Hai người nhìn theo bóng Hứa Trí Liên khuất dần sau cửa chính.
Trần Duyên Tri quay mặt đi, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Lâm Trạc đang tiến lại gần.
Có người ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cô, mùi hương lành lạnh lan tới.
Trần Duyên Tri quay đầu nhìn, thấy Hứa Lâm Trạc đang nhìn cô, ánh mắt long lanh như sóng nước, khiến người ta ngỡ rằng cậu rất quyến luyến người mình đang nhìn chăm chú.
Cậu gọi cô: “Thanh Chi.”
Trần Duyên Tri siết chặt lòng bàn tay, người trước mắt lại đâm trúng một góc trong tim cô.
Cô ổn định tâm trạng, cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Ừ?”
Hứa Lâm Trạc tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cân nhắc hồi lâu mới lên tiếng: “Vừa rồi… ba tôi có nói gì không nên nói với cậu không?”
Trần Duyên Tri chậm rãi hiểu ra: “Cậu lo rằng chú ấy nói gì đó không nên nói với tôi à?”
Hứa Lâm Trạc: “… Đúng là có hơi lo.”
Một chút hứng thú dâng lên trong lòng, trên mặt Trần Duyên Tri hiện lên ý cười, cô nhìn cậu đầy vẻ thích thú: “Hứa Lâm Trạc, cậu lo chú ấy nói gì với tôi? Cậu có quá khứ đen tối gì không muốn tôi biết sao?”
Hứa Lâm Trạc cười nói: “Tôi sợ ông ấy kể với cậu những chuyện xấu hồi bé của tôi, như vậy hình tượng của tôi trong lòng cậu sẽ sụp đổ mất.”
Trần Duyên Tri cố tình nói: “Hả? Hóa ra cậu có hình tượng trong lòng tôi sao?”
Hứa Lâm Trạc cười cong mắt: “Tôi nghĩ là có. Nếu không thì sao Thanh Chi lại cho phép tôi theo đuổi chứ.”
“Với tính cách của cậu, nếu là người hoàn toàn không có cảm giác thì cậu sẽ từ chối ngay, tôi cũng từng thấy cậu từ chối người khác rồi.” Ánh mắt Hứa Lâm Trạc dịu dàng như bầu trời lúc chiều tà: “Vì vậy Thanh Chi vẫn hơi thích tôi một chút phải không.”
“Điều tôi cần làm, chính là khiến cho chút thích đó của Thanh Chi ngày càng nhiều hơn. Cho đến khi Thanh Chi cảm thấy không thể thiếu tôi mới được.”
Trần Duyên Tri cố nén tiếng tim đập ngày càng hưng phấn của mình, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Cô khẽ lên tiếng nghi ngờ: “Hứa Lâm Trạc, cậu thật sự chưa từng yêu đương sao? Tại sao cậu giỏi nói thế?”… Giỏi nói lời tình tứ như vậy.
Hứa Lâm Trạc cười càng rạng rỡ hơn: “Thật sự chưa từng mà. Tôi đã nói rồi, Thanh Chi là mối tình đầu của tôi.”
“Tôi chỉ đơn giản nói ra những suy nghĩ trong lòng mình thôi.” Giọng Hứa Lâm Trạc bỗng mang vẻ tổn thương, xen lẫn một chút buồn bã: “Thanh Chi nghi ngờ tôi vì điều này sao? Thật đau lòng.”
Trần Duyên Tri: “…” Ban đầu còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, bây giờ đã chẳng còn chút nào nữa.
Trần Duyên Tri do dự một lúc, nhìn về phía Hứa Lâm Trạc: “Ba cậu, đúng là đã nói với tôi rất nhiều chuyện về cậu.”
Hứa Lâm Trạc gật đầu, nhưng nụ cười đã phai nhạt đi: “Là chuyện gì vậy?”
Trần Duyên Tri nhìn vào mắt Hứa Lâm Trạc: “Chú ấy nói, chú ấy cảm thấy cậu sẽ không muốn gặp chú ấy vào ngày sinh nhật. Bởi vì chú ấy nghĩ cậu ghét người cha như chú ấy.”
Dường như Hứa Lâm Trạc không ngờ sẽ nghe được những lời như vậy, cả người lập tức sững sờ.
Trần Duyên Tri thấy người trước mặt hơi hé môi, nhỏ giọng thốt lên một câu: “… Tại sao ông ấy lại nghĩ vậy?”
“Tôi cũng không biết. Nhưng Hứa Lâm Trạc à, tôi cảm thấy cậu không hề ghét chú ấy.” Trần Duyên Tri nói: “Tôi đã nói với chú ấy như vậy.”
“Chú Hứa đã nói với tôi một số lời thật lòng, là về cậu. Nhưng tôi nghĩ mình không nên thuật thẳng lại lời của chú ấy, sự giao tiếp giữa hai người, tôi không nên vượt quá.” Ánh mắt Trần Duyên Tri mơ màng: “Nhưng tại sao chú ấy lại nghĩ như vậy?”
“Chú Hứa nói, sau khi chú ấy không tiếp tục dạy cậu vẽ tranh nữa, cậu đã không còn thân thiết với chú ấy. Có phải vậy không? Cậu có khúc mắc là vì chuyện đó à?”
Những ngón tay Hứa Lâm Trạc đặt trên đùi hơi di chuyển, ánh mắt lại dừng lại ở một nơi nào đó: “Những gì ba tôi nói cũng không sai.”
“Vậy nên.” Hứa Lâm Trạc nhìn Trần Duyên Tri: “Chắc ông ấy đã kể hết những chuyện đó cho cậu rồi phải không?”
Trần Duyên Tri gật đầu: “Ừm.”
“Nếu cậu muốn nói với tôi, tôi rất vui, sẽ lắng nghe cậu thật chân thành. Nếu cậu không muốn nói, tôi sẽ quên hết những điều tôi nghe được hôm nay, cũng không nhắc lại với người khác.”
Ánh mắt Hứa Lâm Trạc dần dần trở nên dịu dàng, cậu khẽ cười nói: “Không đến mức đó đâu, đó không phải là chuyện một khi nhắc tới thì sẽ chạm đến vảy ngược của tôi.”
“Chỉ là một số trải nghiệm rất thất bại, tuy đã buông bỏ, nhưng nếu có thể, vẫn không muốn nhớ lại cảm giác bất lực lúc đó.”
Trần Duyên Tri: “Chú ấy nói, vì lúc đó cậu đã khóc trước mặt chú ấy, nên chú ấy mới quyết định từ bỏ việc tiếp tục dạy cậu vẽ.”
“Đúng vậy. Lúc đó, tôi thực sự cảm thấy rất buồn, rất đau lòng.” Hứa Lâm Trạc cụp mắt: “Thật ra khi lớn lên tôi cũng dần hiểu được rất nhiều lý lẽ, ví dụ như tôi nên có lý tưởng của riêng mình, tôi không cần phải ép buộc bản thân kế thừa sự nghiệp gia đình, tôi hoàn toàn có thể không cần trở thành một họa sĩ xuất sắc như ba, không biết vẽ, cuộc đời tôi cũng không vì thế mà thất bại.”
“Nhưng đối với tôi lúc đó, không thể trở thành một người giống như ba, cú sốc đó là rất lớn, như thể tai họa ngập đầu. Tại sao trong cùng một thế hệ chỉ có mình tôi không có chút tài năng nào, tại sao thế giới lại bất công với tôi như vậy ở khía cạnh ấy.”
“Lúc đó tôi đã cảm thấy cả cuộc đời mình sẽ sụp đổ hết. Khi tôi đứng trước mặt ba, tôi cũng nghĩ như vậy, tôi nghĩ chắc ba cũng đã hoàn toàn thất vọng về tôi rồi. Dù sao tôi cũng vô dụng như thế.”
“Về mặt này, tôi luôn cảm thấy tự ti, có phần canh cánh trong lòng khó diễn tả được, quan trọng nhất là, tôi nghĩ ba tôi sẽ không còn kỳ vọng gì vào tôi nữa. Có lẽ vì tâm lý đó, dù sau này lớn lên hiểu chuyện, trong lòng tôi vẫn luôn có chút mâu thuẫn đối với ông ấy.”
“Rõ ràng tôi không ghét ông ấy, nhưng tôi không dám chủ động tiếp cận ông ấy nữa, vì tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ đối mặt với sự lạnh nhạt hay thờ ơ của ba như thế nào. Vì không thể đối phó, nên thà không cho mình cơ hội bị tổn thương, tôi luôn bảo vệ mình như vậy.”
Trần Duyên Tri nhìn cậu: “Không có gì đâu. Tôi cũng thường làm như vậy.”
Hứa Lâm Trạc thoát ra khỏi cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Trần Duyên Tri bên cạnh, mỉm cười: “Vì vậy có lẽ tôi đã biết tại sao ông ấy nghĩ tôi ghét ông ấy rồi.”
“Sau này tôi cực kỳ khao khát sự quan tâm của mẹ, có lẽ cũng vì lý do đó. Bởi vì tôi nhận ra mình có thể đáp ứng được kỳ vọng của mẹ, trong khi tôi không bao giờ có thể làm được điều đó với ba. Trong thâm tâm, tôi cảm thấy mình không thể nhận được sự quan tâm của ba nữa, nên tôi khao khát nhận được nhiều hơn từ mẹ, để bù đắp tình yêu thương còn thiếu từ ba. Đối với tôi, học giỏi không khó, nên tôi bắt đầu học hành chăm chỉ.”
“Nhưng Thanh Chi à, thực ra tôi chưa bao giờ trách ba cả.” Hứa Lâm Trạc cười nhẹ, song, tiếng cười ấy nghe như một tiếng thở dài: “Trước đây, ba thường dẫn tôi đi xem triển lãm tranh, cũng như đưa tôi tham dự các sự kiện. Nơi tôi thích nhất chính là phòng vẽ của ba, dù chỉ ở đó không làm gì cả, tôi cũng cảm thấy rất an tâm.”
“Nhưng sau đó, ba không bao giờ đưa tôi đi xem triển lãm nữa. Nếu mẹ không nói, thậm chí tôi còn không biết ba có sự kiện mới để tham dự. Một ngày nọ, tôi muốn vào phòng vẽ xem thử, nhưng phát hiện cánh cửa vốn không bao giờ khóa giờ đã bị khóa lại. Không lâu sau, thậm chí ba còn chuyển phòng vẽ ra ngoài, studio của ông ấy cũng được thành lập vào thời gian đó.”
“Hành động của ba giống hệt như đã hoàn toàn thất vọng về tôi, muốn đưa hội họa ra khỏi cuộc đời tôi vậy.”
Trần Duyên Tri vốn vẫn im lặng lắng nghe, lúc này mới đột ngột lên tiếng: “Không phải vậy đâu.”
“Hứa Lâm Trạc à, đúng là ba cậu muốn đưa hội họa ra khỏi cuộc đời cậu, nhưng không phải vì thất vọng về cậu, mà là sợ cậu buồn. Chú Hứa nói, chú ấy không muốn cậu nhìn thấy những bức tranh đó, cũng không muốn cậu liên tưởng đến những chuyện buồn.”
Trần Duyên Tri nhìn thẳng vào mắt Hứa Lâm Trạc, đôi mắt đen láy như phản chiếu núi non hồ biển: “Chú ấy nói rằng mình không nên áp đặt hy vọng của bản thân lên cậu. Thực ra, chú ấy rất quan tâm đến cậu, chưa bao giờ không hài lòng về cậu chỉ vì cậu không biết vẽ.”
Hứa Lâm Trạc nhìn Trần Duyên Tri sững sờ, một lúc sau mới thở hắt ra, giọng nói hơi run, nhưng ánh mắt dần dần tươi cười, giọng điệu có phần nghẹn ngào: “Thì ra là vậy sao.”
Trần Duyên Tri chủ động đưa tay ra, bàn tay của cả hai đan vào nhau trên mặt gỗ lim lạnh lẽo.
“Ừm.” Trần Duyên Tri nhìn sâu vào mắt Hứa Lâm Trạc, từ từ lặp lại: “Cả hai người đều hiểu lầm nhau. Vì vậy, Hứa Lâm Trạc à, nếu có thời gian, cậu hãy chủ động tìm ba nói chuyện nhé.”
Rõ ràng hai ba con này đều là những người dịu dàng, rõ ràng vẫn luôn nghĩ đến nhau.
Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã trải dài đến tận chân trời, ánh sáng rực rỡ dần bị màu xanh thẫm hút lấy, phủ lên một màn đêm mềm mại như nhung.
Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc, khẽ mấp máy môi: “… Tôi có điều muốn hỏi cậu, là… về chú Hứa.”
Hứa Lâm Trạc nhìn sang: “Ừm? Chuyện gì vậy?”
Trần Duyên Tri là một đứa trẻ rất, rất nhạy bén. Mặc dù mỗi lần Hứa Trí Liên nhắc đến chuyện đó đều lướt qua, tránh né trọng tâm, nhưng cô vẫn bắt được một số thông tin thoáng qua.
“Sức khỏe của chú Hứa có vấn đề gì không?” Trần Duyên Tri do dự hồi lâu, liên tục điều chỉnh cách nói: “Lúc nãy chú ấy có nhắc với tôi, những năm gần đây chú ấy giảm bớt công việc là vì lý do sức khỏe.”
Hứa Lâm Trạc ngẩn người, ánh mắt trào dâng dòng suy nghĩ: “… Cũng không phải là không thể nói.”
“Ông nội tôi mất khi tôi khoảng 11, 12 tuổi, ông cũng là một họa sĩ tranh truyền thống nổi tiếng. Lúc đó được chẩn đoán là do một căn bệnh liên quan đến hệ tuần hoàn. Trong dòng họ nhà tôi, căn bệnh này rất phổ biến, hầu hết đều phát bệnh khi 70, 80 tuổi, sau đó đẩy nhanh quá trình lão hóa tự nhiên. Cuối cùng, ông nội tôi cũng ra đi sau vài năm phát bệnh.”
“Còn ba tôi thì bị ngất một lần khi tôi học lớp 9, sau đó được đưa đi bệnh viện kiểm tra và được chẩn đoán mắc một bệnh hiếm gặp. Căn bệnh hiếm này chính là biến thể của bệnh ông nội tôi mắc phải.”
“May mắn là loại biến thể hiếm gặp này không nghiêm trọng, không đe dọa đến tính mạng.” Hứa Lâm Trạc nói: “Nhưng cơ chế của bệnh ba tôi mắc phải giống hệt bệnh của ông nội. Sau khi phát bệnh, cơ thể sẽ dần dần yếu đi, rất khó trở lại mức khỏe mạnh như trước.”
“Vì vậy, bệnh nhân cũng phải rất chú ý đến việc điều dưỡng và tình trạng sinh hoạt, có nhiều điều cấm kỵ hơn, không được có cảm xúc quá mạnh, không được ăn bất kỳ thức ăn kích thích nào, không được tập thể dục, đặc biệt là không được làm việc quá sức. Bác sĩ cũng dặn ba tôi giảm bớt công việc không cần thiết, nếu điều kiện cho phép thì tốt nhất là không nên tiếp tục làm việc nữa.”
“Lúc đó mẹ tôi lập tức đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra. May mắn là tôi không bị di truyền căn bệnh hiếm này.” Hứa Lâm Trạc nhắm mắt lại: “Lúc đó tôi bắt đầu cảm thấy rất buồn và bất công. Ba tôi mới hơn 40 tuổi, ông ấy vẫn còn rất yêu công việc của mình, có rất nhiều người mong đợi ông ấy, thích những tác phẩm ông ấy tạo ra. Nhưng vì thế mà ông ấy rất ít khi cầm cọ vẽ nữa.”
“Trong giai đoạn bệnh tình nặng nhất, hơn nửa năm ông ấy không vào phòng vẽ lần nào. Nhìn dáng vẻ ngày càng gầy đi của ông, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.”
“Cũng vào lúc này, thông qua sự giới thiệu của bạn bè, mẹ tôi đưa ba tôi đi gặp một bác sĩ Đông y. Vị bác sĩ Đông y đó kê cho ba tôi một thang thuốc, dặn dò ông ấy phải thay đổi một số thói quen sinh hoạt.”
“Bệnh tình của ba tôi bắt đầu có chuyển biến từ lúc đó. Sức khỏe của ông ấy bắt đầu tốt lên và ngày càng ổn định hơn. Tuy những điều cấm kỵ vẫn còn nguyên, nhưng ông ấy đã có thể dần dần quay lại làm việc, mọi thứ đều có hy vọng.”
“Thanh Chi à, trước đây cậu có hỏi tôi tại sao lại chọn ngành học này, thực ra là vì chuyện này đấy. Chính vào lúc đó tôi bắt đầu đưa ra quyết định.”
Hứa Lâm Trạc nói: “Tôi muốn sau này có thể nghiên cứu y học cổ truyền, phát triển thêm trên nền tảng hiện có, để nó có thể giúp đỡ ba tôi, những người lớn khác trong gia đình, thậm chí là nhiều người hơn nữa. Tôi có thể không cần phải dấn thân vào phòng thí nghiệm để làm nghiên cứu, vì điều tôi muốn làm là dung hợp, hợp nhất và đổi mới. Tôi muốn hiểu rõ môn học này, vì nếu không hiểu nó, sẽ không thể phát triển nó được.”
Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc, ánh mắt trong veo.
Một lúc sau cô mới lên tiếng: “Nhưng Hứa Lâm Trạc à, đó có phải là điều cậu muốn làm vì yêu thích không?”
Hứa Lâm Trạc hơi ngạc nhiên: “Gì cơ?”
Trần Duyên Tri thẳng lưng, ánh mắt nhìn về phía xa. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ tràn vào, không gian yên tĩnh như đáy nước sâu.
Trần Duyên Tri: “Hứa Lâm Trạc, thứ cậu thực sự yêu thích là gì?”
“Tôi nhớ cảnh tượng lần đầu tiên tôi mở trang Hạt nhân nóng chảy của cậu. Cậu biết lúc đó tôi nghĩ gì không?” Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc chăm chú: “Tôi nghĩ, chắc hẳn người này rất thích Vật lý, rất thích vũ trụ, thích khám phá những điều chưa biết. Bởi vì những chủ đề cậu quan tâm và những cuốn sách cậu đã đọc gần như đều liên quan đến những thứ đó.”
“Sau khi quen nhau hơn, chúng ta đã trao đổi danh sách sách và bài hát. Trực giác trong lòng tôi càng ngày càng mạnh mẽ.”
Hứa Lâm Trạc nhìn Trần Duyên Tri, một lúc lâu không nói gì, sau một hồi mới chậm rãi lên tiếng: “Nhưng tôi thực sự cũng muốn nghiên cứu y học cổ truyền. Hơn nữa…”
“Hứa Lâm Trạc, cậu đừng vội phủ nhận tôi.” Ánh mắt Trần Duyên Tri bình tĩnh, nhưng cũng mang theo những gợn sóng lăn tăn: “Nếu học y học cổ truyền, chọn Hóa học rõ ràng sẽ phù hợp hơn, nhưng cậu lại chọn Địa lý, đây chính là điều tự cậu cũng không giải thích hết được.”
“Vì ngành cậu thực sự muốn học là Thiên văn. Từ sâu thẳm trong lòng cậu đã đưa ra sự lựa chọn, ngay cả khi cậu không nhận ra, những gì cậu chọn mới chính là thứ cậu thật sự yêu thích.”
“Hứa Lâm Trạc, tôi chỉ không muốn cậu bỏ quên tình cảm thật sự của mình.” Trần Duyên Tri nhìn về phía người đối diện với ánh mắt trong suốt, từng câu từng chữ như trọng lượng ngàn cân, nhưng lại nhẹ tựa tơ liễu.
“Tôi sợ rằng cậu thực sự không phân biệt rõ, đâu là đam mê, đâu là trách nhiệm.”