Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 87

Gần như là ngay lập tức Vương Thược Thanh vội đứng lên, chạy nhanh lên bục giảng.

Vì ngồi cách nhau khá xa, Trần Duyên Tri chỉ có thể thấy Thược Thanh thì thầm gì đó với ủy viên thể thao, và sau khi nghe xong, cậu ta ngơ ngác một hồi.

Sau khi Vương Thược Thanh nói xong, cô ta chạy về chỗ ngồi của mình.

Ủy viên thể thao đứng trên bục, hắng giọng rồi thông báo: “Vừa nãy Vương Thược Thanh nói cô ấy không thể chạy đường dài vì lý do sức khỏe, sau này sẽ nộp giấy chẩn đoán của bác sĩ cho giáo viên.”

“Vậy chúng ta sẽ phải bốc thăm lại lần nữa cho người chạy 1500 mét nữ.”

Lớp học lại vang lên những tiếng rên rỉ. Những người tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc lại một lần nữa rơi vào trạng thái lo lắng. Trần Duyên Tri nghe thấy vài cô gái phía trước than thở với nhau, nhưng cô không nghe rõ nội dung.

Màn hình điểm danh lại tiếp tục chạy.

Lần này, khi dừng lại, một cái tên khác xuất hiện trên màn hình.

Mắt Trần Duyên Tri mở to.

Ủy viên thể thao đọc to cái tên:

“— Lê Vũ Liên.”

Trần Duyên Tri dừng một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Vũ Liên.

Cô ấy đang ngồi ngẩn ngơ, có vẻ như vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cả lớp hò reo, trong khi ủy viên thể thao hỏi: “Vũ Liên, cậu ổn chứ? Cậu có chạy được không?”

Thể lực của Lê Vũ Liên vốn không tốt, gần giống với Trần Duyên Tri, nhưng khác biệt là thể trạng trời sinh của Trần Duyên Tri đã không tốt, còn Lê Vũ Liên thì…

Trần Duyên Tri hơi nhíu mày.

Tại sao thể lực của Lê Vũ Liên lại không tốt nhỉ?

Lê Vũ Liên nhìn thẳng vào mắt ủy viên thể thao, hơi do dự: “… Tôi chạy được.”

Ủy viên thể thao mừng rỡ: “Tốt quá rồi, vậy tên của Lê Vũ Liên sẽ được điền vào danh sách chạy 1500 mét nữ. Danh sách đã chốt xong, cứ thế nhé. Nếu có ai muốn thay đổi thì phải báo trước ngày mai, bây giờ tôi sẽ nói về những công việc cần chuẩn bị cho đại hội thể thao…”

Trần Duyên Tri nghe một cách hờ hững, mắt cô hạ xuống, tâm trí vẫn đang bận rộn suy nghĩ về điều gì đó khác.

… Phản ứng của Lê Vũ Liên có điều gì đó không đúng.

Sau giờ tự học buổi tối, Trần Duyên Tri quay đầu lại, vừa định xem Lê Vũ Liên đang làm gì thì thấy Chu Hoan Dần và Lê Vũ Liên dường như đang cãi nhau về điều gì đó.

Chẳng mấy chốc, Chu Hoan Dần nắm lấy tay Lê Vũ Liên, kéo cô ấy một cách tức giận đi vòng qua dãy bàn, đến trước mặt Trần Duyên Tri. Cô đẩy Lê Vũ Liên về phía trước, khuôn mặt đầy tức giận: “Trần Duyên Tri! Cậu mau nói cậu ấy đi! Tôi đã khuyên nhủ cậu ấy mãi rồi, Lê Vũ Liên vẫn cứ muốn làm anh hùng, tôi thực sự sắp phát điên vì cậu ấy mất!”

Trần Duyên Tri nhìn Lê Vũ Liên, người đang đứng im lặng không nói một lời nào, đôi mày cô dãn ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chu Hoan Dần hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô ấy bị chấn thương đầu gối từ trước, bác sĩ bảo không được vận động mạnh.”

“Vừa nãy khi ủy viên thể thao hỏi cô ấy trước mặt mọi người có chạy được không, cô ấy không nói gì. Tôi bảo cô ấy bây giờ đi tìm ủy viên thể thao để đổi người, nhưng cô ấy nhất định không chịu.”

Lê Vũ Liên nhỏ giọng nhưng đầy lý lẽ: “Sao có thể như thế được, đã không nói từ lúc đó, giờ đi đổi người thì làm khó Chương Nhất Minh quá, cậu ấy còn phải sắp xếp lại thời gian để bốc thăm lần nữa…”

Chu Hoan Dần tức điên: “Vậy cậu nghĩ cậu có thể chạy được sao?!”

Lê Vũ Liên đáp: “Sao lại không? Đó là chuyện từ hồi cấp hai rồi, bây giờ khi tôi vận động chỗ đó không còn cảm giác gì nữa. Tôi nghĩ tôi có thể làm được.”

“Đồ cứng đầu này, cậu…”

Trần Duyên Tri cũng không đồng tình: “Vũ Liên, đừng ép buộc bản thân mình quá.”

“Thật sự tôi không ép buộc đâu!” Lê Vũ Liên nói với vẻ mặt đầy chân thành, đôi mắt sáng trong: “Mọi người đều không muốn chạy, tôi thấy tôi có thể làm được, thì cứ để tôi chạy thôi.”

“Ủy viên thể thao và các bạn khác đã bỏ rất nhiều công sức cho đại hội thể thao lần này, tôi cũng muốn giúp được một chút.”

Trần Duyên Tri hiểu Lê Vũ Liên. Cô ấy thực sự là người tốt bụng nhất mà Trần Duyên Tri từng gặp. Dù so với Khương Chí Nhứ, người vốn mềm mại, ôn hòa nhưng vẫn biết giữ chừng mực, Lê Vũ Liên lại hoàn toàn trong sáng, tâm hồn không vướng chút tì vết. Có người nói đó là vì chưa hiểu đời nên đơn thuần, có người lại cho rằng đó chỉ là sự cứng nhắc, ngốc nghếch tự cho mình là đúng, nhưng Trần Duyên Tri không đồng ý.

Trong mắt Trần Duyên Tri, Lê Vũ Liên như một viên ngọc thô, cô có niềm tin và hy vọng vào Lê Vũ Liên, nhưng đồng thời cũng thấy rằng cô ấy hiện tại đã rất tuyệt vời rồi.

Không phải ai cũng cần phải tinh ranh, khôn khéo như cô. Một thế giới như vậy quá lạnh lùng. Thế giới này cũng cần những người tốt bụng và có chút vụng về như Lê Vũ Liên, và Trần Duyên Tri cho rằng, đôi khi, những người như vậy còn quý giá hơn nhiều.

Nhìn Lê Vũ Liên, Trần Duyên Tri thu lại dòng suy nghĩ. Sau một lúc lâu, cô nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Yeah!!! Mình biết là Tiểu Tri luôn hiểu mình nhất mà!”

Chu Hoan Dần trợn mắt: “Trần Duyên Tri! Cậu cũng chiều chuộng cậu ấy quá rồi!”

Bị Lê Vũ Liên ôm chầm lấy, Trần Duyên Tri khẽ thở dài, nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Hoan Dần, đó là lựa chọn của Vũ Liên. Chúng ta nên tôn trọng cậu ấy.”

Dù nói vậy, nhưng trong lòng Trần Duyên Tri vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng.

Tối đó, khi Trần Duyên Tri trở về ký túc xá, vừa mở cửa ra, cô đã nghe thấy giọng của Vương Thược Thanh vang lên:

“— Thôi nào! Ai mà ngu ngốc đến mức tin vào mấy lời nhảm nhí của cậu ta chứ!”

Tiếng cười của Lương Thương Anh và Triệu Hiểu Kim vọng lại. Trần Duyên Tri khựng lại một chút, còn giọng điệu đắc ý của Vương Thược Thanh lại tiếp tục vọng ra qua khe cửa: “Vậy nên, người thông minh luôn có cách xử lý mọi thứ, như tôi chẳng hạn.”

“Cậu ta chọn tôi thì sao chứ? Tôi vẫn thoát được mà!”

Lương Thương Anh ngạc nhiên: “Trời ơi, cậu gan thật đấy, dám lên nói luôn! Cậu không sợ cậu ấy không chịu sao?”

Vương Thược Thanh cười đầy tự mãn: “Cậu ta làm sao dám chứ. Tôi nói tôi bị vấn đề sức khỏe, nếu cậu ta cứ ép tôi chạy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”

“Nhưng nói thật nhé, tôi đã tính đến chuyện nếu cậu ta vẫn bắt tôi chạy, tôi sẽ không xuất hiện, viện cớ xin nghỉ về nhà. Ai thèm quan tâm chứ! Tôi nhất quyết sẽ không chạy đâu.”

“… Làm vậy không phải quá đáng sao?”

Trần Duyên Tri chợt dừng lại khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Kha Ngọc Sam.

Giọng cô ấy như nhẹ bẫng: “Nếu đã đăng ký mà không tham gia, lớp mình sẽ bị trừ nhiều điểm danh dự lắm.”

Vương Thược Thanh có chút ngượng ngùng và tức giận khi bị bóc trần. Cô ta nâng giọng: “Thì tôi chỉ nói ‘nếu’ thôi mà! Sao cậu lại tưởng thật vậy? Haha!”

Kha Ngọc Sam không nói gì thêm, thay vào đó là giọng của Triệu Hiểu Kim vang lên: “Ê, thế cậu thực sự bị bệnh hay sao? Bình thường thấy cậu khỏe mạnh lắm mà.”

Vương Thược Thanh cười đắc ý: “Tất nhiên là bịa rồi! Chẩn đoán sức khỏe kiểu này dễ làm giả lắm. Tôi đã thử một lần hồi năm nhất và không bị phát hiện. Với lại lần này không cần làm thủ tục rườm rà, ai thèm kiểm tra thật giả làm gì? Chỉ cần đối phó với cô Mã Hồng Mai, người không cẩn thận như cô ấy thì chắc chắn không có vấn đề gì.”

“Trời ạ, làm vậy thì có người khác sẽ phải chịu thiệt thay cho cậu, đúng ra cậu phải chạy mà.”

“Hehe, nhưng hai cậu đã đăng ký các môn khác rồi còn gì, nên cũng sẽ không đến lượt các cậu đâu. Nếu trúng người khác thì… thôi kệ, ai bảo họ xui xẻo cơ chứ, haha!”

Trần Duyên Tri nghe đến đó, lòng bàn tay siết chặt rồi đẩy mạnh cánh cửa.

Tiếng cửa mở vang lên như một lời hiệu lệnh khiến căn phòng rơi vào im lặng ngay lập tức. Trần Duyên Tri khẽ quay lưng lại đóng cửa và qua ánh phản chiếu trên tấm kính cửa, cô thấy Vương Thược Thanh đang đảo mắt.

Cô ta lẩm bẩm: “Đúng là phiền phức, lúc nào cũng lén lén lút lút, chắc lại đứng ngoài nghe trộm từ nãy giờ chứ gì?”

Trần Duyên Tri không để yên, cô dừng bước và quay lại nhìn thẳng vào Vương Thược Thanh, ánh mắt sắc bén trong thoáng chốc: “Ai là người quang minh chính đại, còn ai mới là kẻ lén lút đây?”

“Nếu không phải đang bàn chuyện không thể để ai nghe thấy, thì sao lại sợ người khác biết được?” Trần Duyên Tri cười nhẹ, giọng nói dịu dàng một cách đáng sợ: “Vương Thược Thanh, cậu nói có phải không?”

Kể từ sau khi điểm thi lần trước sụt giảm, Vương Thược Thanh không còn dám tỏ ra quá lấn lướt trước mặt Trần Duyên Tri, cô ta đã giữ im lặng một thời gian. Nhưng gần đây, cô ta bắt đầu hống hách trở lại.

Trước đây cô ta từng dùng cách ám chỉ mỉa mai Trần Duyên Tri, nhưng mỗi lần như vậy Trần Duyên Tri đều phản công trực diện. Cô không thèm đá xoáy ngầm như Vương Thược Thanh, mà sẵn sàng đối đáp trực tiếp.

Lần đầu tiên phản công, Vương Thược Thanh đúng như Trần Duyên Tri dự đoán, thản nhiên cười nói: “Ôi dào, cậu nhạy cảm quá, tôi đang nói người khác mà, có nói cậu đâu.”

Trần Duyên Tri đã đoán trước cô ta sẽ nói như vậy, bèn mỉm cười đáp lại: “Vậy sao? Tôi nghĩ người hay nói xấu sau lưng người khác thì chẳng ra gì.”

Đến giờ cô vẫn nhớ biểu cảm như thể vừa ăn phải thứ gì khó chịu của Vương Thược Thanh lúc đó.

Trần Duyên Tri nghĩ, chắc hẳn Vương Thược Thanh đã dùng cách này để đối phó với nhiều người.

Thực sự, việc không nhắc đến tên mà cứ mỉa mai trước mặt đối tượng sẽ khiến đối phương thấy vô cùng bức bối cũng như tự dằn vặt trong lòng đến nỗi phải đối chất tới tận nơi với cô ta. Nếu đối chất, cô ta sẽ lại nói đối phương quá nhạy cảm, tự nhận vơ vào mình. Dù sao thì cô ta cũng sẽ thắng, kiểu gì cô ta cũng có lý lẽ của mình.

Kể từ đó, Trần Duyên Tri không bao giờ nhịn cô ta nữa. Vương Thược Thanh bắt đầu thua thế trong những cuộc đấu khẩu, dần dần không dám công khai mỉa mai Trần Duyên Tri như xưa.

Giờ đây, một lần nữa Vương Thược Thanh cảm thấy bị chạm trúng tim đen, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Duyên Tri: “Được rồi, cậu nói gì cũng đúng hết, được chưa?”

Cuộc đối đầu căng thẳng kết thúc.

Trần Duyên Tri dừng lại một chút, không nói thêm gì nữa mà quay đầu bước về phía ban công.

—-

Buổi tối, Trần Duyên Tri nhắn tin cho Hứa Lâm Trạc:

Trần Duyên Tri: [Hứa Lâm Trạc, cậu có đăng ký thi đấu trong hội thao lần này không?]

Hứa Lâm Trạc: [Ban đầu định đăng ký một môn, nhưng giáo viên bảo tôi đi làm trọng tài vì thiếu người.]

Trần Duyên Tri sững lại một chút, rồi gõ tiếp: [Vậy thì chắc bận lắm nhỉ.]

Hứa Lâm Trạc: [Đúng vậy. Buổi sáng rất bận, nhưng buổi chiều thì thay ca nên rảnh hơn.]

Chẳng mấy chốc, Hứa Lâm Trạc lại nhắn: [Chiều mai tôi đến tìm cậu.]

Trần Duyên Tri chậm rãi gõ bàn phím, cô dừng lại, rồi xóa đi một đoạn tin nhắn dài vừa viết.

Trần Duyên Tri: [Được.]

—-

Hội thao diễn ra đúng như kế hoạch.

Quanh sân vận động, những chiếc lều màu xanh đậm được dựng lên.

Trần Duyên Tri không tham gia thi đấu nhưng cô đã viết rất nhiều bài viết, vậy là không bị xếp vào đội hậu cần. Nhờ vậy, giờ đây cô được thảnh thơi ngồi trong lều đọc sách.

Mặt trời rất chói, ánh nắng xuyên qua lớp mây mỏng, chiếu sáng rực rỡ khắp sân vận động.

Cô ngồi trong lều chính, xung quanh là người qua lại tấp nập. Trần Duyên Tri ngồi trông coi đống áo khoác và đồ hậu cần, từ từ đọc xong một chương sách, rồi vươn vai, định nghỉ ngơi một chút.

Theo thói quen, cô lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn mới.

Hứa Lâm Trạc sáng nay làm trọng tài ở môn nhảy cao và nhảy xa, công việc rất bận rộn. Trọng tài gần như phải đứng suốt cả trận đấu, rất mệt mỏi và vất vả.

Lúc này, có vẻ như Hứa Lâm Trạc vừa kết thúc một trận đấu nên đang nghỉ ngơi dưới lều của trọng tài. Cậu gửi cho cô một bức ảnh chụp mình đang ngồi trên ghế. Trong ảnh, tay của ai đó đang cầm một cốc nước giấy, một góc lều cũng lọt vào khung hình.

Hứa Lâm Trạc: [Được nghỉ ngơi rồi.]

Trần Duyên Tri nhìn bức ảnh, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Trời ơi! Mệt chết mất thôi!”

Một tiếng la vang lên từ phía sau, Trần Duyên Tri quay lại thì thấy mấy cô gái trong lớp, một người đang giúp bạn mình cởi bộ đồ hóa trang Pikachu ra. 

Vừa tháo được chiếc đầu ra, cô gái mặc bộ đồ hóa trang thở phào nhẹ nhõm: “Thỉnh thoảng mặc cái này chơi chơi thì được, chứ mặc liên tục thì nặng quá trời!”

Nữ sinh giúp tháo bộ đồ hóa trang gật đầu: “Rõ ràng mà, trông cậu y như một con chó nhỏ mệt nhoài vậy.”

“Ê này, có ai nói bạn mình như thế không? Cái kiểu ví von gì vậy chứ!”

Trần Duyên Tri nhìn hai cô gái vừa cãi vã vừa tháo bộ đồ hóa trang, sau đó khoác tay nhau đi tới canteen để mua đồ ăn.

Bộ trang phục Pikachu vàng óng bị tháo ra thành bốn mảnh lớn nằm lặng lẽ trên bãi cỏ ngập nắng.

Trần Duyên Tri nhìn chằm chằm vào chúng, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, cô nhanh chóng bắt lấy nó.

Trần Duyên Tri không định đi tìm Hứa Lâm Trạc.

Bởi vì cô biết rằng xung quanh lều của trọng tài và khu vực thi đấu chắc chắn sẽ có rất nhiều người, có khi còn có cả bạn cùng lớp, cô không muốn mọi người bàn tán về mối quan hệ giữa cô và Hứa Lâm Trạc.

Cô từ từ đứng dậy, bước ra khỏi lều, và quét mắt nhìn quanh sân vận động.

Năm nay, nhiều lớp học đã thuê trang phục hóa trang, trong đó có trang phục Kumamon, ếch xanh, và nhiều nhất là Pikachu. Lớp của Trần Duyên Tri cũng thuê một bộ trang phục Pikachu để mọi người thay phiên nhau mặc. Đứng từ vị trí này, cô có thể dễ dàng nhìn thấy ít nhất ba đến bốn người mặc trang phục Pikachu đang hoạt động trên sân.

Tốt lắm.

Hoàn toàn có thể lẫn vào đó.

Đôi mắt của Trần Duyên Tri ánh lên một tia tinh nghịch. Cô cầm điện thoại lên, gõ nhanh một tin nhắn rồi gửi đi, sau đó xoay người tiến về phía đống bộ phận của bộ trang phục thú bông…

Ở bên kia, Hứa Lâm Trạc đang trò chuyện với vài người bạn cũng là trọng tài. Họ đang tập trung dưới một chiếc lều để nghỉ ngơi và uống nước. Ngoài lều, ánh nắng như đổ ào xuống, chói lóa đến mức làm lóa mắt. Họ chỉ còn khoảng mười phút để nghỉ trước khi tiếp tục công việc tại các sân thi đấu khác nhau.

Hứa Lâm Trạc nhìn ra cảnh vật ngoài lều, tâm trí cậu lơ đãng với những suy nghĩ mông lung, đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên.

Người bạn bên cạnh chú ý: “Hứa Lâm Trạc, điện thoại của cậu kìa.”

Hứa Lâm Trạc vươn thẳng người, cầm điện thoại lên. Khi nhìn thấy tên người gửi tin nhắn, khuôn mặt vốn dĩ bình lặng như mặt hồ của cậu bỗng nở ra một nụ cười rạng ngời như mùa xuân.

Người bạn tinh ý nhận ra: “Ồ! Sao cậu cười tủm tỉm thế kia? Chắc là tin nhắn từ bạn gái đúng không?”

Hứa Lâm Trạc lười biếng ngước mắt lên, vẫn giữ nụ cười: “Liên quan gì đến cậu, đừng tò mò chuyện của tôi.”

“Thái độ này… Đợi khi nào cậu có bạn gái, tôi nhất định sẽ kể hết mọi thứ cho cô ấy nghe!”

Hứa Lâm Trạc bật cười mắng: “Biến đi.”

Cậu cúi xuống, nghiêng nhẹ điện thoại để tránh ánh nắng gay gắt bên ngoài rồi mới có thể đọc được tin nhắn trên màn hình.

Trần Duyên Tri: [Hứa Lâm Trạc, tôi đến tìm cậu đây.]

Nụ cười trên môi Hứa Lâm Trạc bỗng khựng lại.

Người bạn dòm mặt cậu chăm chú: “Sao thế? Tin nhắn chia tay à?”

Lần này, Hứa Lâm Trạc không còn tâm trí để đùa cợt với bạn. Cậu nhìn chăm chăm vào màn hình, lòng chợt mơ hồ, không dám tiếp tục suy nghĩ theo hướng đang hiện ra trong đầu.

Cậu không dám nghĩ rằng Trần Duyên Tri đang đùa giỡn với mình, hoặc rằng cô ấy cuối cùng cũng quyết định công khai mối quan hệ của họ.

Chàng trai thông minh suốt mười bảy năm cuộc đời bỗng rối bời chỉ vì một tin nhắn. Trong khi cậu còn đang ngẫm nghĩ thì người bạn ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài lều rồi đột nhiên đứng bật dậy, giọng nói vừa vui vẻ vừa kinh ngạc:

“Ôi trời! Đây chẳng phải là Pikachu sao? Sao lại chạy đến đây? Cậu đang tìm ai à?”

Hứa Lâm Trạc đột ngột dừng lại mọi suy nghĩ.

Dường như có một lực vô hình nào đó dẫn dắt, Hứa Lâm Trạc quay đầu lại, nhìn ra ngoài lều.

Một đường ranh giới đen trắng, phân chia ánh sáng và bóng tối, một bên là màu trắng rực rỡ, một bên là xám xịt mờ mịt.

Ngay lúc đó, Pikachu vàng rực ấy đang đứng trong khoảng không trắng xóa.

Khi thấy Hứa Lâm Trạc quay lại, Pikachu cũng quay đầu, đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm vào cậu, rồi nó giơ cánh tay mũm mĩm lên, chỉ thẳng vào Hứa Lâm Trạc đang ngồi.

Người bạn ngạc nhiên: “Ồ — cậu tìm cậu ta à.”

Hứa Lâm Trạc nhìn chăm chú vào Pikachu trước mặt, cổ họng khẽ thắt lại.

… Thật kỳ diệu, dù người trước mắt bị che kín từ đầu đến chân trong bộ trang phục thú bông, thậm chí không lộ ra một sợi tóc nào, nhưng cậu vẫn biết rõ, đó chính là người mà cậu mong chờ gặp gỡ.

Chỉ cần thấy tên thôi, cậu đã muốn cong môi, vô thức mà mỉm cười — là người đó của cậu.

Người bạn thúc nhẹ vai Hứa Lâm Trạc, giọng trêu chọc: “Này này, Hứa Lâm Trạc, người ta đến tìm cậu đó. Nhìn xem, người ta dũng cảm thế kia, cậu phải có chút phản ứng chứ?”

Trần Duyên Tri mặc bộ trang phục thú bông dày cộp đứng bên ngoài lều, đón ánh nắng chiếu xuống. Cô nhìn về phía Hứa Lâm Trạc trong lều, người đang ngẩn ngơ nhìn lại cô. Qua lớp mắt lưới đen của bộ trang phục, cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt hơn một chút.

Nhưng tất cả điều đó không thể làm giảm bớt sự phấn khích của cô lúc này.

Tim cô đập thình thịch, cô tự hỏi liệu Hứa Lâm Trạc có nhận ra cô không.

Ừm, dù có nhận ra hay không, cô cũng sẽ làm điều mình muốn.

Nếu không mặc bộ trang phục này, có lẽ cô chẳng bao giờ dám làm điều đó —

Trong bộ trang phục thú bông khiến sự trẻ con trong cô dâng tràn, Trần Duyên Tri bỗng nhiên giơ hai tay Pikachu lên trước mặt, rồi nghiêng người về phía Hứa Lâm Trạc, làm động tác giả như dọa cậu, nhưng chỉ dừng lại ngay trước khi đến gần.

Một động tác vô cùng trẻ con mà cô đã làm từ khi còn bé để dọa người khác.

Nhìn thấy Hứa Lâm Trạc đột ngột mở to mắt, trong lòng Trần Duyên Tri vừa có một chút cảm giác thành tựu vì đã dọa được người ta, thì ngay sau đó, cô thấy cậu bất ngờ nở nụ cười rạng rỡ, tựa như cảnh xuân bừng nở:

“Cậu muốn ôm tôi sao?”

Trần Duyên Tri: “?”

Cô ngơ ngác nhìn cậu, còn Hứa Lâm Trạc tiếp tục nói:

“Được thôi.”

Chàng trai với vóc dáng cao gầy tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, cậu đứng dậy, bước vào vùng nắng chói chang, rồi dang rộng tay, ôm chặt lấy Pikachu vàng rực trước mặt.

Trần Duyên Tri cảm nhận được một chút sức nặng trên vai, và khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô đã đứng im bất động mất rồi.

Người đang ôm sát cô dường như cảm nhận được, khẽ cười một tiếng.

Bộ trang phục thú bông rộng thùng thình không thể truyền tải hơi ấm từ cái ôm, Trần Duyên Tri thậm chí không ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Hứa Lâm Trạc. Nhưng má cô vẫn ửng đỏ ngay lập tức.

Trong thế giới ngập tràn ánh nắng, tiếng hò reo vang vọng khắp sân thi đấu, ánh mắt đan xen nhau dưới những tán cây đông đúc, họ ôm nhau giữa biển người.

Từ đài phát thanh xa xăm, giọng nói nữ vang lên, trong trẻo như tiếng chuông ngân:

“— Tôi muốn chúc mừng bạn, cũng muốn cảm ơn bạn. Cảm ơn vì bạn đã không ngừng chạy trên đường đua này, không từ bỏ cho đến khi nhìn thấy ánh sáng ở vạch đích. Khi tuổi trẻ của bạn rực rỡ nhất, một thế giới mới đang mở ra chào đón bạn.”

Bình Luận (0)
Comment