Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 22

Hứa Đông Hạ đã rời khỏi nhà họ Phó.

Quách Uyển Như vẫn ngồi trên ghế sô pha, giữ nguyên tư thế khi cô rời đi, thần sắc nặng nề, ánh mắt như phủ một tầng sương lạnh. Trong đầu bà vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng của Hứa Đông Hạ trước khi bước ra khỏi cửa.

Cái gì gọi là Lục Hà đích thân chỉ đích danh cô làm bác sĩ điều trị chính?

Rõ ràng cô mới về nước không lâu, sao hai người họ lại có thể thân thiết đến mức đó?

Nghĩ mãi không ra, Quách Uyển Như thấy lòng rối bời, bàn tay đặt trên đầu gối bất giác siết chặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Lục Hà, bà từng gặp một lần trong một bữa tiệc cùng Phó Hạ Viễn—bề ngoài ôn hòa điềm đạm, nhưng tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó. Tâm tư anh ta thâm sâu khó dò, che giấu cực giỏi.

Bà muốn Đông Hạ tránh xa anh ta, không phải vì sợ Phó Hy Lâm ghen tuông, mà là lo cô sẽ bị tổn thương.

Người đàn ông đó chẳng để lộ cảm xúc, ở giới tài chính lại như một vị thần thao túng cục diện, mạnh mẽ quyết đoán. Bao nhiêu người phụ nữ ở thành phố Đồng Thành mơ mộng có được anh ta, bao nhiêu gia đình quyền thế khao khát thông gia với nhà họ Lục.

Con gái mình tính cách ra sao, bà quá rõ—càng vì hiểu nên mới càng lo. Đông Hạ chưa từng thích lối sống phù hoa của giới thượng lưu, nên bà không muốn con gái đi sai một bước, rồi vạn kiếp bất phục.

Bà vừa bình tâm lại thì thấy Phó Hy Lâm từ trên lầu bước xuống, gương mặt u ám như có mây đen phủ kín.

Quách Uyển Như khẽ nhíu mày, gạt bỏ lo lắng, đứng dậy nhìn về phía cô ta với vẻ dịu dàng như thường lệ:

“Hy Lâm, con đói chưa? Để dì bảo người làm hâm lại đồ ăn.”

Phó Hy Lâm bật cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng đầy khinh ghét liếc bà một cái:

“Ba còn chưa tỉnh, bà đừng giả vờ giả vịt tỏ vẻ quan tâm tôi nữa!”

Quách Uyển Như đã quen với những lời lẽ chua ngoa của cô ta, chỉ nhẹ giọng nói:

“Vậy nếu con đói thì cứ bảo người làm hâm đồ ăn đi, dì lên lầu chăm sóc ba con một chút.”

Bà vừa bước một chân lên cầu thang thì giọng Phó Hy Lâm vang lên sau lưng, sắc bén như lưỡi dao:

“Bà đã cướp ba tôi, Hứa Đông Hạ thì cướp đi mạng của mẹ tôi. Giờ còn muốn cướp cả người đàn ông tôi thích—hai mẹ con các người, sao lại thích cướp đồ của người khác như vậy, không sợ báo ứng à?!”

Cô ta trừng trừng nhìn bóng lưng căng cứng của bà, n.g.ự.c phập phồng vì tức giận.

Mắt đỏ hoe, lớp trang điểm hoàn hảo cũng đã lem nhem.

Giọng cô ta run rẩy nhưng vẫn đầy căm phẫn:

“Hai người các người chỉ là thứ xuất thân từ khu ổ chuột, có tư cách gì… có tư cách gì để tranh giành với tôi?!”

Quách Uyển Như từ từ quay lại, nhíu mày:

“Hy Lâm, Đông Hạ và Lục Hà chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân, không hề phức tạp như con nghĩ.”

“Không hề?”

Phó Hy Lâm nhếch môi cười khẩy, ánh mắt chứa đầy giễu cợt:

“Vậy tại sao cô ta không chịu đổi người khác? Tại sao cứ bám riết lấy Lục Hà không buông?”

Quách Uyển Như vẫn giữ giọng điềm đạm:

“Vừa nãy con cũng nghe thấy rồi—là chính Lục Hà đích thân yêu cầu Đông Hạ làm bác sĩ điều trị chính. Nếu con không tin, sao không tự mình đến hỏi cậu ta cho rõ?”

Một câu nói, như dội nước lạnh thẳng vào khí thế hung hăng của Phó Hy Lâm.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, môi cắn chặt đến bật máu.

Cô ta cũng muốn hỏi. Nhưng hai ngày nay cô đã đến bệnh viện vài lần, bên kia đều viện lý do “nghỉ ngơi tĩnh dưỡng” để từ chối tiếp.

Rõ ràng là… không muốn gặp cô ta.

Càng nghĩ càng tủi thân, mắt càng đỏ hoe, lớp trang điểm vốn tinh xảo giờ nhoè nhoẹt.

Cô ta nghiến răng, giọng khàn khàn đầy tức tối:

“Tôi sẽ hỏi rõ. Nhưng bà cũng nghe cho kỹ—Lục Hà là của tôi! Nếu một ngày nào đó tôi phát hiện Hứa Đông Hạ có tâm tư không nên có với anh ấy, tôi nhất định sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt trong giới y học mà cô ta hãnh diện nhất!”

Bình Luận (0)
Comment