Từ phòng bên cạnh vang lên một tiếng reo bất ngờ thu hút sự chú ý của Trần Duyên Tri. Cô quay đầu lại, đồng thời cũng bắt gặp một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Cô bé khóa dưới có khuôn mặt vô cùng dễ thương đang dùng tay che miệng, nhìn chằm chằm vào Hứa Lâm Trạc với gương mặt đỏ bừng, giống như sắc đỏ rực của hoàng hôn đang cháy nơi chân trời.
Trần Duyên Tri khẽ cau mày: “?”
Hứa Lâm Trạc mỉm cười, đưa ngón tay lên môi ra dấu im lặng.
Không biết cậu đã nói gì với cô bé, nhưng ngay lập tức, cô bé bỏ tay xuống, gương mặt đỏ ửng nhìn Trần Duyên Tri một cái rồi quay lại, liên tục gật đầu với Hứa Lâm Trạc.
Trần Duyên Tri nhìn nụ cười trên khuôn mặt Hứa Lâm Trạc, cô híp mắt lại.
Nụ cười đó…
Không hiểu sao, càng nhìn cô lại càng thấy chói mắt, càng thấy khó chịu.
Cô ép mình nuốt xuống những cảm xúc vừa nảy sinh, rồi thu lại ánh mắt, giữ một vẻ mặt bình thản.
Bên kia, Hứa Lâm Trạc đã buông tay xuống và nói: “Vậy là đã xong. Nhớ đừng nói chuyện này với cô ấy nhé.”
“Em biết đấy, anh muốn chính miệng mình nói với cô ấy.”
Cô bé lại gật đầu liên tục: “Vâng, vâng, vâng! Em nhất định sẽ không nói ra đâu! Em thấy anh và chị ấy thật sự rất hợp nhau! Chúc anh tỏ tình thành công nhé!”
Hứa Lâm Trạc mỉm cười chân thành: “Cảm ơn em, mong là vậy.”
Lời của Hứa Lâm Trạc vừa dứt, từ phía bên kia bỗng vang lên một giọng nói đầy phấn khích:
“Chị, chào chị! Chị có phải là Trần Duyên Tri không ạ?”
Trần Duyên Tri ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, gương mặt ngập tràn sự vui sướng, nhưng cô vẫn gật đầu: “Phải, em là…?”
Cô gái chỉ vào mình, nở nụ cười rạng rỡ: “Em cũng học ở trường cấp hai Tín Nhã đây! Chị ơi, em đã thích chị từ hồi em học lớp 6 rồi!”
Dường như được bật công tắc, cô bé bắt đầu thao thao bất tuyệt bày tỏ sự ngưỡng mộ với Trần Duyên Tri.
“Em còn nhớ hồi đó chị làm phó chủ tịch Hội học sinh, mọi người đều nói những cuộc thi lớn của trường đều là nhờ chị một mình tìm tài trợ. Lúc đó em thấy chị thật tài giỏi! Em gia nhập Hội học sinh và Đội tranh biện cũng là nhờ chị đó!”
Trần Duyên Tri nhìn cô gái trước mặt đang vui mừng ríu rít không ngừng, ánh mắt cô dần trở nên mềm mại.
Cô mỉm cười: “Cảm ơn em đã yêu mến chị.”
Cô gái đáp ngay: “Không có gì đâu chị ơi! Em mới là người đang làm phiền chị đó, vì em thực sự rất muốn nói với chị những điều này.”
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Trần Duyên Tri mới chính thức bắt đầu phân tích dữ liệu cho cô gái.
Chẳng bao lâu sau, đã đến giờ thu dọn gian hàng. Sau khi tiễn người cuối cùng ra về, Khương Chí Nhứ liền ôm đơn đăng ký gia nhập câu lạc bộ và bước ra ngoài, để lại không gian cho Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc. Trước khi rời đi, Khương Chí Nhứ còn nhìn Trần Duyên Tri với ánh mắt đầy trìu mến như một người mẹ hiền lành nhìn con gái trước khi về nhà chồng.
Trần Duyên Tri thở dài: “…” Cô chắc chắn rằng Khương Chí Nhứ đã tự tưởng tượng ra điều gì đó trong đầu.
Hứa Lâm Trạc đứng dậy, bước chân dài thon thả di chuyển nhẹ nhàng và ngồi đối diện cô.
Trần Duyên Tri nhìn kẻ trước mặt đang cười hớn hở, và bất chợt nói: “Đàn anh Hứa, cậu có chuyện gì sao?”
Nụ cười trên mặt Hứa Lâm Trạc thoáng dừng lại: “Cậu vừa gọi tôi là gì?”
Trần Duyên Tri cười nhẹ: “Đàn anh Hứa. Có vấn đề gì không?”
Hứa Lâm Trạc cười tươi hơn nữa, giọng nói pha chút thích thú: “Thì ra đây là cảm giác được người ta gọi là ‘đàn anh’ sao?”
“Thật là thú vị.”
Trần Duyên Tri bật cười: “Cậu làm chủ tịch Hội học sinh, tiếp xúc với bao nhiêu đàn em, chắc đã nghe gọi ‘đàn anh’ nhiều đến nỗi phát chán rồi chứ? Còn thấy lạ với tiếng gọi của tôi sao?”
Chính cô cũng cảm thấy lời nói của mình hơi mỉa mai, nhưng khi nhớ lại nụ cười của Hứa Lâm Trạc khi đối diện với cô đàn em khóa dưới ban nãy, Trần Duyên Tri tự nhủ không thể mềm lòng được.
Cô ngước mắt nhìn sang, thấy Hứa Lâm Trạc vẫn cười mỉm, dịu dàng nói: “Nhưng cậu thì khác.”
Câu nói khiến Trần Duyên Tri khựng lại một lúc, rồi cô quay mặt đi.
“… Hứa Lâm Trạc, cậu lại nói linh tinh gì thế?”
Hứa Lâm Trạc nhìn cô chăm chú, giả vờ như không thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, vẫn tiếp tục cười: “Tôi nói thật, không phải nói linh tinh.”
“Mà cậu đang dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác rồi. Thực ra tôi muốn nói rằng buổi chiêu sinh hôm nay rất thành công.” Đôi mắt Hứa Lâm Trạc như mặt biển bình lặng, sóng vỗ nhẹ nhàng nhưng chứa đựng cả sự bao dung và sâu sắc của biển cả. “Cũng là nhờ cậu.”
“Nghe nói cậu từng là phó chủ tịch Hội học sinh hồi cấp hai sao?” Hứa Lâm Trạc nhìn Trần Duyên Tri. “Tôi chưa từng nghe cậu nói về điều đó.”
“Cậu cũng từng kể với tôi rằng cậu có làm ở Đài phát thanh một thời gian, nhưng lại không nhắc đến việc cậu tham gia Đội tranh biện?”
“Rốt cuộc, cậu còn giỏi hơn tôi tưởng.”
… Câu nói giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Dù nghĩ vậy, nhưng tai Trần Duyên Tri vẫn đỏ lên vì được khen: “Đàm phán tài trợ cũng nhờ vào danh tiếng của trường thôi, tôi chỉ là người trung gian.”
“Hồi cấp hai, tôi tham gia nhiều câu lạc bộ lắm, từ Đài phát thanh, Hội học sinh, Đội tranh biện, cho đến câu lạc bộ hội họa. Chẳng có cái nào xuất sắc cả.” Cô nhún vai. “Chỉ có vai trò phó chủ tịch Hội học sinh là đáng kể hơn chút.”
“Vì tham gia nhiều hoạt động nên thành tích học tập của tôi đã tụt dốc trong năm lớp 7, may mắn là đến lớp 8 tôi từ chức và có thể theo kịp lại.” Nhưng dù sao, cô cũng luôn thuộc lớp chọn của trường.
Cũng vì từng tham gia quá nhiều hoạt động trong thời gian học cấp hai, Trần Duyên Tri đã mất đi phần lớn sự hứng thú với các câu lạc bộ khi lên cấp ba, bởi cô hiểu rõ thời gian và nỗ lực cần bỏ ra.
Cô vẫn nhớ mình hồi cấp hai khác hẳn với sự điềm tĩnh và ít nói bây giờ. Khi đó, cô có tài ăn nói, thu hút mọi ánh nhìn ngay từ bài thuyết trình đầu tiên. Sau đó, cô làm việc nhanh nhẹn và đầy ý tưởng, còn mang về nhiều khoản tài trợ cho câu lạc bộ.
Lúc ấy, Trần Duyên Tri đầy tham vọng, sắc sảo. Những người từng làm việc với cô đều nhận xét cô có năng lực, nhưng cũng bảo rằng cô thật lạnh lùng.
Cô từng rất toan tính, theo đuổi sự công nhận và quyền lực trong giới học sinh, nhưng bây giờ nhìn lại, cô nhận ra nó chẳng mang lại ý nghĩa gì. Điều đó chỉ phơi bày khía cạnh mong manh của lòng tự trọng khi còn non trẻ.
Cô không làm những điều đó vì trách nhiệm hay niềm tin, mà chỉ để nhận được sự tán thưởng từ người khác.
Bây giờ Trần Duyên Tri đã thay đổi. Có lẽ, người trước mặt cũng là một phần lý do của sự thay đổi ấy.
Hứa Lâm Trạc nhìn vào mắt cô, giọng nói dịu dàng: “Giữ được nhiều vai trò cùng lúc cũng là một tài năng đấy. Vì làm tốt từng công việc là điều không dễ dàng đâu.”
Trần Duyên Tri nhìn lại vào đôi mắt của Hứa Lâm Trạc, khẽ cúi mi, đôi môi hé mở: “Vậy nếu tôi không làm tốt thì sao?”
Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Làm sao mà không tốt được?”
“Đôi khi chúng ta lừa dối bản thân, nhưng sự thật của người khác thì không. Đã có người nói với cậu rồi mà, con bé nói cậu đã làm rất tốt, và con bé rất yêu mến cậu.”
Trần Duyên Tri cúi đầu: “Nhưng em ấy đâu biết con người thật của tôi. Thực ra tôi chỉ làm những việc đó để nhận được sự công nhận từ người khác, chứ không phải vì trách nhiệm hay lòng tin gì cả. Tôi không phải người như em ấy nghĩ.”
Hứa Lâm Trạc chăm chú nhìn cô: “Nhưng cậu đã làm những việc đó, đúng không?”
Những suy nghĩ rối bời trong đầu Trần Duyên Tri bỗng như tan biến trước lời nói đầy sâu sắc của cậu. Cô nhìn lên, bắt gặp ánh mắt trong veo và yên bình của Hứa Lâm Trạc.
“Hành động mới là điều quan trọng, còn ý định ban đầu ra sao thì không cần quá khắt khe. Dù cho động cơ có không hoàn toàn cao thượng đi nữa, nhưng cậu đã thực sự giúp đỡ người khác và làm nên những việc to lớn. Những người khác có thể có trái tim hoàn hảo hơn, nhưng nếu họ không làm gì cả, liệu họ có thể phê phán những ai đã thực sự cố gắng không?”
Hứa Lâm Trạc cười nhẹ: “Nói xa quá rồi. Thực ra, tôi chỉ muốn cảm ơn cậu mà thôi.”
Hứa Lâm Trạc nhẹ nhàng cất lời, giọng nói như mang theo một chút trêu đùa:
“Cảm ơn cậu. Hôm nay vất vả cho cậu rồi, thưa chủ tịch.”
Cậu mỉm cười, ánh mắt lấp lánh hy vọng: “Có thể gọi tôi là ‘đàn anh’ một lần nữa được không? Tôi thật sự rất thích nghe.”
“… Cậu nghe chưa đủ sao?”
“Hả? Gì cơ?”
Cô gái khẽ thở dài, đôi mắt đen sâu thẳm dâng trào những đợt sóng nhẹ, cô nhìn xuống góc dưới bên trái, khẽ đáp: “Vừa rồi không phải đã có người gọi cậu nhiều lần rồi sao? Tại sao vẫn còn muốn nghe tôi gọi nữa.”
Hứa Lâm Trạc như đã hiểu ra, ánh mắt cậu lóe lên sự sáng tỏ, ngay lập tức nhận ra lý do vì sao Trần Duyên Tri đang cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào cậu.
Một tiếng cười trầm ấm, dễ chịu vang lên từ phía trên, giọng cậu dịu dàng như cơn gió xuân:
“Không giống nhau đâu. Thanh Chi à, tôi chỉ muốn nghe cậu gọi tôi thôi.”
“Vậy nên… gọi tôi thêm một lần nữa được không?”
Trong khoảnh khắc gió như ngừng thổi, những lọn tóc của Trần Duyên Tri bị thổi tung, và trái tim cô khẽ rung động.
Mặt thiếu nữ ửng hồng:
“… Cậu mơ đi, không gọi đâu.”
—-
Sau tuần lễ chiêu mộ cho các câu lạc bộ thì sự kiện được mong đợi nhất là đại hội thể thao của trường sắp tới.
Do dịch bệnh năm ngoái, đại hội đã bị hủy bỏ, nhưng năm nay, với sự trở lại, các lớp 10 và 11 đang tích cực chuẩn bị mọi thứ liên quan đến sự kiện này.
Chỉ có ban cán sự lớp 11A25 là gặp rắc rối lớn.
Ngày hôm đó, khi đi ngang qua văn phòng, Trần Duyên Tri tình cờ nhìn thấy ủy viên thể thao và lớp phó đang thở dài đầy lo lắng. Cô để tâm đến điều này và sau đó hỏi Lê Vũ Liên.
Lê Vũ Liên là ủy viên đời sống nên biết rõ hơn về những chuyện lớn xảy ra trong lớp, trả lời: “À, cậu nói đúng, họ đang đau đầu về việc tìm người tham gia cuộc thi chạy dài của nữ.”
Trần Duyên Tri hỏi: “Không có nữ sinh nào đăng ký chạy dài à?”
Hằng năm, đại hội thể thao của trường Đông Giang đều có hai đến ba nội dung chạy dài, bao gồm chạy 800m nữ, 1000m nam và 1500m cho cả hai giới.
Lê Vũ Liên lắc đầu chán nản: “Không có ai đăng ký hết. Thậm chí có rất ít người đăng ký bất kỳ môn thể thao nào.”
Trần Duyên Tri nói: “Vậy thì đúng là vấn đề lớn rồi.”
“Nhưng cậu đừng lo.” Lê Vũ Liên thở dài: “Ủy viên thể thao chắc chắn đã lường trước được tình hình này rồi. Chúng ta vốn đứng cuối bảng xếp hạng khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, lại còn là lớp có số lượng học sinh xin nghỉ nhiều nhất. Chắc cậu ấy biết rằng thể thao của lớp chúng ta không tốt lắm.”
Trần Duyên Tri hỏi: “Vậy cậu ấy định làm gì?”
“Cậu ấy nói sẽ thông báo cho lớp, nếu đến phút chót vẫn không có đủ người đăng ký thì sẽ tổ chức bốc thăm để chọn người tham gia từng hạng mục.”
Trần Duyên Tri sững lại: “Cách đó có hơi ép buộc quá không?”
“Đúng là hơi mạnh tay, nhưng cậu ấy cũng không còn cách nào khác. Trường quy định mỗi lớp phải có người tham gia tất cả các môn. Nếu không đủ người, lớp sẽ bị trừ điểm danh dự. Điều đó mà bị trừ là mất mặt lắm luôn, nhất là giáo viên chủ nhiệm của tụi mình vốn là người rất coi trọng danh dự.”
“Ủy viên thể thao cũng khó xử, không còn lựa chọn nào khác nên mới phải dùng đến biện pháp này.”
Trần Duyên Tri gật đầu: “Nhưng biện pháp này chắc chắn sẽ hiệu quả. Các môn khác ngoài chạy dài, sẽ nhanh chóng có người đăng ký thôi.”
“Đúng thế, vì những người đã đăng ký trước sẽ không bị đưa vào bốc thăm. Ai cũng muốn chọn một môn nhẹ nhàng để tham gia. Còn chạy dài thì vừa mệt vừa không thể gian lận nên không ai muốn đăng ký cả.”
Trần Duyên Tri nói: “Không lạ gì khi ủy viên thể thao lo lắng về người tham gia chạy dài bên nữ.”
Trong lớp có một hoặc hai nam sinh có thể tham gia chạy dài, nhưng nữ sinh thì thực sự không có ai nổi trội về thể thao. Nếu như trước đây thì còn có Lạc Nghê nhưng giờ cô ấy đã rời đi, thế là trình độ thể thao của các nữ sinh trong lớp cũng tuột dốc.
Chỉ còn chờ xem ai sẽ là người “xui xẻo” thôi.
Mọi chuyện diễn ra đúng như họ dự đoán.
Cho đến hạn chót nộp danh sách tham gia, hai hạng mục chạy dài nữ 800m và 1500m vẫn còn bỏ trống.
Vào buổi tự học tối, ủy viên thể thao bước lên bục giảng với bảng danh sách trên tay, giọng đầy lo lắng: “Có một tin không mấy tốt đẹp cho mọi người, đến tối nay lớp chúng ta vẫn còn thiếu người tham gia hai hạng mục là chạy 800m nữ và 1500m nữ.”
“Vì vậy, theo như đã thỏa thuận, tôi sẽ bốc thăm để chọn người tham gia cho hai hạng mục này.”
Tiếng rên rỉ vang lên khắp lớp, các nữ sinh hoặc làm dấu thánh giá hoặc khấn nguyện mong không bị chọn trúng mình.
Ủy viên thể thao mở máy tính và khởi động phần mềm bốc thăm, danh sách tên bắt đầu chạy trên màn hình. “Giờ thì chúng ta sẽ bốc thăm người tham gia chạy 800m nữ trước.”
“Các cậu thấy rồi đấy, tôi không nhìn đâu, tôi bấm đại thôi nhé—”
Cậu nhắm tịt mắt lại rồi nhấn chuột, trang web xoay vòng rồi dừng lại, tên hiện trên màn hình là “Lưu Thiến.”
Ủy viên thể thao nhìn xuống nơi Lưu Thiến đang ngồi, khuôn mặt cô tràn đầy tuyệt vọng trong khi bạn bè xung quanh hoặc an ủi, hoặc cười cợt. Ủy viên thể thao dường như rất thân với Lưu Thiến, cười tươi reo lên: “Là Lưu Thiến! Vậy là ổn rồi, cậu nhận nhiệm vụ nhé.”
Lưu Thiến hét lên giận dữ: “Chương Nhất Minh, cậu có cần xui xẻo thế không hả? Cậu có rửa tay trước khi bốc thăm không đó?!”
“Đây là ý trời cả thôi!” Chương Nhất Minh vẫn cười rạng rỡ: “800m thôi mà, dễ như ăn kẹo với chị Thiến nhà chúng ta đúng không nè?”
“Im đi! Nếu dễ như vậy thì cậu làm đi!”
“Hahaha, nhưng tôi đâu phải con gái!”
Sau một hồi ồn ào, lớp học mới dần lắng xuống.
“Vậy là Lưu Thiến sẽ chạy 800m nữ.” Ủy viên thể thao ghi vào danh sách rồi tiếp tục: “Bây giờ chúng ta sẽ bốc thăm người chạy 1500m nữ.”
Nếu 800m nữ còn có thể chấp nhận được vì tất cả đều đã từng chạy cự ly này trong kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, thì 1500m thực sự là một hạng mục không ai muốn tham gia.
Chạy cự ly dài yêu cầu một sức bền khổng lồ, và việc phải chạy gần 10 phút dưới ánh nắng gay gắt trước đông đảo người xem sẽ làm tăng thêm sự căng thẳng. Trong đám đông có thể có cả bạn bè và người quen của mình, nếu không có tinh thần mạnh mẽ sẽ rất khó để hoàn thành quãng đường dài trong những ánh mắt chăm chú dõi theo ấy.
Vòng xoay xui rủi tiếp tục lăn bánh.
Mọi người trong lớp đều nín thở, mắt dán chặt vào màn hình máy chiếu trước mặt.
Cho đến khi — nút dừng được ấn xuống.
Một cái tên to đùng xuất hiện trên màn hình.
Lớp học bùng nổ với những tiếng thở phào nhẹ nhõm, hầu hết mọi người trao nhau ánh mắt mừng rỡ sau khi thoát khỏi sự sợ hãi, nhưng cũng có vài người ngay lập tức quay lại nhìn người “đen đủi” vừa bị chọn.
Ủy viên thể thao đọc to cái tên mà cậu ta không quen thuộc lắm:
“— Vương Thược Thanh.”
Trần Duyên Tri cũng bất ngờ khi nhìn thấy cái tên trên màn hình.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía cuối lớp, nơi Vương Thược Thanh đang ngồi.
Lúc này, vẻ mặt Vương Thược Thanh hoàn toàn biểu lộ đúng như tên của cô ta, gương mặt xanh xao như vừa nuốt phải ruồi, biểu cảm vô cùng khó chịu.