Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 25

Cuộc gọi đã kết thúc, nhưng giọng nói trầm khàn của người đàn ông vẫn văng vẳng bên tai, như chưa từng rời đi.

Trong phòng ngủ yên ắng mờ tối, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, rèm cửa bị gió khẽ thổi tung, bóng đổ dưới sàn cũng theo đó lay động.

Trên chiếc giường trắng muốt mềm mại, Hứa Đông Hạ trở mình, gối đầu lên tay, đôi mắt vẫn còn sáng rõ, chưa hề buồn ngủ.

— Bác sĩ Hứa, tôi không lợi dụng phụ nữ, nhất là kiểu phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh như cô.

Cô biết rõ câu đó chỉ là một lời trêu đùa.

Nhưng cả đêm, trằn trọc không yên, Hứa Đông Hạ vẫn không thể ngăn bản thân suy nghĩ miên man — vì sao người đàn ông này lại dễ dàng nắm bắt cảm xúc của cô đến thế…

Cô khó chịu vỗ vỗ gối, lại đổi tư thế thoải mái hơn, cố nhắm mắt buộc mình phải ngủ.

Đêm dài và đặc quánh, yên tĩnh đến mức dường như mọi thanh âm đều biến mất.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, người phụ nữ trên giường dần chìm vào giấc mộng, hơi thở ổn định.

Cô mơ thấy vài mảnh ký ức rời rạc.

Có thành phố San Francisco ở Mỹ, nơi cô từng theo học và thực tập tại học viện y.

Có cảnh trong một nhà hàng theo chủ đề, cô sơ cứu cho một bệnh nhân lên cơn hen suyễn đột ngột.

Và có cả hành lang lạnh lẽo, nơi cô lặng lẽ chịu đựng những cú đấm, lời sỉ vả từ người nhà của một bệnh nhân không qua khỏi.

Tỉnh dậy, Hứa Đông Hạ cảm thấy má mình ươn ướt.

Cô lặng lẽ nhìn trần nhà, như đã quá quen với chuyện này, nằm thêm một lát đến khi đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vang lên.

Trở mình, xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Thời tiết vẫn tươi sáng như mọi ngày, cả thành phố lại bước vào guồng quay mới.

Vừa trở về văn phòng, Hứa Đông Hạ còn chưa kịp thay xong áo blouse thì Chu Mai đã hớt hải chạy vào, đến cả cửa cũng chẳng buồn gõ.

Cô trông vô cùng căng thẳng, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Hứa Đông Hạ quay đầu lại thấy cô, động tác cài nút áo khựng lại, khẽ hỏi:

“Lại xảy ra chuyện à?”

Chu Mai vội vàng lắc đầu, cắn chặt môi dưới:

“Bác sĩ Hứa, chị tốt nhất nên xem qua diễn đàn bệnh viện.”

“Diễn đàn?”

Hứa Đông Hạ hơi cau mày, tiện tay lấy ống nghe trong ngăn bàn ra:

“Tôi phải đi thăm bệnh, lát nữa xem sau.”

Chu Mai vội cản cô lại, vẻ mặt lúng túng pha lẫn lo lắng:

“Bác sĩ Hứa, trên diễn đàn bây giờ đang lan truyền tin…”

“Tin gì?”

“Trên diễn đàn đang nói chị từng vì tư thù cá nhân mà cố ý để một bệnh nhân c.h.ế.t trên bàn mổ. Họ nói… nói rõ ràng bệnh nhân đó còn có thể cứu được, nhưng vì chị cố tình lơ là, tiêu cực xử lý, dẫn đến bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất, nên…”

Câu sau, Chu Mai không dám nói tiếp nữa.

Cô nhận ra người phụ nữ trước mặt mình bình tĩnh đến lạ — bình tĩnh đến mức có phần bất thường.

Không khí như ngưng đọng, thời gian cũng như bị bóp nghẹt giữa bầu không khí im lìm ấy.

Một lúc lâu sau, Hứa Đông Hạ mới hoàn hồn, nhìn cô một cái, khẽ mím môi:

“Không sao. Cô ra ngoài làm việc đi.”

Chu Mai vẫn đứng nguyên, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Bác sĩ Hứa, em tin chị không phải người như vậy. Chị hoàn toàn có thể lên tiếng đính chính mà…”

Chưa dứt lời, Hứa Đông Hạ đã bình tĩnh cắt ngang:

“Dù có đính chính, tôi có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng người khác thì sao?”

Chu Mai sững lại, nghẹn lời.

Câu trả lời quá rõ ràng — không thể. Cô ấy nói đúng, cho dù có lên tiếng làm sáng tỏ, thì miệng lưỡi người đời vẫn nằm trên thân họ. Muốn nói thế nào, muốn vặn vẹo ra sao, chẳng ai có thể kiểm soát được chỉ nhờ vài câu thanh minh.

So với những tin đồn vô căn cứ và những suy đoán ngày càng vô lý kia, thì vài lời giải thích yếu ớt thực sự chẳng khác gì muối bỏ bể.

Chu Mai mới chỉ là bác sĩ thực tập, nhưng cô hiểu rõ: đối với một bác sĩ, chuyện này chính là một vết nhơ chí mạng.

Điều khiến cô không ngờ là — bệnh nhân cũng đã biết chuyện này rồi.

Bình Luận (0)
Comment