Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 24

Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, sương đêm giăng kín, đối lập hẳn với ánh đèn chùm pha lê ấm áp nơi phòng khách.

Động tác lau tóc của Hứa Đông Hạ khựng lại một nhịp, ánh mắt có phần phức tạp khi nhìn thấy tin nhắn mới từ Thẩm Nhất Hàng.

Người đàn ông đẹp trai nhất Đồng Thành:

Bác sĩ Hứa, Lục Hà lại phát bệnh rồi. Tối nay cứ giở chứng không chịu uống thuốc, ai nói gì cũng không nghe, cô mau mau khuyên anh ta đi.

Vừa đọc xong, một dãy số điện thoại lập tức được gửi đến.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là số của Lục Hà.

Hứa Đông Hạ không trả lời, chỉ tiếp tục chậm rãi lau tóc. Những giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống, thấm ướt một mảng lớn trên lưng áo.

Cô chợt nhớ lại vài chuyện.

Là những chuyện không mấy vui vẻ xảy ra trong những ngày gần đây — mà trong số đó, phân nửa đều liên quan đến Lục Hà.

Rất lâu sau, cô mới mở khóa màn hình điện thoại, bấm gọi dãy số kia.

Chuông đổ mấy hồi mới có người bắt máy.

Lạ lùng thay, cả hai bên đều không lên tiếng ngay, chỉ lặng lẽ nghe tiếng thở của đối phương, im lặng đến kéo dài.

Hứa Đông Hạ uể oải ngồi sâu vào sofa, mái tóc đã được lau khô gần hết. Cô nắm lấy chiếc khăn trong tay, cuối cùng phá vỡ sự im lặng:

“Lục tiên sinh, sao anh biết là tôi?”

Giọng nam trầm khàn vang lên bên tai, chậm rãi và kiềm chế:

“Bác sĩ Hứa hình như hay quên thì phải.”

Anh đã điều tra cô, làm sao có chuyện không biết số điện thoại?

Nghe được hàm ý trong lời nói ấy, Hứa Đông Hạ chỉ khẽ bật cười, không mấy để tâm:

“Lục tiên sinh lại đang giở chứng không phối hợp điều trị à?”

Đầu dây bên kia im lặng chừng hai giây.

Anh đã đoán ra cô hỏi vậy là vì lời của Thẩm Nhất Hàng, giọng điệu bình tĩnh:

“Thẩm Nhất Hàng nói với cô?”

Anh dừng một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi lại:

“Cô tin à?”

“Lục tiên sinh, anh từng khen tôi thông minh xinh đẹp cơ mà.”

Cô tất nhiên sẽ không dễ dàng tin vào mấy lời bịa đặt của Thẩm Nhất Hàng.

Trong phòng bệnh ánh sáng lờ mờ, người đàn ông đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, bóng dáng lẫn vào bóng tối. Không nhìn rõ được biểu cảm, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm như ánh trăng mờ ngoài kia.

Bên ngoài, bóng cây lay động, đêm khuya yên tĩnh đến lạ thường.

Anh trầm mặc vài giây, cuối cùng lên tiếng:

“Bác sĩ Hứa gọi tới, là muốn nói chuyện với tôi?”

“Ừ.”

Hứa Đông Hạ không phủ nhận, cô dựa lưng vào sofa, xoa nhẹ vai cổ nhức mỏi, rồi thẳng thắn:

“Lục tiên sinh, anh có thích Phó Hy Lâm không?”

Đầu bên kia im lặng, giọng anh thong thả vang lên:

“Cô gọi điện, chỉ để hỏi tôi câu này?”

“Xem ra là không thích rồi.”

Hứa Đông Hạ khẽ cong khóe môi, ánh mắt rũ xuống, hàng mi dài cong tạo thành một bóng mờ dưới mí mắt.

Điện thoại im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều của hai người.

Cô l.i.ế.m nhẹ bên má trong, giọng nói không nhanh không chậm:

“Vậy anh là đang thích tôi?”

Người đàn ông bên kia vẫn chưa trả lời, như thể đang chờ cô nói tiếp.

Hứa Đông Hạ khựng lại một giây, rồi bỗng bật cười, đôi mắt dần lạnh xuống, giống như ánh trăng ngoài cửa sổ – sáng nhưng không ấm:

“Lục tiên sinh, nếu anh không thích tôi, thì việc anh tiếp cận tôi, chẳng phải là đang dùng tôi làm tấm khiên để đẩy Phó Hy Lâm ra xa sao?”

Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cười của anh.

Trầm thấp, khàn khàn, đầy thờ ơ và bất cần.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng cười ấy dễ khiến người ta đắm chìm, còn có phần dụ hoặc đến khó hiểu.

Trái tim cô bất giác thắt lại một nhịp.

Hứa Đông Hạ thu lại ánh nhìn, gương mặt vẫn bình thản như thường.

“Cười gì?”

“Sợ tôi lợi dụng cô à?” – anh hỏi lại, giọng lười biếng.

Hứa Đông Hạ mím môi, nghe thấy tiếng cười kia lại thấy lòng bực bội:

“Chẳng lẽ anh không?”

“Không có.”

Giọng anh trầm thấp, đầy vẻ nghiêm túc:

“Bác sĩ Hứa, tôi không lợi dụng phụ nữ – nhất là những người vừa xinh đẹp vừa thông minh như cô.”

Bình Luận (0)
Comment