong Nguyên, Thục Cầm Trạch v.v., trong ấn tượng của Trần Duyên Tri, gần như chưa từng thấy Đới Tư và các bạn nữ nói chuyện gì với nhau, cho dù là tiết Thể dục, trên đường đến trường ra về, hay là trong giờ nghỉ ở lớp, xung quanh cậu ấy chỉ toàn là bạn nam. Cậu ấy cũng không phải là kiểu cây hài như Vương Lao Kiện, ấn tượng hầu như rất ít khi thấy cậu ấy nói chuyện lớn tiếng.
Cũng như lần trước, Đới Tư rất lịch sự khẽ cúi chào, rồi mới nhận lấy đồ ăn vặt mà thầy chủ nhiệm đưa cho.
“Hạng ba, Ôn Văn Tâm.”
Trần Duyên Tri liếc mắt nhìn biểu hiện của Ôn Văn Tâm, cô ấy rõ ràng rất để ý đến việc thành tích của mình đã bị tụt lại, nụ cười trên mặt cũng trông có vẻ gượng gạo.
“Hạng tư, Ngụy Phong Nguyên.”
“Hạng năm, Lương Thương Anh.”
“…”
Các vị trí từ một đến mười lần lượt được công bố, so với lần thi cử trước, hầu như vẫn là những người như nhau, lên xuống đan xen nhau ở trong top 10.
Trần Duyên Tri bỗng nhiên chú ý đến điều gì đó, hơi dừng lại, gần như đồng thời, Lê Vũ Liên Dã cũng phát hiện ra: “Ồ? Tưởng Hân Vũ lại không nằm trong top 10… Mà các môn đơn lẻ cậu ấy cũng không có môn nào đứng hạng nhất.”
Lần trước, Tưởng Hân Vũ đã đạt được điểm đứng đầu môn Lịch sử, và xếp thứ bảy trong lớp.
Trần Duyên Tri theo bản năng ngước mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Tưởng Hân Vũ, góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy góc mặt nghiêng cô gái tóc ngắn, cô ấy đang cúi đầu nhìn vào quyển sách, mi mắt rũ thấp đổ xuống một cái bóng đen, cô ấy thờ ơ, như thể những vinh quang trên bục giảng và những tiếng xôn xao dưới lớp đều không có liên quan gì đến mình.
Trần Duyên Tri rũ mi mắt xuống: “… Ừ, thành tích lên xuống là chuyện bình thường.”
Lê Vũ Liên: “Có phải những chuyện xảy ra trước kỳ thi đó đã ảnh hưởng đến cậu ấy không…”
Trần Duyên Tri không nói thêm, cô nhạy bén cảm nhận được Tưởng Hân Vũ đã thay đổi so với trước kia, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Cô không có ý định tìm hiểu tâm trạng của Tưởng Hân Vũ, cô cũng không quan tâm.
Đối với cô hiện tại, vẫn còn những việc đáng để cô dành thời gian suy nghĩ hơn, đang chờ cô quyết định.
“Như vậy, hi vọng mọi người sẽ học tập từ 11 bạn xuất sắc đứng lên bục, hãy dũng cảm cạnh tranh với những bạn có thành tích tốt, kỳ thi đại học chính là một cuộc cạnh tranh! Trong kỳ nghỉ đông, dù thế nào các em cũng không được phí thời gian chơi điện thoại, nhất định phải làm bài tập, đừng chép bài nhé!”
Gần tan học, toàn bộ tòa nhà dạy học trở nên náo nhiệt, không khí tràn đầy sự khích động, như một cơn địa chấn đang chực chờ lướt trên dây đàn, cho đến khi tiếng chuông reo vagg, nốt nhạc đầu tiên mới được cất lên, tiếng kéo ghế bàn và tiếng người ồn ào vỡ òa cùng nhau tạo nên một khung cảnh rung chuyển núi non.
Kỳ nghỉ dài đầu tiên của năm học trung học đã đến trong bóng chiều tà, Trần Duyên Tri lách qua dòng người, gặp Khương Chí Nhứ ở hành lang trước cửa lớp.
Khương Chí Nhứ vui vẻ nói: “Nghỉ đông rồi!!! Cuối cùng cũng được nghỉ!!! Tiểu Tri này, tụi mình đi uống trà sữa đi!”
Trần Duyên Tri cười cười: “Được.”
Khương Chí Nhứ hào hứng kéo tay áo Trần Duyên Tri, líu lo kể đủ thứ chuyện, thỉnh thoảng lại làm Trần Duyên Tri bật cười.
Nhìn Trần Duyên Tri cười vui vẻ vì câu chuyện hài hước của mình, Khương Chí Nhứ chợt nói: “Hôm nay cậu trông khác hẳn so với hôm qua.”
Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên: “… Thế sao?”
Khương Chí Nhứ cong mắt cười: “Đúng vậy, cậu trông vui vẻ hơn nhiều. Cuối cùng cũng không còn là nụ cười đầy tâm sự nặng nề nữa.”
Từ nhỏ Khương Chí Nhứ đã là người tinh tế, giỏi nắm bắt cảm xúc của những người xung quanh. Cô ấy luôn cảm thấy Trần Duyên Tri đang kìm nén điều gì đó trong lòng.
Cô ấy biết, Trần Duyên Tri luôn đặt kỳ vọng và yêu cầu quá cao với bản thân, điều đó tạo ra áp lực rất lớn. Tối hôm qua, lần đầu tiên áp lực đó đã vượt qua sự kiểm soát của Trần Duyên Tri, bộc lộ trước mặt Khương Chí Nhứ, khiến cô ấy càng thêm lo lắng về tình trạng của bạn mình.
Nhưng hôm nay, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của Trần Duyên Tri, Khương Chí Nhứ đã biết cô đã hoàn toàn ổn rồi.
“Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Tiểu Tri vui vẻ như vậy, tôi cũng thấy rất vui.”
Trần Duyên Tri ngại ngùng cười: “Cậu cũng nói vậy… Có thật là trông tôi rất vui không?”
Khương Chí Nhứ nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Hai người nắm tay nhau bước ra khỏi tòa nhà dạy học, ánh hoàng hôn phủ lên mắt cá chân của thiếu nữ. Trần Duyên Tri do dự vài giây rồi nói: “Tiểu Nhứ này, cậu có thấy tôi nhát gan không?”
Khương Chí Nhứ suy nghĩ một lát: “Nếu là bình thường thì Tiểu Tri cậu chắc chắn là người rất can đảm, cậu luôn quyết đoán, thông minh, nhạy bén và còn rất giỏi giang nữa.”
“Nhưng về mặt tình cảm thì Tiểu Tri đúng là một kẻ nhát gan đấy.”
Trần Duyên Tri: “Sao lại nói vậy?”
“Vì cậu sợ thiết lập một mối quan hệ mới.”
Trần Duyên Tri cãi lại: “Không phải tôi sợ, chỉ là đôi khi suy nghĩ hơi nhiều thôi. Hơn nữa tôi thấy rất ít người xứng đáng để tôi chủ động thiết lập quan hệ.”
Khương Chí Nhứ bất đắc dĩ: “Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, ngày đó Tiểu Tri cũng phải suy nghĩ kỹ lắm mới từ từ trở thành bạn thân với tôi.”
Hai cô gái nắm tay nhau bước ra khỏi trường, ánh tà dương quét đi chiếc lá cuối cùng trong sân trường, một tháng sau khi xuân về, những chồi non sẽ lại nhú ra trên cành, có lẽ là đúng vào lúc trời tảng sáng.
Trên đường về, Trần Duyên Tri mở Hạt nhân nóng chảy, gửi cho người kia một câu: [Chúc kỳ nghỉ đông vui vẻ.]
Đối phương cũng nhanh chóng trả lời: [Chúc kỳ nghỉ đông vui vẻ.]
“… Nhưng Tiểu Tri này, những điều cậu cần suy nghĩ là gì thế?”
“Kết bạn đơn giản lắm, chỉ là cậu muốn đến gần người đó hơn một chút, thể hiện thiện ý với họ, rồi hai người từ từ xích lại gần nhau mà thôi.”
Trần Duyên Tri nhìn câu trả lời tới ngay lập tức của đối phương, ngón tay lơ lửng trên không một lúc lâu mới hạ xuống: [Cậu về nhà chưa?]
Hứa Lâm Trạc: [Chưa. Đang ở cùng một đám bạn, chuẩn bị đi ăn.]
Trần Duyên Tri mới nhớ ra người này dường như rất được lòng mọi người: [Ồ, quan hệ xã hội tốt thật.]
Một lúc sau Hứa Lâm Trạc mới trả lời: [Bây giờ cậu đang một mình à?]
Trần Duyên Tri: [Ừm, đang chuẩn bị về nhà.]
Hứa Lâm Trạc: [Ừm…]
Trần Duyên Tri: [Sao thế?]
Bên phía Hứa Lâm Trạc hiển thị “đang nhập” một lúc lâu mới gửi tin nhắn mới: [Tôi đang nghĩ, nhà hàng này rất ngon, học kỳ sau có thể đề xuất với chủ nhiệm câu lạc bộ tổ chức hoạt động một lần nữa, rồi gọi đồ ăn của nhà hàng này.]
“… Tiểu Tri à, cậu đang sợ hãi đấy. Cậu sợ tình cảm mình trao đi sẽ bị phản bội, sợ những nỗ lực xây dựng mối quan hệ sẽ đổ sông đổ bể, cũng sợ lựa chọn vội vàng dẫn đến kết cục thảm hại, lãng phí thời gian của mình; cậu còn lo lắng mối quan hệ này sẽ mang đến những yếu tố bất ổn cho cảm xúc của cậu, lo người đó có ảnh hưởng quá lớn đến cậu, cậu sợ mình mất kiểm soát.”
“Suy nghĩ của cậu vốn không sai, sao thận trọng có thể là điều xấu được? Chỉ là trong quá trình quan sát cân nhắc, không biết từ lúc nào cậu đã trở nên không còn can đảm như trước, có phần do dự không dám tiến bước.”
Trần Duyên Tri nhìn tin nhắn trả lời của cậu, không nhịn được cười: [Cậu thích ăn đến vậy sao?]
Hứa Lâm Trạc: [Đây là món Giang Chiết, tôi nhớ cậu từng nói trong các món Trung Quốc cậu thích nhất là món Giang Chiết. Hơn nữa đi theo hoạt động câu lạc bộ có thể được trả bằng kinh phí, được ăn miễn phí càng vui.]
Lần này Trần Duyên Tri thật sự không nhịn được: [Không ngờ cậu đã tính toán kỹ vậy, xảo trá thật.]
Hứa Lâm Trạc thẳng thắn: [Chó chê mèo lắm lông đấy à?]
Trần Duyên Tri thừa nhận cô cũng rất động lòng: [Bị cậu phát hiện rồi.]
“… Tôi lo cậu sẽ vì thế mà bỏ lỡ những thứ mình thật sự muốn. Tôi biết, đối với cậu, không có gì là thật sự cần thiết cả, mất đi ai cậu cũng vẫn sống tốt, Tiểu Tri cậu chính là người mạnh mẽ độc lập như vậy.”
“Tôi biết một khi thật sự bỏ lỡ, cậu sẽ tự lừa dối mình, cậu sẽ tự nhủ thật ra cậu cũng không quá muốn có người đó, có được hay không cũng chẳng có gì khác biệt, đây là vị thuốc hay để chữa lành vết thương của cậu, cũng là liều thuốc an thần để tự chữa lành.”
Trần Duyên Tri nhìn màn hình điện thoại, lông mi khẽ run, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn đó đi: [Ngày mai cậu có đến thư viện không?]
Hứa Lâm Trạc trả lời ngắn gọn: [Có.]
Trần Duyên Tri: [… Tôi cũng sẽ đến.]
Hứa Lâm Trạc: [Được.]
Một lúc sau, cậu lại gửi thêm một câu: [Nhớ mang đầy đủ tài liệu học bài nhé.]
Khóe môi Trần Duyên Tri hơi nhếch lên, ngón tay gõ tin nhắn với nhịp điệu nhẹ nhàng: [Sao cứ có cảm giác như thầy giáo dặn dò học sinh trước khi học thêm vậy.]
Hứa Lâm Trạc gửi đến một câu: [Chẳng phải sao?]
[Tôi đã chuẩn bị tinh thần làm thầy giáo rồi, đừng nói là cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần làm học sinh nhé.]
“… Đôi khi hành động bồng bột một chút cũng không phải là điều xấu, nếu cậu có một mối quan hệ hết sức muốn bắt đầu, thì sao không tạm gác lại những suy đoán về tương lai và những khủng hoảng, tranh cãi có thể xảy ra, giảm bớt phỏng đoán và cân nhắc thiệt hơn, thử bắt đầu xem sao?”
“Bản thân sự tương tác giữa người với người chính là quá trình mài giũa, giống như hai con nhím liên tục điều chỉnh, từ từ tìm ra tư thế ôm để không làm tổn thương đối phương. Người hợp nhau nhất cũng sẽ có lúc cãi nhau đỏ mặt tía tai, cũng sẽ làm nhau đau lòng rơi lệ; người không hợp nhau nhất, chắc chắn cũng có khoảnh khắc làm cậu cảm động, hoặc là cười vui. Chính trong quá trình như vậy, chúng ta mới dần dần xích lại gần nhau, trở thành những người thân thiết quan trọng đối với nhau.”
Trần Duyên Tri gửi một emoji: [Hiểu rồi.]
Tàu điện ngầm đến ga, Trần Duyên Tri cho điện thoại vào túi, đúng vào giờ tan học, trên thang cuốn thỉnh thoảng xuất hiện những bóng dáng đồng phục quen thuộc, hầu hết đi cùng bạn bè, Trần Duyên Tri một mình theo sau, nhìn hai cô gái đang khoác tay nhau không xa phía trước, trong đầu dần hiện rõ giọng nói của Khương Chí Nhứ.
“Tiểu Tri à, tôi muốn nói là, đừng sợ bị tổn thương, bị tổn thương cũng không phải điều đáng xấu hổ, người bị tổn thương trong tình cảm không phải là kẻ ngốc, càng không phải là người xui xẻo đáng thương. Hoặc có thể nói ngược lại, những người dù lần nào cũng phải chịu tổn thương, mà vẫn có thể mang theo can đảm để bắt đầu lại trong lần tiếp theo, một lần nữa trao đi hết chân thành, mới tuyệt vời biết bao.”
Trần Duyên Tri thầm nghĩ.
Ừm.
Bước ra một bước đó, thật sự không khó đến vậy.
—-
Sáng sớm, Trần Duyên Tri đeo cặp sách đến thư viện thành phố.
Vừa vào kỳ nghỉ đông, trong Moments toàn là ảnh và video bạn bè đăng tối qua về việc đi dạo phố chụp ảnh ăn uống vui chơi khắp nơi, phần bình luận cũng trở nên náo nhiệt.
Tiếng thông báo thang máy đến vang lên, Trần Duyên Tri tắt điện thoại, bước ra khỏi cửa thang máy.
Bên cửa sổ phía Bắc tầng ba đều là ghế đôi, sáng sớm ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, bóng người thưa thớt, Trần Duyên Tri vừa nhìn đã thấy Hứa Lâm Trạc.
Hiếm khi thấy Hứa Lâm Trạc đeo kính, gọng kính mạ vàng đặt trên sống mũi cao, mái tóc hơi dài và hàng lông mi rũ xuống dịu dàng, cậu mặc áo len, những ngón tay thon dài cầm bút nhẹ nhàng di chuyển, hoàn toàn khác với vẻ cao ráo sạch sẽ khi mặc đồng phục ở trường, lúc này Hứa Lâm Trạc trông hoàn toàn thoải mái và thư giãn.
Ánh sáng trắng đổ xuống từ cửa sổ, cậu trống giống như một chú mèo lớn đang lười biếng tắm nắng.
Chú mèo lớn nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại.
Cậu nhìn Trần Duyên Tri đang bước đến, đôi mắt phượng khẽ cong lên, nhẹ cười:
“Đến rồi à.”