Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 101

Chương 101: Dũng sĩ ưng non.

Bên ngoài bộ lạc, tiếng tù và vang lên. Mục Trọng Hạ ở xa trong phòng luyện kim nên không nghe thấy, Taqilan ở trong lều tò mò đi tới bên giường nhìn ra ngoài. Nhiều người trong bộ lạc đang chạy ra ngoài, Taqilan còn thấy bóng dáng Terra trong số đó. Chẳng lẽ những người lính hộ tống hành lý đã trở lại sao? Nhanh vậy ư?

Amunda cũng đang đọc sách và luyện tập thư pháp trong lều vội nhảy lên, chộp lấy chiếc áo khoác lông thú của mình, mặc vào và rời khỏi lều. Nhiều đứa trẻ trong bộ lạc cũng chạy ra ngoài và tỏ ra rất vui mừng. Zhuotan đang giúp dựng lều để tăng cường khả năng chống chọi với cái lạnh cũng tò mò dừng lại, Tesir nói: “Chắc là đám Abiwo đã quay lại.”

Hai mắt Zhuotan sáng lên: “Abiwo đã trở lại?!”

Nói xong, cậu ta vứt xương thú trên tay xuống rồi chạy ra ngoài, trong lòng hơi lo lắng. Liệu Abiwo có thành công tìm được ma thú đồng hành của mình không? Abiwo có thể trở thành dũng sĩ không?

Bên ngoài bộ lạc, một nhóm thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đang được những người đàn ông trưởng thành trong bộ lạc khiêng trên vai, vây quanh cổ vũ. Thủ lĩnh Mushka và đại phù thuỷ cũng bước ra. Lần này có hơn 200 thiếu niên ra ngoài luyện tập, nhưng chỉ có hơn 90 người thành công mang về ma thú đồng hành của mình. Những thiếu niên không thành công mang ma thú của mình về rất thất vọng và buồn bã, nhưng họ cũng được người lớn chào đón nồng nhiệt, chúc mừng họ vì đã dũng cảm trải nghiệm.

Trong số những người này, một thiếu niên đứng đó, trên mặt không có mấy nụ cười, bên cạnh là một con sư tử lửa đỏ rực. Từ chỗ phình ra trên trán là có thể đoán rõ ràng rằng đó là một ma thú có năng lực thuật pháp.

“A huynh!”

Đang chạy, Amunda vừa liếc nhìn đã thấy anh trai mình và ma thú đứng bên cạnh. Vào lúc đó, niềm tự hào trong lòng Amunda hóa thành những giọt nước mắt phấn khích, trào ra trong mắt cậu bé. Cậu bé lao tới chỗ anh trai và hét lên lần nữa: “A huynh!”

Abiwo vốn ít nói ít cười cúi xuống bế em trai mình lên, để cậu bé ngồi trên cổ mình rồi nói: “Amunda, đây là ma thú đồng hành của anh, Moxi.”

Amunda: “Thật đẹp!” Ngay sau đó, lời nói của Amunda khiến dáng vẻ thờ ơ của Abbiwo nhanh chóng rạn nứt, “A huynh, mau đến gặp Mục a phụ, Mục a phụ rất lo lắng cho anh!”

Abiwo ngẩng đầu lên và nói, “Mục a phụ?!”

Amunda cười rạng rỡ: “Mục a phụ đã trở lại!”

Abiwo sửng sốt một lúc, sau đó anh cõng em trai và dẫn Moxi chạy nhanh về phía bộ lạc. Phía sau họ, Baisimi và Ifusai cũng thành công tìm được ma thú đồng hành của mình, hét lên: “Abiwo, sao vậy?”

“Mục a phụ của tôi đã trở lại!”

Sau khi hô lên một tiếng, Abiwo cõng em trai mình tăng tốc.

Amunda vội vàng nói: “Mục a phụ đã đến phòng luyện kim.”

Abiwo dừng bước và nhanh nhẹn nhảy lên lưng Moxi: “Moxi, nhanh lên! Đi đến phòng luyện kim!” Abiwo chỉ hướng cho Moxi. Các tộc nhân chưa kịp ra ngoài đã thấy Abiwo lao tới trên lưng một con sư tử lửa khổng lồ.

Zhuotan đang chạy ra ngoài đột nhiên phanh lại, vui vẻ vẫy tay: “Abiwo!”

Sợ đối phương không nhận ra mình, Zhuotan kéo mặt nạ xuống. Abiwo có vẻ ngạc nhiên: “Zhuotan?!”

“Abiwo! Mục đại sư đã trở lại!”

“Abiwo! Cậu đã trở thành dũng sĩ rồi phải không?! Xin chúc mừng!”

“Abiwo! Mục đại sư đã trở lại! Đang ở trong phòng luyện kim đấy!”

Trước khi kịp nói chuyện với Zhuotan, những tộc nhân xung quanh đã hét lên với Abiwo. Abiwo: “Zhuotan! Tôi đi tìm Mục a phụ đã, lát nữa sẽ đến tìm cậu!”

“Đại sư Samer đang ở trong phòng luyện kim!” Thấy Abiwo lại chạy đi, Zhuotan vội vàng nói với theo: “Uhagen và Tongxu đều đã tới! Họ đều đang ở trong phòng luyện kim!”

“Được!”

Vẫy tay chào Zhuotan, Abiwo thậm chí còn chưa kịp gặp ông nội và cha mình, đã đi thẳng vào phòng luyện kim. Tesir thấy con trai vừa về đã chạy thẳng về phía phòng luyện kim thì tiếp tục công việc đang làm.

Trên đường đi, Abiwo nghe em trai nói, không chỉ Mục a phụ đã trở lại, mà cả đại sư Taqilan cũng ở đây. Hơn nữa, mối quan hệ của đại sư Taqilan với Mục a phụ dường như đã trở nên rất tốt. Điều khiến y sốc nhất là đại sư Taqilan lại đang sống trong lều của a thản Terra, và a thản cũng không chuyển ra ngoài. Nhưng sốc thì sốc, giờ Abiwo cũng không có suy nghĩ nào khác ngoài là mong được thấy Mục a phụ thực sự trở lại.

Nhìn thấy phòng luyện kim với khói trắng bốc lên từ ống khói từ xa, Abiwo không khỏi hô to: “Mục a phụ!”

Moxi có mối liên hệ tâm linh với bạn đồng hành của mình, cũng rống to. Muzai đang nằm sấp trước cửa phòng luyện kim đứng dậy cào cửa. Mục Trọng Hạ đang hướng dẫn Uhagen và Tongxu tinh luyện quặng, đi tới mở cửa hỏi: “Sao vậy?”

“Grào!”

Muzai có vẻ sốt ruột. Mục Trọng Hạ nghe thấy tiếng ma thú gầm lên bên ngoài. Cậu mở cửa, Muzai lập tức chạy ra ngoài. Sau đó, Mục Trọng Hạ nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Mục a phụ!”

Abiwo?!

Mục Trọng Hạ mở cửa nhìn ra ngoài. Cậu rùng mình vì gió lạnh, đang vội vàng đóng cửa lại, liền thấy Abiwo đang chạy về phía mình.

“Thầy! Áo khoác!”

Uhagen nhanh chóng cầm hai chiếc áo khoác da dày đưa cho thầy mặc vào. Tongxu nhanh chóng đưa khăn quàng cổ và mũ của thầy ra. Mục Trọng Hạ vội mặc áo và mở cửa lao ra ngoài. Lúc này, Abiwo đã đứng trước mặt cậu.

“Abiwo!”

Mục Trọng Hạ giẫm lên lớp tuyết dày và lao về phía trước. Moxi dừng lại, Abiwo bước xuống khỏi Moxi, đặt em trai mình xuống, y chạy tới ôm lấy người đã mở rộng vòng tay cho mình.

“Mục a phụ!”

Abiwo, người sẽ không rơi nước mắt ngay cả khi bị thương, vào lúc này đã rơi nước mắt. Mục a phụ đã trở lại! Đó thực sự là Mục a phụ! Mục a phụ đã không nghe lời khuyên của a phụ và ở lại thành Hesara… Mục a phụ không bỏ rơi y và Amunda!

“Cuối cùng thì con cũng đã trở lại! Đó có phải là ma thú đồng hành của con không? Về nhà đi! Mục a phụ sẽ nấu một bữa tiệc lớn cho con!”

Abiwo buông Mục a phụ ra, vừa mỉm cười vừa lau nước mắt: “Mục a phụ, con đói.”

“Về nhà thôi!”

Không gì có thể so sánh được với niềm vui khi con trai trở về. Mục Trọng Hạ quay lại và bảo Uhagen và Tongxu tinh luyện nốt quặng trong tay rồi về. Abiwo cũng đi vào chào hỏi Uhagen và Tongxu. Bên ngoài phòng luyện kim, Muzai đang ngửi ngửi xung quanh Moxi. Moxi cư xử rất nhu mì với ma thú rõ ràng mạnh hơn mình này. Moxi vẫn chưa phải ma thú trưởng thành, nhưng Muzai lại là một ma thú đã trưởng thành rồi, thân hình to lớn gấp đôi Moxi. Khi tìm kiếm ma thú đồng hành của mình, đương nhiên người Dimata sẽ ưu tiên những ma thú chưa trưởng thành, như vậy thì chúng mới có thể làm bạn đồng hành với mình lâu hơn.

Abiwo kiên nhẫn chờ đợi một lúc, chờ Tongxu và Uhagen tinh luyện xong quặng trong tay. Y vui vẻ đưa Mục a phụ trở về “nhà”, và thay vì để Mục a phụ cưỡi trên lưng Muzai, y đã để Mục a phụ cưỡi Moxi của mình. Muzai cũng không bất mãn với điều này. Nó là anh cả mà, không thể keo kiệt như vậy được.

Khi Mục Trọng Hạ và hai đứa con trai trở về lều, đã thấy có sáu bảy con cá cần được rã đông. Tesir cũng đang ở trong lều. Nhìn thấy cha mình, Abiwo đã rũ bỏ vẻ thờ ơ trước đó, chủ động chào hỏi: “A phụ, con đã về rồi.”

Tesir nhìn Moxi, gật đầu: “Con đã là dũng sĩ.”

Abiwo: “Đúng vậy. Con đã là một dũng sĩ rồi.”

Tesir: “Vậy trong lần xuất chinh này, con sẽ gia nhập nhóm dũng sĩ và chiến đấu ở tiền tuyến.”

Abiwo: “Vâng, thưa cha.”

Mục Trọng Hạ không cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai cha con, thậm chí còn không thắc mắc về quyết định của Tesir. Đối với đàn ông Dimata, việc được gia nhập nhóm dũng sĩ là một vinh dự và đó là mục tiêu theo đuổi của tất cả đàn ông Dimata trưởng thành. Cậu không thể ngăn cản lý tưởng của Abiwo. Điều duy nhất mà cậu có thể làm là tạo ra những bộ áo giáp tinh xảo hơn và bảo vệ tốt hơn cho Abiwo.

Mục Trọng Hạ lại ôm Abiwo: “Con trai, chúc mừng con đã đạt được tâm nguyện.”

Mắt Abiwo hơi đỏ: “Cảm ơn cha.” Cảm ơn cha, vì đã không bỏ rơi ba cha con con.

Buông Abiwo ra, Mục Trọng Hạ nói với Tesir: “Tối nay chúng ta sẽ mời đại sư Taqilan đến ăn tối. Terra, Tongxu, Uhagen và Zhuotan cũng sẽ tới. Anh nhớ gọi cả Gu’an nữa.”

“Ừ.” Tesir đi ra ngoài thông báo.

Amunda: “Con sẽ đi nói với anh Uhagen và anh Tongxu.”

Amunda cũng chạy ra ngoài, khi nãy Tongxu và Uhagen không theo vào.

Mục Trọng Hạ đơn giản nấu một bát mì cho Abiwo ăn lót dạ, sau đó bảo y đi tắm. Mục Trọng Hạ lấy thịt hộp ra trộn với cơm cho Moxi ăn. Phản ứng đầu tiên của Moxi khi ngửi thấy mùi thơm của thịt hộp cũng giống y như Muzai. Muzai nhìn thấy cảnh này liền tức giận và muốn ăn luôn! Mục Trọng Hạ liền trộn cơm với thịt hộp cho hai mèo lớn. Cậu còn chiên bốn quả trứng, không ngoài dự liệu, Moxi cũng rất thích.

Sau khi Abiwo tắm xong, Mục Trọng Hạ đưa Moxi vào lều tắm và tắm rửa cho nó. Muzai thấy thế cũng ghen tị, và cũng muốn Mục Trọng Hạ tắm cho mình. Lúc Mục Trọng Hạ tắm cho hai mèo lớn xong, cậu đã đầm đìa mồ hôi, quần áo ướt đẫm. Lúc này, Gu’an đi tới, Abiwo thành công thăng cấp thành dũng sĩ, cô cũng vui đến phát khóc. Khi đi tới, cô thấy anh Mục đang mệt đến thở hổn hển thì mỉm cười đảm nhận công việc nấu nướng. Bữa trưa, mọi người chỉ ăn tạm chút đồ.

Ngồi vào bàn ăn, ăn bữa trưa do y mạc nấu, nghe Mục a phụ nói chuyện và nhận lấy vài miếng thức ăn mà Mục a phụ gắp cho, Abiwo có cảm giác như đã qua mấy đời. Sau trải nghiệm này, y gần như đã nín thở và quyết tâm trở thành một dũng sĩ. Để khi mùa tuyết kết thúc, y sẽ đến thành Hesara để tìm Mục a phụ. Nếu Mục a phụ quay lại Eden, y sẽ đến Eden. Y còn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì sau khi gặp Mục a phụ. Y chỉ muốn gặp lại Mục a phụ. Trên thực tế, y cũng đã hy vọng Mục a phụ sẽ quay trở lại, bất chấp quyết định của a phụ mình, nhưng cũng thực sự không ngờ đó lại không phải là hy vọng ngông cuồng của mình, mà Mục a phụ thực sự đã phớt lờ quyết định a phụ rồi quay lại.

Abiwo vừa ăn, vừa suy nghĩ rất nhiều. Bây giờ xem ra, hiển nhiên là Mục a phụ không trách a phụ, cho nên mình cũng sẽ không trách a phụ nữa. Nhưng nếu sau này a phụ lại làm vậy, y nhất định sẽ không tha thứ. Bây giờ y đã có thể bảo vệ Mục a phụ rồi!

Cảm xúc của Mục Trọng Hạ giờ đang lẫn lộn. Cậu rất vui vì Abiwo đã trở lại, nhưng cũng lo lắng chuyện chỉ vài ngày nữa thôi, Abiwo sẽ lại xuất chinh. Ăn xong, cậu đặt đũa xuống, nói: “Abiwo, lát nữa con giúp ta đo Moxi. Ta muốn làm áo giáp cho nó.”

Abiwo gật đầu, rồi hỏi ngay trước mặt a phụ và y mạc: “Mục a phụ, mùa ấm tới cha có đến Venice nữa không?”

Gu’an và Amunda đều nhìn về phía Mục Trọng Hạ.

Mục Trọng Hạ không chút do dự nói: “Ta sẽ không đi, lần này ta đến Venice để giúp bộ lạc mở thị trường thôi. Dù sao trước đây, trong bộ lạc cũng chưa có ai từng kinh doanh với Venice. Và còn có một vấn đề riêng tư mà ta không thể không đến Venice để tìm giải pháp, và bây giờ nó đã được giải quyết. Nếu không cần thiết, ta sẽ không rời Yahan nữa. Ra ngoài một chuyến quá tốn thời gian, rất nhiều việc đã bị trì hoãn. Hơn nữa…” Mục Trọng Hạ không giấu giếm nữa “Khi theo a phụ con đến Yahan, điều kiện trao đổi của ta là phải mai danh ẩn tích. Tên ban đầu của ta là Mục Tu, nhưng khi đến Yahan, ta đã đổi tên thành Mục Trọng Hạ. Ta ở Yahan mới là an toàn nhất. Ngay cả sau này, khi Eden biết thân phận thực sự của ta, họ cũng sẽ không thể bắt ta trở lại Eden và chịu sắp xếp của hiệp hội cơ khí Eden được. Nhưng nếu ở bên ngoài… rắc rối của ta chắc chắn sẽ nhiều hơn cả cái gọi là tiền bạc và địa vị mà ta có được. Tóm lại, ta sẽ chỉ lặng lẽ làm một thợ cơ khí ở Yahan, không rêu rao làm gì.”

Abiwo, Amunda và Gu’an đều cười thật tươi, Mục Trọng Hạ cũng không quên nói: “Ta đã nói với Tesir, rằng nếu anh ấy lại tự ý quyết định, ta sẽ không bao giờ để ý đến anh ấy nữa.”

Gu’an: “Anh Mục, em ủng hộ anh!”

Abiwo: “Mục a phụ, con sẽ bảo vệ cha.”

Amunda: “Mục a phụ, con cũng sẽ bảo vệ cha!”

Tesir “bị xa lánh” ôm chặt Mục Trọng Hạ. Đúng, là hắn đã tự ý quyết định, và hắn sẽ không bao giờ tái phạm nữa!

Trong lều của Terra, hai người đang ăn bữa trưa do hải nô nấu. Taqilan không hỏi gì về ma thú đồng hành của Abiwo, mà chính Terra là người chủ động nhắc tới: “Abiwo đã không phụ sự mong đợi của mọi người, tôi biết, thằng bé sẽ trở thành một dũng sĩ.”

Taqilan: “Nếu không bị thương, anh cũng là dũng sĩ.”

Terra: “Tôi không bằng Tesir. Chính Tesir đã dẫn người lao vào cứu tôi khi tôi bị thú hoang bao vây. Nếu không có hắn thì tôi đã chết rồi.”

Terra không hề né tránh, nhưng Taqilan lại nói: “Em không biết rốt cuộc thì một dũng sĩ lợi hại tới mức nào. Nhưng ngày anh đến đón khi ấy, em đã thấy anh rất lợi hại rồi.”

Terra tươi cười. Lời khen của Taqilan lúc này quả thực cao hơn tất cả lời khen ngợi sự dũng mãnh khi anh còn lành lặn.

Bình Luận (0)
Comment