Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 105

Chương 105: Tóc màu xám khói

Trong lều trồng trọt, Mục Trọng Hạ hái những quả và rau củ đã chín, sau đó trồng lại những cây cần trồng lại, bón thêm cho những cây cần thêm phân bón. Sau khi ra khỏi lều trồng trọt, Mục Trọng Hạ đi đến lều mới mà Tesir làm cho cậu, trong đó có những máng trồng cây mới mà cậu mang về từ Venice. Ngoài ra còn có một phòng trồng trọt gần phòng luyện kim, ở đó có nhiều rau hơn. Tất cả rau củ chín ở đó sẽ được phơi khô thành rau khô và cung cấp cho các chiến sĩ ra trận.

Cậu đã gieo những hạt ngải cứu mình đã dày công thu thập ở Venice và đổ dung dịch dinh dưỡng do mình tự chuẩn bị cho chúng. Trên các cánh đồng ở Venice đều có rất nhiều cây ngải cứu mọc hoang. Người Dirott coi chúng như cỏ dại. Khi Mục Trọng Hạ nhìn thấy chúng lần đầu tiên, cậu đã nghĩ chúng là một giống rau dại, cho đến khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cậu mừng như điên. Thật sự rất thú vị khi gặp được một loại thảo mộc quen thuộc ở dị giới này, phải không? Người trên thế giới này ưa dùng thuốc. Những loại “cỏ dại” như vậy không có giá trị gì trong việc chế tạo thuốc cả. Ngay cả khi Mục Trọng Hạ nói đó là thuốc thảo mộc cũng chẳng có ai tin. Chính vì thế nên cậu đã bỏ tiền thuê người giúp mình hái một lượng lớn ngải cứu, phơi khô và mang về. Ở Venice, không ai cần loại cỏ này cả.

Tất nhiên Mục Trọng Hạ không hiểu trung y, nhưng với tư cách là một giáo viên nông nghiệp, họ sẽ giảng về việc trồng trọt những loại dược liệu có giá trị kinh tế cao. Cậu cũng từng đưa học sinh đi tham quan các đồn điền dược liệu và dẫn học sinh đi thu hoạch dược liệu bằng chính đôi tay của mình. Sau này, sau khi lâm bệnh, cậu đã đến Tây Tạng để hái đông trùng hạ thảo cùng những người khác. Mục Trọng Hạ không xa lạ gì với các loại thảo mộc có công dụng phổ biến như ngải cứu. Ngải cứu có khả năng thích ứng rộng và có thể trồng ở Yahan vào mùa ấm, chỉ cần có thể thu hoạch một mẻ, tạm thời chưa nói đến giá trị kinh tế có thể có, mà chỉ riêng tác dụng cầm máu, trừ ẩm, trừ hàn, an thai của ngải cứu đối với người Dimata đã rất quan trọng rồi.

Mục Trọng Hạ bảo Tongxu và Uhagen đến phòng luyện kim để tinh luyện quặng. Cậu cầm năm túi ngải cứu lớn và đến lều thủ lĩnh để tìm đại phù thủy. Sau khi các chiến binh lên đường ra trận, ban ngày, đại phù thuỷ sẽ ở trong lều của thủ lĩnh. Ngải cứu đốt cháy có thể khử trùng. Mục Trọng Hạ đã dặn đại phù thủy đốt ngải cứu trên tất cả các lều nơi binh lính đang hồi phục vết thương. Sau khi mùa ấm đến, bộ lạc sẽ khai hoang đất để trồng ngải cứu.

Khi nghe nói đây là loại dược thảo được mang đến từ Venice và có rất nhiều tác dụng, Mushka và đại phù thủy đều rất vui mừng, thậm chí còn cảm ơn Mục Trọng Hạ. Sau khi đi ra khỏi lều thủ lĩnh, Mục Trọng Hạ đã nhờ người đưa mình đến phòng luyện kim .

Buổi tối, Mục Trọng Hạ dẫn Uhagen và Tongxu trở về. Gu’an đang nấu ăn, Mục Trọng Hạ nấu món canh cá đặc biệt cho Taqilan, sau đó lại cùng Gu’an đi đưa đồ ăn cho cô. Uhagen và Tongxu ăn trước cùng Amunda.

Nhìn thấy Mục Trọng Hạ, Taqilan hỏi: “Cậu tới phòng luyện kim à?”

Có Qingwa và Gu’an ở cùng, Taqilan không hề cô đơn, nhưng cô cũng muốn gặp Mục Trọng Hạ, có điều cả ngày không thấy cậu đâu. Mục Trọng Hạ nói: “Tôi tới phòng luyện kim làm hai cái máy xay.”

Taqilan: “Để làm gì?”

Mục Trọng Hạ: “Có thể xay các loại thảo mộc và ngũ cốc. Venice có rất nhiều ngải cứu mọc hoang, nhưng vì họ quen dùng thuốc nên chỉ coi nó như một loại rau dại. Nhưng trên thực tế, ngải cứu là một cây thuốc rất tốt. Ngải cứu có thể phơi khô và nghiền thành điếu ngải. Cô có thể dùng điếu ngải để xông bụng khi không khỏe. Trẻ sơ sinh và thai phụ cũng có thể dùng nước đun sôi với ngải cứu để tắm cũng rất có lợi. Tóm lại là nó có rất nhiều công dụng. ”

Gu’an kinh ngạc: “Anh Mục, đó chính là loại “cỏ” mà anh đã đưa em sao?”

Mục Trọng Hạ: “Ừ. Khi mùa ấm đến, chúng ta sẽ trồng một số lượng lớn. Anh đã trồng ở lều trồng trọt thứ hai rồi, trước khi mùa ấm đến, anh sẽ cố gắng lấy thêm hạt giống.”

Gu’an lập tức nói: “Em giúp anh!”

Mục Trọng Hạ: “Ừ.”

Taqilan: “Môn trồng trọt ở học viện Athens còn dạy cả về cây thuốc à?”

Mục Trọng Hạ: “Cái này tôi rảnh thì đọc thôi.”

Taqilan: “Cậu thực sự là một người rất hiếu học.” Ít nhất cô chưa bao giờ quan tâm đến những thứ khác ngoài thuật pháp.

Mục Trọng Hạ: “Tối nay tôi sẽ thử làm điếu ngải, ngày mai cô, Gu’an và Qingwa đều dùng đi. Yahan rất lạnh, người mới tới đây sẽ rất khó chịu, nhớ phải giữ ấm.” ​

Qingwa cảm kích nói: “Cảm ơn, đại sư Samer.”

Taqilan không nói cảm ơn, chỉ bảo: “Khi trở lại Venice, tôi sẽ cử người đi thu thập hạt ngải cứu.”

Mục Trọng Hạ ăn tối với Taqilan rồi làm điếu ngải. Sau khi Amunda, Tongxu và Uhagen biết được tác dụng của điếu ngải, tất cả họ đều rất hào hứng tham gia. Mục Trọng Hạ dẫn ba người đi làm điếu ngải, sau đó Gu’an cũng tham gia. Vào thời điểm này, giấy lụa đã có thêm một công dụng khác, bởi dùng giấy lụa làm điếu ngải rất tốt. Mục Trọng Hạ bảo Gu’an lấy mười cây điếu ngải mình đã làm xong đưa cho Taqilan, kèm theo cả hướng dẫn sử dụng. Gu’an giúp Taqilan hơ ngải, Qingwa ngồi bên cạnh nghiêm túc nhìn. Khói từ điếu ngải tuy hơi ngột ngạt nhưng khi hun lại có cảm giác rất ấm áp và dễ chịu. Taqilan bảo Qingwa mở cửa sổ một chút để bên trong lều không bị ngột ngạt.

Đêm đó, Taqilan được hơ ngải và ngâm chân trong nước ngải cứu đã ngủ yên suốt đêm. Thân thể đã thoải mái hơn, rồi cô lại lo lắng về chuyến xuất chinh của Terra, nỗi buồn chia tay cũng tan đi rất nhiều. Sau khi Gu’an học được cách làm điếu ngải, Mục Trọng Hạ đưa cho cô một nửa số ngải cứu mình mang về, và cô sẽ chịu trách nhiệm chế biến tất cả số lượng đó thành điếu ngải. Còn cậu sẽ dẫn Tongxu và Uhagen vào phòng luyện kim.

Từng lô vũ khí thường và vũ khí thuật pháp được chuyển ra khỏi phòng luyện kim, từng cặp kính râm bảo vệ mắt được đóng gói vào hộp. Tất cả vũ khí và kính râm đều được ưu tiên cho binh sĩ ra trận. Nhà máy sản xuất pho mát, nhà máy xúc xích, nhà máy gelatin… và các nhà máy khác của bộ lạc cũng đang hoạt động rầm rộ. Giống như bộ lạc thứ ba, bộ lạc thứ tư và thứ năm cũng không nhàn rỗi. Ngược lại, bộ lạc thứ nhất và thứ hai có hơi chật vật. Bất kể là vũ khí, thuốc men hay lương thực dự trữ của bộ lạc thứ nhất và thứ hai trong mùa ấm năm nay đều kém xa so với ba bộ lạc còn lại. Mãi đến khi mùa tuyêt đến, Mục Trọng Hạ mới trở lại, cho nên hai bộ lạc thứ nhất và thứ hai đều nghĩ Mục Trọng Hạ sẽ không quay lại, điều này khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bộ lạc thứ ba trao đổi nhiều vật tư như vậy thì thế nào, najia người Eden của họ không còn nữa. Mùa ấm tiếp theo, bộ lạc thứ ba chắc chắn sẽ không tốt như vậy.

Sau khi đàm phán với bộ lạc thứ ba, bộ lạc thứ nhất và thứ hai vẫn nhận được chút lợi lộc, nhưng họ vẫn chưa hài lòng. Sakosa và Dan Ega đã lén thương lượng xong. Họ sẽ tìm cơ hội làm quen với các thương nhân Eden thông qua bộ lạc thứ ba, rồi tìm cách cướp những mối làm ăn đó. Bộ lạc thứ nhất và thứ hai của họ có diện tích lớn hơn và đông dân hơn ba bộ lạc còn lại, đương nhiên sẽ có nhiều thứ tốt hơn. Họ tin, chỉ cần những thương nhân đó nhìn thấy hàng hóa và phụ nữ (đàn ông) của họ thì sẽ sẵn sàng buôn bán với họ hơn. Giá họ đưa ra chắc chắn sẽ thấp hơn giá mà bộ lạc thứ ba đưa ra.

Bộ lạc thứ nhất và thứ hai không thể chấp nhận chuyện bộ lạc thứ ba giờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, và bây giờ bộ lạc thứ tư và thứ năm dường như cũng đã quy thuận bộ lạc thứ ba. Vì lợi ích của từng bộ lạc tương ứng, họ không thể tiếp tục cho phép bộ lạc thứ ba phát triển hơn được.

Nhìn vào gương, Mục Trọng Hạ thoải mái mỉm cười, tóc đã trở về màu nguyên bản! Lúc ở Venice, cậu đã luôn nhuộm tóc, lúc về cũng không buồn gội lại. Cậu thoa một loại thuốc thực vật đặc biệt lên tóc, sau đó ủ tóc bằng khăn nóng trong khoảng một giờ, sau đó gội lại hai lần bằng dầu gội để rửa sạch thuốc nhuộm. Hôm qua, Amunda đã hỏi Mục a phụ là liệu cậu có luôn để tóc đen hay không. Chỉ sau đó cậu mới nhận ra Amunda không quen với mái tóc đen của mình. Con trai không thích nên cậu sẽ tẩy màu đi là được.

Tắm rửa thoải mái xong, quần áo bẩn thay ra cũng ném vào máy giặt. Phải nói là kể từ khi máy giặt ra đời, những người đàn ông như Tongxu và Uhagen rất thích chúng. Mục Trọng Hạ về sớm vì cần gội đầu để tẩy màu tóc lại như ban đầu, nhưng Uhagen và Tongxu vẫn đang ở phòng luyện kim. Mục Trọng Hạ cũng tắm cho Amunda. Sau khi sấy tóc cho bé, Mục Trọng Hạ còn tết tóc cho bé nữa, còn tóc cậu thì chỉ dùng một chiếc đũa búi lại. Yahan quá lạnh. Cả nam và nữ ở đây đều để tóc dài. Bản thân cậu cũng không biết cắt tóc theo phong tục địa phương nên tóc cũng ngày càng dài hơn. Nhưng cậu sẽ không để dài quá đâu.

“Amunda, bữa tối con muốn ăn gì?”

Amunda ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách tranh và nói: “Mục a phụ nấu gì con cũng thích.”

Mục Trọng Hạ rất vui vẻ với lời khen của con trai, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế chúng ta ăn bánh nướng nhé, vừa tắm xong thì đừng nấu nướng nữa.”

Amunda vui vẻ gật đầu.

“Vậy con đi bảo y mạc đi, tối nay ăn bánh nướng.”

Amunda đặt cuốn sách xuống, mặc áo khoác lông, chộp lấy mũ rồi chạy ra ngoài. Từ khi Mục Trọng Hạ đến, Amunda đã không còn bất kỳ triệu chứng suy dinh dưỡng nào nữa. Kể từ mùa tuyết năm ngoái, chiều cao của Amunda đã tăng vọt, hiện tại bé đã cao hơn bạn bè cùng tuổi nửa cái đầu. Trong tương lai, bé có thể còn cao hơn Abiwo.

Gu’an đi tới nói: “Đại sư Taqilan bảo Qingwa tới giúp, nhưng em ngăn cản, bên ngoài lạnh quá, Qingwa cũng sợ lạnh.”

Mục Trọng Hạ: “Không cần đâu, đại sư Taqilan có ý tốt, nhưng trời thực sự lạnh quá. Tốt nhất đừng để Qingwa bị lạnh. Anh thì đang bận quá, không thể tổ chức họp để hướng dẫn chung cho hải nô mà cô ấy mang theo. “

Gu’an hỏi: “Anh Mục, hải nô mà anh mang về đâu?”

Mục Trọng Hạ: “A huynh em để họ đi làm da rồi, anh không thích dùng nô lệ. Trong nhà chúng ta, Wuli và Wuji cũng đều là công nhân làm thuê.”

Gu’an: “A huynh sẽ không để bọn họ đi theo anh đâu. A huynh không thích có người đàn ông khác ở bên cạnh anh.” Hơn nữa, còn là đàn ông cường tráng mạnh mẽ.

Mục Trọng Hạ: “Nếu sau này anh ấy dám bỏ anh ở lại nơi khác, anh sẽ mang theo mười người đàn ông khác theo cùng.”

Gu’an bật cười: “Đúng vậy! Để xem sau này a huynh có dám nữa không.”

Mục Trọng Hạ làm bánh nướng, ninh xương với khoai lang cắt miếng, thịt gà cắt miếng, củ cải, măng đắng, rau xanh và hành. Ngoại trừ khoai lang, tất cả các loại rau khác đều đến từ lều trồng trọt của Mục Trọng Hạ. Bánh nướng được làm từ hỗn hợp bột mì trắng, bột mì đỏ và bột lúa mạch, được nhào thành từng chiếc bánh nhỏ đặt vào một chiếc nồi lớn rồi nướng cùng với món hầm ở giữa nồi. Mì đỏ được chế biến từ một loại lúa mì đỏ được trồng ở Venice. Lúa mì đỏ khá đắt tiền và chỉ có trên bàn ăn của những người giàu có và quý tộc ở Venice và Eden. Người Yahan không bao giờ buôn bán lúa mì đỏ. Lần này, Mục Trọng Hạ đã mang từ Venice về rất nhiều, phần lớn đều là người khác cho. Lương thực do Tongxu và Zhuotan mang đến đều được đưa cho Mục Trọng Hạ. Họ không biết tổ chức ăn tập thể hay nấu nướng, và trong đó cũng có rất nhiều mì đỏ.

Trên thế giới này không có bột ngô, nhưng hương vị của bột mì đỏ còn ngọt hơn bột ngô. Những chiếc bánh bột ngô đỏ rực cùng tô lớn thịt và rau nóng hổi, thơm phức sẽ k*ch th*ch vị giác. Sau khi Tongxu và Uhagen trở về giữa cái lạnh khắc nghiệt, thứ đầu tiên thu hút họ khi bước vào lều không phải là sức nóng của lò sưởi, mà là mùi thơm của thức ăn phả vào mặt.

Mục Trọng Hạ cho ớt vào. Mùa tuyết này, ớt là thứ không thể thiếu đối với họ. Mục Trọng Hạ bưng một nồi rau nhỏ ra, lại mang mấy cái bánh nướng đến cho Taqilan. Tongxu và Uhagen vẫn ăn cùng Amunda như thường lệ.

Mục Trọng Hạ và Gu’an bưng nồi vào, mở nắp, mùi thơm tỏa ra. Nồi Gu’an mang đến chứa đầy bánh nướng. Qingwa lập tức đi lấy bộ đồ ăn, Mục Trọng Hạ cởi mũ, khăn quàng cổ, găng tay và áo khoác. Taqilan ngước mắt lên, sửng sốt: “Cậu nhuộm tóc à?”

Vừa buộc tóc, Mục Trọng Hạ vừa nói: “Vốn tóc tôi màu này mà. Khi đến Venice, tôi đã nhuộm tóc đen.”

Trong mắt Taqilan lóe lên thứ gì đó, cô nói: “Màu tóc của cậu khá đặc biệt, giống mẹ cậu à?”

Mục Trọng Hạ lấy chiếc đũa chuyên dụng của mình ra để sửa lại búi tóc và nói: “Tóc mẹ tôi màu đỏ tía, cũng rất đẹp.” Sau đó, cậu không tiếp tục, chỉ nói: “Ăn đi, trời lạnh, nên ăn món gì đó ấm áp.”

Taqilan đi đến bên bàn ngồi xuống, trầm ngâm suy tư gì đó. Mục Trọng Hạ múc canh vào bát cho cô rồi nói: “Cô tự lấy bánh ăn nhé.”

Taqilan lại nhìn mái tóc màu xám khói của Mục Trọng Hạ vài lần, rồi im lặng cầm một chiếc bánh nướng lên.

Bình Luận (0)
Comment