Trần Duyên Tri hơi ngẩn ra.
Cô mở miệng, định nói gì đó, nhưng Hứa Trí Liên trước mặt đã ngẩng đầu lên, vẻ thất vọng trên khuôn mặt đã biến mất không dấu vết, vẫn ôn hòa như gió xuân thổi qua ngưỡng cửa: “À phải rồi, chú chưa hỏi cháu tên gì.”
Trần Duyên Tri lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Cháu tên là Trần Duyên Tri ạ. Duyên của ‘duyên phận’, Tri của ‘biết’ ạ.”
Hứa Trí Liên nhìn cô: “Duyên Tri, tên rất hay.”
“Cháu và Tiểu Trạc là bạn cùng lớp phải không?”
Trần Duyên Tri thấy lòng nhói lên, bắt đầu tìm cách diễn đạt thích hợp: “Dạ không ạ. Chúng cháu… quen nhau qua câu lạc bộ của trường.”
Khói trà lượn lờ, Hứa Trí Liên nhìn vào nước trà xanh, giọng trầm: “Thằng bé rất hiếm khi chơi với con gái, nên chú rất tò mò, hỏi thêm vài câu, hy vọng không làm cháu thấy bị xúc phạm.”
Trần Duyên Tri vội vàng lắc đầu: “Không đâu ạ.”
Hứa Trí Liên ngẩng lên cười nhẹ: “Cháu cũng có thể hỏi chú, chú rất vui được kể cho cháu nghe những chuyện ngốc nghếch của thằng bé hồi nhỏ, chắc nó cũng không quá để tâm đâu.”
Kiểu tình huống kinh điển, đến nhà bạn chơi gặp ba mẹ bạn ắt sẽ được nghe về quá khứ xấu hổ của đối phương.
Trần Duyên Tri toát mồ hôi: “Không, không cần đâu ạ…” Làm sao có thể không để tâm cho được!
Trần Duyên Tri khựng lại một chút, cô nhìn Hứa Trí Liên: “Thực ra cháu rất tò mò, chú làm nghề gì ạ?”
“Cháu cảm thấy công việc của chú và mẹ Lâm Trạc đều rất bận rộn.”
Hứa Trí Liên không trả lời thẳng, mà lại híp mắt cười: “Cháu muốn đoán thử không?”
Trần Duyên Tri: “Dạ… Cháu thấy chú giống như làm công việc liên quan đến nghệ thuật.”
Hứa Trí Liên cười gật đầu: “Đúng vậy, cháu đoán không sai, chú đúng là một người làm nghệ thuật.”
Trần Duyên Tri chợt nghĩ ra điều gì đó: “Là hội họa phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Hứa Trí Liên nói: “Chú vẫn luôn làm việc trong lĩnh vực hội họa truyền thống.”
Trần Duyên Tri bừng tỉnh. Lúc này cuối cùng cô cũng đã hiểu được khí chất mâu thuẫn trên người Hứa Lâm Trạc đến từ đâu.
Có lúc cậu rất nhạt nhẽo thờ ơ, có lúc lại nổi bật đậm sắc, rõ ràng làm những việc của kẻ tham vọng, nhưng nụ cười và cử chỉ lại khiến người ta nghĩ đến một vị tiên nhân tĩnh lặng, không có một gợn sóng.
Cậu vừa xuất thế lại nhập thế, hóa ra là vì cậu sinh ra trong một gia đình như vậy, phần khát khao danh lợi đến từ người mẹ là thương nhân, còn mặt ôn hòa thanh nhã đến từ người ba là họa sĩ. Chính môi trường gia đình phức tạp và mâu thuẫn như vậy đã tạo nên một Hứa Lâm Trạc đặc biệt như thế.
Hứa Trí Liên: “Thật ra từ ba, bốn năm trước, công việc của chú đã giảm đi rất nhiều, vì lý do sức khỏe. Bác sĩ cũng dặn chú phải nghỉ ngơi nhiều hơn, bớt lao lực, nên cũng đã từ chối một số hoạt động trước đây cần tham dự, chỉ xử lý một số việc cần thiết, cũng đã giao hết những công việc không liên quan đến sáng tác cho người khác quản lý.”
“Bây giờ chú cũng thường xuyên ở nhà. Chỉ là khi ở nhà, cũng hiếm khi có thể trò chuyện với Tiểu Trạc. Thằng bé quá nghiêm khắc với bản thân, không phải đi tập thể dục thì cũng ở trong phòng đọc sách làm bài, chú luôn không tìm được thời điểm thích hợp để nói chuyện với nó.”
Hứa Trí Liên ngẩng mắt lên nhìn, ánh mắt trong sáng và ấm áp: “Duyên Tri à, cháu thấy Tiểu Trạc là người như thế nào?”
Trần Duyên Tri sửng sốt: “Cháu ạ?”
Cô cụp mắt xuống, từ từ mở lời: “Cậu ấy… là một người rất đáng tin. Làm việc gì cũng nắm chắc, khiến người ta cảm thấy có thể yên tâm dựa vào cậu ấy, giao cho cậu ấy xử lý những vấn đề khó khăn. Cậu ấy luôn tích cực thực hiện những thứ mình muốn, rất thẳng thắn bày tỏ sở thích và cảm xúc của mình, đối xử với những người xung quanh rất chân thành. Rõ ràng rất thông minh, nhưng không kiêu ngạo nóng vội, mà lại rất tự giác và chăm chỉ.”
“Cậu ấy rất xuất sắc, cũng rất hoàn hảo, luôn là người nổi bật nhất trong một nhóm người.”
Hứa Trí Liên không giống như những bậc phụ huynh bình thường, nghe con mình được khen ngợi là vui vẻ ngay, mà im lặng nhìn Trần Duyên Tri, khóe miệng vẫn giữ nụ cười không thay đổi: “Không có khuyết điểm sao?”
Trần Duyên Tri ngẩn người, rồi nghe thấy giọng nói kéo dài của Hứa Trí Liên:
“Chắc là có chứ.”
Bàn tay Trần Duyên Tri đặt dưới bàn từ từ nắm chặt: “… Vâng, cháu phát hiện, thật ra cậu ấy không giỏi vẽ lắm.”
“Nhưng chú nói, chú luôn làm việc trong lĩnh vực hội họa truyền thống. Cháu đoán chú là một họa sĩ phải không ạ? Nên khi vừa biết chuyện này, cháu cũng khá bất ngờ.”
“Cháu đoán không sai, chú đúng là họa sĩ.” Hứa Trí Liên cười nhẹ, đặt tách trà trong tay xuống bàn.
“Từ khi còn rất nhỏ, Tiểu Trạc đã tỏ ra vô cùng thông minh. Nó là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện và nghe lời, rất hiếm khi chống đối ba mẹ, bảo học gì thì học nấy, mà hầu như đã làm gì thì cũng làm rất tốt. Nhất là trong việc học tập, chưa bao giờ khiến bọn chú phải lo lắng.”
“Từ đời ông nội của chú, tức là ba của ông nội Lâm Trạc, gia đình bọn chú đã bắt đầu theo học hội họa truyền thống. Ông nội của Lâm Trạc là một họa sĩ truyền thống rất giỏi, từ nhỏ chú và anh chị em đã được thấm nhuần, cũng coi như được truyền thụ từ ông, cả ba người đều có thành tựu trong lĩnh vực hội họa.”
“Bọn chú đều học vẽ từ nhỏ, từ lúc còn bé đã bộc lộ tài năng hội họa. Tiểu Trạc lại sinh ra rất thông minh lanh lợi, nên ban đầu, chú tưởng nó cũng sẽ kế thừa được tài năng hội họa của gia đình. Dù sao những việc khác đối với nó đều quá dễ dàng, về mặt hội họa lại có gene di truyền từ tổ tiên, lẽ ra thằng bé phải là một tài năng hiếm có.”
“Chú bắt đầu dạy nó vẽ từ năm nó 4 tuổi, cho đến 8 tuổi. Ban đầu chú lấy lý do nó còn nhỏ để tự thuyết phục mình, nhưng sau khi nó vào tiểu học, lý do này bắt đầu ngày càng không đứng vững nữa.”
“Tại sao vậy? Thằng bé học rất giỏi ở tất cả các môn, luôn đứng nhất lớp, nổi bật trong các hoạt động ngoại khóa ở trường, chơi piano và viết thư pháp cũng vượt xa bạn bè cùng trang lứa.”
“Chỉ có vẽ tranh, dù chú có dạy dỗ tận tình đến đâu, kết quả cũng luôn khiến người ta thất vọng. Tiểu Trạc vẫn mãi là một người mới bắt đầu không biết gì cả, như thể bẩm sinh đã không có năng khiếu vẽ vậy.”
Hứa Trí Liên cụp mắt xuống, nụ cười trên môi dần phai nhạt: “Năm nó 8 tuổi, chú đã không còn dạy nó học vẽ tranh truyền thống nữa.”
“Không thể phủ nhận, chú đã thất vọng. Tài năng mà gia đình tự hào lại không xuất hiện ở con trai mình, thằng bé vốn thông minh xuất chúng, nhưng trong lĩnh vực này lại tầm thường đến vậy, khiến người ta không khỏi cảm thán về sự công bằng và tàn nhẫn của thế giới.”
“Nhưng dù vậy, chú cũng chưa từng nghĩ đến việc loại bỏ hoàn toàn việc vẽ tranh khỏi cuộc đời thằng bé. Chú đã từng nghĩ, coi vẽ tranh như một sở thích, từ từ bồi dưỡng cho thằng bé. Dù có tầm thường cũng không sao, chú chỉ hy vọng có thể truyền đạt cho thằng bé tất cả những điều tốt đẹp mà chú cảm nhận được từ trong hội họa.”
“Cho đến một ngày, Lâm Trạc đến tìm chú. Nó là một đứa trẻ rất mạnh mẽ, từ khi biết chuyện đã rất ít khi khóc lóc, sau khi đi học, chú hầu như chưa từng thấy nó khóc vì bất cứ chuyện gì.”
“Lúc đó nó còn rất nhỏ, đứng chỉ cao đến ngực chú. Một đứa trẻ nhỏ như vậy, cầm tờ giấy vẽ đứng trước mặt chú, khóc đến mức không thở nổi.”
“Nó cứ xin lỗi chú. Thằng bé vừa khóc vừa nói: ‘Con xin lỗi, xin lỗi ba. Con không có năng khiếu như vậy. Con không thể trở thành một người giống như ba được’.”
Hứa Trí Liên ngước mắt lên, ánh mắt tĩnh lặng: “Từ đó về sau, chú không chỉ từ bỏ việc tiếp tục dạy nó vẽ, mà còn cố tình tránh những chủ đề liên quan đến hội họa truyền thống. Trước đây chú rất thích dẫn nó đi xem triển lãm tranh, đi vẽ phong cảnh, nó cũng thường xuyên đi cùng chú tham dự một số hoạt động liên quan đến hội họa truyền thống, nhưng sau đó, chú đều không dẫn nó đi nữa.”
“Chú bắt đầu nhận ra rằng, việc không có tài năng vẽ tranh không phải là lỗi của thằng bé. Ngược lại, chú là ba, nhưng ngày ngày lại đặt ra một mục tiêu không thể đạt được cho con mình, vô hình chung đang hủy hoại thằng bé, không ngừng mang lại cho nó những cú sốc và áp lực to lớn như vậy — chú mới là người đã làm sai.”
“Một đứa trẻ tự tin như vậy, từ nhỏ đã tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, phải buồn bã và tuyệt vọng đến mức nào mới có thể vừa khóc vừa nói ra những lời như thế.”
Trần Duyên Tri ngẩn ngơ nhìn Hứa Trí Liên, trái tim đập liên hồi trong ngực, nhưng cô lại cảm thấy hơi thở nặng nề và khó khăn, như thể có một tảng đá lớn đè lên lồng ngực cô vậy.
Hứa Trí Liên: “Cũng từ đó về sau, Tiểu Trạc… bắt đầu không thích nói chuyện với chú. Nó rất thông minh, có lẽ trong quá trình lớn lên cũng đã hiểu ra một số chuyện, biết rằng việc một người ba như chú làm là đáng ghét đến mức nào.”
“Hôm nay nói với cháu nhiều như vậy, nếu nó biết được, có lẽ sẽ càng ghét chú hơn.”
Trần Duyên Tri: “Không, không phải vậy đâu ạ.”
Hứa Trí Liên hơi giật mình, ông ấy nhìn về phía Trần Duyên Tri, cô gái ngồi trước mặt ông ấy có vẻ mặt kiên định và nghiêm túc, như thể sợ ông ấy không nghe rõ, cô lặp lại câu nói đó một lần nữa: “Chú Hứa, không phải vậy đâu ạ.”
“Cháu đoán Lâm Trạc không hề ghét chú. Chắc chắn cậu ấy cũng cảm thấy tự hào về chú.”
Trần Duyên Tri hơi cụp mắt xuống: “Cháu… cháu không dám tự nhận mình là người hiểu cậu ấy nhất, nhưng cháu nghĩ, cháu vẫn hiểu cậu ấy khá rõ.”
“Cậu ấy trông có vẻ rất quan tâm đến những thứ bên ngoài, điểm số, danh dự và các câu lạc bộ, cậu ấy cố gắng rất nhiều để giành lấy từng thứ một, nhưng cháu chưa bao giờ cảm thấy cậu ấy là người thực dụng. Ngược lại, cháu thấy cậu ấy rất dịu dàng. Cậu ấy sẽ kiên nhẫn an ủi cháu hết lần này đến lần khác, giải thích cho cháu, giúp cháu nhanh chóng thoát khỏi bóng tối của việc thi cử thất bại, cậu ấy sẽ chú ý đến tâm trạng của cháu, luôn bao dung cho sự nóng nảy của cháu.”
“Cậu ấy rất can đảm. Cậu ấy là người can đảm nhất mà cháu từng gặp, cậu ấy sẽ rất thẳng thắn bày tỏ tâm trạng và suy nghĩ của mình, chúng cháu cũng từng cãi nhau, nhưng cậu ấy luôn chủ động giao tiếp với cháu, cậu ấy sẽ chủ động tìm cháu để làm lành sau khi nhận ra lỗi lầm, cũng nói ra từng chuyện mình đã làm sai, quan trọng nhất là, cậu ấy sẽ nói rằng cậu ấy rất quan tâm đến cháu. Cậu ấy luôn không sợ bày tỏ cảm xúc của mình, cậu ấy trông có vẻ lạnh lùng và kiềm chế, nhưng thực ra là một người chân thành và nhiệt tình.”
“Từ lần đầu tiên gặp cậu ấy, cháu đã rất thắc mắc khí chất đó của cậu ấy từ đâu mà có. Nhưng sau khi gặp chú, cháu đã hiểu ngay.” Trần Duyên Tri nhìn Hứa Trí Liên: “Chú Hứa, Lâm Trạc rất giống chú.”
“Nếu không phải kính trọng và yêu mến một người từ tận đáy lòng, thì không thể tự làm cho mình trở nên giống người đó đến vậy.”
Ánh mắt cô gái nhìn qua cũng giống như lời nói của cô, thẳng thắn và chân thành, có thể làm lay động bất kỳ trái tim cứng rắn nào.
“Cậu ấy là một người đặc biệt xuất sắc và tuyệt vời, chú cũng vậy. Trong những lời vừa rồi với chú, chú luôn quan tâm đến cảm xúc của cháu, nghĩ cho cháu, chủ động giúp cháu bớt căng thẳng. Mặc dù đây là lần đầu gặp chú, nhưng cháu cảm thấy chắc chắn chú là một người rất tốt, cháu tin rằng Lâm Trạc cũng nghĩ như vậy.”
Hứa Trí Liên nhìn Trần Duyên Tri, sự ngạc nhiên trong mắt ông ấy từ từ tan biến như băng tuyết tan chảy, rồi ông ấy khẽ cười.
Trong mắt Hứa Trí Liên tràn đầy ánh sáng dịu dàng.
Ông ấy thì thầm: “Thì ra là vậy.”
Thì ra đây chính là cô gái mà Tiểu Trạc thích.
Là một người như thế này sao.