Chú Pikachu vàng từ từ giơ tay lên rồi vỗ nhẹ vào lưng chàng trai đang ôm cô.
Hứa Lâm Trạc ngước lên, khẽ nới lỏng vòng tay ôm lấy Trần Duyên Tri, mắt cậu nhìn vào đôi mắt của Pikachu:
“Sao thế…”
Ngay lúc đó, Pikachu vàng đột nhiên lùi lại vài mét, gương mặt béo tròn luôn nở nụ cười của nó lúc này lại mang chút vẻ cảnh giác và hoảng sợ. Sau đó, Pikachu quay người, bước chân ngắn ngủn chạy xa.
Người bạn ngồi phía sau nhìn thấy cảnh này: “Ồ, chạy rồi.”
Cậu ta bĩu môi trêu chọc: “Sao thế, Hứa Lâm Trạc? Làm như cậu đang ép người ta không bằng.”
Hứa Lâm Trạc cao ráo, đứng dưới ánh nắng, mái tóc rối nhẹ dưới vành nón, đôi mắt cậu sáng lên, rồi cậu thu lại nụ cười:
“— Đi thôi, về làm việc tiếp.”
—-
Môn chạy cuối cùng buổi sáng là 1500m nữ và 1500m nam.
Khi Chu Hoan Dần và Lê Vũ Liên tới khu trại chính, Vũ Liên đang nắm lấy tay Hoan Dần, giọng điệu lộn xộn vì căng thẳng: “Hoan Dần, có phải 10 phút nữa là tới giờ kiểm tra không? Hay chỉ còn 5 phút?”
Chu Hoan Dần cạn lời: “Chỉ chênh 5 phút thôi, đâu có hết giờ nhanh vậy, đừng lo lắng quá.”
“Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tham gia môn chạy này! Tôi thật sự rất lo lắng!”
Chu Hoan Dần quay đầu nhìn về phía lều, bước chân bỗng khựng lại.
Cô kéo tay Lê Vũ Liên: “… Vũ Liên, cậu nhìn xem, phía sau lều của lớp mình có cái gì màu vàng kia?”
Vũ Liên: “Ồ, đó là bộ trang phục Pikachu lớp mình thuê đó. Nhưng hình như có người bên trong?”
Hai người dần tiến lại gần hơn và thấy rõ hình dạng của Pikachu.
Lúc này, Pikachu mũm mĩm dễ thương đang ngồi trên bậc thang, hai tay đặt trước mặt, đầu cúi xuống, toàn thân cuộn tròn như một quả bóng.
Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dận: “?”
Lê Vũ Liên cẩn thận bước tới: “Hello?”
Nghe thấy tiếng gọi, Pikachu từ từ ngẩng đầu lên và cất tiếng nói yếu ớt: “… Vũ Liên?”
Lê Vũ Liên ngạc nhiên: “Duyên Tri?! Thì ra cậu ở trong đó à!”
Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần cùng nhau giúp Trần Duyên Tri cởi bộ trang phục thú bông ra.
Chu Hoan Dần nhìn Trần Duyên Tri: “Sao mặt cậu đỏ thế? Bộ đồ này nóng lắm hả?”
Trần Duyên Tri chạm vào mặt mình, mơ hồ đáp: “Ừm, đúng vậy, nóng lắm.”
Lê Vũ Liên lao tới, ôm chầm lấy Duyên Tri, bắt đầu la hét: “Aaaa Duyên Tri, tôi lo lắng quáaa!”
Trần Duyên Tri bị bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng ôm chặt lấy Vũ Liên, vỗ về: “Đừng lo, không ai bắt cậu phải đạt thành tích gì đâu, cứ chạy từ từ, nếu không thoải mái thì đừng cố quá nhé.”
Sau khi trấn an Vũ Liên, đài phát thanh vừa hay vang lên, kêu gọi các vận động viên nữ 1500m tới điểm kiểm tra. Chu Hoan Dần liền đi cùng Lê Vũ Liên tới đó.
Những trận đấu khác đã kết thúc, các bạn học bắt đầu lác đác trở lại trại, xem lịch thi đấu chi tiết trước lều.
“Môn 1500m sắp bắt đầu, đi xem không?”
“Đi chứ.”
“Chúng mình đi cổ vũ cho Vũ Liên nào!”
Trần Duyên Tri ngồi dưới lều, đang dùng khăn giấy lau sạch cỏ dính trên bộ Pikachu thì điện thoại trên ghế bỗng rung lên.
Cô dừng tay, bỏ khăn giấy vào túi rác rồi mở điện thoại.
[— Vậy là tôi đoán đúng rồi phải không? Pikachu?]
Trần Duyên Tri cảm thấy mặt mình lại bắt đầu nóng lên, có lẽ do ánh nắng quá gay gắt.
Cô nghiến răng, đánh máy:
[Không! Cậu đoán sai rồi!]
Vừa đặt điện thoại xuống, Chu Hoan Dần đã chạy tới: “Duyên Tri!”
“Vũ Liên đã lên đường chạy chưa?”
“Tôi vừa tiễn cậu ấy xong.” Chu Hoan Dần đứng bên cạnh Trần Duyên Tri, cùng nhìn về phía sân đấu: “Lều của lớp mình khá gần vạch đích của cuộc thi 1500m.”
“Vậy ở đây đợi cậu ấy vậy.”
Sân vận động của trường dài 400m, có nghĩa là Lê Vũ Liên phải chạy qua khu vực này ít nhất ba lần, lần thứ tư mới về đích.
Trần Duyên Tri và Chu Hoan Dần che ô bước ra khỏi lều, đứng bên đường chạy nhìn về phía vạch xuất phát.
Ở phía xa, Vũ Liên với vẻ mặt căng thẳng đang nửa quỳ trên vạch xuất phát. Khi tiếng còi của trọng tài vang lên, mấy cô gái trên vạch xuất phát lập tức đứng dậy và chạy trên đường đua.
Vì đây là cuộc thi chạy dài nên tốc độ khởi đầu của mọi người không nhanh, thậm chí có thể nói là chậm. Cho dù thế, tiếng cổ vũ từ hai bên đường đua lại càng lúc càng sôi nổi, có cả người cầm cờ lớp chạy theo bên ngoài.
Lần đầu tiên Lê Vũ Liên chạy ngang qua chỗ Trần Duyên Tri, cô vẫn còn chút lo lắng và bồn chồn, nhưng ánh mắt kiên định, có vẻ ổn.
Khi Trần Duyên Tri nhìn theo bóng dáng Lê Vũ Liên chạy xa, điện thoại trong túi cô bất ngờ reo lên.
Cô lấy điện thoại ra và thấy tin nhắn từ Hứa Lâm Trạc:
[Tôi xong việc rồi. Cậu đang ở đâu?]
Cô nghĩ cậu sắp đến tìm mình nên vội trả lời: [Tôi đang xem bạn chạy thi. Ở vạch đích của đường chạy 1500m.]
Hứa Lâm Trạc hiểu ý ngay: [Vậy chiều nay tôi có thể đến gặp cậu không?]
Trần Duyên Tri vừa định trả lời thì phía bên kia đã gửi tới một sticker Pikachu lăn lộn dễ thương.
Trần Duyên Tri: “…”
Nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.
Trần Duyên Tri nhắn lại: [Không được, không thể, tự đi chơi đi, đừng đến đây.]
Một lúc lâu không thấy Hứa Lâm Trạc trả lời, Trần Duyên Tri tưởng cậu không nhìn điện thoại nữa, định cất điện thoại thì thấy có một tin nhắn âm thanh vừa được gửi tới.
Cô hơi ngập ngừng, liếc nhìn Chu Hoan Dần đang đứng cạnh mình, rồi lấy tai nghe Bluetooth ra, đeo vào và mở tin nhắn.
Giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng vang lên, như làn sóng vỗ nhẹ vào bãi cát: “Giận rồi à?”
Cậu khẽ cười: “Đừng giận nữa, tôi không cười cậu đâu, chỉ là thấy nó dễ thương thôi.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng khiến lòng Trần Duyên Tri khẽ run rẩy. Cô cúi xuống nhìn màn hình, ngẩn ngơ một lúc.
Chu Hoan Dần kéo tay cô: “Duyên Tri, Vũ Liên sắp tới rồi!”
Trần Duyên Tri nhanh chóng đặt điện thoại xuống nhìn về phía đường chạy. Lê Vũ Liên đang đầy mồ hôi, mắt chớp liên tục, đã gần đến vạch cuối vòng thứ hai.
Chu Hoan Dần hét lớn: “Lê Vũ Liên! Cố lên!”
“Cố lên, Vũ Liên!”
Trần Duyên Tri nhìn theo Lê Vũ Liên chạy ngang qua mình, trong lòng chợt dấy lên sự lo lắng. Cô quay sang hỏi Chu Hoan Dần: “Hoan Dần, trước khi kiểm tra, Vũ Liên có nói là đau đầu gối không?”
Chu Hoan Dần lắc đầu: “Không, tôi còn hỏi rồi cơ, cậu ấy chỉ bảo rất lo lắng thôi, chứ không đau đầu gối.”
Trần Duyên Tri lẩm bẩm: “Vậy à…”
Lúc nãy khi Lê Vũ Liên vượt qua vạch cuối vòng thứ hai, Trần Duyên Tri thoáng thấy chân trái của cô ấy run lên, nhưng cô không kịp nhìn rõ nét mặt của Vũ Liên.
Sắc mặt Trần Duyên Tri dần trở nên nghiêm trọng hơn. Cô không bận tâm trả lời tin nhắn của Hứa Lâm Trạc nữa mà chỉ đứng sát bên đường chạy, mắt chăm chăm theo dõi bóng dáng Lê Vũ Liên đang dần chậm lại.
Chu Hoan Dần nhíu mày: “Sao Vũ Liên chạy ngày càng chậm thế? Chẳng lẽ cậu ấy kiệt sức rồi?”
“Nhưng chạy đến 1000m rồi, kiệt sức cũng là bình thường mà.”
Trần Duyên Tri đáp: “Nếu chỉ là kiệt sức thì không sao…”
Nhưng cô lo sợ rằng vết thương cũ ở đầu gối của Vũ Liên đã tái phát.
Trong lòng đầy lo lắng, Trần Duyên Tri nhìn theo từng bước chân của Lê Vũ Liên, chờ đợi cô ấy hoàn thành vòng thứ ba.
Từ xa, bóng dáng nhỏ bé dần hiện rõ, từng bước chân của Vũ Liên càng thêm nặng nề.
Khi nhìn thấy gương mặt đầy mồ hôi của Vũ Liên, tim Trần Duyên Tri như rớt xuống. Lê Vũ Liên mặt đỏ bừng, mồ hôi đổ như mưa, cả hàng mi cũng ướt đẫm, nhưng cô không còn quan tâm đến điều đó nữa. Hơi thở hổn hển, đôi mày nhíu chặt như đang chịu đựng cơn đau dữ dội, nhưng đôi chân vẫn tiếp tục bước đi.
“Vũ Liên, cố lên!”
“Cố gắng nữa đi Vũ Liên!”
Vũ Liên chạy ngang qua họ, Trần Duyên Tri giật mình, còn Chu Hoan Dần thì nắm lấy tay Trần Duyên Tri, giọng lo lắng: “Chết rồi, Duyên Tri, có phải cậu ấy bị tái phát chấn thương đầu gối không?”
Trần Duyên Tri: “Không rõ… nhưng tôi nghĩ cậu ấy đang gặp vấn đề.”
Chu Hoan Dần cắn môi: “Tôi đã bảo rồi mà, đừng cố quá mà, cái con bé này…”
Giữa đám đông hò reo cổ vũ, chỉ có Trần Duyên Tri và Chu Hoan Dần là đứng im lặng, tràn ngập lo lắng.
Trần Duyên Tri vội vàng quay về khu trại: “Vũ Liên còn một vòng nữa là tới đích rồi, tôi đi lấy khăn.”
Chu Hoan Dần cũng đi theo: “Vậy để tôi lấy nước cho cậu ấy.”
“Không.” Trần Duyên Tri ngăn cô lại: “Lát nữa cậu đi đỡ cậu ấy, có thể chân cậu ấy đã mềm nhũn rồi.”
Trần Duyên Tri cầm lấy chiếc khăn quay lại đường chạy, đúng lúc nghe thấy tiếng các cô gái trong lớp hét lên: “Vũ Liên tới rồi!!”
Cô nhìn về phía vạch đích, thấy Vũ Liên đang bước những bước nặng nề về phía họ. Cô ấy dường như đã kiệt sức hoàn toàn, tốc độ chạy rất chậm, nhưng vẫn cố gắng không dừng lại. Cổ áo của cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi, chân trái run lên rõ rệt mỗi lần chạm đất, mắt nhắm hờ, thở dốc.
“Còn chút nữa thôi! Vũ Liên! Cố lên! Gắng sức nào!”
Lê Vũ Liên về đích thứ hai từ cuối đếm lên, và ngay khi cô vừa vượt qua vạch đích thì Chu Hoan Dần và một nữ sinh khác đã nhanh chóng chạy tới đỡ cô kẻo cô ngã khuỵu vì chân không còn sức.
Các nữ sinh trong lớp tụ tập lại xung quanh vạch đích, nhiều người chạy đến cổ vũ.
“Vũ Liên giỏi quá! Cậu đã chạy xong rồi!”
“Đúng rồi, cậu không sao đâu, chạy xong là ổn rồi.”
Chu Hoan Dần hét lên: “Mọi người tản ra chút, đừng vây đông quá!”
Lê Vũ Liên đau đến nhăn nhó, cắn chặt môi, giọng yếu ớt: “Đầu gối… đầu gối…”
Trần Duyên Tri đang lau mồ hôi trên mặt Vũ Liên, nghe thấy vậy thì sững lại: “Vũ Liên, cậu nói gì cơ?”
Cơ thể Lê Vũ Liên càng ngày càng khom xuống, và lần này Trần Duyên Tri nghe rõ cô nói: “Đầu gối đau quá…”
Trần Duyên Tri đứng bật dậy: “Hoan Dần, nhanh lên, đỡ cậu ấy về lều ngồi.”
“Không để cậu ấy đi bộ thêm à? Vừa chạy dài xong mà—”
“Chấn thương đầu gối của cậu ấy tái phát rồi.” Trần Duyên Tri nghiêm túc nói: “Tôi có mang thuốc, về dán cho cậu ấy, cảm thấy ổn thì đi lại sau.”
Chu Hoan Dần lớn tiếng: “Tái phát thật hả?!”
“Trời ơi, đã bảo đừng cố rồi—”
Trần Duyên Tri vỗ vai cô bạn: “Đừng trách cậu ấy nữa, giờ tình trạng cậu ấy không ổn, mau đưa cậu ấy về lều đi.”
Chu Hoan Dần lầm bầm gì đó nhưng vẫn lo lắng dìu Lê Vũ Liên bước đi từng bước một, cùng cô bước về phía khu trại.
Trần Duyên Tri đi trước, nhanh chóng lấy ra miếng dán thuốc từ trong balo. Chu Hoan Dần theo sau với một nhóm nữ sinh trong lớp, họ đứng xung quanh nhìn khi Chu Hoan Dần đặt Vũ Liên xuống ghế. Lê Vũ Liên hoàn toàn kiệt sức, đôi môi trắng bệch, hai tay ôm chặt đầu gối, lưng còng xuống, khóe mắt rưng rưng vì cơn đau.
Trần Duyên Tri cúi xuống, nhẹ nhàng bôi thuốc lên đầu gối của Lê Vũ Liên: “Đau lắm không?”
Câu hỏi đầy sự quan tâm và lo lắng của Trần Duyên Tri như một chiếc kim nhọn chọc thủng quả bóng căng đầy cảm xúc của Lê Vũ Liên. Cô bật khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên má, nghẹn ngào nói: “Duyên Tri, mình đau lắm… đau lắm…”
Trần Duyên Tri nhẹ nhàng đặt miếng dán thuốc, cố gắng giữ giọng thật dịu dàng, trấn an: “Không sao đâu, ổn rồi mà.”
Gần một nửa số nữ sinh trong lớp đứng lặng lẽ trong và ngoài lều, nhìn Lê Vũ Liên khóc đến mức không thở nổi. Ai nấy đều như cảm nhận được nỗi đau của cô. Lê Vũ Liên luôn là người hòa đồng và được yêu mến, nhiều bạn bè thân thiết không khỏi xót xa, thỉnh thoảng có vài lời an ủi nhưng đều bất lực.
Không khí trong lều bỗng chốc trở nên nặng nề, ngột ngạt.
Trần Duyên Tri cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt lưng Vũ Liên, trong khi vài nữ sinh bắt đầu thì thầm:
“Thật ra nếu có ai báo danh thì đã chẳng có chuyện chọn đại một người đi chạy thế này.”
“Đúng vậy, ai mà muốn tham gia môn này chứ?”
“Ban thể dục cũng không tính toán kỹ lưỡng gì cả.”
“Thật ra ban đầu không phải Vũ Liên chạy, phải không? Nếu không vì bốc thăm lại—”
“Nhưng không phải Vương Thược Thanh cũng nói là sức khỏe không tốt sao? Cô ấy còn nói sẽ đưa giấy chứng nhận cho giáo viên.”
“Đúng thế—”
Bỗng một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, nghe lạ thường vì chưa bao giờ lớn tiếng như vậy, khiến âm sắc của nó hơi biến dạng:
“Vương Thược Thanh giả vờ đấy, cô ấy không bệnh gì cả!”
Mắt Trần Duyên Tri mở to, cô quay đầu lại. Mọi người cũng như cô, đều sững sờ nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Cô bạn bị ngắt lời tỏ ra rất bất ngờ: “Ngọc Sam? Cậu nói là Vương Thược Thanh giả vờ bệnh để không phải tham gia à?”
Trần Duyên Tri kinh ngạc nhìn Kha Ngọc Sam.
Kha Ngọc Sam, cô gái với vóc người nhỏ nhắn, vẫn luôn luôn im lặng và nhút nhát, lúc này lại đứng thẳng người đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, giọng nói dõng dạc: “Đúng, cô ta đã nói như thế.”
“Cô ta nói thẳng với tôi trong ký túc xá rằng mình không sao cả, chỉ là không muốn chạy 1500m thôi. Cô ta nói giấy chứng nhận bệnh là giả, đây không phải lần đầu tiên cô ta làm vậy, lần trước cũng thế mà chẳng ai phát hiện ra.”
Cả nhóm nữ sinh như bùng nổ, ai nấy đều nhìn nhau, bàn tán sôi nổi về thông tin bất ngờ này.
Trần Duyên Tri đã đứng dậy. Cô bạn hỏi Kha Ngọc Sam lại lên tiếng: “Nếu cậu biết thì tại sao không nói với giáo viên?”
Trần Duyên Tri thấy Kha Ngọc Sam nắm chặt tay, giọng nói trở nên khàn khàn nhưng từng lời rành mạch rõ ràng: “Tôi… Cô ta nói thẳng trước mặt tôi, và ngoài tôi ra thì những người còn lại đều là bạn thân của cô ta. Nếu tôi nói ra, cô ta sẽ biết ngay tôi là người báo:
“Xin lỗi, tôi… tôi sợ cô ta trả thù…” Đôi mắt Kha Ngọc Sam bắt đầu mờ đi, cô cắn chặt môi, nước mắt lăn dài: “Tôi sợ cô ta sẽ nói xấu tôi khắp nơi, cô ta có nhiều bạn bè trong lớp cũ lắm. Lần trước cô ta cũng làm như vậy với Trần Duyên Tri.”
Trần Duyên Tri giật mình khi nghe tên mình được nhắc tới, gương mặt cô thoáng vẻ ngỡ ngàng.
“Chỉ vì Duyên Tri không làm theo ý cô ta, mà Vương Thược Thanh đã đi nói xấu cậu ấy khắp nơi. Tôi thật sự rất sợ cô ta sẽ làm thế với tôi…”
“Tôi đã không dám đứng ra giúp Duyên Tri, khi người khác hỏi, tôi cũng không dám giải thích. Tôi sợ mình cũng bị liên lụy.” Kha Ngọc Sam quay sang nhìn Vũ Liên qua đôi mắt nhòa lệ: “Nhưng mà… nhưng mà…”
… Nhưng Vũ Liên thì khác.
Lê Vũ Liên đã từng giúp cô. Kha Ngọc Sam nhớ rất rõ lần đầu tiên nộp quỹ lớp, cô không mang đủ tiền, Lê Vũ Liên đã tự nguyện cho cô mượn.
Lê Vũ Liên cười nói với cô: “Không sao đâu, tôi là ủy viên đời sống mà, giúp được thì tôi giúp. Khi nào về nhà cậu gửi lại cho tôi cũng được.”
Lúc đó, hai người thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau lần nào.
“… Nhìn Vũ Liên như thế này, tôi cảm thấy tôi phải lên tiếng, nếu không, tôi thật sự sẽ không yên lòng.”
Những lời cuối cùng của Kha Ngọc Sam như đổ thêm dầu vào lửa, làm bùng lên một làn sóng phẫn nộ:
“Thật không ngờ Vương Thược Thanh lại làm thế!”
“Đúng rồi, bị bốc thăm trúng mà còn giả vờ bệnh, hại Vũ Liên phải chạy thay!”
“Không chỉ là giả bệnh, mà còn làm giả giấy chứng nhận nữa, không biết giáo viên có biết chuyện này không?”
“Nói thật, tôi ngồi ngay sau cô ta, cô ta toàn nói chuyện phiếm với bạn cùng bàn thôi, đúng là kiểu người thích tám chuyện.:
“Vậy ra tin đồn về Duyên Tri cũng là do cô ta thêu dệt à? Lúc tôi nghe lần đầu cũng thấy kỳ lạ, Duyên Tri không giống kiểu người như vậy.”
“Đúng, tôi cũng nhớ ra, bạn tôi ở lớp Sáng Tạo còn đến nói với tôi rằng họ rất khó chịu với Vương Thược Thanh vì cô ta cứ hành xử như tiểu thư đỏng đảnh.”
“Bạn tôi cũng nói thế! Cô ta đúng là loại hay bắt nạt người khác theo số đông.”
Có người nhìn quanh: “Ủa, hôm nay Vương Thược Thanh có đến không vậy?”
“Không, cô ta xin nghỉ về nhà rồi.”
Một người cười nhạo: “Chắc cô ta chẳng thèm quan tâm đến chúng ta đâu, trong lòng chắc cũng khinh thường bọn mình lắm.”
Cuộc trò chuyện của những nữ sinh này dần lắng xuống khi loa phát thanh thông báo: “Cuộc thi buổi sáng kết thúc.” Đám đông trong lều bắt đầu tản ra, người thì đi đến nhà ăn, người thì trở về ký túc xá, chỉ còn vài người ở lại lo công việc hậu cần.
Kha Ngọc Sam vẫn đứng tại chỗ, đợi mọi người rời đi hết cô mới tiến đến gần.
Ánh mắt cô vẫn chăm chú hướng về phía Lê Vũ Liên, giọng nói nhỏ nhẹ: “Vũ Liên, cậu sao rồi… Đầu gối còn đau không?”
Trên mặt Vũ Liên vẫn còn vương nước mắt, nhưng cô khẽ cười với Kha Ngọc Sam: “Tôi đỡ rồi. Thật đó! Không còn đau nhiều nữa, lúc nãy đau quá tôi mới khóc thôi, chắc không nghiêm trọng lắm đâu.”
Kha Ngọc Sam mím chặt môi, trông vẫn còn chút lo lắng, nhưng Lê Vũ Liên thì nhìn cô với ánh mắt sáng rỡ:
“Cảm ơn cậu, Ngọc Sam, cảm ơn cậu vì đã dám nói ra sự thật về Vương Thược Thanh.”
Kha Ngọc Sam khẽ run: “… Không. Đáng lẽ tôi nên nói từ sớm hơn.”
“Xin lỗi…”
Trần Duyên Tri đứng lặng nhìn, đôi mắt tĩnh lặng nhưng sâu thẳm như có chút lay động. Cô đã ở chung phòng với Kha Ngọc Sam hơn nửa năm, phần nào hiểu rõ cô bạn này.
Kha Ngọc Sam là một người nhút nhát. Cuộc sống của cô luôn tuân theo những quy tắc mà ba mẹ đặt ra, không dám phạm sai lầm và cũng không dám khác biệt với người khác. Cô là niềm tự hào của gia đình, là cô gái ngoan ngoãn trong mắt thầy cô và bạn bè. Cuộc sống của cô có phần ngột ngạt, nhưng dường như cô đã quen với điều đó, thậm chí còn sợ hãi thay đổi.
Đúng vậy, Kha Ngọc Sam yếu đuối và không nổi bật, sợ hãi trước quyền lực và rắc rối, giống như biết bao người bình thường khác mà Trần Duyên Tri từng gặp.
Nhưng dù là một người như vậy, Kha Ngọc Sam vẫn mạnh mẽ hơn Vương Thược Thanh rất nhiều.
Cô chỉ lặng lẽ và thiếu tự tin chứ không hề độc ác hay nham hiểm. Dù do dự, cuối cùng Kha Ngọc Sam vẫn chọn đứng ra nói lên sự thật, bởi sâu trong cô là một người lương thiện. Dù yếu đuối, cô vẫn biết phân biệt đúng sai và hiểu rằng không thể im lặng trước bóng tối.
Những kẻ nhút nhát như Kha Ngọc Sam đôi khi cũng biết can đảm.
Ngay lúc này, Lê Vũ Liên nắm chặt tay Kha Ngọc Sam, đôi mắt cong cong đầy sự biết ơn:
“Đừng nói vậy mà. Cậu không có lỗi gì với tôi cả.”
“Ngọc Sam, đừng khóc nữa nhé.”
Ngoài lều, ánh nắng vàng rực rỡ như rót mật, gió khẽ lướt qua làm những tán lá xào xạc vờn nhau trong điệu nhạc của thiên nhiên. Không khí trong lành thoang thoảng hương cây cỏ mang đến cảm giác thanh bình và nhẹ nhàng, tựa như xua tan mọi muộn phiền.