Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 85

Buổi tối hôm công bố kết quả, Trần Duyên Tri trở về ký túc xá và nhận thấy bầu không khí ở đây thật khác thường.

Vương Thược Thanh, người thường hay nói chuyện lớn tiếng trước giờ tắt đèn, hôm nay chẳng những im lặng một cách kỳ lạ mà còn lên giường từ sớm. Thiếu vắng cô ta, cuộc trò chuyện giữa Lương Thương Anh và Triệu Hiểu Kim cũng trở nên thưa thớt, chỉ còn vài câu trao đổi ngắn ngủi .

Khi Trần Duyên Tri đánh răng rửa mặt và lên giường, cô thoáng thấy Vương Thược Thanh đang chăm chú đọc sách tham khảo.

Lời nói mỉa mai của cô ta trước đây vẫn còn vang vọng trong tai: “Học hành điên cuồng như thế, cậu trông thật thảm hại.”

Trần Duyên Tri thu lại ánh mắt, vẻ mặt vẫn bình thản như mọi khi.

Sau khi tắt đèn, cô đọc lại từ vựng theo thói quen rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cô nhìn thấy một màn pháo hoa rực rỡ. Đồng phục của cô bị gió trên sân thượng thổi phồng lên. Cô ngắm nhìn những chùm pháo hoa tỏa sáng trên bầu trời đêm xanh thẫm, bên cạnh là một người mà cô không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Hình dáng của người đó được chiếu sáng bởi pháo hoa, trở nên ấm áp. Dù cho đến khi tỉnh dậy, cô vẫn không biết người đó là ai, nhưng ánh sáng trong giấc mơ ấy khiến cô khó quên, như là ánh sáng duy nhất trong đêm tối.

Cả hai ngồi bên nhau trong im lặng, nhưng cô cảm thấy vô cùng yên bình.

—-

Đầu tháng 11, gió trở nên lạnh hơn nhưng nhiệt độ vẫn còn khá cao. Mùa thu như đang chờ đợi một cơn mưa bất ngờ để cuốn đi chút hơi ấm còn sót lại.

“Đến mùa tuyển sinh câu lạc bộ rồi!” Lê Vũ Liên hào hứng nói: “Không biết năm nay cuộc chiến giành người của các câu lạc bộ có gay cấn như năm ngoái không! Tôi rất mong đến ngày hoạt động câu lạc bộ!”

Chu Hoan Dần nhìn Trần Duyên Tri đang ngừng lại động tác của mình, đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, năm ngoái cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?”

Lê Vũ Liên đáp: “Tôi nhớ có mà! Hình như tôi còn thấy tên Duyên Tri trên bảng thông báo nữa, cô ấy không chỉ tham gia mà còn làm cán bộ câu lạc bộ!”

Chu Hoan Dần ngạc nhiên: “Thật không? Cô ấy lười như thế mà cũng đi ứng cử à?”

Lê Vũ Liên cố gắng nhớ lại: “Tôi không nhớ rõ lắm, hình như là một câu lạc bộ ít người… Duyên Tri, cậu tham gia câu lạc bộ nào thế?”

Cả hai quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy chờ đợi lẫn tò mò.

Trần Duyên Tri bất đắc dĩ đáp: “Câu lạc bộ MBTI.”

Chu Hoan Dần ngơ ngác: “Thật sự ít người nhỉ, tôi còn chưa từng nghe đến câu lạc bộ này.”

Lê Vũ Liên reo lên: “Ồ! Tôi nhớ rồi, Duyên Tri rất thích nghiên cứu mấy thứ về tâm lý học! Này Duyên Tri, câu lạc bộ của cậu có đông người không? Năm nay định tuyển thêm thành viên kiểu gì?”

Trần Duyên Tri im lặng suốt năm giây mới trả lời: “Câu lạc bộ của tôi chỉ có mỗi tôi thôi.”

Không khí như bị một luồng khí lạnh bao phủ, dường như đóng băng trong vài giây.

Lê Vũ Liên ngạc nhiên: “Còn có cả câu lạc bộ như thế à?”

Chu Hoan Dần kinh ngạc: “Vậy là năm ngoái chỉ có mình cậu tham gia thôi sao?”

Trần Duyên Tri lặng lẽ: “Ừ, còn có Hứa Lâm Trạc nữa. Nhưng tôi không thể nói ra.”

Cả hai lập tức há hốc mồm, hít vào một hơi lạnh.

Lê Vũ Liên nhăn mặt: “Chuyện này không ổn rồi… Nếu không tuyển thêm người, Hội học sinh sẽ giải tán câu lạc bộ mất. Duyên Tri, cậu đã nghĩ ra cách tuyển thêm người chưa?”

Chu Hoan Dần xen vào: “Ngay cả khi có kế hoạch tuyển thành viên hay ho rồi cũng sẽ rất khó khăn. Ai mà muốn tham gia câu lạc bộ chỉ có một người cơ chứ?”

Lê Vũ Liên trừng mắt nhìn Chu Hoan Dần: “Hoan Dần, cậu đừng nói thêm nữa!”

Trần Duyên Tri suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Thật ra tôi đã có ý tưởng cho việc tuyển thành viên.”

“Nhưng chỉ có một mình thì dù có ý tưởng hay thế nào cũng khó mà thực hiện.”

Cô nghĩ đến việc Hứa Lâm Trạc là chủ tịch Hội học sinh, chắc chắn không thể trông cậy vào cậu ấy.

“Tôi cần tìm thêm người giúp…”

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Trần Duyên Tri nói ra kế hoạch của mình với Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần.

Nghe xong, Lê Vũ Liên gật gù: “Hay đấy! Tôi thấy cách này ổn mà!”

Trần Duyên Tri đáp: “Nhưng tôi vẫn cần thêm người.”

Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần trao đổi ánh mắt. Một người ánh lên hy vọng, người còn lại vẻ mặt lo lắng. Rồi cả hai đồng thanh:

“Cậu thấy tôi và Hoan Dần thế nào?”

“Đừng kéo tôi vào chuyện này, Vũ Liên!”

Trần Duyên Tri có chút ngạc nhiên: “Vũ Liên, cậu ở Câu lạc bộ Tình nguyện mà? Họ không gọi cậu làm việc à?”

Lê Vũ Liên phẩy tay: “Không sao! Tôi chỉ phụ trách truyền thông, hôm đó không cần có mặt tại buổi tuyển sinh đâu!”

“Thế còn…” Trần Duyên Tri quay sang nhìn Chu Hoan Dần: “Cậu thì sao?”

Chu Hoan Dần bị ánh mắt của hai người bạn làm cho đỏ mặt, lúng túng đáp: “Nếu thật sự thiếu người… thì tôi cũng không từ chối được.”

Trần Duyên Tri thuyết phục một cách khéo léo: “Nhưng mà phải mặc trang phục đặc biệt đấy. Cậu không phải không thích mấy chiếc váy quá nổi bật sao?”

Chu Hoan Dần ngượng ngùng, giận giữ nói: “… Tôi có thể mặc được! Ai nói tôi không thể?”

Sau khi đã chắc chắn có sự tham gia của Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần, Trần Duyên Tri tiếp tục tìm đến hai người bạn thân khác.

“Chắc chắn rồi!” Khương Chí Nhứ tươi cười rạng rỡ: “Tôi vừa rút khỏi câu lạc bộ, vừa hay có thể giúp cậu!”

“Thật không ngờ cậu đã trở thành chủ tịch câu lạc bộ rồi đấy!” Lạc Nghê cười lớn qua điện thoại: “Cậu yên tâm đi, hôm đó tôi không có tiết, chắc chắn tôi sẽ tới giúp cậu!”

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Trần Duyên Tri an tâm liên lạc với Sở Hề Bắc.

“Cậu sẽ mặc bộ đồ này để chiêu mộ thành viên á?” Giọng của Sở Hề Bắc đột ngột cao vút: “Không được! Tớ cũng phải đến xem! Lâu rồi tớ chưa thấy cậu mặc những bộ đồ như này!”

Trần Duyên Tri bình thản đáp: “Ai bảo không có, tớ đã mặc một lần hồi trung học cơ sở cơ mà.”

Sở Hề Bắc: “Nhưng đó đâu có giống!”

Trần Duyên Tri thở dài: “Nhưng cậu không phải là học sinh trường này, làm sao vào được?”

Sở Hề Bắc cắn răng: “Thật đáng ghét!”

Không còn cách nào khác, cuối cùng Sở Hề Bắc đành phải nhượng bộ mà gửi cho cô những chiếc váy và phụ kiện từ bộ sưu tập của mình.

—-

“Thanh Chi, việc chiêu mộ thành viên mới của câu lạc bộ cậu thế nào rồi?” Hứa Lâm Trạc hỏi.

Trần Duyên Tri mỉm cười nhẹ: “Yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Hứa Lâm Trạc thoáng ngạc nhiên: “Thật sao? Một mình cậu có thể lo liệu hết à? Tôi còn định hỏi xem có cần tôi giúp gì không.”

Trần Duyên Tri cười đáp: “Tôi đã tìm được vài người bạn hỗ trợ rồi. Hơn nữa, cậu không thể xuất hiện được, cậu chỉ là thành viên danh nghĩa thôi, còn là chủ tịch Hội học sinh nữa.”

Hứa Lâm Trạc nhướn mày: “Nghe có vẻ như cậu đang hơi trách tôi ha.”

Trần Duyên Tri cười tươi: “Làm gì có.”

Hứa Lâm Trạc đành chịu thua: “Vậy chủ tịch Hội học sinh có thể nghe thử kế hoạch chiêu mộ của chủ tịch câu lạc bộ không?”

Trần Duyên Tri mỉm cười bí ẩn, ánh mắt cô sáng lên: “Cậu bận xong rồi đến xem thì sẽ biết.”

—-

Ngày chiêu mộ thành viên mới cuối cùng cũng đến.

Với cương vị là chủ tịch Hội học sinh, Hứa Lâm Trạc rất bận rộn với việc quản lý và điều phối nên đến khoảng 3 giờ chiều, cậu mới có thể tới khu vực của câu lạc bộ MBTI.

Khu vực dành cho các câu lạc bộ nhỏ thường nằm ở những góc khuất. Hứa Lâm Trạc bước qua vài gian chiêu mộ, có nơi thì đông đúc, có nơi lại vắng tanh, cuối cùng cậu cũng đến được vị trí của câu lạc bộ MBTI.

Cậu bước chậm lại.

Trước mắt cậu là một gian chiêu mộ rất sôi động, hoàn toàn khác với hình ảnh năm ngoái, khi chỉ có một cậu bạn ngồi đó mà chẳng ai buồn dừng lại.

Ba cô gái mặc những chiếc váy phồng lộng lẫy đang đứng ở quầy. Một người đang phát tờ rơi và mời gọi các học sinh đi ngang ghé vào, rạng rỡ vui vẻ. Hai người còn lại ngồi sau chiếc bàn, một người trang nhã kiêu sa, người còn lại dễ thương đáng yêu.

Trước mặt họ là những học sinh đang ngồi chăm chú vào iPad, tham gia bài kiểm tra MBTI, trong khi đó, phía sau họ là hàng dài học sinh đang chờ đợi.

Bên cạnh, một cô gái đeo khuyên tai hình bướm bạc, mặc đồng phục xanh trắng đang chơi đàn bass. Dù khuôn mặt lạnh lùng nhưng giai điệu cô chơi lại vui tươi khiến nhiều người tò mò đứng lại lắng nghe.

Lạc Nghê là người đầu tiên nhìn thấy Hứa Lâm Trạc. Cô vui vẻ bước tới: “Hứa Lâm Trạc!”

“Cậu là… Lạc Nghê?” Hứa Lâm Trạc nhận ra cô.

Lạc Nghê ngạc nhiên: “Cậu còn nhớ tôi sao?” Bởi lần trước cô tự giới thiệu khá vội vã.

Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Cậu là bạn thân của Duyên Tri, tất nhiên là tôi nhớ.”

Lạc Nghê cười tươi: “Cậu thấy sao? Mọi người đều bị thu hút bởi bài kiểm tra MBTI chuyên nghiệp miễn phí này đấy!”

“Duyên Tri tự tay cải tiến và kết hợp các phiên bản MBTI khác nhau, tạo ra một bài kiểm tra thú vị hơn rất nhiều. Cộng thêm buổi biểu diễn của Hề Bắc đã thu hút rất nhiều học sinh đến đây. Kế hoạch của Duyên Tri thành công ngoài mong đợi luôn!”

“Nếu câu lạc bộ MBTI thoát khỏi nguy cơ giải thể thì đó hoàn toàn là nhờ vào kế hoạch chiêu mộ của cô ấy.”

Nghe Lạc Nghê nói xong, Hứa Lâm Trạc hỏi: “Cô ấy có trong phòng hoạt động câu lạc bộ không?”

Lạc Nghê đáp: “Có, cô ấy đang làm phân tích chuyên sâu dựa trên thuyết tám chức năng của Jung. Những học sinh sau khi làm bài kiểm tra, nếu còn hứng thú sẽ vào đó tìm cô ấy.”

Hứa Lâm Trạc gật đầu: “Tốt.”

Cậu bước vài bước rồi dừng lại, quay lại hỏi: “À, cho tôi hỏi, học sinh trường Xuân Thâm vào đây bằng cách nào vậy?”

Lạc Nghê ngớ người một chút rồi cười lớn: “Cô ấy mượn thẻ và đồng phục trường Đông Giang đó! Cô ấy đúng là có nhiều mánh lắm!”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Thật vậy.”

Bước qua các gian chiêu mộ của các câu lạc bộ khác nhau, hướng về phía sau tòa nhà dạy học, Hứa Lâm Trạc dừng chân trước phòng hoạt động đầu tiên, nơi đó thuộc về câu lạc bộ MBTI.

Lúc này gió nhẹ thoảng qua, ánh nắng không quá gay gắt, bóng cây nhấp nhô trên bức tường trắng của tòa nhà như những vệt mờ ảo.

Sử dụng âm nhạc để thu hút các học sinh từ xa đến, tiếp theo là những cô gái xinh đẹp trong những bộ trang phục đáng yêu và nổi bật, tạo sự thu hút để các bạn học sinh tìm hiểu về bài kiểm tra MBTI miễn phí và thú vị này. Cuối cùng, những học sinh thực sự có hứng thú sẽ được sắp xếp để tiến hành phân tích chuyên sâu.

Không có gì bất ngờ, Trần Duyên Tri với vai trò là chủ tịch câu lạc bộ sẽ dẫn dắt những học sinh này hoàn thành quy trình, rồi sau đó khiến họ điền vào đơn xin gia nhập.

Một phương pháp chiêu mộ thành viên mới thật hoàn hảo, chặt chẽ, chính xác mà lại đơn giản, dễ hiểu.

Hứa Lâm Trạc không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.

Đó vốn dĩ là kế hoạch mà Thanh Chi nghĩ ra.

Giẫm lên những tia sáng nhấp nhô trên nền đất, Hứa Lâm Trạc đẩy cánh cửa sau của phòng hoạt động câu lạc bộ. Ánh mắt cậu ngay lập tức chạm đến hình ảnh Trần Duyên Tri đang ngồi ở trung tâm căn phòng.

Khi bước vào phòng hoạt động của câu lạc bộ, ánh mắt Hứa Lâm Trạc bất chợt dừng lại, cậu như bị giữ chặt tại chỗ, không thể di chuyển.

Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Trần Duyên Tri trang điểm và ăn mặc kỹ lưỡng thế này là trong cuộc thi ngâm thơ hồi năm nhất. Nhưng lần này, cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh, đính nhiều lớp ren và nơ nhỏ cùng màu. Mái tóc đen dài được chăm chút kỹ lưỡng, thả nhẹ nhàng trên vai.

Chiếc váy tinh tế ôm sát cơ thể thanh mảnh của cô, làm nổi bật thêm vẻ mảnh mai và yếu đuối, cùng với gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, toát lên vẻ thanh tú, dịu dàng như cánh hoa trong mưa, trong trẻo và kiều diễm như ánh trăng đêm.

Một nét đẹp vừa mong manh vừa tinh khiết, khiến Hứa Lâm Trạc bất chợt liên tưởng đến hình ảnh bông hồng trắng trong đêm mưa.

Lúc này, Trần Duyên Tri đang chuyên tâm phân tích số liệu tám chiều mà một nữ sinh đưa ra: “… SE cao có ba khả năng. Thứ nhất, em rất giỏi về kỹ năng thủ công hoặc nhạc cụ và gần đây em có sử dụng chúng. Thứ hai, em thích những hoạt động mạo hiểm hoặc những chuyến du lịch đầy cảm giác mới mẻ. Thứ ba, em có một cái nhìn tích cực về thế giới, lạc quan về tương lai của bản thân, và mang trong mình nhiều tham vọng.”

Khi Hứa Lâm Trạc tiến lại gần, cậu nghe thấy đoạn này. Cô bé trước mặt Trần Duyên Tri reo lên: “Chị đoán chuẩn quá! Chị giỏi thật đấy! Nếu em tham gia câu lạc bộ MBTI, em có thể học được như chị không?”

“Em thật sự rất muốn học! Em có thể tham gia câu lạc bộ không, chị?”

Trần Duyên Tri mỉm cười: “Tất nhiên rồi, chị rất hoan nghênh em gia nhập câu lạc bộ MBTI. Em có thể điền đơn xin gia nhập ở bên chỗ chị kia nhé.”

Ngay khi cô vừa nói xong, ánh mắt cô bắt gặp hình ảnh quen thuộc phía trước. Người đang cười nhẹ không ai khác chính là Hứa Lâm Trạc.

Phản ứng đầu tiên của Trần Duyên Tri là: “Cậu đến rồi.”

Rồi sau đó, cô bất giác nhận ra mình đang mặc gì, cảm giác muốn rời khỏi nơi này lập tức dâng trào trong lòng.

Cô giả vờ ho vài tiếng và bắt đầu bận rộn sắp xếp sách vở trên bàn để che giấu sự lúng túng.

Hứa Lâm Trạc tiến lại gần, mỉm cười: “Có vẻ như buổi chiêu mộ hôm nay rất thành công.”

Trần Duyên Tri trả lời ngay: “Tất nhiên.”

Nhìn qua phía hàng đợi còn đến năm, sáu người chờ phân tích, cô vội nói: “Chuyện trò sau, giờ tôi bận lắm. Cậu thấy đấy, mọi người đang chờ.”

Cô chợt nhớ ra điều gì: “À, cậu cũng biết phân tích tám chức năng của Jung phải không? Ngồi xuống đây đi.”

Trần Duyên Tri chỉ vào một bàn trống cách cô một khoảng, ra hiệu Hứa Lâm Trạc ngồi vào đó, sau đó bảo Khương Chí Nhứ dẫn những người đang chờ qua phía Hứa Lâm Trạc. Như vậy có thể phân tích nhanh hơn.

Hứa Lâm Trạc nhướn mày cười: “Tuân lệnh.”

Người đầu tiên mà Hứa Lâm Trạc phân tích là một nữ sinh nhỏ nhắn, MBTI của cô bé cho thấy cô thuộc nhóm ENFP.

Hứa Lâm Trạc vừa cầm kết quả của cô bé lên xem, vừa lắng nghe. Từ đầu, cô bé đã không ngừng liếc nhìn cậu. Chẳng có gì lạ, với vẻ ngoài cao lớn và khí chất điềm đạm, Hứa Lâm Trạc nổi bật ở bất cứ đâu.

Dù ánh mắt có vẻ xa cách, nhưng khi nhìn người khác, cậu lại toát lên vẻ dịu dàng. Ánh mắt cậu trong suốt và sâu thẳm như mặt nước.

Khi cậu còn chưa xem xong, cô bé đã rướn người tới, khẽ hỏi:

“Anh ơi, chị bé xinh đẹp bên cạnh có phải là bạn gái của anh không?”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô bé một chút, bắt gặp ánh mắt tò mò của cô, rồi mỉm cười: “Không phải.”

Cô bé thở phào nhẹ nhõm: “Em cứ tưởng hai người thân mật như thế, chắc là bạn gái của anh.”

“Nhưng ánh mắt anh nhìn chị ấy rất khác, như là ánh mắt của người yêu vậy… À, xin lỗi anh nhé, em nói nhiều quá, anh có giận không?”

Hứa Lâm Trạc dịu dàng đáp: “Không sao đâu, anh không bận tâm. Suy nghĩ của em không sai đâu.”

“Anh đã thầm thích chị ấy rất lâu rồi. Nhưng chị ấy chỉ coi anh là bạn thôi.”

Bình Luận (0)
Comment