Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 28

Trần Duyên Tri ngồi xuống ghế đối diện Hứa Lâm Trạc, chậm rãi đặt cặp sách xuống. “… Ừm.”

Khóe môi Hứa Lâm Trạc hơi nhếch lên, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi kéo chiếc laptop đặt ở góc bàn lại gần. “Mang đủ bài kiểm tra các môn chưa?”

Trần Duyên Tri: “Mang rồi.”

Hứa Lâm Trạc: “Đưa tôi xem nào.”

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chậm rãi lan tỏa, trở nên mạnh mẽ hơn đôi chút.

Hứa Lâm Trạc lật xem hết các bài kiểm tra, trầm ngâm hồi lâu: “… Cảm giác cậu học các môn khoa học rất vất vả nhỉ, ngoại trừ Sinh học hơi khá hơn một chút, còn lại đều…”

Trần Duyên Tri: “… Đúng vậy.”

Hứa Lâm Trạc đặt bài kiểm tra xuống, gõ một lúc trên bàn phím máy tính rồi mới buông tay, đối diện với Trần Duyên Tri: “Nói thật, với nền tảng hiện tại của cậu, kỹ thuật giải đề và kiến thức môn học đều chưa đủ, muốn vào lớp tốt nhất là chuyện không tưởng.”

Trần Duyên Tri rất bình tĩnh, cô nghe ra ý của Hứa Lâm Trạc: “Vậy sao?”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô, bỗng nhiên cười.

“Vậy nên, không có nền tảng thì tạo nền tảng, không có kỹ thuật thì học kỹ thuật, không có kiến thức thì từ từ tích lũy rèn luyện.”

“Chỉ là quá trình này chắc chắn rất gian nan.”

Trần Duyên Tri cụp mắt xuống, ánh mắt tập trung vào những ngón tay của người kia, trông rất trắng trẻo và cân đối: “… Ừm, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi.”

Hứa Lâm Trạc cười cười: “Vậy là tốt rồi.”

—-

Không thể không nói, trải nghiệm tự học ngày đầu tiên rất kỳ lạ. Lần đầu tiên Trần Duyên Tri tự học cùng bạn, hơn nữa còn là môi trường lạ lẫm cần thời gian để thích nghi, không khỏi có chút mất tập trung.

Cô vẫn giữ thói quen cũ, gặp bài không hiểu, nghĩ không ra thì bắt đầu để tâm trí bay xa, chỉ là trước đây một mình, mất tập trung thì nhìn ngắm phong cảnh hoặc vẽ nguệch ngoạc, giờ lại thành nhìn chằm chằm Hứa Lâm Trạc.

Dáng vẻ Hứa Lâm Trạc chăm chú học tập khác với thường ngày, bình thường cậu được coi là người hay cười, ôn hòa, dù nụ cười rất nhạt và chỉ dừng ở bề ngoài, nhưng cũng giống như một làn gió xuân mát mẻ thoảng qua.

Nhưng lúc này dáng vẻ cúi đầu tĩnh lặng lại toát ra một cảm giác thanh đạm, cổ tay cầm bút nhẹ nhàng và ánh mắt dạo qua tờ giấy làm bài thể hiện sự thong dong, trông có vẻ thờ ơ hững hờ.

Hứa Lâm Trạc viết vội vài nét, dường như cuối cùng đã giải được một bài khó, ngước mắt lên bắt gặp ánh nhìn của Trần Duyên Tri.

Trần Duyên Tri khựng lại, vội vàng cúi đầu, tay chống cằm cũng buông xuống, cầm chặt lại bút.

Sau đó cô nghe thấy giọng Hứa Lâm Trạc, mang ý nhắc nhở nhẹ nhàng: “Thanh Chi, tập trung một chút.”

“… Ừm.”

Trần Duyên Tri cảm thấy gò má hơi nóng lên, cô ép bản thân thu hồi ánh mắt về cuốn sách bài tập trước mặt. Có lẽ lần này thực sự tập trung, bài toán vẫn luôn khiến Trần Duyên Tri thấy khó khăn bỗng cho cô thấy được chút mạch suy nghĩ giải bài.

Trần Duyên Tri vội vàng cầm bút viết xuống, tuy chỉ mới giải được vài bước đã lại bị kẹt, hoàn toàn không thể tiếp tục — nhưng dù sao cũng tốt hơn là không biết bắt đầu từ đâu.

Kế hoạch học tập Hứa Lâm Trạc lập cho hai người rất đơn giản.

“Lấy một giờ làm đơn vị, mỗi lần tập trung học một tiếng đồng hồ, sau đó nghỉ 5 phút, nghe nhạc hoặc ngắm cảnh, đừng xem điện thoại. Cứ học hai tiếng thì giải đáp thắc mắc một lần, trước đó cậu có thể đánh dấu những bài không hiểu — đừng vội đánh dấu một bài, phải đọc đề ít nhất ba lần, cho mình hai phút để suy nghĩ.”

Ban đầu Trần Duyên Tri khá ngạc nhiên, vì phương pháp học của Hứa Lâm Trạc chẳng có gì đặc biệt, so với những phương pháp học kỳ lạ đa dạng muôn kiểu của học sinh giỏi trên mạng, phương pháp cậu dạy cho cô có vẻ rất giản dị tự nhiên, gần như là cách học mà thầy cô và bạn bè xung quanh đều đã nghe nói đến.

Nhưng có rất nhiều người đều sử dụng cách học như vậy hoặc tương tự như vậy, trong số nhiều người như thế, lại chỉ có mỗi một Hứa Lâm Trạc.

Chỉ vài ngày sau, thắc mắc của Trần Duyên Tri đã được giải đáp.

— Không có lý do nào khác, chỉ là Hứa Lâm Trạc thực sự có khả năng thực hành cực kỳ cao với phương pháp học này.

Trần Duyên Tri phát hiện Hứa Lâm Trạc có thể thực sự cả ngày không nhìn điện thoại lấy một cái, điện thoại của cậu cũng gần như không có âm thanh, không biết là tắt nguồn hay tắt tiếng; cổ tay trái cậu đeo một chiếc đồng hồ màu đen, là đồng hồ điện tử kiểu tối giản, dường như khi xem giờ, cậu quen xem đồng hồ đeo tay hơn là xem điện thoại; cậu hầu như không mất tập trung, chuyên tâm đến mức đáng sợ, lần nào ngẩng đầu nhìn cậu, Trần Duyên Tri cũng chỉ có thể thấy gương mặt cúi xuống và đầu bút nhẹ nhàng di chuyển trên mặt giấy.

Nhưng đến lúc nghỉ ngơi, cậu lại không chậm trễ một giây, dù bài toán đang giải dường như sắp ra kết quả, cậu cũng sẽ buông bút ngay khoảnh khắc đến giờ, rồi ngồi thẳng lưng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trong trẻo lóe sáng, khóe môi hơi cong lên: “Đến giờ nghỉ rồi.”

“Hôm nay nghe gì đây?”

Trần Duyên Tri thường là người quyết định chọn bài hát, không có lý do nào khác, chỉ là vì Hứa Lâm Trạc luôn ném câu hỏi cho cô trả lời, mà cô vừa hay lại không phải người khách sáo: “《Drive》đi.”

Âm nhạc du dương hòa lẫn giọng nữ lười nhác đúng nhịp điệu cùng vang lên bên tai hai người, ở góc bàn hơi ấm lên vì nắng chiếu, hộp tai nghe bluetooth mở nắp, nằm im lìm.

“Sat back with the window down.”

“Eighty an hour and radio loud.”

(*)“Ngả lưng thư thái khi gió vờn qua cửa sổ.

 Tám mươi dặm một giờ cùng tiếng nhạc vang vọng.”

Những lúc như thế này, Trần Duyên Tri thường sẽ nhớ về quãng thời gian mùa hè tưởng chừng bình lặng nhưng lại mãnh liệt không gì sánh bằng, chưa từng phai nhạt dù chỉ một khoảnh khắc kia.

Khi đó trên mạng, cô và Liên đã trao đổi danh sách nhạc của nhau, lắng nghe những âm thanh và giai điệu mà đối phương yêu thích, nhưng không ngờ một ngày nào đó họ lại có thể ngồi cùng nhau, cách nhau một chiếc bàn, một lần nữa nghe chung những bài hát mà cả hai cùng thích từ danh sách nhạc của họ, một lần nữa tái hiện sự tương tác của những ngày mùa hè đó.

Trần Duyên Tri thường có những cảm xúc mới lạ khó hiểu vào những lúc như thế, những cảm xúc đó nhảy múa thành suy nghĩ, thành hình trong đầu cô.

Chẳng hạn như lúc này, cô nhìn tai nghe bluetooth của Hứa Lâm Trạc, đột nhiên chuyển ánh mắt sang mặt cậu, mở lời: “Hứa Lâm Trạc, cậu thích tai nghe có dây hay không dây hơn?”

“— Người ta nói, tai nghe có dây lãng mạn hơn một chút.”

Trần Duyên Tri: “Vì có sự ràng buộc, hai người được kết nối bởi những sợi dây hữu hình, một người sẽ không bao giờ rời xa người kia quá xa.”

Hứa Lâm Trạc đã quay đầu lại ngay khi Trần Duyên Tri mở miệng, sau khi lắng nghe một cách nghiêm túc, cậu khẽ cười: “Cậu nghĩ sao?”

Trần Duyên Tri: “Tôi thấy tai nghe không dây lãng mạn hơn.”

Hứa Lâm Trạc: “Nếu nói tai nghe có dây đại diện cho một sự gắn kết chặt chẽ, đôi khi thậm chí khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, thì tai nghe không dây lại là một kiểu lãng mạn tự do hơn — anh cho phép em thỉnh thoảng rời xa anh, nhưng không được đi quá xa.”

Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc, ánh nắng phản chiếu trên tường, xuyên qua tấm kính cong, tạo thành những gợn sóng ánh sáng lấp lánh như sóng biển, giờ đây những ánh sáng ấy đang đậu trên người cậu, yên bình và tĩnh lặng.

Trần Duyên Tri mím môi, mới nhận ra mình đã vô tình mỉm cười.

Nụ cười tan biến, cô khẽ ho một tiếng, có vẻ như để che giấu: “… Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.”

Thư viện dần trở thành căn cứ địa bí mật không cần nói ra của hai người, ngày nào họ cũng một trước một sau đi tới chỗ ngồi cố định này.

Trần Duyên Tri luôn là người đến sau, cô không bao giờ chào Hứa Lâm Trạc, dường như hai người đã hình thành một loại ăn ý trong im lặng.

Cho dù là ai, đến rồi thì ngồi xuống học, không có một lời chào hỏi thừa thãi, cho đến giờ nghỉ, lại trở về với những cuộc trò chuyện và tiếng cười quen thuộc trong tiếng nhạc.

Trần Duyên Tri sớm đã phát hiện ra, cả hai người đều thuộc tuýp người ít nói khi tập trung làm việc, vì vậy cô cũng hiếm khi làm phiền Hứa Lâm Trạc, luôn kiên nhẫn kìm nén sự bồn chồn khi không làm được bài, đợi đến hai tiếng sau khi đôi tay trắng trẻo thon dài kia cầm lấy vở bài tập của cô.

Trong tuần đầu tiên học tập, cô dần phát hiện ra ngày nào Hứa Lâm Trạc cũng đến rất sớm, ngay cả khi thỉnh thoảng cô đến sớm hơn, cũng có thể thấy bóng dáng Hứa Lâm Trạc đã ngồi ngay ngắn trên ghế. Cậu không chỉ thông minh mà còn cực kỳ tự giác.

Sau này Trần Duyên Tri phát hiện ra, đôi khi sau một ngày học tập, nằm trên giường, hình ảnh đầu tiên cô nhớ lại không phải là nụ cười của Hứa Lâm Trạc, cũng không phải là những tờ bài tập làm không hết, mà là một bóng lưng.

Mỗi ngày, mỗi ngày, khi cửa thang máy từ từ mở ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là bóng lưng Hứa Lâm Trạc đang làm bài hoặc đọc sách, ánh sáng trắng làm mờ đi những đường nét rõ ràng, chỉ còn lại một dáng hình thanh thoát.

—-

Ngày hôm đó, Trần Duyên Tri dừng bước trên đường lên lầu.

Cô phát hiện mình quên mang bình nước.

Bên ngoài thư viện không có siêu thị hay cửa hàng tiện lợi nào gần, phải đi một đoạn khá xa.

Trần Duyên Tri chợt nhớ ra trong thư viện hình như có máy bán hàng tự động, ở góc thư viện. Cô đổi hướng đi, tiến về phía đó.

Ở máy bán hàng tự động không xa có một cô gái mặc áo khoác dài màu đen đang đứng, Trần Duyên Tri liền chậm bước, cố tình đợi cô gái mua xong rồi mới đến gần.

Một tiếng “cộp” vang lên, cô gái cúi người lấy một chai nước suối từ dưới máy bán hàng.

Đúng lúc này, với đôi mắt tinh tường, Trần Duyên Tri phát hiện ra một vật hình tam giác rơi ra từ túi của cô gái, mà lúc cô gái vừa đứng thẳng dậy, dường như không hay biết, quay đầu định bước đi.

Trần Duyên Tri vội chạy tới vài bước nhỏ, cô nhặt vật rơi trên đất lên, gọi với theo bóng lưng cô gái: “Khoan đã —”

Ngay lúc đó, Trần Duyên Tri cúi xuống nhìn vật trong tay.

Một mảnh giấy tam giác màu trắng được gói kỹ lưỡng, trên đó có vẻ có một số chữ viết, nét chữ thanh tú, không hiểu sao khiến người ta liên tưởng đến thư tình của con gái.

Một chiếc bùa hộ mệnh.

Trần Duyên Tri chỉ liếc nhìn một cái, sau khi xác nhận vật phẩm kia thì bèn ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của cô gái kia nhìn lại.

Trần Duyên Tri có chút bất ngờ.

Cô không ngờ lại trùng hợp đến vậy, người này chính là bạn cùng lớp với cô, Tạ Cẩn Hoa.

Cô theo bản năng hé môi: “Cái này…”

“Đó là đồ của tôi.”

Tạ Cẩn Hoa vội vàng ngắt lời Trần Duyên Tri, đôi mắt vốn có phần sắc bén giờ đã dán mắt nhìn thẳng vào cô, con ngươi hơi co lại, trông có vẻ như sợ Trần Duyên Tri sẽ chiếm đoạt bùa hộ mệnh trong tay làm của riêng vậy.

Trần Duyên Tri nhìn dáng vẻ của cô ấy, hơi sững lại, đưa tay ra: “… Trả cậu này.”

Tạ Cẩn Hoa bước nhanh vài bước, giật lấy bùa hộ mệnh từ tay Trần Duyên Tri.

Cô ấy không nói lời cảm ơn, nghiêng người kiểm tra bùa hộ mệnh một lượt, cũng không nhìn Trần Duyên Tri lấy một cái, xoay người định rời đi.

“— Tôi thấy nó rơi ra từ túi của cậu.”

Trần Duyên Tri đã thu tay về từ lâu.

Cô đứng nhìn bóng lưng Tạ Cẩn Hoa, một lúc sau lại cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng không để lại dấu vết: “Kiểm tra lại túi của cậu đi.”

Trần Duyên Tri nói xong câu đó, cũng không có ý định chờ Tạ Cẩn Hoa trả lời, xoay người bước đi.

Đứng trước máy bán hàng tự động, qua ảnh phản chiếu của tấm kính, Trần Duyên Tri thấy Tạ Cẩn Hoa vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, dường như đang nhìn về hướng này.

Trần Duyên Tri mua nước xong, cúi người lấy, khi đứng dậy lần nữa, bóng dáng của Tạ Cẩn Hoa đã sớm biến mất khỏi tấm kính phản chiếu.

—-

Buổi tự học diễn ra suôn sẻ bình thường, nhưng Trần Duyên Tri hiểu rõ, điều này không có nghĩa là mọi thứ đang trở nên tốt hơn.

Lại một ngày bình thường như bao ngày khác, Trần Duyên Tri mang theo một thân sương sớm và nắng mai đến thư viện, ngồi đối diện Hứa Lâm Trạc.

Đến giờ giải đáp thắc mắc, trong hai tiếng vừa rồi, Trần Duyên Tri đã làm Vật lý và Hóa học.

Hứa Lâm Trạc xem xong vở bài tập của Trần Duyên Tri, trầm ngâm một lúc mới nói:

“Thanh Chi.”

“Tôi có một gợi ý nhỏ, không biết cậu có muốn nghe không.”

Bình Luận (0)
Comment