Chương 102: Bữa tiệc lớn.
Abiwo thắng lợi trở về. Hơn nữa, cũng nên chính thức mời Taqilan một bữa cơm, đồng thời chào mừng Qingwa, Zhuotan, Uhagen và Tongxu đến bộ lạc thứ ba. Mục Trọng Hạ với tư cách là một nửa chủ nhân đã gọi Gu’an đến hỗ trợ và nấu một bữa tối thịnh soạn. Hai chiếc bàn được kê sát nhau trong lều, ngay khi Terra và Taqilan bước vào, họ không chỉ được chào đón bởi hơi ấm mà còn bởi mùi thơm đậm đà của đồ ăn. Taqilan nhìn những chiếc đĩa và bát đựng đầy đủ các loại đồ ăn trên bàn, dù không hề đói mà đột nhiên cô bỗng cảm thấy thèm ăn không chịu nổi. Qingwa đã bước tới trước, nuốt nước miếng nói: “Sư phụ, đại sư Samer và Gu’an làm rất nhiều món ngon!”
Terra cởi chiếc áo khoác da dày của Taqilan và treo nó lên móc áo ở cửa, sau đó rất tự nhiên và hào sảng quàng tay qua vai Taqilan và bước đến bàn ăn. Anh cũng ngạc nhiên: “Thơm quá!”
Taqilan ngồi xuống và hỏi: “Đây là những gì vậy? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mấy thứ này, ngoại trừ bánh mì!”
Mục Trọng Hạ: “Gu’an, em giới thiệu với đại sư Taqilan chút đi.”
Gu’an ngượng ngùng giới thiệu: “Đại sư Taqilan, đây là cá muối, đây là cá nướng, đây là cá chua ngọt, đây là thịt bò sừng dài luộc…”
Tongxu, Uhagen và Zhuotan không ngừng nuốt nước bọt. Nếu không có đại sư Taqilan ở đó, chắc họ sẽ hô lên: “Thôi ăn nhanh đi! Không cần giới thiệu đâu!”
Gà gừng hành, thịt cừu vàng om, lẩu cay, cà tím om, ức gà chua ngọt, khoai lang thái sợi chua cay, súp gà, bánh xèo trứng, bít tết sốt mật ong…
Gu’an giới thiệu xong, Taqilan cũng nuốt nước bọt, hỏi: “Đây là đồ ăn của Yahan à?” Sao từ khi đến Yahan cô chưa từng thấy?
Mục Trọng Hạ nhanh chóng trả lời trước khi có người trả lời thay: “Đây là các món ngon mà tôi sưu tầm trước đó. Chắc mọi người đói rồi, bắt đầu thôi!”
Taqilan cầm nĩa lên và nói: “Tôi cũng nóng lòng rồi!”
Mục Trọng Hạ: “Abiwo, rót rượu đi.”
Abiwo rót rượu sữa cho a phụ, a thản, chính mình, Zhuotan, Tongxu và Uhagen, trong khi Gu’an rót nước ép anh đào cho những người khác không uống rượu.
Tesir nâng cốc của mình lên, mọi người thấy thế cũng nâng cốc. Tesir đặc biệt cụng ly chút với Terra, sau đó nói: “Sau khi tôi, Terra và Abiwo trở về, chúng ta sẽ lại tụ họp. Mọi người ở nhà hãy chăm sóc bản thân và xin hãy giúp tôi chăm sóc Trọng Hạ.”
Terra: “Cũng xin giúp tôi chăm sóc Taqilan. Chúng tôi sẽ bình an trở về.”
Đôi mắt của Taqilan và Mục Trọng Hạ hơi nóng lên: “Đừng lo, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và hậu phương. Các anh cứ yên tâm ra ngoài!”
Terra: “Nâng ly!”
Mọi người: “Nâng ly!”
Sau ly rượu, nỗi buồn chia tay cũng tạm lắng xuống. Mọi người cầm nĩa, đũa lên và bắt đầu! Muzai và Moxi đã đang dùng bữa cách đó không xa. Hai đứa đang ăn gà quay không muối, thịt nướng và bánh cá chiên của mình. Muzai thì vẫn ổn, nhưng Moxi đang rất vui vẻ!
Taqilan và Qingwa đều lần đầu tiên nhìn thấy đôi đũa, nhưng lúc này họ còn đang bận ăn và không có thời gian để hỏi gia đình Tesir tại sao lại dùng hai chiếc đũa để ăn cơm. Cả người Dirott và Dimata đều ăn cay được, so ra thì người Eden không ăn được đồ cay nhiều. Ở đây không có ai không ăn được cay cả, Taqilan vừa ăn vừa thốt lên: “Cá nướng như thế này rất đặc biệt. Tôi chưa từng ăn bao giờ!”
Những người khác đều gật đầu.
Món cá nướng do Mục Trọng Hạ làm cũng được nấu với nhiều loại rau và khoai lang cắt khối. Cá nướng được bọc trong nước súp đậm đà, khiến hương vị càng thêm ngon miệng. Terra thấy Taqilan thích ăn cá nướng nên đã gắp cho cô một miếng lớn. Mấy người trẻ tuổi ăn cơm không ngẩng đầu lên được, cũng không có thời gian nói chuyện.
Mục Trọng Hạ: “Tôi còn nấu cả cơm, ai ăn thì tự lấy nhé.”
Abiwo bưng bát đứng dậy, Gu’an đưa tay ra nói: “Đưa cho cô.” Nồi cơm ở ngay sau lưng cô.
Gu’an xới một bát cơm đầy đặn cho Abiwo, Zhuotan cũng đưa tay ra nói: “Gu’an, cảm ơn.”
Ngoại trừ Mục Trọng Hạ và Taqilan, ngay cả Qingwa cũng ăn một bát cơm.
Từng đĩa đồ ăn đều nhanh chóng bị càn quét. Khi tốc độ ăn của Taqilan dần dần chậm lại, cô mới kịp nói: “Hani Samer, không ngờ tay nghề nấu nướng của cậu lại tốt như vậy! Tôi vốn tưởng mình đã nếm rất nhiều món ngon, nhưng lại phát hiện mình sai rồi. Thậm chí chỉ món súp gà thôi cũng ngon hơn bất cứ thứ gì tôi từng ăn trước đây!”
Mục Trọng Hạ: “Gà là gà rừng bắt về đó, thịt không ngon, nhưng nấu canh quả thật tươi hơn gà nuôi. Nếu cô thích ăn, khi nào có thời gian rảnh, tôi sẽ nấu cho cô.”
Taqilan: “Cậu dạy tôi đi.”
Mục Trọng Hạ: “Được.”
Abiwo đã ăn xong bát cơm thứ hai. Y đổ hai muôi súp thịt bò luộc lên cơm, rồi lập tức có hai bát đưa tới trước mặt y, là của Tongxu và Zhuotan. Tuy Tongxu sống nội tâm và nhút nhát nhưng lại ăn đồ cay rất dữ. Gu’an đưa cho ba người một lọ dầu ớt, ngày thứ ba đã hết, Tongxu đã ăn một nửa.
Mục Trọng Hạ là người đầu tiên đặt đũa xuống. Cậu xếp những chiếc đĩa trống trên bàn rồi mang đi, sau đó bưng những quả mọng đã rửa sạch và nho cát ra bàn. Taqilan: “Cái này cũng do cậu trồng à?”
Dù sao thì hành lý của họ vẫn chưa về đến.
Mục Trọng Hạ: “Đúng vậy. Hai loại này dễ trồng nhất. Hai ngày nữa lứa thứ hai sẽ trưởng thành. Trẻ con Yahan dễ mắc bệnh. Một trong những nguyên nhân chính là do mùa tuyết dài không có rau quả tươi. Các chiến binh xuất chinh cũng không có mà ăn. Tôi đã nhờ Gu’an sấy tất cả những loại trái cây và rau quả có thể thu hoạch được trong lều trồng trọt và để họ mang theo ra trận.”
Taqilan: “Cậu thật lợi hại, còn biết cả gieo trồng.”
Mục Trọng Hạ chột dạ, nói: “Lúc còn đi học, tôi có học môn tự chọn.”
Taqilan nghĩ, cô chưa bao giờ thấy một sinh viên cơ khí nào lấy môn trồng trọt làm môn tự chọn. Khối lượng kiến thức của sinh viên ngành cơ khí tại Học viện Athens rất nặng nề, phải tranh thủ cả thời gian ăn ngủ, ít có thời gian để học các môn tự chọn khác. Nhận thức của Taqilan về Mục Trọng Hạ lại thay đổi. Gạt sự cố chấp của cô sang một bên, nếu trước kia, cô ngưỡng mộ Mục Trọng Hạ vì cậu là một thiên tài cơ khí, thì bây giờ, cô càng ngưỡng mộ cậu thêm một chút.
Taqilan chỉ nghĩ vậy trong lòng, nhưng Uhagen lại nói thẳng: “Thầy ơi, thầy thật lợi hại. Thầy đã có thành tích cao như vậy trong lĩnh vực cơ khí, lại còn lấy môn trồng trọt làm môn tự chọn. Khi tôi còn học ở học viện Sangzhu, đôi khi còn cảm thấy như không có đủ thời gian.”
Khi nhắc lại trải nghiệm học tập tại học viện Sangzhu, Uhagen giờ đã thật bình thản.
Mục Trọng Hạ cười nói: “Ngày nghỉ lễ tôi đều ở trường, học môn trồng trọt tự chọn cũng là một loại thư giãn, dù sao học viện cũng chỉ yêu cầu môn tự chọn đáp ứng yêu cầu của giáo viên là được. Giáo viên dạy môn trồng trọt của tôi cũng không yêu cầu cao.”
Những người khác đều mang vẻ mặt “tôi hiểu rồi”, kể cả Taqilan. Suy cho cùng, khi đi du học tại học viện Athens, cô chưa bao giờ học các khóa học nào khác ngoài thuật pháp. Hơn nữa, một số giáo viên trong trường quả thực cũng không có yêu cầu cao đối với môn học của họ.
Taqilan: “Vậy chắc hẳn cậu cũng không hề nghĩ là có một ngày mình sẽ thực sự sử dụng được kiến thức về trồng trọt.”
Mục Trọng Hạ cười nói: “Có lẽ là do ý trời nên tôi đã đến Yahan, nếu không thì tại sao tôi lại chọn trồng trọt làm môn tự chọn chứ?”
Taqilan nhướng mày: “Có lẽ như vậy thật.”
Abiwo, Amunda và Gu’an nghe được điều này đều rất vui mừng. Đôi mắt xanh như băng của Tesir lúc này không hề lạnh lùng mà chỉ tràn đầy ấm áp. Terra lại nâng ly lên: “Chúng ta hãy uống mừng vì ý trời này đi.”
Taqilan lập tức phụ hoạ: “Đúng là thực sự cần uống mừng.”
Bầu không khí bàn ăn lại sôi động trở lại.
Bữa ăn còn chưa kết thúc, Mục Trọng Hạ đã ngáp dài. Ngoại trừ Mục Trọng Hạ, mọi người đều đã ăn hết sạch. Không còn chút thức ăn nào, bình rượu sữa cũng đã cạn sạch. Taqilan, người vẫn luôn quan tâm đến vóc dáng của mình, lần này lại ăn no đến nỗi đi lại cũng khó. Mục Trọng Hạ đã tìm một ít thuốc tiêu hóa đưa cho mọi người, nhưng chỉ có Taqilan và Qingwa nhận. Ngoài trời tuyết đang rơi, nhưng bên trong lều lại vô cùng ấm áp. Tesir, Terra và Abiwo chịu trách nhiệm dọn dẹp và rửa bát đĩa. Uhagen, Zhuotan và Tongxu cũng muốn hỗ trợ, nhưng bị Abiwo ngăn cản. Ba người chịu trách nhiệm lau bàn, quét sàn và dọn rác sau bữa ăn.
Taqilan nhìn Terra, Tesir và Abiwo mang chậu đựng đầy bát đĩa bẩn ra khỏi lều, không khỏi hỏi Mục Trọng Hạ: “Lần nào ăn xong, Tesir cũng dọn dẹp à?”
Mục Trọng Hạ: “Chỉ cần hai cha con ở nhà thì họ đều dọn. Lúc họ xuất chinh thì hoặc là Gu’an hoặc là Amunda, tôi không cần làm.”
Gu’an lập tức nói: “Anh Mục rất bận rộn và mệt mỏi. Mùa tuyết năm ngoái anh ấy mệt tới mức phát ốm, còn sốt cao nhiều ngày. Chúng tôi đều sợ hãi.”
Mục Trọng Hạ: “Lúc đó là do tôi không quen khí hậu thôi, nhưng sau khi Tesir trở lại, tôi đã khỏe hơn rồi.”
Taqilan còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, Zhuotan lại nói: “Đại sư Samer, cháu cũng muốn xuất chinh cùng Abiwo.”
Mục Trọng Hạ nhìn sang, Zhoutan nói: “Lần này cháu tới đây vì muốn xem dã thú trong mùa tuyết Yahan. Cháu còn tưởng tượng việc chiến đấu với dã thú như Abiwo.”
Mục Trọng Hạ: “Chuyện này cháu phải nói với Tesir, và chỉ có thể đi nếu anh ấy đồng ý. Đây chưa phải là thời điểm lạnh nhất, và ngay sau khi họ lên đường xuất chinh, trời sẽ còn lạnh hơn nữa.”
Zhuotan: “Cháu không sợ! Là Abiwo cứ luôn cho là cháu sợ lạnh thôi, nhưng cháu không sợ lạnh đến thế.”
Uhagen và Tongxu rất ngưỡng mộ cậu ta. Cả hai đều không thể khoe khoang được. Mùa tuyết ở Yahan thực sự rất lạnh.
Mục Trọng Hạ vẫn nói như thế: “Chỉ cần Tesir đồng ý, ta không có vấn đề gì.”
Lúc này, Uhagen cũng đứng lên: “Thưa thầy, chúng tôi xin về trước.”
Mục Trọng Hạ: “Được. Các anh đã ăn nhiều rồi, trước khi đi ngủ uống thuốc tiêu hóa là tốt nhất.”
Gu’an: “Anh Mục, vậy em cũng về đây.”
“Ừ.”
Gu’an chuẩn bị ra về, Qingwa cũng đi theo. Uhagen, Zhuotan và Tongxu quấn kín cho mình. Zhuotan thấy Gu’an không đội mũ và quàng khăn nên cũng cởi mũ và khăn quàng cổ ra. Năm người cùng nhau bước đi, gió lạnh xen lẫn những bông tuyết lớn ập vào. Tongxu, Uhagen và Qingwa đều có những động tác thu mình lại rõ ràng, trong khi Zhuotan cố nhịn để hứng chịu làn gió lạnh đầu tiên. Gu’an thì không hề đội mũ, quàng khăn và đeo găng tay. Cô vẫy tay chào tạm biệt ba người đàn ông, sau đó bảo Qingwa đi cùng mình. Ba người nhìn Gu’an không hề sợ lạnh, còn Qingwa dù quấn kín vẫn co rúm lại. Tongxu cảm khái: “Gu’an thật lợi hại, không hề sợ lạnh.”
Uhagen: “Cô ấy là người Dimata, đương nhiên có khả năng chịu lạnh tốt hơn chúng ta.”
Zhuotan nói với tinh thần chiến đấu cao độ: “Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ không sợ lạnh giá như người Dimata.”
Tongxu liếc nhìn bóng lưng Gu’an đã rời đi, nói: “Chúng ta nhanh về đi.” Y còn dậm dậm chân.
Ba người đội gió tuyết về lều của mình. Lều mới được dựng bên cạnh chính là nơi sinh sống của các hải nô của Tongxu và Zhuotan. Bây giờ bốn hải nô đã chuyển đến. Nghe thấy ba người đã trở lại, bốn hải nô lập tức ra khỏi lều xem chủ nhân mình có cần gì không.
Năm người rời đi không bao lâu, Amunda cũng mặc áo khoác lông, muốn đi ra ngoài. Moxi và Muzai đều đứng lên, Taqilan hỏi Mục Trọng Hạ theo bản năng: “Amunda cũng không ở cùng hai người à?”
Mục Trọng Hạ: “Amunda đưa dẫn Moxi và Muzai ra ngoài đi vệ sinh. Ban đêm trời sẽ rất lạnh, chúng tôi đều đã đi ngủ nên sẽ không để bọn nhỏ ra ngoài. Moxi vừa mới tới, để Muzai dẫn dắt nó thôi. Buổi tối, Abiwo và Moxi đều ở cùng chúng tôi.”
Mục Trọng Hạ giải thích chi tiết cho Taqilan. Moxi vừa trở thành ma thú đồng hành của Abiwo, vẫn cần làm quen với nơi định cư của con người, tốt nhất là để một ma thú khác dẫn dắt, sau đó để nó thích ứng càng sớm càng tốt trong một môi trường tương đối an toàn. Mục Trọng Hạ nấu những món ăn ngon cho Moxi, và Muzai luôn ở bên cạnh nên nó có thể hòa nhập vào thế giới của người Dimata nhanh hơn.
Taqilan một lần nữa nhìn thấy tình yêu của Mục Trọng Hạ dành cho hai đứa con của Tesir. Thực ra, Mục Trọng Hạ cũng chẳng hơn Abiwo được mấy tuổi, nhưng thái độ của Mục Trọng Hạ đối với Abiwo chắc chắn giống như đối với con ruột của mình. Cô nghĩ mình không thể làm được điều này như Mục Trọng Hạ. Cô và Terra đã tỏ rõ tình cảm với nhau, nhưng cô vẫn chưa gặp Yehe, cũng không quá muốn gặp. Cô càng khó chịu hơn khi nghĩ đó là đứa con mà Terra có với một người phụ nữ khác, người phụ nữ mà Terra đã cướp đi khỏi Tesir. Về lý trí, cô biết mình nên yêu thương con gái của Terra như con ruột của mình, giống như Mục Trọng Hạ, như vậy sẽ có lợi cho mối quan hệ của cô và Terra. Cô cũng cảm thấy Terra dự định đợi đến khi anh xuất chinh trở về mới chính thức để cô gặp mặt và làm quen với Yehe.
Sau khi Amunda cùng Muzai và Moxi rời đi, trong lều chỉ còn lại Mục Trọng Hạ và Taqilan. Thấy tâm tình Taqilan có vẻ không tốt, Mục Trọng Hạ liền hỏi: “Sao vậy?”
Taqilan nhìn cậu: “Làm sao cậu có thể coi Abiwo và Amunda như con ruột của mình thế? Cậu không bận tâm đến việc Tesir từng có hai najia sao?”
Mục Trọng Hạ lập tức nhận ra Taqilan đang nghĩ gì, cậu mỉm cười và nói: “Tôi và Tesir không thể có con với nhau, anh ấy có con cũng vừa lúc. Abiwo và Amunda lại rất hiểu chuyện, là những đứa trẻ đáng yêu, khiến tôi vừa gặp đã thích, và sẵn sàng yêu thương chúng như con ruột của mình. Hơn nữa, Tesir đã có hai najia trước khi anh ấy biết tôi. Tôi không thể thay đổi quá khứ của anh ấy, cũng không thể vì mình chưa từng có ai khác mà so đo việc anh ấy từng có hai najia. Điều đó không công bằng với anh ấy, cũng không có lợi gì cho sự ổn định trong mối quan hệ của tôi với anh ấy. Tôi chỉ cần biết chắc chắn, rằng trong tương lai, anh ấy sẽ chỉ có tôi là được.
Taqilan: “Cậu thật rộng rãi.”
Mục Trọng Hạ: “Ừ, có lẽ đây là sự khác biệt giữa nam và nữ chăng?”
Taqilan: “Tôi nghe nói vợ cũ của Terra là người đẹp nhất bộ lạc thứ ba.”
Mục Trọng Hạ: “Cô ấy quả thực rất xinh đẹp, nhưng tôi không biết cô ấy có phải là người phụ nữ đẹp nhất hay không. Ít nhất thì tôi thấy Gu’an đẹp hơn. Najia đầu tiên của Tesir đã chết vì bệnh, najia thứ hai tên là Misha, là a mỗ của Amunda, cũng là con gái của thủ lĩnh bộ lạc thứ hai. Cô ấy là một người phụ nữ rất gợi cảm, nhưng tính tình không tốt, và chưa bao giờ quan tâm đến Amunda. Dù đối mặt với Nijang hay Misha, Tesir cũng luôn chỉ quan tâm đến tôi, anh ấy có thể không khách khí với những người phụ nữ khác, vậy là đủ rồi. Suy cho cùng, anh ấy đã không thích tôi khi bản thân còn đang ở trong một cuộc hôn nhân.”
Taqilan: “Terra nói với tôi là sau khi Tesir đưa cậu về, cô gái Nijiang đó vẫn quấy rầy Tesir.”
Mục Trọng Hạ: “Nijiang có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, nhưng hành động của cô ấy đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Tesir và tôi, đồng thời cũng vô cùng thiếu tôn trọng Terra. Khi đó, Terra… vô cùng u ám, trong mắt anh ấy đã không còn chút hy vọng sống sót nào cả. Dáng vẻ ấy không chỉ vì anh ta bị mất một chân, mà tôi nghĩ nhiều hơn là do thái độ ghét bỏ không hề che giấu của Nijiang. Yehe cũng rất đáng thương, cô ấy sinh bé chỉ để có thể rời khỏi Terra và tự do theo đuổi Tesir. Yehe sinh ra có a mỗ mà còn không bằng cả Amunda. Sau khi ra đời, Nijiang chưa bao giờ nuôi nấng con bé, dù chỉ một ngày. Yehe thậm chí còn chưa bao giờ bú sữa của mẹ ruột mình, mà uống sữa thú lớn lên.
Thời điểm đó thực sự khó khăn với Terra. Một số quan niệm của người Dimata khác với thế giới bên ngoài. Chỉ cần một trong hai người cha hoặc mẹ còn sống thì không sẽ giúp họ nuôi dạy đứa trẻ cả, trừ khi là người thân của mình. Sau cái chết của a mỗ của Tesir, anh ấy đã nhận trách nhiệm chăm sóc em gái Gu’an. Mặc dù Zhela cũng là najia của thủ lĩnh, nhưng bà không có trách nhiệm hay nghĩa vụ nuôi dưỡng đối với Gu’an và Tesir. Terra vẫn còn sống, còn có a mỗ Zhela, nên dù Yehe có đáng thương đến đâu, những người khác cũng sẽ không chủ động chăm sóc cô bé, nhưng Zhela là najia của thủ lĩnh, bà còn phải chăm sóc cho thủ lĩnh. Đã rơi vào tình huống đó, cô có thể tưởng tượng tình cảnh của Yehe sẽ như thế nào.”
Taqilan im lặng.
Mục Trọng Hạ: “Từ nhỏ tôi đã mong mỏi một mái nhà ấm áp. Bây giờ tôi đã có được rồi, tôi rất hạnh phúc.”
Taqilan: “Tôi… chưa bao giờ chăm sóc một đứa trẻ. Tôi không biết cách nuôi dạy một đứa trẻ, đặc biệt là bé gái.”
Mục Trọng Hạ: “Tôi cũng vậy, chúng ta có thể cùng nhau học tập. Là con gái, hãy trang điểm thật đẹp cho con bé, để con bé từ nhỏ có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, để khi lớn lên, con bé không bị bọn đàn ông xấu xa lừa gạt.”
Taqilan cười khúc khích, nhưng rồi lại cảm thấy buồn.
Mục Trọng Hạ: “Dạy con bé đọc sách, dạy con bé biết về thế giới bên ngoài, để con bé biết mình là công chúa xinh đẹp nhất trong lòng cha mẹ mình, để con bé lớn lên phải mở to mắt mà chọn một người đàn ông, để con bé hiểu rằng, trên thế giới này có rất nhiều người tốt bụng, và cũng có rất nhiều kẻ có ý đồ xấu xa. Con bé sẽ trở thành một công chúa xinh đẹp, cũng sẽ là một hiệp sĩ dám giết rồng. Con bé là người Dimata, là con gái của vùng đất Yahan này, phải biết yêu thương bản thân và độc lập tự chủ. Khi lớn lên và gặp được người đàn ông mình yêu, cũng không thể hèn mọn hay hèn nhát trong các mối quan hệ.”
Taqilan ngơ ngác nhìn Mục Trọng Hạ, nước mắt rơi xuống. Mục Trọng Hạ đưa khăn tay ra, Taqilan nhận lấy, lặng lẽ lau nước mắt. Mục Trọng Hạ: “Tôi trời sinh đã thích đàn ông. Trước đây, tôi chỉ có thể đè nén bản chất này, không dám bộc lộ chút nào cả. Sau này, gặp Tesir, tôi có thể yêu không chút đắn đo, công khai tận hưởng tình yêu của anh ấy dành cho mình. Anh ấy còn cho tôi một ngôi nhà ấm áp và hai đứa con trai đáng yêu. Cho nên dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ quay về.”
Taqilan sụt sịt rồi nói: “Tôi không may mắn như cậu.”
Mục Trọng Hạ: “Nhưng giờ cô đã có Terra.”
Taqilan gượng cười: “Đúng vậy, tôi đã gặp anh ấy. Dù tôi không thể tin được mình lại đón nhận anh ấy nhanh như vậy.”
Mục Trọng Hạ: “Điều này chứng tỏ hai người có duyên phận. Khi còn ở thành Hesara, hai người vẫn rất không thân thiện mà.”
Taqilan không trốn tránh: “Khi đó là do tôi.”
Mục Trọng Hạ: “Tôi cảm thấy cô như hiện tại cũng rất tốt, có thể nói chuyện thân thiện và bình tĩnh như vậy với cô, tôi rất vui.”
Taqilan lại lau nước mắt rồi nói: “Sáng mai tôi sẽ đến tìm em, sau đó chúng ta cùng nhau đến phòng luyện kim.”
“…Được.”
Một lúc sau, Tesir, Terra và Abiwo quay lại. Terra đã trở lại và Taqilan sẽ rời đi. Sau khi Taqilan mặc áo xong, Terra phủ một tấm da thú lớn lên người cô và bế cô ra khỏi lều. Mục Trọng Hạ nhìn từ cửa sổ, thấy Terra bế Taqilan và bước từng bước về phía lều của họ mà không khỏi cảm khái. Ai có thể ngờ rằng hai người đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác biệt về địa vị và quá khứ lại trở thành người yêu của nhau, hơn nữa tình cảm dường như đang phát triển khá nhanh chóng. Chẳng lẽ đây chính là duyên phận?
Tesir: “Trọng Hạ, em có muốn tắm không?”
Mục Trọng Hạ quay người lại nói: “Ừ.”
Cậu đã nấu một bữa ăn lớn, trên người cũng đầy mùi đồ ăn.
Tesir cũng quấn Mục Trọng Hạ trong một tấm da thú dày rồi bế cậu đến lều tắm. Abiwo đi ra ngoài tìm em trai mình. Khi y trở lại cùng Amunda và hai con mèo lớn vui vẻ, không có gì ngạc nhiên khi hai vị a phụ vẫn chưa quay lại.