Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 84

“Lâm Trạc!”

Nghe thấy tiếng gọi, Hứa Lâm Trạc quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người đang bước đến: “Nghiệp Thần? Có chuyện gì thế?”

Trịnh Nghiệp Thần mỉm cười, khoác vai cậu rồi giơ cao mấy tờ giấy trong tay: “Đây! Cuối cùng lớp mình cũng thu đủ đơn xin học bổng rồi. Cậu đang định lên văn phòng phải không? Tiện thể mang luôn lên cho thầy giúp nhé?”

Hứa Lâm Trạc nhẹ nhàng đón lấy: “Được.”

Cậu cầm xấp đơn trong tay, bất ngờ từ phía xa vọng lại những tiếng cười khúc khích của vài cô gái.

“Đúng vậy, thật khó mà tin nổi phải không? Trên đời lại có người tệ như thế!”

“Nói mới nhớ, cô ấy ở lớp thường thôi, tên gì nhỉ… Trần Duyên Tri? Tên nghe lạ quá, haha!”

Động tác quay người của Hứa Lâm Trạc chững lại.

Cậu đứng ngay bên cửa sau của lớp vì vậy nghe rất rõ từng lời thì thầm từ hành lang vọng vào.

Những giọng nói sắc nhọn và tiếng cười châm biếm ấy, những lời lẽ khó nghe về cô gái ấy bất ngờ xuyên qua cánh cửa hé mở, phơi bày tất cả trước mắt cậu.

Trịnh Nghiệp Thần dù đôi khi có phần chậm hiểu cũng đã cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trên gương mặt Hứa Lâm Trạc, liền hỏi: “Lâm Trạc? Thầy chủ nhiệm vừa gọi cậu lên văn phòng mà, phải không?”

Hứa Lâm Trạc siết chặt mấy tờ giấy trong tay, khóe miệng cậu khẽ cong lên nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: “Không sao. Tôi sẽ đi ngay.”

Trên hành lang có ba bốn nữ sinh đang đứng với nhau, trong đó có một người nổi bật hẳn nhờ vóc dáng cao ráo và vẻ ngoài xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng nhưng rất tinh tế. Đó chính là Ngu Uyển Nghi.

Lúc này, Ngu Uyển Nghi đang vô thức dựa vào lan can, tay lơ đãng vuốt ve những lọn tóc. Khi đi qua đây cùng bạn mình, cô bị một người bạn cũ của bạn kéo lại để nói chuyện phiếm. Dù cảm thấy chán nản, Ngu Uyển Nghi vẫn phải cố giữ nụ cười nhẹ nhàng và dễ mến, giả vờ như cô đang tận hưởng câu chuyện.

Nhưng điều khiến cô không ngờ là cô gái tên Lâm Thiên Thiên này nói chuyện quá đỗi tự nhiên, lại còn kéo dài không dứt, bất chấp cô – một người lạ – đang đứng đó.

Ngu Uyển Nghi bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nhưng vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi.

Ngay lúc đó, một bóng dáng quen thuộc bước ra từ cửa sau lớp học. Động tác nghịch tóc của Ngu Uyển Nghi khựng lại, nhưng trước khi cô kịp làm gì, Lâm Thiên Thiên đã nhanh chóng bước tới: “Hứa Lâm Trạc!”

Chàng trai được gọi tên quay đầu lại, đôi mắt thanh tú, ánh nhìn luôn mang sự dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần xa cách. Cậu không nói gì, chỉ đứng yên, nhìn Lâm Thiên Thiên với vẻ chờ đợi.

Đôi mắt của Lâm Thiên Thiên sáng rực, giọng cô ta hơi cao hơn: “Hứa Lâm Trạc, bạn của tôi cực kỳ thích Bạch Dục Hoa, nghe nói cậu với cậu ấy khá thân đúng không? Cậu có biết cậu ấy thích kiểu con gái như thế nào không?”

“Haha, nếu không tiện trả lời thì cứ coi như tôi chưa hỏi nhé! Đừng bận tâm!”

Ngu Uyển Nghi nhận thấy gò má của Lâm Thiên Thiên ửng đỏ, ánh mắt cô ta đắm đuối nhìn Hứa Lâm Trạc.

Ngu Uyển Nghi khẽ nhìn Lâm Thiên Thiên, ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.

Ngu Uyển Nghi ngước nhìn Hứa Lâm Trạc. Cậu nhìn Lâm Thiên Thiên, vẫn giữ vẻ lịch sự, điềm đạm như thường: “Xin lỗi, tôi cũng không rõ cậu ấy thích kiểu con gái nào.”

Lâm Thiên Thiên liền cười trừ: “Không sao, không sao, vậy cũng được—”

“— Nhưng tôi nghĩ, cậu ấy sẽ không thích những người chuyên đi nói xấu sau lưng người khác.”

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, lặng ngắt như tờ.

Ngu Uyển Nghi đứng sững lại, lời nói của Hứa Lâm Trạc khiến cô quá đỗi ngạc nhiên đến mức không kịp phản ứng.

Mặt Lâm Thiên Thiên đỏ bừng, dường như đã nhận ra điều gì: “Tôi…”

Hứa Lâm Trạc, con người luôn toát ra vẻ điềm đạm, dịu dàng ấy, bỗng cất giọng đầy lạnh lùng: “Hoặc là, chẳng ai thích kiểu người lấy việc nói xấu người khác làm niềm vui đâu. Chỉ dựa vào lời đồn để phán xét và nói xấu một người mà mình chưa từng tiếp xúc, hành vi đó có vẻ vinh dự lắm ư? Tôi chỉ thấy những người như vậy thật đáng khinh”

“Lời khen có thể dễ dàng thốt ra, nhưng những lời nói xấu, xin hãy cân nhắc kỹ trước khi nói.”

Sự im lặng đến ngạt thở cuối cùng bị phá vỡ bởi giọng nói dịu dàng của Ngu Uyển Nghi: “Tôi nghĩ Lâm Trạc nói rất đúng.”

Cô nhẹ nhàng cau mày, vẻ mặt ngọt ngào nhưng đầy cảm thương: “Chúng ta đừng lan truyền những điều này nữa. Nếu tất cả chỉ là lời đồn thổi, cô gái bị nói xấu ấy sẽ buồn lắm.”

Ngay lập tức, bạn bè của cô liền đồng tình: “Đúng rồi, đừng nói nữa.”

“Phải, chúng ta không biết sự thật mà.”

“Mấy chuyện phiếm này cũng chẳng có gì hay ho cả.”

Hứa Lâm Trạc nhìn thoáng qua Ngu Uyển Nghi, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người bước đi.

Ngu Uyển Nghi dõi theo bóng lưng cậu, đến khi cậu khuất sau góc hành lang, ánh mắt cô mới hướng về phía Lâm Thiên Thiên đang đứng cạnh.

Lâm Thiên Thiên đứng đó, mặt trắng bệch như tờ giấy, không nói nên lời.

Bên trong lớp học, qua khung cửa sổ, Bạch Dục Hoa nhìn ra ngoài, thấy Hứa Lâm Trạc bước đi cùng những nữ sinh còn đứng đó. Cậu đột nhiên kéo áo người bạn thân đang luyên thuyên bên cạnh lại, ngắt lời: “Này, cậu nhìn kìa, hình như cô gái đó vừa bị Lâm Trạc từ chối?”

Người bạn thân dừng lại, mặt hiện lên vẻ khó hiểu: “Hả? Cậu có nghe tôi nói gì không đấy, Bạch Dục Hoa?”

Bạch Dục Hoa khẽ cười: “Mấy chuyện cậu nói toàn vớ vẩn thôi mà.”

Người bạn định mắng lại nhưng nhận ra Bạch Dục Hoa vẫn đang chăm chú dõi theo bóng dáng Hứa Lâm Trạc ngoài cửa sổ, cho đến khi cậu hoàn toàn khuất sau góc tường.

Người bạn thân trêu chọc: “Từ bao giờ cậu bắt đầu quan tâm đến Lâm Trạc thế? Hai người vốn không liên quan đến nhau mà.”

Bạch Dục Hoa khựng lại một chút, rồi ngay lập tức thu ánh mắt lại, khẽ nhếch môi:

“Cậu mù à? Ai thèm quan tâm cậu ta chứ.”

—-

Tiết tự học buổi tối hôm đó, Trần Duyên Tri lại một lần nữa được cô chủ nhiệm gọi lên văn phòng. Lần này, các trưởng ký túc xá của khối trung học phổ thông cần tham gia một cuộc họp ngắn tại phòng hội trường để phổ biến những quy định mới về an toàn và vệ sinh trong ký túc.

Trưởng ký túc xá của phòng A202 là Lê Vũ Liên, nên Trần Duyên Tri đi cùng với cô.

Phòng hội trường khá lớn, có sức chứa nhiều học sinh nhưng chỉ lấp đầy một nửa số ghế. Tất cả đều là các trưởng ký túc xá của các lớp và các phòng khác nhau.

Trần Duyên Tri đi theo sau Lê Vũ Liên bước vào phòng. Vừa ngước lên nhìn thoáng qua, cô đã bắt gặp Hứa Lâm Trạc đang ngồi ở hàng ghế đầu, phía bên phải.

Dường như cậu không thấy cô. Cậu ấy đang chăm chú lắng nghe người bạn ngồi bên cạnh nói gì đó, thỉnh thoảng lại khẽ gật đầu.

Trần Duyên Tri chỉ kịp liếc nhìn trong vài giây trước khi dòng người đẩy cô đi về hàng sau.

Trong phòng hội trường đang chiếu một đoạn video tuyên truyền. Trên bục giảng, thầy giáo đứng quan sát toàn bộ học sinh bên dưới cho đến khi tất cả đã ngồi vào chỗ, thầy mới khẽ ho một tiếng rồi bật máy chiếu lên.

Khi thầy bắt đầu giải thích những quy định mới của ký túc xá, Trần Duyên Tri chỉ nghe nửa chừng. Tâm trí cô đang lơ đãng dần đi.

Cô lặng lẽ nhìn về phía bóng lưng của Hứa Lâm Trạc. Từ góc nhìn của cô, chỉ có thể thấy được sau gáy của cậu và đôi vai rộng lớn, vững chãi. Hứa Lâm Trạc dường như rất chăm chú lắng nghe những gì thầy giáo đang nói trên bục giảng.

Trần Duyên Tri không rời mắt khỏi cậu. Những ngón tay cô nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đôi mắt trầm ngâm suy nghĩ về việc liệu có nên chặn Hứa Lâm Trạc lại khi buổi họp kết thúc để kể cho cậu nghe về những chuyện đã xảy ra gần đây hay không.

Trực giác cô mách bảo rằng nếu không sớm nói ra, Hứa Lâm Trạc chắc chắn sẽ giận khi biết chuyện.

Nửa tiếng sau, trang cuối cùng của bài thuyết trình trên màn hình PPT cũng hiện ra. Các học sinh ngồi trong phòng dần đứng dậy và bắt đầu di chuyển ra khỏi giảng đường.

Trong dòng người đang đổ ra ngoài, Trần Duyên Tri và Lê Vũ Liên đi sát nhau. Lê Vũ Liên hào hứng đề nghị: “Duyên Tri, tụi mình tiện đường ghé qua canteen mua gì đó ăn nhé? Tôi đói quá!”

Trần Duyên Tri chợt khựng lại. Cô vừa định nói gì đó thì bất ngờ cảm thấy có một ngón tay chạm nhẹ vào tay trái của mình. Đầu ngón tay ấy mềm mại, nhưng cũng có một lớp chai mỏng, khẽ lướt qua lòng bàn tay cô.

Chỉ một cái chạm nhẹ như vậy thôi mà Trần Duyên Tri lập tức quên mất điều cô định nói. Đầu óc trống rỗng, cô quay sang nhìn theo phản xạ.

Hứa Lâm Trạc đứng ngay bên cạnh, khí chất điềm đạm, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ẩn chứa chút ý cười.

Trần Duyên Tri vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần cho đến khi giọng nói ngạc nhiên của Lê Vũ Liên vang lên: “Duyên Tri? Cậu ổn chứ?”

Cô lấy lại bình tĩnh, khẽ đáp: “Tôi không sao. Xin lỗi nhé, Vũ Liên. Tôi chợt nhớ ra cô giáo có nhờ tôi đến văn phòng Đoàn lấy một số tài liệu. Cậu về trước đi.”

“Ừ, vậy tôi đi trước nhé!”

Sau khi tiễn Lê Vũ Liên ra khỏi giảng đường, Trần Duyên Tri đứng lại chờ. Hành lang dần trở nên vắng vẻ. Cô đứng dựa vào tường, tay khoanh lại sau lưng, đợi một lúc thì thấy bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện ở góc rẽ.

Hứa Lâm Trạc thấy cô, từ từ tiến lại gần.

Trần Duyên Tri đứng thẳng dậy: “Hứa Lâm Trạc, tôi vừa hay có chuyện muốn nói với cậu—”

Hứa Lâm Trạc cắt ngang: “Nếu là chuyện mấy lời đồn thì tôi đã nghe rồi.”

Cô sững lại, rồi tựa lưng vào tường, thở dài: “Chuyện này đúng là lan nhanh thật.”

Hứa Lâm Trạc nhìn dáng vẻ của cô, đột nhiên cậu bước tới rồi cũng dựa vào tường giống cô vậy, tay họ chỉ cách nhau một chút. Cậu hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”

Trần Duyên Tri ngước lên nhìn biểu cảm của Hứa Lâm Trạc, có phần ngạc nhiên: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ tức giận.”

Hứa Lâm Trạc nhếch môi: “Thật ra tôi cũng giận.”

“… Thật à?”

“Ừ, thật.”

Trần Duyên Tri nhìn cậu, chợt cúi đầu cười: “Tôi đã định nói với cậu rồi đấy. Vừa nãy, tôi còn tính chờ sau buổi họp để chặn cậu lại mà…”

Hứa Lâm Trạc cười khẽ: “Thật không đấy?”

Nhìn nụ cười của cậu, Trần Duyên Tri bỗng dưng im bặt. Hứa Lâm Trạc nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt long lanh như ánh sao: “Nếu biết vậy, chắc tôi chẳng cần lén lút kéo tay cậu làm gì.”

Trần Duyên Tri chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể dễ đỏ mặt như thế, nhưng chỉ vài câu của cậu thôi đã khiến cô cảm thấy nóng bừng. “Hứa Lâm Trạc, cậu có thể đừng đùa nữa được không?”

Hứa Lâm Trạc ngừng cười, giọng trầm lại: “Thanh Chi, tôi không giận vì chuyện đó.”

“Tôi giận vì đến giờ cậu vẫn chưa hề nghĩ đến việc nhờ tôi giúp đỡ, phải không?”

Câu nói của Hứa Lâm Trạc khiến Trần Duyên Tri đứng hình.

“… Đúng, nhưng không phải như cậu nghĩ đâu.”

Trần Duyên Tri nhìn cậu, khẽ giải thích: “Tôi hiểu rất rõ, những lời đồn như thế không thể nào giải thích được. Càng tự thanh minh càng làm tình hình tệ thêm thôi. Tôi không muốn rơi vào bẫy tự bào chữa, và thực sự tôi cũng chẳng bận tâm người khác nghĩ gì về mình. Tôi chỉ…”

“— Cậu chỉ nghĩ rằng, dù có nhờ tôi cũng chẳng ích gì.”

Nụ cười trên môi Hứa Lâm Trạc dần phai nhạt đi, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống sàn: “Tôi hiểu suy nghĩ của cậu. Sự thật là tôi cũng chẳng thể làm gì để chứng minh rằng cậu không phải người như họ nói.”

“Nếu tôi lên tiếng, có lẽ mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn.”

“Lúc nhận ra rằng mình không thể làm gì giúp cậu, tôi đã cảm thấy vô cùng bất lực. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy thất bại hơn cả là cậu chưa từng nghĩ đến việc nhờ tôi giúp.”

“Tôi muốn cậu tin tưởng vào tôi hơn, dựa dẫm vào tôi hơn, vì với tôi, cậu là người rất quan trọng.”

“Nhưng sau khi nghĩ lại, thật ra thì chính tôi cũng biết rằng cậu là người rất độc lập. Cậu luôn thích tự mình xử lý mọi thứ cũng như không thích nhờ vả ai. Yêu cầu cậu phụ thuộc vào tôi thật ra là quá ép buộc. Tôi hiểu điều đó, nên dần dần sau đó tôi không còn giận nữa, vì ngay từ đầu, tôi đã biết cậu là như thế.”

“Và hơn hết, tôi muốn tin tưởng cậu.”

Hứa Lâm Trạc nhìn Trần Duyên Tri, ánh trăng như dòng nước trong lành, nhẹ nhàng đổ xuống, phản chiếu đôi mắt cậu trong trẻo tựa trăng sao.

“Cậu cũng mong tôi tin cậu, tin rằng cậu có thể tự giải quyết mọi chuyện đúng không?”

Ban đầu Trần Duyên Tri hãy còn sững sờ, nhưng dần dần cô lại nở một nụ cười tươi tắn.

“Ừ.”

“Hứa Lâm Trạc, cảm ơn cậu.”

— Cảm ơn cậu vì đã tin tưởng tôi.

Người này… giống như vầng trăng trên cao, vừa xa cách, vừa dịu dàng tỏa sáng.

Cậu luôn biết cách nhìn thấu phần chân thật nhất của cô, rồi nắm lấy tay cô, dẫn cô ra khỏi bóng tối để bước về ánh sáng.

Cậu hiểu và tôn trọng mọi suy nghĩ khác biệt của cô, đồng thời vẫn luôn tin tưởng cô.

Không ai có thể biết, những điều tưởng chừng đơn giản và nhỏ nhặt mà cậu trao lại có ý nghĩa to lớn với cô đến nhường nào.

Nhìn nụ cười của Trần Duyên Tri, Hứa Lâm Trạc cũng cười theo: “Nếu vậy — nói cho tôi nghe nào. Cậu dự định làm gì?”

Trần Duyên Tri cúi đầu, đôi má trắng ngần và mái tóc đen mềm mại buông lơi bên vai.

Cô chậm rãi mở lời: “Hứa Lâm Trạc, cậu có biết làm thế nào để tổn thương một người không?”

“Tôi rất giỏi trong việc tổn thương người khác. Tôi biết phải đánh trả như thế nào để khiến họ hoàn toàn sụp đổ.”

Trần Duyên Tri tiếp tục, khi nói đến đây, khóe môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

“Mỗi người đều có thứ mà họ thực sự quan tâm. Những mặt nạ xã hội, những lời nói dối, những hành vi và biểu hiện vô thức, tất cả đều có thể bị nhìn thấu. Nếu tấn công vào những điều nhỏ nhặt chẳng quan trọng, chỉ như gãi ngứa thôi.”

“Nhưng nếu đánh bại cô ta trong lĩnh vực mà cô ta tự hào nhất thì cú sốc sẽ lớn hơn rất nhiều. Cô ta sẽ phơi bày điểm yếu lớn nhất của mình ra, còn có thể không bao giờ gượng dậy được.”

“Vương Thược Thanh, thứ mà cô ta tự hào nhất, ngoài các mối quan hệ xã hội, chính là thành tích học tập.”

Trò chơi nhỏ không có ý nghĩa gì, điều Trần Duyên Tri muốn là một cú ra đòn chí mạng.

—-

Cuối tháng 10, khối 11 của trường Đông Giang bước vào kỳ thi lớn thứ hai của học kỳ, cũng là kỳ thi giữa kỳ của năm học.

Tiếng chuông kết thúc kỳ thi vang lên làm rung động những chiếc lá vàng mong manh trên cành cây ngoài cửa sổ. Mùa thu dần đạt đến đỉnh điểm, những bông cúc bày dọc lối đi dưới sân trường nở rộ trong làn gió se lạnh cuối tháng 10.

Chẳng bao lâu sau, kết quả bài thi đã được chấm xong, bảng điểm của từng học sinh lần lượt được điền đầy đủ.

Cuối cùng, Trần Duyên Tri cũng nhận được kết quả mà cô mong đợi.

Trên màn hình chiếu, những con số cao nhất lặng lẽ hiện ra như một lưỡi dao sắc bén vừa được mài giũa.

Cô nhìn vào số báo danh của mình. Trước đây, cô từng nhiều lần mong ước được nhìn thấy dãy số ấy ở vị trí đó. Và bây giờ, khi điều ước đã thành sự thật, cô bình tĩnh tiếp nhận vì cô biết mình xứng đáng với vinh quang này.

— Trần Duyên Tri, đứng đầu lớp, xếp hạng 230 toàn khối.

Bình Luận (0)
Comment