Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 83

“Thật hả? Cô ta làm vậy thật sao?”

Giọng nói phẫn nộ của Sở Hề Bắc vang lên từ đầu dây bên kia, Trần Duyên Tri đứng trước cửa ký túc xá, vừa lục tìm chìa khóa vừa nói: “Ừ, chắc chắn cô ta rất ghét tớ.”

Dù Trần Duyên Tri nghĩ mình chẳng làm gì cả.

Sở Hề Bắc: “Trời đất, cậu đưa tên đây, tớ sẽ tìm người…”

Trần Duyên Tri ngắt lời: “Cậu định tìm người làm gì?”

Sở Hề Bắc im bặt, một lúc sau mới yếu ớt nói: “Tớ… tớ không định làm gì đâu, chỉ là muốn tìm hiểu xem cô ta là ai thôi mà.”

Trần Duyên Tri: “Đừng có làm bậy, chỉ là xung đột trong ký túc xá thôi, đừng để biến thành vụ bắt nạt trong hay ngoài trường, lúc đó lại rắc rối cho cậu.”

Sở Hề Bắc tức tối lẩm bẩm: “Vậy cậu có thể đừng chịu đựng nữa được không? Tớ muốn thấy cậu đối phó với cô ta!”

Trần Duyên Tri: “Nếu cô ta thật sự gây chuyện với tớ, chắc chắn tớ sẽ không nhẫn nhịn. Nhưng hiện tại chỉ là chuyện nhỏ, dù muốn làm gì thì tớ cũng chưa có cách.”

“Cùng lắm là đối xử với cô ta như cô ta làm với tớ, chờ dịp mà móc mỉa nhau trong ký túc xá. Nhưng tại sao phải làm thế? Mất thời gian mà chẳng đi đến đâu. Ngay cả khi muốn làm lớn chuyện lên thì thầy cô cũng chẳng quan tâm đâu, cùng lắm là hòa giải đôi bên thôi.”

Sở Hề Bắc hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”

Trần Duyên Tri mở cửa ban công, thở dài nói bừa: “Để sau tính, tớ…”

Giọng nói của cô bỗng dưng ngưng lại.

Sở Hề Bắc hoang mang: “Alo? Sau tính gì cơ?”

“Alo? Thanh Thanh? Cậu còn nghe không?”

Trần Duyên Tri nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác như gân xanh trên trán bắt đầu giần giật liên hồi.

Cô hít sâu một hơi: “Tớ vẫn ở đây. Bắc Bắc, tớ sẽ gọi lại sau nhé, giờ tớ có việc phải giải quyết.”

Trần Duyên Tri cúp máy, ngước nhìn cảnh tượng trước mắt một lần nữa.

Sáng nay, cô dậy từ rất sớm vì đến lượt mình trực nhật. Tối qua cô đã lau sàn nên buổi sáng chỉ việc mang rác ra ngoài rồi về sớm để tắm gội.

Cô vẫn nhớ rõ lúc đi, thùng rác ngoài ban công còn trống trơn.

Nhưng giờ nhìn lại, Trần Duyên Tri phát hiện chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, thùng rác đã đầy kín với hai hộp thức ăn mang đi mua từ bên ngoài.

Trên những hộp giấy vuông vức dính đầy vết dầu bẩn, còn vụn thức ăn thì vương vãi khắp nơi. Ba chiếc ly trà sữa trống rỗng ngổn ngang trên đó, một trong số đó vẫn còn ít nước thừa, và tất cả đã tràn ra ngoài, thấm đến tận đáy của túi rác.

Không chỉ vậy, bên cạnh thùng rác còn lăn lóc vài chiếc hộp bưu kiện đủ kích cỡ, dường như vì thùng rác đã không chứa nổi nữa, người vứt rác cũng chẳng ngại gì mà để chúng ngay trên chiếc ky hốt rác bên cạnh.

Lần đầu tiên trong đời, Trần Duyên Tri thấy mình đang thực sự nổi cáu.

Cô bước tới, nhấc những hộp bưu kiện trong ky rác lên, và cái tên trên đó — không ngoài dự đoán, chính là của Vương Thược Thanh.

Còn về những hộp đựng thức ăn nhanh trong thùng rác, Trần Duyên Tri đã sống cùng phòng với Lương Thương Anh, Triệu Hiểu Kim và Kha Ngọc Sam suốt nửa năm, cô nắm rất rõ thói quen của họ.

Triệu Hiểu Kim không bao giờ gọi đồ ăn ngoài, cô ta cho rằng làm vậy rất tốn kém.

Kha Ngọc Sam bị gia đình cấm không cho gọi, cô luôn ăn cơm do nhà gửi lên.

Chỉ có Lương Thương Anh là hay gọi đồ ăn ngoài, nhưng cô ta luôn mang ra lớp để ăn vì ký túc xá xa điểm giao hàng hơn, còn lớp học thì ngay gần đó.

Không chỉ có Lương Thương Anh, hầu hết những người xung quanh Trần Duyên Tri đều thích mang đồ ăn về lớp để ăn hơn vì lý do khoảng cách này.

Nên cho dù không cần kiểm tra, cô cũng biết rõ ai là chủ nhân của đống rác này.

Rõ ràng Vương Thược Thanh biết hôm nay đến lượt cô dọn vệ sinh.

Quy định của trường Trung học Đông Giang yêu cầu mỗi buổi sáng và buổi trưa khi rời khỏi ký túc xá đều phải đổ rác. Nếu không đổ, sẽ bị trừ ba điểm.

Vương Thược Thanh đã tính toán rất kỹ, vứt chỗ rác này vào đây chắc chắn sẽ khiến Trần Duyên Tri phải thay ba, bốn túi rác mới có thể dọn sạch. Cô ta làm vậy chỉ để gây phiền toái cho Trần Duyên Tri.

Trần Duyên Tri vô cảm nghĩ: “Đúng là lần này cô ta thành công thật rồi.”

Giờ đây Trần Duyên Tri thực sự thấy khó chịu.

Cô đứng trước thùng rác ngắm nghía một hồi rồi nhấc những hộp bưu kiện lên, vứt lại vào ky rác, sau đó buộc chặt túi rác đầy hộp thức ăn lại. Cô thay túi mới vào thùng rác vì lát nữa mấy cô bạn cùng phòng sẽ quay lại và khả năng rất cao là sẽ có thêm rác mới.

Dọn dẹp xong, cô rửa tay, rồi bước vào phòng tắm để tắm gội.

Sau khi tắm xong, ký túc xá vẫn chưa có ai về. Cô nhìn thoáng qua cửa phòng rồi cầm đồ đi tới máy giặt, mở nắp máy giặt ra.

Bên trong là đống quần áo đã được giặt sạch.

Ngay lập tức, cô nhìn thấy chiếc áo khoác màu xanh bạc hà — đó là áo của Vương Thược Thanh. Cô suy nghĩ một lúc rồi nhấc từng chiếc đồng phục trong máy giặt lên kiểm tra nhãn kích cỡ.

Đồng phục trường Trung học Đông Giang không phân biệt size mà chỉ theo chiều cao. Trong phòng này, chỉ có Trần Duyên Tri mặc size 170, vì cô cao 1m67 nên mua lớn hơn một cỡ. Bốn cô bạn còn lại đều cao từ 1m60 đến 1m65, họ đều mua size 160 hoặc 165.

Nhưng Vương Thược Thanh lại là ngoại lệ. Vì dáng người hơi mập, cô ta mua size 170, cùng cỡ với Trần Duyên Tri.

Xác định hết số quần áo trong máy giặt đều là size 170, ánh mắt của Trần Duyên Tri dời xuống, tìm đến thau đựng quần áo của Vương Thược Thanh.

Thau của Vương Thược Thanh màu xanh, bên trong nhét đầy quần áo khô trông như đống quần áo bẩn chưa giặt.

Trần Duyên Tri đứng im lặng nhìn chiếc thau đó chưa đầy ba giây, rồi không chút do dự, cô lôi toàn bộ quần áo trong máy giặt ra, ném hết vào trong chiếc thau.

Sau đó, cô bỏ đồ của mình vào máy giặt, bật nút giặt và leo lên giường làm bài tập.

Chưa bao lâu sau, cửa ký túc xá mở ra. Vương Thược Thanh, Lương Thương Anh và Triệu Hiểu Kim cùng bước vào, tiếng cười đùa rộn rã làm căn phòng vốn yên tĩnh bỗng chốc như bùng nổ, náo nhiệt hẳn lên.

Trần Duyên Tri vẫn tiếp tục nhìn bài tập, ngòi bút lướt nhẹ trên giấy, cô không dành lấy một ánh mắt nào cho họ.

Ba người tiếp tục cười nói không ngớt, dường như cuối cùng cũng nói hết chủ đề nào đó, Vương Thược Thanh bỗng nhớ ra điều gì, đứng dậy bước ra ban công.

Sự huyên náo bỗng nhiên ngưng lại, ký túc xá yên tĩnh được chưa đầy mười giây trước khi tiếng mở cửa ban công của Vương Thược Thanh phá tan bầu không khí.

Vương Thược Thanh bước thẳng đến giường Trần Duyên Tri, đứng đó, đôi mắt trợn to đầy bất ngờ xen lẫn chút phẫn nộ:

“— Trần Duyên Tri, cậu ném quần áo của tôi vào thau đúng không?”

Trần Duyên Tri đeo tai nghe, thản nhiên nhìn vào sách, thậm chí còn lật sang trang mới.

Vương Thược Thanh gọi lớn hơn: “Trần Duyên Tri!”

Trần Duyên Tri như thể cuối cùng cũng nghe thấy, ngẩng lên, ánh mắt lộ vẻ ngơ ngác, rồi chậm rãi tháo tai nghe xuống: “Cậu đang gọi tôi à?”

Vương Thược Thanh cười gằn vì tức: “Đúng thế, tôi đứng ngay đây, không gọi cậu thì còn gọi ai?”

Trần Duyên Tri không buồn giả vờ nữa, cô đáp gọn: “Ờ.”

Vương Thược Thanh bị phản ứng thờ ơ của cô làm tức đến run người, trừng mắt nhìn cô: “Có phải cậu là người đã ném quần áo của tôi vào thau không?”

Trần Duyên Tri thản nhiên trả lời: “Ừ, đúng rồi, có vấn đề gì không?”

Vương Thược Thanh cười lạnh: “Cậu không thấy tôi vẫn còn quần áo trong máy giặt à? Cậu cứ thế mà ném vào?”

Trần Duyên Tri “à” lên một tiếng, rồi mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng:

“Nhưng mà tôi cũng cần giặt quần áo mà? Quần áo giặt xong thì phải phơi ngay chứ, cả buổi sáng rồi mà quần áo vẫn nằm trong máy giặt, tôi chỉ có thể lấy ra thôi. Dù sao thì máy giặt là đồ chung, không phải của riêng ai. Cản trở người khác sử dụng, thế mà còn mặt dày lý luận, cậu thấy cậu làm vậy có đúng không?”

Những lời của Trần Duyên Tri như tạt thẳng vào mặt Vương Thược Thanh, khiến cô ta không thốt nên lời, mặt mày tái xanh. Lúc này, ánh mắt cô ta nhìn Trần Duyên Tri đã thay đổi, như thể vừa nhận ra rằng người trước mặt không hề dễ bắt nạt mà là một kẻ không dễ dàng để mình bị chà đạp.

Trần Duyên Tri nhận thấy ánh mắt kinh ngạc từ Lương Thương Anh và Triệu Hiểu Kim. Cô liền thay đổi thái độ, nở nụ cười áy náy, giọng hòa nhã nói: “Tôi không để ý thấy quần áo trong thau của cậu, thật sự rất xin lỗi. Tôi vừa tắm xong không đeo kính. Thược Thanh, là lỗi của tôi cả.”

Vừa mềm vừa cứng, không chút sơ hở.

Cũng như Vương Thược Thanh đoán trước rằng Trần Duyên Tri sẽ đi đổ rác, Trần Duyên Tri cũng biết chắc rằng Vương Thược Thanh sẽ không dám chủ động xé rách da mặt, công khai đối đầu với cô.

Vương Thược Thanh quá coi trọng sĩ diện, cho dù cô ta có chút khôn vặt, nhưng mỗi khi có nấc thang để lùi lại, cô ta luôn thuận thế rút lui.

Những kẻ tiểu nhân thường là như thế. Họ thích giở trò sau lưng, bày mưu tính kế, nhưng khi phải đối mặt công khai, họ lại dùng những lời lẽ nhã nhặn để trốn tránh. Xấu xa và hiểm độc, nhưng đồng thời cũng hèn nhát và yếu đuối vô cùng, cứ như những con giun trốn trong bùn đất vì sợ ánh sáng.

Cuối cùng, Vương Thược Thanh mặt mày khó chịu rời đi, không nói thêm lời nào.

Lần phản kháng chính thức đầu tiên của Trần Duyên Tri đã làm thay đổi bầu không khí của cả phòng ký túc xá.

Chiều hôm đó, Trần Duyên Tri đi gặp Hứa Lâm Trạc như thường lệ, dành cả cuối tuần tập trung học hành đến tận thứ hai.

Cái nóng mùa hè ở miền Nam vẫn còn dai dẳng, nhưng từ giữa tháng 10, nhiệt độ đã bắt đầu dịu lại. Sự oi bức đã nhường chỗ cho không khí dễ chịu hơn, và những chiếc áo khoác mỏng dần thay thế cho áo ngắn tay.

Dù lá cây vẫn chưa rụng, hương thơm của hoa quế đã phai đi xa, còn không khí mùa thu đang âm thầm tiến lại gần.

“Duyên Tri!”

Giữa lúc đang đọc sách, Trần Duyên Tri bất ngờ giật mình khi thấy Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần xuất hiện trước mặt cô, cả hai đang thở hổn hển.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của họ, cô ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chu Hoan Dần đáp: “Cậu ra ngoài một chút.”

Trần Duyên Tri bị kéo ra góc hành lang mà chưa kịp hiểu gì, khi cô vừa đứng yên thì Lê Vũ Liên đã thốt lên: “Trần Duyên Tri, cậu có biết Vương Thược Thanh đang nói xấu cậu khắp nơi không?”

Trần Duyên Tri nhướn mày: “Cô ta nói xấu tôi?”

Chuyện này có vẻ sai sai?

Cô bật cười chua chát: “Tôi còn chưa nói xấu cô ta câu nào mà… Thôi, cô ta nói gì vậy?”

Lê Vũ Liên bắt đầu đếm đếm ngón tay: “Cô ta nói cậu mắc bệnh công chúa, trong ký túc xá lúc nào giặt giũ cũng phải theo ý cậu. Rằng chỉ vì cô ta chưa kịp lấy quần áo ra khỏi máy giặt mà cậu đã nổi đóa lên, ném đồ của cô ta vào thau đầy quần áo bẩn, còn bảo là đáng đời.”

“Chưa hết, cô ta còn kể thêm bao nhiêu chuyện khác nữa, nào là cậu không bao giờ chịu dọn dẹp, khiến cả phòng liên tục bị trừ điểm, rồi không hề nhận lỗi mà còn quay ra mắng bọn họ.”

“À, cô ta còn nói cậu luôn tỏ vẻ thượng đẳng, âm thầm chế giễu họ vì cậu ghen tị với việc cô ta có nhiều bạn hơn.”

Trần Duyên Tri chỉ biết im lặng.

Chu Hoan Dần tiếp tục: “Cô ta còn bảo cậu mang cốc và bàn chải đến lớp để đánh răng vì cậu mắc bệnh sạch sẽ.”

Trần Duyên Tri tròn mắt: “Cái gì cơ? Những chuyện khác thì thôi, nhưng cái này thì thật quá sức tưởng tượng. Cô ta nói vậy để làm gì chứ?”

Chu Hoan Dần ngập ngừng: “Có lẽ cô ta thấy thói quen đó kỳ quặc. Nhưng thực ra, tôi biết nhiều giáo viên nữ cũng làm vậy, vì họ sạch sẽ thôi, cũng chẳng có gì lạ.”

Lê Vũ Liên lo lắng nhìn Trần Duyên Tri: “Vấn đề là cô ta có nhiều bạn ở lớp Sáng Tạo. Cô ta về đó nói xấu cậu, bịa đặt thêm, giờ tin đồn đã lan ra mấy lớp rồi.”

“Bạn tôi ở lớp Sáng Tạo còn chạy đến hỏi tôi xem lớp tôi có thật sự có người kỳ quặc như vậy không…”

Gió thổi qua, những chiếc lá xào xạc trên cao, còn Trần Duyên Tri thì lặng im không nói lời nào.

Lê Vũ Liên không thể đọc được vẻ mặt của cô, càng thêm lo lắng: “Trần Duyên Tri, cậu…”

Trần Duyên Tri quay sang, giọng bình thản: “Gì cơ?”

Nhìn nét mặt lo âu của hai người bạn, cô chợt bật cười: “Yên tâm, tôi không buồn đâu. Tôi chỉ đang suy nghĩ một chút thôi.”

Thực ra cô đang nghĩ: Nếu Hứa Lâm Trạc nghe thấy những lời đồn này, cậu ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?

Có lẽ cậu ấy sẽ tức giận vì mọi chuyện đã trở nên phức tạp thế này mà cô lại không nói với cậu một lời.

Mà cũng phải thôi, cô chợt nhận ra rằng đã lâu rồi mình chưa thấy Hứa Lâm Trạc giận dữ.

Gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên, Trần Duyên Tri quay lại nhìn hai người bạn, mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về tôi đâu.”

Chu Hoan Dần gật đầu: “Tôi cũng nghĩ cậu sẽ không bận tâm.”

Lê Vũ Liên thở dài: “Nhưng tại sao Vương Thược Thanh lại phải làm vậy chứ? Cô ta không thấy hổ thẹn khi dựng chuyện nói dối sao?”

Trần Duyên Tri mỉm cười: “Vũ Liên à, cậu có biết tại sao người ta lại dựng chuyện, bịa đặt để hạ bệ người khác không?”

Lê Vũ Liên lắc đầu.

Trần Duyên Tri nhìn sâu vào mắt bạn mình: “Bởi vì từ khi còn nhỏ, chúng ta đã được dạy rằng không nên tùy tiện có ác ý với người khác. Nhưng thực tế là con người có thể sinh ra ác ý vô cớ với nhau mà chẳng cần đến bất kì lý do nào.”

“Vậy nên để biện minh cho sự căm ghét của mình, để kéo theo sự đồng tình và ủng hộ của người khác, có những người chọn cách dựng chuyện, bôi nhọ, biến người kia trở thành kẻ đáng ghét trong mắt mọi người. Đó chính là cách mà lời đồn thổi sinh ra đấy.”

Bình Luận (0)
Comment