Rời khỏi biệt thự nhà họ Phó, Hứa Đông Hạ liền nhận được cuộc gọi từ Sở Nhan.
Trời đã tối, đèn đường và biển hiệu neon lấp lánh trên từng dãy phố.
Chiếc SUV màu trắng lặng lẽ lướt đi giữa dòng xe tấp nập. Vừa kết nối tai nghe Bluetooth, giọng nói có phần mỏi mệt của Sở Nhan đã vang lên bên tai cô:
“Đông Hạ, hôm qua tớ đã rời khỏi Đồng Thành rồi. Có vài chuyện nghĩ mãi không thông, nên tớ ra ngoài đi dạo giải tỏa. Xin lỗi vì không báo cho cậu sớm, để cậu phải lo lắng…”
Cô ấy vừa dứt lời, giọng Đông Hạ đã vang lên, bình thản hỏi:
“Cậu đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Xe dừng lại ở ngã tư, Đông Hạ nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói:
“Cậu đang ở cùng Chu Trí An, đúng không?”
Một giây trôi qua, hơi thở của Sở Nhan như ngưng đọng.
Lát sau, cô ấy nhẹ giọng “ừ” một tiếng, giọng như tan trong gió:
“Đông Hạ, tớ không muốn sau này phải hối hận… Tớ muốn thử lại một lần nữa. Nếu kết cục vẫn như cũ, tớ sẽ buông tay.”
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, gió mang theo mùi đêm thổi vào khoang xe, thổi cả tiếng nói của Sở Nhan vang vọng trong lòng cô.
Hứa Đông Hạ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không có một chút biểu cảm d.a.o động nào.
Cô và Sở Nhan quen nhau từ nhỏ, quá hiểu tính cách của cô bạn, nên cũng đoán trước được sẽ có ngày hôm nay.
“Được.” – Cô đáp lời.
Sở Nhan hơi ngẩn người, hốc mắt bất chợt cay cay, giọng cũng run run:
“Đông Hạ… tớ hứa… đây là lần cuối cùng.”
“Ừ.”
Về đến căn hộ, Hứa Đông Hạ ném túi xách và chìa khóa xe lên bàn.
Rõ ràng hôm nay chỉ làm hai ca phẫu thuật, nhưng không hiểu sao lại thấy mệt hơn cả những hôm làm bốn, năm ca liên tục.
Cô lấy quần áo sạch trong phòng ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm. Đầu óc trống rỗng, giờ cô chỉ muốn được tắm nước nóng thật lâu, sau đó lên giường ngủ một giấc.
Khoảng hai mươi phút sau, Hứa Đông Hạ bước ra khỏi phòng tắm. Mái tóc vẫn còn ướt xõa trên vai, tay cầm khăn lau nhẹ.
Cô lấy từ tủ lạnh ra một chai nước trái cây, vừa uống được một ngụm thì điện thoại trên bàn bất ngờ rung lên.
Là thông báo của WeChat.
Cô vặn lại nắp chai, lười nhác lê dép bông đi tới. Mở khóa, trượt vào ứng dụng WeChat, cô nhìn thấy một yêu cầu kết bạn mới.
ID người gửi: Người đàn ông đẹp trai nhất Đồng Thành
Ghi chú: Bác sĩ Hứa bác sĩ Hứa, tôi là Thẩm Nhất Hàng đây, người bạn đẹp trai nhất của Lục Hà!
Hứa Đông Hạ nhìn đoạn ghi chú, hơi nhíu mày.
Cô ngồi xuống sofa, vừa lau tóc vừa cân nhắc hai giây, cuối cùng vẫn bấm chấp nhận.
Ngay sau đó, đối phương lập tức nhắn tin:
Người đàn ông đẹp trai nhất Đồng Thành:
Bác sĩ Hứa, muộn vậy rồi mà vẫn chưa ngủ à~(≧▽≦)/~
DX:
Ừ, chuẩn bị ngủ rồi.
Hàm ý rất rõ: anh có thể cút được rồi.
Điện thoại lại rung thêm lần nữa.
Người đàn ông đẹp trai nhất Đồng Thành:
Tên cô thật là đơn giản và thẳng thừng ghê luôn á!
DX:
Sao mà bằng anh được…
Bên kia, Thẩm Nhất Hàng nhìn chằm chằm tin nhắn vừa nhận, đọc đi đọc lại mấy lần, gãi đầu lẩm bẩm:
“Sao tự dưng lại thấy cô ấy đang cười nhạo mình nhỉ?”
Lẩm bẩm xong, cậu ta quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đọc sách trên giường bệnh.
“Lục Hà, tôi không đẹp trai hả?”
Người đàn ông kia không ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp:
“Cậu có thể cút rồi.”
Thẩm Nhất Hàng chu môi, lượn qua, đưa điện thoại ra trước mặt Lục Hà, ra vẻ đắc ý:
“Cậu không tò mò xem bác sĩ Hứa vừa nhắn gì với tôi sao?”
Lục Hà liếc mắt nhìn qua, nội dung tin nhắn ngắn gọn lọt vào mắt anh.
Sau đó, anh quay sang nhìn bạn mình, môi khẽ nhếch lên:
“Cụ ông Thẩm có biết là anh trốn ra đây không?”
Thẩm Nhất Hàng lập tức như bị điểm huyệt, trợn tròn mắt:
“Thôi thôi thôi, tôi đi, tôi đi liền được chưa.”
Dứt lời, cậu ta như dính dầu dưới chân, xoay người bỏ chạy khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Nhất Hàng vẫn còn tức tối, vừa đi vừa móc điện thoại ra, nghĩ một lúc rồi gửi thêm một tin nhắn cho Hứa Đông Hạ.