Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 98

“Chính là như vậy. Cháu nghĩ chú có thể tìm thời gian để nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy, chỉ cần nói lại những điều chú vừa nói với cháu là được rồi.”

Hứa Trí Liên: “Chú hiểu rồi, cảm ơn cháu.”

Trần Duyên Tri nhìn đôi mắt cười của Hứa Trí Liên, có chút không hiểu: “Chú đang…”

“Xin lỗi, chú hơi thiếu ý tứ rồi.”

Hứa Trí Liên cười nói: “Chú muốn hỏi, Duyên Tri, đây có phải là lần đầu tiên cháu đến đây không?”

Trần Duyên Tri dừng lại một chút, do dự giây lát, rồi vẫn chọn nói thật: “Cháu đã đến đây một lần rồi, lần đó cũng là Lâm Trạc mời cháu, chúng cháu học trong phòng khách cả một buổi chiều.”

Hứa Trí Liên chậm rãi gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh sáng lên: “Chú hiểu rồi.”

“Có lẽ hỏi như vậy hơi đường đột.” Hứa Trí Liên đặt tay lên đầu gối, khẽ gõ nhẹ, nhìn Trần Duyên Tri đầy dịu dàng: “Nhưng trước đây chú đã thấy một bức tranh trên bàn trong phòng khách, bức tranh đó, Hứa Lâm Trạc nói với chú là do một người bạn được mời đến nhà vẽ.”

“Duyên Tri, bức tranh đó có phải do cháu vẽ không?”

Trần Duyên Tri hơi khựng lại, có vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ đối phương sẽ nhắc đến chuyện này: “Vâng, đúng ạ.”

Hứa Trí Liên mỉm cười, ánh mắt vô cùng ôn hoà: “Quả nhiên, chú đoán đúng là cháu rồi.”

“Trước đây cháu đã học hội họa truyền thống phải không?”

Trần Duyên Tri khẽ gật đầu: “Vâng ạ. Cháu rất thích vẽ, bắt đầu học hội họa truyền thống từ năm 7 tuổi, học được sáu năm ạ.”

Cô gái ngồi thẳng lưng, đôi mi dài phủ xuống hốc mắt: “Nhưng sau khi lên cấp ba… cháu không học tiếp nữa.”

Hứa Trí Liên nhìn cô chăm chú: “Vì sao cháu không học tiếp?”

“… Một phần là do áp lực học tập.” Trần Duyên Tri nói: “Việc dự định thi vào trường Trung học Đông Giang đã tạo áp lực khá lớn cho cháu. Cháu đã cân nhắc có nên tạm dừng vẽ một thời gian không, cháu rất sợ sự tập trung của mình bị phân tán.”

“Mặt khác, ba mẹ cháu cũng không thực sự hiểu cháu. Họ cho rằng vẽ tranh không thể mang lại lợi ích thiết thực cho tương lai của cháu, cháu chỉ là học sinh bình thường, dù có vẽ giỏi đến đâu, tương lai cũng không thể kiếm tiền bằng nó được. So với việc đó, thi tốt vào trường cấp ba tốt, rồi vào một trường đại học tốt, tương lai có bằng cấp đẹp để tìm một công việc tốt, đó mới là điều thực tế hơn.”

“Vì vậy họ cũng nói với cháu, hy vọng cháu có thể từ bỏ vẽ tranh.”

Hứa Trí Liên: “Lúc đó cháu không nghĩ đến việc chuyển sang học Mỹ thuật hội hoạ sao?”

Hàng mi của Trần Duyên Tri khẽ run lên, giọng nói trở nên hơi ngập ngừng: “Cháu đã từng cân nhắc. Cháu thực sự rất thích vẽ.”

“Nhưng cháu không thể bỏ được thành tích học tập của mình. Chú Hứa, đôi khi cháu cảm thấy mình quá kiêu ngạo. Cháu luôn nghĩ rằng thành tích của mình khá tốt, tại sao phải từ bỏ con đường thi đại học thông thường.”

“Cháu sợ nếu chọn con đường thi năng khiếu, cháu sẽ hối hận. Xung quanh cháu hầu như không có bạn bè nào là học sinh nghệ thuật, nhiều người nghĩ rằng con đường nghệ thuật là một lối tắt, phần lớn học sinh chọn thi năng khiếu là vì thành tích văn hóa không tốt. Cháu cực kỳ sợ người khác nhìn cháu như vậy. Cháu khó có thể chịu đựng được việc bị nhìn nhận như thế.”

“Lúc đó cháu quá hư vinh, quá ngây thơ, và cũng quá sợ mình khác biệt với người khác.”

Bây giờ nhớ lại, Trần Duyên Tri nhận ra rằng cô thực sự không cần phải quan tâm đến ánh mắt của người khác. Đó là cuộc đời của cô, cô chỉ cần lắng nghe sự lựa chọn từ trái tim mình là đủ.

Nhưng lúc đó cô còn quá nhỏ, sợ trước sợ sau, không hiểu được lý lẽ này.

Nói cho cùng, lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ yếu đuối, không đủ can đảm, không đủ kiên định.

Có được kết quả như ngày hôm nay cũng là điều tất nhiên, không thể trách ai khác.

Trần Duyên Tri: “Sau khi đến trường Trung học Đông Giang, cháu mới nhận ra rằng thành tích và trí tuệ mà cháu tự hào thực ra chẳng đáng là bao. Ở đây có quá nhiều người tài năng xuất chúng, cũng không thiếu những học sinh chăm chỉ cố gắng.”

“Cháu không thông minh hơn người khác, cũng không chăm chỉ hơn người khác, chẳng mấy chốc, thành tích đã tụt xuống.”

“Trong thời gian đó, ngoài việc cảm thấy bị đánh bại, cảm thấy học tập trở nên khó khăn, cháu cũng từng hối hận về quyết định trước đây của mình.”

“Lúc đó cháu cũng đã từng nghĩ, nếu cấp hai cháu chuyển sang học Mỹ thuật, liệu có phải cháu sẽ không nửa vời như bây giờ không? Ít nhất cháu sẽ học những gì mình thích, hắn là cháu sẽ, ít nhất là hạnh phúc hơn bây giờ. Nhưng cháu sẽ không bao giờ có được câu trả lời mình muốn. Điều đó chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng của cháu, ngày qua ngày được nhớ lại trong những phút giây thất bại trong học tập.”

Hoàng hôn thiêu đốt khung cửa sổ, ánh sáng ấm áp lan tỏa khiến bóng dáng cô gái ngồi trên ghế sofa càng thêm rực rỡ mà lẻ loi.

“Nhưng thực ra cháu là người khá biết nhìn xa trông rộng. Cháu không thích suy nghĩ quá nhiều, luôn cảm thấy trong những khó khăn của cuộc sống vẫn còn một tia hy vọng.” Trần Duyên Tri nhìn Hứa Trí Liên, hàng mi cô không còn run rẩy, ánh mắt cũng bất ngờ trở nên bình tĩnh như nước: “Vì vậy sau đó cháu cũng đã nguôi ngoai.”

“Nếu lúc đó cháu chuyển sang học Mỹ thuật, có lẽ cháu đã không gặp được Hứa Lâm Trạc.”

Ánh mắt Hứa Trí Liên khẽ giật mình, nhưng Trần Duyên Tri đã quay đi, nhìn vào góc bàn trà, nụ cười phớt thoáng hiện trên gương mặt: “Được làm bạn tốt với cậu ấy, cháu cảm thấy đó là điều tốt đẹp nhất đã xảy ra với cháu kể từ khi lên cấp ba.”

“Cậu ấy đã giúp cháu rất nhiều, nếu không có cậu ấy, có lẽ cháu khó có thể trở thành con người như bây giờ.”

Trần Duyên Tri vùng vẫy thoát khỏi trạng thái khó nói đó: “Xin lỗi, cháu có hơi lẩm bẩm một mình rồi.”

“Không đâu.” Hứa Trí Liên nhìn Trần Duyên Tri với ánh mắt dịu dàng như gió xuân: “Chú rất vui khi được nghe suy nghĩ của cháu.”

“Thực ra, dù chú có nói những lời tự kiểm điểm như thế nào, sự thật vẫn không thay đổi, chú và mẹ của Tiểu Trạc đều đã từng vì công việc mà bỏ bê thằng bé, quan tâm đến thằng bé rất ít.”

“Mẹ thằng bé đòi hỏi ở nó rất cao, luôn thuê đủ loại gia sư và giáo viên, giờ nghĩ lại, thực ra Lâm Trạc chưa bao giờ nói với bọn chú thằng bé thích gì cả.”

“Đến khi nhớ lại những chuyện này, Tiểu Trạc đã trở nên rất độc lập rồi, bọn chú làm ba mẹ, ngoài việc hỗ trợ tài chính, dường như chưa bao giờ giúp được gì cho nó cả. Khi thằng bé học cấp hai, cách cư xử đã rất chín chắn rồi, cũng bắt đầu từ lúc đó, mối quan hệ trong gia đình bọn chú luôn giữ một khoảng cách mơ hồ, như có một lớp màng ngăn cách vậy.”

“Chú cũng muốn cố gắng quan tâm đến thằng bé, nhưng bây giờ thằng bé học hành bận rộn, chú cũng không muốn sự quan tâm của mình trở thành gánh nặng cho nó, lại sợ không kiểm soát được mức độ, làm hỏng chuyện.”

“Giờ thấy nó có được bạn tốt.” Hứa Trí Liên mỉm cười, có vẻ rất mãn nguyện: “Chú cũng vui mừng cho nó.”

“Sau này, cũng nhờ cháu chăm sóc Tiểu Trạc nhiều hơn nhé.”

Trần Duyên Tri ngẩn người, vội vàng lên tiếng: “Sao lại thế được ạ, chú không cần nói vậy đâu. Thực ra từ trước đến nay đều là cậu ấy chăm sóc cháu nhiều hơn. Chú nói vậy, cháu sẽ rất áy náy…”

“… Ba?”

Lời nói của Trần Duyên Tri bị cắt ngang, hai người ngồi trên ghế sofa quay đầu lại theo tiếng gọi. Hứa Lâm Trạc đứng thẳng người, tay cầm một hộp bánh kem xuất hiện ở lối vào, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong mắt cậu lộ ra một thoáng ngạc nhiên không thể nhầm lẫn.

Hứa Lâm Trạc đặt chìa khóa xuống và bước lại gần: “Ba, hôm nay không phải ba bận công việc sao?”

“À.” Hứa Trí Liên đặt tách trà xuống, đứng dậy nhẹ nhàng, mỉm cười: “Đúng là vậy.”

“Chỉ là ba nhớ ra có vài thứ quên lấy, tiện thể về lấy một chuyến, lát nữa sẽ quay lại studio.”

Trần Duyên Tri đột ngột ngẩng đầu nhìn Hứa Trí Liên: “???”

Vừa nãy chú không nói vậy mà?

Hứa Lâm Trạc muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “… Ra là vậy.”

Hứa Lâm Trạc quay đầu nhìn Trần Duyên Tri đang ngồi trên ghế sofa, không biết đã bị Hứa Trí Liên giữ lấy bao lâu rồi. Cô gái cũng đang nhìn họ với vẻ mặt ngơ ngác, giờ đây, người vốn bình tĩnh trầm ổn đã toát ra đầy vẻ bối rối.

Ánh mắt Hứa Lâm Trạc dừng lại một chút, rồi nhanh chóng thu về, nhìn về phía Hứa Trí Liên đang đi tới: “Xin lỗi, con tưởng tối nay ba và mẹ đều có việc, nên không nói trước với ba mẹ mà đã đưa bạn học về nhà.”

Hứa Trí Liên cười hiền dịu: “Không sao, ba già rồi, ở đây cũng chẳng biết nói gì với các con, các con cứ chơi vui vẻ. Mọi thứ trong nhà đều có thể dùng tự nhiên.”

Hứa Trí Liên đứng trước mặt Hứa Lâm Trạc, bấy giờ, Trần Duyên Tri mới nhận ra, đường nét gương mặt của cặp ba con đứng đối diện nhau này rất giống nhau, cả hai đều có đôi mắt phượng sâu thẳm.

Hứa Trí Liên mỉm cười với Hứa Lâm Trạc.

“Tiểu Trạc, chúc mừng sinh nhật 18 tuổi.”

Hứa Lâm Trạc hơi giật mình: “… Cảm ơn ba.”

Hứa Trí Liên nhìn về phía Trần Duyên Tri đang ngồi trên ghế sofa: “Lúc nãy con không có ở đây, ba đã nói chuyện với Duyên Tri một lát, bọn ba trò chuyện rất vui vẻ.”

Hứa Trí Liên nhìn cô với nụ cười rạng rỡ: “Phải không Duyên Tri?”

Trần Duyên Tri vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, nghe lời Hứa Trí Liên, cũng gặt đầu theo phản xạ.

Hứa Lâm Trạc nhìn phản ứng của Trần Duyên Tri, có vẻ không chắc chắn, bèn nhìn thẳng vào ba mình: “Ba có tự giới thiệu với cô ấy không?”

Nụ cười của Hứa Trí Liên càng sâu hơn: “Chưa.”

Sau khi hiểu rõ tình hình, Hứa Lâm Trạc quay sang nhìn Trần Duyên Tri: “Duyên Tri, để tôi giới thiệu chính thức, đây là ba tôi, ông ấy là một họa sĩ tranh truyền thống.”

Hứa Trí Liên mỉm cười gật đầu: “Chú tên là Hứa Trí Liên, chữ Trí trong ‘thanh nhã’, chữ Liên trong ‘hoa sen’.”

Biểu cảm của Trần Duyên Tri từ ngạc nhiên ban đầu chuyển sang khó tin, cuối cùng dừng lại ở sửng sốt.

“Chú… ! Chú chính là vị đó…!”

Trong đầu Trần Duyên Tri như có tia chớp lóe lên, đã kết nối tất cả lại với nhau.

Hứa Lâm Trạc, Hứa Trí Liên.

Phải rồi, sao mãi bây giờ cô mới phát hiện ra điều bất thường chứ?

Cảm giác quen thuộc mơ hồ này!

Hứa Trí Liên cười một cách khiêm tốn lịch sự: “Lúc trước hỏi cháu có từng học tranh truyền thống không, sau khi nghe câu trả lời của cháu, chú đoán chắc cháu đã xem qua tác phẩm của chú rồi, nên có hơi e ngại, không dám tự giới thiệu với cháu.”

Trần Duyên Tri đứng bật dậy: “Vâng, đúng vậy ạ! Cháu rất thích tác phẩm của chú!”

“Thực ra, lý do cháu học tranh truyền thống cũng là vì lần đó cháu đã xem triển lãm của chú, và đã được chiêm ngưỡng tác phẩm nổi tiếng 《Mưa Trút Núi》 của chú.” Trần Duyên Tri có hơi gấp gáp quá mức: “Xin lỗi, cháu hơi xúc động…”

Hứa Trí Liên trấn an: “Không sao, không cần để ý đến những phép xã giao đó.”

“Chú rất vui khi nghe cháu nói cháu thích bức tranh kia.”

“Chú không giới thiệu về mình ngay, thực ra cũng vì không biết cháu có thích tranh của chú hay không, nếu không thích thì sẽ rất khó xử.” Hứa Trí Liên cười nhẹ: “Dù sao, cháu cũng không nhận ra chú là ai ngay, nhưng cháu lại học tranh truyền thống đã lâu, nghĩ đi nghĩ lại hình như chỉ có thể là không thích tranh của chú thôi.”

Trần Duyên Tri cảm thấy hơi xấu hổ: “Xin lỗi ạ, cháu không quá quan tâm đến ngoại hình và những chuyện khác của họa sĩ, cháu thường chỉ xem tác phẩm thôi, nên không nhận ra chú ngay, thật sự xin lỗi…”

Hứa Trí Liên cười to: “Ra là vậy, vậy thì chú yên tâm rồi.”

Hứa Trí Liên bước đến trước mặt Trần Duyên Tri, nhẹ nhàng vỗ vai cô, đợi đến khi cô ngẩng đầu nhìn ông ấy, mới mở lời với giọng dịu dàng: “Duyên Tri, chú rất thích bức tranh của cháu. Khi bức tranh cháu vẽ xuất hiện trước mặt chú, gần như chú đã bị nó cuốn hút ngay lập tức. Trong tranh của cháu chứa đựng rất nhiều cảm xúc, chú có thể cảm nhận được, cháu rất thích nó, cháu yêu nó.”

“Vì vậy đừng bao giờ nản chí, hãy tự tin vào bản thân.”

“Cháu vẽ rất đẹp. Chú thật lòng hy vọng trong tương lai, cháu có thể tiếp tục kiên trì vẽ tranh. Chú mong đợi một ngày nào đó có thể xem những tác phẩm khác của cháu.”

Ánh mắt Hứa Trí Liên dịu dàng: “Nếu cháu quyết định tiếp tục học tranh truyền thống, cũng hoan nghênh cháu đến tìm chú, chú rất vui lòng giải đáp thắc mắc cho cháu.”

Trần Duyên Tri cảm thấy một nơi sâu thẳm trong lòng mình sụp đổ, niềm vui dần dần tràn đầy. Không biết là vì lời khẳng định muộn màng dành cho cô, hay vì cảm giác được người khác chấp nhận mà bỗng lúng túng chân tay.

Cổ họng cô nghẹn ngào, nhưng đôi mắt lại sáng rõ như ban ngày.

“… Vâng.”

Bình Luận (0)
Comment